Cam Lộ tắm xong, chưa muốn ngủ ngay, cô tranh thủ hoàn chỉnh phần giáo án còn dang dở, tiện thể đợi Thượng Tu Văn. Nhưng lúc lên lầu, Thượng Tu Văn cầm túi xách giúp cô, cô lại vội vội vàng vàng chạy vào phòng mà quên mất cầm theo.
Cô rón rén xuống lầu, dáo dác nhìn quanh thì thấy túi xách của mình để ở hành lang cửa ra vào bèn bước đến lấy, đang lúc quay người lên lầu thì bỗng nghe thấy tiếng nói có phần gắt gỏng từ phòng mẹ chồng vọng ra: “Con nhất định phải đồng ý với mẹ, không đi gặp Hạ Tĩnh Nghi nữa.”
Giọng nói của Thượng Tu Văn lại rất bình tĩnh: “Mẹ, con không cố ý đi gặp cô ấy, mẹ quản nhiều quá đấy, cũng nghĩ nhiều nữa, không cần thiết phải như vậy.”
“Ả hồ ly tinh đó, những chuyện phiền phức nó gây ra còn chưa đủ sao? Nó bỗng dưng trở về như vậy, có trời biết nó đang suy tính cái gì.”
Cam Lộ như bị sét đánh trúng, cô là người có suy nghĩ rất tinh tế chứ không qua quýt đại khái. Ngô Lệ Quân trước nay nói chuyện rất chừng mực, rất ít khi nói ra những lời thế này, dùng từ khắt khe là một chuyện, giọng nói cũng lộ ra sự khinh miệt không giấu giếm, nhưng cái từ “hồ ly tinh” thốt ra từ miệng bà có ý nghĩa gì gần như chẳng cần phải suy đoán, chỉ cần tưởng tượng cũng có thể liên tưởng ra được chút gì đó.
“Chỉ có chuyện này thôi sao? Muộn rồi, mẹ đi nghỉ sớm đi.” Giọng nói đều đều, không bộc lộ cảm xúc của Thượng Tu Văn vọng ra.
Cam Lộ đi như chạy lên lầu, vào phòng làm việc ngồi phịch xuống. Một lúc sau, Thượng Tu Văn bước vào, cúi đầu nhìn cô: “Sao, còn việc phải làm à?”
Cam Lộ không ngẩng đầu lên: “Anh ngủ trước đi, em soạn xong giáo án rồi ngủ sau.”
“Đừng thức khuya quá nhé.”
Thượng Tu Văn trở về phòng ngủ. Căn phòng phức hợp này lầu trên lầu dưới giống nhau, mỗi gian đều có phòng làm việc, phòng ngủ và nhà vệ sinh, Cam Lộ có thể nghe thấy tiếng Thượng Tu Văn lấy áo ngủ bước vào phòng tắm. Đợi cửa phòng tắm đóng lại, cô mới nhẹ nhõm thả lỏng người, tựa lưng vào ghế, mông lung nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ.
Tất nhiên cô không thể dựa vào những điều mình vô tình nghe được mà chất vấn Thượng Tu Văn: cái ả “hồ ly tinh” được thốt ra từ miệng mẹ anh đó đã là quá khứ như môn Lịch sử cô dạy hay là vở kịch sống đang âm thầm diễn ra.
Cô suy nghĩ tỉ mỉ hành động gần đây của Thượng Tu Văn, chỉ có thể thừa nhận, người đàn ông này không có gì bất thường, so với lúc vừa kết hôn thậm chí lúc yêu nhau cũng chẳng có gì khác biệt. Anh tôn trọng, quan tâm đến cô, trên giường nồng nhiệt, dưới giường thì ôn tồn, hòa nhã; khi về trễ luôn chủ động gọi điện thoại hoặc nhắn tin báo cho cô biết; luôn nhớ những ngày kỉ niệm, sinh nhật cô, chu kì sinh lý của cô; cô mua quần áo mới hay có tóc mới, anh đều chú ý và tán thưởng.
Cô đã từng có lúc nghi ngờ, trước đây, cuộc hôn nhân duy nhất mà cô từng chứng kiến tất nhiên là của cha mẹ cô. Nhưng gia cảnh của cô đặc biệt, thậm chí hôn nhân tan vỡ cũng không giống như những người khác, cô không cho rằng đó có thể xem là nghĩa vợ chồng bình thường.
Tuy cô không biết cuộc hôn nhân của mình khác hoàn toàn với hôn nhân của cha mẹ cô có được coi là bình thường hay không, nhưng đã chung sống với nhau hai năm, nếu như có gì bất thường, thì cũng là lẽ thường tình chứ không phải do bỗng dưng ở đâu mọc ra một cô ả “hồ ly tinh” Hạ Tĩnh Nghi kia.
Vậy đó đã thành quá khứ chưa? Giọng nói của Thượng Tu Văn chả có gì bất thường, rõ ràng là không hề ngạc nhiên khi mẹ anh bỗng nhắc đến cô ta.
Cô chưa bao giờ hỏi Thượng Tu Văn về những mối tình trước đây của anh. Lần đầu tiên anh và cô ân ái, cô có thể thấy rõ sự thuần thục trong từng động tác của anh, cô thì hiển nhiên chẳng có kinh nghiệm gì, nhưng cô không hề ngây thơ, cô cho rằng những động tác thành thục ấy chắc là học được từ những bộ phim cấp ba Nhật Bản.
Dĩ nhiên, khi đó cô cũng đã từng yêu, nhưng những hiểu biết về đàn ông của cô lại có được từ mạng Internet, tiểu thuyết và phim ảnh, nói như cô bạn thân Tiền Giai Tây thì “về mặt tâm lý là một nửa đàn bà, còn về mặt sinh lý thì lại là một nửa gái tơ”, cô biết rõ ràng rằng dù lí thuyết có phong phú cỡ nào khi đụng thực tiễn cũng là con số 0, chẳng áp dụng được gì.
Cô đón nhận một người đàn ông hơn mình năm tuổi, đối với cô, quá khứ không quan trọng, dù là quá khứ của anh hay của cô.
Một người học lịch sử lại xem nhẹ quá khứ như thế, ít nhiều cũng có chút buồn cười. Nhưng giờ đây, cô quyết định dùng câu nói này để tự an ủi mình.
Cam Lộ xoa xoa huyệt thái dương, quyết định không nghĩ nhiều nữa, cô lấy quyển giáo án trong giỏ xách ra, mở sách giáo khoa và sách tham khảo, vội vàng ghi lại nội dung chính của bài giảng. Xong việc thì cũng đã quá 12 giờ đêm, cô thu dọn đồ đạc, lười nhác vươn vai rồi đi vào phòng ngủ, trong phòng vẫn để một ngọn đèn phía dưới chân, dưới ánh sáng lờ mờ, có thể nhìn thấy Thượng Tu Văn nằm ở phía giường trái quen thuộc của anh, tư thế thoải mái.
Cô nhẹ nhàng lên giường, chiếc giường rộng King size với tấm nệm đắt tiền, không vì cử động của một người mà ảnh hưởng đến giấc ngủ của người còn lại. Hơi thở Thượng Tu Văn vẫn đều đều, chẳng khác gì so với bình thường, cuộc đối thoại với mẹ anh dường như người kích động trước sau chỉ có một mình Ngô Lệ Quân mà thôi, những từ ngữ nhạy cảm vô tình lọt vào tai Cam Lộ ấy dường như chẳng có ý nghĩa gì với anh.
Đáng lý Cam Lộ phải cảm thấy yên tâm khi nhìn thấy giấc ngủ an lành của người đàn ông này mới phải, nhưng mà, từ lúc cô mới vừa quen anh, cũng đã được chứng kiến bản lĩnh xử lý mọi việc bình tĩnh, không bao giờ để lộ tâm sự ra ngoài của anh, lúc này nằm bên cạnh anh, cô đường nhiên chẳng thể nào thanh thản và bình yên đi vào giấc ngủ như anh.
“Lộ Lộ, em có bao giờ hối hận khi lấy anh?” Câu hỏi của Thượng Tu Văn lại vang lên trong đầu Cam Lộ.
Nếu không vô tình nghe được cuộc chuyện trò đó, đây chỉ có thể là câu chuyện tình cảm giữa hai vợ chồng, nhưng bây giờ, cô có chút không chắc chắn về ẩn ý trong câu hỏi của anh.
Một buổi tối mùa thu hơn hai năm trước, anh nhìn vào mắt cô, nói rất rành rọt, rõ ràng: “Chúng ta kết hôn nhé, Cam Lộ.” Thái độ anh nghiêm túc, ánh mắt nhìn xa xăm, hình như không phải đang cầu hôn, mà đang đề nghị một hợp đồng làm ăn với cô.
Cam Lộ ngây người ra, sau đó cười: “Màn cầu hôn mà em mong ước nên lãng mạn hơn thế này một chút.” Cô cố tình tỏ ra vẻ nửa đùa nửa thật, như để khỏa lấp nỗi hoang mang trong lòng mình.
Thượng Tu Văn cũng cười, bình thường anh nói chuyện rất có duyên, không khô khan, nghiêm túc, nhưng lúc nào cũng có chút gì đó lạnh lùng, điềm nhiên, khi nụ cười lướt qua khuôn mặt anh, mắt anh có chút híp lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, cả người anh tỏa ánh sáng, ấm áp mà gần gũi, Cam Lộ trước nay đều không thể cưỡng lại biểu hiện này của anh, nụ cười trên môi cô tắt dần, không khí bỗng trở nên nghiêm túc.
“Em cần phải suy nghĩ thật kỹ đã.”
Cô nghĩ đến tất nhiên không phải là những cuộc tình trước đây của Thượng Tu Văn, anh chẳng hề có ý kể cho cô nghe, cô cũng chẳng hề có ý truy hỏi đến cùng. Cô chỉ là đang nghĩ, cô có đúng là đang yêu hay không, đã chuẩn bị sẵn sàng để kết hôn chưa.
Cam Lộ và Thượng Tu Văn quen nhau là một chuyện hoàn toàn ngẫu nhiên.
Lúc đó cô đang là giáo viên ở một trường trung học ở ngoại ô, cha cô sau mười năm ly hôn cuối cùng cũng tìm được một người phụ nữ khác và quyết định sống chung với người phụ nữ đó. Cô phải thừa nhận rằng, cô như trút được gánh nặng trong lòng, tự mình thuê một căn hộ có trang bị nội thất đầy đủ, cách trường học không xa, mỗi ngày chỉ mất 10 phút đạp xe đến trường, cuộc sống vô cùng thoải mái, thú vị.
Một ngày cuối tuần, Tiền Giai Tây hẹn cô ra ngoài dùng bữa, hát hò, cô đến hơi trễ một chút, hơn chục người nam nữ đủ cả đã ngồi quây quần bên bàn ăn, chỉ có một số người là cô thấy quen mặt, Tiền Giai Tây giao thiệp rất rộng, bạn bè khắp nơi, may là tuổi tác mọi người xấp xỉ nhau, sau khi giới thiệu xong thì chẳng ngại ngùng gì nữa.
Hôm đó người mà Tiền Giai Tây đặc biệt muốn giới thiệu với cô là Phùng Dĩ An, nhưng sau khi giới thiệu tên xong, Phùng Dĩ An rõ ràng chẳng để tâm, đang giữa bữa ăn thì có điện thoại gọi đến, nói là phải đi đón bạn gái nên cáo từ trước. Tiền Giai Tây mặt thộn ra: “Dĩ An có bạn gái từ khi nào thế nhỉ?”
Có người lên tiếng giọng bỡn cợt: “Cậu nên hỏi là, anh ta có lúc nào không có bạn gái không.”
Mọi người đều cười ồ lên, Tiền Giai Tây nói: “Ấy, lần trước ăn cơm với nhau anh ta còn than thở gia đình bắt đi xem mắt, anh ta rất ức chế mà.”
“Nhưng mà anh ta đã may mắn gặp được người trong mộng ngay từ lần xem mắt đầu tiên.”Gã đàn ông ngồi bên cạnh Phùng Dĩ An nãy giờ hờ hững lên tiếng.
