Macau không hổ danh là “thánh địa cờ bạc”, càng về đêm, thành phố này càng sầm uất, nhộn nhịp. Các casino chật kín người, tấp nập người vào ra, ánh đèn rực rỡ xa hoa đến lóa mắt.
Đan Vy hôm nay mặc một chiếc váy trắng tinh khiết dài đến đầu gối, bên trên là những viên đá, hạt cườm và kim sa được đính một cách tinh tế giúp tôn lên đường cong gợi cảm làm cho cô vốn xinh đẹp nay lại càng nổi bật hơn. Đây là lần đầu tiên cô ăn mặc sang trọng như vậy…vì Đan Vy sắp bước vào bữa tiệc “Tuần lễ ma” nổi tiếng thế giới…nơi hội tụ những người siêu giàu, kiếm tiền bằng ma túy.
Lúc này, Đan Vy đang kinh ngạc nhìn casino trước mặt, thủ phủ casino của thế giới - Sòng bạc The Venetian Macao, Macau, Trung Quốc. Đây là lần đầu tiên Đan Vy đặt chân đến một Casino, nơi mà cô nghĩ bản thân sẽ không bao giờ đến, thậm chí còn là một sàn casino lớn nhất thế giới.Venetian Macau thực tế là một khách sạn, khu nghỉ dưỡng, sòng bạc đạt chuẩn thế giới ở Macau, sở hữu tòa khách sạn lớn thứ sáu thế giới.
Vừa thấy xe của Dương Chấn Phong xuất hiện trước cửa chính của sòng bài, một nhóm người ăn mặc đồ đen liền chạy ra mở cửa, một người đàn ông cao lớn cúi người kính chào:
- Thiếu chủ Chấn Phong, cậu đã tới.
Đan Vy nắm chặt lấy tay Dương Chấn Phong, trong lòng căng thẳng không thôi. Đây là đâu, đây là sòng bài! Bản thân cô đến cả một quán bar nhỏ cũng chưa từng đặt chân tới huống hồ là một sòng bài chỉ từng nhìn qua phim ảnh như thế này.
Dương Chấn Phong không trả lời người đàn ông mặc đồ đen ấy, chỉ lạnh lùng gật đầu. Sau đó, nhóm người mặc đồ đen lại cúi người, hướng tay mình về phía trong The Venetain ý mời Dương Chấn Phong đi vào.
Sàn casino hoa lệ tấp nập người đi lại, nhộn nhịp lại ồn ào. Càng đi sâu vào bên trong, casino nổi tiếng bậc nhất này càng làm Đan Vy cảm thấy choáng ngợp, lối cấu trúc xây dựng dát vàng đầy nguy nga tráng lệ. Cửa chính dẫn vào sòng Venetian rực rỡ như trong cung điện. Trần và tường của sòng bạc được trang trí rực rỡ bằng những bức bích họa chép lại từ các tác phẩm cổ điển nổi tiếng của Italy, phối hợp với đèn chiếu sáng hiện đại. Đi tiếp vào bên trong, Đan Vy gần như đã kinh ngạc tuyệt đối khi cô nhìn thấy một một con kênh nhân tạo và quảng trường mô phỏng cảnh sắc ở Venice, Italy, với những chiếc thuyền gondola đặc trưng và người chèo ăn mặc theo phong tục Venice. Trên dòng kênh này còn có cả những chiếc thuyền tam bản của người Trung Quốc.
Nhìn hai người Dương Chấn Phong và Đan Vy đi phía trước, Đinh Gia Bảo không khỏi lo lắng ghé vào tai Lăng Thiên Vũ nói nhỏ:
- Cậu nghĩ, Chấn Phong đem Đan Vy cùng đến “tuần lễ ma” có an toàn không?
- Chứ cậu bảo phải làm sao, để cô ấy một mình ở khách sạn cũng rất nguy hiểm. – Lăng Thiên Vũ lạnh nhạt đáp.
- Nhưng đến đây còn nguy hiểm hơn. – Đinh Gia Bảo nhăn nhó. – Cậu biết cô ấy không phải Đan Vy thật mà.
