Đầu Hoài Đan đau như búa bổ, một cảm giác tê buốt liên tục dội đến, dây thần kinh như thể đang bị ai đó kéo căng ra, sắp đứt. Đôi mắt cô nặng trĩu, giống như có hàng tấn vật nặng đè lên mí mắt cô khiến cô không thể mở ra được. Hoài Đan thấy mình như đang rơi vào một lỗ đen vũ trụ, thân thể và đầu óc cứ quay mòng mòng, tất cả mọi thứ đen xì. Cô sợ hãi giữa khoảng không vô định, khản cổ thét lên kêu cứu nhưng hoàn toàn không thể thốt lên lời, Hoài Đan chạy mãi, chạy mãi cũng chỉ thấy mình đứng yên một chỗ, không hề di chuyển.
Bỗng, trong khoảng không vô định đen xì, có một tia sáng lấp lóe đằng xa, nó lơ lửng, lơ lửng tiến sát lại gần cô. Hoài Đan sợ hãi lùi về phía sau, nhưng lại có một lực hút nào lớn lắm kéo lấy cô về phía ánh sáng đó, kéo thật mạnh…thật mạnh…
Mi mắt lặng trĩu từ từ hé mở, mọi hình ảnh vẫn còn rất mờ ảo, Hoài Đan không thể nhìn thấy gì cả, cô cảm giác như có một màn sương trắng giăng đầy trước mắt cô, che hết tất thảy mọi thứ, nghe đâu đó, chỉ thấy văng vẳng bên tai tiếng ai đó:
“Cô chủ tỉnh rồi! Cô chủ tỉnh rồi! Mau! Mau đi gọi bác sĩ!”
Cố gắng nhắm mắt lại và mở ra thêm lần nữa, Hoài Đan lúc này đã có thể nhìn rõ hơn. Xung quanh toàn là một màu trắng, chẳng giống phòng ngủ của cô tý nào. Những người lạ mặt đang xúc động chảy nước mắt xung quanh cô, cô không quen. Họ lắm lấy tay cô rối rít vui mừng:
“Cô chủ, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi!”
Họ vừa dứt lời thì các bác sĩ cũng đi vào kiểm tra cho Hoài Đan, mấy người lạ mặt kia theo lời bác sĩ đi ra ngoài. Mà dù đi ra ngoài rồi, nhưng họ vẫn không quên ngoái lại nhìn cô với vẻ vui mừng khôn xiết. Các bác sĩ kiểm tra cho Hoài Đan từ đầu đến chân, kiểm tra rất kỹ lưỡng, đến tận bây giờ Hoài Đan vẫn không nhận thức được mình bị làm sao mà các bác sĩ lại kiểm tra kĩ đến như vậy. Tuy nhiên, cô cảm thấy toàn thân ê ẩm, tê dại và cứng đờ, đầu vẫn ong ong đau không ngừng. Mãi một lúc sau, các bác sĩ mới dừng việc kiểm tra Hoài Đan, đi ra ngoài. Mấy người lạ mặt kia hỏi thăm bác sĩ xong, lại chạy vào vây quanh Hoài Đan vui mừng đến phát khóc. Một người đàn ông trung niên nói:
“Không sao rồi! Thật may quá khi cô không làm sao!”
Hoài Đan cố gắng nói: “Đây là đâu? Mấy người là ai? Bố mẹ tôi đâu?” nhưng hoàn toàn không thể, miệng cô khô cát, cô yếu đến mức độ không nói được gì, chỉ biết nhíu mày nhìn mấy người lạ xung quanh.
Người đàn ông trung niên ấy nhìn cô khẽ cựa quậy như muốn nói gì đó, ông ta liền vội vàng nói:
“Cô chủ Đan Vy, cô còn yếu lắm, đừng cố nói chuyện!”
Gì cơ? Họ gọi cô là Đan Vy? Họ nhầm người rồi, cô tên là Hoài Đan cơ mà! Hoài Đan cố gắng lắc đầu, ý để biểu hiện cho họ hiểu rằng họ nhầm người rồi, cô là Hoài Đan, cô là Hoài Đan, không phải “cô chủ Đan Vy” của họ!
