Hai thầy trò đứng trên vìa hè chờ gần 15 phút, trông đến mòn con mắt, đừng nói là taxi mà bóng của một con chuột cũng không thấy đâu.
Hùng Hạo Nhiên khoanh tay đứng, ung dung nhìn chằm chằm Hướng Dương Viễn, mà Hướng Dương Viễn thì đang đổ trách nhiệm của việc ‘nửa đêm nửa hôm dở hơi chạy đến làm cho Hùng Hạo Nhiên không được ngủ mà phải chờ xe’ đổ hết lên người mình, nên chột dạ không dám quay sang, cười ha ha: “Không ngờ chỗ này lại hẻo lánh đến thế… ha ha.”
Hùng Hạo Nhiên buồn cười, vỗ vào sau đầu cậu rồi lại xoa xoa: “Đi thôi, anh lấy xe đưa em về.”
Hướng Dương Viễn bác bỏ: “Quá phiền.”
Hùng Hạo Nhiêu nhíu mày, quay người đi vào trong tòa nhà: “Vậy thì em cứ từ từ mà chờ nhé. Anh buồn ngủ muốn chết rồi.”
Lời còn chưa dứt đã bị một người túm áo giữ lại.
Kết quả cuối cùng, Hùng Hạo Nhiên lái chiếc xe máy đầy phong cách của mình đi rêu rao, đèo đồ đệ bảo bối của mình về nhà.
Lúc vào đến cửa thì kim giờ vừa vặn chỉ vào số 5, Hướng Dương Viễn lấy khăn mặt cho Hùng Hạo Nhiên lau rồi nói: “Còn hai tiếng nữa, nhanh lên còn ngủ.”
Mí mắt của Hùng Hạo Nhiên đang muốn gặp nhau lắm rồi, rướn cổ lên, không biết xấu hổ mà nói: “Hộ anh đi.”
Hướng Dương Viễn bình thường sẽ ném khăn lên mặt tên kia không thì cũng là châm chọc vài câu nhưng lần này cậu không chờ anh nói lần hai đã cầm lấy khăn, ra sức chà lên mặt anh.
“Được rồi được rồi, mặt của anh sắp bị em chà đến mất hết ngũ quan rồi.” Hùng Hạo Nhiên nắm lấy móng vuốt đang ra sức chà trên mặt mình xuống, hôn hôn lên mũi người kia rồi ngáp liền mấy cái, tự nhiên đi vào phòng ngủ.
Sớm hôm sau, khi chuông báo thức vừa vang thì Hướng Dương Viễn liền tỉnh, nghĩ đến bên cạnh còn có một người đang thiếu ngủ nghiêm trọng, cậu nhanh chóng tắt chuông, để phòng ngủ yên tĩnh lại.
Quay lại nhìn Hùng Hạo Nhiên, con gấu kia quả nhiên ngủ rất sâu.
Hướng Dương Viễn bỗng nổi hứng thú, nương theo chút nắng sớm chiếu qua cửa sổ mà đánh giá khuôn mặt người kia, không nhịn được sờ vào râu mới nhú dưới cằm anh.
Ngón tay gai gai, làm cậu nở nụ cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, vui vẻ.
Một lúc sau, mí mắt Hùng Hạo Nhiên run run, tỉnh rồi.
Ý thức được Hướng Dương Viễn đang làm trò gì, lông mày anh giãn ra, trên mặt lại xuất hiện biểu cảm thiếu đòn: “Sao thế? Sáng ra đã trêu anh rồi à? Không sợ ‘sinh lý’ của anh hả?”
Giọng nói trầm thấp, có chút khàn khàn, gợi cảm muốn chết.
Hướng Dương Viễn vỗ vỗ mặt anh, nói: “Cho nên em mới đặt báo thức sớm.”
Hùng Hạo Nhiên ngạc nhiên, rất nhanh đã hiểu ý cậu, vươn tay nắm lấy vai cậu: “Muốn làm gì với anh hả? Thế sao không gọi anh dậy từ sớm?”
Hướng Dương Viễn xoa xoa vành mắt thâm quầng của anh: “Nhìn anh ngủ say thế em không nỡ gọi.”