Tiền Giai Tây nhận ra anh ta chính là Thượng Tu Văn, bạn hợp tác làm ăn của Phùng Dĩ An, nhưng cô không quen thân với anh lắm, chẳng thèm để tâm đến lời nói của anh, cô nhún vai, quay sang hạ giọng nói với Cam Lộ: “Vốn dĩ định giới thiệu Phùng Dĩ An cho cậu, quên tình cũ đi, bắt đầu một mối tình.”
Cam Lộ dở khóc dở cười, nói nhỏ: “Cám ơn cậu, cậu mà không nhắc, tớ đã có thể quên nhanh hơn một chút rồi.”
Cô không hề có ý khoe khoang, cho dù Nhiếp Khiêm là mối tình đầu của cô, bọn cô yêu nhau hơn ba năm trời, nhưng chia tay là do cô chủ động đề nghị, cô trước nay không phải là người quyết định rồi hối hận, chỉ mừng là không đẩy mối tình này đến bước đường cùng.
Một bàn tay với những ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng nhấc bình trà lên, rót đầy vào ly của cô, cô cảm ơn theo thói quen, ngước mắt lên nhìn thì bắt gặp ngay ánh mắt ấm áp dịu dàng, một gương mặt cười mà như không cười.
Thượng Tu Văn lúc đó không giống lắm so với những người đồng tuổi ngồi cùng bàn, không có cái thần thái tươi cười hớn hở như họ, nhìn bộ dạng có vẻ uể oải, lười nhác giữa không khí náo nhiệt. Anh ngồi tựa vào lưng ghế, rõ ràng là thân hình ngồi thẳng nhưng lại có vẻ gì đó thờ ơ, không thể nói là im lặng, cũng không hào hứng đối đáp, nhưng ánh mắt chỉ cần chuyển động thì rõ ràng là thu tóm tất cả vào trong tầm mắt. Anh vô cùng lịch sự, gắp thức ăn rót trà cho cô, thi thoảng cũng hút điếu thuốc nhưng đều xin phép cô trước.
Dùng bữa xong mọi người đi hát hò, mãi tận nửa đêm mới giải tán, chàng nào có xe thì chở một nàng về nhà, Cam Lộ phát hiện, giống như lúc ngồi trong phòng KTV, Thượng Tu Văn đứng cạnh bên cô, không cố tình nhưng dụng ý rõ ràng đến nỗi Tiền Giai Tây nháy mắt thật nhanh ra hiệu cho cô.
Thượng Tu Văn đưa Cam Lộ về nhà, lấy lệ hỏi số điện thoại của cô, rồi đến cả một tuần sau mới gọi điện cho cô, hẹn cô ra ngoài dùng bữa. Tiền Giai Tây bình luận việc này như sau: “Vừa nhìn đã biết một tay lão luyện trong tình trường, rất biết cách điều khiển tâm trạng của con gái. Nhưng,…” Cô nghiến răng hung dữ, “Anh ta không ngờ gặp phải cậu, chiêu này không linh rồi.”
Cam Lộ cười: “Cậu đang tâng bốc mình là tay lão luyện trong tình trường không có đối thủ đấy à?”
“Xì, mới có một mối tình vắt vai, lại còn là mối tình trong sáng, ngây thơ, mà cậu dám tự sướng thế kia đấy.” Tiền Giai Tây không chút lưu tình nói, “Nhưng cậu lại có một bản lĩnh vô địch khác, đó là biết kìm chế cảm xúc. Cái này tớ có yêu mấy lần nữa cũng chẳng học được.”
Cam Lộ cũng có những tâm trạng giống như người khác, nhưng cô thật sự có thể kìm chế cảm xúc của mình. Bản lĩnh này khiến cô khi đi học, cho dù chưa chuẩn bị bài học, cũng dám ngồi ở bàn nhất, chứ không né tránh khỏi tầm mắt của thầy cô; khiến cô lúc cha say bí tỉ có thể không sợ hãi khi nhìn vào ánh mắt với những tia máu đỏ ngầu và những cử chỉ điên loạn của ông, cướp lấy ly rượu trên tay ông; cũng khiến cô ứng đối trước những hành động bất thường của Thượng Tu Văn mà không chút kinh ngạc.
Người khác chẳng có bản lĩnh này như cô.
Tiền Giai Tây sau khi nghe cô nói đã suy nghĩ kĩ càng, chuẩn bị lấy Thượng Tu Văn, bỗng dưng giận sôi gan: “Cậu dạo này không bị viêm màng não đấy chứ. Cậu đang còn trẻ phơi phới thế này, lại không chịu áp lực từ gia đình, có thể từ từ hưởng thụ cuộc sống, mới yêu nhau hơn một năm đã đòi kết hôn sớm như thế, không phải ngốc lắm sao?”
Cam Lộ đuối lý, không dám mở miệng nói cô và Thượng Tu Văn đã quen nhau được gần hai năm, nhưng chính thức yêu nhau thì chỉ chưa đầy nửa năm mà thôi.
Sau khi chia tay với Nhiếp Khiêm, cô và Tiền Giai Tây từng xuất khẩu cuồng ngôn rằng phải có thêm vài mối tình nữa, hưởng thụ hết sự chiều chuộng của đàn ông, thỏa sức phung phí tuổi xuân, đến khi 30 tuổi mới nghĩ đến chuyện kết hôn, nếu như đến lúc đó mà có thể độc lập về kinh tế, sống độc thân cả đời cũng chẳng hề gì. Quan trọng hơn nữa là, lúc nói những lời này Tiền Giai Tây đã ngà ngà say, chẳng thể uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, còn cô thì trước nay không uống giọt rượu nào, ở trạng thái hoàn toàn tỉnh táo.
“Hơn nữa cậu lại gả vào nhà có một bà mẹ góa, sau khi kết hôn phải sống chung dưới một mái nhà. Cậu tiêu đời rồi, cái tay Thượng Tu Văn đó có gì tốt đâu, kinh doanh nhỏ, chạy BMW cũ rích, quan trọng hơn là cả ngày mặt mũi lúc nào cũng uể oải, tính cách xem ra không dễ nắm bắt.”
“Anh ấy chín chắn mà, đàn ông chín chắn một chút tốt chứ sao.”
“Quên đi, một cô nữ sinh không thạo đời mới đi thích một gã đàn ông lúc nào cũng ra vẻ cao thâm khó đoán đó. Nam nữ sống với nhau không phải là giải câu đố, lãng phí thời gian vắt óc đoán biết suy nghĩ của anh ta chi bằng cùng với một người đàn ông thẳng thắn cởi mở hưởng thụ cuộc sống.”
Cam Lộ thừa nhận Tiền Giai Tây không phải là không có lý, nhưng lý do để cô đồng ý kết hôn với Thượng Tu Văn thật sự không đơn giản vì sùng bái sự chín chắn, lý trí của anh. Cô không cách nào giải thích tường tận, bèn ngoan cố nói: “Tớ đã đủ thẳng thắn cởi mở rồi, tớ và anh ấy bổ sung cho nhau không phải quá tốt sao.”
“Tớ vốn định giới thiệu Phùng Dĩ An cho cậu, gã trai này gia cảnh tốt, lại rất thú vị, giữ lấy làm bạn trai thì không còn gì tốt hơn.Haizzz, trời không chiều lòng người mà.”
Cam Lộ đành lựa lời kết thúc câu chuyện: “Đã là ý trời thì chúng ta phải thuận theo thôi.” Rồi cười hì hì trước khi cô bạn thân trở mặt: “Được rồi, không đùa nữa, tớ chỉ bỗng nhiên nghĩ rằng, có lẽ cuộc sống gia đình ổn định chính là thứ mà tớ đang cần.”
Lý do này chẳng thuyểt phục được Tiền Giai Tây, mẹ của Cam Lộ, Lục Huệ Ninh, cũng khinh khỉnh ra mặt, bà không để ý đến lời cảnh báo của cố vấn sắc đẹp, híp mắt nhìn con gái từ trên xuống dưới: “Con nói cho mẹ biết suy nghĩ thật sự của con khó khăn lắm à?”
“Con nói dối mẹ hồi nào?”
“Đó là con lười nói dối mẹ thôi, trước nay có gì ức chế về mẹ con đều nói thẳng, với cha con cũng chẳng vòng vo. Thôi được rồi, coi như mẹ nợ con, mẹ nhận hết. Nhưng kết hôn không phải trò trẻ con, con chưa nghĩ kĩ mà đã lấy người ta, sau này chỉ có nước mắt thôi con ạ.”
“Dĩ nhiên là con nghĩ kĩ rồi mới nói với mẹ.”
“Cám ơn con đã cho mẹ thể diện, chưa đến nỗi đưa giấy đăng kí kết hôn ra nói với mẹ, nhưng con đã chăm sóc cha con mười năm nay, khó khăn lắm ông ấy mới nghĩ thông, tìm một người phụ nữ khác, con mới nhẹ nhõm được mấy ngày, không tận hưởng cuộc sống cho thỏa thích lại muốn kết hôn với người đàn ông đầu tiên theo đuổi mình.”
Cam Lộ nhớ đến cô Thái, đồng nghiệp dạy môn Ngữ Văn trong trường, chỉ hơn cô hai tuổi, mặt mũi lúc nào cùn rầu rĩ vì bị gia đình hối thúc lấy chồng: “Đã nói đến nước này rồi cho dù kết hôn rồi ly hôn cũng còn hơn là cả đời không lấy được chồng. Thật khiến người ta hối hận khôn nguôi.” Nhưng người thân và bạn bè của cô tất cả đều khuyên cô hưởng thụ cuộc sống độc thân, phản đối cô kết hôn, cô đành cảm thán cuộc đời sao lắm điều lạ kỳ.
“Mẹ hai mươi tuổi lấy cha, hai mốt tuổi sinh ra con, có lẽ kết hôn sớm cũng là một loại di truyền, trội đến mức chúng ta chẳng thể lý giải được nữa rồi.”
Lục Huệ Ninh cười nhạt: “Con đừng có mà đổ thừa cho mẹ, mẹ là bất khả kháng, một thiếu nữ thôn quê, tốt nghiệp phổ thông không thi đại học, lại không muốn bán mặt cho đất bán lưng cho trời, con đường duy nhất là ra thành phố làm thuê, muốn có chỗ đứng ở đây thì bắt buộc phải trả một cái giá nào đó.”
Cam Lộ ngán ngẩm nói: “Được rồi, mẹ là vì mưu sinh nên mới ràng buộc với người đàn ông mà mẹ không yêu sớm như thế, lại sinh ra con sớm, bao nhiêu là gánh nặng chồng chất lên vai, thật tội nghiệp vô cùng. Nhưng dù sao xã hội tiến bộ rồi, lý do con lấy người ta không thê thảm như mẹ.”
“Con kiếp trước có thù oán gì với mẹ không?Nói gì cũng phải chêm vài câu chế diễu mẹ mới vui à? Mẹ là muốn tốt cho con, con đã độc lập về kinh tế rồi, không còn vướng bận gì nữa, hoàn toàn có thể thư thả tận hưởng cuộc sống, từ từ kén chọn ý trung nhân. Con kết hôn sớm lại đổ thừa là do di truyền, vậy tương lai ly hôn giống mẹ, rồi cũng đổ lên đầu mẹ chắc.”
“Không có chuyện đó đâu mẹ, mẹ mà học lịch sử như con thì sẽ biết lịch sử có thể tương tự nhau nhưng không thể diễn ra đơn giản y như nhau, hơn nữa, mẹ kết hôn rất thành công đấy chứ, con chẳng chút băn khoăn về việc này.” Cam Lộ cười hờ hững.
Lục Huệ Ninh biết Cam Lộ là người rất có chủ kiến, nên trước giờ chẳng mong thuyết phục được cô, đành thở dài một tiếng: “Thôi được rồi, mẹ lười đôi co với con, dù mẹ nói gì con cũng chẳng thể lọt vào tai, có những việc phải tự mình vấp phải thì mới hiểu được. Rảnh thì dẫn nó cho mẹ gặp, để mẹ còn yên tâm được một chút.”
Sau khi gặp chàng trai Thượng Tu Văn lễ phép, lịch sự lại điềm đạm, chín chắn, Lục Huệ Ninh cuối cùng cũng gật đầu, nói với con gái: “Lấy đi, lấy đi, dù không lấy được chồng tốt thì cũng chẳng phải là ngày tận thế.”
