Đan Vi lặng lẽ ngồi trên hàng ghế gần bể bơi, cô vẫn chưa hết lo lắng sau khi nghe Hoài Đan nói về cuộc sống của cô hiện tại. Đang yên đang lành, cô từ một nữ sinh đơn thuần, sống trong một gia đình hạnh phúc, vậy mà chỉ sau một vụ tai nạn, cô bỗng chốc trở thành một vị tiểu thư giàu có, tương lai sở hữu hai tập đoàn quốc tế lớn. Đan Vi đâu có mong ngóng sự giàu có đó, tại sao ông trời lại “ban” nó cho cô, đẩy cô đến cái thế giới chỉ có sống còn, tiền bạc và chết chóc này, nơi mà coi sinh mạng con người như cỏ rác này không hề thuộc về cô, cô cũng không biết gì hết!
Đang thất thần, Trịnh Kiều Anh bỗng dưng không biết đến từ lúc nào, người và tóc vẫn còn ướt, lấy tay đập mạnh vào vai Đan Vi, làm cô giật mình quay lại hiện tại.
- Làm gì mà thất thần vậy? Đây là giờ học bơi mà, mọi người đều bơi rất vui vẻ, cậu lại một mình ngồi đây là sao?
Vốn dĩ ác cảm với Trịnh Kiều Anh ngay từ những ngày đầu, hôm trước lại nghe Hoài Đan kể về sự tàn nhẫn của cô ta tự tay giết chết chị gái mình để chiếm đoạt người mình yêu, Đan Vi càng cảm thấy ghê rợn cô ta, người không tránh khỏi khẽ rùng mình. Nếu như không phải Hoài Đan nói cô cần kiên nhẫn tiếp cận Trịnh Kiều Anh, có lẽ bây giờ Đan Vi đã cho cô ta một cước vào bụng, mắng cô ta một trận để bõ tức cho Hoài Đan rồi.
- Không có gì, chỉ là tớ không muốn bơi thôi. – Đan Vi gượng cười, nhẹ nhàng lấy tay Trịnh Kiều Anh ra khỏi vai mình.
Thấy Đan Vi có cách cư xử lạ lùng với mình khác ngày thường, Trịnh Kiều Anh có phần lo lắng, liền thăm dò:
- Cậu nhớ ra gì rồi sao? Tâm trạng không vui à? Hay nhớ ra những kí ức…không đáng nhớ nào đó?
- Không có gì, tớ chẳng nhớ ra được gì cả! – Đan Vi mỉm cười, nhìn Trịnh Kiều Anh.
Tâm tình Trịnh Kiều Anh yên ổn phần nào, nén thở phào nhẹ nhõm một cái, Trịnh Kiều Anh lại tỏ vẻ thân thiết dùng sức kéo Đan Vi đứng dậy, nài nỉ cô xuống bơi với mình:
- Thôi nào Đan Vi, cậu bơi rất giỏi đấy, mau xuống bơi với tớ đi!
- Không! Tớ không bơi! – Đan Vi giật tay Trịnh Kiều Anh ra, quay lại ghế ngồi.
Trịnh Kiều Anh chau mày nhìn Đan Vi, quở trách:
- Cậu không muốn bơi với tớ à?
Đan Vi thấy Trịnh Kiều Anh có vẻ tức giận, lập tức kéo tay cô ta lại, để cô ta ngồi cạnh mình, giả giọng thân thiết, thật thà kể lại:
- Không phải tớ không muốn bơi cùng cậu! Kiều Anh, chẳng phải cậu bảo cậu là bạn thân của tớ sao? Tớ làm sao có thể ghét bỏ bạn thân của mình chứ! Làm gì có chuyện tớ không muốn bơi cùng cậu. Là thế này, kể cho cậu nghe nhưng phải giữ bí mật đấy nhé!
