Chuyện mà bọn họ phải xử lý là một trận đánh nhau nhỏ, quần chúng vây xem báo cảnh sát, hai người không tốn sức liền khuyên can hai bên, ghi chép cũng không cần làm. Hiện tại, Hướng Dương Viễn tiếp nhận mấy loại án kiểu này đã quen tay, không còn giống như lần đầu tiên trốn sau Hùng Hạo Nhiên sợ bị ngộ thương. Ngày đó, hình tượng Hùng Hạo Nhiên trong lòng cậu còn rất to lớn, một thời gian dài cậu đều coi Hùng Hạo Nhiên là lá chắn kiên cố hậu thuẫn mình.
Xử lý xong mọi việc, Hùng Hạo Nhiên nói với Hướng Dương Viễn là muốn ăn đồ nướng liền bị cậu không chút do dự mà từ chối.
“Thưa đồng chí Hùng Hạo Nhiên xưa nay không mang ví tiền, rất tiếc là hôm nay tôi cũng không mang ví, cho nên…”
“Há, quên đi! Đồ nướng có gì ngon đâu chứ.” Hùng Hạo Nhiên thờ ơ nhún vai, sau đó đó móc trong túi ra 10 đồng rồi đi đến tạp hoá mua thuốc lá.
Hướng Dương Viễn đến phỉ nhổ hắn còn ngại phiền, đứng một mình bên đường chờ hắn, đôi mắt nhàm chán nhìn xung quanh. Bên cạnh có trạm xe buýt, có một thanh niên mặc đồng phục cấp 3 đang chờ xe. Hướng Dương Viễn nhìn một lát, đột nhiên nhớ đến thời học sinh của mình. Hầu như cậu toàn đứng một mình chờ xe, cúi đầu rất thấp, mắt nhìn chằm chằm đất, chỉ thỉnh thoảng ngẩng lên xem xe đến chưa. Gặp người quen chào hỏi, cậu chỉ cười ngại ngùng mà cũng không nói gì.
Tuổi trẻ qua rồi sẽ không quay lại. Hướng Dương Viễn có chút cảm khái. Con người trầm tĩnh, sống nội tầm của mình đã là quá khứ rồi ── Đều tại tên khốn nạn đang mua thuốc lá kia ban tặng.
“Làm sao lại đứng đây phát ngốc rồi?”
Sau đầu đột nhiên bị vỗ mạnh một cái. Hướng Dương Viễn “A!” một tiếng, bực mình quay đầu lại: “Tôi không phải đang ngẩn người mà là đang yên lặng chửi anh!”
“Thằng nhóc không có lương tâm.” Hùng Hạo Nhiên châm điếu thuốc, trong tay còn đồng tiền lẻ sáng loáng: “Tìm thấy trong túi. Đồ đệ, cậu giúp tôi viết tổng kết cuối năm, tôi mời cậu ăn đồ nướng, thế nào?”
“Anh không mời tôi ăn đồ nướng, tôi cũng không phải viết sao?”
“Hiểu rồi đó! Nói đi! Muốn ăn cái gì, không nên khách khí với sư phụ.”
“Hùng Hạo Nhiên, đang là giờ làm việc, cả hai chúng ta đều mặc cảnh phục…”
“Thì làm sao? Cảnh sát không được nghỉ giữa giờ sao?” Hùng Hạo Nhiên ôm vai Hướng Dương Viễn đẩy cậu đi về phía trước: “Trời sập đã có tôi chống cho cậu.”
Hướng Dương Viễn tức giận nói: “Da mặt của anh có thể dày hơn nữa được không?”
Không phải chờ đến khi trời sập thì cậu đã bị tên ngốc này áp bức đến thảm rồi.
“Ha ha ha ha, dĩ nhiên là có! Cậu hiểu tôi ghê.”
Ăn xong đồ nướng rồi về sở thì đã là lúc tan làm, ngày hôm nay đến lượt Hùng Hạo Nhiên với Hướng Dương Viễn trực đêm. Bọn họ phải ngốc trong sở đến 9h sáng mai. Ở văn phòng sửa lại tài liệu, nói chính xác là, Hùng Hạo Nhiên ngồi một bên nâng cốc trà nhìn Hướng Dương Viễn sửa tài liệu. Hai người đi đến phòng nghỉ.
