Chớp mắt đã đến đầu tháng ba, Hướng Dương Viễn rất xui xẻo… cậu bị viêm mũi nên vừa ra khỏi cửa đã hắt hơi liên tục, càng ngày càng nặng, đi làm việc bên ngoài không thể không đeo khẩu trang để tránh đủ thứ bụi bặm tấn công.
Tên Hùng Hạo Nhiên khốn khiếp, rảnh rỗi không có việc gì làm liền dùng bút dạ màu vẽ vẽ lên khẩu trang của cậu.
Vẽ được vài lần, cuối cùng cậu cũng bùng nổ, bắt Hùng Hạo Nhiên đeo khẩu trang đã vẽ hình mũi heo đi cùng cậu ra ngoài, cuối cùng hai người còn chưa bước chân ra khỏi đồn đã bị lão Thường tóm gọm, dùng lí do hai người họ đeo linh tinh làm hỏng hình tượng của cảnh sát mà phạt hai người làm kiểm điểm ở cuộc họp hàng tuần.
Kết quả…. Hướng Dương Viễn một tuần không thèm để ý tên kia luôn.
“Đồ đệ ngoan, tối nay đi đâu ăn cơm nào?”
Hướng Dương Viễn nhìn không chớp mắt vào màn hình, không thèm để ý đến Hùng Hạo Nhiên.
“Tiểu tổ tông của tôi ơi, anh nhận sai mà còn chưa đủ sao?” Hùng Hạo Nhiên thấp giọng: “Anh mời Ngài ăn bữa cơm thỉnh tội có được không?”
Nói đến đây cậu lại muốn bùng nổ, mấy hôm trước của hôm trước trước của hôm trước trước trước, tên khốn khiếp này cũng ăn nói nhẹ nhàng lừa cậu ra ngoài, kết quả, đến lúc tính tiến thì bảo quên mang ví, cuối cùng còn không phải cậu trả tiền sao!!!
“Hôm nay anh chắc chắn mang tiền mà.” Hùng Hạo Nhiên thành thật lấy ví nhét vào túi cậu: “Cho em, được chưa?”
Hướng Dương Viễn im lặng một lúc, mở ví ra, quả nhiên, bên trong chỉ có hai tờ 10 tệ đáng thương nằm đó…
Hùng Hạo Nhiên cười hì hì: “Đồ đệ ngoan thông minh lên rồi ha.”
“…” Hướng Dương Viễn ném ví lại cho anh ta rồi tiếp tục làm việc.
“Được rồi, đùa em thôi mà, thế em còn muốn giận đến lúc nào đây?”
Hướng Dương Viễn dùng khoé mắt mà liếc anh, nghiến răng nói, âm thanh nhỏ nhưng nghiêm túc: “Hùng Hạo Nhiên kia, em muốn chia tay!”
“Ha ha! Anh, không, nghe, thấy, gì, hết!” Hùng Hạo Nhiên đứng dậy, cầm theo tách trà đi rót nước như không có chuyện gì xảy ra.
Hướng Dương Viễn nhìn theo lưng anh, cảm thấy mình lại bị đánh bại.
Từ Valentin xác định quan hệ đến giờ đã hơn nửa tháng, ngoại trừ Hùng Hạo Nhiên ngày càng chả khác gì lưu manh đùa giỡn cậu thì hình thức hai người ở chung của hai người vẫn chả khác gì trước đây. Nếu như không phải Hùng Hạo Nhiên chuyên chọn lúc không có ai xung quanh mà mặt dày hôn cậu rồi gọi một tiếng ‘người yêu’ thì cậu vẫn cho là lời thổ lộ hôm đó thật ra chỉ là cậu tưởng tượng ra…
Haiz, người khác bảo chuyện yêu đương đâu phải chuyện của một người, một chút cảm giác yêu đương cuồng nhiệt đều không thấy đâu, ngược lại cậu toàn bị anh ta chọc cho tức điên người.
“Nào, Hướng Thang Viên, uống thuốc trước đã nào.” Dí một cốc nước đầy vào tay cậu, Hùng Hạo Nhiên ngồi xuống, lấy thuốc ra: “Há ra nào.”
Cậu tự nhiên nuốt vào, cầm nước uống, nước ấm vừa nha.
“Anh mới mua cho em khẩu trang mới, ở trong ngăn kéo bên phải đó.”
“Ồ.”
“Nhưng mà… có hai cái anh vẽ râu mèo lên rồi, cẩn thận đừng đeo nhầm nha.”
“…”
“Giờ đã có thể nói tối muốn đi đâu ăn chưa?”
“Ra chợ! 20 tệ đủ để mua đồ ăn.”
“Hải sản tươi có được không?”
“Anh mơ đi! Bác sĩ nói viêm mũi phải ăn nhiều rau dưa hoa quả.”
“Anh không phải bệnh nhân viêm mũi mà, có thể…”
“Không thể, nếu anh ăn ở nhà ăn thì em sẽ không nói gì.”
“Khà Khà, em đi đâu thì anh đó”
Hướng Dương Viễn tức giận trừng Hùng Hạo Nhiên, khoé miệng không nhịn được mà cong cong, hơi ngẩn người, cơn giận cũng bay đi.
Nói chung là quen ở chung như vậy thì mới có thể yêu nhau đi? Ngược lại, cậu cũng không tưởng tưởng được hai người tình nồng ý mật là như nào. Như bây giờ, cũng rất tốt.
