Tỉnh lại sau giác ngủ, bụng đã réo ùng ùng, Hướng Dương Viễn nằm lay lắt, không muốn động đậy luôn.
Đói quá, thèm ăn một cái bánh bao thịt lợn thật to tật mập quá cơ, ai có thể mua cho mình thì đời sau chấp nhận làm trâu làm ngựa báo đáp a…
Hai phút sau, Hướng Dương Viễn giật mình, không ngóng được đồ ăn mà lại nhận được một tin dữ. Khu vực đồn công an quản có mấy vụ án, nếu không giải quyết xong thì cứ chuẩn bị nghe trung tâm chỉ huy mắng cho cẩu huyết lâm đầu đi. Thế nhưng cậu chưa viết báo cáo a!!!!
Cứu.. mệnh!!!!
Lần này đến cả chuyện bò đi mua bánh bao đều bị biến thành hy vọng xa xa vời vời luôn rồi…
Chấp nhận số mệnh mà đứng lên, đèn cũng không bật, đầu óc đặc lại, mờ mịt ra ngoài. Vừa đi vừa mắng con gấu khốn nạn kia lúc cần nhất vĩnh viễn không giúp gì, bây giờ chắc chắn đang ngủ như chết ở đâu rồi.
Thật vất vả mới mò đến được cửa, chưa kịp mở ra đã bị một người đẩy đột ngột từ ngoài vào, cậu tránh không kịp liền bị ăn một phát cụng đầu.
“Ngốc! Đứng lên mà còn không bật đèn, định tiết kiệm điện à?” Hùng Hạo Nhiên đi đến không những không an ủi mà còn vỗ gáy cậu mấy phát.
Hướng Dương Viễn một tay che trán, một tay ôm gáy, nửa ngày mới tỉnh lại, tức giận nói: “Hỗn đản! Tôi mà bị chấn động não thì anh chịu trách nhiệm đi!”
“Ha, muốn nhân cơ hội ở bên tôi cả đời hửm? Nói sớm chút thì tôi chấp nhận lâu rồi.” Hùng Hạo Nhiên đặt mấy hộp cơm lên bàn, bê mấy cái ghế nhỏ lại: “Đến đây nào, ăn thôi.”
“Không ăn, tôi đi viết báo cáo.” Hướng Dương Viễn không thèm ghi nợ, thở phì phò ra ngoài. Hùng Hạo Nhiên nhanh chân chặn lại, tóm lấy vạt áo sau của cậu, coi cậu như gà con mà tha về.
“Anh làm trò gì thế hả!!!!”
“Ta đây nhọc công khổ sở đi ra ngoài mua bánh bao cho cậu đó. Cậu dám không ăn hửm? Hơn nữa, trời tối cậu không bật đèn mà đi qua đi lại trong phòng làm gì? Cậu nghĩ mình là Nhiếp Tiểu Thiến hả?”
(Nhiếp Tiểu Thiến là nhân vật hồn ma chưa được siêu thoát trong Thiến nữ u hồn)
Hướng Dương Viễn tức nổ mũi: ‘Tôi không bật đèn vì nghĩ anh đang ngủ, sợ đánh thức anh đó!”
“Cậu là heo à! Tôi muốn ngủ trên giường thì làm sao có thể vứt cậu ngủ ở salon được chứ! Tôi là người ích kỷ như thế sao!”
“Anh….vốn rất ích kỷ mà…” Hướng Dương Viễn tự biết mình đuối lý, khí thế lập thức hạ xuống.
“Thật sự là tôi bị cậu làm tức chết rồi.” Hùng Hạo Nhiên vò loạn đầu cậu rồi chạm vào cái trán đang đỏ ửng của cậu: “Đồ đệ ngốc của tôi, đầu bị động một phát như này nhỡ sau này lại ngốc hơn thì sao giờ.”
“Nói bừa, tôi đây chưa bao giờ ngốc nhá!” Hướng Dương Viễn đỏ mặt gạt tay hắn xuống: “Tôi đi viết báo cáo đã, à mà mấy giờ rồi?”
“Còn sớm, mới hơn 8h.” Hùng Hạo Nhiên đắc ý cười hắc hắc hai tiếng, một mặt bày bộ dáng tranh công nói: “Nói cho cậu biết một tin tốt, báo cáo kia a tôi đã viết xong hộ cậu rồi!”
Hướng Dương Viễn ngẩn người, nghiêm túc hỏi lại: “Trông tôi rất dễ lừa sao?”
“Lừa cậu là cún con, tôi đã dùng mail của cậu để gửi rồi.”
“Thật, thật á?!” Hướng Dương Viễn thoạt nhìn còn lo lắng hơn: “Báo cáo không thể viết linh tinh được, tôi phải đi xem còn cứu vớt được gì không!”