“Tôi tắm trước, anh xem TV đi.” Hướng Dưỡng Viễn cởi đồng phục ném lên giường, mang quần áo sạch vào phòng tắm. Hùng Hạo Nhiên nhào lên giường, đột nhiên hèn mọn cười cười: “Mỗi lần nghe cậu nói như vậy, tôi đều có cảm giác như đang cùng người khác thuê phòng a.”
Hướng Dương Viễn hung dữ nghiêm mặt nói: “Cảnh sát Hùng! Mong anh tự trọng.”
“Cậu cũng không phải thiếu nữ, đùa chút cũng không phạm pháp chứ?” Hùng Hạo Nhiên thuận tay cầm thẻ cảnh sát rơi ra từ đồng phục của Hướng Dương Viễn, liếc mắt kinh ngạc nói: “Hướng Thang Viên, cậu đến đồn này cũng hơn hai năm rồi nhỉ?”
“Nhờ phúc của anh mà tôi sống một ngày bằng một năm.” Hướng Dương Viễn có chút bi ai.
“Hừm, trong hai năm này thì cậu cũng học được cách tranh luận với tôi.”
Trên thẻ cảnh sát có bức ảnh của cậu lúc mới vào ngành chụp. Khi đó, tóc cậu rất ngắn, mặt bánh bao, đeo kính gọng đen, mới trải qua 3 tháng huấn luyện cảnh sát mới, da có chút đen, nhìn qua đặc biệt nhẹ nhàng khoan khoái với chút không tự nhiên.
Tính cách lúc đó với bây giờ không giống nhau. Lúc đó, cậu ngoan ngoãn, rất yên tĩnh, dạy cậu cái gì thì cậu đều chăm chú nghe, còn ghi vào sổ ghi chép. Nếu khen cậu thì cậu chỉ ngượng ngùng cười, trong mắt đầy vui mừng.
“Hậu sinh khả uý thắng cả thầy, anh nên kiêu ngạo, người bình thường cũng chưa có ai có thể bức tôi đến chó cùng rứt giậu như anh.” Hướng Dương Viễn lấy lại thẻ cảnh sát của mình nhét lại vào trong túi, rồi đem treo quần áo ở giá xa giường nhất.
“Đang yên lành lại tự nói mình là chó… Chẹp, đưa lại cho tôi nhìn kĩ chút nào.”
“Không muốn, muốn nhìn thì tự nhìn của mình đi.”
“Tôi quá đẹp trai. Không có cái gì để nhìn.”
“Anh nói làm tôi buồn nôn.” Hướng Dương Viễn không dây dưa với hắn nữa, trực tiếp vào phòng tắm đóng cửa cái “Rầm!”
Hùng Hạo Nhiên sờ sờ mũi: “Ai, nãy mới ăn đồ nướng của người ta, xong việc liền trở mặt như không quen.”
“Cái gì mà xong việc! Hùng Hạo Nhiên! Anh nói chuyện với tôi đúng mực chút đi!” Trong phòng tắm truyền ra âm thanh tức đến nổ phổi. Hùng Hạo Nhiên cảm thấy hai người đã hoà nhau một ván, trong lòng nhẹ nhõm chút, vừa hát vừa mở TV.
Hai phút sau, Hùng Hạo Nhiên mở cửa phòng tắm, đi vào.
“Này!” Hướng Dương Viễn vừa mới xoa xà phòng, thấy Hùng Hạo Nhiên tự nhiên như không mà đi vào, kéo khoá quần muốn xả lũ, tức giận đến đỏ mặt: “Anh không thấy mình đặc biết thiếu giáo dục à!”
“Cái gì? Tôi làm gì cậu à?” Hùng Hạo Nhiên không hiểu nhìn về phía cậu, ánh mắt không khống chế đi dần xuống. Chịu thôi, bệnh chung của đàn ông là đôi mắt đều thích lưu manh đùa giỡn.