Chớp mắt đã đến đầu tháng ba, Hướng Dương Viễn rất xui xẻo… cậu bị viêm mũi nên vừa ra khỏi cửa đã hắt hơi liên tục, càng ngày càng nặng, đi làm việc bên ngoài không thể không đeo khẩu trang để tránh đủ thứ bụi bặm tấn công.
Tên Hùng Hạo Nhiên khốn khiếp, rảnh rỗi không có việc gì làm liền dùng bút dạ màu vẽ vẽ lên khẩu trang của cậu.
Vẽ được vài lần, cuối cùng cậu cũng bùng nổ, bắt Hùng Hạo Nhiên đeo khẩu trang đã vẽ hình mũi heo đi cùng cậu ra ngoài, cuối cùng hai người còn chưa bước chân ra khỏi đồn đã bị lão Thường tóm gọm, dùng lí do hai người họ đeo linh tinh làm hỏng hình tượng của cảnh sát mà phạt hai người làm kiểm điểm ở cuộc họp hàng tuần.
Kết quả…. Hướng Dương Viễn một tuần không thèm để ý tên kia luôn.
“Đồ đệ ngoan, tối nay đi đâu ăn cơm nào?”
Hướng Dương Viễn nhìn không chớp mắt vào màn hình, không thèm để ý đến Hùng Hạo Nhiên.
“Tiểu tổ tông của tôi ơi, anh nhận sai mà còn chưa đủ sao?” Hùng Hạo Nhiên thấp giọng: “Anh mời Ngài ăn bữa cơm thỉnh tội có được không?”
Nói đến đây cậu lại muốn bùng nổ, mấy hôm trước của hôm trước trước của hôm trước trước trước, tên khốn khiếp này cũng ăn nói nhẹ nhàng lừa cậu ra ngoài, kết quả, đến lúc tính tiến thì bảo quên mang ví, cuối cùng còn không phải cậu trả tiền sao!!!
“Hôm nay anh chắc chắn mang tiền mà.” Hùng Hạo Nhiên thành thật lấy ví nhét vào túi cậu: “Cho em, được chưa?”
Hướng Dương Viễn im lặng một lúc, mở ví ra, quả nhiên, bên trong chỉ có hai tờ tệ đáng thương nằm đó…
Hùng Hạo Nhiên cười hì hì: “Đồ đệ ngoan thông minh lên rồi ha.”
“…” Hướng Dương Viễn ném ví lại cho anh ta rồi tiếp tục làm việc.
“Được rồi, đùa em thôi mà, thế em còn muốn giận đến lúc nào đây?”
Hướng Dương Viễn dùng khoé mắt mà liếc anh, nghiến răng nói, âm thanh nhỏ nhưng nghiêm túc: “Hùng Hạo Nhiên kia, em muốn chia tay!”
“Ha ha! Anh, không, nghe, thấy, gì, hết!” Hùng Hạo Nhiên đứng dậy, cầm theo tách trà đi rót nước như không có chuyện gì xảy ra.
Hướng Dương Viễn nhìn theo lưng anh, cảm thấy mình lại bị đánh bại.
Từ Valentin xác định quan hệ đến giờ đã hơn nửa tháng, ngoại trừ Hùng Hạo Nhiên ngày càng chả khác gì lưu manh đùa giỡn cậu thì hình thức hai người ở chung của hai người vẫn chả khác gì trước đây. Nếu như không phải Hùng Hạo Nhiên chuyên chọn lúc không có ai xung quanh mà mặt dày hôn cậu rồi gọi một tiếng ‘người yêu’ thì cậu vẫn cho là lời thổ lộ hôm đó thật ra chỉ là cậu tưởng tượng ra…
Haiz, người khác bảo chuyện yêu đương đâu phải chuyện của một người, một chút cảm giác yêu đương cuồng nhiệt đều không thấy đâu, ngược lại cậu toàn bị anh ta chọc cho tức điên người.
“Nào, Hướng Thang Viên, uống thuốc trước đã nào.” Dí một cốc nước đầy vào tay cậu, Hùng Hạo Nhiên ngồi xuống, lấy thuốc ra: “Há ra nào.”
Cậu tự nhiên nuốt vào, cầm nước uống, nước ấm vừa nha.
“Anh mới mua cho em khẩu trang mới, ở trong ngăn kéo bên phải đó.”
“Ồ.”
“Nhưng mà… có hai cái anh vẽ râu mèo lên rồi, cẩn thận đừng đeo nhầm nha.”
“…”
“Giờ đã có thể nói tối muốn đi đâu ăn chưa?”
“Ra chợ! tệ đủ để mua đồ ăn.”
“Hải sản tươi có được không?”
“Anh mơ đi! Bác sĩ nói viêm mũi phải ăn nhiều rau dưa hoa quả.”
“Anh không phải bệnh nhân viêm mũi mà, có thể…”
“Không thể, nếu anh ăn ở nhà ăn thì em sẽ không nói gì.”
“Khà Khà, em đi đâu thì anh đó”
Hướng Dương Viễn tức giận trừng Hùng Hạo Nhiên, khoé miệng không nhịn được mà cong cong, hơi ngẩn người, cơn giận cũng bay đi.
Nói chung là quen ở chung như vậy thì mới có thể yêu nhau đi? Ngược lại, cậu cũng không tưởng tưởng được hai người tình nồng ý mật là như nào. Như bây giờ, cũng rất tốt.