Thấy cô như vậy, người đàn ông kia lại nắm lấy tay cô, ân cần nói:
“Cô chủ Đan Vy, tôi biết là cô rất sợ, nhưng không sao rồi! Mọi chuyện qua rồi! Vụ tai nạn giao thông đó quả thật rất kinh hoàng, nhưng cô yên tâm đi, bác sĩ nói cô tỉnh lại thì nhất định sẽ không sao nữa.”
Vụ tai nạn giao thông? Hoài Đan nhíu mi lục lại ký ức.
* * * *
2 ngày trước.
Tại một căn biệt thự hai tầng nhỏ màu kem.
- Bố! Mẹ! Nhanh lên nào, nhanh lên nào! – Hoài Đan vui vẻ đeo ba lô chạy ra sân.
- Con gái! Từ từ thôi nào! - Ông Thành cười nhìn Hoài Đan.
- Ông cứ kệ con, hôm nay cuối tuần, mà cũng lâu lắm rồi nhà mình không đi dã ngoại, con bé vui mừng nôn nóng như thế là đúng rồi! – Bà Lan cười vui vẻ, nói.
Một lúc sau, chiếc ô tô màu trắng chở ba người nhà Hoài Đan đi vào dòng đường ồn ã, nhắm hướng ngoại thành mà tiến. Hôm nay, đường đông hơn mọi ngày, chẳng biết vì đường đông thật hay là do tâm trạng háo hức làm cho Hoài Đan thấy cái gì cũng ồn ã, thấy điều gì cũng vui vẻ. Dạo gần đây bố Hoài Đan bận suốt ngày, đã lâu lắm rồi gia đình cô không có chuyến đi chơi nào, vì thế mà hôm nay Hoài Đan vui lắm!
* * * *
Tại một căn biệt thự nguy nga tráng lệ màu trắng sữa.
Một cô gái xinh đẹp ngồi trên ghế bành da, nhàn hạ dựa lưng vào thành ghế cho người hầu phục vụ.
- Cô chủ Đan Vy, mời chọn giày! – Quản gia Hoàng cung kính xoay người, hướng tay về tủ giày lớn.
Đan Vy không thèm trả lời, cô nghiêng đầu sang một bên, nhíu mày một cái, sau đó, lại nhếch môi cười rồi chỉ tay về phía đôi giày màu đỏ được thiết kế tỉ mỉ, tinh tế. Ngay lập tức, một cô hầu gái chạy đến bên chiếc giày, nhẹ nhàng nâng niu chúng và đem đến đặt trước chân Đan Vy, đôi tay của cô hầu gái từng chút, từng chút một cố gắng hết sức nhẹ nhàng đeo giày vào chân cho Đan Vy để cô không cảm thấy khó chịu hay không thoải mái, bởi nếu để Đan Vy không vừa ý, chỉ cần vô tình dùng lực mạnh một chút thôi, cô hầu gái này lập tức sẽ bị cô chủ đuổi ra khỏi biệt thự.
Cứ như thế, như thế, Đan Vy không mất một chút sức lực nào để mặc quần áo, đeo giày hay trang điểm, cô chỉ cần ngồi im và có chuyên gia, người hầu làm cho hết thảy. Xong xuôi, Đan Vy cao ngạo hất cằm đứng dậy, cô với tay lấy túi sách, không quên lấy luôn chìa khóa chiếc Ferrari F60 America màu đỏ rực "thân yêu" của mình rồi rời đi. Quản gia Hoàng vội vã chạy theo:
- Cô chủ Đan Vy, để tôi cho tài xế chở cô đi!
- Không cần! Hôm nay cháu cùng lớp đi dã ngoại ở ngoại thành, cháu muốn tự đi! – Đan Vy đáp, sau đó cứ thế đi thẳng, để mặc quản gia Hoàng lo lắng nhìn theo.
