Nhiếp Khiêm dừng xe ở vạch cho phép đỗ xe trên đường Tân Giang, rồi đi đến bờ sông. Sau khi tốt nghiệp anh liền đến Thâm Quyến làm việc, mỗi năm chỉ có Tết mới về nhà. Mãi đến lần này trở về làm việc hẳn, anh mới có thời gian rảnh rỗi đến công viên bên bờ sông vừa mới được tu sửa này, một mình độc bộ anh lại cảm thấy lòng man mác.
Công viên bên bờ sông chạy dọc bờ sông khoảng 10km, diện tích rộng lớn, quy hoạch cảnh quan và mức độ phủ xanh rất hợp lý, trở thành nơi thư giãn của người dân thành phố, đồng thời cũng làm giá bất động sản nơi đây tăng lên vùn vụt.
Bến sông trong hồi ức của Nhiếp Khiêm lại không giống như thế này, nơi đó có một bãi cát dài lột thiên, là nơi neo đậu tùy ý của thuyền bè, bến phà cũ kỹ, ván cầu dài sắp xếp lộn xộn vươn mình ra sông, từng bụi lau sậy đung đưa xào xạc trong gió, ánh hoàng hôn mùa hạ dập dờn trên sóng nước, người đi bơi thỏa thích nô giỡn, chơi đùa…
Anh đi vào một lối nhỏ được lát bằng gạch Đại Lý ngoằn ngoèo một cách cố ý, nhanh chóng nhìn thấy Cam Lộ đang ngồi trên một chiếc ghế đá. Cô ngồi bất động mắt nhìn xa xăm ra bến phà, gió làm tóc cô tung bay ngược ra sau. Anh dừng bước, trong mắt bỗng hiện lên một cảnh tượng khác, lúc đó cô chưa đến 17 tuổi, cha cô đang trong phòng phẫu thuật, một mình cô ngồi trên chiếc ghế dài ngoài hành lang bệnh viện, hai vai rũ xuống, thân người nhoài về phía trước, mặt úp vào hai bàn tay, rất lâu không động đậy, cái thân hình nhỏ nhắn cạn kiệt sức lực ấy khiến anh rung động.
Nhiếp Khiêm bước đến bên Cam Lộ: “Ở đây gió rất lớn, em cẩn thận kẻo bị cảm lạnh đấy.”
Cô lắc đầu: “Không sao, trời vẫn chưa lạnh lắm.”
Anh ngồi xuống: “Anh sắp không nhận ra nơi này rồi, hồi đó chúng ta từng đến bơi ở đây.”
Cam Lộ dĩ nhiên còn nhớ, đó là lần hẹn hò thứ hai của bọn cô, chỉ là lần đó đi cùng với rất nhiều bạn học của Nhiếp Khiêm. Sinh trưởng ở thành phố Tân Giang này, ra sông bơi lội là trải nghiệm mùa hè của rất nhiều người. Nước sông không trong vắt mà có màu phù sa, nhưng dòng chảy không lớn, chỉ cần kỹ thuật bình thường thậm chí không thạo sông nước cũng không sao, có thể mặc áo phao hoặc ngồi trong phao chơi ở khu vực gần bờ, gió trên sông lồng lộng, mỗi lần có thuyền bè chạy qua, những đợt sóng lại nổi lên, đó là thú vui không thể cảm nhận được ở hồ bơi.
“Bây giờ mà là mùa hè thì người đến bơi cũng đông đúc như vậy thôi, hơn nữa nghe nói năm sau tính sẽ xây cho mấy hồ bơi thiên nhiên ở bến sông.” Cam Lộ từ tốn nói: “Em không cố ý chọn nơi này để hoài niệm, chỉ là lúc anh gọi đến, em đang ở đối diện dùng cơm.”
“Cũng không cần phải giải thích rõ với anh như vậy, với sự thận trọng của em, anh không hy vọng em cố ý chọn chỗ mờ ám để gặp anh.” Nhiếp Khiêm duỗi hai chân ra, thuận miệng hỏi, “Chồng em thấy thế nào về rắc rối mà công ty đang gặp phải?”
“Anh ấy đi công tác rồi, em vừa nghe được chuyện này chưa liên lạc được với anh ấy.”
“Anh ấy chắc phải biết sớm hơn em, cha Phùng Dĩ An có chức quyền ở thành phố này, tuy chẳng phải là ban ngành trọng yếu nhưng chắc chắn không biết sau thiên hạ.”
Lời nói này trùng với suy nghĩ của Cam Lộ, cô đoán Phùng Dĩ An bây giờ có thể đang bận rộn tìm cách ứng phó, mới không có thời gian nghe điện thoại của cô: “Được thôi, nếu nói như vậy người cần biết chuyện thì đều đã biết, dù là bằng cách nào. Bây giờ còn tin xấu gì mà anh phải thông báo cho em?”
“Chuyện này không nhỏ cũng không lớn, cốt thép xây dựng không giống như những sản phẩm khác, mỗi sản phẩm đều có thông số và chứng chỉ đảm bảo chất lượng. Tín Hòa công khai đưa ra lời buộc tội, chác chắn phải đưa ra được bằng chứng, còn An Đạt và Húc Thăng cũng như vậy, đều có thể đưa ra bằng chứng phản bác lại, dĩ nhiên cái này không cần anh chỉ bảo, anh đoán chồng em và Phùng Dĩ An chắc chắn sẽ ứng phó theo cách này.”
Cam Lộ có chút ngạc nhiên, tiêu chuẩn đạo đức của cô không rộng đến nỗi có thể chấp nhận được sự việc này: “Đây có thể gọi là lấp liếm cho hành động của mình không?”
Trong ánh đèn tù mù, cô không nhìn thấy rõ biểu hiện của Nhiếp Khiêm, nhưng hàm răng trắng sáng của anh rõ ràng vừa lóe lên: “Chẳng lẽ trong lòng em đã có phán quyết chồng em có tội?”
“Không, em nghĩ nên có một kết luận rõ ràng, hoặc là cốt thép của Húc Thăng thật sự có vấn đề, hoặc là Tín Hòa buộc tội vô căn cứ.” Cô nghi hoặc nhìn Nhiếp Khiêm, “Anh đang cười em đấy à?”
“Anh không cười nhạo em, nhưng xem ra chồng em bảo vệ em không tồi chút nào.” Nhiếp Khiêm khô khốc nói.
Cam Lộ bị câu nói này đánh trúng, không hiểu sao lại bị anh coi như trẻ con thế, nghĩ đến Thượng Tu Văn trước giờ đều rất ít khi nói về công việc với cô, nên đành rầu rĩ thừa nhận: “Em thật chẳng biết gì nhiều về công việc làm ăn của anh ấy.”
“Nhìn cách em quản lý cha em hồi trước, anh cứ nghĩ em sẽ là một người vợ tinh tế.”
“Anh ấy lúc nào cũng xử lý tốt tất cả mọi việc…” Cam Lộ đột nhiên bị kích động. Nhiếp Khiêm lúc này đây đang nhắc đến cha cô, cô đột nhiên nhận ra thái độ của Thượng Tu Văn chính là nguyên do khiến cô không bao giờ hỏi chuyện làm ăn của anh, quan trọng hơn là, sau khi cô quản lý cha cô hơn mười năm trời từ việc nhỏ nhặt nhất, ít ra trong tiềm thức cũng đã quá mệt mỏi, nên khi gặp phải Thượng Tu Văn không cần cô phải lo lắng cho anh, nên cảm thấy vô cùng vui mừng. Nghĩ đến đây, cô vừa có chút xấu hổ vừa có chút kinh ngạc, thở dài: “Làm vợ như em có thể coi là vô cùng thất bại.”
Nhiếp Khiêm cũng thở dài đưa mắt mặt sông bị bao phủ bởi màn đêm: “Em đừng tự trách mình nữa, chồng em đã cho em niềm tin như thế cũng là một việc tốt mà.”
Cam Lộ không nói gì, lần đầu tiên cô ý thức được rằng thứ cô cần phân tính và hoài nghi ở cuộc hôn nhân này không chỉ có mỗi quá khứ của Thượng Tu Văn.
“Chỉ là trước mắt sự việc xem ra không đơn giản, Thẩm Gia Hưng làm như vậy không hề có sự bàn bạc với anh. Chiều nay lúc thông báo cho anh biết, ông ta nói việc này và việc kinh doanh cụ thể của công ty không liên quan đến nhau, do ông ta toàn quyền phụ trách. Anh chỉ có thể thẳng thắn nói với ông ta, chủ tịch hành động như vậy, đối với tổng giám đốc điều hành mà nói, là không bình thường chút nào”.
“Vậy theo những gì anh biết, ông ấy và Húc Thăng, An Đạt có mối thù hận cá nhân hoặc xung đột lợi ích nào không?”
“Ít nhất nhìn bề ngoài thì chắc là không có, anh đã điều tra ra rồi, địa ốc Tín Hòa trước đây lấy nguyên liệu sắt xây dựng của Húc Thăng thông qua An Đạt, đến tháng trước thì dừng, việc cung cấp hàng hóa và thanh toán của hai bên đều trong phạm vi hợp đồng. Nhưng hành động lần này của Thẩm Gia Hưng chắc chắn là có mưu đồ nào đó, ông ấy có đầu óc của một người làm kinh doanh, không có lợi là ông ta không làm, càng không thể làm việc tổn hại đến người khác mà không có lợi cho mình. Có lẽ em nên để chồng em có thời gian nghĩ kỹ nguyên do, dù sao anh ấy cũng là người trong cuộc.”
Cam Lộ gật gù: “Em hiểu rồi, cảm ơn anh.”
Giọng điệu khách sáo mà trịnh trọng của cô khiến Nhiếp Khiêm cười đau khổ: “Anh không ngờ rằng anh và em lại đối mặt trong chuyện này.”
“Anh đừng bận tâm, chuyện này không liên quan đến anh mà.”
“Trên thương trường, quan hệ đan xem rất phức tạp, trước mắt anh vẫn chưa hiểu mục đích của Thẩm Gia Hưng, thật sự không dám đoán định. Tín Hòa sẽ nhúng tay vào việc này sâu như thế nào.” Nhiếp Khiêm lại nhìn phía trước, im lặng một lát rồi nói, “Anh chỉ hy vọng, dù có chuyện gì xảy ra, em cũng đừng vội vàng đưa ra kết luận.”
“Có chuyện gì xảy ra đi nữa thì đó cũng chỉ là mâu thuẫn trong làm ăn, đâu đến lượt em đưa ra kết luận, em sẽ không lôi ra những chuyện khác. Nhưng…” Vai Cam Lộ đột nhiên có ai đó vỗ vào một cái, cô kinh ngạc quay đầu ra sau, chỉ thấy Tần Nghiên Chi, Tần Trạm và Steven không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng họ, Tần Nghiên Chi nhìn dò xét Nhiếp Khiêm một cách thích thú.
“Vị này không phải là chồng cô chứ, Lộ Lộ.” Tần Nghiên Chi kéo dài giọng hỏi.
Không đợi Cam Lộ mở miệng, Tần Trạm đã nhận ra người ngồi cạnh cô là Nhiếp Khiêm, hai người tuy tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn bình thản, khiến anh bất giác có chút ngượng ngùng.
Ba người họ vốn đang chơi snooker trên tầng ba hội sở, bỗng nhiên Tần Nghiên Chi gọi anh đến bên cửa sổ, nhìn thấy Cam Lộ đứng lặng bên đường, rất lâu không nhúc nhích.
Tần Nghiên Chi bĩu môi: “Cô ấy cứ bí hiểm thế nào ấy rõ ràng là không bận việc gì, thà đứng thẫn thờ bên đường chứ không chịu đi chơi với chúng ta.”
Tần Trạm nói: “Sao em biết người ta không có việc gì, ông xã cô ấy tối nay đi công tác về, dĩ nhiên là phải về nhà rồi.”
Lời còn chưa nói hết thì thấy Cam Lộ lấy điện thoại ra nghe, sau đó bước nhanh sang đường, đi vào công viên phía đối diện ven sông.
Tần Nghiên Chi cười hi hi nói: “Ấy, nhà cô ta không ở ven sông hoặc trên thuyền đấy chứ? Anh đoán xem cô ta sang đấy làm gì?”
“Đi ngắm cảnh không được sao? Em đúng là nhiều chuyện, lại đây đánh bóng này.”
Không ngờ Tần Nghiên Chi quay sang nói với bạn trai: “Đi, Steven, chúng ta ra sông tản bộ.”
Tần Trạm biế rõ cô em họ là người rất cảm tính, đoán chắc cô không phải bỗng dưng có nhã hứng tản bộ, nhưng ngăn không được, lại sợ cô gây chuyện nên đành đi theo. Đến bờ sông, từ xa nhìn thấy Cam Lộ ngồi một mình trên chiếc ghế dài, thẫn thờ nhìn ra xa, anh thở phào: “Được rồi, đừng làm phiền cô ấy, chúng ta đi thôi.”
Tần Nghiên Chi nào muốn đi, đến cửa hàng bên cạnh mua mấy lon bia: “Uống rượu ở đây thích hơn nhốt mình trong phòng billard.”
Steven cũng đồng thanh phụ họa: “Công viên này xây đẹp thật đấy, mùa hè nếu có Festival, vừa nghe nhạc vừa uống bia thì thật chẳng còn gì thú vị bằng.”
Bọn họ ngồi trên bậc tam cấp phía sau uống bia trò chuyện, cảm thấy rất thư thái. Nhưng chẳng bao lâu sau, chỉ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đi đến ngồi cạnh Cam Lộ, Tần Nghiên Chi cười hê hê: “A Trạm, anh đoán xem người này có phải là ông chồng không muốn giới thiệu với chúng ta của cô ta không?”
Tần Trạm không vui nói: “Em nhiều chuyện quá đấy, ở Mỹ mấy năm rồi sao lại không bỏ được thói thích xem vào chuyện người khác ấy thế?”
Tần Nghiên Chi đứng dậy cười nói: “Em dứt khoát phải xem vào đến cùng, qua đó xem đi.”
Tần Trạm kéo tay cô: “Chi Chi, em làm gì thế hả, cô ấy có khi nào chọc ghẹo gì em không?”
“Cô ta cũng biết điều, không mặt dày tìm đến nhà mình. Nhưng nếu không phải mẹ cô ta, em cũng không đến nỗi vừa học hết cấp ba đã bị cha tống cổ ra nước ngoài du học.”
“Ấy, em nói có lý một chút đi, nếu không phải thành tích của em quá kém, ở trong nước không vào nổi trường nào tốt, chú cho em đi học đâu có liên quan gì đến dì.”