Cha Cam Lộ chẳng nói gì, chỉ buồn bã nhìn con gái, ánh mắt đầy tuyệt vọng, tiếc nuối lẫn tự trách mình, như thể ngày tận thế sắp đến rồi vậy. Cam Lộ nhìn ông kinh ngạc, lắc tay ông: “Cha, cha không được nghĩ linh tinh đâu đấy.”
Từ nhỏ đến lớn, Cam Lộ bảo vệ trái tim dễ vỡ của cha mình đã thành thói quen, lúc đó bị ông dọa đến mức suýt chút thề độc: “Con tuyệt đối không có ý đó. Cha và dì Vượng chung sống với nhau, dì ấy chăm sóc cha tốt như vậy, con rất mừng, cũng rất yên tâm. Con đi lấy chồng chỉ đơn giản là vì muốn lấy thôi, hơn nữa Thượng Tu Văn đối với con rất tốt.”
Thượng Tu Văn cùng cô đến gặp cha cô, biểu hiện cũng tuyệt vời như lúc gặp mẹ cô. Cam Lộ ngạc nhiên nhìn người cha không giỏi ăn nói của mình lại thao thao bất tuyệt với Thượng Tu Văn về mức độ ảnh hưởng khi hạn chế sản lượng ngành dệt may từ thế kỉ trước, còn Thượng Tu Văn thì chăm chú lắng nghe, không có chút gì là miễn cưỡng chiểu lệ.
Cam Lộ lúc này mới phát hiện ra, người đàn ông mà cô sắp lấy chỉ cần muốn là có thể cất đi vẻ mặt uể oải, lười nhác bất kì lúc nào, nói năng có đầu có cuối, mọi cử chỉ của anh đều toát ra sức mạnh khiến người khác yên tâm, còn cô dường như bị thu hút bởi chính ưu điểm này của anh.
Cam Lộ bị Thượng Tu Văn chinh phục như thế đấy, loại bỏ tất cả do dự, hồ nghi, họ kết hôn đúng ngày giờ đã định.
Bạn đã muốn kết hôn, thì hãy cứ yên tâm hưởng thụ cuộc sống hôn nhân đi. Chẳng có phát hiện nào mang tính chất nguy cơ thì đừng có mà suy nghĩ vẩn vơ.
Cam Lộ tự nói với mình trong bóng tối. Cô trở mình, nép sát vào Thượng Tu Văn. Đầu cô vừa tựa vào vai anh, anh như có phản ứng tức thì, xoay người lại, một cánh tay như thường lệ vòng qua eo cô, ôm lấy cô trong giấc ngủ.
Cam Lộ nhắm mắt lại, cố gắng xua đi những suy nghĩ vẩn vơ, thả lỏng người chìm vào giấc ngủ.
Soạn xong giáo án điện tử để dự thi, Cam Lộ nộp cho phó hiệu trưởng Vạn phụ trách chuyên môn xem, buổi chiều phó hiệu trưởng Vạn gọi điện lại, bảo cô dạy xong thì đến văn phòng gặp ông.
Văn phòng hiệu trưởng ở tầng trên, lúc cô đi lên, cửa phòng đang khép hờ, có thể nghe rõ mồn một giọng nữ nhắc đến tên cô: “…Em không phải có ý so sánh với người khác, nhưng tình cảnh của em cũng gần giống Cam Lộ, cô ấy chuyển về đây theo sự điều động nhân sự chính thức. Học vị của em cao hơn cô ấy, trường trước đây của em cũng là trường chuẩn cấp tỉnh, tuy là thành phố thuộc tỉnh nhưng chất lượng dạy học luôn đi đầu…”
Sự so sánh kiểu này cô có nghe qua không chỉ một lần. Mấy năm gần đây, sự cạnh tranh giữa các trường trung học ngày một quyết liệt, trường trung học thuộc Đại học Sư phạm cũng giống như các trường khác, giới hạn biên chế, hạn chế việc điều động nhân sự chính quy, các giáo viên được nhận vào dạy thông qua kỳ thi sát hạch thì được kí hợp đồng lao động. Trên lí thuyêt giáo viên biên chế và giáo viên hợp đồng được đãi ngộ chẳng khác nhau là mấy, nhưng rất nhiều người xem trọng một suất biên chế, hy vọng có thể dựa vào mối quan hệ với cấp trên để được nhận vào dạy trong trường. Thường xuyên có nhiều giáo viên vì việc này mà tìm đến hiệu trưởng, còn Cam Lộ thì là giáo viên cuối cùng của trường được chuyển biên chế chính thức về đây, tự nhiên trở thành đề tài cho người khác đòi hỏi quyền lợi.
Cam Lộ quay người bỏ đi, ra đứng ở ban công đầu hành lang, đối diện với ban công là vườn cây quế phía sau sân trường, lúc đó đang là mùa thu, hoa quế nở rộ, mùi hương ngọt ngào lan theo làn gió thu mát lạnh thổi đến xộc vào mũi, cảm giác như mùi hương luồn qua kẽ răng, đầu lưỡi phảng phất vị ngọt thanh. Dường như chẳng có loài hoa nào như hoa quế, khiến người ta phải dùng cả khứu giác lẫn vị giác để tận hưởng mùi hương của nó.
Cô đứng tựa vào lan can, tâm trạng không được tốt cho lắm.
Việc điều động cô trở thành đề tài tranh luận giữa các giáo viên và lãnh đạo trường cũng luôn là tâm bệnh của cô. Một năm trước, lúc nhận tờ quyết định điều động, cô ngạc nhiên không kém gì hiệu trưởng của trường cũ.
Hiệu trưởng tức giận nói: “Tiểu Cam, nếu cô muốn chuyển công tác, tôi cũng không có gì để nói, nước luôn chảy xuống chỗ thấp, con người luôn hướng đến chỗ cao hơn, thanh niên sức dài vai rộng muốn có một tiền đồ rộng mở là một việc hết sức bình thường. Nhưng cô nên báo cho tôi trước một tiếng để tôi sắp xếp giáo viên khác thay cô, việc đã thế này khiến toàn bộ công tác giảng dạy bị đảo lộn hết cả.”
Cam Lộ cứng họng, không có cách nào giải thích rõ ràng bởi chính cô chẳng hề có nhu cầu chuyển đi nơi khác.
Lúc cô vội vã về nhà thì trời đã tối, Thượng Tu Văn và Ngô Lệ Quân đã ngồi trước bàn ăn, đang dùng bữa tối, nhìn thấy cô về trễ vào một ngày không phải là cuối tuần đều tỏ vẻ ngạc nhiên. Cô chìa tờ quyết định điều công tác ra trước mặt Thượng Tu Văn, yêu cầu anh giải thích. Thượng Tu Văn cầm lấy xem kĩ càng, chau mày nói: “Cái này không phải anh làm, anh chẳng có quyền hạn này, cũng không hề có yêu cầu này.”
Ngô Lệ Quân ngồi bên cạnh từ tốn nói: “Chính mẹ đã gọi điện cho giám đốc Triệu ở Sở Giáo dục, yêu cầu ông ta xúc tiến việc này đấy.”
“Mẹ…” Hai người đồng thanh kêu lên, Thượng Tu Văn có ý trách móc, Cam Lộ thì tức giận. Thượng Tu Văn đưa tay nắn nắn tay cô, ánh mắt nhìn cô vỗ về, tỏ ý bảo cô bình tĩnh lại.
Nhưng Ngô Lệ Quân vẫn thản nhiên như không, rõ ràng là chẳng để tâm đến thái độ của hai người, lạnh lùng nói: “Con dạy học ở cái trường ngoại ô đó, mỗi tuần về nhà một lần, Tu Văn chỉ còn cách thỉnh thoảng đến thăm con, ở căn hộ mà con thuê, hai người đều không thuận tiện. Chuyển về dạy ở trường trung học trực thuộc Đại học Sư phạm, vừa là trường tốt nhất của tỉnh, con lại có thể sống ở nhà, không phải là rất tốt sao?”
“Dù có tốt thế nào thì mẹ cũng nên bàn bạc với con trước chứ ạ. Hơn nữa con dạy ở trường hiện tại đang rất vui vẻ, không có ý định chuyển đi nơi khác.”
Ngô Lệ Quân nhìn thẳng vào mắt cô, ánh nhìn có chút giễu cợt: “Được rồi, con không muốn ở chung với mẹ chồng thì thôi vậy.”
Cam Lộ ngơ ngác, Ngô Lệ Quân không chút nể tình tiếp tục nói: “Đừng tưởng mẹ giống như những bà mẹ chồng khác giữ khư khư con dâu bên mình, con dâu suốt ngày tìm cách lấy lòng mẹ chồng, mẹ không thích quản những việc ra sức lấy lòng mất thời gian ấy. Nhưng con dâu nhà này phải có một công việc đàng hoàng một chút, mẹ cũng không muốn Tu Văn chạy tới chạy lui vất vả.”
Cam Lộ định mở miệng nói gì đó thì bị Thượng Tu Văn cướp lời: “Mẹ, chuyện này đáng lẽ mẹ phải bàn bạc trước với Lộ Lộ.”
“Theo mẹ thì việc này chẳng có gì đáng để bàn bạc cả, người ta chính thức tiếp nhận con cũng là đã rất miễn cưỡng rồi. Giám đốc Triệu nể mẹ lắm mới ra mặt, lúc đó hiệu trưởng trường mới đồng ý không cần phải dạy thử, cũng không cần thử việc, nhận thẳng con vào dạy. Bây giờ trường trung học trực thuộc Đại học Sư phạm tuyển dụng giáo viên yêu cầu phải có học vị thạc sĩ trở lên đấy, mẹ còn lo con sang đó không đủ năng lực đáp ứng đòi hỏi của người ta, lúc đó giám đốc Triệu càng khó xử hơn, mẹ đã nói với ông ấy rồi, nếu quả thật không được thì sắp xếp cho con vào làm trong thư viện trường hoặc là đổi nghề làm công việc hành chính cũng được.”
Cam Lộ tức run người, cô chỉ biết bà mẹ chồng có địa vị, quyền lực không nhỏ này không thích cô, không ngờ lại còn xem thường cô đến nhường ấy. Lúc cô chuẩn bị phát hỏa thì bàn tay Thượng Tu Văn đang nắm tay cô bỗng siết mạnh hơn, mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô có ý cầu khẩn: “Lộ Lộ, ăn cơm đã rồi hẵng nói.”
Cam Lộ tức giận trừng mắt nhìn anh, anh không hề có ý tránh né ánh nhìn ấy, cô giằng tay ra khỏi tay anh, sập cửa đi ra khỏi nhà.
Thượng Tu Văn không đuổi theo cũng không khiến cô ngạc nhiên. Nhìn bề ngoài, mối quan hệ giữa anh và mẹ anh không được thân thiết cho lắm, điểm chung giữa hai người là thái độ lạnh lùng, ít cười nói, chuyện trò như mẹ con nhà khác. Nhưng anh quan tâm đến mẹ anh là điều không phải nghi ngờ, trước khi kết hôn anh nói với cô rằng, mẹ anh sức khỏe không được tốt lắm, sau khi cha anh qua đời thì vô cùng cô đơn, e rằng anh sẽ không mua nhà ra ở riêng được.
Cam Lộ lại có dự định khác nên không để tâm lắm đến chuyện này, chỉ cười gật đầu.
Thật ra, cô cũng có ý định ra riêng. Cô làm việc ở trường trung học văn hóa, nơi làm việc gần ngoại thành, cách ngôi nhà to rộng, đầy đủ tiện nghi của mẹ chồng quả thật rất xa, đi xe buýt đi làm phải đổi tuyến ba lần mất gần hai tiếng đồng hồ, còn tính chất công việc của Thượng Tu Văn không thể mỗi ngày đưa đón cô. Vậy là cô có thể danh chính ngôn thuận một tuần về nhà một lần, có thể tiếp tục ở căn hộ nhỏ trong một khu dân cư cạnh bờ hồ, căn hộ này có hai phòng, nội thất đầy đủ, chủ nhà đi làm ở tỉnh khác, đồ đạc trong nhà hoàn toàn mới, cô được người quen giới thiệu, vừa đến xem đã ưng ý ngay, thỏa thuận thuê trong hai năm. Sống ở đây cô thấy vô cùng thoải mái, nên chẳng hề có ý định chấm dứt hợp đồng thuê trước thời hạn.
