Chớp mắt một cái học kỳ lại sắp kết thúc, Cam Lộ bận rộn xong với kỳ thi học kỳ, thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay, Thượng Tu Văn bỗng dưng nói có buổi tiếp khách, muốn dẫn cô theo cùng. Cô có chút bất ngờ, trước đây Thượng Tu Văn chưa bao giờ dẫn cô đến các buổi tiếp khách làm ăn cả. Chỉ có dịp cuối năm, cô mới đi dự buổi tiệc do công ty An Đạt tổ chức nhân viên và người nhà của họ, mọi người cùng nhau ăn uống, Phùng Dĩ An đại diện cho công ty phát bao lì xì, coi như là tống cựu nghênh tân, vui say một bữa. Bây giờ An Đạt đã ngừng hoạt động, chẳng lẽ cùng nhau mở tiệc chia tay hay sao.
Thượng Tu Văn cười lắc đầu: “Việc anh đang làm có tín hiệu tốt, sau tết, anh đến làm việc tại công ty đầu tư Viễn Vọng, hôm nay đi dùng cơm cùng với các lãnh đạo và nhân viên cấp cao của Viễn Vọng, muốn để em gặp mặt đồng nghiệp mới của anh.”
Anh giới thiệu về công ty Viễn Vọng vô cùng ngắn gọn: “Công ty đầu tư này thành lập 5 năm rồi, rất có thực lực, trước đây cũng đầu tư vào nhà đất, mấy tháng trước mời được một tổng giám đốc du học ở nước ngoài về, lĩnh vực đầu tư bắt đầu được mở rộng, anh thấy viễn cảnh phát triển của nó, sau này sẽ phụ trách vận hành một bộ phận.”
Cam Lộ chẳng có chút khái niệm nào đối với mấy từ đầu tư, phát triển, chỉ là cô có cách nhìn truyền thống đối với công việc luôn luôn cho rằng dù là bất cứ ai, tốt nhất cũng nên có một công việc chính thức, nghe tin này dĩ nhiên rất vui mừng.
Cô theo lời dặn dò của Thượng Tu Văn, trang điểm nhẹ nhàng, thay một bộ váy lịch sự, nhưng đến nơi dùng cơm mới phát hiện mình vẫn chưa đủ trang trọng.
Mấy ngày liền tuyết rơi rồi lại dừng, nhưng không hề có ý muốn tạnh hẳn, hôm nay ngoài trời bông tuyết lại lất phất, Thượng Tu Văn lái xe đi thẳng ra ngoại ô.
Cam Lộ không ngờ, nơi có vẻ lạnh lẽo, vắng vẻ này lại có một nhà hàng sang trọng như thế. Khu vườn đầy phong cách, trước của treo bảng hiệu hội sở Tùy Duyên, xe chạy vào trong chỉ thấy đèn lồng giăng khắp nơi, ánh đèn màu đỏ thẫm in lên những bông tuyết bay đầy trời khiến người ta có cảm giác không biết là thực hay mộng.
Bãi đỗ xe là hàng hàng lớp lớp những chiếc xe con sang trọng, chiếc xe BMW của Thượng Tu Văn lọt thỏm vào trong. Hai người xuống xe, lập túc có nhân viên phục vụ cầm ô đi đến. Thượng Tu Văn cầm lấy ô, che cho Cam Lộ, hai người cùng đi xuyên qua khu vườn, bước lên cầu thang lát bằng đá Đại Lý trải thảm đỏ, luồng khí ấm bên trong tỏa ra. Cam Lộ mặc phong phanh bây giờ mới thấy ấm lại.
Trước mặt là một hội trường rất lớn được trang trí vô cùng rực rỡ, sau cầu thang hai bên là tranh thủy mặc, tiếng nước róc rách chảy phía dưới, ngay dưới chân cầu thang là hồ nước hình con sò, bên trong những chú cá Koi Nhật Bản tung tăng bơi lội. Phía bên trái hội trường là dàn nhạc dân tộc, mô hình phỏng theo chuông nhạc, khánh nhạc đời xưa đặt dưới đất, mấy cô gái trẻ mạc trang phục cổ trang mỗi người chơi một loại nhạc cụ: đàn tranh, tỳ bà, thổi sáo, địch, đang cùng hợp tấu bản “Thái vân truy nguyệt”, tiếng nhạc trong vắt, du dương níu chân không ít thực khách, mãi cho đến khi tiếng nhạc dứt hẳn họ mới lục tục lên lầu trên vào phòng đã được đặt sẵn.
Trong phòng đã có hơn mười mấy người, nam có nữ có, toàn bộ đều ăn mặc rất trang trọng và hợp mốt. Thượng Tu Văn trước tiên giới thiệu cô với vợ chồng Vương Phong, chủ tịch hội đồng quản trị của Viễn Vọng. Vương Phong có lẽ ngoài 40 tuổi, dáng người trung bình, tóc cắt ngắn gọn gàng, hai bên thái dương đã xuất hiện lốm đốm tóc bạc, tướng mạo bình thường nhưng phong thái lại khá bắt mắt, vợ ông Từ Hoa Anh khoảng hơn 30 tuổi, cao ráo lanh lợi, mặc một bộ váy màu đen sang trọng,Thượng Tu Văn giới thiệu bà ta là chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Phong Hoa, doanh nghiệp tư nhân lớn nhất ở thành phố này, tiếng tắm còn lớn hơn cả chồng bà, Cam Lộ cũng từng xem một bài báo đưa tin về doanh nghiệp này.
Từ Hoa Anh rất cởi mở tự nhiên: “Tu Văn, nhắc đến chức vụ mà làm gì, hôm nay tôi là bà Vương được ông Vương dẫn đến dùng cơm thôi.”
Mọi người đều cười, Vương Phong cũng mỉm cười: “Bà xã ạ, em thật biết giữ thể diện cho anh đấy.”
Những người khác đều là cổ đông hoặc cán bộ quản lý của Viễn Vọng, mọi người đều dẫn vợ mình theo, chỉ có tổng giám đốc trẻ tuổi Lộ Phi là đi một mình, anh ta chưa đến 30 tuổi, có gương mặt sáng sủa, đẹp trai, thần thái điềm đạm và hướng nội, rất nổi bật trong đám đông.
Buổi tiệc bắt đầu, Vương Phong hỏi Lộ Phi ngồi bên cạnh: “Thời tiết này mà phải đi Quý Dương sao?”
Lộ Phi mỉm cười gật đầu: “Tôi đã bàn giao công việc mấy ngày hôm nay rồi, mong chủ tịch Vương thông cảm cho lần bận việc riêng bỏ việc công này của tôi.”
Từ Hoa Anh cười: “Lộ Phi, tôi rất không tán thành đàn ông vì việc tư mà bỏ việc công, nhưng cậu cứ đi đi, tôi trước giời đều không xem vào việc của Viễn Vọng, chủ kiến này có thể thay chủ tịch của các cậu đưa ra đấy.”
“Bà xã à, tất cả chủ kiến em đều có thể thay anh đưa ra.” Vương Phong cười lớn, quay sang Thượng Tu Văn, “Tu Văn sẽ đến tiếp nhận công việc điều hành ở một bộ phận nhanh thôi, không sao đâu.”
“Mấy ngày này tôi còn phải đến Húc Thăng một chuyến nữa.” Thượng Tu Văn cười nói, “Nhưng rất nhanh sẽ quay về, không làm ảnh hưởng đến việc mà Lộ tổng đã giao”
Lộ Phi bên kia bàn nâng ly mời: “Giám đốc Thượng khách sáo rồi, chuyện riêng của tôi ảnh hưởng đến lịch trình của anh, thật có lỗi quá.”
“Thành phố J bên đó nghe nói tuyết rơi rất dày, trận tuyết năm nay thật khủng khiếp.” Một vị phó tổng nói, “Phạm vi ảnh hưởng rất lớn.”
“Đúng vậy,” Từ Hoa Anh nói, “Hai người ra ngoài phải chú ý an toàn đấy.”
Thượng Tu Văn và Lộ Phi đều cười gật đầu để bà an tâm.
Tiếp đó cuộc trò chuyện toàn là nội dung làm ăn mà Cam Lộ cảm thấy rất xa lạ, nhưng ngoài Từ Hoa Anh nói năng hiểu biết không kém đấng mày râu ra, những phụ nữ khác hiển nhiên đều không thể chen lời vào, cũng vô cùng thận trọng, chỉ hạ thấp giọng trò chuyện với nhau về những đề tài nhỏ nhặt trong cuộc sống như việc học hành cửa con cái, mua sắm… Cam Lộ phần lớn là ngồi nghe, nhưng cô không hề có cảm giác không tự nhiên. Lần đầu tiên tham gia vào giới làm ăn của Thượng Tu Văn, nhìn chồng mình tuy nói không nhiều nhưng lại rất thoải mái, cô cảm thấy vui vô cùng.
Khi ra về Thượng Tu Văn đi cùng với Lộ Phi.
“Sân bay ở Quý Dương nghe nói phải đóng cửa vì tuyết rơi nhiều, tổng giám đốc Lộ, anh định đến đó bằng cách nào?”
“Ngày mai tôi sẽ đi Quảng Tây, nghe nói đường ở đó đã được khai thông.”
Thượng Tu Văn gật gù: “Tốt, đợi anh về cùng cùng bàn bạc với Húc Thăng cũng không muộn, từ giờ đến hết năm chắc không có động thái gì nữa.”
Bọn họ mỗi người lên xe của mình, Cam Lộ hỏi Thượng Tu Văn: “Vì sao anh lại bàn bạc chuyện của Húc Thăng với tổng giám đốc Lộ?”
“Viễn Vọng có ý mua một số cổ phần của Húc Thăng, anh cho rằng đây là chuyện tốt, có thể giúp Húc Thăng phát triển bước tiếp theo, nên tận lực nắm lấy cơ hội này, nhưng cậu khá là bảo thủ, không muốn cổ phần của công ty lọt vào tay người ngoài, mối giao dịch này vẫn còn đang trong thời gian thương lượng.” Xe của anh theo sau Audi Q7 của Lộ Phi chạy ra khỏi khu vườn, anh liếc nhìn Cam Lộ, “Buổi tiệc chỉ nói chuyện làm ăn, lại chẳng có ai quen, anh nghĩ em sẽ rất chán, nhưng nhìn em hôm nay có vẻ rất vui.”
“Đúng vậy, ông chủ và đồng nghiệp của anh xem ra rất được, hơn nữa quan hệ giữa em với bọn họ cũng rất tốt, em dĩ nhiên là vui rồi.”
Thượng Tu Văn cũng cười, đưa tay vuốt tóc cô: “Em ngốc ạ, nhìn thấy anh sắp đi làm rồi chắc là nhẹ nhõm cả người rồi chứ.”
Cam Lộ thành thật thừa nhận: “Đúng vậy.”
“Công việc này phải thường xuyên đi công tác, sau này không có nhiều thời gian ở bên cạnh em như bây giờ nữa.”
“Không sao, chỉ cần anh làm việc ở đây là được rồi.” Cam lộ cười típ mắt nói.
Thượng Tu Văn trêu cô: “Em không hỏi đãi ngộ thế nào à?”
“Không quan trọng, em luôn cảm thấy tiền đủ dùng là được rồi.”
“Đến đây làm việc thu nhập rất tốt, hơn nữa lại có quyền mua cổ phần. Anh sẽ nỗ lục kiếm tiền, để cho con chúng ta có cuộc sống tốt nhất.”