Tần Nghiên Chi hếch mặt lên, hắt tay anh ra: “Đúng vậy, cha em lúc nào cũng lấy cô ta ra để dạy em, vừa học giỏi, vừa hiền lành, lại hiểu chuyện, tự lập, em bây giờ muốn xem cô ta có phải là hoàn hảo không có khuyết điểm như thế không.”
Cô đi thẳng đến chỗ Cam Lộ ngồi, Steven không hiểu chuyện gì cũng đi theo cô, Tần Trạm toát mồ hôi vội vàng đuổi theo sau.
Nhiếp Khiêm đứng dậy, chào Tần Trạm: “Giám đốc Tần, chào anh.”
Hai người gặp mặt nhau trong vô số các buổi tiếp khách, Tần Trạm miễn cưỡng cười: “Chào anh, Nhiếp tổng.”
Ánh mắt Nhiếp Khiêm lướt qua Tần Trạm, hướng về Tần Nghiên Chi, cười mà như không cười: “Tiểu thư, cô đoán không sai, tôi không phải là chồng Lộ Lộ. Có vấn đề gì không?”
Người anh cao lớn, ánh trăng sáng chiếu rọi khiến gương mặt anh tuấn của anh càng nghiêm nghị lạnh lùng khiến người ta có cảm giác e dè. Tần Nghiên Chi đần người ra, nhất thời không biết phải nói gì. Cam Lộ bực bội nhìn Tần Trạm, Tần Trạm xua tay, thể hiện sự bất đắc dĩ của mình rồi cười ha ha: “Thật khéo quá, lại gặp mặt ở đây, cùng nhau đi uống chút bia chứ.”
“Không còn sớm nữa, em phải về nhà.” Cam Lộ cũng đứng dậy, khoác giỏ xách lên vai.
“Anh đưa em về. Tạm biệt các vị.” Nhiếp Khiêm gật đầu chào mọi người rồi cùng Cam Lộ đi ra khỏi công viên.
“Cuộc sống của em đúng là không giống như những bà nội trợ đơn thuần mà.” Nhiếp Khiêm cho xe chạy ra đường, “Lại có người muốn chĩa mũi dùi vào em, hơn nữa cô gái đó lại tỏ vẻ như vừa bắt gian thành công cơ đấy.”
Cam Lộ bị hai từ “bắt gian” và “chĩa mũi dùi” làm cho rúng động, nhưng nhớ lại cái nhìn dò xét thích thú của Tần Nghiên Chi, trong ánh mắt rõ ràng không chỉ có sự hiếu kỳ. Cô thừa nhận vừa rồi có lẽ không phải vô tình gặp gỡ, đồng thời cũng khẳng định mình giữ khoảng cách với gia đình họ Tần là hoàn toàn đúng đắn.
“Tần Trạm có quan hệ gì với em?”
Cam Lộ không vui tránh ánh mắt của anh: “Chẳng có quan hệ gì cả.”
Nhiếp Khiêm sững lại: “Anh không có ý tra hỏi em, nhưng Tần Trạm là cháu của Tần Vạn Phong, những người theo ngành địa ốc bên cạnh em quả không ít.”
Cam Lộ không có ý định cho anh biết Tần Vạn Phong là chồng hiện tại của mẹ cô: “Tiếc là em không đủ tư cách đóng vai hồng nhan họa thủy, nếu không có thể trực tiếp tìm lý do ướt át cho chuyện này rồi.”
Nhiếp Khiêm cười hê hê: “Rất tốt, em vẫn chưa mất đi khiếu hài hước.”
Cam Lộ cười gượng: “Anh cũng biết pha trò hơn lúc trước.”
Nhiếp Khiêm trầm ngâm một lúc rồi mới nói: “Trước đây anh quá cứng nhắc, chắc là một gã đàn ông chán ngắt đúng không?”
“Anh không chán ngắt, Nhiếp Khiêm ạ.” Cam Lộ có sao nói vậy, “Anh chỉ nghĩ cho mình anh: sự nghiệp của anh, mục tiêu của anh, tiền đồ của anh, người khác không cách nào chiếm được sự chú ý của anh, đó cũng không phải là lỗi của anh.”
Nhiếp Khiêm hồi lâu không nói, lòng Cam Lộ rối bời nên cũng chẳng muốn tìm đề tài để nói, xe nhanh chóng dừng trước chung cư nhà cô, cô tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống: “Cám ơn anh, tạm biệt.”
Cam Lộ về đến nhà, vào phòng mẹ chồng chào bà trước: “Mẹ, con đã về.”
Ngô Lệ Quân đã thay quần áo ngủ, đang đọc tài liệu gì đó, mặt đanh lại, chỉ gật đầu, rõ ràng là không có ý trò chuyện với cô, Cam Lộ cũng chẳng thể hỏi điều gì, chiếu lệ bảo bà đi ngủ sớm, sau đó lên lầu.
Lúc cô sắp học thuộc giáo án xong thì nhận được điện thoại của Thượng Tu Văn: “Lộ Lộ, anh đã về rồi, bây giờ đến chỗ Dĩ An xử lý chút việc, về nhà hơi trễ, em đừng đợi anh.”
Giọng anh vẫn bình thản như mọi ngày, nghe không ra điều gì bất thường, Cam Lộ chần chừ một lát, cuối cùng hỏi: “Việc có nghiêm trọng không?”
Thượng Tu Văn có chút ngạc nhiên: “Em cũng nghe nói rồi à? Đừng lo lắng, không sao đâu, chúng ta nói sau nhé.”
Cam Lộ hơi yên tâm một chút, cô hoàn thành công việc xong, đúng giờ lên giường đi ngủ, dù trằn trọc rất lâu, nhưng cuối cùng cô vẫn mơ màng thiếp đi, nhưng giấc ngủ không ngon. Thượng Tu Văn vừa đẩy cửa bước vào, cô liền tỉnh dậy, với tay bật đèn bàn.
Thượng Tu Văn đặt hành lý vào một góc, ngồi lên mép giường, vuốt tóc cô: “Chưa ngủ à, đã nói là em đừng lo lắng mà.”
Cam Lộ chăm chú nhìn anh, chỉ thấy gương mặt anh có vẻ mệt mỏi, mắt trũng sâu, cằm lún phún râu chưa kịp cạo, dù anh có tỏ ra trấn tĩnh thế nào cũng không có vẻ giống như bình thường. Cô không định hỏi gì ngay lúc này chỉ nói: “Để em đi mở nước cho anh, anh đi tắm đi.”
“Để anh xem tay em nào.” Anh cầm lấy trái Cam Lộ quan sát tỉ mỉ, “Còn đau không?”
Chiều nay cô đã đến bệnh viện thay thuốc, cổ tay phải vẫn còn quấn băng trắng nên không thấy gì: “Bác sĩ nói uống thuốc đúng giờ sẽ không sao.”
“Xin lỗi, em bị thương vậy mà anh không thể lập tức quay về ở bên cạnh em, bây giờ lại làm em lo lắng. Không sao đâu, anh và Dĩ An cơ bản đã có kế hoạch ứng phó rồi.”
Anh lúc nào cũng chu đáo như vậy, nhưng không hiểu vì sao, sự chu đáo lúc nãy của anh làm Cam Lộ thấy xót xa, cô miễn cưỡng cười: “Không sao, em đi mở nước đây.”
Thượng Tu Văn đi tắm, Cam Lộ cũng không ngủ, mở hành lý của anh, lấy áo vest ra treo lên, cho quần áo cần giặt vào giỏ đựng quần áo dơ, rồi cất va li vào tủ. Sắp xếp gọn gàng đâu ra đó, lại nghĩ đến mấy ngày hôm nay anh không ở nhà, cô không để sẵn quần áo ngủ của anh trong nhà tắm, vội vàng mở tủ lấy ra một bộ cầm vào nhà tắm. Chỉ thấy Thượng Tu Văn đang ngâm mình trong bồn mát xa, hai môi mím chặt vào nhau tố giác tâm sự trùng trùng trong lòng anh.
Cam Lộ đặt áo ngủ xuống, lấy quần áo anh vừa thay ra cho vào giỏ đồ dơ, rồi ngồi xuống cạnh bồn tắm nhúng tay phải vào nước, nước có vẻ lạnh, cô gọi: “Tu Văn.”
Thượng Tu Văn mở mắt, mỉm cười, nắm lấy tay phải cô, nhẹ nhàng đưa lên môi hôn.
“Cẩn thận kẻo bị cảm lạnh đấy, tắm nhanh rồi vào giường nghỉ ngơi đi anh.”
Cô vội vàng giằng ra khỏi tay anh, quay về giường nằm, một lát sau, Thượng Tu Văn cũng bước vào, tắt đèn rồi nằm cạnh cô, cánh tay anh vòng qua người cô từ phía sau, ôm cô vào lòng, lưng cô chạm vào ngực anh, hai người giống hai chiếc muỗng úp vào nhau. Lúc trước cô rất thích tư thế thân mật này, chỉ cần anh vòng tay sang, cô lập tức điều chỉnh tư thế, cuộn tròn trong lòng anh, tận hưởng cảm giác được anh che chở. Thế nhưng hôm nay cô lại có chút mỏi mệt không thể nói thành lời, nên không động đậy.
Thượng Tu Văn vén tóc cô sang một bên, đặt nụ hôn lên gáy cô, thì thầm: “Có tâm sự à, Lộ Lộ?”
Cam Lộ không phải là người hay để lộ tâm sự ra ngoài, nhưng tâm sự của cô dường như không giấu được Thượng Tu Văn, cô thầm cảm phục anh trong tình thế này vẫn giữ được năng lực quan sát tinh tế như vậy.
Cô nhẹ nhàng thở ra: “Nếu khi anh mỏi mệt, muộn phiền như thế này, em chẳng thể chia sẻ với anh, tự em cũng sẽ cảm thấy mình thật quá đáng. Nhưng…” Cô xoay người lại, đối diện với anh, hai tay vòng qua eo anh, trán tựa vào cằm anh, “Tu Văn, em không hy vọng mình biết được tin tức của anh thông qua người khác, bất luận là tốt hay xấu.”
Cô có thể cảm nhận vòng tay đang vuốt ve lưng cô của Thượng Tu Văn đột nhiên dừng lại, anh rất lâu không nói gì, cô nghĩ, đã nói ra rồi thì chẳng có lý do gì không thể tiếp tục: “Em không định cản trở anh xử lý sự việc, có lẽ em chẳng giúp gì được cho anh, nhưng em nghĩ, chúng ta là vợ chồng phải cùng đối mặt với khó khăn chứ.”
“Anh hiểu ý em,” giọng nói trầm ấm của anh từ phía trên đầu cô vọng lại, “Lộ Lộ, anh không phải không tin tưởng em, chỉ là sự việc đến quá đột ngột, trước mắt tiến triển ngoài dự liệu của anh. Anh và Dĩ An đang bận rôn nghĩ cách ứng phó, quả thật không có thời gian để giải thích với em.”
Lòng Cam Lộ chùng xuống, ý của cô không phải chỉ là tình hình đột ngột phát sinh ngày hôm nay, nhưng cô nghe rất rõ ràng sự mệt mỏi không thể giấu giếm trong giọng nói của Thượng Tu Văn, cơ thể Tu Văn trong vòng tay cô cũng co lại, hoàn toàn không giống với cái dáng vẻ thư thái, thoải mái khi nằm lên giường như mọi ngày.
Cô tự trách móc mình: Mình không nên chọn hôm nay để nói chuyện mới phải, còn những vấn đề về quá khứ mà mình chưa hiểu của anh ấy, hôm nay lại càng không phải lúc.
“Xin lỗi, em có lẽ có chút…lẩn thẩn.”
Anh hôn lên trán cô: “Là anh không tốt, báo hại em lo lắng, không sao đâu, ngày mai sẽ có kết quả của bước xử lý bước đầu, sau đó cho dù là chuyện gì, anh cũng sẽ nói rõ với em trước, để em khỏi sốt ruột.”
“Em hiểu, khuya rồi, ngủ đi anh.”
Cô không nói gì nữa, ngón tay luồn vào áo ngủ anh, giúp anh mát xa lưng. Bình thường lúc anh mệt mỏi, rất thích được cô mát xa, nhưng lúc này anh lại giữ lấy tay cô: “Đừng cử động tùy tiện.”
“Ai dào, em giúp anh thư giãn mà.”
“Em quên là tay em đang bị thương sao?” Anh cười, một tay nhấc tay trái của cô lên đặt trên gối, sau đó đột nhiên lật người đè lên cô, “Thật ra, còn có cách thư giãn hơn nữa.”
Cô không ngờ anh còn có tâm trạng thân mật với mình, nhưng cô không thể cưỡng lại đòi hỏi cuồng nhiệt của anh, nụ hôn này tiếp nụ hôn khác nhẹ nhàng phủ lên mặt cô, cổ cô.
Cô đáp lại nụ hôn của anh, nhưng không thể hoàn toàn nhập tâm như mọi khi. Cô bất giác mở mắt ra, dường như muốn ngắm nhìn người đàn ông đang âu yếm cô. Nhưng dưới ánh sáng le lói của ngọn đèn dưới đất, cô chỉ có thể nhìn thấy đường nét của cơ thể anh đang lên xuống trên người cô.
Nụ hôn của anh càng lúc càng cuồng nhiệt hơn, dai dẳng hơn, say mê hơn. Trong khoảnh khắc hoài nghi ngập tràn trong lòng, cô vẫn rung động trước anh. Chung sống hơn hai năm nay, họ đã sớm quen với cơ thể của nhau, hòa hợp hoàn toàn mà không cần phải diễn kịch.
Lúc anh đi vào trong cô, cô hoàn toàn hiến dâng cho anh. Trong bóng tối, sự đột kích, tiếp nhận, thỏa mãn và chiếm hữu cùng hơi thở sâu càng lúc càng rõ ràng hơn, gấp gáp hơn trong màn đêm tĩnh mịch. Lúc cao trào, anh áp sát vào tai cô, dường như nói gì đó, nhưng khoảng cách quá gần, cô không nghe rõ, vừa quay sang thì đã bị môi anh khóa chặt, sau đó thì như muốn nổ tung.
Anh ôm chặt lấy cô, không nhúc nhích, hai cơ thể áp sát vào nhau, đầu anh ngả vào cổ cô ngủ ngon lành, cô nghiêng đầu hôn lên tóc anh, đột nhiên câu nói vừa nãy của anh xẹt ngang qua đầu cô, lại một lần nữa lọt vào tai cô, cô hoảng hốt nhận ra, hình như anh nói: “Sinh cho anh một đứa con nhé, Lộ Lộ.”