Thượng Tu Văn hai ba ngày lại lái xe đến ở với cô, cuối tuần đón cô về nhà ở một ngày, cả nhà cùng ăn cơm với nhau. Sự sắp xếp này bảo đảm không gian riêng cho hai người và cô cũng có không gian tự do riêng, cô căn bản là chẳng hề có ý định thay đổi nó.
Thế nhưng Ngô Lệ Quân rõ ràng là nhìn thấu ruột gan cô, không muốn cho cô ung dung tự tại ở ngoài thêm một ngày nào nữa.
Thượng Tu Văn gọi điện đến, Cam Lộ liếc nhìn màn hình điện thoại rồi nhấn phím cúp máy, cô gọi điện cho Tiền Giai Tây, chuông đổ rất lâu Tiền Giai Tây mới nghe điện thoại, dài giọng nói mình đang hẹn hò, bây giờ không tiện nghe điện thoại. Cô tức giận gầm gừ ném bốn chữ “trọng sắc khinh bạn” qua ống nghe, Tiền Giai Tây cười lớn, đáp lại cô bốn chữ: “Như nhau cả thôi.” Cam Lộ đành ấm ức thừa nhận, sau khi kết hôn, cô đã từ chối rất nhiều cuộc hẹn với Tiền Giai Tây nên đành bất mãn cúp điện thoại.
Cam Lộ lao vào mua sắm điên cuồng hơn hai tiếng đồng hồ, vung tay mua liền một lúc mấy bộ quần áo mà thường ngày cô chẳng bao giờ mặc và một bộ đồ nội y, đến khi mệt nhoài, cô vẫy taxi về căn hộ mà mình thuê.
Cửa vừa mở ra, đèn trong phòng sáng trưng, Thượng Tu Văn đang thản nhiên ngồi dựa sô pha đọc tạp chí, nhìn thấy cô bước vào liền cười nói: “Cuối cùng cũng về rồi đấy, đã hết giận chưa?”
Cam Lộ trước nay không để bụng lâu nhưng lúc đó nhìn thấy Thượng Tu Văn vô cùng bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra, tự nhiên máu nóng ở đâu trào lên, cô chẳng nói chẳng rằng thay giày rồi sải bước vào phòng ngủ. Thượng Tu Văn đứng dậy, bước qua bàn trà với tay ôm lấy cô.
Anh ôm rất chặt, cô vùng vằng thoát ra, chẳng biết từ lúc nào cái trạng thái cô giận dỗi anh vuốt ve đã biến thành sự khiêu khích ngầm lẫn nhau, hai người cứ thế giằng co từ phòng khách vào đến phòng ngủ, đợi anh đè cô xuống giường, ngón tay, môi lưỡi bắt đầu dạo chơi xuống phía dưới, cả hai như bị cuốn vào nhau, chìm trong sự cuồng nhiệt của nhau, chút khúc mắc trong lòng cô hệt như bộ quần áo cô mặc trên người, từng cái một bị vứt xuống dưới đất…
Trong phòng trở nên yên tĩnh, trên người cả hai lấm tấm mồ hôi, trong trạng thái mệt nhoài, thả lỏng sau cuộc ái ân, Cam Lộ gối đầu lên vai Thượng Tu Văn, nằm không nhúc nhích, nhưng trong lòng cô lại nghĩ: Chúc mừng mày, bốn tháng sau khi kết hôn, lần đầu tiên cãi nhau với chồng, lại cũng là lần đầu tiên dùng cách thông tục nhất đầy nhục dục để hòa giải.
Từ nhỏ, Cam Lộ đã chứng kiến vô số lần giận hờn, cãi vã giữa cha và mẹ. Dù sự tức giận của cô đã giải quyết trên giường nhưng cốt lõi của vấn đề đâu đã được giải quyết, cô lại không có tâm trạng tranh cãi cũng chẳng còn quyết tâm giữ vững lập trường của mình, nói thế nào thì cô đều thấy ấm ức. Thể xác thì nhẹ nhàng thoải mái mà sao trong lòng lại nặng nề đến thế, sự mâu thuẫn này khiến cô muộn phiền.
Thượng Tu Văn dường như nhìn thấu tâm can cô, anh dịu dàng nói: “Xin lỗi, anh thay mẹ xin lỗi em, việc này quả thật mẹ không đúng.”
“Nhưng anh cảm thấy đó là ý tốt của mẹ, đúng không?”
“Ít ra mẹ cũng không có ác ý, còn như những lời mẹ nói, đó là tính cách trước giờ của mẹ, anh luôn thông cảm với cấp dưới của mẹ, mẹ chắc chắn không phải một người lãnh đạo dễ gần.”
“Vậy mẹ có phải là người mẹ chồng dễ gần không?”Dừng một lát, Cam Lộ buồn bực hỏi.
Thượng Tu Văn siết chặt cánh tay để ở vai cô, để cô nằm lên anh, mặt đối mặt với anh: “ Thẳng thắn mà nói, mẹ anh không thể khái quát đơn giản bằng việc dễ gần hay không. Mẹ không hề hà khắc, không hay tính toán chuyện gia đình, nhưng tính cách của mẹ mạnh mẽ. Tháng trước có một hôm anh ở đây với em, mẹ bị lên cơn đau tim đột ngột, mẹ gọi điện cho thư kí của mình để đưa đi bệnh viện mà không gọi cho anh, ngày hôm sau anh mới biết.”
Cam Lộ kinh ngạc: “Sao anh không nói với em? Em đáng lẽ phải đến thăm mẹ chứ.”
Thượng Tu Văn thở dài: “Kiểm tra rồi, không có trở ngại gì lớn, ngày hôm sau xuất viện luôn, mẹ nói em không cần đến thăm. Yên tâm đi, mẹ không có ý làm khó em, đó là phong cách của mẹ. Bà không bao giờ nói thẳng là không thích anh ở nhà, nhưng bà luôn để anh tự thấy có lỗi. Anh quả thật cảm thấy rất có lỗi.”
Cam Lộ thật không biết phải nói gì: “Chả trách gần đây anh rất ít đến đây.”
“Mẹ không hi vọng anh kết hôn rồi mà vẫn phòng không đơn chiếc.” Thượng Tu Văn cười, “Cho nên mới mở miệng nhờ người ta chuyển công tác cho em. Anh vừa nói chuyện nghiêm túc với mẹ ở nhà xong, bà không có ý nhượng bộ nhưng sau này có lẽ sẽ không quyết định thay em như vậy nữa.”
Cam Lộ thở dài không thành tiếng, lúc anh cố vuốt ve cô, cô biết mình đã ở vào thế thỏa hiệp, hai người chung sống với nhau, luôn phải nể nang và nhượng bộ nhau. Cô không có ý định giữ bực tức trong lòng, nhưng cứ nghĩ đến việc phải dọn về nhà chồng, ngày ngày chung sống với bà mẹ chồng khó tính dưới một mái nhà, cô không khỏi thở dài.
“Lộ Lộ, anh biết, chuyển công tác và dọn về nhà sống em chắc chắn đều không thích, cuộc sống hiện tại đối với em rất tự do tự tại, nhưng hãy nể mặt anh mà tiếp nhận có được không?”
Yêu cầu của anh trực tiếp như thế, hoàn toàn không có ý năn nỉ, nhưng ánh mắt nhìn cô quá đỗi dịu dàng, ấm áp, cô đành phải gật đầu.
Sau đó mấy hôm, Cam Lộ cầm quyết định điều động công tác đi làm thủ tục, cũng không giải thích với hiệu trưởng trường trung học văn hóa điều gì, tất nhiên càng không nói rõ tâm trạng của mình cho đồng nghiệp mới ở trường trung học trực thuộc Đại học Sư phạm biết: Tôi chẳng muốn đến ngôi trường này chút nào. Những lời này nếu để người khác nghe được, rõ ràng chẳng khác nào đã đi cửa sau mà còn tỏ ra ta đây trong sạch.
Việc chuyển công tác của cô làm một cách dễ dàng và nhanh chóng, những tin ngoài luồng cũng tự nhiên lan ra, mẹ chồng là quan to bỗng chốc biến thành một “bí mật công khai” ai cũng biết.
Đúng lúc đó việc chuyển công tác của một giáo viên khác bị kéo dài, chậm trễ, thế là Cam Lộ bị đem ra bàn tán, những lãnh đạo trường bị lôi vào câu chuyện đầy một bụng tức đã trả lời một câu: Nếu không cô cũng lên gặp Giám đốc sở Giáo dục bảo ông ấy viết cho một cái giấy tay. Câu nói này chặn họng thành công vị giáo viên xui xẻo đó, nhưng lại khiến cho Cam Lộ khi vừa bước vào môi trường làm việc mới đã bị cô lập hoàn toàn.
Mấy người đó nghĩ cô ngu ngốc, lại càng nói nặng nề hơn, sau cùng trực tiếp hỏi thẳng cô, dường như thấy cô bị tổn thương thì họ mới thỏa mãn vậy: “Cô Lộ, người ta đều nói đầu thai là sống có kĩ thuật, theo tôi thấy ấy mà, con gái lấy chồng mới là đầu thai lần thứ hai, hoàn toàn có thể bù đắp cho những tiếc nuối của lần đầu thai thứ nhất.”
Cam Lộ dừng suy nghĩ mông lung của mình lại, nhếch khóe miệng cười: “Cái lý thuyết này hoàn toàn đúng, tôi trước nay luôn tán thành tất cả mọi người nhắm mắt đầu thai, mở mắt kết hôn.”
Sự thẳng thắn của cô khiến cho đối phương có chút ngượng ngừng. Họ dù sao cũng là phần tử trí thức, khuyên bảo học sinh vừa là thói quen vừa là sở trường, có thể thao thao bất tuyệt, hung hồn giảng đạo đức, nhưng lại chẳng có mấy cơ hội công kích, gây sự với người khác nên gặp phải người dửng dưng như cô, bỗng chốc xìu như bún.
Quan trọng hơn là, trình độ dạy học của cô cũng không yếu kém như người ta tưởng, tuy môn lịch sử cấp 2 không có chỉ tiêu đánh giá cụ thể nhưng nghe xong tiết dạy của cô dù trước đó có ý đồ vạch lá tìm sâu thì từ hiệu trưởng cho đến hiệu phó chuyên môn, tổ trưởng bộ môn đều gật đầu hài long. Dần dà, chẳng ai nói gì trước mặt cô nữa.
Còn nếu như vô tình nghe thấy, Cam Lộ cũng chẳng hề bận tâm, tránh những cuộc gặp gỡ khiến hai bên đều ngượng ngùng nhiều chừng nào càng tốt chừng đó. Cô nghĩ vậy.
Cô phóng tầm mắt nhìn ra xa thì chợt tiếng chuông điện thoại vang lên, cô lấy di động ra xem, là Tiền Giai Tây gọi đến.
“ Lộ Lộ, chồng cậu đang ở đâu?”
Cam Lộ thấy buồn cười : “Ủa, cậu quan tâm anh ấy đi đâu làm gì?”
Tiền Giai Tây do dự rồi hừ một tiếng: “Tớ muốn biết mắt tớ có bị bệnh gì không. Tớ hiện đang ở thành phố J, chuẩn bị lên hình một tiết mục.”
“Yên tâm đi, cặp kính áp tròng của cậu không bị rơi mất, Tu Văn cũng đang đi công tác ở thành phố J.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, Cam Lộ cảm thấy có gì không ổn: “Sao thế ?”
Nếu lúc nãy tớ không nhìn nhầm thì Thượng Tu Văn đang đứng nói chuyện cùng Hạ Tĩnh Nghi, phó tổng giám đốc tập đoàn Tỷ Tân, nhà tài trợ chương trình của tớ, dáng vẻ…nói thế nào nhỉ?”
“Cứ nói đi.”
Tiền Giai Tây làm theo yêu cầu của cô, nói bằng giọng khô khốc: “Thân mật, không giống giao tiếp thông thường”.