Quản gia Hoàng rất lo lắng, bởi Đan Vy thường đi xe với tốc độ rất nhanh, cô lại chưa đủ tuối lái xe, để Đan Vy một mình lái chiếc siêu xe như vậy, ông thật không an tâm chút nào, nỡ có chuyện gì xảy ra…quản gia Hoàng đột nhiên linh cảm không lành, ông cau mày đập tay vào trán mình một cái rồi lại tiếp tục đi làm việc của mình, lòng thầm nhủ: "Cô chủ Đan Vy, cô nhất định sẽ không sao đâu!"
* * * *
Gia đình Hoài Đan trên đường đi nói cười rất vui vẻ, ông Thành hôm nay thoải mái hẳn ra, công việc của một kĩ sư chẳng mấy sung sướng gì, suốt thời gian dài qua ông lo chuyện công ty nên quá mệt mỏi, giờ đây được ở bên gia đình như vậy, ông thật sự không mong muốn gì hơn thế.
- Con gái, con mau hát lên đi, hát cho có không khí nào! – Ông Thành vui vẻ cười thật tươi, dù tay đang cầm tay lái nhưng không kìm lòng được ngoảnh đầu lại nhìn Hoài Đan đang ngồi ở sau.
- Phải rồi, hát đi con! – Bà Lan thấy chồng vui vẻ, trong lòng cũng rạo rực hẳn lên, theo chồng ngoảnh lại nhìn con gái.
- Vâng! – Hoài Đan mỉm cười, đang định cất tiếng hát thì cô á khẩu, kinh hãi trợn tròn mắt nhìn về phía trước, hiện đang ở ngã tư đường, ông Thành lại không chú ý lái xe.
Trước mặt, một chiếc xe đỏ rực lái với tốc độ lớn cũng đang rẽ vào ngã tư, cùng hướng với xe của gia đình Hoài Đan. Hai xe đi ngược hướng, nhưng lại cùng rẽ vào một làn đường, chiếc xe màu đỏ kia đang đi đến với tốc độ khá lớn, còn ông Thành cùng vợ đang ngoảnh lại về phía Hoài Đan nên không để ý, chiếc xe trắng cứ thế nhằm thẳng vào chiếc xe đỏ, cô hét lên kinh hãi:
- Bố! Cẩn thận!
Ông Thành cùng vợ giật mình ngoảnh đầu lại phía trước, chân vội đạp phanh xe lại, tiếng phanh xe kêu vang trời nghe "Két!" một tiếng, rạch ngang sự ồn ã của dòng đường chốn ngã tư. Chiếc xe đỏ rực kia cũng nhận thức được điều sắp xảy ra, cô gái đang cầm lái vội vã nhấn mạnh phanh xe rồi đưa tay lái lạng sang một bên, nhưng tuyệt nhiên, đạp phanh xe không được.
Quá muộn rồi, cả hai đều không kịp tránh nhau. Hai chiếc xe cứ thế lao vào nhau, một tiếng ầm vang lên thật lớn, cửa kính xe vỡ vụn, cả hai lao vào nhau rồi bật ra, lật ngửa, không những thế còn theo quán tính văng ra một đoạn, va phải mấy xe bên cạnh khác. Máu tươi bắt đầu trào ra, mọi thứ xảy ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Tất cả như được quay chậm lại, ai lấy đều kinh hãi nhìn mọi thứ trước mắt, cảnh tượng thật kinh hoàng! Trời không biết thế nào lại nổi cơn giông lớn, mây đen ùn ùn kéo đến, mưa cứ thế dội xuống, cuốn theo dòng máu len lỏi qua từng kẽ nhỏ li ti trên mặt đường. Rồi…một tia sét rạch ngang trời… "Đoàng!" một tiếng thật lớn. Mọi người xung quanh bắt đầu hoảng loạn đến cứu người. Ai đó khóc thét lên vì sợ hãi, ai đó ngất đi vì quá kinh khủng, ai đó hô to gọi xe cấp cứu, ai đó dũng cảm lao vào trong hai chiếc xe vừa lao vào nhau kia, kịp thời lôi người trong đó ra trước khi xe phát nổ. "Bùm!" Hai chiếc xe nổ cùng một lúc, lửa bốc lên hừng hực! Trên ngã tư đường thành phố A hôm nay, tiếng còi xe cứu thương vang lên inh ỏi, chiếc xe màu trắng có chữ thập đỏ lao nhanh trong màn mưa trắng xóa…
