Lúc về đến nhà thì trong lòng Hướng Dương Viễn vẫn đang rối rắm.
Trải qua một đoạn đường dài bình tĩnh suy nghĩ, cuối cùng cậu cũng ý thức là mình lại mơ mơ hồ hồ bị Hùng Hạo Nhiên thực sự chiếm tiện nghi, nhưng lúc này điều đó không quan trọng nữa. Lúc này, trong đầu cậu đang tính xem sau khi mở cửa mẹ sẽ nói gì.
Cậu mà nói cô gái kia tuy là cao gầy, hoạt bát đáng yêu, ngũ giảng tứ mỹ nhưng mà cậu lại không có hứng thú, có gặp nữa cũng không có hứng thú sao?
(Ngũ giảng tứ mỹ:
Ngũ giảng: Nói văn minh, nói lễ phép, nói vệ sinh, nói trật tự, giảng đạo đức
Tứ mỹ: tấm lòng mỹ, tiếng nói mỹ, hành động mỹ, hoàn cảnh mỹ)
Đại khái, còn chưa nói hết thì mẹ già sẽ đem bảo vật gia truyền – ‘chổi phất trần’ ra để khai thông đi…
Ài, đợt trước Lục Tây gấp gáp hò hét đi xem mặt, chính mình không nên yên lặng nhìn cậu ta coi như trò cười a, tình huống bây giờ, nói không chừng là báo ứng vì cười cậu ta lại già đầu độc thân, sốt ruột tìm bạn đời quá.
Thuôi, duỗi cổ ra là một đao, rụt cổ lại cũng chỉ một đao, đi vào rồi nói.
Giữ vững tinh thần ‘đánh không đánh trả, mắng không cãi lại’, Hướng Dương Viễn mở khoá, bất an đi vào nhà.
Lúc vào nhà, Hướng Dương Viễn tâm tình rất ngổn ngang.
“Đã về?” Mẹ Hướng bê một rổ táo từ bếp ra, nhàn nhạt liếc cậu một cái, mặt không biểu tình, so với lúc trước hò hét muốn xem con dâu như hai người khác nhau.
Hướng Dương Viẽn kiên định tin rằng đây chỉ là bình tĩnh trước cơn bão, cảm thấy không chừng sẽ nhận được câu “Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại”, thế là nín thở chăm chú nhìn, bày ra bộ dạng sẵn sàng quỳ nhận sai.
(Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại: Tội bất hiếu có ba, không con nối dõi là tội lớn nhất)
Kết quả mẹ Hướng không hỏi gì, chỉ đi qua cậu đem táo để lên khay, quay qua giục cha Hướng: “Mau thử táo tôi mới mua đi, có ngon hơn tuần trước hay không?”
“Vừa mới ăn no xong, không ăn được nữa a…” Cha Hướng đang xem dở trận bóng, đau khổi nói còn sờ sờ bụng tròn vo.
“Thế sao ông còn giấu gói cá khô chiên ở dưới gối ôm?” Mẹ Hướng lập tức thay đổi thái độ, chỉ rõ chứng cứ phạm tội.
“Ây…”
“Lão già đáng chết, đồ ngon không ăn, cả ngày cứ như trẻ con ăn vụng quà vặt!”
“Tình cờ thôi ha ha, không cần quá để ý đâu.”
“Tình cờ? Hôm qua không phải ông cũng nói thế sao?”
“…” Hướng Dương Viễn yên lặng đứng quán sát hồi lâu mới nói: “Cha, mẹ, con… đi tắm…”
Tắm xong đi ra, cha mẹ đã vào phòng ngủ mở máy sưởi xem TV, phòng khách hiếm khi yên tĩnh lại. Hướng Dương Viễn vào phòng ngủ, giống như hồi bé ngồi trên bệ cửa sổ, hé mở cửa, đưa mặt ra ngoài hít vào một hơi không khi lành lạnh.
Cửa phòng có tiếng gõ nhẹ, cha Hướng mở cửa đi vào. Cậu giật mình, lúc nãy yên tĩnh, hồn liền bay đến giữa trời rồi.
“Cha…”
Cha Hướng đi đến bên cửa, vỗ vai động viên con trai: “Cha đã nói qua với mẹ con rồi. Yên tâm đi, mẹ sẽ không ép con nữa đâu.”
“Hả?” Hướng Dương Viễn tròn mắt ngạc nhiên, cha Hướng gật gật đầu, đang định nói ‘Mẹ con cũng là người thông tình đạt lý’ thì lại nghe con trai lầm bầm: “Cha là người bị thê quản nghiêm mà cũng dám nói với mẹ con a.”