Giọng nói của Thượng Tu Văn bình thản, chẳng khác gì thường ngày nhưng Cam Lộ đã thấy rưng rưng, đặt tay mình lên tay anh đang để trên vô lăng, phía trước là trận tuyết lớn rơi mấy ngày liền chưa dứt, xe cộ trên đường đều chạy chậm, trong lòng cô cảm thấy ấm áp và sung sướng.
Thế nhưng Cam Lộ rốt cuộc không thể tận hưởng tình yêu như lúc trước được nữa.
Thượng Tu Văn không chỉ cai rượu thuốc mà còn mua vitamin B9, dặn dò Cam Lộ uống đều đặn đúng giờ. Anh tìm rất nhiều tư liệu trên mạng rồi in ra. Anh tính thời gian rụng trứng, nói với vẻ đăm chiêu: “Theo ý kiến của các chuyên gia, quan hệ dày đặc sẽ dẫn đến chất lượng không cao, tốt nhất anh nên tìm thời gian hợp lý một phát trúng đích ngay, là ý nói anh muốn sinh đôi cũng không thành vấn đề.”
Cô lại nhớ đến câu chuyện ở khu nghỉ dưỡng ven biển lần đó, bất giác phì cười, nhưng rất nhanh sau đó cô không còn cười nổi nữa.
Một người trước nay không để ý đến chuyện nhà như Thượng Tu Văn bắt đầu dặn dò chị giúp việc nấu ăn thực đơn mỗi ngày, toàn là thực đơn có lợi cho việc mang thai mà anh tìm được trên mạng. Lần đầu tiên nghe anh gọi điện cho chị Hồ giúp việc, cô rất lấy làm lạ, nhưng Ngô Lê Quân tỏ ra thản nhiên như không, như thể biết tỏng đôi vợ chồng trẻ đang làm trò gì.
Cô xem tài liệu mà anh in ra, từ thức ăn nào tốt cho cả hai vợ chồng đến thời gian và tư thế thụ thai lý tưởng nhất thứ gì cũng có, mặt cô từ từ nóng ran, cô cười khúc khích: “Chẳng lẽ toàn bộ phải chiếu theo đây mà làm ư?”
“Dĩ nhiên rồi, nếu đã quyết định có con rồi thì phải cho ra một bảo bối khỏe mạnh nhất có thể chứ.”
Một Thượng Tu Văn tỉ mỉ đến vụn vặt như thế cô không quen chú nào, cô chợt cảm thấy bất an: “Tu Văn, nếu em không có thai, anh sẽ thất vọng phải không?”
Anh sững lại, rồi cười, tâm trạng thoải mái ôm lấy cô: “Không mang thai thì chứng tỏ anh phải tiếp tục cố gắng, có gì đâu mà phải thất vọng.”
Nói là nói thế nhưng Cam Lộ vẫn cảm thấy áp lực tâm lý đè nặng trong lòng, đến lúc có thể dùng que thử thai, sáng nào cô cũng kiểm tra, nhìn thấy chỉ xuất hiện một vạch trên que, tâm trạng cô bỗng thấy trống trải đến kỳ lạ.
Cô không thể ngờ Thượng Tu Văn lại mong mỏi sự ra đời của đứa trẻ đến vậy. Nghĩ đến việc có thể làm anh thất vọng, cô không dám nghĩ tiếp nữa.
Kỳ thi học kỳ cuối cùng cũng kết thúc, học sinh và giáo viên thở phào nhẹ nhõm. Tuy công viêc của giáo viên vẫn phải tiếp tục, kỳ nghỉ đông vẫn chưa chính thức đến nhưng nhẽ nhõm hơn rất nhiều so với thường ngày lên lớp.
Cam Lộ đến ngày thứ ba của chu kỳ kinh nguyệt, một mình đến bệnh viện lớn nhất của tỉnh, bệnh viện trung tâm thành phố, lấy số của một chuyên gia trong vấn đề hiếm muộn, người đến khám ở khoa này đông đến mức khiến cô kinh ngạc, cô không ngờ rằng thành phố này lại có nhiều cặp vợ chồng bị vấn đề hiếm muộn vây khốn đến thế.
Vất vả đợi đến lượt mình, cô bước vào phòng khám, bên trong có hai bác sĩ, ở giữa ngăn cách bởi một bức bình phong màu trắng toát. Tuy không chen chúc chật chội nhưng rất rõ ràng, cuộc đối thoại giữa bác sĩ và bệnh nhân chẳng còn gì là riêng tư, cô có thể nghe rõ mồn một thanh niên trẻ phía bên kia đang ấp a ấp úng trả lời câu hỏi của bác sĩ về vấn đề sinh lý riêng tư, còn vợ cậu ta là người bổ sung.
Cô đành dẹp bỏ nỗi xấu hổ sang một bên, cố gắng tập trung tinh thần, hạ thấp giọng trình bày tình trạng của mình. Tiếp cô là một bác sĩ nữ ngoài 40 tuổi, đeo kính gọng đen, gương mặt nghiêm nghị, thái độ không niềm nở, nói chuyện cứng nhắc: “Tôi thấy cô cũng là phụ nữ trẻ có học thức, nên có một chút kiến thức chứ, loại kiểm tra này phải có hai vợ chồng đến khám mới được.”
“Anh ấy không có vấn đề gì.” Cam Lộ kiên nhẫn nói.
Vị bác sĩ nọ trừng mắt nhìn cô, hình như đang suy nghĩ ý nghĩa của câu trả lời không được bình thường này.
Cam Lộ lấy lại bình tĩnh: “Bác sĩ cứ theo các xét nghiệm thông thường khám cho tôi đi ạ, tôi cũng tìm đọc tài liệu được biết thời gian mới ngừng sử dụng các biện pháp tránh thai, chưa thụ thai thì cũng không thể xem là bất thường, nhưng tôi hiện nay thật sự rất cần một đứa con, làm các xét nghiệm xong, nếu không có vấn đề gì, ít ra cũng có thể giảm bớt phần nào áp lực tâm lý.”
“Bệnh nhân bây giờ đến khám bác sĩ đều chuẩn bị kiến thức trước rồi, chỉ thiếu điều chỉ huy bác sĩ phải làm xét nghiệm nào kê thuốc nào nữa thôi. Nếu cô thực sự đã tìm đọc tài liệu thì nên biết nguyên nhân hiếm muộn rất phức tạp, tôi có thể cho cô làm các xét nghiệm, cũng chỉ là những xét nghiệm thông thường. Hơn nữa, tôi thấy áp lực tâm lý của cô cũng nặng lắm rồi, tất cả các cặp vợ chồng bình thường nếu thiết tha mong con thì áp lực tâm lý đều rất nặng nề, đều có khẳ năng tạo thành nguyên nhân phi sinh lý của việc khó thụ thai.”
Cam Lộ biết bác sĩ nói hoàn toàn chính xác, nhưng cô vẫn đánh liều: “Cứ làm các xét nghiệm trước đi ạ.”
Từ chối chuyên gia của mẹ chồng giới thiệu, lại lừa lúc Thượng Tu Văn đi công tác âm thầm một mình đi đến bệnh viện để kiểm tra, chính Cam Lộ cũng cảm thấy mỉa mai thay, lại còn nỗi xấu hổ khó nói nên lời.
Các bước xét nghiệm rườm rà, hơn nữa lại khiến người ta không thể thích ứng. Cô cầm hóa đơn, nhìn một hàng dài phụ nữ đang chờ đến lượt mình, đa số nhiều tuổi hơn cô, đều có chồng cùng đi. Mọi người ai ai cũng lộ vẻ căng thẳng, ít nói cười. Cô không biết cái quá trình thụ thai vốn đầy mật ngọt ấy chẳng hiểu từ lúc nào đã biến thành một gánh nặng tâm lý.
Làm xét nghiệm ấy, cô chỉ nghĩ đến mình có thể yên lòng hơn một chút, nhưng nằm trên bàn xét nghiệm, nghe lời bác sĩ, dang rộng hai chân ra, hồi hộp chờ đợi đầu dò được đưa vào cở thể, cô chỉ cảm thấy tâm trạng vô cùng nặng nề.
Cam Lộ đột nhiên nhận ra, cô thật ra không mong mỏi và yêu thương trẻ con cho lắm, lớn lên không có tình yêu thương của mẹ, cũng nghĩ rằng mình không có thiên tính làm mẹ, trước đây thậm chí cô còn không muốn có con sớm. Bây giờ sốt ruột mang thai như vậy, không thể không nói là ý muốn làm vui lòng chồng, báo đáp lại tình cảm dịu dàng mà anh đã cho cô gần đây.
Nhưng cô lại không thể thư thái tận hưởng sự dịu dàng mà Thượng Tu Văn mang lại nữa rồi, đây có thể xem là điều bình thường giữa hai vợ chồng không?
Lúc anh lạnh lùng kiềm chế mình, cô chưa từng bấn loạn tinh thần, có thể trấn tĩnh ứng phó với sự cao thâm khó đoán của anh. Thế nhưng bây giờ anh cơ hồ tỏ ra hoàn toàn là người đàn ông không có bất cứ tâm địa gì, cô lại có nỗi bất an lo lắng và suy tính thiệt hơn mà chính cô cũng không muốn nhìn nhận.
Anh đối với cô không giống như lúc trước, tình cảm cô dành cho anh cũng bất giác nhiều thêm từ lúc nào không biết. Nhận thức này theo đầu dò đi vào trong cơ thể cô khiến cô sợ hãi, bàn tay bất giác nắm chặt lấy vạt áo của mình.
Sau khi lấy tất cả kết quả xét nghiệm, vị bác sĩ này nói với cô: “Theo kết quả xét nghiệm, hệ thống sinh sản của cô và chức năng sinh lý không có gì bất thường, cá nhân tôi cho rằng không cần thiết phải làm xét nghiệm xem vòi trứng có thông hay không, đo nồng độ nội tiết tố, kiếm tra miên dịch và nhiễm sắc thể. Dĩ nhiên, nếu cô kiên quyết muốn làm, tôi cũng không có ý kiến.”
Cam Lộ chán chường lắc đầu, cô biết đề nghị của bác sĩ hoàn toàn hợp lý, gương mặt vị bác sĩ nọ bỗng dịu lại: “Cô gái trẻ, thư giãn một chút đi, phụ nữ được làm mẹ thì cuộc đời mới gọi là hoàn hảo, nhưng không được làm mẹ thì cũng không có nghĩa là cuộc sống bị khiếm khuyết.”
“Cám ơn bác sĩ.”
Cam Lộ bước ra khỏi bệnh viện, bên ngoài trận tuyết dầm dề mấy ngày trời đã dứt hẳn, nhưng mây vẫn xám xịt che khuất cả bầu trời, chẳng có vẻ gì là có ánh nắng mặt trời, lớp tuyết dày tích tụ trên đường khiến cho việc đi lại vô cùng vấy vả.
Cô lấy điện thoại ra, gọi cho Thượng Tu Văn, chuông đổ một lúc lâu anh mới nghe máy: “Lộ Lộ, có chuyện gì vậy?”
“Tu Văn, anh đang làm gì đó?”
“Anh đang ở Ủy ban Kinh tế và truyền thông của thành phố J cùng với cậu, đang thương thảo về việc sát nhập xưởng luyện thép.”
Hai vợ chồng cô bình thường buổi tối mới nói chuyện điện thoại với nhau, cô rất ít khi gọi cho anh vào giờ làm việc, tức khắc cảm thấy có lỗi: “Ồ, anh vào làm việc tiếp đi.”
“Đợi một chút, Lộ Lộ. Đàm phán với họ thật mệt, còn phải miễn cưỡng hút thuốc, anh muốn ra đây đổi không khí một chút. Em đang ở đâu thế?”