Bỗng, trong khoảng không vô định đen xì, có một tia sáng lấp lóe đằng xa, nó lơ lửng, lơ lửng tiến sát lại gần cô. Hoài Đan sợ hãi lùi về phía sau, nhưng lại có một lực hút nào lớn lắm kéo lấy cô về phía ánh sáng đó, kéo thật mạnh…thật mạnh…
Mi mắt lặng trĩu từ từ hé mở, mọi hình ảnh vẫn còn rất mờ ảo, Hoài Đan không thể nhìn thấy gì cả, cô cảm giác như có một màn sương trắng giăng đầy trước mắt cô, che hết tất thảy mọi thứ, nghe đâu đó, chỉ thấy văng vẳng bên tai tiếng ai đó:
“Cô chủ tỉnh rồi! Cô chủ tỉnh rồi! Mau! Mau đi gọi bác sĩ!”
Cố gắng nhắm mắt lại và mở ra thêm lần nữa, Hoài Đan lúc này đã có thể nhìn rõ hơn. Xung quanh toàn là một màu trắng, chẳng giống phòng ngủ của cô tý nào. Những người lạ mặt đang xúc động chảy nước mắt xung quanh cô, cô không quen. Họ lắm lấy tay cô rối rít vui mừng:
“Cô chủ, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi!”
Họ vừa dứt lời thì các bác sĩ cũng đi vào kiểm tra cho Hoài Đan, mấy người lạ mặt kia theo lời bác sĩ đi ra ngoài. Mà dù đi ra ngoài rồi, nhưng họ vẫn không quên ngoái lại nhìn cô với vẻ vui mừng khôn xiết. Các bác sĩ kiểm tra cho Hoài Đan từ đầu đến chân, kiểm tra rất kỹ lưỡng, đến tận bây giờ Hoài Đan vẫn không nhận thức được mình bị làm sao mà các bác sĩ lại kiểm tra kĩ đến như vậy. Tuy nhiên, cô cảm thấy toàn thân ê ẩm, tê dại và cứng đờ, đầu vẫn ong ong đau không ngừng. Mãi một lúc sau, các bác sĩ mới dừng việc kiểm tra Hoài Đan, đi ra ngoài. Mấy người lạ mặt kia hỏi thăm bác sĩ xong, lại chạy vào vây quanh Hoài Đan vui mừng đến phát khóc. Một người đàn ông trung niên nói:
“Không sao rồi! Thật may quá khi cô không làm sao!”
Hoài Đan cố gắng nói: “Đây là đâu? Mấy người là ai? Bố mẹ tôi đâu?” nhưng hoàn toàn không thể, miệng cô khô cát, cô yếu đến mức độ không nói được gì, chỉ biết nhíu mày nhìn mấy người lạ xung quanh.
Người đàn ông trung niên ấy nhìn cô khẽ cựa quậy như muốn nói gì đó, ông ta liền vội vàng nói:
“Cô chủ Đan Vy, cô còn yếu lắm, đừng cố nói chuyện!”
Gì cơ? Họ gọi cô là Đan Vy? Họ nhầm người rồi, cô tên là Hoài Đan cơ mà! Hoài Đan cố gắng lắc đầu, ý để biểu hiện cho họ hiểu rằng họ nhầm người rồi, cô là Hoài Đan, cô là Hoài Đan, không phải “cô chủ Đan Vy” của họ!
Thấy cô như vậy, người đàn ông kia lại nắm lấy tay cô, ân cần nói:
“Cô chủ Đan Vy, tôi biết là cô rất sợ, nhưng không sao rồi! Mọi chuyện qua rồi! Vụ tai nạn giao thông đó quả thật rất kinh hoàng, nhưng cô yên tâm đi, bác sĩ nói cô tỉnh lại thì nhất định sẽ không sao nữa.”