“…” Cha Hướng bỗng cảm thấy vợ mình nói không sai. Con trai càng lớn càng không đáng yêu mà. Lúc trước ngoan ngoãn học hành đến ngơ người còn làm cho mình đau lòng, mà bây giờ, thường thường làm ông muốn có cảm giác kích động muốn đập cho phát.
“Cha?”
Cha Hướng nhìn bộ mặt đầy vô tội của con trai một lúc, thở dài nói: “Vẫn là còn bé mới tốt. Con chỉ biết dính lấy chúng ta, một bước cũng không rời, như chim cút con vậy.”
“Cha, không thể hình dung cái gì anh tuấn chút sao?”
“Có thể chứ. Bây giờ con cánh lớn cứng cáp rồi, không phải trở thành một….”
“Chim ưng?”
“… Đại chim cút.”
Hướng Dương Viễn hắc tuyến: “Thế còn cha?”
“Con là Đại thì cha đương nhiên là Lão chim cút rồi.”
Cậu bật cười, cười rồi thấy lòng có chút chua xót.
“Lão chim cút không quản được tiểu chim cút nữa rồi, nhưng con phải hiểu mẹ con chỉ muốn con như bao người khác, sinh hoạt an an ổn ổn. Lúc con quyết định theo nghề cảnh sát làm chúng ta rất lo.”
“Cha, con vẫn luôn tự biết chăm sóc bản thân thật tốt mà. Đừng lo gì, không phải còn có… Ây, đồng nghiệp chăm sóc con mà.”
“Công việc bây giờ có làm con vui không?”
“Có ạ, rất vui mà.”
“Vui vẻ là tốt rồi.” Cha Hướng vuốt đầu con trai, nói: “Biết là con làm gì cũng đều nghiêm túc nhưng khi gặp được người mình thích nhất định phải dũng cảm theo đuổi. Đừng vì công việc mà trễ nải việc khác.”
“Con biết rồi.” Hướng Dương Viễn nghiêng đầu, cẩn thận suy nghĩ một chút. A, lúc này ngoại trừ cha mẹ, người thích hẳn là Hùng Hạo Nhiên đi…
Phi!!! Kẻ đáng ghét nhất cũng là hắn!!!!
Lúc về đến nhà thì trong lòng Hướng Dương Viễn vẫn đang rối rắm.
Trải qua một đoạn đường dài bình tĩnh suy nghĩ, cuối cùng cậu cũng ý thức là mình lại mơ mơ hồ hồ bị Hùng Hạo Nhiên thực sự chiếm tiện nghi, nhưng lúc này điều đó không quan trọng nữa. Lúc này, trong đầu cậu đang tính xem sau khi mở cửa mẹ sẽ nói gì.
Cậu mà nói cô gái kia tuy là cao gầy, hoạt bát đáng yêu, ngũ giảng tứ mỹ nhưng mà cậu lại không có hứng thú, có gặp nữa cũng không có hứng thú sao?
(Ngũ giảng tứ mỹ:
Ngũ giảng: Nói văn minh, nói lễ phép, nói vệ sinh, nói trật tự, giảng đạo đức
Tứ mỹ: tấm lòng mỹ, tiếng nói mỹ, hành động mỹ, hoàn cảnh mỹ)
Đại khái, còn chưa nói hết thì mẹ già sẽ đem bảo vật gia truyền – ‘chổi phất trần’ ra để khai thông đi…
Ài, đợt trước Lục Tây gấp gáp hò hét đi xem mặt, chính mình không nên yên lặng nhìn cậu ta coi như trò cười a, tình huống bây giờ, nói không chừng là báo ứng vì cười cậu ta lại già đầu độc thân, sốt ruột tìm bạn đời quá.
Thuôi, duỗi cổ ra là một đao, rụt cổ lại cũng chỉ một đao, đi vào rồi nói.
Giữ vững tinh thần ‘đánh không đánh trả, mắng không cãi lại’, Hướng Dương Viễn mở khoá, bất an đi vào nhà.
Lúc vào nhà, Hướng Dương Viễn tâm tình rất ngổn ngang.
“Đã về?” Mẹ Hướng bê một rổ táo từ bếp ra, nhàn nhạt liếc cậu một cái, mặt không biểu tình, so với lúc trước hò hét muốn xem con dâu như hai người khác nhau.
Hướng Dương Viẽn kiên định tin rằng đây chỉ là bình tĩnh trước cơn bão, cảm thấy không chừng sẽ nhận được câu “Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại”, thế là nín thở chăm chú nhìn, bày ra bộ dạng sẵn sàng quỳ nhận sai.
(Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại: Tội bất hiếu có ba, không con nối dõi là tội lớn nhất)
Kết quả mẹ Hướng không hỏi gì, chỉ đi qua cậu đem táo để lên khay, quay qua giục cha Hướng: “Mau thử táo tôi mới mua đi, có ngon hơn tuần trước hay không?”
“Vừa mới ăn no xong, không ăn được nữa a…” Cha Hướng đang xem dở trận bóng, đau khổi nói còn sờ sờ bụng tròn vo.
“Thế sao ông còn giấu gói cá khô chiên ở dưới gối ôm?” Mẹ Hướng lập tức thay đổi thái độ, chỉ rõ chứng cứ phạm tội.
“Ây…”
“Lão già đáng chết, đồ ngon không ăn, cả ngày cứ như trẻ con ăn vụng quà vặt!”
“Tình cờ thôi ha ha, không cần quá để ý đâu.”
“Tình cờ? Hôm qua không phải ông cũng nói thế sao?”
“…” Hướng Dương Viễn yên lặng đứng quán sát hồi lâu mới nói: “Cha, mẹ, con… đi tắm…”
Tắm xong đi ra, cha mẹ đã vào phòng ngủ mở máy sưởi xem TV, phòng khách hiếm khi yên tĩnh lại. Hướng Dương Viễn vào phòng ngủ, giống như hồi bé ngồi trên bệ cửa sổ, hé mở cửa, đưa mặt ra ngoài hít vào một hơi không khi lành lạnh.
Cửa phòng có tiếng gõ nhẹ, cha Hướng mở cửa đi vào. Cậu giật mình, lúc nãy yên tĩnh, hồn liền bay đến giữa trời rồi.
“Cha…”
Cha Hướng đi đến bên cửa, vỗ vai động viên con trai: “Cha đã nói qua với mẹ con rồi. Yên tâm đi, mẹ sẽ không ép con nữa đâu.”
“Hả?” Hướng Dương Viễn tròn mắt ngạc nhiên, cha Hướng gật gật đầu, đang định nói ‘Mẹ con cũng là người thông tình đạt lý’ thì lại nghe con trai lầm bầm: “Cha là người bị thê quản nghiêm mà cũng dám nói với mẹ con a.”
“…” Cha Hướng bỗng cảm thấy vợ mình nói không sai. Con trai càng lớn càng không đáng yêu mà. Lúc trước ngoan ngoãn học hành đến ngơ người còn làm cho mình đau lòng, mà bây giờ, thường thường làm ông muốn có cảm giác kích động muốn đập cho phát.
“Cha?”
Cha Hướng nhìn bộ mặt đầy vô tội của con trai một lúc, thở dài nói: “Vẫn là còn bé mới tốt. Con chỉ biết dính lấy chúng ta, một bước cũng không rời, như chim cút con vậy.”
“Cha, không thể hình dung cái gì anh tuấn chút sao?”
“Có thể chứ. Bây giờ con cánh lớn cứng cáp rồi, không phải trở thành một….”
“Chim ưng?”
“… Đại chim cút.”
Hướng Dương Viễn hắc tuyến: “Thế còn cha?”
“Con là Đại thì cha đương nhiên là Lão chim cút rồi.”
Cậu bật cười, cười rồi thấy lòng có chút chua xót.
“Lão chim cút không quản được tiểu chim cút nữa rồi, nhưng con phải hiểu mẹ con chỉ muốn con như bao người khác, sinh hoạt an an ổn ổn. Lúc con quyết định theo nghề cảnh sát làm chúng ta rất lo.”
“Cha, con vẫn luôn tự biết chăm sóc bản thân thật tốt mà. Đừng lo gì, không phải còn có… Ây, đồng nghiệp chăm sóc con mà.”
“Công việc bây giờ có làm con vui không?”
“Có ạ, rất vui mà.”
“Vui vẻ là tốt rồi.” Cha Hướng vuốt đầu con trai, nói: “Biết là con làm gì cũng đều nghiêm túc nhưng khi gặp được người mình thích nhất định phải dũng cảm theo đuổi. Đừng vì công việc mà trễ nải việc khác.”
“Con biết rồi.” Hướng Dương Viễn nghiêng đầu, cẩn thận suy nghĩ một chút. A, lúc này ngoại trừ cha mẹ, người thích hẳn là Hùng Hạo Nhiên đi…
Phi!!! Kẻ đáng ghét nhất cũng là hắn!!!!