Hướng Dương Viễn đang lúng túng muốn chết. Che không được mà không che cũng không xong, quả thực muốn đá cho cái: “Tôi đang tắm, anh thấy anh đi vào như thế là được sao?”
“Hai chúng ta cũng không phải chưa xem qua lẫn nhau, cậu cuống cái gì…” Hùng Hạo Nhiên không thấy mình sai chỗ nào. Trước giờ đi công tác đều ở mấy nhà trọ thiếu điều kiện, mọi người dùng chung phòng tắm cũng là bình thường. Có cần ngạc nhiên như thế này không? Người này đã làm cảnh sát 2 năm vẫn không đổi được tính không phóng khoáng a.
“Văn phòng bên cạnh còn nhà vệ sinh còn gì?”
“Tôi lười qua.”
“Vậy anh cũng có thể chờ tôi tắm xong chứ?”
“Không đợi được.” Hùng Hạo Nhiên bắt đầu xả lũ.
“Anh…” Hướng Dương Viễn cảm thấy câm nín với tên lưu manh này. Chỉ có thể hét lên rồi xoay người, mở vòi hoa sen, giận dỗi mà xả lên đầu tắm.
Mặc dù đều là đàn ông, nhìn một chút cũng không sao nhưng là một người tốt nghiệp khoa tiếng Trung, tính cách hướng nội thì ở phương diện này, Hướng Dương Viễn vẫn không quen được. Trước đây đều là hoàn cảnh thiếu thốn cũng không quá để ý nhưng mà bây giờ hành động của Hùng Hạo Nhiên là sao? Gõ cửa cũng không biết sao?
“Hướng Thang Viên, mông cậu tròn ghê ta. Người với tên giống nhau.”
“Im mồm!!!!” Hướng Dương Viễn vừa giận vừa xấu hổ muốn chết, trực tiếp gỡ vòi hoa sen.
“Này này này! Tôi còn chưa đổi đồng phục đó! Này! Hướng Thang Viên! Dừng tay!!!”
Chuyện mà bọn họ phải xử lý là một trận đánh nhau nhỏ, quần chúng vây xem báo cảnh sát, hai người không tốn sức liền khuyên can hai bên, ghi chép cũng không cần làm. Hiện tại, Hướng Dương Viễn tiếp nhận mấy loại án kiểu này đã quen tay, không còn giống như lần đầu tiên trốn sau Hùng Hạo Nhiên sợ bị ngộ thương. Ngày đó, hình tượng Hùng Hạo Nhiên trong lòng cậu còn rất to lớn, một thời gian dài cậu đều coi Hùng Hạo Nhiên là lá chắn kiên cố hậu thuẫn mình.
Xử lý xong mọi việc, Hùng Hạo Nhiên nói với Hướng Dương Viễn là muốn ăn đồ nướng liền bị cậu không chút do dự mà từ chối.
“Thưa đồng chí Hùng Hạo Nhiên xưa nay không mang ví tiền, rất tiếc là hôm nay tôi cũng không mang ví, cho nên…”
“Há, quên đi! Đồ nướng có gì ngon đâu chứ.” Hùng Hạo Nhiên thờ ơ nhún vai, sau đó đó móc trong túi ra đồng rồi đi đến tạp hoá mua thuốc lá.
Hướng Dương Viễn đến phỉ nhổ hắn còn ngại phiền, đứng một mình bên đường chờ hắn, đôi mắt nhàm chán nhìn xung quanh. Bên cạnh có trạm xe buýt, có một thanh niên mặc đồng phục cấp đang chờ xe. Hướng Dương Viễn nhìn một lát, đột nhiên nhớ đến thời học sinh của mình. Hầu như cậu toàn đứng một mình chờ xe, cúi đầu rất thấp, mắt nhìn chằm chằm đất, chỉ thỉnh thoảng ngẩng lên xem xe đến chưa. Gặp người quen chào hỏi, cậu chỉ cười ngại ngùng mà cũng không nói gì.
