Trên cổ Hùng Hạo Nhiên bị quấn một đống băng gạc, Hướng Dương Viễn nhìn mà đau lòng.
Nhưng Hùng Hạo Nhiên lại như không để ý, vẫn cứ nói giỡn như thường. Làm như người lúc nãy máu chảy thành sông, đi đứng nghiêng nghiêng ngả ngả không phải mình vậy.
Cậu thầm nghĩ, có lẽ tên này chết vì sĩ diện nên không muốn tỏ ra yếu ớt, cũng không nhắc lại việc bị thương kia. Cậu lót gối ra sau cho Hùng Hạo Nhiên, đỡ anh ngồi thoải mái, đút nước bón cơm, lau mặt lau tay, phục vụ cực kỳ chu đáo.
Hùng Hạo Nhiên cứ nhìn cậu cười, trong mắt tràn ngập ấm áp.
“Chúc mừng anh, anh lại có thể quang minh chính đại lười biếng rồi.” Hướng Dương Viễn càng nhìn vẻ vênh váo đắc ý ngứa đòn kia mà chỉ muốn vứt toẹt cái khăn lên bản mặt đó.
“Đúng thế đúng thế. Thế nên em cũng nghỉ luôn đi.”
“Tại sao?” Hướng Dương Viễn nghĩ Hùng Hạo Nhiên lo cậu lúc đó sợ quá nên cũng phải nghỉ. Đùa nhau à? Là một vị cảnh sát xuất thân khối xã hội, tuy là không biết đánh nhau nhưng cũng không đến nỗi gió thổi cái là liễu rủ luôn chứ?
Kết quả, Hùng Hạo Nhiên duỗi chân, cố tình bày vẻ đại gia mà nói: “Đương nhiên là để hầu hạ anh rồi. Không phải em muốn ném anh lại viện một mình chứ?”
“…” Hướng Dương Viễn thầm nghiến răng. Sao cậu lại có thể ôn nhu săn sóc được cơ chứ? Trời ơi, chẳng lẽ đây là ngày đầu tiên cậu quen tên cặn bã này sao? Hùng Hạo Nhiên chính là tên có thể mặc gió to trời mưa mà vênh mặt bắt cậu chen xe buýt qua nhà hắn nấu cơm cho ăn mới đúng!
Hùng Hạo Nhiên cười đê tiện, tiếp tục nói: “Bác sĩ nói anh gần đây sẽ không tiện hoạt động, làm gì cũng phải cẩn thận, làm cho anh… hừ hừ hừ, chẳng lẽ em không có cảm giác nên có nghĩa vụ hầu hạ anh ăn cơm, tắm rửa, đi vệ sinh sao?”
“Ngại ghê, em không biết mình biến thành hừ hừ hừ hồi nào vậy.” Hướng Dương Viễn nghiêm mặt, cầm khăn mặt đã gấp gọn, bộp một phát lên mặt đối phương rồi dùng sức chà xát.
“A! A! A! Á! Á! Á!” Hùng Hạo Nhiên kêu khổ liên tục, hai tay chắp lại, vội vàng xin tha.
“Thật không biết kiếp trước em đốt nhầm nén nhang nào rồi mà kiếp này lại gặp phải anh cơ chứ!” Cuối cùng từng miếng từng miếng đút cho Hùng Hạo Nhiên ăn no – Chú ý, là dùng thìa đút. Hướng Dương Viễn dọn hộp cơm đi, bất mãn ngồi bên giường bệnh, mặc kệ anh, không kéo chăn đắp cho anh.
Hùng Hạo Nhiên cười cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay cậu: “Vậy thì không biết kiếp trước anh đã đốt đúng nén nhang nào rồi mà lại gặp được em đây nhỉ?”
Mặt Hướng Dương Viễn cũng dịu lại, mím môi không nói gì.
Nhân lúc bầu không khí ám muội, Hùng Hạo Nhiên đang định tiếp tục khiêu khích đồ đệ mình để chiếm chút lời thì cậu lại nhớ ra lúc trước bị Tạ Cảnh Địch làm cho xấu hổ nên lúc này lại thấy khó chịu.
“Biến! Anh gặp biết bao người, có gặp em hay không cũng chả khác gì.”
“Hả…?” Hùng Hạo Nhiên mờ mịt, bỗng có cảm giác bị mây đen bao phủ.