- Chuyện gì vậy? – Trịnh Kiều Anh thấy Đan Vi có vẻ tin tưởng mình, tâm trạng bỗng chốc vui vẻ hẳn. Xem ra chỉ cần cẩn thận thăm dò cô ta thêm một thời gian nữa, thì Trịnh Kiều Anh đây có thể lợi dụng Hoàng Đan Vi mất trí nhớ mà mở khóa điện thoại để xóa đoạn video một năm trước rồi.
- Tớ không thể bơi nữa. Cảm giác như thể trước khi mất trí nhớ hoàn toàn không biết bơi vậy.
- Không biết bơi? – Trịnh Kiều Anh ngạc nhiên, cô ta chưa bao giờ nghĩ mất trí nhớ không những có thể làm người ta quên đi kí ức cũ, mà còn có thể quên hết tất thảy mọi thứ kể cả những việc bản thân vốn có thể làm giỏi cũng không thể làm được như vậy.
- Phải! Hôm trước khi cậu nói có việc bận cần về trước, tớ có về hơi muộn. Không hiểu thế nào tớ lại vô tình trượt chân ngã xuống bể bơi, tự nhiên thấy bản thân như thể mới xuống nước lần đầu, suýt chút nữa
là mất mạng. – Đan Vi thật thà kể lại. – Cũng may là có người cứu tớ đấy.
- Cậu suýt mất mạng! – Trịnh Kiều Anh tỏ ra kinh ngạc, thật ra cô ta chẳng hề lo lắng gì cho Đan Vi cả, chỉ là đối với cô ta thì chuyện Hoàng Đan Vi suýt mất mạng là một chuyện hiếm thấy. – Mà ai cứu cậu vậy?
- Không biết nữa. Sau tai nạn hình như đầu tớ bị ngốc đi ấy, có chút chuyện vừa xảy ra mà cũng không nhớ nổi, thật bực mình! Nhưng hôm đó tỉnh dậy đã thấy tớ nằm trên giường bệnh rồi, người cứu tớ cũng không thấy đâu cả. – Đan Vi tỏ vẻ đầu óc mình bị ngốc đi.
- Cậu nói…sau tai nạn cậu hơi bị ngốc đi sao? – Trịnh Kiều Anh nhíu mày nghi hoặc, nhưng trong lòng vốn đã nổi hứng thích thú từ lâu.
Đan Vi không đáp lời, nhìn Trịnh Kiều Anh gật gật cái đầu, rồi lại mỉm cười một cái. Trịnh Kiều Anh cũng không hỏi han gì thêm, nở một nụ cười tươi tắn đáp lại nụ cười có phần ngốc ngốc của Đan Vi. Trong lòng cô ta đang cực kì vui vẻ, nếu Hoàng Đan Vi bị ngốc đi sau vụ tai nạn, lại thêm mất trí nhớ…thì có vẻ như cô ta nên tìm cách lừa Hoàng Đan Vi mở khóa chiếc điện thoại rồi.
* * * * * * *
Đan Vi một mình ngồi trong thư viện đọc sách, thư viện là nơi Trịnh Kiều Anh không thích tới nên Đan Vi có thể tìm cho mình một không gian yên tĩnh, thoải mái mà không cần phải đề phòng “cô bạn thân” của mình ngồi bên cạnh. Nghe Trịnh Kiều Anh nói, thư viện đối với cô ta là một nơi nhàm chán, cô ta có rất nhiều nơi thú vị hơn nơi này, do vậy rất ít khi chịu đặt chân đến đây, Đan Vi theo đó mà có không gian của riêng mình.
Cô thường chọn cho mình những cuốn sách nói về giá trị cuộc sống, hoặc những cuốn có nội dung có khả năng thúc đẩy tinh thần con người lên cao hẳn lên…Đan Vi thích đọc những cuốn sách như vậy. Đôi khi cô cũng đọc truyện ngôn tình Trung Quốc, nhiều lúc lại tìm vài cuốn truyện teen của Việt Nam để đọc. Nói chung, Đan Vi rất thích đọc sách, thời gian đọc sách là khoảng thời gian cô cảm thấy nhẹ nhàng nhất, đầu óc cũng thanh thản thoải mái nhất.