Cô buồn bực nói: “Đang trên đường.”
“Dạo phố trong thời tiết này sao?” Thượng Tu Văn nhẹ nhàng hỏi, “Sao vậy Lộ Lộ, có chuyện gì không vui à?”
Can lộ cứng họng, ngừng một lát, cô nhõng nhẽo: “Lần này anh đi một lèo năm ngày rồi đấy.”
“Nhớ anh rồi à?”
Cam Lộ “ừm” một tiếng.
“Anh cũng nhớ em.” Giọng nói của Thượng Tu Văn mang theo nụ cười vọng đến, “Anh phải lưu lại đây hai ngày nữa mới về, đúng lúc em nghỉ đông, anh có thể ở nhà với em, đến lúc đó không được cằn nhằn là anh cả ngày lượn lờ trước mặt em đấy.”
Cam Lộ mặt nóng bừng thì thầm: “Anh mau vào đi, bên ngoài trời lạnh lắm, cẩn thận kẻo bị cảm đấy.”
“Được rồi, em cũng đừng đi dạo lung tung nữa, thấy bức bối thì gọi Tiền Giai Tây đến chơi với em.”
Nói chuyện xong, Cam Lộ thở hắt ra, như thế đã xả ra hết tất cả buồn bực trong lòng, không khí lạnh tràn vào phổi, khiến tinh thần cô bỗng thấy sảng khoái. Cô tự nhắc nhở mình, mình có một cuộc hôn nhân đáng mơ ước như thế, mình chắc chăn sẽ thay đổi hành động hiện tại, điều chỉnh tâm thái nhẹ nhàng, thư thái, không thử thai mỗi sáng nữa, tất cả đều thuận theo tự nhiên, tận hưởng ngày tháng tươi đẹp trước mắt.
Hai ngày sau, Thượng Tu Văn lại một lần nữa vượt qua cái rét căm căm của một mùa đông từ thành phố J trở về, nét mặt căng thẳng, ăn cơm xong, anh trò chuyện với mẹ một lát, sau đó lên lầu, thả mình xuống chiếc ghế sô pha ở phòng làm việc, mệt mỏi nhắm mắt lại. Thời gian gần đây, anh không giống như lúc trước, trước mặt cô luôn cố tỏ ra bình thản, không để lộ chút gì vượt qua tầm kiểm soát của mình. Anh vẫn trấn tĩnh, nhưng không cố gắng giấu nỗi lo âu.
Cam Lộ bưng cốc sữa do tự tay cô pha lên lầu, nhìn gương mặt có vẻ xanh xao, mệt mỏi của anh, không biết nên buồn hay nên vui. Bọn cô đúng là thân mật hơn lúc trước rất nhiều, anh càng ngày càng không giữ kẽ trước mặt cô, nhưng mặt khác, cũng chứng tỏ trách nhiệm mà anh đang gánh nặng hơn lúc trước nhiều.
Cô đặt cốc sữa xuống, bước đến ngồi lên đùi anh, giúp anh xoa bóp vai: “Mệt lắm phải không?”
“Một chút.”
“Bên cậu lại có rắc rối gì à?”
“Việc đàm phấn sáp nhập xưởng luyện thép đang rơi vào bế tắc, Tỷ Tân cũng nhảy vào cuộc, còn tỏ ý quyết phải giành cho bằng được, họ là do đích thân chủ tịch tỉnh đến nghiệp đoàn Bắc Kinh mời về đầu tư, trong mắt chính quyền địa phương, đây chính là mức đầu tư mà họ cần phải giữ để ghế của họ trong bộ máy chính quyền, một số ban ngành vốn đứng về phía Húc Thăng bây giờ đều thay đổi cách nhìn, hiện tại chỉ còn ủy ban kinh tế là thực sự đứng về phía chúng ta. Nếu không lấy được xưởng luyện thép, kế hoạch điều chỉnh cơ cấu sản xuất của Húc Thăng sẽ cần rất nhiều vốn, thậm chí không thể thực thi được. Thêm vào đó, cơ quan kiểm định chất lượng lại chậm tễ trong việc ra kết quả kiểm tra phân định chất lượng cốt thép, tình hình tiêu thụ vẫn cứ tụt dốc thảm hại. Những sự việc xảy ra cùng một lúc này gây bất lợi rất lớn cho sự phát triển của Húc Thăng.”
Anh lắc đầu, như muốn vứt những việc này ra khỏi đầu mình, nhưng khóe miệng anh lại nở một nụ cười khổ sở: “Lại thêm anh ba, gần đây càng ngày càng chẳng ra làm sao, thường ở lì ở đấy không về, anh ta quản lý tiêu thụ, công việc chờ anh ta giải quyết chất cao như núi, chị dâu đã nghe được phong thanh, tìm anh hỏi có phải anh ta có nhân tình ở đây không, anh có thể nói gì được chứ?”
“Anh chỉ được cái nói đúng.”
Hôm đó làm xét nghiệm ở bệnh viện xong, sau khi nói chuyện điện thoại với Thượng Tu Văn, Cam Lộ về nhà thăm cha cô, lúc ra về tâm trạng vẫn rất muộn phiền bè gọi điện thoại cho Tiền Giai Tây, vốn dĩ muốn hẹn cô đi dạo buổi tối, nhưng Tiền Giai Tây nói buổi tối có hẹn rồi.
“Mới đây mà đã có người mới rồi à?”
“Khẩu khí của người phụ nữ đã có chồng chua thật đây, ngưỡng mộ tớ tự do rồi chứ gì.” Tiền Giai Tây cười trêu cô, “Tuy tớ cũng học lịch sử giống cậu, nhưng tớ cực lực phản đối, những người cứ thích bị dằn vặt bởi quá khứ đã qua, con người là phải nhìn về phía trước.”
“Thôi đươc rồi, lần này đừng có mà lôi giá trị quan gì gì đó vào nữa nhé.”
“Không hề, ít ra đến hiện giờ, tớ thấy giá trị quan của anh ấy rất thống nhất với tớ.” Tiền Giai Tây ngọt ngào, lại không muốn tiếp tục nói về vấn đề này, “Ấy, tớ nói cho cậu biết, gần đây tớ có hẹn với Hạ Tĩnh Nghi làm một tiết mục phỏng vấn, cậu nói xem tớ có cần phải thiết kế câu hỏi, giúp cậu nghe ngóng cuộc sống tình cảm của người phụ nữ thành đạt như cô ta không?”
Cam Lộ không vui nói: “Cậu thích hỏi gì tùy cậu, chẳng liên quan gì đến tớ, dù sao nghề của bọn cậu ai cũng rất có tiềm chất paparazi.”
Tiền Giai Tây cười ha hả: “Cậu nói câu này đả kích trên diện rộng đấy, nhưng cũng rất sát với thực tế. Đài tớ có mấy người có thế mạnh tạo xì căng đan, khiến người khác sôi máu. Chuyện tình của Lý Tư Bích lần này như rồng giấu đuôi, chẳng giống với phong cách ngày thường của cô ta, nhưng đài tớ đã có rất nhiều người nhìn thấy chiếc Porsche 911 đưa rước cô ta, có mấy kẻ nhiều chuyện còn đi tìm hiểu biển số xe cơ đấy, cậu đoán xem thế nào?”
Cái này cần phải đoán sao? Cam Lộ nghĩ. Cô hững hờ hỏi: “Phát hiện được cái gì?”
“Chủ nhân của chiếc xe đó là thái tử của ông chủ của một công ty kinh doanh sắt thép tư nhân, rất có quyền thế. Chỉ có điều,” Tiền Giai Tây dừng lại hệt như đang diễn một vở kịch, đang đến đoạn cao trào thì tạm ngưng để khán giả chờ đợi trong hồi hộp, “Người ta đã có vợ con rồi.”
Cam Lộ “Ồ” lên một tiếng khô khốc, Tiền Giai Tây không hài lòng với phản ứng bình thản của cô, “Ấy, chẳng lẽ cậu đã sớm đoán được rồi à?”
“Câu được một con rùa vàng đâu cần thiết phải giấu giấu diếm diếm như vậy, theo suy luận bình thường, cô ta cũng chẳng phải là ngôi sao đang lên, cũng chẳng có paparizi nào cả ngày ngồi chóc ngóc dưới bóng cây ở cửa sau đài truyền hình, rình rập để lén chụp hình cô ta, nếu thận trọng như vậy, không phải là vì không hài lòng với người đàn ông này thì cũng là mối quan hệ này không thể đưa ra ánh sáng.”
Tiền Giai Tây cười lớn: “Cậu suốt ngày đọc truyện trinh thám thật không uổng phí mà.”
“Đài của cậu thấy thế nào về chuyện này?” Cam Lộ bỗng nổi lòng hiếu kỳ.
“Yêu thế nào, dù có minh bạch hay không thì trong con mắt của một số người này cũng chỉ là tin giật gân mà thôi. Nhưng Lý Tư Bích ngày thường không có quan hệ gì tốt với mọi người, những người chờ cô ta xấu mặt tớ tin là không ít.”
Cam Lộ kể cho Thượng Tu Văn nghe về tin giật gân nghe được từ Tiền Giai Tây, anh chỉ cười gượng: “Nói như vậy là đã bị lộ rồi? Anh đã nói chuyện với anh ta, anh ta nói trong lòng đã có tính toán. Cứ cho là cậu không quản nổi anh ta, thì cũng có chị dâu đi xử lý anh ta, anh chẳng hơi đâu mà quản. Bây giờ anh chỉ yêu cầu anh ta đừng có gây chuyện ở bên ngoài làm ảnh hưởng đến Húc Thăng là được rồi, may mà đối phương chỉ là một cô dẫn chương trình không mấy tiếng tăm.”
“Đúng vậy, bây giờ nhiều nhất cũng chỉ là tin đồn lan truyền trong đài truyền hình. Nhưng nghe khẩu khí của anh, thấy anh giống như anh cả của anh ta vậy.”
Thượng Tu Văn hình như cũng thấy buồn cười: “Anh ta lớn hơn anh hai tuổi, từ nhỏ đã rất nghịch ngợm, đại khái anh đúng là không nghiêm túc xem anh ta là anh của mình. Nói thật, cậu cũng hết cách với anh ta rồi, anh ta chỉ có chút kính sợ với mẹ mình mà thôi, anh cũng chẳng thể quản anh ta.”
Cam Lộ đứng dậy, lấy cốc trà sữa âm ấm để trên bàn đưa cho anh: “Vậy thì đừng lo lắng cho anh ta nữa, nói thế nào thì anh ta cũng hơn 30 tuổi đầu rồi, có làm hoang đàng thế nào cũng không thể lấy sự nghiệp mà mình thừa kế ra để làm trò đùa.”
Thượng Tu Văn cười, uống một ngụm trà sữa: “Trà thơm thật đấy. Đúng rồi Lộ Lộ, e rằng anh không thể giữ đúng lời hữa nghỉ đông dẫn em đi Anh chơi rồi, việc của Húc Thăng vẫn chưa xử lý xong, anh quả thật không thể yên tâm mà đi.”
“Không sao đâu, kỳ nghỉ đông này em cũng không phải được nghỉ liền mà, còn phải tham gia lớp học do thành phố tổ chức, phải tiến hành cải tổ giáo trình ngay, tất cả giáo viên đều phải lần lượt đi học lớp dạy theo giáo trình mới, phải viết ra ý kiến của mình về bản sự thảo giáo trình mới, còn quy định cả số chữ, đúng là mệt chết được, e rằng trước tết mấy ngày mới có thể chính thức được nghỉ lễ.”