- Chấn Phong sẽ bảo vệ được cô ấy thôi. – Lăng Thiên Vũ đáp.
- Tôi chỉ lo vì bảo vệ Hoàng Đan Vy, Chấn Phong sẽ gặp nguy hiểm. – Đinh Gia Bảo khẽ thở dài.
* * *
Cuối cùng, Đan Vy và Dương Chấn Phong cũng đến nơi trung tâm tổ chức bữa tiệc “Tuần lễ ma”, đó là một bar cạnh hồ bơi.
Mọi người đều đang ăn uống rất vui vẻ, vừa thấy Dương Chấn Phong xuất hiện, tất cả đều lập tức tắt nụ cười, mọi hoạt động dường như ngừng hẳn lại, không gian tĩnh lặng một vài giây.
Cũng phải, Dương Chấn Phong là thiếu chủ của Dương Long, tổ chức buôn lậu vũ khí cực lớn từ trước đến nay đã luôn chèn ép giới buôn ma túy của họ. Đây lại là “tuần lễ ma”, bữa tiệc xa hoa của giới buôn ma túy, Dương Chấn Phong hôm nay xuất hiện, hẳn không ai muốn chào đón hắn.
Đan Vy khẽ ngừng thở, tim đập thình thịch, cô nghe nói người của Dương Long và gia tộc họ Dương rất ghét ma túy, cũng đặc biệt khinh miệt những thế lực dùng ma túy để mua lợi, vì thế mà nhiều đời của Dương gia, không một ai là không ngăn chặn các đường dây ma túy vận hành trong vùng Đông Nam Á, khiến cho bọn chúng sống dở chết dở nhiều phen. Điều đó có nghĩa là, Dương Chấn Phong hôm nay, là tham gia bữa tiệc của kẻ thù, rất rất nguy hiểm. Bản thân Dương Chấn Phong cũng chẳng mấy hứng thú với bữa tiệc này, lần này hắn tham gia “tuần lễ ma” chỉ để thuận tiện một bước quét sạch tất cả…bao gồm cả Dương Chấn Nam.
Không khí tĩnh lặng rất nhanh sau đó biến mất, mọi người xung quanh lại vui cười hớn hở, một người đàn ông trung niên tiến đến gần chỗ đứng của nhóm người Đan Vy, cầm một ly rượu đưa lên mời:
- Thiếu chủ Chấn Phong, chào đón cậu đến với “tuần lễ ma”.
Dương Chấn Phong nhếch môi cười, cũng đưa ly rượu lên, nhàn nhạt đáp:
- Hân hạnh.
Người đàn ông trung niên này là Trần Bạch, là người Trung Quốc, chủ của casino này. Nhìn qua, không có điểm gì đặc biệt đáng chú ý, nhưng nếu quan sát kĩ sẽ thấy ánh mắt ông ra ráo hoảnh, có gì đó rất mưu mô, thoắt ẩn thoắt hiện trong ánh mắt, không thể nắm bắt được.
- Ồ, vị tiểu thư này là? – Trần Bạch nhìn qua Đan Vy, ngạc nhiên khi thấy Dương Chấn Phong đem theo một cô gái bên người, lại còn rất non trẻ.
- Vị hôn thê. – Dương Chấn Phong thản nhiên đáp.
- Ồ, thì ra là tiểu thư Đan Vy, quả là danh bất hư truyền, thật là xinh đẹp. – Trần Bạch nheo mắt nhìn Đan Vy cười, đôi mắt cáo già ánh lên tia tà ý, lại đưa một ly rượu cho cô, mời. – Tiểu thư đây có thể cùng lão già này uống một ly chứ?
Dưới ánh mắt chòng chọc của Trần Bạch, Đan Vy khẽ nhíu mi khó xử. Rượu? Cô chưa uống bao giờ.
Dương Chấn Phong thản nhiên nhận lấy ly rượu vốn dành cho Đan Vy trên tay Trần Bạch, lạnh lùng nói:
- Tôi uống thay cô ấy. – Nói rồi, hắn một hơi uống cạn.