Bỗng nhạc chuông điện thoại trong ba lô của Đan Vi reo lên inh ỏi, làm cả thư viện hướng ánh mắt nhìn cô. Đan Vi xấu hổ mau chóng tắt chuông điện thoại, sau đó vội vã ôm ba lô và cuốn sách đang đọc dở rời đi. Những người ngồi trong thư viện vẫn hướng ánh mắt nhìn theo bóng Đan Vi, tuy hình ảnh Hoàng Đan Vi kiêu ngạo rất ghét một nơi như thư viện nay lại xuất hiện thường xuyên đối với họ hết sức lạ lùng, nhưng còn vẻ mặt xấu hổ vì chuông điện thoại của cô làm phiền họ đọc sách thì đúng quả thật là…chưa thấy bao giờ.
Sau khi rời khỏi thư viện, Đan Vi liền mở điện thoại ra xem người vừa gọi đến là ai…là Hoài Đan! Nếu Hoài Đan đã gọi cho cô thì chắc hẳn là đã xảy ra chuyện. Đan Vi liền nhắn tin trả lời lại: “Hoài Đan! Tôi đang ở trường, nếu cậu gọi cho tôi chắc là có chuyện quan trọng. Nói chuyện ở trường tôi sợ có người nghe thấy.” Quả thật, học ở Dark Star một thời gian, Đan Vi cũng nhận ra một điều, ở mọi lúc mọi nơi đều phải đề phòng và cẩn thận.
Chiếc điện thoại “ting!” lên một tiếng, là tin nhắn Hoài Đan trả lời lại:
“ Cậu cẩn thận như vậy từ bao giờ?”
“ Từ khi cậu nói tôi nghe việc giết người trong thế giới của cậu đơn giản như trở bàn tay”
“ Đúng thật là có chuyện lớn xảy ra, nhưng Vương Nguyên Khôi đã giúp tôi giải quyết tạm ổn rồi. Tôi vẫn có thể an toàn trong vòng một tháng tới.”
“Cái gì mà an toàn? Cái gì mà nghiêm trọng? Cậu có thể nói rõ ra không?”
“ Cậu nói cũng đúng, cần phải cẩn thận, nói chuyện ở trường không tiện. Tôi bây giờ đi lại cũng không an toàn, không thể gặp cậu được! Tối nay sẽ lại gọi cho cậu!”
“ Được!”
Trả lời tin nhắn của Hoài Đan xong, Đan Vi chợt thấy tò mò kinh khủng, cũng cảm thấy lo lắng bất an nữa. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Thấy Hoài Đan nói cậu ấy giờ đi lại không an toàn, rồi lại gì mà Vương Nguyên Khôi đã giúp giải quyết. Chuyện gì vậy nhỉ, nghe có vẻ không đơn giản.
* * * * *
Bồn chồn cả ngày trên trường, cuối cùng Đan Vi cũng được về nhà. Nhưng giờ mới cuối chiều, chuẩn bị đến giờ cơm, mà Hoài Đan lại hẹn tối cậu ấy sẽ gọi lại cho cô. Ôi thật là!
Cơm tối đã được bày biện đầy đủ trên bàn ăn, Đan Vi hôm nay nhìn thấy đồ ăn ngon cũng không hí hửng như mọi ngày. Quả thật cô là một cô gái có tâm hồn ăn uống chính hiệu, nhưng dù sao hôm nay sau lần nhắn tin với Hoài Đan thì tâm trạng lại thấp thỏm không yên, càng nghĩ cô càng thấy thật sự đã xảy ra chuyện lớn. Vậy là cô ăn cho thật qua loa, sau đó viện cớ hơi mệt mỏi với quản gia Hoàng rồi chạy ngay lên phòng đóng kín cửa lại. Chờ mãi cuối cùng Hoài Đan cũng gọi điện đến, Đan Vi vui mừng bắt máy ngay:
- Alo! Hoài Đan!
- Chuyện tôi muốn nói với cậu chính là…Dương Chấn Phong đã biết tôi và cậu bị tráo đổi linh hồn rồi. – Hoài Đan nói.