“Chúng ta tranh thủ kỳ nghỉ hè vậy nhé. Thời tiết mùa hè ở Anh rất tuyệt, không u ám cũng không nóng nực, nhưng có lẽ không nhìn thấy hiệu quả hiện trường các vụ án mà em muốn.”
Cam Lộ thuận miệng hỏi: “Anh đi Anh lần nào chưa?” Nhưng hỏi xong cô lại thấy ân hận, nếu không lén coi hộ chiếu của Thượng Tu Văn, có lẽ cô đã có thể hỏi một cách thản nhiên. Bây giờ câu hỏi rất đỗi bình thường lại bất giác trở thành một câu hỏi thăm dò, cô rất không thích mình có cái cảm giác xấu hổ này.
Mặt Thượng Tu Văn không có chút gì khác thường, cũng thuận miệng trả lời: “Mấy năm trước có đi rồi, Thiếu Côn rất thích Anh quốc, anh ấy không mua nhà ở nước khác để định cư, chỉ duy nhất mua can hộ chung cư ở Luân Đôn.”
Trong lúc nói, máy fax trên bàn kêu “tít” một tiếng, rồi chậm rãi truyền fax đến, anh bước tới, câm lấy tờ fax xem kỹ, rất lâu không nói gì.
Cam Lộ không muốn làm phiền anh, lấy váy ngủ đi tắm. Tuy nói còn chưa chính thức nghỉ lễ, nhưng trước mắt tạm thời chưa có công việc nào cần phải làm ngay, cô gội đầu, chăm sóc mặt và cơ thể, xong cũng mất hơn một tiếng đồng hồ.
Cô vừa dùng khăn tắm lau khô tóc vừa bước ra ngoài, bỗng nhiên dừng bước, Thượng Tu Văn đang nói chuyện ngoài phòng làm việc: “ … Không cần đâu, Tĩnh Nghi, anh nghĩ em rất hiểu anh mới phải chứ, anh không thể chịu sự uy hiếp của người khác.”
Lại một lần nữa cô nghe nhắc đén cái tên này trong cuộc điện thoại của anh, cô tiến thoái lưỡng nan. Sau một lúc im lặng, Thượng Tu Văn lại lên tiếng: “Cám ơn em. Nhưng anh nghĩ chúng ta không thể nói rõ ràng qua điện thoại được.” Dừng lại một lúc, anh cười nói: “Đúng vậy, thời gian này anh đang ở nhà nghỉ ngơi, bên cạnh vợ.”
Đầu dây bên kia hình như cúp điện thoại, Thượng Tu Văn chậm rãi quay người lại, đồng thời nhìn chăm chú vào màn hình di động vừa nhấc khỏi tai, khóe miệng bên phải nhẽ nhếch lên, nở một nụ cười lạnh lùng, đây vốn là biểu hiện Cam Lộ đã rất quen thuộc, lúc này nhìn thấy, tim cô như nghẹt thở.
Thượng Tu Văn ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, thần thái trở lại bình thường: “Tóc vẫn còn ướt kìa, có cần anh giúp em sấy khô không?”
Cô máy móc gật đầu, Thượng Tu Văn vào phòng tắm lấy máy sấy tóc, cô vô tình chạm vào chiếc di động để trên bàn của anh, máy vẫn còn hơi nóng, rõ ràng cuộc nói chuyện này diễn ra rất lâu. Cô đột ngột thu tay lại, vội vàng bước vào phòng ngủ.
Thượng Tu Văn cũng lập tức đi vào, bảo cô đến ngồi ở bàn trang điểm: “Tận hưởng sự phục vụ tận tình chu đáo của anh nhé.”
Cô nguýt anh một cái: “Đột nhiên nhớ đến lời anh từng nói, không nên nịnh vợ nhiều, nịnh nhiều chứng tỏ lòng mình có gì mờ ám.”
Anh cười lớn, mở máy sấy tóc, nói trong tiếng máy ù ù: “Đây không phải là nịnh mà là chiều, chiều vợ thì không bao giờ là nhiều.”
Cô cười lấy lệ, sự ấm áp này, cô dĩ nhiên mãi mãi chẳng bao giờ thấy đủ, cô chỉ có chút cảm giác không thực. Người đàn ông đang đứng áp sát vào người cô lúc này chính là người chồng càng lúc càng thân mật của cô, nhưng đồng thời anh lại nói với người yêu cũ trong điện thoại rằng: “Anh nghĩ em rất hiểu anh mới phải.”
Lòng cô trào dâng một cảm xúc khó tả, dường như cũng không phải là ghen với câu nói ấy, mà bỗng dưng dậy nên một nỗi hoài nghi: Trong mắt anh ấy, mình có hiểu anh ấy hay không? Còn trong lòng mình, mình hiểu anh ấy được bao nhiêu?
Một tay anh dẫy tóc cô, một tay cầm máy sấy tóc, cách vừa đủ để cô không cảm thấy quá nóng. Cô nhìn vào trong gương, thần thái anh vô cũng chăm chú, những ngón tay thon dài luồn qua tóc cô. Cô trước nay không quen vô duyên vô cớ dậy lên niềm thương cảm, nhưng đột nhiên cảm thấy mắt mình ươn ướt.
“Có phải do gió nóng quá phải không?” Thượng Tu Văn hầu như lần nào cũng đều nhanh chóng nhận ra sự thay đổi vô cùng nhỏ trong tâm trạng cô, liền dừng tay hỏi.
Cam Lộ lắc đầu, cụp mắt xuống. Anh đặt máy sấy tóc xuống, để tay lên vai cô, cũng nhìn cô qua tấm gương trước mặt: “Đây không phải lần đầu tiên anh sấy tóc cho em, sao đột nhiên lại có nhiều cảm xúc như vậy?” Anh khẽ nhếch khóe miệng lên thành một nụ cười trêu chọc, “Không phải thấy anh tự dưng ân cần nên nảy sinh nghi ngờ đấy chứ.”
“Em không đến nỗi nhạt nhẽo như thế chứ. Chỉ là em cảm thấy,” Cổ ngửa đầu lên tựa vào người anh, “Tu Văn, anh có chút gì đó không giống lúc trước.”
Không biết có phải vì anh cúi đầu ngược với ánh đèn hay không mà lúc anh mắt hai người chạm vào nhau, cô chỉ cảm thấy trong đáy mắt Thượng Tu Văn là một màn u tối, dường như có gì đó phức tạp khó nói thành lời, khóe miệng vẫn mang nụ cười: “Đàn ông trong hôn nhân luôn phải thay đổi bản thân.”
Cam Lộ nghĩ, mình không nên nhạt nhẽo thì cũng là quá đa nghi, mình rõ ràng là đã hạ quyết tâm đặt niềm tin vào anh, vậy mà không ngăn được mình suy đoán vẩn vơ. Hơn nữa mình chẳng phải là không thay đổi và thích nghi với cuộc hôn nhân này. Cho dù từng yêu như thế nào, có lẽ cũng chỉ có trong hôn nhân mới có hiểu biết thật sự về nhau.
Cô thư thả quay người lại, ôm lấy Thượng Tu Văn, mặt áp vào chiếc áo sơ mi anh đang mặc trên người: “Tu Văn, mẹ gọi điện đến, bảo chúng ta nhất định cuối tuần phải đến tham dự tiệc sinh nhật của chủ tịch Tần, anh nói xem chúng ta có nên đi hay không?”
Lục Huệ Ninh hôm trước gọi điện thoại đến, bảo Tần Vạn Phong sắp tổ chức sinh nhật, phản ứng bản năng tức thì của cô là: “Giúp con gửi lời chúc mừng sinh nhật đến chú Tần nhé.”
“Con và Tu Văn cùng đến đi.” Lục Huệ Ninh nói thẳng. Cam Lộ do dự, mẹ cô kiền cười: “Con ương ngạnh bao năm như vậy, cũng đủ rồi đấy, cứ coi như không nể mặt mẹ thì cũng phải nghĩ chú Tần của con đối xử với con tốt thế nào. Ông ấy hiếm hoi lắm mới tổ chúc tiệc sinh nhật lần thứ 55, đến chúc mừng mới phải chứ.”
Tần Vạn Phong rất quan tâm đến chuyện của Thượng Tu Văn, còn đích thân gọi điện thoại cho Cam Lộ, báo cho cô tin tức ông nắm được và một chút tình hình nhà đất hiện thời.
Thẩm Gia Hưng năm ngoái lấy được miếng đất ở một khu khai thác gần ngoại thành, chuẩn bị xây một khu công nghiệp may mặc, nhưng dự án lại đụng đến một doanh nghiệp lớn thực lực hùng hậu, nên toàn bộ kế hoạch gần như chết từ trong trứng nước, trở nên rất bị động, lại thêm ngân hàng thắt chặt vốn cho vạy, dự án nhà trong thành phố đứng bên bờ vực thẳm, tình hình tiêu thụ nhà đất ở nột số nơi của ông ta không được lý tưởng cho lắm, nên đã đặc biệt đến Thâm Quyến mời Nhiếp Khiêm về làm việc, hình như trời gian này sẽ có động thái kinh doanh với quy mô lớn. Nhưng điều bất ngờ nhất nằm ngoài dự đoán là, mấy ngày trước trong một cuộc đấu giá đất, Thẩm Gia Hưng bỗng dưng giơ bảng mua một khu đất đang lên cơn sốt giá, tuy cái giá mà ông ta đưa ra không khiến người ta chú ý nhưng hành động này đã đánh tan tin đồn về nguồn vốn đang eo hẹp của Tín Hòa, khiến những người ngoài giới không khỏi lóa mắt trước thực lực của ông ta.
Tuy Tần Vạn Phong vẫn chưa rõ vì sao Thẩm Gia Hưng lại có xung đột với Húc Thăng hay An Đạt, nhưng Cam Lộ vẫn rất cảm kích lòng tốt của ông, cũng nói lại cho Thượng Tu Văn biết tình hình.
Thượng Tu Văn không khỏi ngạc nhiên làm thế nào cô lại nghe ngóng được tin túc này, cô đành nói cho anh biết quan hệ giữa mẹ cô và Tần Vạn Phong, nhưng không hề đả động đến ẩn ý trong câu nói qua điện thoại của Tần Vạn Phong: Nếu An Đạt phải đóng của, ông mong muốn sắp sếp công việc cho Thượng Tu Văn.
Thượng Tu Văn không mấy ngạc nhiên, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, chỉ ra chiều đăm chiêu nói: “Em kín miệng thật đấy, chưa bao giờ thổ lộ chút gì về chuyện này.”
“Em không có ý muốn giấu anh, anh cũng biết, em trước giờ không thân thiết lắm với mẹ, lại cũng chẳng phải chuyện đáng để khoe khoang. Ngoài lần gặp trước, em và nhà họ Tần cũng chẳng có qua lại gì với nhau.”
Chỉ vì lần gặp đó, bây giờ sinh nhật Tần Vạn Phong bọn cô không đến chúc mừng hình như có chút không phải cho lắm. Cô không thể từ chối mẹ mình, đành phải hỏi ý Thượng Tu Văn.
“Cuối tuần anh cũng không có việc gì, có thể đi cùng với em.”
“Chỉ cần chuẩn bị một món quà gửi sang đó, mình không đi có được không?” Cô ít nhiều có ý không muốn, nhỏ giọng làu bàu, chính cô cũng cảm thấy buồn cười.
Thượng Tu Văn cũng cười: “Như thế thì có hơi thất lễ, nên đi em ạ, nếu không mẹ em cũng rất khó xử và cũng không vui nữa.”
