Cuối tháng ba, đồn trưởng Thường để Hướng Dương Viễn viết một tờ tuyên truyền chủ đề ‘Phát huy chính khí’ đầy khí thế để đưa lên phân cục tham gia hội thi quan trọng.
Lúc bàn giao nhiệm vụ, đồn trưởng Thường còn cường điệu: “Đồng chí Hướng Dương Viễn, mục tiêu của đồng chí chính là giải nhất, phải làm cho đồn ta vẻ vang đó!”
Hướng Dương Viễn chịu áp lực như núi nhưng vẫn đồng ý, hết cách rồi, ai bảo cậu là người duy nhất trong đồn học văn cơ chứ, không đánh lại người ta còn chưa tính, lại còn phải viết tuyên truyền, làm sao để sống đây chứ!!!
Ra khỏi phòng đồn trưởng, Hướng Dương Viễn lập tức lên website chính thức của phân cục, tìm danh sách khen thưởng mấy năm trước, rồi sẽ tìm người quen phỏng vấn chút để làm cho tốt.
“Úi chà, sao phải tìm vất vả thế, đồn ta có một người đó a!” Sau khi Lục Tây biết chuyện liền vỗ vỗ vai Hướng Dương Viễn rồi quay ghế cậu 180 độ, làm cậu đối diện với ai đó đang vắt chéo chân đọc báo trên sô pha: “Tiêu đề tôi đã nghĩ thay cho cậu luôn rồi. Đặt là ‘Tôi và Đại anh hùng, những chuyện cần kể’, cậu thấy rất hấp dẫn đúng không?”
“Cũ rích! Tiêu để kiều này 10 năm trước còn không thèm dùng ấy.” Đoạn Dao Dao khinh bỉ: “Còn không bằng đặt là ‘Rèn luyện trong băng lửa, quấn quýt yêu hận, sự thật về tình nhân đại chúng tại đồn công an XX’ còn hay hơn.”
“Hứ, cô cho là đang viết bài cho tạp chí tri âm hay sao thế? Buồn nôn chết người ta.” Lưu Đại Võ hứng thú gia nhập: “Tôi thấy phải đặt là ‘Tin cực nóng cho các bạn đây, cuộc sống của cảnh sát lưu manh, những điều bạn chưa biết’, Dương Viễn, cậu thấy sao?”
“Ông nói gà bà nói vịt, làm sao anh biết hết được người ta sống như nào.” Đoạn Dao Dao không phục: “Chủ đề của người ta là ‘Phát huy chính khí’ đó, lưu manh đến lưu manh đi, ai cho anh đặt vậy được!”
“Dương Viễn này, cậu đừng nghe hai người họ nói mò, tiêu đề bài viết phải đơn giản, như tôi đặt là vô cùng ổn rồi!” Lục Tây cực lực đề cử.
Mặt Hướng Dương Viễn không cảm xúc, nửa ngày sau mới nghiến răng nhả chữ: “Mấy, người, biến, đi, cho, tôi…”
Quần chúng vây quanh cuối cùng cũng im lặng, Hướng Dương Viễn mở danh sách, đôi với nhân vật chính mọi người đề cử là Hùng Hạo Nhiên hoàn toàn không nhìn đến.
Trêu nhau sao? Muốn cậu ca tụng công đức trên trời của tên khốn nạn mười phàn kia á, sợ là bản thảo còn chưa viết xong thì lương tâm của cậu đã bị mấy chữ đầu tiên giết chết rồi. Đây là ‘Phát huy chính khí’, nếu sau này có chủ đề ‘Vạch trần hiện tượng không văn minh’ thì cậu đương nhiên chọn Hùng Hạo Nhiên làm nhân vật chính, nhất định là câu chữ dạt dào, chữ tuôn như nước luôn.
Lật tìm trong danh sách khen thưởng của hệ thống công an thành phố trong mười năm qua, Hướng Dương Viễn ôm vận may tìm tìm, không quá vài tờ, cậu thấy một cái tên, cậu nghĩ mình hoa mắt quá rồi.
Cảnh sát điều tra của năm 2004 – Hùng Hạo Nhiên…..??????
2004? Khi đó Hùng Hạo Nhiên mới 23 tuổi, còn trẻ hơn cậu bây giờ mà đã cầm bằng khen rồi á?! Có nhầm không vậy? Hay là đánh nhầm tên? Hay là trùng tên? Hướng Dương Viễn nhất thời không biết nên nghĩ sao nữa. Theo bản năng quay đầu nhìn người đang ung dung đọc báo kia.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt ‘nóng bỏng’ của cậu, Hùng Hạo Nhiên ngẩng lên, cười híp mắt rồi gửi cho cậu một cái hôn gió không tiếng động.
Hướng Dương Viễn lập tức quay đầu đi, trên mặt nóng rực, tim đập thình thịch.
Khốn nạn, càng ngày càng không kiêng kỵ gì, chẳng lẽ anh ta không phát hiện mọi người trong sở gần đây toàn lôi hai người ra đùa sao? Phiền anh khiêm tốn một chút có được không hả?”