- Cái gì cơ!? – Đan Vi đang ngồi trên giường lập tức bật dậy. – Sao anh ta lại biết được? Mà anh ta lại tin sao?
- Hôm tôi cứu cậu ở phòng tập bơi, trên đường đến phòng bơi tôi có gặp Dương Chấn Phong. Có lẽ do hắn thấy tôi đang đi về phía cậu cho nên định đi theo ngăn lại, nhưng tôi đã nhanh tay cứu cậu trước khi hắn kịp tới. Chắc khi tôi đưa cậu đến bệnh viện hắn cũng bám theo luôn, rồi nghe được câu chuyện giữa tôi và cậu. – Trước sự kinh ngạc tột độ của Đan Vi, Hoài Đan bình tĩnh kể lại.
- Cậu có nghĩ hắn nghe hết từ đầu đến cuối không? – Đan Vi lo lắng.
- Không! Nếu như tôi nhớ không nhầm, trước khi bắt đầu kể cho cậu nghe chuyện một năm trước, tôi đã nhìn thấy xe của Dương Chấn Phong rời đi qua cửa sổ phòng bệnh của cậu. Lúc đó không ngờ đến, giờ nghĩ lại đúng là xe hắn thật. – Hoài Đan đáp.
- Sao hắn lại tin dễ dàng như vậy! Giả sử như bây giờ có người đến nói với cậu rằng tôi xuyên không từ quá khứ đến thì cậu tin không? – Đan Vi nhíu mày.
- Cậu thử nghĩ lại xem, khi cậu trở thành tôi cậu đã biến con người Hoàng Đan Vi khác hẳn như thế nào? Hắn không muốn tin cũng phải tin! Tôi và cậu là hai tính cách hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa, trước khi gặp tai nạn tôi bơi rất giỏi, còn cậu đến bể bơi cũng sợ không dám xuống. - Ở đầu dây bên kia, mặt Hoài Đan thoáng đen lại.
Đan Vi đang nghe điện thoại mặt cũng thụp xuống. Đúng thật là cô đã quyết tâm biến Hoàng Đan Vi trong mắt mọi người trong trường Dark Star trở thành một con người “siêu tốt”. Và cũng đúng thật là Hoàng Đan Vi giỏi nhiều thứ mà cô không giỏi. Sự khác biệt này quả thực quá kì lạ đối với những người trước và sau mất trí nhớ. Đan Vi thường thấy những người mất trí nhớ chỉ quên đi kí ức mà thôi, còn thói quen thì vẫn giữ nguyên vẹn, vậy mà Hoàng Đan Vi lại như hoàn toàn là một con người khác.
- Cậu có nghĩ Dương Chấn Phong sẽ nói chuyện này với Trịnh Kiều Anh không? Để Trịnh Kiều Anh biết chuyện thì tôi coi như xong rồi! – Đan Vi nhăn nhó nói.
- Không! Theo như quan sát của tôi trước đây, tuy Trịnh Kiều Anh có khuôn mặt giống Trịnh Kiều Dương, nhưng Dương Chấn Phong hoàn toàn nhận thức được điều đó, hắn không hề yêu Trịnh Kiều Anh và không phải chuyện gì hắn cũng nói với cô ta. Hơn nữa, sau khi tôi bị Dương Chấn Phong truy sát, Vương Nguyên Khôi cũng đã gặp Dương Chấn Phong để nói chuyện, nghe Vương Nguyên Khôi nói, có vẻ như Dương Chấn Phong bắt đầu nghi ngờ Trịnh Kiều Anh rồi. – Hoài Đan đáp.
- Cậu bị truy sát? – Đan Vi lại một lần nữa hét lên.
- Phải! Cậu thử nghĩ xem, Dương Chấn Phong trước đây không giết tôi là có rào cản. Bây giờ tôi đã trở thành cậu, một nữ sinh đơn thuần lại bình thường, Dương Chấn Phong tội gì mà không nhân lúc này giết chết tôi trả thù cho Trịnh Kiều Dương chứ!