- Ha Ha. – Trần Bạch bật cười. – Quả là thiếu chủ Chấn Phong, rất biết cách bảo vệ vị hôn phu của mình.
Nói rồi, Trần Bạch nán lại thêm một lúc, quanh quẩn rồi gợi ý Dương Chấn Phong tham gia vào lĩnh vực ma túy gì đó, nhưng không được đáp lời, nên ông ta rời đi. Thỉnh thoảng, lại có thêm vài người đàn ông nữa, trẻ có, già có đến mời rượu Dương Chấn Phong, ai nấy trong tay đều ôm theo một mỹ nhân bên cạnh, chắc có lẽ là tình nhân, chắc có thể là vợ,…
Một lúc sau khi đi vòng quanh thám thính, Huỳnh Phi ghé vào tai Dương Chấn Phong nói nhỏ:
- Thiếu chủ, tất cả những người phục vụ ở đây đều là sát thủ, chúng có súng.
Dương Chấn Phong khẽ gật đầu, sau đó lại lành lạnh hỏi:
- Phát hiện ra Dương Chấn Nam chưa?
Huỳnh Phi lắc đầu:
- Từ khi bước chân vào Casino, tôi đã nhìn xung quanh rất kĩ, hoàn toàn không thấy sự hiện diện của hắn.
Ánh mắt Dương Chấn Phong tối lại, Dương Chấn Nam hiện giờ chắc chắn đang ở đâu đó quan sát. Hắn bày trò gì đây?
* * *
Ở một phòng kín chứa camera quay toàn cảnh Casino, Dương Chấn Nam tức giận đập bàn “rầm” một tiếng, ánh mắt vằn lên vài tia máu đỏ, tức giận nhìn chằm chằm vào Huỳnh Phi trên màn hình cỡ lớn.
“Hắn ta không phải Huỳnh Đông!” Dương Chấn Nam gằn lên từng chữ. Càng nghĩ lại, Dương Chấn Nam càng cảm thấy điên tiết, sao hắn có thể dễ dàng tin lời Huỳnh Phi như vậy, sao hắn không nghĩ ra Dương Chấn Phong trước nay không bao giờ tha cho ai lại để Huỳnh Đông đã bị Dương Long bắt còn có thể trốn thoát? Điều đáng tức giận nhất là Dương Chấn Nam lần đó nhìn thấy Huỳnh Phi thân tàn ma dại trở về nói mới trốn thoát ra khỏi ngục của Dương Long hắn lại không hề nhớ ra Huỳnh Đông còn một người anh trai song sinh khác.
Dương Chấn Nam nắm chặt tay lại, nếu như người bên cạnh hắn bấy lâu nay là Huỳnh Phi, vậy thì mọi hồ sơ mật của hắn đều bị Dương Chấn Phong lấy hết rồi! Thảo nào, hôm nay Dương Chấn Phong lại đặt chân đến “tuần lễ ma”.
Không xong rồi!
Dương Chấn Nam nhíu chặt hai chân mày, ánh mắt nổi lên tia căm phẫn, Dương Chấn Phong chắc chắn đã dàn xếp mọi chuyện, khiến Dương Chấn Nam hắn trắng tay mất hết tất cả. Thì ra, bản thân hắn bị Dương Chấn Phong từng bước đẩy vào đường cùng mà không biết. Khốn kiếp!
- Giám đốc, chúng ta ra tay được chưa?
Một âm thanh truyền đến tai nghe của Dương Chấn Nam, cất tiếng hỏi, đó là một trong các sát thủ cải trang thành người phục vụ trong bữa tiệc.
- Chờ một chút. – Dương Chấn Nam hạ lệnh.
Ánh mắt hắn dừng lại trên người Đan Vy, khẽ nhếch miệng cười. nếu như hôm nay Dương Chấn Phong đem Hoàng Đan Vy cùng đến “tuần lễ ma”, thì hẳn vị trí của cô ta trong lòng Dương Chấn Phong lớn hơn bao giờ hết, chi bằng…
- Mục tiêu, cô gái bên cạnh Dương Chấn Phong, giết cô ta. – Dương Chấn Nam ra lệnh.