Từ văn phòng trở về liền thấy Hùng Hạo Nhiên khoanh tay mặt mất hứng ngồi đó.
“Cái đó… viết rất tốt…”
“Vô nghĩa! Còn không mau cám ơn tôi đi!”
“Cám ơn” Hướng Dương Viễn cười theo, đang định biểu hiện chút mình đã nhìn hắn với cặp mắt khác xưa nhưng nghĩ lại liền nghiêm mặt: “Cảm ơn cái gì mà cảm ơn. Đó cũng là phận sự của anh, làm tốt là dĩ nhiên rồi.”
“Nhưng mờ viết không xong thì người nghe mắng là cậu đó a”
“Ai bảo bình thường anh không chịu làm gì, đẩy hết mọi chuyện qua cho tôi làm cơ.” Cậu ngồi xuống ghế, cầm bánh bao hỏi: “Bánh bao mua hết bao tiền, tôi trả anh.”
Hùng Hạo Nhiên ngồi xuống cạnh cậu: “Không cần tiền, muốn lấy thân báo đáp cơ.”
“Ngại ghê cơ, tại hạ bán nghệ không bán thân.”
“Làm sao thầy cậu lại không mua được đây, chỗ béo bở không được dành cho người ngoài mà.” Hùng Hạo Nhiên tâng bốc không biết ngượng
“Thỏ không ăn cỏ gần hang.” Hướng Dương Viễn gặm bánh béo, hai má phồng phồng, dùng ánh mắt như nhìn tên ngốc nhìn Hùng Hạo Nhiên: “Cũng được, nếu anh đã kiên trì thì sáng mai qua nhà tôi cầu hôn đi.”
“Được, đầu tiên, tôi tặng cậu sính lễ.” Hùng Hạo Nhiên cười lớn, một tay giữ lấy gáy cậu, mạnh mẽ ịn lên mặt cậu một nụ hôn.
“Này! Anh làm gì đó! Điên à!”
“Đồ đệ ngoan đỏ mặt thật là đáng yêu a Nào, thêm cái nữa.”
“Biến thái! Bắn xa ra đi! Đừng để tôi đánh anh nha!”
“Ha ha ha ha ha ha…”
^^^^^^
Suốt ngày bày trò mèo với nhau ư ư ư ư ư ư ư >”
Tỉnh lại sau giác ngủ, bụng đã réo ùng ùng, Hướng Dương Viễn nằm lay lắt, không muốn động đậy luôn.
Đói quá, thèm ăn một cái bánh bao thịt lợn thật to tật mập quá cơ, ai có thể mua cho mình thì đời sau chấp nhận làm trâu làm ngựa báo đáp a…
Hai phút sau, Hướng Dương Viễn giật mình, không ngóng được đồ ăn mà lại nhận được một tin dữ. Khu vực đồn công an quản có mấy vụ án, nếu không giải quyết xong thì cứ chuẩn bị nghe trung tâm chỉ huy mắng cho cẩu huyết lâm đầu đi. Thế nhưng cậu chưa viết báo cáo a!!!!
Cứu.. mệnh!!!!
Lần này đến cả chuyện bò đi mua bánh bao đều bị biến thành hy vọng xa xa vời vời luôn rồi…
Chấp nhận số mệnh mà đứng lên, đèn cũng không bật, đầu óc đặc lại, mờ mịt ra ngoài. Vừa đi vừa mắng con gấu khốn nạn kia lúc cần nhất vĩnh viễn không giúp gì, bây giờ chắc chắn đang ngủ như chết ở đâu rồi.
Thật vất vả mới mò đến được cửa, chưa kịp mở ra đã bị một người đẩy đột ngột từ ngoài vào, cậu tránh không kịp liền bị ăn một phát cụng đầu.
“Ngốc! Đứng lên mà còn không bật đèn, định tiết kiệm điện à?” Hùng Hạo Nhiên đi đến không những không an ủi mà còn vỗ gáy cậu mấy phát.
Hướng Dương Viễn một tay che trán, một tay ôm gáy, nửa ngày mới tỉnh lại, tức giận nói: “Hỗn đản! Tôi mà bị chấn động não thì anh chịu trách nhiệm đi!”
“Ha, muốn nhân cơ hội ở bên tôi cả đời hửm? Nói sớm chút thì tôi chấp nhận lâu rồi.” Hùng Hạo Nhiên đặt mấy hộp cơm lên bàn, bê mấy cái ghế nhỏ lại: “Đến đây nào, ăn thôi.”