- Bố mẹ tôi…có sao không? – Đan Vi lo lắng hỏi.
- Yên tâm đi! Tuy Dương Chấn Phong là loại người có thù phải trả nhưng cũng rất nghĩa hiệp, không giết người bừa bãi. Hắn chỉ nhằm vào tôi, tuyệt đối sẽ không nhằm vào bố mẹ cậu. – Hoài Đan đáp.
Đang thất thần, Trịnh Kiều Anh bỗng dưng không biết đến từ lúc nào, người và tóc vẫn còn ướt, lấy tay đập mạnh vào vai Đan Vi, làm cô giật mình quay lại hiện tại.
- Làm gì mà thất thần vậy? Đây là giờ học bơi mà, mọi người đều bơi rất vui vẻ, cậu lại một mình ngồi đây là sao?
Vốn dĩ ác cảm với Trịnh Kiều Anh ngay từ những ngày đầu, hôm trước lại nghe Hoài Đan kể về sự tàn nhẫn của cô ta tự tay giết chết chị gái mình để chiếm đoạt người mình yêu, Đan Vi càng cảm thấy ghê rợn cô ta, người không tránh khỏi khẽ rùng mình. Nếu như không phải Hoài Đan nói cô cần kiên nhẫn tiếp cận Trịnh Kiều Anh, có lẽ bây giờ Đan Vi đã cho cô ta một cước vào bụng, mắng cô ta một trận để bõ tức cho Hoài Đan rồi.
- Không có gì, chỉ là tớ không muốn bơi thôi. – Đan Vi gượng cười, nhẹ nhàng lấy tay Trịnh Kiều Anh ra khỏi vai mình.
Thấy Đan Vi có cách cư xử lạ lùng với mình khác ngày thường, Trịnh Kiều Anh có phần lo lắng, liền thăm dò:
- Cậu nhớ ra gì rồi sao? Tâm trạng không vui à? Hay nhớ ra những kí ức…không đáng nhớ nào đó?
- Không có gì, tớ chẳng nhớ ra được gì cả! – Đan Vi mỉm cười, nhìn Trịnh Kiều Anh.
Tâm tình Trịnh Kiều Anh yên ổn phần nào, nén thở phào nhẹ nhõm một cái, Trịnh Kiều Anh lại tỏ vẻ thân thiết dùng sức kéo Đan Vi đứng dậy, nài nỉ cô xuống bơi với mình:
- Thôi nào Đan Vi, cậu bơi rất giỏi đấy, mau xuống bơi với tớ đi!
- Không! Tớ không bơi! – Đan Vi giật tay Trịnh Kiều Anh ra, quay lại ghế ngồi.
Trịnh Kiều Anh chau mày nhìn Đan Vi, quở trách:
- Cậu không muốn bơi với tớ à?
Đan Vi thấy Trịnh Kiều Anh có vẻ tức giận, lập tức kéo tay cô ta lại, để cô ta ngồi cạnh mình, giả giọng thân thiết, thật thà kể lại:
- Không phải tớ không muốn bơi cùng cậu! Kiều Anh, chẳng phải cậu bảo cậu là bạn thân của tớ sao? Tớ làm sao có thể ghét bỏ bạn thân của mình chứ! Làm gì có chuyện tớ không muốn bơi cùng cậu. Là thế này, kể cho cậu nghe nhưng phải giữ bí mật đấy nhé!
- Chuyện gì vậy? – Trịnh Kiều Anh thấy Đan Vi có vẻ tin tưởng mình, tâm trạng bỗng chốc vui vẻ hẳn. Xem ra chỉ cần cẩn thận thăm dò cô ta thêm một thời gian nữa, thì Trịnh Kiều Anh đây có thể lợi dụng Hoàng Đan Vi mất trí nhớ mà mở khóa điện thoại để xóa đoạn video một năm trước rồi.
- Tớ không thể bơi nữa. Cảm giác như thể trước khi mất trí nhớ hoàn toàn không biết bơi vậy.