Hùng Hạo Nhiên cười, cởi áo ngủ hôm qua mặc qua loa ra, đầy sắc tình mà cắn môi cậu: “Đồ đệ ngoan, thật là làm anh không nỡ chà đạp em.”
Hướng Dương Viễn tập trung vào nụ hôn, đối với sự uy hiếp của đối phương chỉ hừ hừ hai tiếng.
Âm thanh môi lưỡi quấn quýt nghe rõ ràng, kèm theo tiếng thở dốc say người, làm mặt đỏ tim đập, không nhịn được nghĩ nên tiến thêm một bước làm việc gì gì đấy.
Ngoài phòng – ánh nắng chói chang, trong phòng – xuân ý tình nùng.
Chờ đến khi cả hai xuống giường thì cũng đã muộn giờ làm. Hướng Dương Viễn vừa ngậm bàn chải vừa thay quần áo, thỉnh thoảng quay sang giục Hùng Hạo Nhiên nhanh lên chút.
Hùng Hạo Nhiên từ từ cài cúc áo, không có chút luống cuống, sốt ruột nào: “Yên tâm đi, em phải tin vào tay lái của anh chứ.”
Hướng Dương Viễn tặng cho anh một cái lườm: “Em đón xe, anh về thẳng đội hình sự đi.”
Hùng Hạo Nhiên tỏ vẻ bi thương: “Em dùng xong anh rồi ném sao? Thật vô tình!”
Hướng Dương Viễn ném khăn lên đầu anh: “Em sợ làm anh muộn đó! Tên khốn này, anh đi chậm thôi, đường đường là người của đội hình sự lại dám đi như đua xe ở lối đi bộ!”
“Được rồi, được rồi, đồ đệ ngoan ngoan nào.” Hùng Hạo Nhiên lấy khăn xuống, đi vào phòng tắm rửa mặt, còn ngâm nga một bài hát.
Hướng Dương Viễn khinh bỉ, hừ một tiếng, nhanh chóng ném quần áo hai người thay ra vào máy giặt, dọn lại giường, ném hết bôi trơn với ‘áo mưa’ vào ngăn kéo tủ. Nhìn đồng hồ trên tường, thở dài.
Hai thầy trò đứng trên vìa hè chờ gần phút, trông đến mòn con mắt, đừng nói là taxi mà bóng của một con chuột cũng không thấy đâu.
Hùng Hạo Nhiên khoanh tay đứng, ung dung nhìn chằm chằm Hướng Dương Viễn, mà Hướng Dương Viễn thì đang đổ trách nhiệm của việc ‘nửa đêm nửa hôm dở hơi chạy đến làm cho Hùng Hạo Nhiên không được ngủ mà phải chờ xe’ đổ hết lên người mình, nên chột dạ không dám quay sang, cười ha ha: “Không ngờ chỗ này lại hẻo lánh đến thế… ha ha.”
Hùng Hạo Nhiên buồn cười, vỗ vào sau đầu cậu rồi lại xoa xoa: “Đi thôi, anh lấy xe đưa em về.”
Hướng Dương Viễn bác bỏ: “Quá phiền.”
Hùng Hạo Nhiêu nhíu mày, quay người đi vào trong tòa nhà: “Vậy thì em cứ từ từ mà chờ nhé. Anh buồn ngủ muốn chết rồi.”
Lời còn chưa dứt đã bị một người túm áo giữ lại.
Kết quả cuối cùng, Hùng Hạo Nhiên lái chiếc xe máy đầy phong cách của mình đi rêu rao, đèo đồ đệ bảo bối của mình về nhà.
Lúc vào đến cửa thì kim giờ vừa vặn chỉ vào số , Hướng Dương Viễn lấy khăn mặt cho Hùng Hạo Nhiên lau rồi nói: “Còn hai tiếng nữa, nhanh lên còn ngủ.”
Mí mắt của Hùng Hạo Nhiên đang muốn gặp nhau lắm rồi, rướn cổ lên, không biết xấu hổ mà nói: “Hộ anh đi.”
Hướng Dương Viễn bình thường sẽ ném khăn lên mặt tên kia không thì cũng là châm chọc vài câu nhưng lần này cậu không chờ anh nói lần hai đã cầm lấy khăn, ra sức chà lên mặt anh.