Buổi chiều ngày kia, lãnh đạo trường gọi điện bảo Cam Lộ đến phòng khách, nói phụ huynh Thẩm Tư Duệ đến muốn gặp cô để nói lời xin lỗi. Lãnh đạo mở lời, cô không thể không đến, hơn nữa người đến không phải là ông chủ công ty địa ốc Tín Hòa mà là phu nhân ông ta, cô nghĩ cô càng phải đến đó xem sao.
Người phụ nữ trung niên ngồi trong phòng khách là mẹ của Thẩm Tư Duệ, Lưu Ngọc Bình, bà ta xách một giỏ trái cây to, đang trò chuyên với phó hiệu trưởng Vạn. Vợ chồng họ Thẩm khởi nghiệp từ xưởng may quần áo, sau khi kiếm được bộn tiền, Thẩm Gia Hưng bỏ vốn đầu tư nhà đất, có thể nói là lên như diều gặp gió, Lưu Ngọc Bình tiếp tục quản lý công ty may mặc. Dáng người bà trung bình, ăn mặc chỉn chu, xách túi LV cỡ lớn, xử sự khôn khéo từng trải hơn con gái Thẩm Tiểu Na rất nhiều.
Lúc Cam Lộ bước vào, Lưu Ngọc Bình đứng dậy tỏ ý xin lỗi, nói mình vừa công tác ở nước ngoài về, liền vội đến trường ngay, sau đó không ngớt phê phán mình và chồng bận rộn với công việc ít quan tâm đến con cái, gây phiền hà cho trường và thầy cô, Cam Lộ đành khách khí đáp lễ lại, tỏ ý không chấp nhặt hành động của Thẩm Tư Duệ, còn xử lý thế nào là do nhà trường quyết định.
Lưu Ngọc Bình đột ngột lấy ra một cái phong bì, nói là chi phí thuốc men và bồi dưỡng nhét vào tay cô. Cam Lộ bị làm cho kinh ngạc, vội vàng nói: “Tôi xin nhận tấm lòng, còn cái này tôi không thể nhận được.” Cô xua tay từ chối vô cùng vất vả, vừa đưa mắt nhìn phó hiệu trưởng Vạn cầu cứu. Nhưng phó hiệu trưởng Vạn ở trong trường rất có quyền uy, suy cho cùng phần tử trí thức không có nhiều kinh nghiệm giao tiếp với dân làm ăn, chỉ ngồi bên cạnh nhắc đi nhắc lại “Xin đừng khách sáo”, cái quan trọng thì chẳng giúp được gì.
Cam Lộ đang vừa nói vừa cáo lui, thụt lùi ra ngoài hành lang có nhiều người qua lại trước phòng khách, thái độ rất kiên quyết, Lưu Ngọc Bình lúc đó mới chịu cất phong bì đi.
Khó khăn lắm mới tiễn Lưu Ngọc Bình về được, Cam Lộ xin với phó hiệu trưởng Vạn: “Tôi chỉ có thể nói Thẩm Tư Duệ không cố ý đẩy tôi, vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, xử lý thế nào mong các vị lãnh đạo quyết định, tôi không có ý kiến. Xin nể tình tôi bị thương mà vẫn không nghỉ phép, sau này đừng vì chuyện này mà gọi phụ huynh đến tìm tôi nữa.”
Phó hiệu trưởng Vạn cười hê hê: “Tôi không vì bà ấy thành khẩn xin lỗi mà bỏ qua cho bà ấy, nếu không quy định của trường chẳng phải trở thành trò cười hay sao, làm sao có thể răn đe học sinh khác. Được rồi, cô không cần bận tâm đến chuyện này nữa.”
Cam Lộ trở về văn phòng, nắn nắn hai bên má tê đi vì cười, nghĩ, cái bà Thẩm phu nhân này rất giống với những gì cô tưởng tượng về dân làm ăn. Chưa gặp được Thẩm Gia Hưng, cô không hề thấy tiếc nuối vì dù sao cô cũng hoàn toàn không có ý định đi gặp vợ chồng họ khi chưa suy nghĩ thấu đáo.
Đúng như nhưng gì Tần Vạn Phong dự đoán, ngày hôm sau An Đạt bị cơ quan chức năng niêm phong, tạm thời ngừng kinh doanh để phục vụ công tác điều tra.
Cũng đúng như những gì Nhiếp Khiêm dự đoán, Húc Thăng mở cuộc họp báo tại tỉnh lỵ W của tỉnh bên, nói rõ tình hình cho báo giới biết, rằng họ đã chủ động mời bộ phận QA tham gia vào công tác điều tra chất lượng sản phẩm, nhưng không hề nhắc gì đến rắc rối của công ty An Đạt, lời phát biểu dĩ nhiên hàm ý rất rõ không để tâm đến cáo buộc của công ty Tín Hòa, ngược lại còn yêu cầu Tín Hòa cung cấp chứng từ và biên bản nhập hàng, chứng minh lô hàng cốt thép đó lf do họ cung cấp.
Cơ quan chức năng dĩ nhiên vẫn tuần tự triển khai công tác điều tra, sự việc tạm thời rơi vào trạng thái giằng co.
Cam Lộ nói lên nghi vấn của mình, Thượng Tu Văn lại không giống như Nhiếp Khiêm cảm thấy buồn cười mà kiên nhẫn giải thích với cô: “Bộ phận QA của Húc Thăng do anh rể thứ hai phụ trách, anh ấy làm việc cẩn thận, chất lượng sản phẩm từ trước đến nay luôn được đảm bảo, nên không thể có tình huống này. Nhưng sự việc sau khi được báo chí đưa tin, đã ảnh hưởng rất lớn đến việc tiêu thụ sản phẩm, không thể không cố tìm cách minh oan. Trước mắt không phải là đùn đẩy trách nhiệm, chỉ là anh và An Đạt chỉ có quan hệ làm ăn với Tín Hòa, không hề có tư thù cá nhân, cậu lại càng không trực tiếp qua lại với họ. Mục đích trong hành động lần này của Tín Hòa ai cũng không thể nói rõ, đành thấy chiêu thì tiếp chiêu thôi, xem lão Thẩm đi nước cờ sau như thế nào.”
Thế nhưng Thẩm Gia Hưng vẫn chưa xuất chiêu, Thượng Tu Văn nói với Cam Lộ, ngày thứ ba sau khi Húc Thăng mở họp báo, tỉnh bên đã xảy ra rắc rối y như vậy, thậm chí còn nghiêm trọng hơn, cơ quan kiểm định chất lượng của tỉnh đang vào cuộc điều tra, anh phải đến đó ngay để giúp cậu xử lý.
Cam Lộ nghĩ, đây có phải có nghĩa là sản phẩm của Húc Thăng thật sự có vấn đề, An Đạt chính là bị lôi vào, không có bất kỳ trách nhiệm nào.
Cô chỉ gặp Ngô Xương Trí có vài lần, dĩ nhiên cô quan tâm đến số phận công ty của chồng mình hơn. Nhưng Ngô Lệ Quân và Thượng Tu Văn đều mặt mày căng thẳng, cô nghĩ họ dù sao cũng là anh em, cậu cháu, mình rốt cuộc chỉ là người ngoài, suy nghĩ này có vẻ hơi ích kỷ, cô không nói gì, lập tức đi chuẩn bị hành lý cho anh, tiễn anh ra cửa.
Những ngày tiếp theo, Phùng Dĩ An ở lại công ty phối hợp điều tra, Thượng Tu Văn bay đi bay về giữa hai thành phố này và thành phố J. Mỗi lần anh trở về, không đợi Cam Lộ hỏi, liền chủ động kể cho cô nghe diễn tiến của sự việc, anh nói không tường tận cho lắm nhưng rõ ràng và đi vào vấn đề chính. Cô nghĩ, chí ít anh cũng tiếp thu lời cô nói, thành ý đã bộc lộ ra, trước mắt cô chẳng có gì để phàn nàn.
Đợt không khí lạnh đến từ Siberia đến đúng như dự báo thời tiết, nhiệt độ hạ thấp đột ngột, chỉ trong một đêm thành phố chính thức bước sang mùa đông, mưa lạnh rơi dầm dề, chẳng có vẻ gì là muốn tạnh, qua ngày hôm sau lại rơi một trận tuyết nhỏ. Người đi bộ qua lại trên đường đã thay quần áo mùa đông, che ô cúi đầu bước vội trên đường.
Cam Lộ theo thông báo của trường, đến phòng thu của kênh giáo dục đài truyền hình tham dự vòng bán kết cuộc thi kỹ năng dạy của giáo viên trẻ.
Cuộc thi vốn dĩ đã có không khí căng thẳng, lại diễn ra ở đài truyền hình là chuyện trước đây chưa từng có, dưới ánh đèn flash chói mắt, có camera quay trực diện, có biên đạo chỉ huy hiện trường, có người dẫn chương trình miệng như bôi mỡ, có khán giả cổ vũ theo sự chỉ đạo của biên đạo, khiến mọi người đều không khỏi xì xào bàn tán: “Giáo viên cũng phải tham gia làm người mẫu từ lúc nào thế?” Lại có người rầu rĩ nói: “Kênh giáo dục căn bản là không có ai xem, bình thường cứ chiếu đi chiếu lại mấy cái phim hoạt hình dụ dỗ mấy đứa bé chưa đến tuổi đi học, làm cái trò này có ý nghĩa gì chứ.”
Nói thì nói vậy, sự sắp xếp của lãnh đạo ai cũng chẳng dám làm trái. Đến lượt Cam Lộ lên giảng, cô nhìn thấy Tiền Giai Tây không biết từ lúc nào ngồi ở một vị trí ngay hàng đầu tiên, tít mắt cười vỗ tay cổ vũ cô, cô bỗng cảm thấy thư thái. Sau khi trả lời câu hỏi chán ngắt trăm lần như một của một người dẫn chương trình truyền hình, cô bắt đầu từ tốn giảng bài, rành rọt đâu ra đó, giảng xong cô chỉ thấy một mình Tiền Giai Tây bật ngón tay cái chỉ về phía cô.
Chương trình này chỉ là thu lại, không có công bố giải thưởng và phát thưởng ngay tại hiện trường, nghe nói đợi đến khi quyết định các tiết mục được giải, người thắng cuộc còn phải đến trường quay một lần nữa, lãnh giải thưởng, lúc đó toàn bộ chương trình mới kết thúc, sau đó mới sắp xếp thời gian phát sóng. Cam Lộ không hề quan tâm đến những việc này, chỉ mừng là đã hoàn thành nghĩa vụ mà trường giao phó, còn đoạt giải thưởng hay không, đó không phải là việc cô cần bận tâm.
Ra khỏi trường quay, Cam Lộ và Tiền Giai Tây cùng đi ăn món Thái, hai người che ô đứng dưới một tán cây ở cửa sau đài truyền hình đợi taxi. Theo Tiền Giai Tây, thời điểm này vừa đúng lúc tài xế taxi đổi ca, đứng ở cửa trước đông đúc đợi xe cơ hội bắt được xe sẽ thấp hơn cửa sau. Trong lúc bọn cô đang nói chuyện phiếm thì Tiền Giai Tây hất cằm nói: “Xì, thật không chịu nổi cái điệu bộ làm ra vẻ mình là ngôi sao của cô ta.”
Cam Lộ nhìn theo, dưới những bông tuyết lất phất, một cô gái với thân hình cao ráo thon thả, đẹp mê hồn từ cửa sau bước ra, chính là đàn chị của bọn cô Lý Tư Bích. Tuy là người dẫn chương trình trên truyền hình, cô ta không hề đạt được thành tích gì lớn lao, nhưng chí ít ở thành phố này cũng được mọi người biết đến. Cô ta từ vẻ mặt kênh kiệu cho đến dáng đi chảnh chọe đều biết rõ người khác chắc chắn sẽ phải nhìn mình nhưng làm bộ không quan tâm đến những người đó, đúng thật như là Tiền Giai Tây nói, không phải ngôi sao mà tỏ ra mình là ngôi sao.
Lý Tư Bích từ trường đại học vào được đài truyền hình luôn là tiêu điểm của mọi con mắt, tự cao tự đại, trên mặt cô ta luôn hiện rõ hai chứ kiêu ngạo. Cam Lộ chưa từng qua lại với cô ta, lẽ dĩ nhiên cũng không chủ động bắt chuyện với cô ta như một fan hâm mộ. Tiền Giai Tây tuy vừa là đàn em vừa là đồng nghiệp nhưng thực chất chẳng có chút cảm tình nào với cô ta, bình thường đụng mặt nhau trên trường quay, cùng lắm chỉ hờ hứng chào nhau một tiếng.
Cam Lộ đang định nói thì Tiền Giai Tây đột ngột hạ thấp giọng như thì thào: “Nhìn kìa, kẻ quỳ dưới chân Lý Tư Bích trong truyền thuyết.”
“Lại là tin giật gân ở đài cậu chứ gì.” Dù gì cũng chỉ là một thành phố cấp tỉnh, ít ra báo chí cũng chẳng quan tâm đến động tĩnh của cô dẫn chương trình đài truyền hình địa phương.
Tiền Giai Tây cười hê hê: “Đúng đó, trong đài đều nói cô ta đang lén lút qua lại với một người bí ẩn lái Porche 911. Ấy, thật kỳ lạ, chiếc xe này nhìn rất bề thế, sao Lý đại mỹ nhân lại trở nên lặng lẽ thế nhỉ, đi ra bằng cửa sau rồi âm thầm lên xe.”
Cam Lộ định thần nhìn kỹ, đột nhiên há hốc mồm lưỡi cứng đơ không biết nói gì, vội vàng hạ thấp ô xuống che mặt mình lại.
Cô dĩ nhiên biết Lý Tư Bích, còn chủ nhân chiếc Porche 911 màu xám bạc mang biển số tỉnh bên rất có bề thế này cô không những không biết mà còn quen: Người đàn ông vừa bước xuống xe, giúp Lý Tư Bích mở cửa xe, thân mật đỡ cô lên xe, sau đó rồ ga phóng vọt đi đó mặc bộ âu phục màu xám đậm, dáng người trung bình, có gương mặt sáng sủa, phớt đời, không ai khác chính là anh họ của Thượng Tu Văn, Ngô Úy.
Cam Lộ sau khi kết hôn cùng Thượng Tu Văn đến thành phố J một lần, cùng ăn bữa cơm gia đình Ngô Xương Trí coi như ra mặt họ hàng, lúc đó trên bàn ăn cô lần đầu tiên gặp được người mà trước đây chỉ nghe nhắc đến tên, Ngô Úy.