Đem lực chú ý tập trung vào danh sách kia, Hướng Dương Viễn tập trung suy nghĩ một lúc, cảm thấy khả năng trùng tên có vẻ lớn hơn. Nghĩ bằng đầu gối cũng biết, tên phía sau kia là tên lười, là tên tam quan bất chính, có thể ở lại trong ngành cũng bị nhiều người oán trách rồi, sao lại lấy được bằng khen có chứ!
Năm 2004, tại chuyên án XXX lập công hạng ba, Hùng Hạo Nhiên.
…
Hướng Dương Viễn cơ hồ muốn đạp cái tên kia xuống.
Lại di xuống.
Năm 2006, công tác an ninh XXX lập công hạng nhất, Hùng Hạo Nhiên.
Năm 2007, chuyên án XXX lập công hạng hai, Hùng Hạo Nhiên.
Hướng Dương Viễn có chút buồn bực mà lật trang liên tục, ngoài mong muốn là mấy năm sau không còn thấy tên của Hùng Hạo Nhiên nữa.
Gần đây có một lần là năm ngoái bắt được tên cướp kia thì lập được công hạng ba, Hướng Dương Viễn có biết vụ này.
Lẽ nào, thật sự là cùng một người sao? Hướng Dương Viễn trầm tư một lúc lâu, trong lòng có chút mơ hồ! Chợt nhớ đến Hùng Hạo Nhiên không chỉ một lần đánh trống lảng mỗi khi nhắc đến chuyện đó.
“Nhớ năm đó, lúc anh ở đội hình sự…”
Mỗi lần nghe anh ta nói vậy, cậu không nhịn được muốn hỏi cho ra nhẽ nhưng lần nào cũng bị chuyển chủ đề.
Nhiều lần như vậy làm cậu cũng thật sự cho là anh đang khoác lác thôi.
Không ai nói cho cậu biết quá khứ của Hùng Hạo Nhiên ra sao, có phải anh từng tham gia đội hình sự không? Anh đến đồn lúc nào? Vì sao lại mệt mỏi như vậy? Rồi vì sao lại nhiều người tôn trọng anh như thế? Tại sao mỗi khi có vụ án lớn thì lại bị điều đến đội hình sự? Đồn trưởng Thường lần nào cũng đồng ý để anh đi mà người bên đội hình sự, có vẻ cũng rất thân quen với anh…
Hướng Dương Viễn yên lặng tắt danh sách kia đi, không hiểu vì sao, trong lòng có chút buồn bực.
Cuối tháng ba, đồn trưởng Thường để Hướng Dương Viễn viết một tờ tuyên truyền chủ đề ‘Phát huy chính khí’ đầy khí thế để đưa lên phân cục tham gia hội thi quan trọng.
Lúc bàn giao nhiệm vụ, đồn trưởng Thường còn cường điệu: “Đồng chí Hướng Dương Viễn, mục tiêu của đồng chí chính là giải nhất, phải làm cho đồn ta vẻ vang đó!”
Hướng Dương Viễn chịu áp lực như núi nhưng vẫn đồng ý, hết cách rồi, ai bảo cậu là người duy nhất trong đồn học văn cơ chứ, không đánh lại người ta còn chưa tính, lại còn phải viết tuyên truyền, làm sao để sống đây chứ!!!
Ra khỏi phòng đồn trưởng, Hướng Dương Viễn lập tức lên website chính thức của phân cục, tìm danh sách khen thưởng mấy năm trước, rồi sẽ tìm người quen phỏng vấn chút để làm cho tốt.
“Úi chà, sao phải tìm vất vả thế, đồn ta có một người đó a!” Sau khi Lục Tây biết chuyện liền vỗ vỗ vai Hướng Dương Viễn rồi quay ghế cậu độ, làm cậu đối diện với ai đó đang vắt chéo chân đọc báo trên sô pha: “Tiêu đề tôi đã nghĩ thay cho cậu luôn rồi. Đặt là ‘Tôi và Đại anh hùng, những chuyện cần kể’, cậu thấy rất hấp dẫn đúng không?”
“Cũ rích! Tiêu để kiều này năm trước còn không thèm dùng ấy.” Đoạn Dao Dao khinh bỉ: “Còn không bằng đặt là ‘Rèn luyện trong băng lửa, quấn quýt yêu hận, sự thật về tình nhân đại chúng tại đồn công an XX’ còn hay hơn.”
“Hứ, cô cho là đang viết bài cho tạp chí tri âm hay sao thế? Buồn nôn chết người ta.” Lưu Đại Võ hứng thú gia nhập: “Tôi thấy phải đặt là ‘Tin cực nóng cho các bạn đây, cuộc sống của cảnh sát lưu manh, những điều bạn chưa biết’, Dương Viễn, cậu thấy sao?”
“Ông nói gà bà nói vịt, làm sao anh biết hết được người ta sống như nào.” Đoạn Dao Dao không phục: “Chủ đề của người ta là ‘Phát huy chính khí’ đó, lưu manh đến lưu manh đi, ai cho anh đặt vậy được!”