Chớp mắt một cái học kỳ lại sắp kết thúc, Cam Lộ bận rộn xong với kỳ thi học kỳ, thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay, Thượng Tu Văn bỗng dưng nói có buổi tiếp khách, muốn dẫn cô theo cùng. Cô có chút bất ngờ, trước đây Thượng Tu Văn chưa bao giờ dẫn cô đến các buổi tiếp khách làm ăn cả. Chỉ có dịp cuối năm, cô mới đi dự buổi tiệc do công ty An Đạt tổ chức nhân viên và người nhà của họ, mọi người cùng nhau ăn uống, Phùng Dĩ An đại diện cho công ty phát bao lì xì, coi như là tống cựu nghênh tân, vui say một bữa. Bây giờ An Đạt đã ngừng hoạt động, chẳng lẽ cùng nhau mở tiệc chia tay hay sao.
Thượng Tu Văn cười lắc đầu: “Việc anh đang làm có tín hiệu tốt, sau tết, anh đến làm việc tại công ty đầu tư Viễn Vọng, hôm nay đi dùng cơm cùng với các lãnh đạo và nhân viên cấp cao của Viễn Vọng, muốn để em gặp mặt đồng nghiệp mới của anh.”
Anh giới thiệu về công ty Viễn Vọng vô cùng ngắn gọn: “Công ty đầu tư này thành lập năm rồi, rất có thực lực, trước đây cũng đầu tư vào nhà đất, mấy tháng trước mời được một tổng giám đốc du học ở nước ngoài về, lĩnh vực đầu tư bắt đầu được mở rộng, anh thấy viễn cảnh phát triển của nó, sau này sẽ phụ trách vận hành một bộ phận.”
Cam Lộ chẳng có chút khái niệm nào đối với mấy từ đầu tư, phát triển, chỉ là cô có cách nhìn truyền thống đối với công việc luôn luôn cho rằng dù là bất cứ ai, tốt nhất cũng nên có một công việc chính thức, nghe tin này dĩ nhiên rất vui mừng.
Cô theo lời dặn dò của Thượng Tu Văn, trang điểm nhẹ nhàng, thay một bộ váy lịch sự, nhưng đến nơi dùng cơm mới phát hiện mình vẫn chưa đủ trang trọng.
Mấy ngày liền tuyết rơi rồi lại dừng, nhưng không hề có ý muốn tạnh hẳn, hôm nay ngoài trời bông tuyết lại lất phất, Thượng Tu Văn lái xe đi thẳng ra ngoại ô.
Cam Lộ không ngờ, nơi có vẻ lạnh lẽo, vắng vẻ này lại có một nhà hàng sang trọng như thế. Khu vườn đầy phong cách, trước của treo bảng hiệu hội sở Tùy Duyên, xe chạy vào trong chỉ thấy đèn lồng giăng khắp nơi, ánh đèn màu đỏ thẫm in lên những bông tuyết bay đầy trời khiến người ta có cảm giác không biết là thực hay mộng.
Bãi đỗ xe là hàng hàng lớp lớp những chiếc xe con sang trọng, chiếc xe BMW của Thượng Tu Văn lọt thỏm vào trong. Hai người xuống xe, lập túc có nhân viên phục vụ cầm ô đi đến. Thượng Tu Văn cầm lấy ô, che cho Cam Lộ, hai người cùng đi xuyên qua khu vườn, bước lên cầu thang lát bằng đá Đại Lý trải thảm đỏ, luồng khí ấm bên trong tỏa ra. Cam Lộ mặc phong phanh bây giờ mới thấy ấm lại.
Trước mặt là một hội trường rất lớn được trang trí vô cùng rực rỡ, sau cầu thang hai bên là tranh thủy mặc, tiếng nước róc rách chảy phía dưới, ngay dưới chân cầu thang là hồ nước hình con sò, bên trong những chú cá Koi Nhật Bản tung tăng bơi lội. Phía bên trái hội trường là dàn nhạc dân tộc, mô hình phỏng theo chuông nhạc, khánh nhạc đời xưa đặt dưới đất, mấy cô gái trẻ mạc trang phục cổ trang mỗi người chơi một loại nhạc cụ: đàn tranh, tỳ bà, thổi sáo, địch, đang cùng hợp tấu bản “Thái vân truy nguyệt”, tiếng nhạc trong vắt, du dương níu chân không ít thực khách, mãi cho đến khi tiếng nhạc dứt hẳn họ mới lục tục lên lầu trên vào phòng đã được đặt sẵn.
Trong phòng đã có hơn mười mấy người, nam có nữ có, toàn bộ đều ăn mặc rất trang trọng và hợp mốt. Thượng Tu Văn trước tiên giới thiệu cô với vợ chồng Vương Phong, chủ tịch hội đồng quản trị của Viễn Vọng. Vương Phong có lẽ ngoài tuổi, dáng người trung bình, tóc cắt ngắn gọn gàng, hai bên thái dương đã xuất hiện lốm đốm tóc bạc, tướng mạo bình thường nhưng phong thái lại khá bắt mắt, vợ ông Từ Hoa Anh khoảng hơn tuổi, cao ráo lanh lợi, mặc một bộ váy màu đen sang trọng,Thượng Tu Văn giới thiệu bà ta là chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Phong Hoa, doanh nghiệp tư nhân lớn nhất ở thành phố này, tiếng tắm còn lớn hơn cả chồng bà, Cam Lộ cũng từng xem một bài báo đưa tin về doanh nghiệp này.
Từ Hoa Anh rất cởi mở tự nhiên: “Tu Văn, nhắc đến chức vụ mà làm gì, hôm nay tôi là bà Vương được ông Vương dẫn đến dùng cơm thôi.”
Mọi người đều cười, Vương Phong cũng mỉm cười: “Bà xã ạ, em thật biết giữ thể diện cho anh đấy.”
Những người khác đều là cổ đông hoặc cán bộ quản lý của Viễn Vọng, mọi người đều dẫn vợ mình theo, chỉ có tổng giám đốc trẻ tuổi Lộ Phi là đi một mình, anh ta chưa đến tuổi, có gương mặt sáng sủa, đẹp trai, thần thái điềm đạm và hướng nội, rất nổi bật trong đám đông.
Buổi tiệc bắt đầu, Vương Phong hỏi Lộ Phi ngồi bên cạnh: “Thời tiết này mà phải đi Quý Dương sao?”
Lộ Phi mỉm cười gật đầu: “Tôi đã bàn giao công việc mấy ngày hôm nay rồi, mong chủ tịch Vương thông cảm cho lần bận việc riêng bỏ việc công này của tôi.”
Từ Hoa Anh cười: “Lộ Phi, tôi rất không tán thành đàn ông vì việc tư mà bỏ việc công, nhưng cậu cứ đi đi, tôi trước giời đều không xem vào việc của Viễn Vọng, chủ kiến này có thể thay chủ tịch của các cậu đưa ra đấy.”
“Bà xã à, tất cả chủ kiến em đều có thể thay anh đưa ra.” Vương Phong cười lớn, quay sang Thượng Tu Văn, “Tu Văn sẽ đến tiếp nhận công việc điều hành ở một bộ phận nhanh thôi, không sao đâu.”
“Mấy ngày này tôi còn phải đến Húc Thăng một chuyến nữa.” Thượng Tu Văn cười nói, “Nhưng rất nhanh sẽ quay về, không làm ảnh hưởng đến việc mà Lộ tổng đã giao”
Lộ Phi bên kia bàn nâng ly mời: “Giám đốc Thượng khách sáo rồi, chuyện riêng của tôi ảnh hưởng đến lịch trình của anh, thật có lỗi quá.”
“Thành phố J bên đó nghe nói tuyết rơi rất dày, trận tuyết năm nay thật khủng khiếp.” Một vị phó tổng nói, “Phạm vi ảnh hưởng rất lớn.”
“Đúng vậy,” Từ Hoa Anh nói, “Hai người ra ngoài phải chú ý an toàn đấy.”
Thượng Tu Văn và Lộ Phi đều cười gật đầu để bà an tâm.
Tiếp đó cuộc trò chuyện toàn là nội dung làm ăn mà Cam Lộ cảm thấy rất xa lạ, nhưng ngoài Từ Hoa Anh nói năng hiểu biết không kém đấng mày râu ra, những phụ nữ khác hiển nhiên đều không thể chen lời vào, cũng vô cùng thận trọng, chỉ hạ thấp giọng trò chuyện với nhau về những đề tài nhỏ nhặt trong cuộc sống như việc học hành cửa con cái, mua sắm… Cam Lộ phần lớn là ngồi nghe, nhưng cô không hề có cảm giác không tự nhiên. Lần đầu tiên tham gia vào giới làm ăn của Thượng Tu Văn, nhìn chồng mình tuy nói không nhiều nhưng lại rất thoải mái, cô cảm thấy vui vô cùng.
Khi ra về Thượng Tu Văn đi cùng với Lộ Phi.
“Sân bay ở Quý Dương nghe nói phải đóng cửa vì tuyết rơi nhiều, tổng giám đốc Lộ, anh định đến đó bằng cách nào?”
“Ngày mai tôi sẽ đi Quảng Tây, nghe nói đường ở đó đã được khai thông.”
Thượng Tu Văn gật gù: “Tốt, đợi anh về cùng cùng bàn bạc với Húc Thăng cũng không muộn, từ giờ đến hết năm chắc không có động thái gì nữa.”
Bọn họ mỗi người lên xe của mình, Cam Lộ hỏi Thượng Tu Văn: “Vì sao anh lại bàn bạc chuyện của Húc Thăng với tổng giám đốc Lộ?”
“Viễn Vọng có ý mua một số cổ phần của Húc Thăng, anh cho rằng đây là chuyện tốt, có thể giúp Húc Thăng phát triển bước tiếp theo, nên tận lực nắm lấy cơ hội này, nhưng cậu khá là bảo thủ, không muốn cổ phần của công ty lọt vào tay người ngoài, mối giao dịch này vẫn còn đang trong thời gian thương lượng.” Xe của anh theo sau Audi Q của Lộ Phi chạy ra khỏi khu vườn, anh liếc nhìn Cam Lộ, “Buổi tiệc chỉ nói chuyện làm ăn, lại chẳng có ai quen, anh nghĩ em sẽ rất chán, nhưng nhìn em hôm nay có vẻ rất vui.”
“Đúng vậy, ông chủ và đồng nghiệp của anh xem ra rất được, hơn nữa quan hệ giữa em với bọn họ cũng rất tốt, em dĩ nhiên là vui rồi.”
Thượng Tu Văn cũng cười, đưa tay vuốt tóc cô: “Em ngốc ạ, nhìn thấy anh sắp đi làm rồi chắc là nhẹ nhõm cả người rồi chứ.”
Cam Lộ thành thật thừa nhận: “Đúng vậy.”
“Công việc này phải thường xuyên đi công tác, sau này không có nhiều thời gian ở bên cạnh em như bây giờ nữa.”
“Không sao, chỉ cần anh làm việc ở đây là được rồi.” Cam lộ cười típ mắt nói.
Thượng Tu Văn trêu cô: “Em không hỏi đãi ngộ thế nào à?”
“Không quan trọng, em luôn cảm thấy tiền đủ dùng là được rồi.”
“Đến đây làm việc thu nhập rất tốt, hơn nữa lại có quyền mua cổ phần. Anh sẽ nỗ lục kiếm tiền, để cho con chúng ta có cuộc sống tốt nhất.”