Ngô Úy đến muộn nhất. Có thể nhận ra anh ta được mẹ và hai chị rất nuông chiều, hai anh rể đều làm ở công ty Húc Thăng, lại dưới quyền anh ta dĩ nhiên không dám nói gì anh ta, cha mẹ thì bất lực với anh ta. Còn vợ anh ta Trần Vũ Phi thì đang cùng người giúp việc bận rộn với một đứa trẻ mới hơn nửa tuổi, chốc chốc lại đút sữa, chốc chốc lại thay tã, đến cơm cũng chẳng được ăn tử tế, rõ ràng chẳng có thời gian đâu để quản anh ta. Anh ta chỉ dùng một ngón tay trêu con trai, sau đó ngồi phịch xuống ghế, hoàn toàn không để tâm đến sự bất mãn của cha vì mình đến trễ.
Thái độ của anh ta đối với gia đình rất thờ ơ nhưng lại rất nể trọng Thượng Tu Văn, chủ động giải thích với anh đến sát giờ thì có chuyện đột xuất. Sau khi Thượng Tu Văn giới thiệu, anh ta quét mắt nhìn Cam Lộ một cái, chào khách sáo: “Tu Văn suy nghĩ rất Tây, không muốn tổ chức đám cưới cho đàng hoàng tử tế, đến hôm nay mới gặp em dâu đấy.”
Cô dĩ nhiên cũng lịch sự cười đáp lễ, nhưng không nói gì, đã có Thượng Tu Văn thay cô ứng đáp.
Sau đó Ngô Úy đến đây công tác, cũng giữ lễ cùng dùng bữa với cả nhà Thượng Tu Văn, có thể nhìn ra anh ta rất kính sợ Ngô Lệ Quân, không có cái thái độ bất cần như đối với cha mình. Ngô Lệ Quân trước nay không có thói quen cằn nhằn cử nhử, chỉ có duy nhất một lần cùng ngồi với nhau đã nghiêm mặt nói: “Chuyện đàng hoàng của anh tôi nghe nói không ít, anh cũng qua cái tuổi tam thập nhi lập rồi, có vợ có con có gia đình có sự nghiệp, chẳng lẽ còn phải để cô dạy bảo anh hay sao.”
Ngô Úy dạ thư rối rít: “Cô ạ, đó là bọn họ nói bậy với cô thôi, cô thử hỏi Tu Văn thì biết, bây giờ cháu bận rộn chết được, lo quản lý bộ phận kinh doanh, đâu có thời gian làm chuyện phóng đãng.”
Tu Văn chẳng có ý làm chứng cho anh ta, chỉ lười nhác tựa vào lưng ghế, cầm tách trà lên hớp một ngụm, Ngô Lệ Quân hừ một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Sau đó Cam Lộ thuận miệng hỏi Thượng Tu Văn: “Anh họ của anh có con rồi mà còn phong lưu vậy sao?”
Thượng Tu Văn nhún vai: “Theo anh nghĩ, dù anh ta có cháu nội cũng chẳng bỏ được cái tính ấy.”
Cam Lộ không khỏi bật cười, lại thấy khó hiểu: “Em không hiểu, vợ anh ta xinh đẹp như vậy, con trai lại rất đáng yêu, chơi bời ở bên ngoài thú vị đến nỗi khiến anh ta quên đường về hay sao?” Sau đó nhìn Thượng Tu Văn: “Có phải đàn ông bẩm sinh đã không thỏa mã với cuộc sống gia đình đơn giản không?”
“Đừng có mà gài bẫy anh.” Thượng Tu Văn vui vẻ véo mũi cô: “Anh không như thế, anh là người đàn ông rất yêu gia đình mình, hơn nữa lại là một gã sợ vợ.”
Cam Lộ chun mũi: “Ông lớn anh đến bình dầu trong nhà đổ cũng chẳng đến lượt dựng lên, có người sợ vợ như anh không?”
“Đó là do bình dầu toàn được em sắp xếp đâu ra đấy, anh chẳng lấy đâu ra cơ hội thể hiện.” Anh bất chợt ôm lấy cô, thành thật nhìn vào mắt cô, “Lộ Lộ, nếu em sinh cho anh một đứa con, anh chắc chắn sẽ không chỉ sợ vợ mà còn là một fan cuồng nhiệt của cái gia đình này.”
Đó là lần đầu tiên anh nói chuyện với cô về con cái, cô đỏ mặt, nhưng lúc đó trong lòng cũng rất xao động, rồi cũng chẳng có thời gian rảnh rỗi đi quan tâm đến ông anh họ phong lưu của chồng nữa.
Bây giờ Ngô Úy đã 33 tuổi, đang ở thời kỳ sung sức nhất, còn lâu mới đến giai đoạn ôm cháu nội, con đường phong lưu vẫn có thể mặc sức tung hoành, chỉ là dan díu với cả cô dẫn chương trình của đài truyền hình, lại là đàn chị của cô, thật là ngoài sức tưởng tượng.
Tiền Giai Tây thường cười nhạo rằng đài cô có rất nhiều tin tức giật gân li kì, Cam Lộ nghe mà khó bề tưởng tượng, hoàn toàn không thể nghĩ những chuyện này lại không xảy ra trên báo lá cải mà ở ngay bên cạnh người bạn thân mình. Cô không thể không mượn câu nói nổi tiếng của một người nào đó: “Giới quyền quý thật loạn lạc.” Tiền Giai Tây thì ra vẻ nghiêm túc gật gù đồng ý: “Đúng là quá loạn luôn ấy chứ.”
Nhìn chiếc xe nhanh chóng biến mất trong dòng xe cộ tấp nập, Cam Lộ nghĩ, không biết Lý Tư Bích có biết chàng hoàng tử trên chiếc Porche 911 đó đã thành gia lập thất rồi không, nhưng đó không phải là chuyện mà cô quan tâm.
Cô trong lòng bỗng thấy buồn bực, gần đây Thượng Tu Văn vì chuyện của Húc Thăng mà chạy đi chạy lại như con thoi giữa hai nơi, lúc nào cũng trong trạng thái vội vã, vô cùng mệt mỏi, hôm nay còn đang ở thành phố J chưa về. Vậy mà sao người thừa kế cũng là tổng giám đốc Húc Thăng xem ra lại có vẻ nhàn nhã thế nhỉ, có thể lái xe mấy tiếng đồng hồ đến đây bao gái? Không cần phải nói theo cách của Tiền Giai Tây, anh ta và Lý Tư Bích gần đây qua lại thường xuyên, chắc chắn mất thời gian ở đây không ít.
Tiền Giai Tây đọc trên báo thấy giới thiệu một nhà hàng món Thái rất hấp dẫn. Nhà hàng này không được lớn lắm, cách bài trí đậm phong vị Đông Nam Á, đâu đâu cũng có tượng voi điêu khắc, những bức bình phong dùng để ngăn không gian quán rất tinh xảo, tỉ mỉ, trên những chiếc ghế dựa bằng mây đặt những tấm nệm mổng bọc bằng vải lụa đủ màu sắc theo phong cách Thái Lan, nhân viên phục vụ mặc trang phục truyền thống của Thái Lan đi đứng nhẹ nhàng, âm nhạc kiểu Thái vang lên dìu dặt khiến người ta có cảm giác thư thái. Nhưng sau khi các món mà bọn cô gọi được bê lên hết, Tiền Giai Tây lúc đó mới bắt đầu xì xầm.
“Chắc chắn cái tay viết bài giới thiệu nhà hàng này đã nhận hoa hồng, tâng bốc lên đến tận mây xanh, kéo bao nhiêu khách đến đây nhưng khẩu vị cũng bình thường thôi.”
Cô vừa ăn vừa bình luận: “Thịt thăn heo rất dai, nhai hoài không đứt, còn món cà ri xanh thịt bò với cà dái dê có vị thuốc rất kỳ cục; xúp Tom Yam cay xé lưỡi, ngửi thôi đã sặc, nếu người bị cảm nghẹt mũi đến ăn chắc chắn sẽ rất hiệu quả…”
Cam Lộ trợn mắt nhìn cô: “Cậu đang làm ảnh hưởng đến việc thưởng thức của tớ đấy, không phải cậu nằng nặc lôi tớ đến đây à, thức ăn đã gọi rồi, không ăn cho đã thì thật lãng phí.”
“Không thể vì đã lỡ gọi mà phải miễng cưỡng ăn.” Tiền Giai Tây lại kéo dài giọng: “Đó gọi là qua loa cho xong chuyện, là không có trách nhiệm với bản thân, tớ trước nay luôn kiên định cho rằng, thái độ đối với việc ăn uống ở một mức độ nào đó phản ánh thái độ của mình với cuộc sống.”
“Cậu ba hoa chích chòe vừa thôi, chè xoài ăn được lắm đấy, cậu nếm thử xem.”
“Ngọt quá ngấy quá.”
“Ấy, có phải cậu lại làm tình làm tội với bạn trai rồi không, bình thường cũng đâu có kén chọn như vậy.”
“Bọn tớ chia tay rồi. Cái món cá nướng chanh này mùi vị cũng không đến nỗi.”
Cam Lộ bó tay với việc cô dùng một giọng điệu để nói về hai sự việc khác nhau: “Cậu bây giờ ốm yếu sắp thành tiên rồi đấy, cậu làm ơn ăn uống cho đàng hoàng giùm tớ cái.”
Tiền Giai Tây thấp hơn Cam Lộ 5cm, cao khoảng 1m59, nhưng lúc nào cũng nói mình cao 1m60, cô chỉ nặng không đầy 43 kg, quả thật hơi ốm. Nhưng cô trước nay đều rất mãn nguyện về cân nặng của mình, nên chẳng chút phật ý, lúc này lại cười càng toe toét hơn, ngồi dịch lại phía Cam Lộ một chút: “Tớ cảm thấy gần đây cậu chắc chắn được Tu Văn nhà cậu tưới tắm rất kỹ, nên chê bai tớ chứ gì.”
Cam Lộ nghiến răng: “Đồ chết tiệt nhà cậu, có cần phải bậy bạ hơn nữa không? Đây là nơi công cộng đấy cô ạ, nói lung tung cái gì thế.”
“Tớ nói sự thật mà, cậu xem cậu kìa, miệng thì nói là công ty Thượng Tu Văn đang gặp rắc rối, nhưng lại chẳng có biểu hiện gì là sốt ruột, mắt long lanh, lúng liếng thế kia, thần sắc phơi phới gió xuân.”
Cam Lộ nhất thời đớ lưỡi không biết nói gì, cô không biết chuyện riêng tư như thế lại có thể phản ánh qua sắc mặt bị người khác nhìn thấy. Không sai, Thượng Tu Văn gần đây rất bận, nhưng không hề lạnh nhạt với cô. Chỉ cần về đến nhà, cô và anh lại quấn lấy nhau chẳng khác gì lúc trước. Cô chần chừ một lát, ôm lấy mặt mình: “Cái này, thật không giống bình thường sao?”
“Xem cái thái độ giấu đầu lòi đuôi của cậu kìa.” Tiền Giai Tây tấm tắc liên hồi, “Đừng nói là tớ đoán trúng phóc rồi nhé.”
Cam Lộ ngẩng đầu lên định nói thì bất chợt ngớ người ra, tự lẩm bẩm một mình: “Lại gặp người quen ở đây.” Cô nhìn thấy đồng nghiệp Giang Tiểu Lâm đến cùng một người đàn ông đã ngoài ba mươi, tướng mạo chỉn chu, vốn dĩ cũng chẳng có gì kỳ lạ, nhưng người đàn ông đó lại dắt theo một đứa bé chừng 5, 6 tuổi, ba người họ được nhân viên phục vụ dẫn đến chiếc bàn gần chỗ cô, Giang Tiểu Lâm cũng đồng thời nhìn thấy Cam Lộ, một người luôn điềm tĩnh như cô giáo Giang bỗng dưng mặt đỏ rần rần.
Nhân viên phục vụ dẫn họ đến chiếc bàn duy nhất còn trống, trùng hợp lại ngay gần sát bàn Cam Lộ. Sau khi yên vị, chỉ nghe người đàn ông kia cầm thực đơn hỏi ý kiến, Giang Tiểu Lâm không biết nói gì, còn đứa bé thì cứ tíu tít luôn miệng hỏi cái này cái kia, giọng cô bé lảnh lót, miệng mồm lanh lẹ, khiến nhân viên phục vụ phải phì cười. Tiền Giai Tây ngồi ngay sát bên cô bé đó, nghe mấy câu hồn nhiên của con nít, cảm thấy rất buồn cười, bèn quay sang trêu con bé, hai người chẳng mấy chốc trở nên thân thiện, trò chuyện ríu rít.
Người đàn ông đó mỉm cười nhìn con gái, nét mặt đầy vẻ yêu chiều. Thế nhưng điệu bộ ngượng ngùng của Giang Tiểu Lâm ngồi bên cạnh lại lọt vào mắt Cam Lộ, cô không muốn đồng nghiệp ăn cơm mất ngon bèn vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền, Tiền Giai Tây lấy làm kỳ lạ: “Cậu vừa nãy còn ăn hùng hục như thế, sao lại đột ngột muốn đi vậy?”
“Tớ mới nhớ ra còn một chút chuyện phải làm, chúng ta đi thôi.” Cam Lộ nhanh chóng đưa tiền cho nhân viên phục vụ, cầm lấy cái túi xách của Tiền Giai Tây ấn vào tay cô.
Tiền Giai Tây rầu rĩ nói “tạm biệt” với đứa trẻ rồi đi theo Cam Lộ, vừa đi vừa trách móc: “Thức ăn không ngon, khó khăn lắm mới gặp được một cô bé dễ thương để trêu đùa, cậu lại nói có việc phải đi. Chồng cậu không phải mấy hôm nữa mới về sao, làm gì mà gấp gáp vậy? Ấy, đúng rồi, con trai nuôi tốt hay con gái nuôi tốt nhỉ. Hay là, cậu mang thai long phụng đi, một bước đến nơi, tớ có thể trái ôm một bồng rồi, tốt quá đi chứ.”
Mặt Cam Lộ nóng ran, Tiền Giai Tây nhìn thấy, cười nắc nẻ: “Chẳng lẽ hôm nay tớ mới mở miệng linh vậy sao, lại nói trúng phóc rồi. Chẳng lẽ cậu có rồi à.?”
“Có cái đầu cậu ấy, cậu bớt nói linh tinh cho tớ nhờ.” Một chiếc taxi dừng trước mặt hai người, Cam Lộ mở cửa xe, đẩy Tiền Giai Tây vào, “Tạm biệt.”