“Không ăn, tôi đi viết báo cáo.” Hướng Dương Viễn không thèm ghi nợ, thở phì phò ra ngoài. Hùng Hạo Nhiên nhanh chân chặn lại, tóm lấy vạt áo sau của cậu, coi cậu như gà con mà tha về.
“Anh làm trò gì thế hả!!!!”
“Ta đây nhọc công khổ sở đi ra ngoài mua bánh bao cho cậu đó. Cậu dám không ăn hửm? Hơn nữa, trời tối cậu không bật đèn mà đi qua đi lại trong phòng làm gì? Cậu nghĩ mình là Nhiếp Tiểu Thiến hả?”
(Nhiếp Tiểu Thiến là nhân vật hồn ma chưa được siêu thoát trong Thiến nữ u hồn)
Hướng Dương Viễn tức nổ mũi: ‘Tôi không bật đèn vì nghĩ anh đang ngủ, sợ đánh thức anh đó!”
“Cậu là heo à! Tôi muốn ngủ trên giường thì làm sao có thể vứt cậu ngủ ở salon được chứ! Tôi là người ích kỷ như thế sao!”
“Anh….vốn rất ích kỷ mà…” Hướng Dương Viễn tự biết mình đuối lý, khí thế lập thức hạ xuống.
“Thật sự là tôi bị cậu làm tức chết rồi.” Hùng Hạo Nhiên vò loạn đầu cậu rồi chạm vào cái trán đang đỏ ửng của cậu: “Đồ đệ ngốc của tôi, đầu bị động một phát như này nhỡ sau này lại ngốc hơn thì sao giờ.”
“Nói bừa, tôi đây chưa bao giờ ngốc nhá!” Hướng Dương Viễn đỏ mặt gạt tay hắn xuống: “Tôi đi viết báo cáo đã, à mà mấy giờ rồi?”
“Còn sớm, mới hơn h.” Hùng Hạo Nhiên đắc ý cười hắc hắc hai tiếng, một mặt bày bộ dáng tranh công nói: “Nói cho cậu biết một tin tốt, báo cáo kia a tôi đã viết xong hộ cậu rồi!”
Hướng Dương Viễn ngẩn người, nghiêm túc hỏi lại: “Trông tôi rất dễ lừa sao?”
“Lừa cậu là cún con, tôi đã dùng mail của cậu để gửi rồi.”
“Thật, thật á?!” Hướng Dương Viễn thoạt nhìn còn lo lắng hơn: “Báo cáo không thể viết linh tinh được, tôi phải đi xem còn cứu vớt được gì không!”
Từ văn phòng trở về liền thấy Hùng Hạo Nhiên khoanh tay mặt mất hứng ngồi đó.
“Cái đó… viết rất tốt…”
“Vô nghĩa! Còn không mau cám ơn tôi đi!”
“Cám ơn” Hướng Dương Viễn cười theo, đang định biểu hiện chút mình đã nhìn hắn với cặp mắt khác xưa nhưng nghĩ lại liền nghiêm mặt: “Cảm ơn cái gì mà cảm ơn. Đó cũng là phận sự của anh, làm tốt là dĩ nhiên rồi.”
“Nhưng mờ viết không xong thì người nghe mắng là cậu đó a”
“Ai bảo bình thường anh không chịu làm gì, đẩy hết mọi chuyện qua cho tôi làm cơ.” Cậu ngồi xuống ghế, cầm bánh bao hỏi: “Bánh bao mua hết bao tiền, tôi trả anh.”
Hùng Hạo Nhiên ngồi xuống cạnh cậu: “Không cần tiền, muốn lấy thân báo đáp cơ.”
“Ngại ghê cơ, tại hạ bán nghệ không bán thân.”
“Làm sao thầy cậu lại không mua được đây, chỗ béo bở không được dành cho người ngoài mà.” Hùng Hạo Nhiên tâng bốc không biết ngượng
“Thỏ không ăn cỏ gần hang.” Hướng Dương Viễn gặm bánh béo, hai má phồng phồng, dùng ánh mắt như nhìn tên ngốc nhìn Hùng Hạo Nhiên: “Cũng được, nếu anh đã kiên trì thì sáng mai qua nhà tôi cầu hôn đi.”
“Được, đầu tiên, tôi tặng cậu sính lễ.” Hùng Hạo Nhiên cười lớn, một tay giữ lấy gáy cậu, mạnh mẽ ịn lên mặt cậu một nụ hôn.
“Này! Anh làm gì đó! Điên à!”
“Đồ đệ ngoan đỏ mặt thật là đáng yêu a Nào, thêm cái nữa.”
“Biến thái! Bắn xa ra đi! Đừng để tôi đánh anh nha!”
“Ha ha ha ha ha ha…”
^^^^^^
Suốt ngày bày trò mèo với nhau ư ư ư ư ư ư ư >”