Đầu dây bên kia nghi hoặc:
- Không phải chúng ta cần giết Dương Chấn Phong đầu tiên sao?
- Muốn giết Dương Chấn Phong thì phải giết cô gái đó trước. – Dương Chấn Nam lạnh lùng đáp.
- Vâng!
* * *
Nãy giờ đứng trong bữa tiệc, nhưng Đan Vy lại không hề động đến một chút thức ăn nào, một phần vì cô căng thẳng quá, một phần vì do xem phim cung đấu quá nhiều, cũng từng đọc qua truyện Conan…cô sợ trong thức ăn có độc…xyanua chẳng hạn.
Lại nhìn xung quanh bữa tiệc này, Đan Vy khẽ rùng mình, những người ở đây nhìn thoạt như đang vui vẻ hưởng thụ bữa tiệc, nhưng chốc chốc lại lén nhìn về phía cô và Dương Chấn Phong một chút, họ đang mưu tính điều gì…chẳng lẽ định giết Dương Chấn Phong? Đan Vy lập tức cả kinh, một người phục vụ đứng gần đó đột nhiên giơ súng lên, chĩa về phía cô.
Dương Chấn Phong lúc đầu nghĩ đầu súng chĩa về phía mình, sau đó bản thân hắn liền giật mình nhận ra mục tiêu là Đan Vy, ngay lập tức nhanh chóng cả người ôm lấy cô.
- Đoàng!
Một tiếng súng vang lên thật lớn, không gian như đọng lại vài giây. Một viên đạn găm thẳng vào người Dương Chấn Phong, máu tươi bắt đầu trào ra…loang lổ trên chiếc áo vest đen hắn đang mặc.
- Chấn…Chấn…Phong…- Đan Vy run rẩy ôm lấy hắn.
- Đan, đừng sợ. – Dương Chấn Phong khẽ thều thào.
- Đoàng!
Lại một tiếng súng nữa vang lên, tên sát thủ vừa ra tay bắn Dương Chấn Phong liền lập tức ngã xuống, Đinh Gia Bảo tức giận gầm lên:
- Khốn kiếp!
- Giết! – Lăng Thiên Vũ khuôn mặt trước nay vốn tĩnh lặng, nhìn Dương Chấn Phong trúng đạn khuôn mặt cũng trở nên tức giận hơn bao giờ hết, lập tức ra lệnh, giọng nói của anh ta truyền vào tai nghe siêu nhỏ đính sau tai, người của Dương Long vốn mai phục bên ngoài lập tức tấn công vào casino, tình thế cực kỳ hỗn loạn.
- Giết, giết hết cho tao! – Trần Bạch thấy Dương Chấn Phong trúng đạn, trong lòng phấn khích vô cùng, bản thân vẫn không hề nhận ra người của tổ chức Dương Long đang tấn công vào, vui sướng hét lớn.
- Đoàng!
Lại một tiếng súng nữa vang lên, thêm một viên đạn nữa găm thẳng vào người Dương Chấn Phong…
Là Dương Chấn Nam ra tay…quả không sai, đúng như Dương Chấn Nam nghĩ, Dương Chấn Phong chắc chắn sẽ dùng cả thân mình bảo vệ cho Hoàng Đan Vy.
Cả người đang ôm lấy Đan Vy của Dương Chấn Phong dần gục xuống. Một chàng trai cao 1m8 từ từ bất tỉnh gục trên vai của cô gái cao 1m6.
- Chấn…Chấn…Phong…đừng gục xuống, đừng nhắm mắt lại…đừng ngủ…đừng…đừng - Đan Vy sợ hãi, nước mắt cứ thế trào ra, hai tay cô luống cuống bịt miệng vết thương trên người Dương Chấn Phong với hy vọng máu sẽ chảy chậm lại…
Nhưng không…
Máu của hắn vẫn cứ thế chảy xuống, rất nhiều, rất nhiều, thấm dần vào chiếc váy màu trắng tinh khiết đang mặc trên người Đan Vy…khiến chiếc váy tinh khôi của cô nhuốm đỏ.