Nhiếp Khiêm dừng xe ở vạch cho phép đỗ xe trên đường Tân Giang, rồi đi đến bờ sông. Sau khi tốt nghiệp anh liền đến Thâm Quyến làm việc, mỗi năm chỉ có Tết mới về nhà. Mãi đến lần này trở về làm việc hẳn, anh mới có thời gian rảnh rỗi đến công viên bên bờ sông vừa mới được tu sửa này, một mình độc bộ anh lại cảm thấy lòng man mác.
Công viên bên bờ sông chạy dọc bờ sông khoảng km, diện tích rộng lớn, quy hoạch cảnh quan và mức độ phủ xanh rất hợp lý, trở thành nơi thư giãn của người dân thành phố, đồng thời cũng làm giá bất động sản nơi đây tăng lên vùn vụt.
Bến sông trong hồi ức của Nhiếp Khiêm lại không giống như thế này, nơi đó có một bãi cát dài lột thiên, là nơi neo đậu tùy ý của thuyền bè, bến phà cũ kỹ, ván cầu dài sắp xếp lộn xộn vươn mình ra sông, từng bụi lau sậy đung đưa xào xạc trong gió, ánh hoàng hôn mùa hạ dập dờn trên sóng nước, người đi bơi thỏa thích nô giỡn, chơi đùa…
Anh đi vào một lối nhỏ được lát bằng gạch Đại Lý ngoằn ngoèo một cách cố ý, nhanh chóng nhìn thấy Cam Lộ đang ngồi trên một chiếc ghế đá. Cô ngồi bất động mắt nhìn xa xăm ra bến phà, gió làm tóc cô tung bay ngược ra sau. Anh dừng bước, trong mắt bỗng hiện lên một cảnh tượng khác, lúc đó cô chưa đến tuổi, cha cô đang trong phòng phẫu thuật, một mình cô ngồi trên chiếc ghế dài ngoài hành lang bệnh viện, hai vai rũ xuống, thân người nhoài về phía trước, mặt úp vào hai bàn tay, rất lâu không động đậy, cái thân hình nhỏ nhắn cạn kiệt sức lực ấy khiến anh rung động.
Nhiếp Khiêm bước đến bên Cam Lộ: “Ở đây gió rất lớn, em cẩn thận kẻo bị cảm lạnh đấy.”
Cô lắc đầu: “Không sao, trời vẫn chưa lạnh lắm.”
Anh ngồi xuống: “Anh sắp không nhận ra nơi này rồi, hồi đó chúng ta từng đến bơi ở đây.”
Cam Lộ dĩ nhiên còn nhớ, đó là lần hẹn hò thứ hai của bọn cô, chỉ là lần đó đi cùng với rất nhiều bạn học của Nhiếp Khiêm. Sinh trưởng ở thành phố Tân Giang này, ra sông bơi lội là trải nghiệm mùa hè của rất nhiều người. Nước sông không trong vắt mà có màu phù sa, nhưng dòng chảy không lớn, chỉ cần kỹ thuật bình thường thậm chí không thạo sông nước cũng không sao, có thể mặc áo phao hoặc ngồi trong phao chơi ở khu vực gần bờ, gió trên sông lồng lộng, mỗi lần có thuyền bè chạy qua, những đợt sóng lại nổi lên, đó là thú vui không thể cảm nhận được ở hồ bơi.
“Bây giờ mà là mùa hè thì người đến bơi cũng đông đúc như vậy thôi, hơn nữa nghe nói năm sau tính sẽ xây cho mấy hồ bơi thiên nhiên ở bến sông.” Cam Lộ từ tốn nói: “Em không cố ý chọn nơi này để hoài niệm, chỉ là lúc anh gọi đến, em đang ở đối diện dùng cơm.”
“Cũng không cần phải giải thích rõ với anh như vậy, với sự thận trọng của em, anh không hy vọng em cố ý chọn chỗ mờ ám để gặp anh.” Nhiếp Khiêm duỗi hai chân ra, thuận miệng hỏi, “Chồng em thấy thế nào về rắc rối mà công ty đang gặp phải?”
“Anh ấy đi công tác rồi, em vừa nghe được chuyện này chưa liên lạc được với anh ấy.”
“Anh ấy chắc phải biết sớm hơn em, cha Phùng Dĩ An có chức quyền ở thành phố này, tuy chẳng phải là ban ngành trọng yếu nhưng chắc chắn không biết sau thiên hạ.”
Lời nói này trùng với suy nghĩ của Cam Lộ, cô đoán Phùng Dĩ An bây giờ có thể đang bận rộn tìm cách ứng phó, mới không có thời gian nghe điện thoại của cô: “Được thôi, nếu nói như vậy người cần biết chuyện thì đều đã biết, dù là bằng cách nào. Bây giờ còn tin xấu gì mà anh phải thông báo cho em?”
“Chuyện này không nhỏ cũng không lớn, cốt thép xây dựng không giống như những sản phẩm khác, mỗi sản phẩm đều có thông số và chứng chỉ đảm bảo chất lượng. Tín Hòa công khai đưa ra lời buộc tội, chác chắn phải đưa ra được bằng chứng, còn An Đạt và Húc Thăng cũng như vậy, đều có thể đưa ra bằng chứng phản bác lại, dĩ nhiên cái này không cần anh chỉ bảo, anh đoán chồng em và Phùng Dĩ An chắc chắn sẽ ứng phó theo cách này.”
Cam Lộ có chút ngạc nhiên, tiêu chuẩn đạo đức của cô không rộng đến nỗi có thể chấp nhận được sự việc này: “Đây có thể gọi là lấp liếm cho hành động của mình không?”
Trong ánh đèn tù mù, cô không nhìn thấy rõ biểu hiện của Nhiếp Khiêm, nhưng hàm răng trắng sáng của anh rõ ràng vừa lóe lên: “Chẳng lẽ trong lòng em đã có phán quyết chồng em có tội?”
“Không, em nghĩ nên có một kết luận rõ ràng, hoặc là cốt thép của Húc Thăng thật sự có vấn đề, hoặc là Tín Hòa buộc tội vô căn cứ.” Cô nghi hoặc nhìn Nhiếp Khiêm, “Anh đang cười em đấy à?”
“Anh không cười nhạo em, nhưng xem ra chồng em bảo vệ em không tồi chút nào.” Nhiếp Khiêm khô khốc nói.
Cam Lộ bị câu nói này đánh trúng, không hiểu sao lại bị anh coi như trẻ con thế, nghĩ đến Thượng Tu Văn trước giờ đều rất ít khi nói về công việc với cô, nên đành rầu rĩ thừa nhận: “Em thật chẳng biết gì nhiều về công việc làm ăn của anh ấy.”
“Nhìn cách em quản lý cha em hồi trước, anh cứ nghĩ em sẽ là một người vợ tinh tế.”
“Anh ấy lúc nào cũng xử lý tốt tất cả mọi việc…” Cam Lộ đột nhiên bị kích động. Nhiếp Khiêm lúc này đây đang nhắc đến cha cô, cô đột nhiên nhận ra thái độ của Thượng Tu Văn chính là nguyên do khiến cô không bao giờ hỏi chuyện làm ăn của anh, quan trọng hơn là, sau khi cô quản lý cha cô hơn mười năm trời từ việc nhỏ nhặt nhất, ít ra trong tiềm thức cũng đã quá mệt mỏi, nên khi gặp phải Thượng Tu Văn không cần cô phải lo lắng cho anh, nên cảm thấy vô cùng vui mừng. Nghĩ đến đây, cô vừa có chút xấu hổ vừa có chút kinh ngạc, thở dài: “Làm vợ như em có thể coi là vô cùng thất bại.”
Nhiếp Khiêm cũng thở dài đưa mắt mặt sông bị bao phủ bởi màn đêm: “Em đừng tự trách mình nữa, chồng em đã cho em niềm tin như thế cũng là một việc tốt mà.”
Cam Lộ không nói gì, lần đầu tiên cô ý thức được rằng thứ cô cần phân tính và hoài nghi ở cuộc hôn nhân này không chỉ có mỗi quá khứ của Thượng Tu Văn.
“Chỉ là trước mắt sự việc xem ra không đơn giản, Thẩm Gia Hưng làm như vậy không hề có sự bàn bạc với anh. Chiều nay lúc thông báo cho anh biết, ông ta nói việc này và việc kinh doanh cụ thể của công ty không liên quan đến nhau, do ông ta toàn quyền phụ trách. Anh chỉ có thể thẳng thắn nói với ông ta, chủ tịch hành động như vậy, đối với tổng giám đốc điều hành mà nói, là không bình thường chút nào”.
“Vậy theo những gì anh biết, ông ấy và Húc Thăng, An Đạt có mối thù hận cá nhân hoặc xung đột lợi ích nào không?”
“Ít nhất nhìn bề ngoài thì chắc là không có, anh đã điều tra ra rồi, địa ốc Tín Hòa trước đây lấy nguyên liệu sắt xây dựng của Húc Thăng thông qua An Đạt, đến tháng trước thì dừng, việc cung cấp hàng hóa và thanh toán của hai bên đều trong phạm vi hợp đồng. Nhưng hành động lần này của Thẩm Gia Hưng chắc chắn là có mưu đồ nào đó, ông ấy có đầu óc của một người làm kinh doanh, không có lợi là ông ta không làm, càng không thể làm việc tổn hại đến người khác mà không có lợi cho mình. Có lẽ em nên để chồng em có thời gian nghĩ kỹ nguyên do, dù sao anh ấy cũng là người trong cuộc.”
Cam Lộ gật gù: “Em hiểu rồi, cảm ơn anh.”
Giọng điệu khách sáo mà trịnh trọng của cô khiến Nhiếp Khiêm cười đau khổ: “Anh không ngờ rằng anh và em lại đối mặt trong chuyện này.”
“Anh đừng bận tâm, chuyện này không liên quan đến anh mà.”
“Trên thương trường, quan hệ đan xem rất phức tạp, trước mắt anh vẫn chưa hiểu mục đích của Thẩm Gia Hưng, thật sự không dám đoán định. Tín Hòa sẽ nhúng tay vào việc này sâu như thế nào.” Nhiếp Khiêm lại nhìn phía trước, im lặng một lát rồi nói, “Anh chỉ hy vọng, dù có chuyện gì xảy ra, em cũng đừng vội vàng đưa ra kết luận.”
“Có chuyện gì xảy ra đi nữa thì đó cũng chỉ là mâu thuẫn trong làm ăn, đâu đến lượt em đưa ra kết luận, em sẽ không lôi ra những chuyện khác. Nhưng…” Vai Cam Lộ đột nhiên có ai đó vỗ vào một cái, cô kinh ngạc quay đầu ra sau, chỉ thấy Tần Nghiên Chi, Tần Trạm và Steven không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng họ, Tần Nghiên Chi nhìn dò xét Nhiếp Khiêm một cách thích thú.
“Vị này không phải là chồng cô chứ, Lộ Lộ.” Tần Nghiên Chi kéo dài giọng hỏi.
Không đợi Cam Lộ mở miệng, Tần Trạm đã nhận ra người ngồi cạnh cô là Nhiếp Khiêm, hai người tuy tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn bình thản, khiến anh bất giác có chút ngượng ngùng.
Ba người họ vốn đang chơi snooker trên tầng ba hội sở, bỗng nhiên Tần Nghiên Chi gọi anh đến bên cửa sổ, nhìn thấy Cam Lộ đứng lặng bên đường, rất lâu không nhúc nhích.
Tần Nghiên Chi bĩu môi: “Cô ấy cứ bí hiểm thế nào ấy rõ ràng là không bận việc gì, thà đứng thẫn thờ bên đường chứ không chịu đi chơi với chúng ta.”
Tần Trạm nói: “Sao em biết người ta không có việc gì, ông xã cô ấy tối nay đi công tác về, dĩ nhiên là phải về nhà rồi.”
Lời còn chưa nói hết thì thấy Cam Lộ lấy điện thoại ra nghe, sau đó bước nhanh sang đường, đi vào công viên phía đối diện ven sông.
Tần Nghiên Chi cười hi hi nói: “Ấy, nhà cô ta không ở ven sông hoặc trên thuyền đấy chứ? Anh đoán xem cô ta sang đấy làm gì?”
“Đi ngắm cảnh không được sao? Em đúng là nhiều chuyện, lại đây đánh bóng này.”
Không ngờ Tần Nghiên Chi quay sang nói với bạn trai: “Đi, Steven, chúng ta ra sông tản bộ.”
Tần Trạm biế rõ cô em họ là người rất cảm tính, đoán chắc cô không phải bỗng dưng có nhã hứng tản bộ, nhưng ngăn không được, lại sợ cô gây chuyện nên đành đi theo. Đến bờ sông, từ xa nhìn thấy Cam Lộ ngồi một mình trên chiếc ghế dài, thẫn thờ nhìn ra xa, anh thở phào: “Được rồi, đừng làm phiền cô ấy, chúng ta đi thôi.”
Tần Nghiên Chi nào muốn đi, đến cửa hàng bên cạnh mua mấy lon bia: “Uống rượu ở đây thích hơn nhốt mình trong phòng billard.”
Steven cũng đồng thanh phụ họa: “Công viên này xây đẹp thật đấy, mùa hè nếu có Festival, vừa nghe nhạc vừa uống bia thì thật chẳng còn gì thú vị bằng.”
Bọn họ ngồi trên bậc tam cấp phía sau uống bia trò chuyện, cảm thấy rất thư thái. Nhưng chẳng bao lâu sau, chỉ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đi đến ngồi cạnh Cam Lộ, Tần Nghiên Chi cười hê hê: “A Trạm, anh đoán xem người này có phải là ông chồng không muốn giới thiệu với chúng ta của cô ta không?”
Tần Trạm không vui nói: “Em nhiều chuyện quá đấy, ở Mỹ mấy năm rồi sao lại không bỏ được thói thích xem vào chuyện người khác ấy thế?”
Tần Nghiên Chi đứng dậy cười nói: “Em dứt khoát phải xem vào đến cùng, qua đó xem đi.”
Tần Trạm kéo tay cô: “Chi Chi, em làm gì thế hả, cô ấy có khi nào chọc ghẹo gì em không?”
“Cô ta cũng biết điều, không mặt dày tìm đến nhà mình. Nhưng nếu không phải mẹ cô ta, em cũng không đến nỗi vừa học hết cấp ba đã bị cha tống cổ ra nước ngoài du học.”
“Ấy, em nói có lý một chút đi, nếu không phải thành tích của em quá kém, ở trong nước không vào nổi trường nào tốt, chú cho em đi học đâu có liên quan gì đến dì.”