“Được rồi được rồi, mặt của anh sắp bị em chà đến mất hết ngũ quan rồi.” Hùng Hạo Nhiên nắm lấy móng vuốt đang ra sức chà trên mặt mình xuống, hôn hôn lên mũi người kia rồi ngáp liền mấy cái, tự nhiên đi vào phòng ngủ.
Sớm hôm sau, khi chuông báo thức vừa vang thì Hướng Dương Viễn liền tỉnh, nghĩ đến bên cạnh còn có một người đang thiếu ngủ nghiêm trọng, cậu nhanh chóng tắt chuông, để phòng ngủ yên tĩnh lại.
Quay lại nhìn Hùng Hạo Nhiên, con gấu kia quả nhiên ngủ rất sâu.
Hướng Dương Viễn bỗng nổi hứng thú, nương theo chút nắng sớm chiếu qua cửa sổ mà đánh giá khuôn mặt người kia, không nhịn được sờ vào râu mới nhú dưới cằm anh.
Ngón tay gai gai, làm cậu nở nụ cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, vui vẻ.
Một lúc sau, mí mắt Hùng Hạo Nhiên run run, tỉnh rồi.
Ý thức được Hướng Dương Viễn đang làm trò gì, lông mày anh giãn ra, trên mặt lại xuất hiện biểu cảm thiếu đòn: “Sao thế? Sáng ra đã trêu anh rồi à? Không sợ ‘sinh lý’ của anh hả?”
Giọng nói trầm thấp, có chút khàn khàn, gợi cảm muốn chết.
Hướng Dương Viễn vỗ vỗ mặt anh, nói: “Cho nên em mới đặt báo thức sớm.”
Hùng Hạo Nhiên ngạc nhiên, rất nhanh đã hiểu ý cậu, vươn tay nắm lấy vai cậu: “Muốn làm gì với anh hả? Thế sao không gọi anh dậy từ sớm?”
Hướng Dương Viễn xoa xoa vành mắt thâm quầng của anh: “Nhìn anh ngủ say thế em không nỡ gọi.”
Hùng Hạo Nhiên cười, cởi áo ngủ hôm qua mặc qua loa ra, đầy sắc tình mà cắn môi cậu: “Đồ đệ ngoan, thật là làm anh không nỡ chà đạp em.”
Hướng Dương Viễn tập trung vào nụ hôn, đối với sự uy hiếp của đối phương chỉ hừ hừ hai tiếng.
Âm thanh môi lưỡi quấn quýt nghe rõ ràng, kèm theo tiếng thở dốc say người, làm mặt đỏ tim đập, không nhịn được nghĩ nên tiến thêm một bước làm việc gì gì đấy.
Ngoài phòng – ánh nắng chói chang, trong phòng – xuân ý tình nùng.
Chờ đến khi cả hai xuống giường thì cũng đã muộn giờ làm. Hướng Dương Viễn vừa ngậm bàn chải vừa thay quần áo, thỉnh thoảng quay sang giục Hùng Hạo Nhiên nhanh lên chút.
Hùng Hạo Nhiên từ từ cài cúc áo, không có chút luống cuống, sốt ruột nào: “Yên tâm đi, em phải tin vào tay lái của anh chứ.”
Hướng Dương Viễn tặng cho anh một cái lườm: “Em đón xe, anh về thẳng đội hình sự đi.”
Hùng Hạo Nhiên tỏ vẻ bi thương: “Em dùng xong anh rồi ném sao? Thật vô tình!”
Hướng Dương Viễn ném khăn lên đầu anh: “Em sợ làm anh muộn đó! Tên khốn này, anh đi chậm thôi, đường đường là người của đội hình sự lại dám đi như đua xe ở lối đi bộ!”
“Được rồi, được rồi, đồ đệ ngoan ngoan nào.” Hùng Hạo Nhiên lấy khăn xuống, đi vào phòng tắm rửa mặt, còn ngâm nga một bài hát.
Hướng Dương Viễn khinh bỉ, hừ một tiếng, nhanh chóng ném quần áo hai người thay ra vào máy giặt, dọn lại giường, ném hết bôi trơn với ‘áo mưa’ vào ngăn kéo tủ. Nhìn đồng hồ trên tường, thở dài.