Đan Vy hôm nay mặc một chiếc váy trắng tinh khiết dài đến đầu gối, bên trên là những viên đá, hạt cườm và kim sa được đính một cách tinh tế giúp tôn lên đường cong gợi cảm làm cho cô vốn xinh đẹp nay lại càng nổi bật hơn. Đây là lần đầu tiên cô ăn mặc sang trọng như vậy…vì Đan Vy sắp bước vào bữa tiệc “Tuần lễ ma” nổi tiếng thế giới…nơi hội tụ những người siêu giàu, kiếm tiền bằng ma túy.
Lúc này, Đan Vy đang kinh ngạc nhìn casino trước mặt, thủ phủ casino của thế giới - Sòng bạc The Venetian Macao, Macau, Trung Quốc. Đây là lần đầu tiên Đan Vy đặt chân đến một Casino, nơi mà cô nghĩ bản thân sẽ không bao giờ đến, thậm chí còn là một sàn casino lớn nhất thế giới.Venetian Macau thực tế là một khách sạn, khu nghỉ dưỡng, sòng bạc đạt chuẩn thế giới ở Macau, sở hữu tòa khách sạn lớn thứ sáu thế giới.
Vừa thấy xe của Dương Chấn Phong xuất hiện trước cửa chính của sòng bài, một nhóm người ăn mặc đồ đen liền chạy ra mở cửa, một người đàn ông cao lớn cúi người kính chào:
- Thiếu chủ Chấn Phong, cậu đã tới.
Đan Vy nắm chặt lấy tay Dương Chấn Phong, trong lòng căng thẳng không thôi. Đây là đâu, đây là sòng bài! Bản thân cô đến cả một quán bar nhỏ cũng chưa từng đặt chân tới huống hồ là một sòng bài chỉ từng nhìn qua phim ảnh như thế này.
Dương Chấn Phong không trả lời người đàn ông mặc đồ đen ấy, chỉ lạnh lùng gật đầu. Sau đó, nhóm người mặc đồ đen lại cúi người, hướng tay mình về phía trong The Venetain ý mời Dương Chấn Phong đi vào.
Sàn casino hoa lệ tấp nập người đi lại, nhộn nhịp lại ồn ào. Càng đi sâu vào bên trong, casino nổi tiếng bậc nhất này càng làm Đan Vy cảm thấy choáng ngợp, lối cấu trúc xây dựng dát vàng đầy nguy nga tráng lệ. Cửa chính dẫn vào sòng Venetian rực rỡ như trong cung điện. Trần và tường của sòng bạc được trang trí rực rỡ bằng những bức bích họa chép lại từ các tác phẩm cổ điển nổi tiếng của Italy, phối hợp với đèn chiếu sáng hiện đại. Đi tiếp vào bên trong, Đan Vy gần như đã kinh ngạc tuyệt đối khi cô nhìn thấy một một con kênh nhân tạo và quảng trường mô phỏng cảnh sắc ở Venice, Italy, với những chiếc thuyền gondola đặc trưng và người chèo ăn mặc theo phong tục Venice. Trên dòng kênh này còn có cả những chiếc thuyền tam bản của người Trung Quốc.
Nhìn hai người Dương Chấn Phong và Đan Vy đi phía trước, Đinh Gia Bảo không khỏi lo lắng ghé vào tai Lăng Thiên Vũ nói nhỏ:
- Cậu nghĩ, Chấn Phong đem Đan Vy cùng đến “tuần lễ ma” có an toàn không?
- Chứ cậu bảo phải làm sao, để cô ấy một mình ở khách sạn cũng rất nguy hiểm. – Lăng Thiên Vũ lạnh nhạt đáp.
- Nhưng đến đây còn nguy hiểm hơn. – Đinh Gia Bảo nhăn nhó. – Cậu biết cô ấy không phải Đan Vy thật mà.
- Chấn Phong sẽ bảo vệ được cô ấy thôi. – Lăng Thiên Vũ đáp.