Tần Nghiên Chi hếch mặt lên, hắt tay anh ra: “Đúng vậy, cha em lúc nào cũng lấy cô ta ra để dạy em, vừa học giỏi, vừa hiền lành, lại hiểu chuyện, tự lập, em bây giờ muốn xem cô ta có phải là hoàn hảo không có khuyết điểm như thế không.”
Cô đi thẳng đến chỗ Cam Lộ ngồi, Steven không hiểu chuyện gì cũng đi theo cô, Tần Trạm toát mồ hôi vội vàng đuổi theo sau.
Nhiếp Khiêm đứng dậy, chào Tần Trạm: “Giám đốc Tần, chào anh.”
Hai người gặp mặt nhau trong vô số các buổi tiếp khách, Tần Trạm miễn cưỡng cười: “Chào anh, Nhiếp tổng.”
Ánh mắt Nhiếp Khiêm lướt qua Tần Trạm, hướng về Tần Nghiên Chi, cười mà như không cười: “Tiểu thư, cô đoán không sai, tôi không phải là chồng Lộ Lộ. Có vấn đề gì không?”
Người anh cao lớn, ánh trăng sáng chiếu rọi khiến gương mặt anh tuấn của anh càng nghiêm nghị lạnh lùng khiến người ta có cảm giác e dè. Tần Nghiên Chi đần người ra, nhất thời không biết phải nói gì. Cam Lộ bực bội nhìn Tần Trạm, Tần Trạm xua tay, thể hiện sự bất đắc dĩ của mình rồi cười ha ha: “Thật khéo quá, lại gặp mặt ở đây, cùng nhau đi uống chút bia chứ.”
“Không còn sớm nữa, em phải về nhà.” Cam Lộ cũng đứng dậy, khoác giỏ xách lên vai.
“Anh đưa em về. Tạm biệt các vị.” Nhiếp Khiêm gật đầu chào mọi người rồi cùng Cam Lộ đi ra khỏi công viên.
“Cuộc sống của em đúng là không giống như những bà nội trợ đơn thuần mà.” Nhiếp Khiêm cho xe chạy ra đường, “Lại có người muốn chĩa mũi dùi vào em, hơn nữa cô gái đó lại tỏ vẻ như vừa bắt gian thành công cơ đấy.”
Cam Lộ bị hai từ “bắt gian” và “chĩa mũi dùi” làm cho rúng động, nhưng nhớ lại cái nhìn dò xét thích thú của Tần Nghiên Chi, trong ánh mắt rõ ràng không chỉ có sự hiếu kỳ. Cô thừa nhận vừa rồi có lẽ không phải vô tình gặp gỡ, đồng thời cũng khẳng định mình giữ khoảng cách với gia đình họ Tần là hoàn toàn đúng đắn.
“Tần Trạm có quan hệ gì với em?”
Cam Lộ không vui tránh ánh mắt của anh: “Chẳng có quan hệ gì cả.”
Nhiếp Khiêm sững lại: “Anh không có ý tra hỏi em, nhưng Tần Trạm là cháu của Tần Vạn Phong, những người theo ngành địa ốc bên cạnh em quả không ít.”
Cam Lộ không có ý định cho anh biết Tần Vạn Phong là chồng hiện tại của mẹ cô: “Tiếc là em không đủ tư cách đóng vai hồng nhan họa thủy, nếu không có thể trực tiếp tìm lý do ướt át cho chuyện này rồi.”
Nhiếp Khiêm cười hê hê: “Rất tốt, em vẫn chưa mất đi khiếu hài hước.”
Cam Lộ cười gượng: “Anh cũng biết pha trò hơn lúc trước.”
Nhiếp Khiêm trầm ngâm một lúc rồi mới nói: “Trước đây anh quá cứng nhắc, chắc là một gã đàn ông chán ngắt đúng không?”
“Anh không chán ngắt, Nhiếp Khiêm ạ.” Cam Lộ có sao nói vậy, “Anh chỉ nghĩ cho mình anh: sự nghiệp của anh, mục tiêu của anh, tiền đồ của anh, người khác không cách nào chiếm được sự chú ý của anh, đó cũng không phải là lỗi của anh.”
Nhiếp Khiêm hồi lâu không nói, lòng Cam Lộ rối bời nên cũng chẳng muốn tìm đề tài để nói, xe nhanh chóng dừng trước chung cư nhà cô, cô tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống: “Cám ơn anh, tạm biệt.”
Cam Lộ về đến nhà, vào phòng mẹ chồng chào bà trước: “Mẹ, con đã về.”
Ngô Lệ Quân đã thay quần áo ngủ, đang đọc tài liệu gì đó, mặt đanh lại, chỉ gật đầu, rõ ràng là không có ý trò chuyện với cô, Cam Lộ cũng chẳng thể hỏi điều gì, chiếu lệ bảo bà đi ngủ sớm, sau đó lên lầu.
Lúc cô sắp học thuộc giáo án xong thì nhận được điện thoại của Thượng Tu Văn: “Lộ Lộ, anh đã về rồi, bây giờ đến chỗ Dĩ An xử lý chút việc, về nhà hơi trễ, em đừng đợi anh.”
Giọng anh vẫn bình thản như mọi ngày, nghe không ra điều gì bất thường, Cam Lộ chần chừ một lát, cuối cùng hỏi: “Việc có nghiêm trọng không?”
Thượng Tu Văn có chút ngạc nhiên: “Em cũng nghe nói rồi à? Đừng lo lắng, không sao đâu, chúng ta nói sau nhé.”
Cam Lộ hơi yên tâm một chút, cô hoàn thành công việc xong, đúng giờ lên giường đi ngủ, dù trằn trọc rất lâu, nhưng cuối cùng cô vẫn mơ màng thiếp đi, nhưng giấc ngủ không ngon. Thượng Tu Văn vừa đẩy cửa bước vào, cô liền tỉnh dậy, với tay bật đèn bàn.
Thượng Tu Văn đặt hành lý vào một góc, ngồi lên mép giường, vuốt tóc cô: “Chưa ngủ à, đã nói là em đừng lo lắng mà.”
Cam Lộ chăm chú nhìn anh, chỉ thấy gương mặt anh có vẻ mệt mỏi, mắt trũng sâu, cằm lún phún râu chưa kịp cạo, dù anh có tỏ ra trấn tĩnh thế nào cũng không có vẻ giống như bình thường. Cô không định hỏi gì ngay lúc này chỉ nói: “Để em đi mở nước cho anh, anh đi tắm đi.”
“Để anh xem tay em nào.” Anh cầm lấy trái Cam Lộ quan sát tỉ mỉ, “Còn đau không?”
Chiều nay cô đã đến bệnh viện thay thuốc, cổ tay phải vẫn còn quấn băng trắng nên không thấy gì: “Bác sĩ nói uống thuốc đúng giờ sẽ không sao.”
“Xin lỗi, em bị thương vậy mà anh không thể lập tức quay về ở bên cạnh em, bây giờ lại làm em lo lắng. Không sao đâu, anh và Dĩ An cơ bản đã có kế hoạch ứng phó rồi.”
Anh lúc nào cũng chu đáo như vậy, nhưng không hiểu vì sao, sự chu đáo lúc nãy của anh làm Cam Lộ thấy xót xa, cô miễn cưỡng cười: “Không sao, em đi mở nước đây.”
Thượng Tu Văn đi tắm, Cam Lộ cũng không ngủ, mở hành lý của anh, lấy áo vest ra treo lên, cho quần áo cần giặt vào giỏ đựng quần áo dơ, rồi cất va li vào tủ. Sắp xếp gọn gàng đâu ra đó, lại nghĩ đến mấy ngày hôm nay anh không ở nhà, cô không để sẵn quần áo ngủ của anh trong nhà tắm, vội vàng mở tủ lấy ra một bộ cầm vào nhà tắm. Chỉ thấy Thượng Tu Văn đang ngâm mình trong bồn mát xa, hai môi mím chặt vào nhau tố giác tâm sự trùng trùng trong lòng anh.
Cam Lộ đặt áo ngủ xuống, lấy quần áo anh vừa thay ra cho vào giỏ đồ dơ, rồi ngồi xuống cạnh bồn tắm nhúng tay phải vào nước, nước có vẻ lạnh, cô gọi: “Tu Văn.”
Thượng Tu Văn mở mắt, mỉm cười, nắm lấy tay phải cô, nhẹ nhàng đưa lên môi hôn.
“Cẩn thận kẻo bị cảm lạnh đấy, tắm nhanh rồi vào giường nghỉ ngơi đi anh.”
Cô vội vàng giằng ra khỏi tay anh, quay về giường nằm, một lát sau, Thượng Tu Văn cũng bước vào, tắt đèn rồi nằm cạnh cô, cánh tay anh vòng qua người cô từ phía sau, ôm cô vào lòng, lưng cô chạm vào ngực anh, hai người giống hai chiếc muỗng úp vào nhau. Lúc trước cô rất thích tư thế thân mật này, chỉ cần anh vòng tay sang, cô lập tức điều chỉnh tư thế, cuộn tròn trong lòng anh, tận hưởng cảm giác được anh che chở. Thế nhưng hôm nay cô lại có chút mỏi mệt không thể nói thành lời, nên không động đậy.
Thượng Tu Văn vén tóc cô sang một bên, đặt nụ hôn lên gáy cô, thì thầm: “Có tâm sự à, Lộ Lộ?”
Cam Lộ không phải là người hay để lộ tâm sự ra ngoài, nhưng tâm sự của cô dường như không giấu được Thượng Tu Văn, cô thầm cảm phục anh trong tình thế này vẫn giữ được năng lực quan sát tinh tế như vậy.
Cô nhẹ nhàng thở ra: “Nếu khi anh mỏi mệt, muộn phiền như thế này, em chẳng thể chia sẻ với anh, tự em cũng sẽ cảm thấy mình thật quá đáng. Nhưng…” Cô xoay người lại, đối diện với anh, hai tay vòng qua eo anh, trán tựa vào cằm anh, “Tu Văn, em không hy vọng mình biết được tin tức của anh thông qua người khác, bất luận là tốt hay xấu.”
Cô có thể cảm nhận vòng tay đang vuốt ve lưng cô của Thượng Tu Văn đột nhiên dừng lại, anh rất lâu không nói gì, cô nghĩ, đã nói ra rồi thì chẳng có lý do gì không thể tiếp tục: “Em không định cản trở anh xử lý sự việc, có lẽ em chẳng giúp gì được cho anh, nhưng em nghĩ, chúng ta là vợ chồng phải cùng đối mặt với khó khăn chứ.”
“Anh hiểu ý em,” giọng nói trầm ấm của anh từ phía trên đầu cô vọng lại, “Lộ Lộ, anh không phải không tin tưởng em, chỉ là sự việc đến quá đột ngột, trước mắt tiến triển ngoài dự liệu của anh. Anh và Dĩ An đang bận rôn nghĩ cách ứng phó, quả thật không có thời gian để giải thích với em.”
Lòng Cam Lộ chùng xuống, ý của cô không phải chỉ là tình hình đột ngột phát sinh ngày hôm nay, nhưng cô nghe rất rõ ràng sự mệt mỏi không thể giấu giếm trong giọng nói của Thượng Tu Văn, cơ thể Tu Văn trong vòng tay cô cũng co lại, hoàn toàn không giống với cái dáng vẻ thư thái, thoải mái khi nằm lên giường như mọi ngày.
Cô tự trách móc mình: Mình không nên chọn hôm nay để nói chuyện mới phải, còn những vấn đề về quá khứ mà mình chưa hiểu của anh ấy, hôm nay lại càng không phải lúc.
“Xin lỗi, em có lẽ có chút…lẩn thẩn.”
Anh hôn lên trán cô: “Là anh không tốt, báo hại em lo lắng, không sao đâu, ngày mai sẽ có kết quả của bước xử lý bước đầu, sau đó cho dù là chuyện gì, anh cũng sẽ nói rõ với em trước, để em khỏi sốt ruột.”
“Em hiểu, khuya rồi, ngủ đi anh.”
Cô không nói gì nữa, ngón tay luồn vào áo ngủ anh, giúp anh mát xa lưng. Bình thường lúc anh mệt mỏi, rất thích được cô mát xa, nhưng lúc này anh lại giữ lấy tay cô: “Đừng cử động tùy tiện.”
“Ai dào, em giúp anh thư giãn mà.”
“Em quên là tay em đang bị thương sao?” Anh cười, một tay nhấc tay trái của cô lên đặt trên gối, sau đó đột nhiên lật người đè lên cô, “Thật ra, còn có cách thư giãn hơn nữa.”
Cô không ngờ anh còn có tâm trạng thân mật với mình, nhưng cô không thể cưỡng lại đòi hỏi cuồng nhiệt của anh, nụ hôn này tiếp nụ hôn khác nhẹ nhàng phủ lên mặt cô, cổ cô.
Cô đáp lại nụ hôn của anh, nhưng không thể hoàn toàn nhập tâm như mọi khi. Cô bất giác mở mắt ra, dường như muốn ngắm nhìn người đàn ông đang âu yếm cô. Nhưng dưới ánh sáng le lói của ngọn đèn dưới đất, cô chỉ có thể nhìn thấy đường nét của cơ thể anh đang lên xuống trên người cô.
Nụ hôn của anh càng lúc càng cuồng nhiệt hơn, dai dẳng hơn, say mê hơn. Trong khoảnh khắc hoài nghi ngập tràn trong lòng, cô vẫn rung động trước anh. Chung sống hơn hai năm nay, họ đã sớm quen với cơ thể của nhau, hòa hợp hoàn toàn mà không cần phải diễn kịch.
Lúc anh đi vào trong cô, cô hoàn toàn hiến dâng cho anh. Trong bóng tối, sự đột kích, tiếp nhận, thỏa mãn và chiếm hữu cùng hơi thở sâu càng lúc càng rõ ràng hơn, gấp gáp hơn trong màn đêm tĩnh mịch. Lúc cao trào, anh áp sát vào tai cô, dường như nói gì đó, nhưng khoảng cách quá gần, cô không nghe rõ, vừa quay sang thì đã bị môi anh khóa chặt, sau đó thì như muốn nổ tung.
Anh ôm chặt lấy cô, không nhúc nhích, hai cơ thể áp sát vào nhau, đầu anh ngả vào cổ cô ngủ ngon lành, cô nghiêng đầu hôn lên tóc anh, đột nhiên câu nói vừa nãy của anh xẹt ngang qua đầu cô, lại một lần nữa lọt vào tai cô, cô hoảng hốt nhận ra, hình như anh nói: “Sinh cho anh một đứa con nhé, Lộ Lộ.”