“Hả cái gì mà hả! Nếu em không chăm sóc anh thì chẳng phải cũng có người thay anh lo trước chắn sau sao?” Trong giọng Hướng Dương Viễn đậm mùi ghen tuông mà mặt thì nói nhẹ như không: “Em đây chỉ là một cảnh sát nho nhỏ ở đồn công an địa phương thôi. Tới lúc mấu chốt thì toàn làm vướng chân vướng tay người khác.”
Hùng Hạo Nhiên nhíu mày, nhớ đến chuyện lúc chiều thì cũng coi như nhìn thấu tâm tư cậu rồi nhưng anh cũng không vội tranh luận.
Hướng Dương Viễn trầm mặt, hừ lạnh: “Anh coi em là gì.”
Hùng Hạo Nhiên vươn tay sờ lên khóe miệng cậu: “Ngốc. Coi em như chính thất chứ sao. Bây giờ lại còn uống giấm linh tinh.”
Hướng Dương Viễn trừng mắt, nhéo bả vai anh: “Vậy anh ta thì sao? Là thiếp hả”
“Ây nha, không phải đâu. Anh đây cộng đi cộng lại chỉ có mình em thôi. Oái, Hướng Thang Viên, mau buông ra. Đau quá! Em nỡ nhẫn tâm với anh như vậy sao? Hôm nay chút nữa anh bị thương động mạch chủ đấy, chảy cả vại máu đó…”
Hướng Dương Viễn nhanh chóng buông tay.
“Hầy, hôm nay quả thật là cửu tử nhất sinh. Suýt chút nữa em không gặp được anh nữa đâu. Anh trước khi chết còn nghĩ đến em mà em lại ở đó uống giấm được sao?” Hùng Hạo Nhiên xoa vai, biểu tình ưu thương, thật giống như suýt chết vậy.
Trong lòng Hướng Dương Viễn khẽ nhói.
Phòng bệnh yên lặng, Hùng Hạo Nhiên bỗng nhiên cười lớn: “A ha ha ha ha đồ đệ ngoan thật dễ lừa mà. Nếu như suýt nữa bị đứt động mạnh chủ thì làm sao mà ra khỏi phòng phẫu thuật nhanh như vậy được! Ha ha ha Nhìn bộ dáng sắp khóc của em đúng là ngốc! Giống y như ngày trước a! Ha ha ha ha ha ha!”
Trên cổ Hùng Hạo Nhiên bị quấn một đống băng gạc, Hướng Dương Viễn nhìn mà đau lòng.
Nhưng Hùng Hạo Nhiên lại như không để ý, vẫn cứ nói giỡn như thường. Làm như người lúc nãy máu chảy thành sông, đi đứng nghiêng nghiêng ngả ngả không phải mình vậy.
Cậu thầm nghĩ, có lẽ tên này chết vì sĩ diện nên không muốn tỏ ra yếu ớt, cũng không nhắc lại việc bị thương kia. Cậu lót gối ra sau cho Hùng Hạo Nhiên, đỡ anh ngồi thoải mái, đút nước bón cơm, lau mặt lau tay, phục vụ cực kỳ chu đáo.
Hùng Hạo Nhiên cứ nhìn cậu cười, trong mắt tràn ngập ấm áp.
“Chúc mừng anh, anh lại có thể quang minh chính đại lười biếng rồi.” Hướng Dương Viễn càng nhìn vẻ vênh váo đắc ý ngứa đòn kia mà chỉ muốn vứt toẹt cái khăn lên bản mặt đó.
“Đúng thế đúng thế. Thế nên em cũng nghỉ luôn đi.”
“Tại sao?” Hướng Dương Viễn nghĩ Hùng Hạo Nhiên lo cậu lúc đó sợ quá nên cũng phải nghỉ. Đùa nhau à? Là một vị cảnh sát xuất thân khối xã hội, tuy là không biết đánh nhau nhưng cũng không đến nỗi gió thổi cái là liễu rủ luôn chứ?
Kết quả, Hùng Hạo Nhiên duỗi chân, cố tình bày vẻ đại gia mà nói: “Đương nhiên là để hầu hạ anh rồi. Không phải em muốn ném anh lại viện một mình chứ?”
“…” Hướng Dương Viễn thầm nghiến răng. Sao cậu lại có thể ôn nhu săn sóc được cơ chứ? Trời ơi, chẳng lẽ đây là ngày đầu tiên cậu quen tên cặn bã này sao? Hùng Hạo Nhiên chính là tên có thể mặc gió to trời mưa mà vênh mặt bắt cậu chen xe buýt qua nhà hắn nấu cơm cho ăn mới đúng!