- Tôi chỉ lo vì bảo vệ Hoàng Đan Vy, Chấn Phong sẽ gặp nguy hiểm. – Đinh Gia Bảo khẽ thở dài.
* * *
Cuối cùng, Đan Vy và Dương Chấn Phong cũng đến nơi trung tâm tổ chức bữa tiệc “Tuần lễ ma”, đó là một bar cạnh hồ bơi.
Mọi người đều đang ăn uống rất vui vẻ, vừa thấy Dương Chấn Phong xuất hiện, tất cả đều lập tức tắt nụ cười, mọi hoạt động dường như ngừng hẳn lại, không gian tĩnh lặng một vài giây.
Cũng phải, Dương Chấn Phong là thiếu chủ của Dương Long, tổ chức buôn lậu vũ khí cực lớn từ trước đến nay đã luôn chèn ép giới buôn ma túy của họ. Đây lại là “tuần lễ ma”, bữa tiệc xa hoa của giới buôn ma túy, Dương Chấn Phong hôm nay xuất hiện, hẳn không ai muốn chào đón hắn.
Đan Vy khẽ ngừng thở, tim đập thình thịch, cô nghe nói người của Dương Long và gia tộc họ Dương rất ghét ma túy, cũng đặc biệt khinh miệt những thế lực dùng ma túy để mua lợi, vì thế mà nhiều đời của Dương gia, không một ai là không ngăn chặn các đường dây ma túy vận hành trong vùng Đông Nam Á, khiến cho bọn chúng sống dở chết dở nhiều phen. Điều đó có nghĩa là, Dương Chấn Phong hôm nay, là tham gia bữa tiệc của kẻ thù, rất rất nguy hiểm. Bản thân Dương Chấn Phong cũng chẳng mấy hứng thú với bữa tiệc này, lần này hắn tham gia “tuần lễ ma” chỉ để thuận tiện một bước quét sạch tất cả…bao gồm cả Dương Chấn Nam.
Không khí tĩnh lặng rất nhanh sau đó biến mất, mọi người xung quanh lại vui cười hớn hở, một người đàn ông trung niên tiến đến gần chỗ đứng của nhóm người Đan Vy, cầm một ly rượu đưa lên mời:
- Thiếu chủ Chấn Phong, chào đón cậu đến với “tuần lễ ma”.
Dương Chấn Phong nhếch môi cười, cũng đưa ly rượu lên, nhàn nhạt đáp:
- Hân hạnh.
Người đàn ông trung niên này là Trần Bạch, là người Trung Quốc, chủ của casino này. Nhìn qua, không có điểm gì đặc biệt đáng chú ý, nhưng nếu quan sát kĩ sẽ thấy ánh mắt ông ra ráo hoảnh, có gì đó rất mưu mô, thoắt ẩn thoắt hiện trong ánh mắt, không thể nắm bắt được.
- Ồ, vị tiểu thư này là? – Trần Bạch nhìn qua Đan Vy, ngạc nhiên khi thấy Dương Chấn Phong đem theo một cô gái bên người, lại còn rất non trẻ.
- Vị hôn thê. – Dương Chấn Phong thản nhiên đáp.
- Ồ, thì ra là tiểu thư Đan Vy, quả là danh bất hư truyền, thật là xinh đẹp. – Trần Bạch nheo mắt nhìn Đan Vy cười, đôi mắt cáo già ánh lên tia tà ý, lại đưa một ly rượu cho cô, mời. – Tiểu thư đây có thể cùng lão già này uống một ly chứ?
Dưới ánh mắt chòng chọc của Trần Bạch, Đan Vy khẽ nhíu mi khó xử. Rượu? Cô chưa uống bao giờ.
Dương Chấn Phong thản nhiên nhận lấy ly rượu vốn dành cho Đan Vy trên tay Trần Bạch, lạnh lùng nói:
- Tôi uống thay cô ấy. – Nói rồi, hắn một hơi uống cạn.
- Ha Ha. – Trần Bạch bật cười. – Quả là thiếu chủ Chấn Phong, rất biết cách bảo vệ vị hôn phu của mình.