Giọng nói của Thượng Tu Văn bình thản, chẳng khác gì thường ngày nhưng Cam Lộ đã thấy rưng rưng, đặt tay mình lên tay anh đang để trên vô lăng, phía trước là trận tuyết lớn rơi mấy ngày liền chưa dứt, xe cộ trên đường đều chạy chậm, trong lòng cô cảm thấy ấm áp và sung sướng.
Thế nhưng Cam Lộ rốt cuộc không thể tận hưởng tình yêu như lúc trước được nữa.
Thượng Tu Văn không chỉ cai rượu thuốc mà còn mua vitamin B, dặn dò Cam Lộ uống đều đặn đúng giờ. Anh tìm rất nhiều tư liệu trên mạng rồi in ra. Anh tính thời gian rụng trứng, nói với vẻ đăm chiêu: “Theo ý kiến của các chuyên gia, quan hệ dày đặc sẽ dẫn đến chất lượng không cao, tốt nhất anh nên tìm thời gian hợp lý một phát trúng đích ngay, là ý nói anh muốn sinh đôi cũng không thành vấn đề.”
Cô lại nhớ đến câu chuyện ở khu nghỉ dưỡng ven biển lần đó, bất giác phì cười, nhưng rất nhanh sau đó cô không còn cười nổi nữa.
Một người trước nay không để ý đến chuyện nhà như Thượng Tu Văn bắt đầu dặn dò chị giúp việc nấu ăn thực đơn mỗi ngày, toàn là thực đơn có lợi cho việc mang thai mà anh tìm được trên mạng. Lần đầu tiên nghe anh gọi điện cho chị Hồ giúp việc, cô rất lấy làm lạ, nhưng Ngô Lê Quân tỏ ra thản nhiên như không, như thể biết tỏng đôi vợ chồng trẻ đang làm trò gì.
Cô xem tài liệu mà anh in ra, từ thức ăn nào tốt cho cả hai vợ chồng đến thời gian và tư thế thụ thai lý tưởng nhất thứ gì cũng có, mặt cô từ từ nóng ran, cô cười khúc khích: “Chẳng lẽ toàn bộ phải chiếu theo đây mà làm ư?”
“Dĩ nhiên rồi, nếu đã quyết định có con rồi thì phải cho ra một bảo bối khỏe mạnh nhất có thể chứ.”
Một Thượng Tu Văn tỉ mỉ đến vụn vặt như thế cô không quen chú nào, cô chợt cảm thấy bất an: “Tu Văn, nếu em không có thai, anh sẽ thất vọng phải không?”
Anh sững lại, rồi cười, tâm trạng thoải mái ôm lấy cô: “Không mang thai thì chứng tỏ anh phải tiếp tục cố gắng, có gì đâu mà phải thất vọng.”
Nói là nói thế nhưng Cam Lộ vẫn cảm thấy áp lực tâm lý đè nặng trong lòng, đến lúc có thể dùng que thử thai, sáng nào cô cũng kiểm tra, nhìn thấy chỉ xuất hiện một vạch trên que, tâm trạng cô bỗng thấy trống trải đến kỳ lạ.
Cô không thể ngờ Thượng Tu Văn lại mong mỏi sự ra đời của đứa trẻ đến vậy. Nghĩ đến việc có thể làm anh thất vọng, cô không dám nghĩ tiếp nữa.
Kỳ thi học kỳ cuối cùng cũng kết thúc, học sinh và giáo viên thở phào nhẹ nhõm. Tuy công viêc của giáo viên vẫn phải tiếp tục, kỳ nghỉ đông vẫn chưa chính thức đến nhưng nhẽ nhõm hơn rất nhiều so với thường ngày lên lớp.
Cam Lộ đến ngày thứ ba của chu kỳ kinh nguyệt, một mình đến bệnh viện lớn nhất của tỉnh, bệnh viện trung tâm thành phố, lấy số của một chuyên gia trong vấn đề hiếm muộn, người đến khám ở khoa này đông đến mức khiến cô kinh ngạc, cô không ngờ rằng thành phố này lại có nhiều cặp vợ chồng bị vấn đề hiếm muộn vây khốn đến thế.
Vất vả đợi đến lượt mình, cô bước vào phòng khám, bên trong có hai bác sĩ, ở giữa ngăn cách bởi một bức bình phong màu trắng toát. Tuy không chen chúc chật chội nhưng rất rõ ràng, cuộc đối thoại giữa bác sĩ và bệnh nhân chẳng còn gì là riêng tư, cô có thể nghe rõ mồn một thanh niên trẻ phía bên kia đang ấp a ấp úng trả lời câu hỏi của bác sĩ về vấn đề sinh lý riêng tư, còn vợ cậu ta là người bổ sung.
Cô đành dẹp bỏ nỗi xấu hổ sang một bên, cố gắng tập trung tinh thần, hạ thấp giọng trình bày tình trạng của mình. Tiếp cô là một bác sĩ nữ ngoài tuổi, đeo kính gọng đen, gương mặt nghiêm nghị, thái độ không niềm nở, nói chuyện cứng nhắc: “Tôi thấy cô cũng là phụ nữ trẻ có học thức, nên có một chút kiến thức chứ, loại kiểm tra này phải có hai vợ chồng đến khám mới được.”
“Anh ấy không có vấn đề gì.” Cam Lộ kiên nhẫn nói.
Vị bác sĩ nọ trừng mắt nhìn cô, hình như đang suy nghĩ ý nghĩa của câu trả lời không được bình thường này.
Cam Lộ lấy lại bình tĩnh: “Bác sĩ cứ theo các xét nghiệm thông thường khám cho tôi đi ạ, tôi cũng tìm đọc tài liệu được biết thời gian mới ngừng sử dụng các biện pháp tránh thai, chưa thụ thai thì cũng không thể xem là bất thường, nhưng tôi hiện nay thật sự rất cần một đứa con, làm các xét nghiệm xong, nếu không có vấn đề gì, ít ra cũng có thể giảm bớt phần nào áp lực tâm lý.”
“Bệnh nhân bây giờ đến khám bác sĩ đều chuẩn bị kiến thức trước rồi, chỉ thiếu điều chỉ huy bác sĩ phải làm xét nghiệm nào kê thuốc nào nữa thôi. Nếu cô thực sự đã tìm đọc tài liệu thì nên biết nguyên nhân hiếm muộn rất phức tạp, tôi có thể cho cô làm các xét nghiệm, cũng chỉ là những xét nghiệm thông thường. Hơn nữa, tôi thấy áp lực tâm lý của cô cũng nặng lắm rồi, tất cả các cặp vợ chồng bình thường nếu thiết tha mong con thì áp lực tâm lý đều rất nặng nề, đều có khẳ năng tạo thành nguyên nhân phi sinh lý của việc khó thụ thai.”
Cam Lộ biết bác sĩ nói hoàn toàn chính xác, nhưng cô vẫn đánh liều: “Cứ làm các xét nghiệm trước đi ạ.”
Từ chối chuyên gia của mẹ chồng giới thiệu, lại lừa lúc Thượng Tu Văn đi công tác âm thầm một mình đi đến bệnh viện để kiểm tra, chính Cam Lộ cũng cảm thấy mỉa mai thay, lại còn nỗi xấu hổ khó nói nên lời.
Các bước xét nghiệm rườm rà, hơn nữa lại khiến người ta không thể thích ứng. Cô cầm hóa đơn, nhìn một hàng dài phụ nữ đang chờ đến lượt mình, đa số nhiều tuổi hơn cô, đều có chồng cùng đi. Mọi người ai ai cũng lộ vẻ căng thẳng, ít nói cười. Cô không biết cái quá trình thụ thai vốn đầy mật ngọt ấy chẳng hiểu từ lúc nào đã biến thành một gánh nặng tâm lý.
Làm xét nghiệm ấy, cô chỉ nghĩ đến mình có thể yên lòng hơn một chút, nhưng nằm trên bàn xét nghiệm, nghe lời bác sĩ, dang rộng hai chân ra, hồi hộp chờ đợi đầu dò được đưa vào cở thể, cô chỉ cảm thấy tâm trạng vô cùng nặng nề.
Cam Lộ đột nhiên nhận ra, cô thật ra không mong mỏi và yêu thương trẻ con cho lắm, lớn lên không có tình yêu thương của mẹ, cũng nghĩ rằng mình không có thiên tính làm mẹ, trước đây thậm chí cô còn không muốn có con sớm. Bây giờ sốt ruột mang thai như vậy, không thể không nói là ý muốn làm vui lòng chồng, báo đáp lại tình cảm dịu dàng mà anh đã cho cô gần đây.
Nhưng cô lại không thể thư thái tận hưởng sự dịu dàng mà Thượng Tu Văn mang lại nữa rồi, đây có thể xem là điều bình thường giữa hai vợ chồng không?
Lúc anh lạnh lùng kiềm chế mình, cô chưa từng bấn loạn tinh thần, có thể trấn tĩnh ứng phó với sự cao thâm khó đoán của anh. Thế nhưng bây giờ anh cơ hồ tỏ ra hoàn toàn là người đàn ông không có bất cứ tâm địa gì, cô lại có nỗi bất an lo lắng và suy tính thiệt hơn mà chính cô cũng không muốn nhìn nhận.
Anh đối với cô không giống như lúc trước, tình cảm cô dành cho anh cũng bất giác nhiều thêm từ lúc nào không biết. Nhận thức này theo đầu dò đi vào trong cơ thể cô khiến cô sợ hãi, bàn tay bất giác nắm chặt lấy vạt áo của mình.
Sau khi lấy tất cả kết quả xét nghiệm, vị bác sĩ này nói với cô: “Theo kết quả xét nghiệm, hệ thống sinh sản của cô và chức năng sinh lý không có gì bất thường, cá nhân tôi cho rằng không cần thiết phải làm xét nghiệm xem vòi trứng có thông hay không, đo nồng độ nội tiết tố, kiếm tra miên dịch và nhiễm sắc thể. Dĩ nhiên, nếu cô kiên quyết muốn làm, tôi cũng không có ý kiến.”
Cam Lộ chán chường lắc đầu, cô biết đề nghị của bác sĩ hoàn toàn hợp lý, gương mặt vị bác sĩ nọ bỗng dịu lại: “Cô gái trẻ, thư giãn một chút đi, phụ nữ được làm mẹ thì cuộc đời mới gọi là hoàn hảo, nhưng không được làm mẹ thì cũng không có nghĩa là cuộc sống bị khiếm khuyết.”
“Cám ơn bác sĩ.”
Cam Lộ bước ra khỏi bệnh viện, bên ngoài trận tuyết dầm dề mấy ngày trời đã dứt hẳn, nhưng mây vẫn xám xịt che khuất cả bầu trời, chẳng có vẻ gì là có ánh nắng mặt trời, lớp tuyết dày tích tụ trên đường khiến cho việc đi lại vô cùng vấy vả.
Cô lấy điện thoại ra, gọi cho Thượng Tu Văn, chuông đổ một lúc lâu anh mới nghe máy: “Lộ Lộ, có chuyện gì vậy?”
“Tu Văn, anh đang làm gì đó?”
“Anh đang ở Ủy ban Kinh tế và truyền thông của thành phố J cùng với cậu, đang thương thảo về việc sát nhập xưởng luyện thép.”
Hai vợ chồng cô bình thường buổi tối mới nói chuyện điện thoại với nhau, cô rất ít khi gọi cho anh vào giờ làm việc, tức khắc cảm thấy có lỗi: “Ồ, anh vào làm việc tiếp đi.”
“Đợi một chút, Lộ Lộ. Đàm phán với họ thật mệt, còn phải miễn cưỡng hút thuốc, anh muốn ra đây đổi không khí một chút. Em đang ở đâu thế?”