Tuổi trẻ qua rồi sẽ không quay lại. Hướng Dương Viễn có chút cảm khái. Con người trầm tĩnh, sống nội tầm của mình đã là quá khứ rồi ── Đều tại tên khốn nạn đang mua thuốc lá kia ban tặng.
“Làm sao lại đứng đây phát ngốc rồi?”
Sau đầu đột nhiên bị vỗ mạnh một cái. Hướng Dương Viễn “A!” một tiếng, bực mình quay đầu lại: “Tôi không phải đang ngẩn người mà là đang yên lặng chửi anh!”
“Thằng nhóc không có lương tâm.” Hùng Hạo Nhiên châm điếu thuốc, trong tay còn đồng tiền lẻ sáng loáng: “Tìm thấy trong túi. Đồ đệ, cậu giúp tôi viết tổng kết cuối năm, tôi mời cậu ăn đồ nướng, thế nào?”
“Anh không mời tôi ăn đồ nướng, tôi cũng không phải viết sao?”
“Hiểu rồi đó! Nói đi! Muốn ăn cái gì, không nên khách khí với sư phụ.”
“Hùng Hạo Nhiên, đang là giờ làm việc, cả hai chúng ta đều mặc cảnh phục…”
“Thì làm sao? Cảnh sát không được nghỉ giữa giờ sao?” Hùng Hạo Nhiên ôm vai Hướng Dương Viễn đẩy cậu đi về phía trước: “Trời sập đã có tôi chống cho cậu.”
Hướng Dương Viễn tức giận nói: “Da mặt của anh có thể dày hơn nữa được không?”
Không phải chờ đến khi trời sập thì cậu đã bị tên ngốc này áp bức đến thảm rồi.
“Ha ha ha ha, dĩ nhiên là có! Cậu hiểu tôi ghê.”
Ăn xong đồ nướng rồi về sở thì đã là lúc tan làm, ngày hôm nay đến lượt Hùng Hạo Nhiên với Hướng Dương Viễn trực đêm. Bọn họ phải ngốc trong sở đến h sáng mai. Ở văn phòng sửa lại tài liệu, nói chính xác là, Hùng Hạo Nhiên ngồi một bên nâng cốc trà nhìn Hướng Dương Viễn sửa tài liệu. Hai người đi đến phòng nghỉ.
“Tôi tắm trước, anh xem TV đi.” Hướng Dưỡng Viễn cởi đồng phục ném lên giường, mang quần áo sạch vào phòng tắm. Hùng Hạo Nhiên nhào lên giường, đột nhiên hèn mọn cười cười: “Mỗi lần nghe cậu nói như vậy, tôi đều có cảm giác như đang cùng người khác thuê phòng a.”
Hướng Dương Viễn hung dữ nghiêm mặt nói: “Cảnh sát Hùng! Mong anh tự trọng.”
“Cậu cũng không phải thiếu nữ, đùa chút cũng không phạm pháp chứ?” Hùng Hạo Nhiên thuận tay cầm thẻ cảnh sát rơi ra từ đồng phục của Hướng Dương Viễn, liếc mắt kinh ngạc nói: “Hướng Thang Viên, cậu đến đồn này cũng hơn hai năm rồi nhỉ?”
“Nhờ phúc của anh mà tôi sống một ngày bằng một năm.” Hướng Dương Viễn có chút bi ai.
“Hừm, trong hai năm này thì cậu cũng học được cách tranh luận với tôi.”
Trên thẻ cảnh sát có bức ảnh của cậu lúc mới vào ngành chụp. Khi đó, tóc cậu rất ngắn, mặt bánh bao, đeo kính gọng đen, mới trải qua tháng huấn luyện cảnh sát mới, da có chút đen, nhìn qua đặc biệt nhẹ nhàng khoan khoái với chút không tự nhiên.
Tính cách lúc đó với bây giờ không giống nhau. Lúc đó, cậu ngoan ngoãn, rất yên tĩnh, dạy cậu cái gì thì cậu đều chăm chú nghe, còn ghi vào sổ ghi chép. Nếu khen cậu thì cậu chỉ ngượng ngùng cười, trong mắt đầy vui mừng.