Hùng Hạo Nhiên cười đê tiện, tiếp tục nói: “Bác sĩ nói anh gần đây sẽ không tiện hoạt động, làm gì cũng phải cẩn thận, làm cho anh… hừ hừ hừ, chẳng lẽ em không có cảm giác nên có nghĩa vụ hầu hạ anh ăn cơm, tắm rửa, đi vệ sinh sao?”
“Ngại ghê, em không biết mình biến thành hừ hừ hừ hồi nào vậy.” Hướng Dương Viễn nghiêm mặt, cầm khăn mặt đã gấp gọn, bộp một phát lên mặt đối phương rồi dùng sức chà xát.
“A! A! A! Á! Á! Á!” Hùng Hạo Nhiên kêu khổ liên tục, hai tay chắp lại, vội vàng xin tha.
“Thật không biết kiếp trước em đốt nhầm nén nhang nào rồi mà kiếp này lại gặp phải anh cơ chứ!” Cuối cùng từng miếng từng miếng đút cho Hùng Hạo Nhiên ăn no – Chú ý, là dùng thìa đút. Hướng Dương Viễn dọn hộp cơm đi, bất mãn ngồi bên giường bệnh, mặc kệ anh, không kéo chăn đắp cho anh.
Hùng Hạo Nhiên cười cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay cậu: “Vậy thì không biết kiếp trước anh đã đốt đúng nén nhang nào rồi mà lại gặp được em đây nhỉ?”
Mặt Hướng Dương Viễn cũng dịu lại, mím môi không nói gì.
Nhân lúc bầu không khí ám muội, Hùng Hạo Nhiên đang định tiếp tục khiêu khích đồ đệ mình để chiếm chút lời thì cậu lại nhớ ra lúc trước bị Tạ Cảnh Địch làm cho xấu hổ nên lúc này lại thấy khó chịu.
“Biến! Anh gặp biết bao người, có gặp em hay không cũng chả khác gì.”
“Hả…?” Hùng Hạo Nhiên mờ mịt, bỗng có cảm giác bị mây đen bao phủ.
“Hả cái gì mà hả! Nếu em không chăm sóc anh thì chẳng phải cũng có người thay anh lo trước chắn sau sao?” Trong giọng Hướng Dương Viễn đậm mùi ghen tuông mà mặt thì nói nhẹ như không: “Em đây chỉ là một cảnh sát nho nhỏ ở đồn công an địa phương thôi. Tới lúc mấu chốt thì toàn làm vướng chân vướng tay người khác.”
Hùng Hạo Nhiên nhíu mày, nhớ đến chuyện lúc chiều thì cũng coi như nhìn thấu tâm tư cậu rồi nhưng anh cũng không vội tranh luận.
Hướng Dương Viễn trầm mặt, hừ lạnh: “Anh coi em là gì.”
Hùng Hạo Nhiên vươn tay sờ lên khóe miệng cậu: “Ngốc. Coi em như chính thất chứ sao. Bây giờ lại còn uống giấm linh tinh.”
Hướng Dương Viễn trừng mắt, nhéo bả vai anh: “Vậy anh ta thì sao? Là thiếp hả”
“Ây nha, không phải đâu. Anh đây cộng đi cộng lại chỉ có mình em thôi. Oái, Hướng Thang Viên, mau buông ra. Đau quá! Em nỡ nhẫn tâm với anh như vậy sao? Hôm nay chút nữa anh bị thương động mạch chủ đấy, chảy cả vại máu đó…”
Hướng Dương Viễn nhanh chóng buông tay.
“Hầy, hôm nay quả thật là cửu tử nhất sinh. Suýt chút nữa em không gặp được anh nữa đâu. Anh trước khi chết còn nghĩ đến em mà em lại ở đó uống giấm được sao?” Hùng Hạo Nhiên xoa vai, biểu tình ưu thương, thật giống như suýt chết vậy.
Trong lòng Hướng Dương Viễn khẽ nhói.
Phòng bệnh yên lặng, Hùng Hạo Nhiên bỗng nhiên cười lớn: “A ha ha ha ha đồ đệ ngoan thật dễ lừa mà. Nếu như suýt nữa bị đứt động mạnh chủ thì làm sao mà ra khỏi phòng phẫu thuật nhanh như vậy được! Ha ha ha Nhìn bộ dáng sắp khóc của em đúng là ngốc! Giống y như ngày trước a! Ha ha ha ha ha ha!”