- Không biết bơi? – Trịnh Kiều Anh ngạc nhiên, cô ta chưa bao giờ nghĩ mất trí nhớ không những có thể làm người ta quên đi kí ức cũ, mà còn có thể quên hết tất thảy mọi thứ kể cả những việc bản thân vốn có thể làm giỏi cũng không thể làm được như vậy.
- Phải! Hôm trước khi cậu nói có việc bận cần về trước, tớ có về hơi muộn. Không hiểu thế nào tớ lại vô tình trượt chân ngã xuống bể bơi, tự nhiên thấy bản thân như thể mới xuống nước lần đầu, suýt chút nữa
là mất mạng. – Đan Vi thật thà kể lại. – Cũng may là có người cứu tớ đấy.
- Cậu suýt mất mạng! – Trịnh Kiều Anh tỏ ra kinh ngạc, thật ra cô ta chẳng hề lo lắng gì cho Đan Vi cả, chỉ là đối với cô ta thì chuyện Hoàng Đan Vi suýt mất mạng là một chuyện hiếm thấy. – Mà ai cứu cậu vậy?
- Không biết nữa. Sau tai nạn hình như đầu tớ bị ngốc đi ấy, có chút chuyện vừa xảy ra mà cũng không nhớ nổi, thật bực mình! Nhưng hôm đó tỉnh dậy đã thấy tớ nằm trên giường bệnh rồi, người cứu tớ cũng không thấy đâu cả. – Đan Vi tỏ vẻ đầu óc mình bị ngốc đi.
- Cậu nói…sau tai nạn cậu hơi bị ngốc đi sao? – Trịnh Kiều Anh nhíu mày nghi hoặc, nhưng trong lòng vốn đã nổi hứng thích thú từ lâu.
Đan Vi không đáp lời, nhìn Trịnh Kiều Anh gật gật cái đầu, rồi lại mỉm cười một cái. Trịnh Kiều Anh cũng không hỏi han gì thêm, nở một nụ cười tươi tắn đáp lại nụ cười có phần ngốc ngốc của Đan Vi. Trong lòng cô ta đang cực kì vui vẻ, nếu Hoàng Đan Vi bị ngốc đi sau vụ tai nạn, lại thêm mất trí nhớ…thì có vẻ như cô ta nên tìm cách lừa Hoàng Đan Vi mở khóa chiếc điện thoại rồi.
* * * * * * *
Đan Vi một mình ngồi trong thư viện đọc sách, thư viện là nơi Trịnh Kiều Anh không thích tới nên Đan Vi có thể tìm cho mình một không gian yên tĩnh, thoải mái mà không cần phải đề phòng “cô bạn thân” của mình ngồi bên cạnh. Nghe Trịnh Kiều Anh nói, thư viện đối với cô ta là một nơi nhàm chán, cô ta có rất nhiều nơi thú vị hơn nơi này, do vậy rất ít khi chịu đặt chân đến đây, Đan Vi theo đó mà có không gian của riêng mình.
Cô thường chọn cho mình những cuốn sách nói về giá trị cuộc sống, hoặc những cuốn có nội dung có khả năng thúc đẩy tinh thần con người lên cao hẳn lên…Đan Vi thích đọc những cuốn sách như vậy. Đôi khi cô cũng đọc truyện ngôn tình Trung Quốc, nhiều lúc lại tìm vài cuốn truyện teen của Việt Nam để đọc. Nói chung, Đan Vi rất thích đọc sách, thời gian đọc sách là khoảng thời gian cô cảm thấy nhẹ nhàng nhất, đầu óc cũng thanh thản thoải mái nhất.
Bỗng nhạc chuông điện thoại trong ba lô của Đan Vi reo lên inh ỏi, làm cả thư viện hướng ánh mắt nhìn cô. Đan Vi xấu hổ mau chóng tắt chuông điện thoại, sau đó vội vã ôm ba lô và cuốn sách đang đọc dở rời đi. Những người ngồi trong thư viện vẫn hướng ánh mắt nhìn theo bóng Đan Vi, tuy hình ảnh Hoàng Đan Vi kiêu ngạo rất ghét một nơi như thư viện nay lại xuất hiện thường xuyên đối với họ hết sức lạ lùng, nhưng còn vẻ mặt xấu hổ vì chuông điện thoại của cô làm phiền họ đọc sách thì đúng quả thật là…chưa thấy bao giờ.