“Dương Viễn này, cậu đừng nghe hai người họ nói mò, tiêu đề bài viết phải đơn giản, như tôi đặt là vô cùng ổn rồi!” Lục Tây cực lực đề cử.
Mặt Hướng Dương Viễn không cảm xúc, nửa ngày sau mới nghiến răng nhả chữ: “Mấy, người, biến, đi, cho, tôi…”
Quần chúng vây quanh cuối cùng cũng im lặng, Hướng Dương Viễn mở danh sách, đôi với nhân vật chính mọi người đề cử là Hùng Hạo Nhiên hoàn toàn không nhìn đến.
Trêu nhau sao? Muốn cậu ca tụng công đức trên trời của tên khốn nạn mười phàn kia á, sợ là bản thảo còn chưa viết xong thì lương tâm của cậu đã bị mấy chữ đầu tiên giết chết rồi. Đây là ‘Phát huy chính khí’, nếu sau này có chủ đề ‘Vạch trần hiện tượng không văn minh’ thì cậu đương nhiên chọn Hùng Hạo Nhiên làm nhân vật chính, nhất định là câu chữ dạt dào, chữ tuôn như nước luôn.
Lật tìm trong danh sách khen thưởng của hệ thống công an thành phố trong mười năm qua, Hướng Dương Viễn ôm vận may tìm tìm, không quá vài tờ, cậu thấy một cái tên, cậu nghĩ mình hoa mắt quá rồi.
Cảnh sát điều tra của năm – Hùng Hạo Nhiên…..??????
? Khi đó Hùng Hạo Nhiên mới tuổi, còn trẻ hơn cậu bây giờ mà đã cầm bằng khen rồi á?! Có nhầm không vậy? Hay là đánh nhầm tên? Hay là trùng tên? Hướng Dương Viễn nhất thời không biết nên nghĩ sao nữa. Theo bản năng quay đầu nhìn người đang ung dung đọc báo kia.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt ‘nóng bỏng’ của cậu, Hùng Hạo Nhiên ngẩng lên, cười híp mắt rồi gửi cho cậu một cái hôn gió không tiếng động.
Hướng Dương Viễn lập tức quay đầu đi, trên mặt nóng rực, tim đập thình thịch.
Khốn nạn, càng ngày càng không kiêng kỵ gì, chẳng lẽ anh ta không phát hiện mọi người trong sở gần đây toàn lôi hai người ra đùa sao? Phiền anh khiêm tốn một chút có được không hả?”
Đem lực chú ý tập trung vào danh sách kia, Hướng Dương Viễn tập trung suy nghĩ một lúc, cảm thấy khả năng trùng tên có vẻ lớn hơn. Nghĩ bằng đầu gối cũng biết, tên phía sau kia là tên lười, là tên tam quan bất chính, có thể ở lại trong ngành cũng bị nhiều người oán trách rồi, sao lại lấy được bằng khen có chứ!
Năm , tại chuyên án XXX lập công hạng ba, Hùng Hạo Nhiên.
…
Hướng Dương Viễn cơ hồ muốn đạp cái tên kia xuống.
Lại di xuống.
Năm , công tác an ninh XXX lập công hạng nhất, Hùng Hạo Nhiên.
Năm , chuyên án XXX lập công hạng hai, Hùng Hạo Nhiên.
Hướng Dương Viễn có chút buồn bực mà lật trang liên tục, ngoài mong muốn là mấy năm sau không còn thấy tên của Hùng Hạo Nhiên nữa.
Gần đây có một lần là năm ngoái bắt được tên cướp kia thì lập được công hạng ba, Hướng Dương Viễn có biết vụ này.
Lẽ nào, thật sự là cùng một người sao? Hướng Dương Viễn trầm tư một lúc lâu, trong lòng có chút mơ hồ! Chợt nhớ đến Hùng Hạo Nhiên không chỉ một lần đánh trống lảng mỗi khi nhắc đến chuyện đó.
“Nhớ năm đó, lúc anh ở đội hình sự…”
Mỗi lần nghe anh ta nói vậy, cậu không nhịn được muốn hỏi cho ra nhẽ nhưng lần nào cũng bị chuyển chủ đề.
Nhiều lần như vậy làm cậu cũng thật sự cho là anh đang khoác lác thôi.
Không ai nói cho cậu biết quá khứ của Hùng Hạo Nhiên ra sao, có phải anh từng tham gia đội hình sự không? Anh đến đồn lúc nào? Vì sao lại mệt mỏi như vậy? Rồi vì sao lại nhiều người tôn trọng anh như thế? Tại sao mỗi khi có vụ án lớn thì lại bị điều đến đội hình sự? Đồn trưởng Thường lần nào cũng đồng ý để anh đi mà người bên đội hình sự, có vẻ cũng rất thân quen với anh…
Hướng Dương Viễn yên lặng tắt danh sách kia đi, không hiểu vì sao, trong lòng có chút buồn bực.