Cam Lộ tắm xong, chưa muốn ngủ ngay, cô tranh thủ hoàn chỉnh phần giáo án còn dang dở, tiện thể đợi Thượng Tu Văn. Nhưng lúc lên lầu, Thượng Tu Văn cầm túi xách giúp cô, cô lại vội vội vàng vàng chạy vào phòng mà quên mất cầm theo.
Cô rón rén xuống lầu, dáo dác nhìn quanh thì thấy túi xách của mình để ở hành lang cửa ra vào bèn bước đến lấy, đang lúc quay người lên lầu thì bỗng nghe thấy tiếng nói có phần gắt gỏng từ phòng mẹ chồng vọng ra: “Con nhất định phải đồng ý với mẹ, không đi gặp Hạ Tĩnh Nghi nữa.”
Giọng nói của Thượng Tu Văn lại rất bình tĩnh: “Mẹ, con không cố ý đi gặp cô ấy, mẹ quản nhiều quá đấy, cũng nghĩ nhiều nữa, không cần thiết phải như vậy.”
“Ả hồ ly tinh đó, những chuyện phiền phức nó gây ra còn chưa đủ sao? Nó bỗng dưng trở về như vậy, có trời biết nó đang suy tính cái gì.”
Cam Lộ như bị sét đánh trúng, cô là người có suy nghĩ rất tinh tế chứ không qua quýt đại khái. Ngô Lệ Quân trước nay nói chuyện rất chừng mực, rất ít khi nói ra những lời thế này, dùng từ khắt khe là một chuyện, giọng nói cũng lộ ra sự khinh miệt không giấu giếm, nhưng cái từ “hồ ly tinh” thốt ra từ miệng bà có ý nghĩa gì gần như chẳng cần phải suy đoán, chỉ cần tưởng tượng cũng có thể liên tưởng ra được chút gì đó.
“Chỉ có chuyện này thôi sao? Muộn rồi, mẹ đi nghỉ sớm đi.” Giọng nói đều đều, không bộc lộ cảm xúc của Thượng Tu Văn vọng ra.
Cam Lộ đi như chạy lên lầu, vào phòng làm việc ngồi phịch xuống. Một lúc sau, Thượng Tu Văn bước vào, cúi đầu nhìn cô: “Sao, còn việc phải làm à?”
Cam Lộ không ngẩng đầu lên: “Anh ngủ trước đi, em soạn xong giáo án rồi ngủ sau.”
“Đừng thức khuya quá nhé.”
Thượng Tu Văn trở về phòng ngủ. Căn phòng phức hợp này lầu trên lầu dưới giống nhau, mỗi gian đều có phòng làm việc, phòng ngủ và nhà vệ sinh, Cam Lộ có thể nghe thấy tiếng Thượng Tu Văn lấy áo ngủ bước vào phòng tắm. Đợi cửa phòng tắm đóng lại, cô mới nhẹ nhõm thả lỏng người, tựa lưng vào ghế, mông lung nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ.
Tất nhiên cô không thể dựa vào những điều mình vô tình nghe được mà chất vấn Thượng Tu Văn: cái ả “hồ ly tinh” được thốt ra từ miệng mẹ anh đó đã là quá khứ như môn Lịch sử cô dạy hay là vở kịch sống đang âm thầm diễn ra.
Cô suy nghĩ tỉ mỉ hành động gần đây của Thượng Tu Văn, chỉ có thể thừa nhận, người đàn ông này không có gì bất thường, so với lúc vừa kết hôn thậm chí lúc yêu nhau cũng chẳng có gì khác biệt. Anh tôn trọng, quan tâm đến cô, trên giường nồng nhiệt, dưới giường thì ôn tồn, hòa nhã; khi về trễ luôn chủ động gọi điện thoại hoặc nhắn tin báo cho cô biết; luôn nhớ những ngày kỉ niệm, sinh nhật cô, chu kì sinh lý của cô; cô mua quần áo mới hay có tóc mới, anh đều chú ý và tán thưởng.
Cô đã từng có lúc nghi ngờ, trước đây, cuộc hôn nhân duy nhất mà cô từng chứng kiến tất nhiên là của cha mẹ cô. Nhưng gia cảnh của cô đặc biệt, thậm chí hôn nhân tan vỡ cũng không giống như những người khác, cô không cho rằng đó có thể xem là nghĩa vợ chồng bình thường.
Tuy cô không biết cuộc hôn nhân của mình khác hoàn toàn với hôn nhân của cha mẹ cô có được coi là bình thường hay không, nhưng đã chung sống với nhau hai năm, nếu như có gì bất thường, thì cũng là lẽ thường tình chứ không phải do bỗng dưng ở đâu mọc ra một cô ả “hồ ly tinh” Hạ Tĩnh Nghi kia.
Vậy đó đã thành quá khứ chưa? Giọng nói của Thượng Tu Văn chả có gì bất thường, rõ ràng là không hề ngạc nhiên khi mẹ anh bỗng nhắc đến cô ta.
Cô chưa bao giờ hỏi Thượng Tu Văn về những mối tình trước đây của anh. Lần đầu tiên anh và cô ân ái, cô có thể thấy rõ sự thuần thục trong từng động tác của anh, cô thì hiển nhiên chẳng có kinh nghiệm gì, nhưng cô không hề ngây thơ, cô cho rằng những động tác thành thục ấy chắc là học được từ những bộ phim cấp ba Nhật Bản.
Dĩ nhiên, khi đó cô cũng đã từng yêu, nhưng những hiểu biết về đàn ông của cô lại có được từ mạng Internet, tiểu thuyết và phim ảnh, nói như cô bạn thân Tiền Giai Tây thì “về mặt tâm lý là một nửa đàn bà, còn về mặt sinh lý thì lại là một nửa gái tơ”, cô biết rõ ràng rằng dù lí thuyết có phong phú cỡ nào khi đụng thực tiễn cũng là con số , chẳng áp dụng được gì.
Cô đón nhận một người đàn ông hơn mình năm tuổi, đối với cô, quá khứ không quan trọng, dù là quá khứ của anh hay của cô.
Một người học lịch sử lại xem nhẹ quá khứ như thế, ít nhiều cũng có chút buồn cười. Nhưng giờ đây, cô quyết định dùng câu nói này để tự an ủi mình.
Cam Lộ xoa xoa huyệt thái dương, quyết định không nghĩ nhiều nữa, cô lấy quyển giáo án trong giỏ xách ra, mở sách giáo khoa và sách tham khảo, vội vàng ghi lại nội dung chính của bài giảng. Xong việc thì cũng đã quá giờ đêm, cô thu dọn đồ đạc, lười nhác vươn vai rồi đi vào phòng ngủ, trong phòng vẫn để một ngọn đèn phía dưới chân, dưới ánh sáng lờ mờ, có thể nhìn thấy Thượng Tu Văn nằm ở phía giường trái quen thuộc của anh, tư thế thoải mái.
Cô nhẹ nhàng lên giường, chiếc giường rộng King size với tấm nệm đắt tiền, không vì cử động của một người mà ảnh hưởng đến giấc ngủ của người còn lại. Hơi thở Thượng Tu Văn vẫn đều đều, chẳng khác gì so với bình thường, cuộc đối thoại với mẹ anh dường như người kích động trước sau chỉ có một mình Ngô Lệ Quân mà thôi, những từ ngữ nhạy cảm vô tình lọt vào tai Cam Lộ ấy dường như chẳng có ý nghĩa gì với anh.
Đáng lý Cam Lộ phải cảm thấy yên tâm khi nhìn thấy giấc ngủ an lành của người đàn ông này mới phải, nhưng mà, từ lúc cô mới vừa quen anh, cũng đã được chứng kiến bản lĩnh xử lý mọi việc bình tĩnh, không bao giờ để lộ tâm sự ra ngoài của anh, lúc này nằm bên cạnh anh, cô đường nhiên chẳng thể nào thanh thản và bình yên đi vào giấc ngủ như anh.
“Lộ Lộ, em có bao giờ hối hận khi lấy anh?” Câu hỏi của Thượng Tu Văn lại vang lên trong đầu Cam Lộ.
Nếu không vô tình nghe được cuộc chuyện trò đó, đây chỉ có thể là câu chuyện tình cảm giữa hai vợ chồng, nhưng bây giờ, cô có chút không chắc chắn về ẩn ý trong câu hỏi của anh.
Một buổi tối mùa thu hơn hai năm trước, anh nhìn vào mắt cô, nói rất rành rọt, rõ ràng: “Chúng ta kết hôn nhé, Cam Lộ.” Thái độ anh nghiêm túc, ánh mắt nhìn xa xăm, hình như không phải đang cầu hôn, mà đang đề nghị một hợp đồng làm ăn với cô.
Cam Lộ ngây người ra, sau đó cười: “Màn cầu hôn mà em mong ước nên lãng mạn hơn thế này một chút.” Cô cố tình tỏ ra vẻ nửa đùa nửa thật, như để khỏa lấp nỗi hoang mang trong lòng mình.
Thượng Tu Văn cũng cười, bình thường anh nói chuyện rất có duyên, không khô khan, nghiêm túc, nhưng lúc nào cũng có chút gì đó lạnh lùng, điềm nhiên, khi nụ cười lướt qua khuôn mặt anh, mắt anh có chút híp lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, cả người anh tỏa ánh sáng, ấm áp mà gần gũi, Cam Lộ trước nay đều không thể cưỡng lại biểu hiện này của anh, nụ cười trên môi cô tắt dần, không khí bỗng trở nên nghiêm túc.
“Em cần phải suy nghĩ thật kỹ đã.”
Cô nghĩ đến tất nhiên không phải là những cuộc tình trước đây của Thượng Tu Văn, anh chẳng hề có ý kể cho cô nghe, cô cũng chẳng hề có ý truy hỏi đến cùng. Cô chỉ là đang nghĩ, cô có đúng là đang yêu hay không, đã chuẩn bị sẵn sàng để kết hôn chưa.
Cam Lộ và Thượng Tu Văn quen nhau là một chuyện hoàn toàn ngẫu nhiên.
Lúc đó cô đang là giáo viên ở một trường trung học ở ngoại ô, cha cô sau mười năm ly hôn cuối cùng cũng tìm được một người phụ nữ khác và quyết định sống chung với người phụ nữ đó. Cô phải thừa nhận rằng, cô như trút được gánh nặng trong lòng, tự mình thuê một căn hộ có trang bị nội thất đầy đủ, cách trường học không xa, mỗi ngày chỉ mất phút đạp xe đến trường, cuộc sống vô cùng thoải mái, thú vị.
Một ngày cuối tuần, Tiền Giai Tây hẹn cô ra ngoài dùng bữa, hát hò, cô đến hơi trễ một chút, hơn chục người nam nữ đủ cả đã ngồi quây quần bên bàn ăn, chỉ có một số người là cô thấy quen mặt, Tiền Giai Tây giao thiệp rất rộng, bạn bè khắp nơi, may là tuổi tác mọi người xấp xỉ nhau, sau khi giới thiệu xong thì chẳng ngại ngùng gì nữa.
Hôm đó người mà Tiền Giai Tây đặc biệt muốn giới thiệu với cô là Phùng Dĩ An, nhưng sau khi giới thiệu tên xong, Phùng Dĩ An rõ ràng chẳng để tâm, đang giữa bữa ăn thì có điện thoại gọi đến, nói là phải đi đón bạn gái nên cáo từ trước. Tiền Giai Tây mặt thộn ra: “Dĩ An có bạn gái từ khi nào thế nhỉ?”
Có người lên tiếng giọng bỡn cợt: “Cậu nên hỏi là, anh ta có lúc nào không có bạn gái không.”
Mọi người đều cười ồ lên, Tiền Giai Tây nói: “Ấy, lần trước ăn cơm với nhau anh ta còn than thở gia đình bắt đi xem mắt, anh ta rất ức chế mà.”
“Nhưng mà anh ta đã may mắn gặp được người trong mộng ngay từ lần xem mắt đầu tiên.”Gã đàn ông ngồi bên cạnh Phùng Dĩ An nãy giờ hờ hững lên tiếng.