Vụ tai nạn giao thông? Hoài Đan nhíu mi lục lại ký ức.
* * * *
2 ngày trước.
Tại một căn biệt thự hai tầng nhỏ màu kem.
- Bố! Mẹ! Nhanh lên nào, nhanh lên nào! – Hoài Đan vui vẻ đeo ba lô chạy ra sân.
- Con gái! Từ từ thôi nào! - Ông Thành cười nhìn Hoài Đan.
- Ông cứ kệ con, hôm nay cuối tuần, mà cũng lâu lắm rồi nhà mình không đi dã ngoại, con bé vui mừng nôn nóng như thế là đúng rồi! – Bà Lan cười vui vẻ, nói.
Một lúc sau, chiếc ô tô màu trắng chở ba người nhà Hoài Đan đi vào dòng đường ồn ã, nhắm hướng ngoại thành mà tiến. Hôm nay, đường đông hơn mọi ngày, chẳng biết vì đường đông thật hay là do tâm trạng háo hức làm cho Hoài Đan thấy cái gì cũng ồn ã, thấy điều gì cũng vui vẻ. Dạo gần đây bố Hoài Đan bận suốt ngày, đã lâu lắm rồi gia đình cô không có chuyến đi chơi nào, vì thế mà hôm nay Hoài Đan vui lắm!
* * * *
Tại một căn biệt thự nguy nga tráng lệ màu trắng sữa.
Một cô gái xinh đẹp ngồi trên ghế bành da, nhàn hạ dựa lưng vào thành ghế cho người hầu phục vụ.
- Cô chủ Đan Vy, mời chọn giày! – Quản gia Hoàng cung kính xoay người, hướng tay về tủ giày lớn.
Đan Vy không thèm trả lời, cô nghiêng đầu sang một bên, nhíu mày một cái, sau đó, lại nhếch môi cười rồi chỉ tay về phía đôi giày màu đỏ được thiết kế tỉ mỉ, tinh tế. Ngay lập tức, một cô hầu gái chạy đến bên chiếc giày, nhẹ nhàng nâng niu chúng và đem đến đặt trước chân Đan Vy, đôi tay của cô hầu gái từng chút, từng chút một cố gắng hết sức nhẹ nhàng đeo giày vào chân cho Đan Vy để cô không cảm thấy khó chịu hay không thoải mái, bởi nếu để Đan Vy không vừa ý, chỉ cần vô tình dùng lực mạnh một chút thôi, cô hầu gái này lập tức sẽ bị cô chủ đuổi ra khỏi biệt thự.
Cứ như thế, như thế, Đan Vy không mất một chút sức lực nào để mặc quần áo, đeo giày hay trang điểm, cô chỉ cần ngồi im và có chuyên gia, người hầu làm cho hết thảy. Xong xuôi, Đan Vy cao ngạo hất cằm đứng dậy, cô với tay lấy túi sách, không quên lấy luôn chìa khóa chiếc Ferrari F60 America màu đỏ rực "thân yêu" của mình rồi rời đi. Quản gia Hoàng vội vã chạy theo:
- Cô chủ Đan Vy, để tôi cho tài xế chở cô đi!
- Không cần! Hôm nay cháu cùng lớp đi dã ngoại ở ngoại thành, cháu muốn tự đi! – Đan Vy đáp, sau đó cứ thế đi thẳng, để mặc quản gia Hoàng lo lắng nhìn theo.
Quản gia Hoàng rất lo lắng, bởi Đan Vy thường đi xe với tốc độ rất nhanh, cô lại chưa đủ tuối lái xe, để Đan Vy một mình lái chiếc siêu xe như vậy, ông thật không an tâm chút nào, nỡ có chuyện gì xảy ra…quản gia Hoàng đột nhiên linh cảm không lành, ông cau mày đập tay vào trán mình một cái rồi lại tiếp tục đi làm việc của mình, lòng thầm nhủ: "Cô chủ Đan Vy, cô nhất định sẽ không sao đâu!"