Nói rồi, Trần Bạch nán lại thêm một lúc, quanh quẩn rồi gợi ý Dương Chấn Phong tham gia vào lĩnh vực ma túy gì đó, nhưng không được đáp lời, nên ông ta rời đi. Thỉnh thoảng, lại có thêm vài người đàn ông nữa, trẻ có, già có đến mời rượu Dương Chấn Phong, ai nấy trong tay đều ôm theo một mỹ nhân bên cạnh, chắc có lẽ là tình nhân, chắc có thể là vợ,…
Một lúc sau khi đi vòng quanh thám thính, Huỳnh Phi ghé vào tai Dương Chấn Phong nói nhỏ:
- Thiếu chủ, tất cả những người phục vụ ở đây đều là sát thủ, chúng có súng.
Dương Chấn Phong khẽ gật đầu, sau đó lại lành lạnh hỏi:
- Phát hiện ra Dương Chấn Nam chưa?
Huỳnh Phi lắc đầu:
- Từ khi bước chân vào Casino, tôi đã nhìn xung quanh rất kĩ, hoàn toàn không thấy sự hiện diện của hắn.
Ánh mắt Dương Chấn Phong tối lại, Dương Chấn Nam hiện giờ chắc chắn đang ở đâu đó quan sát. Hắn bày trò gì đây?
* * *
Ở một phòng kín chứa camera quay toàn cảnh Casino, Dương Chấn Nam tức giận đập bàn “rầm” một tiếng, ánh mắt vằn lên vài tia máu đỏ, tức giận nhìn chằm chằm vào Huỳnh Phi trên màn hình cỡ lớn.
“Hắn ta không phải Huỳnh Đông!” Dương Chấn Nam gằn lên từng chữ. Càng nghĩ lại, Dương Chấn Nam càng cảm thấy điên tiết, sao hắn có thể dễ dàng tin lời Huỳnh Phi như vậy, sao hắn không nghĩ ra Dương Chấn Phong trước nay không bao giờ tha cho ai lại để Huỳnh Đông đã bị Dương Long bắt còn có thể trốn thoát? Điều đáng tức giận nhất là Dương Chấn Nam lần đó nhìn thấy Huỳnh Phi thân tàn ma dại trở về nói mới trốn thoát ra khỏi ngục của Dương Long hắn lại không hề nhớ ra Huỳnh Đông còn một người anh trai song sinh khác.
Dương Chấn Nam nắm chặt tay lại, nếu như người bên cạnh hắn bấy lâu nay là Huỳnh Phi, vậy thì mọi hồ sơ mật của hắn đều bị Dương Chấn Phong lấy hết rồi! Thảo nào, hôm nay Dương Chấn Phong lại đặt chân đến “tuần lễ ma”.
Không xong rồi!
Dương Chấn Nam nhíu chặt hai chân mày, ánh mắt nổi lên tia căm phẫn, Dương Chấn Phong chắc chắn đã dàn xếp mọi chuyện, khiến Dương Chấn Nam hắn trắng tay mất hết tất cả. Thì ra, bản thân hắn bị Dương Chấn Phong từng bước đẩy vào đường cùng mà không biết. Khốn kiếp!
- Giám đốc, chúng ta ra tay được chưa?
Một âm thanh truyền đến tai nghe của Dương Chấn Nam, cất tiếng hỏi, đó là một trong các sát thủ cải trang thành người phục vụ trong bữa tiệc.
- Chờ một chút. – Dương Chấn Nam hạ lệnh.
Ánh mắt hắn dừng lại trên người Đan Vy, khẽ nhếch miệng cười. nếu như hôm nay Dương Chấn Phong đem Hoàng Đan Vy cùng đến “tuần lễ ma”, thì hẳn vị trí của cô ta trong lòng Dương Chấn Phong lớn hơn bao giờ hết, chi bằng…
- Mục tiêu, cô gái bên cạnh Dương Chấn Phong, giết cô ta. – Dương Chấn Nam ra lệnh.