Cô buồn bực nói: “Đang trên đường.”
“Dạo phố trong thời tiết này sao?” Thượng Tu Văn nhẹ nhàng hỏi, “Sao vậy Lộ Lộ, có chuyện gì không vui à?”
Can lộ cứng họng, ngừng một lát, cô nhõng nhẽo: “Lần này anh đi một lèo năm ngày rồi đấy.”
“Nhớ anh rồi à?”
Cam Lộ “ừm” một tiếng.
“Anh cũng nhớ em.” Giọng nói của Thượng Tu Văn mang theo nụ cười vọng đến, “Anh phải lưu lại đây hai ngày nữa mới về, đúng lúc em nghỉ đông, anh có thể ở nhà với em, đến lúc đó không được cằn nhằn là anh cả ngày lượn lờ trước mặt em đấy.”
Cam Lộ mặt nóng bừng thì thầm: “Anh mau vào đi, bên ngoài trời lạnh lắm, cẩn thận kẻo bị cảm đấy.”
“Được rồi, em cũng đừng đi dạo lung tung nữa, thấy bức bối thì gọi Tiền Giai Tây đến chơi với em.”
Nói chuyện xong, Cam Lộ thở hắt ra, như thế đã xả ra hết tất cả buồn bực trong lòng, không khí lạnh tràn vào phổi, khiến tinh thần cô bỗng thấy sảng khoái. Cô tự nhắc nhở mình, mình có một cuộc hôn nhân đáng mơ ước như thế, mình chắc chăn sẽ thay đổi hành động hiện tại, điều chỉnh tâm thái nhẹ nhàng, thư thái, không thử thai mỗi sáng nữa, tất cả đều thuận theo tự nhiên, tận hưởng ngày tháng tươi đẹp trước mắt.
Hai ngày sau, Thượng Tu Văn lại một lần nữa vượt qua cái rét căm căm của một mùa đông từ thành phố J trở về, nét mặt căng thẳng, ăn cơm xong, anh trò chuyện với mẹ một lát, sau đó lên lầu, thả mình xuống chiếc ghế sô pha ở phòng làm việc, mệt mỏi nhắm mắt lại. Thời gian gần đây, anh không giống như lúc trước, trước mặt cô luôn cố tỏ ra bình thản, không để lộ chút gì vượt qua tầm kiểm soát của mình. Anh vẫn trấn tĩnh, nhưng không cố gắng giấu nỗi lo âu.
Cam Lộ bưng cốc sữa do tự tay cô pha lên lầu, nhìn gương mặt có vẻ xanh xao, mệt mỏi của anh, không biết nên buồn hay nên vui. Bọn cô đúng là thân mật hơn lúc trước rất nhiều, anh càng ngày càng không giữ kẽ trước mặt cô, nhưng mặt khác, cũng chứng tỏ trách nhiệm mà anh đang gánh nặng hơn lúc trước nhiều.
Cô đặt cốc sữa xuống, bước đến ngồi lên đùi anh, giúp anh xoa bóp vai: “Mệt lắm phải không?”
“Một chút.”
“Bên cậu lại có rắc rối gì à?”
“Việc đàm phấn sáp nhập xưởng luyện thép đang rơi vào bế tắc, Tỷ Tân cũng nhảy vào cuộc, còn tỏ ý quyết phải giành cho bằng được, họ là do đích thân chủ tịch tỉnh đến nghiệp đoàn Bắc Kinh mời về đầu tư, trong mắt chính quyền địa phương, đây chính là mức đầu tư mà họ cần phải giữ để ghế của họ trong bộ máy chính quyền, một số ban ngành vốn đứng về phía Húc Thăng bây giờ đều thay đổi cách nhìn, hiện tại chỉ còn ủy ban kinh tế là thực sự đứng về phía chúng ta. Nếu không lấy được xưởng luyện thép, kế hoạch điều chỉnh cơ cấu sản xuất của Húc Thăng sẽ cần rất nhiều vốn, thậm chí không thể thực thi được. Thêm vào đó, cơ quan kiểm định chất lượng lại chậm tễ trong việc ra kết quả kiểm tra phân định chất lượng cốt thép, tình hình tiêu thụ vẫn cứ tụt dốc thảm hại. Những sự việc xảy ra cùng một lúc này gây bất lợi rất lớn cho sự phát triển của Húc Thăng.”
Anh lắc đầu, như muốn vứt những việc này ra khỏi đầu mình, nhưng khóe miệng anh lại nở một nụ cười khổ sở: “Lại thêm anh ba, gần đây càng ngày càng chẳng ra làm sao, thường ở lì ở đấy không về, anh ta quản lý tiêu thụ, công việc chờ anh ta giải quyết chất cao như núi, chị dâu đã nghe được phong thanh, tìm anh hỏi có phải anh ta có nhân tình ở đây không, anh có thể nói gì được chứ?”
“Anh chỉ được cái nói đúng.”
Hôm đó làm xét nghiệm ở bệnh viện xong, sau khi nói chuyện điện thoại với Thượng Tu Văn, Cam Lộ về nhà thăm cha cô, lúc ra về tâm trạng vẫn rất muộn phiền bè gọi điện thoại cho Tiền Giai Tây, vốn dĩ muốn hẹn cô đi dạo buổi tối, nhưng Tiền Giai Tây nói buổi tối có hẹn rồi.
“Mới đây mà đã có người mới rồi à?”
“Khẩu khí của người phụ nữ đã có chồng chua thật đây, ngưỡng mộ tớ tự do rồi chứ gì.” Tiền Giai Tây cười trêu cô, “Tuy tớ cũng học lịch sử giống cậu, nhưng tớ cực lực phản đối, những người cứ thích bị dằn vặt bởi quá khứ đã qua, con người là phải nhìn về phía trước.”
“Thôi đươc rồi, lần này đừng có mà lôi giá trị quan gì gì đó vào nữa nhé.”
“Không hề, ít ra đến hiện giờ, tớ thấy giá trị quan của anh ấy rất thống nhất với tớ.” Tiền Giai Tây ngọt ngào, lại không muốn tiếp tục nói về vấn đề này, “Ấy, tớ nói cho cậu biết, gần đây tớ có hẹn với Hạ Tĩnh Nghi làm một tiết mục phỏng vấn, cậu nói xem tớ có cần phải thiết kế câu hỏi, giúp cậu nghe ngóng cuộc sống tình cảm của người phụ nữ thành đạt như cô ta không?”
Cam Lộ không vui nói: “Cậu thích hỏi gì tùy cậu, chẳng liên quan gì đến tớ, dù sao nghề của bọn cậu ai cũng rất có tiềm chất paparazi.”
Tiền Giai Tây cười ha hả: “Cậu nói câu này đả kích trên diện rộng đấy, nhưng cũng rất sát với thực tế. Đài tớ có mấy người có thế mạnh tạo xì căng đan, khiến người khác sôi máu. Chuyện tình của Lý Tư Bích lần này như rồng giấu đuôi, chẳng giống với phong cách ngày thường của cô ta, nhưng đài tớ đã có rất nhiều người nhìn thấy chiếc Porsche đưa rước cô ta, có mấy kẻ nhiều chuyện còn đi tìm hiểu biển số xe cơ đấy, cậu đoán xem thế nào?”
Cái này cần phải đoán sao? Cam Lộ nghĩ. Cô hững hờ hỏi: “Phát hiện được cái gì?”
“Chủ nhân của chiếc xe đó là thái tử của ông chủ của một công ty kinh doanh sắt thép tư nhân, rất có quyền thế. Chỉ có điều,” Tiền Giai Tây dừng lại hệt như đang diễn một vở kịch, đang đến đoạn cao trào thì tạm ngưng để khán giả chờ đợi trong hồi hộp, “Người ta đã có vợ con rồi.”
Cam Lộ “Ồ” lên một tiếng khô khốc, Tiền Giai Tây không hài lòng với phản ứng bình thản của cô, “Ấy, chẳng lẽ cậu đã sớm đoán được rồi à?”
“Câu được một con rùa vàng đâu cần thiết phải giấu giấu diếm diếm như vậy, theo suy luận bình thường, cô ta cũng chẳng phải là ngôi sao đang lên, cũng chẳng có paparizi nào cả ngày ngồi chóc ngóc dưới bóng cây ở cửa sau đài truyền hình, rình rập để lén chụp hình cô ta, nếu thận trọng như vậy, không phải là vì không hài lòng với người đàn ông này thì cũng là mối quan hệ này không thể đưa ra ánh sáng.”
Tiền Giai Tây cười lớn: “Cậu suốt ngày đọc truyện trinh thám thật không uổng phí mà.”
“Đài của cậu thấy thế nào về chuyện này?” Cam Lộ bỗng nổi lòng hiếu kỳ.
“Yêu thế nào, dù có minh bạch hay không thì trong con mắt của một số người này cũng chỉ là tin giật gân mà thôi. Nhưng Lý Tư Bích ngày thường không có quan hệ gì tốt với mọi người, những người chờ cô ta xấu mặt tớ tin là không ít.”
Cam Lộ kể cho Thượng Tu Văn nghe về tin giật gân nghe được từ Tiền Giai Tây, anh chỉ cười gượng: “Nói như vậy là đã bị lộ rồi? Anh đã nói chuyện với anh ta, anh ta nói trong lòng đã có tính toán. Cứ cho là cậu không quản nổi anh ta, thì cũng có chị dâu đi xử lý anh ta, anh chẳng hơi đâu mà quản. Bây giờ anh chỉ yêu cầu anh ta đừng có gây chuyện ở bên ngoài làm ảnh hưởng đến Húc Thăng là được rồi, may mà đối phương chỉ là một cô dẫn chương trình không mấy tiếng tăm.”
“Đúng vậy, bây giờ nhiều nhất cũng chỉ là tin đồn lan truyền trong đài truyền hình. Nhưng nghe khẩu khí của anh, thấy anh giống như anh cả của anh ta vậy.”
Thượng Tu Văn hình như cũng thấy buồn cười: “Anh ta lớn hơn anh hai tuổi, từ nhỏ đã rất nghịch ngợm, đại khái anh đúng là không nghiêm túc xem anh ta là anh của mình. Nói thật, cậu cũng hết cách với anh ta rồi, anh ta chỉ có chút kính sợ với mẹ mình mà thôi, anh cũng chẳng thể quản anh ta.”
Cam Lộ đứng dậy, lấy cốc trà sữa âm ấm để trên bàn đưa cho anh: “Vậy thì đừng lo lắng cho anh ta nữa, nói thế nào thì anh ta cũng hơn tuổi đầu rồi, có làm hoang đàng thế nào cũng không thể lấy sự nghiệp mà mình thừa kế ra để làm trò đùa.”
Thượng Tu Văn cười, uống một ngụm trà sữa: “Trà thơm thật đấy. Đúng rồi Lộ Lộ, e rằng anh không thể giữ đúng lời hữa nghỉ đông dẫn em đi Anh chơi rồi, việc của Húc Thăng vẫn chưa xử lý xong, anh quả thật không thể yên tâm mà đi.”
“Không sao đâu, kỳ nghỉ đông này em cũng không phải được nghỉ liền mà, còn phải tham gia lớp học do thành phố tổ chức, phải tiến hành cải tổ giáo trình ngay, tất cả giáo viên đều phải lần lượt đi học lớp dạy theo giáo trình mới, phải viết ra ý kiến của mình về bản sự thảo giáo trình mới, còn quy định cả số chữ, đúng là mệt chết được, e rằng trước tết mấy ngày mới có thể chính thức được nghỉ lễ.”
