Hùng Hạo Nhiên ngồi xuống cạnh cậu liền cảm thấy bầu không khí nồng đậm oán niệm.
“Hướng Thang Viên này, em chưa ăn no à?” Tỉ mỉ nhìn ngó một lượt, Hùng Hạo Nhiên càng xác định trận oán niệm kia không phải ảo giác của mình: “Có cần anh mua bánh bao cho em không?”
“Anh nghĩ em là anh hay sao?” Hướng Dương Viễn tức giận xoay người, gõ gõ máy tính.
Hùng Hạo Nhiên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không phải vì em không viết được gì nên trút hết lên anh chứ?”
“Em không rảnh! Đi uống trà của anh đi, đừng làm phiền em làm việc!”
“Ờ…” Hùng Hạo Nhiên bỗng dưng ngoan ngoãn nghe lời, cầm cốc lên đi chỗ khác.
Lén lén quay đầu lại, cậu thừa dịp mọi người không để ý liếc nhanh tên kia một cái, tên kia đang ung dung đặt điếu thuốc dưới mũi mà ngửi, bộ mặt rất hưởng thụ.
Không hiểu sao, nếu như bình thường cậu nhìn thấy bộ dàng này thì sẽ mắng anh ta là quỷ lười nhưng lúc này trong mắt cậu, động tác này, biểu cảm này đầy vẻ khiêu gợi…
Cậu sực tỉnh, cậu ý thức được mình vừa bị tên kia mê hoặc, vừa giận vừa xấu hổ, chỉ muốn đập đầu xuống bàn thôi.
“Em muốn hỏi anh chuyện này, anh phải trả lời thật lòng cho em.”
Sau khi tan làm, Hướng Dương Viễn ngồi sau lưng Hùng Hạo Nhiên, dựa vào lưng anh vì không thấy được biểu tình của anh nên lấy hết dũng khí mà hỏi.
“Em không nên hỏi chuyện quá riêng tư nhé, thầy em sẽ xấu hổ lắm đó.” Tiếng cười của Hùng Hạo Nhiên bị gió thổi bay phân nửa, chỉ nghe được đứt quãng.
Cậu đặt nhẹ tay lên eo anh, lại thấy do dự lần nữa.
“Hướng Thang Viên?”
“Không có gì, lo lái xe đi.”
“Tiểu tử này, em chơi anh à?” Hùng Hạo Nhiên đưa một tay, vỗ vỗ lên mu bàn tay cậu, rồi nắm lấy đặt lên bụng mình để cậu ôm trọn anh: “Ôm chặt chút, anh muốn tăng tốc.”
Hướng Dương Viễn nhăn mặt, véo bụng anh một phát, thành công nghe được tiếng kêu đau đớn.
Ăn tối xong, ngoài trời bắt đầu tí tách mưa, hai người đành ngồi sô pha xem TV.
“Hướng Thang Viên, em có muốn không?” Thỉnh thoảng sờ sờ người cậu, Hùng Hạo Nhiên dần muốn làm chuyện khác, thế là phô vẻ quyến rũ của mình ra, thổi nhẹ vào tai cậu. Người ta đang bày vẻ mỹ nam kế đó nha.
Hướng Dương Viễn còn đang tập trung xem quảng cáo, không phản ứng kịp, ngơ ngác hỏi: “Muốn gì cơ?”
Hùng Hạo Nhiên cười xấu xa, tay lướt xuống, chạm lên tiểu gia khoả đang mềm nhũn cách lớp quần thể thao kia.
Một loạt ký ức khiến người ta đỏ mặt tim đập ùa về làm mặt cậu đỏ bừng, cậu vội vàng ngăn tay anh lại, lắp bắp: “Anh, anh, anh muốn làm gì… hả?”
“Ài, vợ chồng với nhau, mấy vấn đề này không cần ngày nào cũng hỏi chứ.” Hùng Hạo Nhiên cường thế đè người kia xuống, đầu gối chen vào giữa hai chân cậu, mạnh mẽ ma sát lên: “Em không thấy buồn chán sao, không muốn tiêu khiển chút sao?”
“Không hề buồn chán! TV hay cực kỳ…” Hướng Dương Viễn đã biết phản kháng là vô hiệu mà trong lòng cậu cũng không muốn cự tuyệt. Chỉ là hôm nay có nhiều chuyện nên có chút mất tập trung.