Sau khi rời khỏi thư viện, Đan Vi liền mở điện thoại ra xem người vừa gọi đến là ai…là Hoài Đan! Nếu Hoài Đan đã gọi cho cô thì chắc hẳn là đã xảy ra chuyện. Đan Vi liền nhắn tin trả lời lại: “Hoài Đan! Tôi đang ở trường, nếu cậu gọi cho tôi chắc là có chuyện quan trọng. Nói chuyện ở trường tôi sợ có người nghe thấy.” Quả thật, học ở Dark Star một thời gian, Đan Vi cũng nhận ra một điều, ở mọi lúc mọi nơi đều phải đề phòng và cẩn thận.
Chiếc điện thoại “ting!” lên một tiếng, là tin nhắn Hoài Đan trả lời lại:
“ Cậu cẩn thận như vậy từ bao giờ?”
“ Từ khi cậu nói tôi nghe việc giết người trong thế giới của cậu đơn giản như trở bàn tay”
“ Đúng thật là có chuyện lớn xảy ra, nhưng Vương Nguyên Khôi đã giúp tôi giải quyết tạm ổn rồi. Tôi vẫn có thể an toàn trong vòng một tháng tới.”
“Cái gì mà an toàn? Cái gì mà nghiêm trọng? Cậu có thể nói rõ ra không?”
“ Cậu nói cũng đúng, cần phải cẩn thận, nói chuyện ở trường không tiện. Tôi bây giờ đi lại cũng không an toàn, không thể gặp cậu được! Tối nay sẽ lại gọi cho cậu!”
“ Được!”
Trả lời tin nhắn của Hoài Đan xong, Đan Vi chợt thấy tò mò kinh khủng, cũng cảm thấy lo lắng bất an nữa. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Thấy Hoài Đan nói cậu ấy giờ đi lại không an toàn, rồi lại gì mà Vương Nguyên Khôi đã giúp giải quyết. Chuyện gì vậy nhỉ, nghe có vẻ không đơn giản.
* * * * *
Bồn chồn cả ngày trên trường, cuối cùng Đan Vi cũng được về nhà. Nhưng giờ mới cuối chiều, chuẩn bị đến giờ cơm, mà Hoài Đan lại hẹn tối cậu ấy sẽ gọi lại cho cô. Ôi thật là!
Cơm tối đã được bày biện đầy đủ trên bàn ăn, Đan Vi hôm nay nhìn thấy đồ ăn ngon cũng không hí hửng như mọi ngày. Quả thật cô là một cô gái có tâm hồn ăn uống chính hiệu, nhưng dù sao hôm nay sau lần nhắn tin với Hoài Đan thì tâm trạng lại thấp thỏm không yên, càng nghĩ cô càng thấy thật sự đã xảy ra chuyện lớn. Vậy là cô ăn cho thật qua loa, sau đó viện cớ hơi mệt mỏi với quản gia Hoàng rồi chạy ngay lên phòng đóng kín cửa lại. Chờ mãi cuối cùng Hoài Đan cũng gọi điện đến, Đan Vi vui mừng bắt máy ngay:
- Alo! Hoài Đan!
- Chuyện tôi muốn nói với cậu chính là…Dương Chấn Phong đã biết tôi và cậu bị tráo đổi linh hồn rồi. – Hoài Đan nói.
- Cái gì cơ!? – Đan Vi đang ngồi trên giường lập tức bật dậy. – Sao anh ta lại biết được? Mà anh ta lại tin sao?