“Chúng ta tranh thủ kỳ nghỉ hè vậy nhé. Thời tiết mùa hè ở Anh rất tuyệt, không u ám cũng không nóng nực, nhưng có lẽ không nhìn thấy hiệu quả hiện trường các vụ án mà em muốn.”
Cam Lộ thuận miệng hỏi: “Anh đi Anh lần nào chưa?” Nhưng hỏi xong cô lại thấy ân hận, nếu không lén coi hộ chiếu của Thượng Tu Văn, có lẽ cô đã có thể hỏi một cách thản nhiên. Bây giờ câu hỏi rất đỗi bình thường lại bất giác trở thành một câu hỏi thăm dò, cô rất không thích mình có cái cảm giác xấu hổ này.
Mặt Thượng Tu Văn không có chút gì khác thường, cũng thuận miệng trả lời: “Mấy năm trước có đi rồi, Thiếu Côn rất thích Anh quốc, anh ấy không mua nhà ở nước khác để định cư, chỉ duy nhất mua can hộ chung cư ở Luân Đôn.”
Trong lúc nói, máy fax trên bàn kêu “tít” một tiếng, rồi chậm rãi truyền fax đến, anh bước tới, câm lấy tờ fax xem kỹ, rất lâu không nói gì.
Cam Lộ không muốn làm phiền anh, lấy váy ngủ đi tắm. Tuy nói còn chưa chính thức nghỉ lễ, nhưng trước mắt tạm thời chưa có công việc nào cần phải làm ngay, cô gội đầu, chăm sóc mặt và cơ thể, xong cũng mất hơn một tiếng đồng hồ.
Cô vừa dùng khăn tắm lau khô tóc vừa bước ra ngoài, bỗng nhiên dừng bước, Thượng Tu Văn đang nói chuyện ngoài phòng làm việc: “ … Không cần đâu, Tĩnh Nghi, anh nghĩ em rất hiểu anh mới phải chứ, anh không thể chịu sự uy hiếp của người khác.”
Lại một lần nữa cô nghe nhắc đén cái tên này trong cuộc điện thoại của anh, cô tiến thoái lưỡng nan. Sau một lúc im lặng, Thượng Tu Văn lại lên tiếng: “Cám ơn em. Nhưng anh nghĩ chúng ta không thể nói rõ ràng qua điện thoại được.” Dừng lại một lúc, anh cười nói: “Đúng vậy, thời gian này anh đang ở nhà nghỉ ngơi, bên cạnh vợ.”
Đầu dây bên kia hình như cúp điện thoại, Thượng Tu Văn chậm rãi quay người lại, đồng thời nhìn chăm chú vào màn hình di động vừa nhấc khỏi tai, khóe miệng bên phải nhẽ nhếch lên, nở một nụ cười lạnh lùng, đây vốn là biểu hiện Cam Lộ đã rất quen thuộc, lúc này nhìn thấy, tim cô như nghẹt thở.
Thượng Tu Văn ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, thần thái trở lại bình thường: “Tóc vẫn còn ướt kìa, có cần anh giúp em sấy khô không?”
Cô máy móc gật đầu, Thượng Tu Văn vào phòng tắm lấy máy sấy tóc, cô vô tình chạm vào chiếc di động để trên bàn của anh, máy vẫn còn hơi nóng, rõ ràng cuộc nói chuyện này diễn ra rất lâu. Cô đột ngột thu tay lại, vội vàng bước vào phòng ngủ.
Thượng Tu Văn cũng lập tức đi vào, bảo cô đến ngồi ở bàn trang điểm: “Tận hưởng sự phục vụ tận tình chu đáo của anh nhé.”
Cô nguýt anh một cái: “Đột nhiên nhớ đến lời anh từng nói, không nên nịnh vợ nhiều, nịnh nhiều chứng tỏ lòng mình có gì mờ ám.”
Anh cười lớn, mở máy sấy tóc, nói trong tiếng máy ù ù: “Đây không phải là nịnh mà là chiều, chiều vợ thì không bao giờ là nhiều.”
Cô cười lấy lệ, sự ấm áp này, cô dĩ nhiên mãi mãi chẳng bao giờ thấy đủ, cô chỉ có chút cảm giác không thực. Người đàn ông đang đứng áp sát vào người cô lúc này chính là người chồng càng lúc càng thân mật của cô, nhưng đồng thời anh lại nói với người yêu cũ trong điện thoại rằng: “Anh nghĩ em rất hiểu anh mới phải.”
Lòng cô trào dâng một cảm xúc khó tả, dường như cũng không phải là ghen với câu nói ấy, mà bỗng dưng dậy nên một nỗi hoài nghi: Trong mắt anh ấy, mình có hiểu anh ấy hay không? Còn trong lòng mình, mình hiểu anh ấy được bao nhiêu?
Một tay anh dẫy tóc cô, một tay cầm máy sấy tóc, cách vừa đủ để cô không cảm thấy quá nóng. Cô nhìn vào trong gương, thần thái anh vô cũng chăm chú, những ngón tay thon dài luồn qua tóc cô. Cô trước nay không quen vô duyên vô cớ dậy lên niềm thương cảm, nhưng đột nhiên cảm thấy mắt mình ươn ướt.
“Có phải do gió nóng quá phải không?” Thượng Tu Văn hầu như lần nào cũng đều nhanh chóng nhận ra sự thay đổi vô cùng nhỏ trong tâm trạng cô, liền dừng tay hỏi.
Cam Lộ lắc đầu, cụp mắt xuống. Anh đặt máy sấy tóc xuống, để tay lên vai cô, cũng nhìn cô qua tấm gương trước mặt: “Đây không phải lần đầu tiên anh sấy tóc cho em, sao đột nhiên lại có nhiều cảm xúc như vậy?” Anh khẽ nhếch khóe miệng lên thành một nụ cười trêu chọc, “Không phải thấy anh tự dưng ân cần nên nảy sinh nghi ngờ đấy chứ.”
“Em không đến nỗi nhạt nhẽo như thế chứ. Chỉ là em cảm thấy,” Cổ ngửa đầu lên tựa vào người anh, “Tu Văn, anh có chút gì đó không giống lúc trước.”
Không biết có phải vì anh cúi đầu ngược với ánh đèn hay không mà lúc anh mắt hai người chạm vào nhau, cô chỉ cảm thấy trong đáy mắt Thượng Tu Văn là một màn u tối, dường như có gì đó phức tạp khó nói thành lời, khóe miệng vẫn mang nụ cười: “Đàn ông trong hôn nhân luôn phải thay đổi bản thân.”
Cam Lộ nghĩ, mình không nên nhạt nhẽo thì cũng là quá đa nghi, mình rõ ràng là đã hạ quyết tâm đặt niềm tin vào anh, vậy mà không ngăn được mình suy đoán vẩn vơ. Hơn nữa mình chẳng phải là không thay đổi và thích nghi với cuộc hôn nhân này. Cho dù từng yêu như thế nào, có lẽ cũng chỉ có trong hôn nhân mới có hiểu biết thật sự về nhau.
Cô thư thả quay người lại, ôm lấy Thượng Tu Văn, mặt áp vào chiếc áo sơ mi anh đang mặc trên người: “Tu Văn, mẹ gọi điện đến, bảo chúng ta nhất định cuối tuần phải đến tham dự tiệc sinh nhật của chủ tịch Tần, anh nói xem chúng ta có nên đi hay không?”
Lục Huệ Ninh hôm trước gọi điện thoại đến, bảo Tần Vạn Phong sắp tổ chức sinh nhật, phản ứng bản năng tức thì của cô là: “Giúp con gửi lời chúc mừng sinh nhật đến chú Tần nhé.”
“Con và Tu Văn cùng đến đi.” Lục Huệ Ninh nói thẳng. Cam Lộ do dự, mẹ cô kiền cười: “Con ương ngạnh bao năm như vậy, cũng đủ rồi đấy, cứ coi như không nể mặt mẹ thì cũng phải nghĩ chú Tần của con đối xử với con tốt thế nào. Ông ấy hiếm hoi lắm mới tổ chúc tiệc sinh nhật lần thứ , đến chúc mừng mới phải chứ.”
Tần Vạn Phong rất quan tâm đến chuyện của Thượng Tu Văn, còn đích thân gọi điện thoại cho Cam Lộ, báo cho cô tin tức ông nắm được và một chút tình hình nhà đất hiện thời.
Thẩm Gia Hưng năm ngoái lấy được miếng đất ở một khu khai thác gần ngoại thành, chuẩn bị xây một khu công nghiệp may mặc, nhưng dự án lại đụng đến một doanh nghiệp lớn thực lực hùng hậu, nên toàn bộ kế hoạch gần như chết từ trong trứng nước, trở nên rất bị động, lại thêm ngân hàng thắt chặt vốn cho vạy, dự án nhà trong thành phố đứng bên bờ vực thẳm, tình hình tiêu thụ nhà đất ở nột số nơi của ông ta không được lý tưởng cho lắm, nên đã đặc biệt đến Thâm Quyến mời Nhiếp Khiêm về làm việc, hình như trời gian này sẽ có động thái kinh doanh với quy mô lớn. Nhưng điều bất ngờ nhất nằm ngoài dự đoán là, mấy ngày trước trong một cuộc đấu giá đất, Thẩm Gia Hưng bỗng dưng giơ bảng mua một khu đất đang lên cơn sốt giá, tuy cái giá mà ông ta đưa ra không khiến người ta chú ý nhưng hành động này đã đánh tan tin đồn về nguồn vốn đang eo hẹp của Tín Hòa, khiến những người ngoài giới không khỏi lóa mắt trước thực lực của ông ta.
Tuy Tần Vạn Phong vẫn chưa rõ vì sao Thẩm Gia Hưng lại có xung đột với Húc Thăng hay An Đạt, nhưng Cam Lộ vẫn rất cảm kích lòng tốt của ông, cũng nói lại cho Thượng Tu Văn biết tình hình.
Thượng Tu Văn không khỏi ngạc nhiên làm thế nào cô lại nghe ngóng được tin túc này, cô đành nói cho anh biết quan hệ giữa mẹ cô và Tần Vạn Phong, nhưng không hề đả động đến ẩn ý trong câu nói qua điện thoại của Tần Vạn Phong: Nếu An Đạt phải đóng của, ông mong muốn sắp sếp công việc cho Thượng Tu Văn.
Thượng Tu Văn không mấy ngạc nhiên, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, chỉ ra chiều đăm chiêu nói: “Em kín miệng thật đấy, chưa bao giờ thổ lộ chút gì về chuyện này.”
“Em không có ý muốn giấu anh, anh cũng biết, em trước giờ không thân thiết lắm với mẹ, lại cũng chẳng phải chuyện đáng để khoe khoang. Ngoài lần gặp trước, em và nhà họ Tần cũng chẳng có qua lại gì với nhau.”
Chỉ vì lần gặp đó, bây giờ sinh nhật Tần Vạn Phong bọn cô không đến chúc mừng hình như có chút không phải cho lắm. Cô không thể từ chối mẹ mình, đành phải hỏi ý Thượng Tu Văn.
“Cuối tuần anh cũng không có việc gì, có thể đi cùng với em.”
“Chỉ cần chuẩn bị một món quà gửi sang đó, mình không đi có được không?” Cô ít nhiều có ý không muốn, nhỏ giọng làu bàu, chính cô cũng cảm thấy buồn cười.
Thượng Tu Văn cũng cười: “Như thế thì có hơi thất lễ, nên đi em ạ, nếu không mẹ em cũng rất khó xử và cũng không vui nữa.”