“Hậu sinh khả uý thắng cả thầy, anh nên kiêu ngạo, người bình thường cũng chưa có ai có thể bức tôi đến chó cùng rứt giậu như anh.” Hướng Dương Viễn lấy lại thẻ cảnh sát của mình nhét lại vào trong túi, rồi đem treo quần áo ở giá xa giường nhất.
“Đang yên lành lại tự nói mình là chó… Chẹp, đưa lại cho tôi nhìn kĩ chút nào.”
“Không muốn, muốn nhìn thì tự nhìn của mình đi.”
“Tôi quá đẹp trai. Không có cái gì để nhìn.”
“Anh nói làm tôi buồn nôn.” Hướng Dương Viễn không dây dưa với hắn nữa, trực tiếp vào phòng tắm đóng cửa cái “Rầm!”
Hùng Hạo Nhiên sờ sờ mũi: “Ai, nãy mới ăn đồ nướng của người ta, xong việc liền trở mặt như không quen.”
“Cái gì mà xong việc! Hùng Hạo Nhiên! Anh nói chuyện với tôi đúng mực chút đi!” Trong phòng tắm truyền ra âm thanh tức đến nổ phổi. Hùng Hạo Nhiên cảm thấy hai người đã hoà nhau một ván, trong lòng nhẹ nhõm chút, vừa hát vừa mở TV.
Hai phút sau, Hùng Hạo Nhiên mở cửa phòng tắm, đi vào.
“Này!” Hướng Dương Viễn vừa mới xoa xà phòng, thấy Hùng Hạo Nhiên tự nhiên như không mà đi vào, kéo khoá quần muốn xả lũ, tức giận đến đỏ mặt: “Anh không thấy mình đặc biết thiếu giáo dục à!”
“Cái gì? Tôi làm gì cậu à?” Hùng Hạo Nhiên không hiểu nhìn về phía cậu, ánh mắt không khống chế đi dần xuống. Chịu thôi, bệnh chung của đàn ông là đôi mắt đều thích lưu manh đùa giỡn.
Hướng Dương Viễn đang lúng túng muốn chết. Che không được mà không che cũng không xong, quả thực muốn đá cho cái: “Tôi đang tắm, anh thấy anh đi vào như thế là được sao?”
“Hai chúng ta cũng không phải chưa xem qua lẫn nhau, cậu cuống cái gì…” Hùng Hạo Nhiên không thấy mình sai chỗ nào. Trước giờ đi công tác đều ở mấy nhà trọ thiếu điều kiện, mọi người dùng chung phòng tắm cũng là bình thường. Có cần ngạc nhiên như thế này không? Người này đã làm cảnh sát năm vẫn không đổi được tính không phóng khoáng a.
“Văn phòng bên cạnh còn nhà vệ sinh còn gì?”
“Tôi lười qua.”
“Vậy anh cũng có thể chờ tôi tắm xong chứ?”
“Không đợi được.” Hùng Hạo Nhiên bắt đầu xả lũ.
“Anh…” Hướng Dương Viễn cảm thấy câm nín với tên lưu manh này. Chỉ có thể hét lên rồi xoay người, mở vòi hoa sen, giận dỗi mà xả lên đầu tắm.
Mặc dù đều là đàn ông, nhìn một chút cũng không sao nhưng là một người tốt nghiệp khoa tiếng Trung, tính cách hướng nội thì ở phương diện này, Hướng Dương Viễn vẫn không quen được. Trước đây đều là hoàn cảnh thiếu thốn cũng không quá để ý nhưng mà bây giờ hành động của Hùng Hạo Nhiên là sao? Gõ cửa cũng không biết sao?
“Hướng Thang Viên, mông cậu tròn ghê ta. Người với tên giống nhau.”
“Im mồm!!!!” Hướng Dương Viễn vừa giận vừa xấu hổ muốn chết, trực tiếp gỡ vòi hoa sen.
“Này này này! Tôi còn chưa đổi đồng phục đó! Này! Hướng Thang Viên! Dừng tay!!!”