Cuối cùng, Hướng Dương Viễn cũng hiểu được cái sự huyền bí trong câu nói đó.
“Họ Hùng kia, em có thể đổi ý không?”
Hùng Hạo Nhiên mới đưa một ngón tay vào, Hướng Dương Viễn đã xấu hổ muốn làm đào binh luôn, cảm giác khó hiểu, quái dị, đặc biệt không thoải mái khi bị xâm lấn thật sự làm cậu muốn hộc máu luôn.
“Em thấy sao?” Giọng Hùng Hạo Nhiên mang theo *** nghe trầm thấp, gợi cảm: “Em muốn làm anh đau lòng thì cứ việc chạy.”
Hướng Dương Viễn trầm giọng rên lên, vùi mặt vào sô pha.
“Hướng Thang Viên, mông em thật là tròn.” Hùng Hạo Nhiên vừa cười vừa tăng thêm một ngón tay.
Hướng Dương Viễn khẽ run, phía sau không tự chủ mà co rút: “Đau quá…”
“Hả? Thật à?” Hùng Hạo Nhiên vội rút tay ra, xoa xoa miệng huyệt.
Cậu im lặng một lúc lâu rồi mới ấp úng nói: “Giả đó, em thuận miệng thôi…”
“…”
“Hùng Hạo Nhiên.”
“Hả?”
“Anh… có thể… đừng quá bạo lực được không?”
Hùng Hạo Nhiên dở khóc dở cười ôm eo, cắn cắn tai cậu: “Anh đã bạo lực với em bao giờ chưa?”
“Ai biết được đó. Biết đâu anh là người trên giường một đằng, xuống giường một nẻo thì sao…”
“Em mà còn trêu anh nữa là anh không làm nữa đó.” Hùng Hạo Nhiên bất ngờ ngây người một lúc rồi cười, cắn mạnh lên vai câu rồi tiếp tục ‘cần cù’ làm việc ‘mở rộng bờ cõi’.
Nơi xấu hổ phía sau bị nới ra, còn bị chọc vào chọc ra, Hướng Dương Viễn dù mang tâm tình mặc kệ rồi nhưng vẫn xấu hổ giấu mặt vào ghế, đáng tiếc, lúc đang lúng túng gần chết thì cậu lại có cảm giác: “Ừm… có thể được rồi…”
“Đồ đệ ngoan không đợi được nữa sao?”
“Nhảm vừa thôi!” Hướng Dương Viễn thấy mình sắp bốc cháy đến nơi rồi.
“Vậy thì anh vào nha”
“.. Chờ đã chờ đã!”
“…”
Cậu yên lặng một lúc, hít thật sâu rồi cắn chặt răng: “Được rồi.”
“Ngốc.” Hùng Hạo Nhiên hôn vai cậu, phát ra âm thanh phiến tình, nhân lúc đối phương đang thất thần mà đưa phần thân nóng rực của mình vào.
“Á…” Hướng Dương Viễn siết tay lại, cả người căng cứng, may mà Hùng Hạo Nhiên không manh động mà để ý lo cho cậu trước nên cậu cũng không thấy quá đau.
“Hướng Thang Viên, anh muốn làm điều này lâu rồi. Em thật chặt.”
Hơi thở của anh nóng rực, độ nóng không khác vật đang chôn trong người cậu, bá đạo mà thiêu đốt cậu, không thể phủ nhận, tia lý trí cuối cùng của cậu đã bốc cháy mất rồi. Hướng Dương Viễn nắm chặt thành ghế, giọng nghèn nghẹn, nhưng đầy kiên định: “Em thích anh, Hùng Hạo Nhiên…”
Lần đầu tiên của hai người, Hướng Dương Viễn bị trêu đùa không nhịn nổi, sau khi Hùng Hạo Nhiên lui ra, cả người cậu run run.
“Thì ra… đàn ông với đàn ông…. là độ khó như vậy a…” Cậu vô lực nằm sấp trên sô pha, cảm giác như vừa sống lại: “Tình yêu đồng tính thật không dễ dàng.”
“Đừng có mà giả chết. Lúc nãy em cao trào còn nắm chặt tay anh không buông đó.” Hùng Hạo Nhiên cười cười, động tác trên tay rất nhẹ nhàng.
“Hừ, tuy là rất mệt nhưng cảm giác cũng được.” Hướng Dương Viễn hiếm khi không biệt nữu, có lẽ là quay lưng lại với người kia nên cứ nói thôi: “Thêm lần nữa cũng không sao.”
Hùng Hạo Nhiên yên lặng một lúc, rồi nói: “Được thôi.”
Hướng Dương Viễn bỗng quay người lại, nắm tay anh xin tha.
Hùng Hạo Nhiên cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu. Cậu vòng tay qua cổ anh đáp trả.
Hôn một hồi, Hướng Dương Viễn bỗng bật cười.
“Có chuyện gì?” Hùng Hạo Nhiên véo véo má cậu, thích không dừng được.
“Từ lần đầu tiên em nhìn thấy anh, em chưa từng nghĩ đến chúng ta sẽ có ngày này.” Hướng Dương Viễn chớp chớp mắt, khẽ vuốt lên vết thương trên tay phải của anh: “Ngày đó, em nghĩ chỉ cần mình được làm cộng sự của anh thì em đã rất hạnh phúc rồi.”
“Ngốc. Thổ lộ sớm với anh là được rồi.”
Hướng Dương Viễn vừa định kết luận kiểu như định mệnh a định mệnh, duyên phận a duyên phận, tình yêu tình báo đủ kiểu thì đã nghe anh nói: “Em nói sớm thì có phải anh đã được làm với em từ sớm rồi không.”
Kết quả nằm trong dự tính: Có người bị đạp khỏi ghế sô pha.