Đầu dây bên kia nghi hoặc:
- Không phải chúng ta cần giết Dương Chấn Phong đầu tiên sao?
- Muốn giết Dương Chấn Phong thì phải giết cô gái đó trước. – Dương Chấn Nam lạnh lùng đáp.
- Vâng!
* * *
Nãy giờ đứng trong bữa tiệc, nhưng Đan Vy lại không hề động đến một chút thức ăn nào, một phần vì cô căng thẳng quá, một phần vì do xem phim cung đấu quá nhiều, cũng từng đọc qua truyện Conan…cô sợ trong thức ăn có độc…xyanua chẳng hạn.
Lại nhìn xung quanh bữa tiệc này, Đan Vy khẽ rùng mình, những người ở đây nhìn thoạt như đang vui vẻ hưởng thụ bữa tiệc, nhưng chốc chốc lại lén nhìn về phía cô và Dương Chấn Phong một chút, họ đang mưu tính điều gì…chẳng lẽ định giết Dương Chấn Phong? Đan Vy lập tức cả kinh, một người phục vụ đứng gần đó đột nhiên giơ súng lên, chĩa về phía cô.
Dương Chấn Phong lúc đầu nghĩ đầu súng chĩa về phía mình, sau đó bản thân hắn liền giật mình nhận ra mục tiêu là Đan Vy, ngay lập tức nhanh chóng cả người ôm lấy cô.
- Đoàng!
Một tiếng súng vang lên thật lớn, không gian như đọng lại vài giây. Một viên đạn găm thẳng vào người Dương Chấn Phong, máu tươi bắt đầu trào ra…loang lổ trên chiếc áo vest đen hắn đang mặc.
- Chấn…Chấn…Phong…- Đan Vy run rẩy ôm lấy hắn.
- Đan, đừng sợ. – Dương Chấn Phong khẽ thều thào.
- Đoàng!
Lại một tiếng súng nữa vang lên, tên sát thủ vừa ra tay bắn Dương Chấn Phong liền lập tức ngã xuống, Đinh Gia Bảo tức giận gầm lên:
- Khốn kiếp!
- Giết! – Lăng Thiên Vũ khuôn mặt trước nay vốn tĩnh lặng, nhìn Dương Chấn Phong trúng đạn khuôn mặt cũng trở nên tức giận hơn bao giờ hết, lập tức ra lệnh, giọng nói của anh ta truyền vào tai nghe siêu nhỏ đính sau tai, người của Dương Long vốn mai phục bên ngoài lập tức tấn công vào casino, tình thế cực kỳ hỗn loạn.
- Giết, giết hết cho tao! – Trần Bạch thấy Dương Chấn Phong trúng đạn, trong lòng phấn khích vô cùng, bản thân vẫn không hề nhận ra người của tổ chức Dương Long đang tấn công vào, vui sướng hét lớn.
- Đoàng!
Lại một tiếng súng nữa vang lên, thêm một viên đạn nữa găm thẳng vào người Dương Chấn Phong…
Là Dương Chấn Nam ra tay…quả không sai, đúng như Dương Chấn Nam nghĩ, Dương Chấn Phong chắc chắn sẽ dùng cả thân mình bảo vệ cho Hoàng Đan Vy.
Cả người đang ôm lấy Đan Vy của Dương Chấn Phong dần gục xuống. Một chàng trai cao 1m8 từ từ bất tỉnh gục trên vai của cô gái cao 1m6.
- Chấn…Chấn…Phong…đừng gục xuống, đừng nhắm mắt lại…đừng ngủ…đừng…đừng - Đan Vy sợ hãi, nước mắt cứ thế trào ra, hai tay cô luống cuống bịt miệng vết thương trên người Dương Chấn Phong với hy vọng máu sẽ chảy chậm lại…
Nhưng không…
Máu của hắn vẫn cứ thế chảy xuống, rất nhiều, rất nhiều, thấm dần vào chiếc váy màu trắng tinh khiết đang mặc trên người Đan Vy…khiến chiếc váy tinh khôi của cô nhuốm đỏ.