Buổi chiều ngày kia, lãnh đạo trường gọi điện bảo Cam Lộ đến phòng khách, nói phụ huynh Thẩm Tư Duệ đến muốn gặp cô để nói lời xin lỗi. Lãnh đạo mở lời, cô không thể không đến, hơn nữa người đến không phải là ông chủ công ty địa ốc Tín Hòa mà là phu nhân ông ta, cô nghĩ cô càng phải đến đó xem sao.
Người phụ nữ trung niên ngồi trong phòng khách là mẹ của Thẩm Tư Duệ, Lưu Ngọc Bình, bà ta xách một giỏ trái cây to, đang trò chuyên với phó hiệu trưởng Vạn. Vợ chồng họ Thẩm khởi nghiệp từ xưởng may quần áo, sau khi kiếm được bộn tiền, Thẩm Gia Hưng bỏ vốn đầu tư nhà đất, có thể nói là lên như diều gặp gió, Lưu Ngọc Bình tiếp tục quản lý công ty may mặc. Dáng người bà trung bình, ăn mặc chỉn chu, xách túi LV cỡ lớn, xử sự khôn khéo từng trải hơn con gái Thẩm Tiểu Na rất nhiều.
Lúc Cam Lộ bước vào, Lưu Ngọc Bình đứng dậy tỏ ý xin lỗi, nói mình vừa công tác ở nước ngoài về, liền vội đến trường ngay, sau đó không ngớt phê phán mình và chồng bận rộn với công việc ít quan tâm đến con cái, gây phiền hà cho trường và thầy cô, Cam Lộ đành khách khí đáp lễ lại, tỏ ý không chấp nhặt hành động của Thẩm Tư Duệ, còn xử lý thế nào là do nhà trường quyết định.
Lưu Ngọc Bình đột ngột lấy ra một cái phong bì, nói là chi phí thuốc men và bồi dưỡng nhét vào tay cô. Cam Lộ bị làm cho kinh ngạc, vội vàng nói: “Tôi xin nhận tấm lòng, còn cái này tôi không thể nhận được.” Cô xua tay từ chối vô cùng vất vả, vừa đưa mắt nhìn phó hiệu trưởng Vạn cầu cứu. Nhưng phó hiệu trưởng Vạn ở trong trường rất có quyền uy, suy cho cùng phần tử trí thức không có nhiều kinh nghiệm giao tiếp với dân làm ăn, chỉ ngồi bên cạnh nhắc đi nhắc lại “Xin đừng khách sáo”, cái quan trọng thì chẳng giúp được gì.
Cam Lộ đang vừa nói vừa cáo lui, thụt lùi ra ngoài hành lang có nhiều người qua lại trước phòng khách, thái độ rất kiên quyết, Lưu Ngọc Bình lúc đó mới chịu cất phong bì đi.
Khó khăn lắm mới tiễn Lưu Ngọc Bình về được, Cam Lộ xin với phó hiệu trưởng Vạn: “Tôi chỉ có thể nói Thẩm Tư Duệ không cố ý đẩy tôi, vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, xử lý thế nào mong các vị lãnh đạo quyết định, tôi không có ý kiến. Xin nể tình tôi bị thương mà vẫn không nghỉ phép, sau này đừng vì chuyện này mà gọi phụ huynh đến tìm tôi nữa.”
Phó hiệu trưởng Vạn cười hê hê: “Tôi không vì bà ấy thành khẩn xin lỗi mà bỏ qua cho bà ấy, nếu không quy định của trường chẳng phải trở thành trò cười hay sao, làm sao có thể răn đe học sinh khác. Được rồi, cô không cần bận tâm đến chuyện này nữa.”
Cam Lộ trở về văn phòng, nắn nắn hai bên má tê đi vì cười, nghĩ, cái bà Thẩm phu nhân này rất giống với những gì cô tưởng tượng về dân làm ăn. Chưa gặp được Thẩm Gia Hưng, cô không hề thấy tiếc nuối vì dù sao cô cũng hoàn toàn không có ý định đi gặp vợ chồng họ khi chưa suy nghĩ thấu đáo.
Đúng như nhưng gì Tần Vạn Phong dự đoán, ngày hôm sau An Đạt bị cơ quan chức năng niêm phong, tạm thời ngừng kinh doanh để phục vụ công tác điều tra.
Cũng đúng như những gì Nhiếp Khiêm dự đoán, Húc Thăng mở cuộc họp báo tại tỉnh lỵ W của tỉnh bên, nói rõ tình hình cho báo giới biết, rằng họ đã chủ động mời bộ phận QA tham gia vào công tác điều tra chất lượng sản phẩm, nhưng không hề nhắc gì đến rắc rối của công ty An Đạt, lời phát biểu dĩ nhiên hàm ý rất rõ không để tâm đến cáo buộc của công ty Tín Hòa, ngược lại còn yêu cầu Tín Hòa cung cấp chứng từ và biên bản nhập hàng, chứng minh lô hàng cốt thép đó lf do họ cung cấp.
Cơ quan chức năng dĩ nhiên vẫn tuần tự triển khai công tác điều tra, sự việc tạm thời rơi vào trạng thái giằng co.
Cam Lộ nói lên nghi vấn của mình, Thượng Tu Văn lại không giống như Nhiếp Khiêm cảm thấy buồn cười mà kiên nhẫn giải thích với cô: “Bộ phận QA của Húc Thăng do anh rể thứ hai phụ trách, anh ấy làm việc cẩn thận, chất lượng sản phẩm từ trước đến nay luôn được đảm bảo, nên không thể có tình huống này. Nhưng sự việc sau khi được báo chí đưa tin, đã ảnh hưởng rất lớn đến việc tiêu thụ sản phẩm, không thể không cố tìm cách minh oan. Trước mắt không phải là đùn đẩy trách nhiệm, chỉ là anh và An Đạt chỉ có quan hệ làm ăn với Tín Hòa, không hề có tư thù cá nhân, cậu lại càng không trực tiếp qua lại với họ. Mục đích trong hành động lần này của Tín Hòa ai cũng không thể nói rõ, đành thấy chiêu thì tiếp chiêu thôi, xem lão Thẩm đi nước cờ sau như thế nào.”
Thế nhưng Thẩm Gia Hưng vẫn chưa xuất chiêu, Thượng Tu Văn nói với Cam Lộ, ngày thứ ba sau khi Húc Thăng mở họp báo, tỉnh bên đã xảy ra rắc rối y như vậy, thậm chí còn nghiêm trọng hơn, cơ quan kiểm định chất lượng của tỉnh đang vào cuộc điều tra, anh phải đến đó ngay để giúp cậu xử lý.
Cam Lộ nghĩ, đây có phải có nghĩa là sản phẩm của Húc Thăng thật sự có vấn đề, An Đạt chính là bị lôi vào, không có bất kỳ trách nhiệm nào.
Cô chỉ gặp Ngô Xương Trí có vài lần, dĩ nhiên cô quan tâm đến số phận công ty của chồng mình hơn. Nhưng Ngô Lệ Quân và Thượng Tu Văn đều mặt mày căng thẳng, cô nghĩ họ dù sao cũng là anh em, cậu cháu, mình rốt cuộc chỉ là người ngoài, suy nghĩ này có vẻ hơi ích kỷ, cô không nói gì, lập tức đi chuẩn bị hành lý cho anh, tiễn anh ra cửa.
Những ngày tiếp theo, Phùng Dĩ An ở lại công ty phối hợp điều tra, Thượng Tu Văn bay đi bay về giữa hai thành phố này và thành phố J. Mỗi lần anh trở về, không đợi Cam Lộ hỏi, liền chủ động kể cho cô nghe diễn tiến của sự việc, anh nói không tường tận cho lắm nhưng rõ ràng và đi vào vấn đề chính. Cô nghĩ, chí ít anh cũng tiếp thu lời cô nói, thành ý đã bộc lộ ra, trước mắt cô chẳng có gì để phàn nàn.
Đợt không khí lạnh đến từ Siberia đến đúng như dự báo thời tiết, nhiệt độ hạ thấp đột ngột, chỉ trong một đêm thành phố chính thức bước sang mùa đông, mưa lạnh rơi dầm dề, chẳng có vẻ gì là muốn tạnh, qua ngày hôm sau lại rơi một trận tuyết nhỏ. Người đi bộ qua lại trên đường đã thay quần áo mùa đông, che ô cúi đầu bước vội trên đường.
Cam Lộ theo thông báo của trường, đến phòng thu của kênh giáo dục đài truyền hình tham dự vòng bán kết cuộc thi kỹ năng dạy của giáo viên trẻ.
Cuộc thi vốn dĩ đã có không khí căng thẳng, lại diễn ra ở đài truyền hình là chuyện trước đây chưa từng có, dưới ánh đèn flash chói mắt, có camera quay trực diện, có biên đạo chỉ huy hiện trường, có người dẫn chương trình miệng như bôi mỡ, có khán giả cổ vũ theo sự chỉ đạo của biên đạo, khiến mọi người đều không khỏi xì xào bàn tán: “Giáo viên cũng phải tham gia làm người mẫu từ lúc nào thế?” Lại có người rầu rĩ nói: “Kênh giáo dục căn bản là không có ai xem, bình thường cứ chiếu đi chiếu lại mấy cái phim hoạt hình dụ dỗ mấy đứa bé chưa đến tuổi đi học, làm cái trò này có ý nghĩa gì chứ.”
Nói thì nói vậy, sự sắp xếp của lãnh đạo ai cũng chẳng dám làm trái. Đến lượt Cam Lộ lên giảng, cô nhìn thấy Tiền Giai Tây không biết từ lúc nào ngồi ở một vị trí ngay hàng đầu tiên, tít mắt cười vỗ tay cổ vũ cô, cô bỗng cảm thấy thư thái. Sau khi trả lời câu hỏi chán ngắt trăm lần như một của một người dẫn chương trình truyền hình, cô bắt đầu từ tốn giảng bài, rành rọt đâu ra đó, giảng xong cô chỉ thấy một mình Tiền Giai Tây bật ngón tay cái chỉ về phía cô.
Chương trình này chỉ là thu lại, không có công bố giải thưởng và phát thưởng ngay tại hiện trường, nghe nói đợi đến khi quyết định các tiết mục được giải, người thắng cuộc còn phải đến trường quay một lần nữa, lãnh giải thưởng, lúc đó toàn bộ chương trình mới kết thúc, sau đó mới sắp xếp thời gian phát sóng. Cam Lộ không hề quan tâm đến những việc này, chỉ mừng là đã hoàn thành nghĩa vụ mà trường giao phó, còn đoạt giải thưởng hay không, đó không phải là việc cô cần bận tâm.
Ra khỏi trường quay, Cam Lộ và Tiền Giai Tây cùng đi ăn món Thái, hai người che ô đứng dưới một tán cây ở cửa sau đài truyền hình đợi taxi. Theo Tiền Giai Tây, thời điểm này vừa đúng lúc tài xế taxi đổi ca, đứng ở cửa trước đông đúc đợi xe cơ hội bắt được xe sẽ thấp hơn cửa sau. Trong lúc bọn cô đang nói chuyện phiếm thì Tiền Giai Tây hất cằm nói: “Xì, thật không chịu nổi cái điệu bộ làm ra vẻ mình là ngôi sao của cô ta.”
Cam Lộ nhìn theo, dưới những bông tuyết lất phất, một cô gái với thân hình cao ráo thon thả, đẹp mê hồn từ cửa sau bước ra, chính là đàn chị của bọn cô Lý Tư Bích. Tuy là người dẫn chương trình trên truyền hình, cô ta không hề đạt được thành tích gì lớn lao, nhưng chí ít ở thành phố này cũng được mọi người biết đến. Cô ta từ vẻ mặt kênh kiệu cho đến dáng đi chảnh chọe đều biết rõ người khác chắc chắn sẽ phải nhìn mình nhưng làm bộ không quan tâm đến những người đó, đúng thật như là Tiền Giai Tây nói, không phải ngôi sao mà tỏ ra mình là ngôi sao.
Lý Tư Bích từ trường đại học vào được đài truyền hình luôn là tiêu điểm của mọi con mắt, tự cao tự đại, trên mặt cô ta luôn hiện rõ hai chứ kiêu ngạo. Cam Lộ chưa từng qua lại với cô ta, lẽ dĩ nhiên cũng không chủ động bắt chuyện với cô ta như một fan hâm mộ. Tiền Giai Tây tuy vừa là đàn em vừa là đồng nghiệp nhưng thực chất chẳng có chút cảm tình nào với cô ta, bình thường đụng mặt nhau trên trường quay, cùng lắm chỉ hờ hứng chào nhau một tiếng.
Cam Lộ đang định nói thì Tiền Giai Tây đột ngột hạ thấp giọng như thì thào: “Nhìn kìa, kẻ quỳ dưới chân Lý Tư Bích trong truyền thuyết.”
“Lại là tin giật gân ở đài cậu chứ gì.” Dù gì cũng chỉ là một thành phố cấp tỉnh, ít ra báo chí cũng chẳng quan tâm đến động tĩnh của cô dẫn chương trình đài truyền hình địa phương.
Tiền Giai Tây cười hê hê: “Đúng đó, trong đài đều nói cô ta đang lén lút qua lại với một người bí ẩn lái Porche . Ấy, thật kỳ lạ, chiếc xe này nhìn rất bề thế, sao Lý đại mỹ nhân lại trở nên lặng lẽ thế nhỉ, đi ra bằng cửa sau rồi âm thầm lên xe.”
Cam Lộ định thần nhìn kỹ, đột nhiên há hốc mồm lưỡi cứng đơ không biết nói gì, vội vàng hạ thấp ô xuống che mặt mình lại.
Cô dĩ nhiên biết Lý Tư Bích, còn chủ nhân chiếc Porche màu xám bạc mang biển số tỉnh bên rất có bề thế này cô không những không biết mà còn quen: Người đàn ông vừa bước xuống xe, giúp Lý Tư Bích mở cửa xe, thân mật đỡ cô lên xe, sau đó rồ ga phóng vọt đi đó mặc bộ âu phục màu xám đậm, dáng người trung bình, có gương mặt sáng sủa, phớt đời, không ai khác chính là anh họ của Thượng Tu Văn, Ngô Úy.
Cam Lộ sau khi kết hôn cùng Thượng Tu Văn đến thành phố J một lần, cùng ăn bữa cơm gia đình Ngô Xương Trí coi như ra mặt họ hàng, lúc đó trên bàn ăn cô lần đầu tiên gặp được người mà trước đây chỉ nghe nhắc đến tên, Ngô Úy.