Hùng Hạo Nhiên gặm gặm cổ cậu, bất mãn: “Hướng Thang Viên!”
“Hả?” Hướng Dương Viễn cuối cùng cũng nhìn thẳng vào anh.
“Em cố tình à?”
“Sao thế? Không phải em rất phối hợp sao? Không hề động đậy mà.”
Hùng Hạo Nhiên câm nín: “Em không chạm vào anh thì anh tiếp tục kiểu gì?”
“À…” Hướng Dương Viễn hiểu ra, chủ động cởi quần Hùng Hạo Nhiên, bộ dáng muốn tốc chiến tốc thắng.
“Này này này này này!” Hùng Hạo Nhiên gạt quần xuống dưới đất, chặn động tác tiếp theo của Hướng Dương Viễn, ấn tay cậu xuống sô pha: “Em mà còn làm như vậy thì anh sẽ phàn nàn với tú bà về thái độ phục vụ của em đó nha!”
Cậu nhìn anh như nhìn một tên ngốc, tức giận nói: “Ai bảo anh bắt đầu cơ! Em sẽ tố cáo anh đi phiêu kỹ!” (đúng ra là chơi gái cơ nhưng Bánh Trôi đâu phải gái nên để từ cổ chút)
“Được, đồng chí cảnh sát ơi, bây giờ em hãy dùng bàn tay nhỏ nhắn của em để bắt anh đi.” Hùng Hạo Nhiên cười đến *** đãng, Hướng Dương Viễn nhìn mà chỉ muốn tát lật mặt.
“Anh rốt cuộc có muốn nữa không?”
“Em nói tiếp tục thì anh sẽ tiếp tục thôi.” Hùng Hạo Nhiên thả tay cậu ra, cúi người, hôn sâu cậu: “Tất cả đều nghe em.”
Hướng Dương Viễn bị anh khiêu khích đến có cảm giác, vòng tay qua cổ anh, thấp giọng nói: “Đến đây đi!”
Hùng Hạo Nhiên nhẹ nhàng cười, rất chuyên nghiệp mà vuốt ve tiểu Thang Viên, hai tay không nặng không nhẹ mà xoa bóp nó, Hướng Dương Viễn thuận theo dục vọng của mình, vừa thở hổn hển vừa nói: “Đừng đùa nữa, khốn nạn.”
Hai chữ ‘khốn nạn’ cuối cùng, mắng người mà chả thấy chút khí thế nào, giống như là đang gọi biệt danh của ai đó vậy.
Hùng Hạo Nhiên hôn cậu, lấy từ trong túi quần ra một thứ.
Hướng Dương Viễn mở to mắt, sau khi nhìn rõ là vật gì thì suýt nhảy dựng: “Anh đeo nó thì làm sao vào được hả?”
Hùng Hạo Nhiên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu em không ngại thì không mang cũng không sao.”
“Em để ý!” Hướng Dương Viễn đầu óc đã hỗn loạn, hình như có việc gì đang vượt khỏi tầm kiểm soát của cậu rồi a.
“Vậy thì anh đeo nhé.” Hùng Hạo Nhiên dứt khoát xé gói.
“Không cho!”
“Vậy thì không đeo nữa…” Tư thế chuẩn bị vứt đi.
“Không được!”
“…” Hùng Hạo Nhiên bó tay: “Rốt cuộc em muốn anh phải làm sao?”
Hướng Dương Viễn giãy giụa muốn ngồi dậy, ai ngờ vừa nâng eo đã làm cho Hùng Hạo Nhiên nhân cơ hội hai ba phát là lột sạch cậu.
Đồng chí cảnh sát Dương Viễn xấu hổ vô cùng, thẳng thắn giả chết, lại cosplay đà điểu châu Phi.
“Này, Thang Viên, em đừng có lần nào cũng dùng chiêu này chứ.” Hùng Hạo Nhiên nắm lấy dục vọng nửa ngẩng đầu của cậu, uy hiếp nói: “Không muốn thì thôi, em đừng bày vẻ như anh chuẩn bị cưỡng *** em như này chứ!”
Tai Hướng Dương Viễn nóng lên, vội vã hét lên: “Ai bảo là không muốn hả!”