- Hôm tôi cứu cậu ở phòng tập bơi, trên đường đến phòng bơi tôi có gặp Dương Chấn Phong. Có lẽ do hắn thấy tôi đang đi về phía cậu cho nên định đi theo ngăn lại, nhưng tôi đã nhanh tay cứu cậu trước khi hắn kịp tới. Chắc khi tôi đưa cậu đến bệnh viện hắn cũng bám theo luôn, rồi nghe được câu chuyện giữa tôi và cậu. – Trước sự kinh ngạc tột độ của Đan Vi, Hoài Đan bình tĩnh kể lại.
- Cậu có nghĩ hắn nghe hết từ đầu đến cuối không? – Đan Vi lo lắng.
- Không! Nếu như tôi nhớ không nhầm, trước khi bắt đầu kể cho cậu nghe chuyện một năm trước, tôi đã nhìn thấy xe của Dương Chấn Phong rời đi qua cửa sổ phòng bệnh của cậu. Lúc đó không ngờ đến, giờ nghĩ lại đúng là xe hắn thật. – Hoài Đan đáp.
- Sao hắn lại tin dễ dàng như vậy! Giả sử như bây giờ có người đến nói với cậu rằng tôi xuyên không từ quá khứ đến thì cậu tin không? – Đan Vi nhíu mày.
- Cậu thử nghĩ lại xem, khi cậu trở thành tôi cậu đã biến con người Hoàng Đan Vi khác hẳn như thế nào? Hắn không muốn tin cũng phải tin! Tôi và cậu là hai tính cách hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa, trước khi gặp tai nạn tôi bơi rất giỏi, còn cậu đến bể bơi cũng sợ không dám xuống. - Ở đầu dây bên kia, mặt Hoài Đan thoáng đen lại.
Đan Vi đang nghe điện thoại mặt cũng thụp xuống. Đúng thật là cô đã quyết tâm biến Hoàng Đan Vi trong mắt mọi người trong trường Dark Star trở thành một con người “siêu tốt”. Và cũng đúng thật là Hoàng Đan Vi giỏi nhiều thứ mà cô không giỏi. Sự khác biệt này quả thực quá kì lạ đối với những người trước và sau mất trí nhớ. Đan Vi thường thấy những người mất trí nhớ chỉ quên đi kí ức mà thôi, còn thói quen thì vẫn giữ nguyên vẹn, vậy mà Hoàng Đan Vi lại như hoàn toàn là một con người khác.
- Cậu có nghĩ Dương Chấn Phong sẽ nói chuyện này với Trịnh Kiều Anh không? Để Trịnh Kiều Anh biết chuyện thì tôi coi như xong rồi! – Đan Vi nhăn nhó nói.
- Không! Theo như quan sát của tôi trước đây, tuy Trịnh Kiều Anh có khuôn mặt giống Trịnh Kiều Dương, nhưng Dương Chấn Phong hoàn toàn nhận thức được điều đó, hắn không hề yêu Trịnh Kiều Anh và không phải chuyện gì hắn cũng nói với cô ta. Hơn nữa, sau khi tôi bị Dương Chấn Phong truy sát, Vương Nguyên Khôi cũng đã gặp Dương Chấn Phong để nói chuyện, nghe Vương Nguyên Khôi nói, có vẻ như Dương Chấn Phong bắt đầu nghi ngờ Trịnh Kiều Anh rồi. – Hoài Đan đáp.
- Cậu bị truy sát? – Đan Vi lại một lần nữa hét lên.
- Phải! Cậu thử nghĩ xem, Dương Chấn Phong trước đây không giết tôi là có rào cản. Bây giờ tôi đã trở thành cậu, một nữ sinh đơn thuần lại bình thường, Dương Chấn Phong tội gì mà không nhân lúc này giết chết tôi trả thù cho Trịnh Kiều Dương chứ!
- Bố mẹ tôi…có sao không? – Đan Vi lo lắng hỏi.
- Yên tâm đi! Tuy Dương Chấn Phong là loại người có thù phải trả nhưng cũng rất nghĩa hiệp, không giết người bừa bãi. Hắn chỉ nhằm vào tôi, tuyệt đối sẽ không nhằm vào bố mẹ cậu. – Hoài Đan đáp.