Ngô Úy đến muộn nhất. Có thể nhận ra anh ta được mẹ và hai chị rất nuông chiều, hai anh rể đều làm ở công ty Húc Thăng, lại dưới quyền anh ta dĩ nhiên không dám nói gì anh ta, cha mẹ thì bất lực với anh ta. Còn vợ anh ta Trần Vũ Phi thì đang cùng người giúp việc bận rộn với một đứa trẻ mới hơn nửa tuổi, chốc chốc lại đút sữa, chốc chốc lại thay tã, đến cơm cũng chẳng được ăn tử tế, rõ ràng chẳng có thời gian đâu để quản anh ta. Anh ta chỉ dùng một ngón tay trêu con trai, sau đó ngồi phịch xuống ghế, hoàn toàn không để tâm đến sự bất mãn của cha vì mình đến trễ.
Thái độ của anh ta đối với gia đình rất thờ ơ nhưng lại rất nể trọng Thượng Tu Văn, chủ động giải thích với anh đến sát giờ thì có chuyện đột xuất. Sau khi Thượng Tu Văn giới thiệu, anh ta quét mắt nhìn Cam Lộ một cái, chào khách sáo: “Tu Văn suy nghĩ rất Tây, không muốn tổ chức đám cưới cho đàng hoàng tử tế, đến hôm nay mới gặp em dâu đấy.”
Cô dĩ nhiên cũng lịch sự cười đáp lễ, nhưng không nói gì, đã có Thượng Tu Văn thay cô ứng đáp.
Sau đó Ngô Úy đến đây công tác, cũng giữ lễ cùng dùng bữa với cả nhà Thượng Tu Văn, có thể nhìn ra anh ta rất kính sợ Ngô Lệ Quân, không có cái thái độ bất cần như đối với cha mình. Ngô Lệ Quân trước nay không có thói quen cằn nhằn cử nhử, chỉ có duy nhất một lần cùng ngồi với nhau đã nghiêm mặt nói: “Chuyện đàng hoàng của anh tôi nghe nói không ít, anh cũng qua cái tuổi tam thập nhi lập rồi, có vợ có con có gia đình có sự nghiệp, chẳng lẽ còn phải để cô dạy bảo anh hay sao.”
Ngô Úy dạ thư rối rít: “Cô ạ, đó là bọn họ nói bậy với cô thôi, cô thử hỏi Tu Văn thì biết, bây giờ cháu bận rộn chết được, lo quản lý bộ phận kinh doanh, đâu có thời gian làm chuyện phóng đãng.”
Tu Văn chẳng có ý làm chứng cho anh ta, chỉ lười nhác tựa vào lưng ghế, cầm tách trà lên hớp một ngụm, Ngô Lệ Quân hừ một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Sau đó Cam Lộ thuận miệng hỏi Thượng Tu Văn: “Anh họ của anh có con rồi mà còn phong lưu vậy sao?”
Thượng Tu Văn nhún vai: “Theo anh nghĩ, dù anh ta có cháu nội cũng chẳng bỏ được cái tính ấy.”
Cam Lộ không khỏi bật cười, lại thấy khó hiểu: “Em không hiểu, vợ anh ta xinh đẹp như vậy, con trai lại rất đáng yêu, chơi bời ở bên ngoài thú vị đến nỗi khiến anh ta quên đường về hay sao?” Sau đó nhìn Thượng Tu Văn: “Có phải đàn ông bẩm sinh đã không thỏa mã với cuộc sống gia đình đơn giản không?”
“Đừng có mà gài bẫy anh.” Thượng Tu Văn vui vẻ véo mũi cô: “Anh không như thế, anh là người đàn ông rất yêu gia đình mình, hơn nữa lại là một gã sợ vợ.”
Cam Lộ chun mũi: “Ông lớn anh đến bình dầu trong nhà đổ cũng chẳng đến lượt dựng lên, có người sợ vợ như anh không?”
“Đó là do bình dầu toàn được em sắp xếp đâu ra đấy, anh chẳng lấy đâu ra cơ hội thể hiện.” Anh bất chợt ôm lấy cô, thành thật nhìn vào mắt cô, “Lộ Lộ, nếu em sinh cho anh một đứa con, anh chắc chắn sẽ không chỉ sợ vợ mà còn là một fan cuồng nhiệt của cái gia đình này.”
Đó là lần đầu tiên anh nói chuyện với cô về con cái, cô đỏ mặt, nhưng lúc đó trong lòng cũng rất xao động, rồi cũng chẳng có thời gian rảnh rỗi đi quan tâm đến ông anh họ phong lưu của chồng nữa.
Bây giờ Ngô Úy đã tuổi, đang ở thời kỳ sung sức nhất, còn lâu mới đến giai đoạn ôm cháu nội, con đường phong lưu vẫn có thể mặc sức tung hoành, chỉ là dan díu với cả cô dẫn chương trình của đài truyền hình, lại là đàn chị của cô, thật là ngoài sức tưởng tượng.
Tiền Giai Tây thường cười nhạo rằng đài cô có rất nhiều tin tức giật gân li kì, Cam Lộ nghe mà khó bề tưởng tượng, hoàn toàn không thể nghĩ những chuyện này lại không xảy ra trên báo lá cải mà ở ngay bên cạnh người bạn thân mình. Cô không thể không mượn câu nói nổi tiếng của một người nào đó: “Giới quyền quý thật loạn lạc.” Tiền Giai Tây thì ra vẻ nghiêm túc gật gù đồng ý: “Đúng là quá loạn luôn ấy chứ.”
Nhìn chiếc xe nhanh chóng biến mất trong dòng xe cộ tấp nập, Cam Lộ nghĩ, không biết Lý Tư Bích có biết chàng hoàng tử trên chiếc Porche đó đã thành gia lập thất rồi không, nhưng đó không phải là chuyện mà cô quan tâm.
Cô trong lòng bỗng thấy buồn bực, gần đây Thượng Tu Văn vì chuyện của Húc Thăng mà chạy đi chạy lại như con thoi giữa hai nơi, lúc nào cũng trong trạng thái vội vã, vô cùng mệt mỏi, hôm nay còn đang ở thành phố J chưa về. Vậy mà sao người thừa kế cũng là tổng giám đốc Húc Thăng xem ra lại có vẻ nhàn nhã thế nhỉ, có thể lái xe mấy tiếng đồng hồ đến đây bao gái? Không cần phải nói theo cách của Tiền Giai Tây, anh ta và Lý Tư Bích gần đây qua lại thường xuyên, chắc chắn mất thời gian ở đây không ít.
Tiền Giai Tây đọc trên báo thấy giới thiệu một nhà hàng món Thái rất hấp dẫn. Nhà hàng này không được lớn lắm, cách bài trí đậm phong vị Đông Nam Á, đâu đâu cũng có tượng voi điêu khắc, những bức bình phong dùng để ngăn không gian quán rất tinh xảo, tỉ mỉ, trên những chiếc ghế dựa bằng mây đặt những tấm nệm mổng bọc bằng vải lụa đủ màu sắc theo phong cách Thái Lan, nhân viên phục vụ mặc trang phục truyền thống của Thái Lan đi đứng nhẹ nhàng, âm nhạc kiểu Thái vang lên dìu dặt khiến người ta có cảm giác thư thái. Nhưng sau khi các món mà bọn cô gọi được bê lên hết, Tiền Giai Tây lúc đó mới bắt đầu xì xầm.
“Chắc chắn cái tay viết bài giới thiệu nhà hàng này đã nhận hoa hồng, tâng bốc lên đến tận mây xanh, kéo bao nhiêu khách đến đây nhưng khẩu vị cũng bình thường thôi.”
Cô vừa ăn vừa bình luận: “Thịt thăn heo rất dai, nhai hoài không đứt, còn món cà ri xanh thịt bò với cà dái dê có vị thuốc rất kỳ cục; xúp Tom Yam cay xé lưỡi, ngửi thôi đã sặc, nếu người bị cảm nghẹt mũi đến ăn chắc chắn sẽ rất hiệu quả…”
Cam Lộ trợn mắt nhìn cô: “Cậu đang làm ảnh hưởng đến việc thưởng thức của tớ đấy, không phải cậu nằng nặc lôi tớ đến đây à, thức ăn đã gọi rồi, không ăn cho đã thì thật lãng phí.”
“Không thể vì đã lỡ gọi mà phải miễng cưỡng ăn.” Tiền Giai Tây lại kéo dài giọng: “Đó gọi là qua loa cho xong chuyện, là không có trách nhiệm với bản thân, tớ trước nay luôn kiên định cho rằng, thái độ đối với việc ăn uống ở một mức độ nào đó phản ánh thái độ của mình với cuộc sống.”
“Cậu ba hoa chích chòe vừa thôi, chè xoài ăn được lắm đấy, cậu nếm thử xem.”
“Ngọt quá ngấy quá.”
“Ấy, có phải cậu lại làm tình làm tội với bạn trai rồi không, bình thường cũng đâu có kén chọn như vậy.”
“Bọn tớ chia tay rồi. Cái món cá nướng chanh này mùi vị cũng không đến nỗi.”
Cam Lộ bó tay với việc cô dùng một giọng điệu để nói về hai sự việc khác nhau: “Cậu bây giờ ốm yếu sắp thành tiên rồi đấy, cậu làm ơn ăn uống cho đàng hoàng giùm tớ cái.”
Tiền Giai Tây thấp hơn Cam Lộ cm, cao khoảng m, nhưng lúc nào cũng nói mình cao m, cô chỉ nặng không đầy kg, quả thật hơi ốm. Nhưng cô trước nay đều rất mãn nguyện về cân nặng của mình, nên chẳng chút phật ý, lúc này lại cười càng toe toét hơn, ngồi dịch lại phía Cam Lộ một chút: “Tớ cảm thấy gần đây cậu chắc chắn được Tu Văn nhà cậu tưới tắm rất kỹ, nên chê bai tớ chứ gì.”
Cam Lộ nghiến răng: “Đồ chết tiệt nhà cậu, có cần phải bậy bạ hơn nữa không? Đây là nơi công cộng đấy cô ạ, nói lung tung cái gì thế.”
“Tớ nói sự thật mà, cậu xem cậu kìa, miệng thì nói là công ty Thượng Tu Văn đang gặp rắc rối, nhưng lại chẳng có biểu hiện gì là sốt ruột, mắt long lanh, lúng liếng thế kia, thần sắc phơi phới gió xuân.”
Cam Lộ nhất thời đớ lưỡi không biết nói gì, cô không biết chuyện riêng tư như thế lại có thể phản ánh qua sắc mặt bị người khác nhìn thấy. Không sai, Thượng Tu Văn gần đây rất bận, nhưng không hề lạnh nhạt với cô. Chỉ cần về đến nhà, cô và anh lại quấn lấy nhau chẳng khác gì lúc trước. Cô chần chừ một lát, ôm lấy mặt mình: “Cái này, thật không giống bình thường sao?”
“Xem cái thái độ giấu đầu lòi đuôi của cậu kìa.” Tiền Giai Tây tấm tắc liên hồi, “Đừng nói là tớ đoán trúng phóc rồi nhé.”
Cam Lộ ngẩng đầu lên định nói thì bất chợt ngớ người ra, tự lẩm bẩm một mình: “Lại gặp người quen ở đây.” Cô nhìn thấy đồng nghiệp Giang Tiểu Lâm đến cùng một người đàn ông đã ngoài ba mươi, tướng mạo chỉn chu, vốn dĩ cũng chẳng có gì kỳ lạ, nhưng người đàn ông đó lại dắt theo một đứa bé chừng , tuổi, ba người họ được nhân viên phục vụ dẫn đến chiếc bàn gần chỗ cô, Giang Tiểu Lâm cũng đồng thời nhìn thấy Cam Lộ, một người luôn điềm tĩnh như cô giáo Giang bỗng dưng mặt đỏ rần rần.
Nhân viên phục vụ dẫn họ đến chiếc bàn duy nhất còn trống, trùng hợp lại ngay gần sát bàn Cam Lộ. Sau khi yên vị, chỉ nghe người đàn ông kia cầm thực đơn hỏi ý kiến, Giang Tiểu Lâm không biết nói gì, còn đứa bé thì cứ tíu tít luôn miệng hỏi cái này cái kia, giọng cô bé lảnh lót, miệng mồm lanh lẹ, khiến nhân viên phục vụ phải phì cười. Tiền Giai Tây ngồi ngay sát bên cô bé đó, nghe mấy câu hồn nhiên của con nít, cảm thấy rất buồn cười, bèn quay sang trêu con bé, hai người chẳng mấy chốc trở nên thân thiện, trò chuyện ríu rít.
Người đàn ông đó mỉm cười nhìn con gái, nét mặt đầy vẻ yêu chiều. Thế nhưng điệu bộ ngượng ngùng của Giang Tiểu Lâm ngồi bên cạnh lại lọt vào mắt Cam Lộ, cô không muốn đồng nghiệp ăn cơm mất ngon bèn vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền, Tiền Giai Tây lấy làm kỳ lạ: “Cậu vừa nãy còn ăn hùng hục như thế, sao lại đột ngột muốn đi vậy?”
“Tớ mới nhớ ra còn một chút chuyện phải làm, chúng ta đi thôi.” Cam Lộ nhanh chóng đưa tiền cho nhân viên phục vụ, cầm lấy cái túi xách của Tiền Giai Tây ấn vào tay cô.
Tiền Giai Tây rầu rĩ nói “tạm biệt” với đứa trẻ rồi đi theo Cam Lộ, vừa đi vừa trách móc: “Thức ăn không ngon, khó khăn lắm mới gặp được một cô bé dễ thương để trêu đùa, cậu lại nói có việc phải đi. Chồng cậu không phải mấy hôm nữa mới về sao, làm gì mà gấp gáp vậy? Ấy, đúng rồi, con trai nuôi tốt hay con gái nuôi tốt nhỉ. Hay là, cậu mang thai long phụng đi, một bước đến nơi, tớ có thể trái ôm một bồng rồi, tốt quá đi chứ.”
Mặt Cam Lộ nóng ran, Tiền Giai Tây nhìn thấy, cười nắc nẻ: “Chẳng lẽ hôm nay tớ mới mở miệng linh vậy sao, lại nói trúng phóc rồi. Chẳng lẽ cậu có rồi à.?”
“Có cái đầu cậu ấy, cậu bớt nói linh tinh cho tớ nhờ.” Một chiếc taxi dừng trước mặt hai người, Cam Lộ mở cửa xe, đẩy Tiền Giai Tây vào, “Tạm biệt.”