Tiền Giai Tây nhận ra anh ta chính là Thượng Tu Văn, bạn hợp tác làm ăn của Phùng Dĩ An, nhưng cô không quen thân với anh lắm, chẳng thèm để tâm đến lời nói của anh, cô nhún vai, quay sang hạ giọng nói với Cam Lộ: “Vốn dĩ định giới thiệu Phùng Dĩ An cho cậu, quên tình cũ đi, bắt đầu một mối tình.”
Cam Lộ dở khóc dở cười, nói nhỏ: “Cám ơn cậu, cậu mà không nhắc, tớ đã có thể quên nhanh hơn một chút rồi.”
Cô không hề có ý khoe khoang, cho dù Nhiếp Khiêm là mối tình đầu của cô, bọn cô yêu nhau hơn ba năm trời, nhưng chia tay là do cô chủ động đề nghị, cô trước nay không phải là người quyết định rồi hối hận, chỉ mừng là không đẩy mối tình này đến bước đường cùng.
Một bàn tay với những ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng nhấc bình trà lên, rót đầy vào ly của cô, cô cảm ơn theo thói quen, ngước mắt lên nhìn thì bắt gặp ngay ánh mắt ấm áp dịu dàng, một gương mặt cười mà như không cười.
Thượng Tu Văn lúc đó không giống lắm so với những người đồng tuổi ngồi cùng bàn, không có cái thần thái tươi cười hớn hở như họ, nhìn bộ dạng có vẻ uể oải, lười nhác giữa không khí náo nhiệt. Anh ngồi tựa vào lưng ghế, rõ ràng là thân hình ngồi thẳng nhưng lại có vẻ gì đó thờ ơ, không thể nói là im lặng, cũng không hào hứng đối đáp, nhưng ánh mắt chỉ cần chuyển động thì rõ ràng là thu tóm tất cả vào trong tầm mắt. Anh vô cùng lịch sự, gắp thức ăn rót trà cho cô, thi thoảng cũng hút điếu thuốc nhưng đều xin phép cô trước.
Dùng bữa xong mọi người đi hát hò, mãi tận nửa đêm mới giải tán, chàng nào có xe thì chở một nàng về nhà, Cam Lộ phát hiện, giống như lúc ngồi trong phòng KTV, Thượng Tu Văn đứng cạnh bên cô, không cố tình nhưng dụng ý rõ ràng đến nỗi Tiền Giai Tây nháy mắt thật nhanh ra hiệu cho cô.
Thượng Tu Văn đưa Cam Lộ về nhà, lấy lệ hỏi số điện thoại của cô, rồi đến cả một tuần sau mới gọi điện cho cô, hẹn cô ra ngoài dùng bữa. Tiền Giai Tây bình luận việc này như sau: “Vừa nhìn đã biết một tay lão luyện trong tình trường, rất biết cách điều khiển tâm trạng của con gái. Nhưng,…” Cô nghiến răng hung dữ, “Anh ta không ngờ gặp phải cậu, chiêu này không linh rồi.”
Cam Lộ cười: “Cậu đang tâng bốc mình là tay lão luyện trong tình trường không có đối thủ đấy à?”
“Xì, mới có một mối tình vắt vai, lại còn là mối tình trong sáng, ngây thơ, mà cậu dám tự sướng thế kia đấy.” Tiền Giai Tây không chút lưu tình nói, “Nhưng cậu lại có một bản lĩnh vô địch khác, đó là biết kìm chế cảm xúc. Cái này tớ có yêu mấy lần nữa cũng chẳng học được.”
Cam Lộ cũng có những tâm trạng giống như người khác, nhưng cô thật sự có thể kìm chế cảm xúc của mình. Bản lĩnh này khiến cô khi đi học, cho dù chưa chuẩn bị bài học, cũng dám ngồi ở bàn nhất, chứ không né tránh khỏi tầm mắt của thầy cô; khiến cô lúc cha say bí tỉ có thể không sợ hãi khi nhìn vào ánh mắt với những tia máu đỏ ngầu và những cử chỉ điên loạn của ông, cướp lấy ly rượu trên tay ông; cũng khiến cô ứng đối trước những hành động bất thường của Thượng Tu Văn mà không chút kinh ngạc.
Người khác chẳng có bản lĩnh này như cô.
Tiền Giai Tây sau khi nghe cô nói đã suy nghĩ kĩ càng, chuẩn bị lấy Thượng Tu Văn, bỗng dưng giận sôi gan: “Cậu dạo này không bị viêm màng não đấy chứ. Cậu đang còn trẻ phơi phới thế này, lại không chịu áp lực từ gia đình, có thể từ từ hưởng thụ cuộc sống, mới yêu nhau hơn một năm đã đòi kết hôn sớm như thế, không phải ngốc lắm sao?”
Cam Lộ đuối lý, không dám mở miệng nói cô và Thượng Tu Văn đã quen nhau được gần hai năm, nhưng chính thức yêu nhau thì chỉ chưa đầy nửa năm mà thôi.
Sau khi chia tay với Nhiếp Khiêm, cô và Tiền Giai Tây từng xuất khẩu cuồng ngôn rằng phải có thêm vài mối tình nữa, hưởng thụ hết sự chiều chuộng của đàn ông, thỏa sức phung phí tuổi xuân, đến khi tuổi mới nghĩ đến chuyện kết hôn, nếu như đến lúc đó mà có thể độc lập về kinh tế, sống độc thân cả đời cũng chẳng hề gì. Quan trọng hơn nữa là, lúc nói những lời này Tiền Giai Tây đã ngà ngà say, chẳng thể uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, còn cô thì trước nay không uống giọt rượu nào, ở trạng thái hoàn toàn tỉnh táo.
“Hơn nữa cậu lại gả vào nhà có một bà mẹ góa, sau khi kết hôn phải sống chung dưới một mái nhà. Cậu tiêu đời rồi, cái tay Thượng Tu Văn đó có gì tốt đâu, kinh doanh nhỏ, chạy BMW cũ rích, quan trọng hơn là cả ngày mặt mũi lúc nào cũng uể oải, tính cách xem ra không dễ nắm bắt.”
“Anh ấy chín chắn mà, đàn ông chín chắn một chút tốt chứ sao.”
“Quên đi, một cô nữ sinh không thạo đời mới đi thích một gã đàn ông lúc nào cũng ra vẻ cao thâm khó đoán đó. Nam nữ sống với nhau không phải là giải câu đố, lãng phí thời gian vắt óc đoán biết suy nghĩ của anh ta chi bằng cùng với một người đàn ông thẳng thắn cởi mở hưởng thụ cuộc sống.”
Cam Lộ thừa nhận Tiền Giai Tây không phải là không có lý, nhưng lý do để cô đồng ý kết hôn với Thượng Tu Văn thật sự không đơn giản vì sùng bái sự chín chắn, lý trí của anh. Cô không cách nào giải thích tường tận, bèn ngoan cố nói: “Tớ đã đủ thẳng thắn cởi mở rồi, tớ và anh ấy bổ sung cho nhau không phải quá tốt sao.”
“Tớ vốn định giới thiệu Phùng Dĩ An cho cậu, gã trai này gia cảnh tốt, lại rất thú vị, giữ lấy làm bạn trai thì không còn gì tốt hơn.Haizzz, trời không chiều lòng người mà.”
Cam Lộ đành lựa lời kết thúc câu chuyện: “Đã là ý trời thì chúng ta phải thuận theo thôi.” Rồi cười hì hì trước khi cô bạn thân trở mặt: “Được rồi, không đùa nữa, tớ chỉ bỗng nhiên nghĩ rằng, có lẽ cuộc sống gia đình ổn định chính là thứ mà tớ đang cần.”
Lý do này chẳng thuyểt phục được Tiền Giai Tây, mẹ của Cam Lộ, Lục Huệ Ninh, cũng khinh khỉnh ra mặt, bà không để ý đến lời cảnh báo của cố vấn sắc đẹp, híp mắt nhìn con gái từ trên xuống dưới: “Con nói cho mẹ biết suy nghĩ thật sự của con khó khăn lắm à?”
“Con nói dối mẹ hồi nào?”
“Đó là con lười nói dối mẹ thôi, trước nay có gì ức chế về mẹ con đều nói thẳng, với cha con cũng chẳng vòng vo. Thôi được rồi, coi như mẹ nợ con, mẹ nhận hết. Nhưng kết hôn không phải trò trẻ con, con chưa nghĩ kĩ mà đã lấy người ta, sau này chỉ có nước mắt thôi con ạ.”
“Dĩ nhiên là con nghĩ kĩ rồi mới nói với mẹ.”
“Cám ơn con đã cho mẹ thể diện, chưa đến nỗi đưa giấy đăng kí kết hôn ra nói với mẹ, nhưng con đã chăm sóc cha con mười năm nay, khó khăn lắm ông ấy mới nghĩ thông, tìm một người phụ nữ khác, con mới nhẹ nhõm được mấy ngày, không tận hưởng cuộc sống cho thỏa thích lại muốn kết hôn với người đàn ông đầu tiên theo đuổi mình.”
Cam Lộ nhớ đến cô Thái, đồng nghiệp dạy môn Ngữ Văn trong trường, chỉ hơn cô hai tuổi, mặt mũi lúc nào cùn rầu rĩ vì bị gia đình hối thúc lấy chồng: “Đã nói đến nước này rồi cho dù kết hôn rồi ly hôn cũng còn hơn là cả đời không lấy được chồng. Thật khiến người ta hối hận khôn nguôi.” Nhưng người thân và bạn bè của cô tất cả đều khuyên cô hưởng thụ cuộc sống độc thân, phản đối cô kết hôn, cô đành cảm thán cuộc đời sao lắm điều lạ kỳ.
“Mẹ hai mươi tuổi lấy cha, hai mốt tuổi sinh ra con, có lẽ kết hôn sớm cũng là một loại di truyền, trội đến mức chúng ta chẳng thể lý giải được nữa rồi.”
Lục Huệ Ninh cười nhạt: “Con đừng có mà đổ thừa cho mẹ, mẹ là bất khả kháng, một thiếu nữ thôn quê, tốt nghiệp phổ thông không thi đại học, lại không muốn bán mặt cho đất bán lưng cho trời, con đường duy nhất là ra thành phố làm thuê, muốn có chỗ đứng ở đây thì bắt buộc phải trả một cái giá nào đó.”
Cam Lộ ngán ngẩm nói: “Được rồi, mẹ là vì mưu sinh nên mới ràng buộc với người đàn ông mà mẹ không yêu sớm như thế, lại sinh ra con sớm, bao nhiêu là gánh nặng chồng chất lên vai, thật tội nghiệp vô cùng. Nhưng dù sao xã hội tiến bộ rồi, lý do con lấy người ta không thê thảm như mẹ.”
“Con kiếp trước có thù oán gì với mẹ không?Nói gì cũng phải chêm vài câu chế diễu mẹ mới vui à? Mẹ là muốn tốt cho con, con đã độc lập về kinh tế rồi, không còn vướng bận gì nữa, hoàn toàn có thể thư thả tận hưởng cuộc sống, từ từ kén chọn ý trung nhân. Con kết hôn sớm lại đổ thừa là do di truyền, vậy tương lai ly hôn giống mẹ, rồi cũng đổ lên đầu mẹ chắc.”
“Không có chuyện đó đâu mẹ, mẹ mà học lịch sử như con thì sẽ biết lịch sử có thể tương tự nhau nhưng không thể diễn ra đơn giản y như nhau, hơn nữa, mẹ kết hôn rất thành công đấy chứ, con chẳng chút băn khoăn về việc này.” Cam Lộ cười hờ hững.
Lục Huệ Ninh biết Cam Lộ là người rất có chủ kiến, nên trước giờ chẳng mong thuyết phục được cô, đành thở dài một tiếng: “Thôi được rồi, mẹ lười đôi co với con, dù mẹ nói gì con cũng chẳng thể lọt vào tai, có những việc phải tự mình vấp phải thì mới hiểu được. Rảnh thì dẫn nó cho mẹ gặp, để mẹ còn yên tâm được một chút.”
Sau khi gặp chàng trai Thượng Tu Văn lễ phép, lịch sự lại điềm đạm, chín chắn, Lục Huệ Ninh cuối cùng cũng gật đầu, nói với con gái: “Lấy đi, lấy đi, dù không lấy được chồng tốt thì cũng chẳng phải là ngày tận thế.”
