“Aiiii, mệt chết đi được. Năm nào cũng muốn mấy tên không có bạn gái như chúng ta đau khổ xem người ta yêu đương, ác cỡ nào chứ!” Lưu Đại Võ lớn tiếng than thở, quàng vai Hướng Dương Viễn: “Dưỡng Viễn cùng đi ăn khuya không?”
Hướng Dương Viễn thấy như mình đã gặp được cứu tinh, gật như gà mổ thóc: “Được được đi đi đi thôi đi thôi!”
“Ngại ghê, hoa đã có chủ, bên ngoài vui lòng không ngắt.” Hùng Hạo Nhiên nhanh chân đuổi theo, kéo cổ áo Hướng Dương Viễn, tặng Lưu Đại Võ cái lườm sắc lẹm: “Trả cậu ấy lại cho tôi.”
Hỏi: Trong đồn, có ai dám tranh Hướng Dương Viễn với Hùng Hạo Nhiên không?!
Đáp: Không có!
Thế là Lưu Đại Võ không nhìn ánh mắt cầu giúp đỡ của Hướng Dương Viễn, dứt khoát thu tay, tiện thể lau luôn mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Ai nha đột nhiên tôi nhớ ra còn có việc. Đi trước nhé!”
Hướng Dương Viễn bị đả kích, vô lực nói: “Lưu đại ca, anh là một vị cảnh sát của nhân dân, làm phiền anh có chút lập trường…”
Lưu Đại Võ đứng lại, quay đầu cười, vừa hay biểu đạt lập trường của mình: “Chúc hai người hẹn hò vui vẻ, bye!”
“…”
Hùng Hạo Nhiên vẫy vẫy tay chào đồng đội đang chuồn nhanh một cái, đắc ý kéo vai Hướng Dương Viễn lại, ghé sát vào tai cậu nói: “Đồ đệ ngoan, quà của tôi đâu?”
“Xin chào, anh có phải muốn mua hoa tặng bạn gái không?”
“… Đúng.” Tuy là không phải bạn gái nhưng họ giống nhau ở điểm ngang ngược không biết lý lẽ.
“Anh có muốn gói giấy không? Chúng em khuyên anh nên gói thật đẹp nha. Nhưng mà bây giờ cũng muộn rồi giấy đẹp không còn nhiều lắm.”
“99 bông hồng đỏ là được rồi.”
“Anh thấy bó này được không? Ý nghĩa là ‘Yêu em mãi mãi’, bạn gái anh nhất định sẽ rất thích!”
“ Được rồi, được rồi. Cứ lấy bó đó đi, bao nhiêu?” Vì để giấu người khác, cậu còn cố tình cởi cảnh phục, giờ lạnh quá.
“Bó này giá gốc là 1098, giảm giá cho anh là 798. Xin hỏi anh thanh toán bằng tiền mặt hay bằng thẻ?”
(1098 tê ≈ 3.840.000VNĐ, 798 tệ ≈ 2.790.000VNĐ)
“…Bao nhiêu cơ?” Hình như nghe nhầm gì đó.
“798.”
“…”
“A, nếu như anh thật sự muốn mua, chúng em bớt cho anh còn 698 nhé?” (≈ 2.440.000VNĐ)
“…”
“Anh ơi?”
“Ngại quá, tôi cảm thấy tình cảm của mình với bạn gái vẫn chưa đến mức ‘mãi mãi’.” Mặc dù biết làm vậy rất mất mặt nhưng cậu quen lúc đi trực không đem ví, nếu không, có thể phùng má giả làm người béo thì cậu cũng không dám nói như vậy…
“Ha, cái đó… Thế anh cảm thấy đến mức nào rồi?”
“Đại khái tầm… 50 đồng đi.” Bên người chỉ đem có vài đồng tiền lẻ, may mà còn đòi lại được 20 đồng kia rồi.
“… Ngại quá, nếu là 50 đồng thì chỉ có thể mua 5 bông hồng đỏ không bọc thôi.”
“Ồ…”
“Ha Ha…”
Cô gái đứng bán hoa phức tạp trả tiền thừa cho cậu, Hướng Dương Viễn cầm bó hoa bọc báo cũ đi như chạy trốn khỏi quán nhỏ.
Thật là mất mặt mà. Hướng Dương Viễn thề, sau này ra ngoài đều đi vòng qua đường này… không, chỉ cần thấy tiệm hoa đều phải tránh đi.
Trở lại cửa siêu thị, không thấy Hùng Hạo Nhiên đâu. Cậu còn đang muốn mắng tên đầu xỏ kia một trận nữa, vừa tức vừa nhìn quanh.
Người đi lại đã ít hơn, các cửa hàng cũng đang lục tục đóng cửa, mặt đường có chút ẩm ướt, ánh đèn đường vàng vàng, làm khung cảnh càng thêm quạnh quẽ. Người bình thường quay đầu lại là thấy, lúc này lại không thấy nổi cái bóng.
Theo bản năng siết chặt hoa hồng đang cầm trên tay, gai hoa đâm vào lòng bàn tay có chút đau.