* * * *
Gia đình Hoài Đan trên đường đi nói cười rất vui vẻ, ông Thành hôm nay thoải mái hẳn ra, công việc của một kĩ sư chẳng mấy sung sướng gì, suốt thời gian dài qua ông lo chuyện công ty nên quá mệt mỏi, giờ đây được ở bên gia đình như vậy, ông thật sự không mong muốn gì hơn thế.
- Con gái, con mau hát lên đi, hát cho có không khí nào! – Ông Thành vui vẻ cười thật tươi, dù tay đang cầm tay lái nhưng không kìm lòng được ngoảnh đầu lại nhìn Hoài Đan đang ngồi ở sau.
- Phải rồi, hát đi con! – Bà Lan thấy chồng vui vẻ, trong lòng cũng rạo rực hẳn lên, theo chồng ngoảnh lại nhìn con gái.
- Vâng! – Hoài Đan mỉm cười, đang định cất tiếng hát thì cô á khẩu, kinh hãi trợn tròn mắt nhìn về phía trước, hiện đang ở ngã tư đường, ông Thành lại không chú ý lái xe.
Trước mặt, một chiếc xe đỏ rực lái với tốc độ lớn cũng đang rẽ vào ngã tư, cùng hướng với xe của gia đình Hoài Đan. Hai xe đi ngược hướng, nhưng lại cùng rẽ vào một làn đường, chiếc xe màu đỏ kia đang đi đến với tốc độ khá lớn, còn ông Thành cùng vợ đang ngoảnh lại về phía Hoài Đan nên không để ý, chiếc xe trắng cứ thế nhằm thẳng vào chiếc xe đỏ, cô hét lên kinh hãi:
- Bố! Cẩn thận!
Ông Thành cùng vợ giật mình ngoảnh đầu lại phía trước, chân vội đạp phanh xe lại, tiếng phanh xe kêu vang trời nghe "Két!" một tiếng, rạch ngang sự ồn ã của dòng đường chốn ngã tư. Chiếc xe đỏ rực kia cũng nhận thức được điều sắp xảy ra, cô gái đang cầm lái vội vã nhấn mạnh phanh xe rồi đưa tay lái lạng sang một bên, nhưng tuyệt nhiên, đạp phanh xe không được.
Quá muộn rồi, cả hai đều không kịp tránh nhau. Hai chiếc xe cứ thế lao vào nhau, một tiếng ầm vang lên thật lớn, cửa kính xe vỡ vụn, cả hai lao vào nhau rồi bật ra, lật ngửa, không những thế còn theo quán tính văng ra một đoạn, va phải mấy xe bên cạnh khác. Máu tươi bắt đầu trào ra, mọi thứ xảy ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Tất cả như được quay chậm lại, ai lấy đều kinh hãi nhìn mọi thứ trước mắt, cảnh tượng thật kinh hoàng! Trời không biết thế nào lại nổi cơn giông lớn, mây đen ùn ùn kéo đến, mưa cứ thế dội xuống, cuốn theo dòng máu len lỏi qua từng kẽ nhỏ li ti trên mặt đường. Rồi…một tia sét rạch ngang trời… "Đoàng!" một tiếng thật lớn. Mọi người xung quanh bắt đầu hoảng loạn đến cứu người. Ai đó khóc thét lên vì sợ hãi, ai đó ngất đi vì quá kinh khủng, ai đó hô to gọi xe cấp cứu, ai đó dũng cảm lao vào trong hai chiếc xe vừa lao vào nhau kia, kịp thời lôi người trong đó ra trước khi xe phát nổ. "Bùm!" Hai chiếc xe nổ cùng một lúc, lửa bốc lên hừng hực! Trên ngã tư đường thành phố A hôm nay, tiếng còi xe cứu thương vang lên inh ỏi, chiếc xe màu trắng có chữ thập đỏ lao nhanh trong màn mưa trắng xóa…