Cha Cam Lộ chẳng nói gì, chỉ buồn bã nhìn con gái, ánh mắt đầy tuyệt vọng, tiếc nuối lẫn tự trách mình, như thể ngày tận thế sắp đến rồi vậy. Cam Lộ nhìn ông kinh ngạc, lắc tay ông: “Cha, cha không được nghĩ linh tinh đâu đấy.”
Từ nhỏ đến lớn, Cam Lộ bảo vệ trái tim dễ vỡ của cha mình đã thành thói quen, lúc đó bị ông dọa đến mức suýt chút thề độc: “Con tuyệt đối không có ý đó. Cha và dì Vượng chung sống với nhau, dì ấy chăm sóc cha tốt như vậy, con rất mừng, cũng rất yên tâm. Con đi lấy chồng chỉ đơn giản là vì muốn lấy thôi, hơn nữa Thượng Tu Văn đối với con rất tốt.”
Thượng Tu Văn cùng cô đến gặp cha cô, biểu hiện cũng tuyệt vời như lúc gặp mẹ cô. Cam Lộ ngạc nhiên nhìn người cha không giỏi ăn nói của mình lại thao thao bất tuyệt với Thượng Tu Văn về mức độ ảnh hưởng khi hạn chế sản lượng ngành dệt may từ thế kỉ trước, còn Thượng Tu Văn thì chăm chú lắng nghe, không có chút gì là miễn cưỡng chiểu lệ.
Cam Lộ lúc này mới phát hiện ra, người đàn ông mà cô sắp lấy chỉ cần muốn là có thể cất đi vẻ mặt uể oải, lười nhác bất kì lúc nào, nói năng có đầu có cuối, mọi cử chỉ của anh đều toát ra sức mạnh khiến người khác yên tâm, còn cô dường như bị thu hút bởi chính ưu điểm này của anh.
Cam Lộ bị Thượng Tu Văn chinh phục như thế đấy, loại bỏ tất cả do dự, hồ nghi, họ kết hôn đúng ngày giờ đã định.
Bạn đã muốn kết hôn, thì hãy cứ yên tâm hưởng thụ cuộc sống hôn nhân đi. Chẳng có phát hiện nào mang tính chất nguy cơ thì đừng có mà suy nghĩ vẩn vơ.
Cam Lộ tự nói với mình trong bóng tối. Cô trở mình, nép sát vào Thượng Tu Văn. Đầu cô vừa tựa vào vai anh, anh như có phản ứng tức thì, xoay người lại, một cánh tay như thường lệ vòng qua eo cô, ôm lấy cô trong giấc ngủ.
Cam Lộ nhắm mắt lại, cố gắng xua đi những suy nghĩ vẩn vơ, thả lỏng người chìm vào giấc ngủ.
Soạn xong giáo án điện tử để dự thi, Cam Lộ nộp cho phó hiệu trưởng Vạn phụ trách chuyên môn xem, buổi chiều phó hiệu trưởng Vạn gọi điện lại, bảo cô dạy xong thì đến văn phòng gặp ông.
Văn phòng hiệu trưởng ở tầng trên, lúc cô đi lên, cửa phòng đang khép hờ, có thể nghe rõ mồn một giọng nữ nhắc đến tên cô: “…Em không phải có ý so sánh với người khác, nhưng tình cảnh của em cũng gần giống Cam Lộ, cô ấy chuyển về đây theo sự điều động nhân sự chính thức. Học vị của em cao hơn cô ấy, trường trước đây của em cũng là trường chuẩn cấp tỉnh, tuy là thành phố thuộc tỉnh nhưng chất lượng dạy học luôn đi đầu…”
Sự so sánh kiểu này cô có nghe qua không chỉ một lần. Mấy năm gần đây, sự cạnh tranh giữa các trường trung học ngày một quyết liệt, trường trung học thuộc Đại học Sư phạm cũng giống như các trường khác, giới hạn biên chế, hạn chế việc điều động nhân sự chính quy, các giáo viên được nhận vào dạy thông qua kỳ thi sát hạch thì được kí hợp đồng lao động. Trên lí thuyêt giáo viên biên chế và giáo viên hợp đồng được đãi ngộ chẳng khác nhau là mấy, nhưng rất nhiều người xem trọng một suất biên chế, hy vọng có thể dựa vào mối quan hệ với cấp trên để được nhận vào dạy trong trường. Thường xuyên có nhiều giáo viên vì việc này mà tìm đến hiệu trưởng, còn Cam Lộ thì là giáo viên cuối cùng của trường được chuyển biên chế chính thức về đây, tự nhiên trở thành đề tài cho người khác đòi hỏi quyền lợi.
Cam Lộ quay người bỏ đi, ra đứng ở ban công đầu hành lang, đối diện với ban công là vườn cây quế phía sau sân trường, lúc đó đang là mùa thu, hoa quế nở rộ, mùi hương ngọt ngào lan theo làn gió thu mát lạnh thổi đến xộc vào mũi, cảm giác như mùi hương luồn qua kẽ răng, đầu lưỡi phảng phất vị ngọt thanh. Dường như chẳng có loài hoa nào như hoa quế, khiến người ta phải dùng cả khứu giác lẫn vị giác để tận hưởng mùi hương của nó.
Cô đứng tựa vào lan can, tâm trạng không được tốt cho lắm.
Việc điều động cô trở thành đề tài tranh luận giữa các giáo viên và lãnh đạo trường cũng luôn là tâm bệnh của cô. Một năm trước, lúc nhận tờ quyết định điều động, cô ngạc nhiên không kém gì hiệu trưởng của trường cũ.
Hiệu trưởng tức giận nói: “Tiểu Cam, nếu cô muốn chuyển công tác, tôi cũng không có gì để nói, nước luôn chảy xuống chỗ thấp, con người luôn hướng đến chỗ cao hơn, thanh niên sức dài vai rộng muốn có một tiền đồ rộng mở là một việc hết sức bình thường. Nhưng cô nên báo cho tôi trước một tiếng để tôi sắp xếp giáo viên khác thay cô, việc đã thế này khiến toàn bộ công tác giảng dạy bị đảo lộn hết cả.”
Cam Lộ cứng họng, không có cách nào giải thích rõ ràng bởi chính cô chẳng hề có nhu cầu chuyển đi nơi khác.
Lúc cô vội vã về nhà thì trời đã tối, Thượng Tu Văn và Ngô Lệ Quân đã ngồi trước bàn ăn, đang dùng bữa tối, nhìn thấy cô về trễ vào một ngày không phải là cuối tuần đều tỏ vẻ ngạc nhiên. Cô chìa tờ quyết định điều công tác ra trước mặt Thượng Tu Văn, yêu cầu anh giải thích. Thượng Tu Văn cầm lấy xem kĩ càng, chau mày nói: “Cái này không phải anh làm, anh chẳng có quyền hạn này, cũng không hề có yêu cầu này.”
Ngô Lệ Quân ngồi bên cạnh từ tốn nói: “Chính mẹ đã gọi điện cho giám đốc Triệu ở Sở Giáo dục, yêu cầu ông ta xúc tiến việc này đấy.”
“Mẹ…” Hai người đồng thanh kêu lên, Thượng Tu Văn có ý trách móc, Cam Lộ thì tức giận. Thượng Tu Văn đưa tay nắn nắn tay cô, ánh mắt nhìn cô vỗ về, tỏ ý bảo cô bình tĩnh lại.
Nhưng Ngô Lệ Quân vẫn thản nhiên như không, rõ ràng là chẳng để tâm đến thái độ của hai người, lạnh lùng nói: “Con dạy học ở cái trường ngoại ô đó, mỗi tuần về nhà một lần, Tu Văn chỉ còn cách thỉnh thoảng đến thăm con, ở căn hộ mà con thuê, hai người đều không thuận tiện. Chuyển về dạy ở trường trung học trực thuộc Đại học Sư phạm, vừa là trường tốt nhất của tỉnh, con lại có thể sống ở nhà, không phải là rất tốt sao?”
“Dù có tốt thế nào thì mẹ cũng nên bàn bạc với con trước chứ ạ. Hơn nữa con dạy ở trường hiện tại đang rất vui vẻ, không có ý định chuyển đi nơi khác.”
Ngô Lệ Quân nhìn thẳng vào mắt cô, ánh nhìn có chút giễu cợt: “Được rồi, con không muốn ở chung với mẹ chồng thì thôi vậy.”
Cam Lộ ngơ ngác, Ngô Lệ Quân không chút nể tình tiếp tục nói: “Đừng tưởng mẹ giống như những bà mẹ chồng khác giữ khư khư con dâu bên mình, con dâu suốt ngày tìm cách lấy lòng mẹ chồng, mẹ không thích quản những việc ra sức lấy lòng mất thời gian ấy. Nhưng con dâu nhà này phải có một công việc đàng hoàng một chút, mẹ cũng không muốn Tu Văn chạy tới chạy lui vất vả.”
Cam Lộ định mở miệng nói gì đó thì bị Thượng Tu Văn cướp lời: “Mẹ, chuyện này đáng lẽ mẹ phải bàn bạc trước với Lộ Lộ.”
“Theo mẹ thì việc này chẳng có gì đáng để bàn bạc cả, người ta chính thức tiếp nhận con cũng là đã rất miễn cưỡng rồi. Giám đốc Triệu nể mẹ lắm mới ra mặt, lúc đó hiệu trưởng trường mới đồng ý không cần phải dạy thử, cũng không cần thử việc, nhận thẳng con vào dạy. Bây giờ trường trung học trực thuộc Đại học Sư phạm tuyển dụng giáo viên yêu cầu phải có học vị thạc sĩ trở lên đấy, mẹ còn lo con sang đó không đủ năng lực đáp ứng đòi hỏi của người ta, lúc đó giám đốc Triệu càng khó xử hơn, mẹ đã nói với ông ấy rồi, nếu quả thật không được thì sắp xếp cho con vào làm trong thư viện trường hoặc là đổi nghề làm công việc hành chính cũng được.”
Cam Lộ tức run người, cô chỉ biết bà mẹ chồng có địa vị, quyền lực không nhỏ này không thích cô, không ngờ lại còn xem thường cô đến nhường ấy. Lúc cô chuẩn bị phát hỏa thì bàn tay Thượng Tu Văn đang nắm tay cô bỗng siết mạnh hơn, mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô có ý cầu khẩn: “Lộ Lộ, ăn cơm đã rồi hẵng nói.”
Cam Lộ tức giận trừng mắt nhìn anh, anh không hề có ý tránh né ánh nhìn ấy, cô giằng tay ra khỏi tay anh, sập cửa đi ra khỏi nhà.
Thượng Tu Văn không đuổi theo cũng không khiến cô ngạc nhiên. Nhìn bề ngoài, mối quan hệ giữa anh và mẹ anh không được thân thiết cho lắm, điểm chung giữa hai người là thái độ lạnh lùng, ít cười nói, chuyện trò như mẹ con nhà khác. Nhưng anh quan tâm đến mẹ anh là điều không phải nghi ngờ, trước khi kết hôn anh nói với cô rằng, mẹ anh sức khỏe không được tốt lắm, sau khi cha anh qua đời thì vô cùng cô đơn, e rằng anh sẽ không mua nhà ra ở riêng được.
Cam Lộ lại có dự định khác nên không để tâm lắm đến chuyện này, chỉ cười gật đầu.
Thật ra, cô cũng có ý định ra riêng. Cô làm việc ở trường trung học văn hóa, nơi làm việc gần ngoại thành, cách ngôi nhà to rộng, đầy đủ tiện nghi của mẹ chồng quả thật rất xa, đi xe buýt đi làm phải đổi tuyến ba lần mất gần hai tiếng đồng hồ, còn tính chất công việc của Thượng Tu Văn không thể mỗi ngày đưa đón cô. Vậy là cô có thể danh chính ngôn thuận một tuần về nhà một lần, có thể tiếp tục ở căn hộ nhỏ trong một khu dân cư cạnh bờ hồ, căn hộ này có hai phòng, nội thất đầy đủ, chủ nhà đi làm ở tỉnh khác, đồ đạc trong nhà hoàn toàn mới, cô được người quen giới thiệu, vừa đến xem đã ưng ý ngay, thỏa thuận thuê trong hai năm. Sống ở đây cô thấy vô cùng thoải mái, nên chẳng hề có ý định chấm dứt hợp đồng thuê trước thời hạn.