Lúc nãy đã nói rõ ràng là ‘Chờ tôi ở đây, tôi đi nhanh về nhanh’ rồi mà…
Cảm giác đau từ lòng bàn tay như dòng điện nhỏ, men theo lòng bàn tay tràn về nơi yếu ớt nhất. Hướng Dương Viễn thất vọng phát hiện, lúc Hùng Hạo Nhiên không đúng hẹn xuất hiện trong tầm mắt mình, trong lòng lại có chút bất an, nghĩ hắn…
Dùng sức vỗ vỗ mặt mình, Hướng Dương Viễn nghĩ mình chắc bị đường đầy đôi tình nhân lúc nãy kích thích, chỉ là nhất thời không thấy người ta thôi, cần gì cảm giác lạ này.
Tìm quanh đó, cuối cùng cũng thấy tên đáng chết kia đang đứng dưới đèn đường cách siêu thị hơn 100m, nhàn nhã hút thuốc.
“Sao không nói đã trốn đến đây hả! Nếu như tôi không tìm được anh thì sao?” Hướng Dương Viễn oán trách đi tới, nhu tình lúc nãy sau khi nhìn thấy bản mặt muốn đấm kia đã biết mất không còn tăm hơi.
“ Cậu cam lòng bỏ rơi thầy sao?” Mở miệng lại càng muốn đập.
“Cam lòng!” Trực tiếp đưa thứ trong tay đến trước mặt Hùng Hạo Nhiên, Hướng Dương Viễn không tình nguyện nói: “Nhận!”
Hùng Hạo Nhiên chớp chớp mắt, hỏi: “Đây là gì?”
“Là quà Valentine mà anh muốn đó!”
“…Nhìn qua thật… ki bo.”
“Ki bo bằng anh mua chocolate mua 3 tặng 1 không?” Hướng Dương Viễn cứng mặt, cứng đờ đáp: “Còn không nhanh nhận lấy, giỡ mãi thật mất mặt.”
“Quà Valetine tặng như thế không có tý thành ý nào. Quả nhiên không thể quá kỳ vọng vào cậu được.” Hùng Hạo Nhiên ném điếu thuốc đi, bất đắc dĩ nhận hoa, ngửi một chút, đột nhiên cười.
“Cười cái gì? Lần đầu tiên được nhận quà Valentine, mừng quá hả?” Hướng Dương Viễn khinh bỉ liếc hắn, giật lại áo khoác với chocolate của mình.
“Nói đúng hơn, đây là đầu tiên tôi được người yêu tặng quà trong ngày Valentine.”
Hướng Dương Viễn vừa gặm một miếng chocolate, suýt nữa bị nghẹn, nỗ lực nuốt xuống mới nói được: “Ngại ghê, chúng ta chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường.”
“Cậu có thấy đồng nghiệp bình thường nắm tay nhau trên đường không?”
“Chúng ta cũng đâu có nắm tay nhau trên đường.”
Hùng Hạo Nhiên duỗi tay, chính xác nắm được tay cậu, đắc ý nói: “Bây giờ thì có.”
“…” Cậu lại thua hắn, mấy lần muốn rút ra nhưng không thành, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Hùng Hạo Nhiên, chúng ta là cảnh sát, không thể làm chuyện trái với tác phong như vậy…”
Hùng Hạo Nhiên kéo cậu đi về phía trước, mắt nhìn thẳng, coi như không nghe thấy gì, nhưng khoé miệng mang theo nụ cười nhẹ.
Dưới màn đêm chỉ còn ánh đèn đường, nhìn gò má hoàn mỹ kia, Hướng DươngViễn sau lần đầu tiên gặp Hùng Hạo Nhiên đã không còn ‘sức đề kháng’ nữa rồi. Lúng túng nhìn xung quang, xác địnhk hông ai chú ý tới bọn họ, liền trùm áo khoác lên cái nắm tay của hai người, làm đà điểu Châu Phi.
“Hướng Thang Viên.”
“Sao?”
“Thật ra, lúc nãy tôi nghĩ, nếu như cậu cố gắng tìm tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết một chuyện.”
“Vậy bây giờ anh có thể nói được rồi.”
“Tôi thích cậu.”
Hướng Dương Viễn ngơ ngác đi theo Hùng Hạo Nhiên một hồi rồi mới trợn mắt lên: “À!”
Hùng Hạo Nhiên liếc nhanh qua cậu, nói: “À cái gì mà à, đến che giấu còn không biết đường che.”
Hướng Dương Viễn tỉnh táo lại, hỏi: “Làm sao anh lại biết là tôi không biết?”
“Không phải cậu cũng thích tôi sao? Lẽ nào cậu không biết là tôi biết?”
“Đang thi đọc vè à?”
Hùng Hạo Nhiên cười cười, nắm chặt tay cậu hơn, nói: “Dù sao, cứ vậy đi.”
“Này, vậy là sao chứ? Đừng nói có lệ chứ!”
“Nhất định phải nghe lời nói thật tình đúng không?”
“…” Hướng Dương Viễn mặt đỏ lên, không tự nhiên cắn môi nói: “Không thèm, anh tuyệt đối đừng nói, nói tôi cũng không nghe.”
Hùng Hạo Nhiên im lặng nửa ngày, nói: “Coi như chúng ta đã thổ lộ với nhau đi.”
“Đại khái thế.”
“Người bình thường thổ lộ đều như này sao?”
“Thôi đi, anh cũng đâu phải là người bình thường, tôi có thể hiểu.”
“Ồ…”
^^^
Đây gọi là thổ lộ hả???!!!!