Thượng Tu Văn hai ba ngày lại lái xe đến ở với cô, cuối tuần đón cô về nhà ở một ngày, cả nhà cùng ăn cơm với nhau. Sự sắp xếp này bảo đảm không gian riêng cho hai người và cô cũng có không gian tự do riêng, cô căn bản là chẳng hề có ý định thay đổi nó.
Thế nhưng Ngô Lệ Quân rõ ràng là nhìn thấu ruột gan cô, không muốn cho cô ung dung tự tại ở ngoài thêm một ngày nào nữa.
Thượng Tu Văn gọi điện đến, Cam Lộ liếc nhìn màn hình điện thoại rồi nhấn phím cúp máy, cô gọi điện cho Tiền Giai Tây, chuông đổ rất lâu Tiền Giai Tây mới nghe điện thoại, dài giọng nói mình đang hẹn hò, bây giờ không tiện nghe điện thoại. Cô tức giận gầm gừ ném bốn chữ “trọng sắc khinh bạn” qua ống nghe, Tiền Giai Tây cười lớn, đáp lại cô bốn chữ: “Như nhau cả thôi.” Cam Lộ đành ấm ức thừa nhận, sau khi kết hôn, cô đã từ chối rất nhiều cuộc hẹn với Tiền Giai Tây nên đành bất mãn cúp điện thoại.
Cam Lộ lao vào mua sắm điên cuồng hơn hai tiếng đồng hồ, vung tay mua liền một lúc mấy bộ quần áo mà thường ngày cô chẳng bao giờ mặc và một bộ đồ nội y, đến khi mệt nhoài, cô vẫy taxi về căn hộ mà mình thuê.
Cửa vừa mở ra, đèn trong phòng sáng trưng, Thượng Tu Văn đang thản nhiên ngồi dựa sô pha đọc tạp chí, nhìn thấy cô bước vào liền cười nói: “Cuối cùng cũng về rồi đấy, đã hết giận chưa?”
Cam Lộ trước nay không để bụng lâu nhưng lúc đó nhìn thấy Thượng Tu Văn vô cùng bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra, tự nhiên máu nóng ở đâu trào lên, cô chẳng nói chẳng rằng thay giày rồi sải bước vào phòng ngủ. Thượng Tu Văn đứng dậy, bước qua bàn trà với tay ôm lấy cô.
Anh ôm rất chặt, cô vùng vằng thoát ra, chẳng biết từ lúc nào cái trạng thái cô giận dỗi anh vuốt ve đã biến thành sự khiêu khích ngầm lẫn nhau, hai người cứ thế giằng co từ phòng khách vào đến phòng ngủ, đợi anh đè cô xuống giường, ngón tay, môi lưỡi bắt đầu dạo chơi xuống phía dưới, cả hai như bị cuốn vào nhau, chìm trong sự cuồng nhiệt của nhau, chút khúc mắc trong lòng cô hệt như bộ quần áo cô mặc trên người, từng cái một bị vứt xuống dưới đất…
Trong phòng trở nên yên tĩnh, trên người cả hai lấm tấm mồ hôi, trong trạng thái mệt nhoài, thả lỏng sau cuộc ái ân, Cam Lộ gối đầu lên vai Thượng Tu Văn, nằm không nhúc nhích, nhưng trong lòng cô lại nghĩ: Chúc mừng mày, bốn tháng sau khi kết hôn, lần đầu tiên cãi nhau với chồng, lại cũng là lần đầu tiên dùng cách thông tục nhất đầy nhục dục để hòa giải.
Từ nhỏ, Cam Lộ đã chứng kiến vô số lần giận hờn, cãi vã giữa cha và mẹ. Dù sự tức giận của cô đã giải quyết trên giường nhưng cốt lõi của vấn đề đâu đã được giải quyết, cô lại không có tâm trạng tranh cãi cũng chẳng còn quyết tâm giữ vững lập trường của mình, nói thế nào thì cô đều thấy ấm ức. Thể xác thì nhẹ nhàng thoải mái mà sao trong lòng lại nặng nề đến thế, sự mâu thuẫn này khiến cô muộn phiền.
Thượng Tu Văn dường như nhìn thấu tâm can cô, anh dịu dàng nói: “Xin lỗi, anh thay mẹ xin lỗi em, việc này quả thật mẹ không đúng.”
“Nhưng anh cảm thấy đó là ý tốt của mẹ, đúng không?”
“Ít ra mẹ cũng không có ác ý, còn như những lời mẹ nói, đó là tính cách trước giờ của mẹ, anh luôn thông cảm với cấp dưới của mẹ, mẹ chắc chắn không phải một người lãnh đạo dễ gần.”
“Vậy mẹ có phải là người mẹ chồng dễ gần không?”Dừng một lát, Cam Lộ buồn bực hỏi.
Thượng Tu Văn siết chặt cánh tay để ở vai cô, để cô nằm lên anh, mặt đối mặt với anh: “ Thẳng thắn mà nói, mẹ anh không thể khái quát đơn giản bằng việc dễ gần hay không. Mẹ không hề hà khắc, không hay tính toán chuyện gia đình, nhưng tính cách của mẹ mạnh mẽ. Tháng trước có một hôm anh ở đây với em, mẹ bị lên cơn đau tim đột ngột, mẹ gọi điện cho thư kí của mình để đưa đi bệnh viện mà không gọi cho anh, ngày hôm sau anh mới biết.”
Cam Lộ kinh ngạc: “Sao anh không nói với em? Em đáng lẽ phải đến thăm mẹ chứ.”
Thượng Tu Văn thở dài: “Kiểm tra rồi, không có trở ngại gì lớn, ngày hôm sau xuất viện luôn, mẹ nói em không cần đến thăm. Yên tâm đi, mẹ không có ý làm khó em, đó là phong cách của mẹ. Bà không bao giờ nói thẳng là không thích anh ở nhà, nhưng bà luôn để anh tự thấy có lỗi. Anh quả thật cảm thấy rất có lỗi.”
Cam Lộ thật không biết phải nói gì: “Chả trách gần đây anh rất ít đến đây.”
“Mẹ không hi vọng anh kết hôn rồi mà vẫn phòng không đơn chiếc.” Thượng Tu Văn cười, “Cho nên mới mở miệng nhờ người ta chuyển công tác cho em. Anh vừa nói chuyện nghiêm túc với mẹ ở nhà xong, bà không có ý nhượng bộ nhưng sau này có lẽ sẽ không quyết định thay em như vậy nữa.”
Cam Lộ thở dài không thành tiếng, lúc anh cố vuốt ve cô, cô biết mình đã ở vào thế thỏa hiệp, hai người chung sống với nhau, luôn phải nể nang và nhượng bộ nhau. Cô không có ý định giữ bực tức trong lòng, nhưng cứ nghĩ đến việc phải dọn về nhà chồng, ngày ngày chung sống với bà mẹ chồng khó tính dưới một mái nhà, cô không khỏi thở dài.
“Lộ Lộ, anh biết, chuyển công tác và dọn về nhà sống em chắc chắn đều không thích, cuộc sống hiện tại đối với em rất tự do tự tại, nhưng hãy nể mặt anh mà tiếp nhận có được không?”
Yêu cầu của anh trực tiếp như thế, hoàn toàn không có ý năn nỉ, nhưng ánh mắt nhìn cô quá đỗi dịu dàng, ấm áp, cô đành phải gật đầu.
Sau đó mấy hôm, Cam Lộ cầm quyết định điều động công tác đi làm thủ tục, cũng không giải thích với hiệu trưởng trường trung học văn hóa điều gì, tất nhiên càng không nói rõ tâm trạng của mình cho đồng nghiệp mới ở trường trung học trực thuộc Đại học Sư phạm biết: Tôi chẳng muốn đến ngôi trường này chút nào. Những lời này nếu để người khác nghe được, rõ ràng chẳng khác nào đã đi cửa sau mà còn tỏ ra ta đây trong sạch.
Việc chuyển công tác của cô làm một cách dễ dàng và nhanh chóng, những tin ngoài luồng cũng tự nhiên lan ra, mẹ chồng là quan to bỗng chốc biến thành một “bí mật công khai” ai cũng biết.
Đúng lúc đó việc chuyển công tác của một giáo viên khác bị kéo dài, chậm trễ, thế là Cam Lộ bị đem ra bàn tán, những lãnh đạo trường bị lôi vào câu chuyện đầy một bụng tức đã trả lời một câu: Nếu không cô cũng lên gặp Giám đốc sở Giáo dục bảo ông ấy viết cho một cái giấy tay. Câu nói này chặn họng thành công vị giáo viên xui xẻo đó, nhưng lại khiến cho Cam Lộ khi vừa bước vào môi trường làm việc mới đã bị cô lập hoàn toàn.
Mấy người đó nghĩ cô ngu ngốc, lại càng nói nặng nề hơn, sau cùng trực tiếp hỏi thẳng cô, dường như thấy cô bị tổn thương thì họ mới thỏa mãn vậy: “Cô Lộ, người ta đều nói đầu thai là sống có kĩ thuật, theo tôi thấy ấy mà, con gái lấy chồng mới là đầu thai lần thứ hai, hoàn toàn có thể bù đắp cho những tiếc nuối của lần đầu thai thứ nhất.”
Cam Lộ dừng suy nghĩ mông lung của mình lại, nhếch khóe miệng cười: “Cái lý thuyết này hoàn toàn đúng, tôi trước nay luôn tán thành tất cả mọi người nhắm mắt đầu thai, mở mắt kết hôn.”
Sự thẳng thắn của cô khiến cho đối phương có chút ngượng ngừng. Họ dù sao cũng là phần tử trí thức, khuyên bảo học sinh vừa là thói quen vừa là sở trường, có thể thao thao bất tuyệt, hung hồn giảng đạo đức, nhưng lại chẳng có mấy cơ hội công kích, gây sự với người khác nên gặp phải người dửng dưng như cô, bỗng chốc xìu như bún.
Quan trọng hơn là, trình độ dạy học của cô cũng không yếu kém như người ta tưởng, tuy môn lịch sử cấp không có chỉ tiêu đánh giá cụ thể nhưng nghe xong tiết dạy của cô dù trước đó có ý đồ vạch lá tìm sâu thì từ hiệu trưởng cho đến hiệu phó chuyên môn, tổ trưởng bộ môn đều gật đầu hài long. Dần dà, chẳng ai nói gì trước mặt cô nữa.
Còn nếu như vô tình nghe thấy, Cam Lộ cũng chẳng hề bận tâm, tránh những cuộc gặp gỡ khiến hai bên đều ngượng ngùng nhiều chừng nào càng tốt chừng đó. Cô nghĩ vậy.
Cô phóng tầm mắt nhìn ra xa thì chợt tiếng chuông điện thoại vang lên, cô lấy di động ra xem, là Tiền Giai Tây gọi đến.
“ Lộ Lộ, chồng cậu đang ở đâu?”
Cam Lộ thấy buồn cười : “Ủa, cậu quan tâm anh ấy đi đâu làm gì?”
Tiền Giai Tây do dự rồi hừ một tiếng: “Tớ muốn biết mắt tớ có bị bệnh gì không. Tớ hiện đang ở thành phố J, chuẩn bị lên hình một tiết mục.”
“Yên tâm đi, cặp kính áp tròng của cậu không bị rơi mất, Tu Văn cũng đang đi công tác ở thành phố J.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, Cam Lộ cảm thấy có gì không ổn: “Sao thế ?”
Nếu lúc nãy tớ không nhìn nhầm thì Thượng Tu Văn đang đứng nói chuyện cùng Hạ Tĩnh Nghi, phó tổng giám đốc tập đoàn Tỷ Tân, nhà tài trợ chương trình của tớ, dáng vẻ…nói thế nào nhỉ?”
“Cứ nói đi.”
Tiền Giai Tây làm theo yêu cầu của cô, nói bằng giọng khô khốc: “Thân mật, không giống giao tiếp thông thường”.