Hôm nay là ngày tặng quà cho thầy cô. Bảo Bối từ sáng sớm đã tỉnh dậy đễ chuẩn bị quà sẵn.
Bé lục lọi trong tủ đồ một hồi, cuối cùng cũng chọn ra một bộ phù hợp với mình.
Một bộ váy công chúa màu xanh da trời, và đôi giày búp bê xinh xắn. Sau khi tự mình tắm rửa xong và thay đồ, bé nhìn ngắm mình trong gương, xem thử mình đẹp ra sao.
Lúc sau mới vừa lòng gật đầu:
Đẹp thiệt! Đúng là công chúa mặc gì cũng đẹp.
Bé chạy ra khỏi phòng, đôi chân ngắn ngủn đi lạch bạch trên nền đất.
Đi một hồi thì tới một căn phòng ngủ lớn. Bé đẩy cửa vào, rồi chạy vào trong.
“Ba ơi!”
Bé nũng nịu kêu lên, tức khắc người nằm trên giường tỉnh giấc.
Người đàn ông chống tay ngồi dậy, trên người còn đang mặc bộ đồ ngủ tơ tằm màu đen, dây lưng hơi nới lỏng, lộ ra vòng ngực ngâm đen cường tráng.
“Bảo Bối? Sao con dậy sớm thế?”
Giọng nói khàn khàn vang lên, mang theo chút âm điệu gợi cảm của người đàn ông.
“Bảo Bối muốn tới trường sớm để gặp cô giáo!”
Cô bé chạy tới bên giường, giơ hai tay ra, vẻ mặt như muốn nói:
Ba mau bế con!
Cố Lục Sâm bế con gái lên, để con bé dựa vào lòng mình, rồi mới nhỏ giọng dặn bé:
“Nói nhỏ thôi, đừng đánh thức mẹ con.”
“Dạ.” Bảo Bối ôm lấy cổ của ba, nhỏ tiếng thúc giục: “Ba ơi. Mau tắm rửa thay đồ đi, còn đưa con đến trường nữa.”
Cố Lục Sâm liếc nhìn đồng hồ chỉ mới ba giờ sáng.
“...”
Anh thở dài, đành ôm con gái dỗ dành:
“Ngoan, giờ này còn sớm lắm. Hay con ngủ thêm hai tiếng nữa đi, chừng nào trời sáng thì ba sẽ đưa con tới trường.”
“Không chịu. Ba hứa rồi mà!” Bé Bảo Bối lắc đầu, nhất quyết không chịu về phòng.
Cố Lục Sâm liếc nhìn vợ yêu đang ngủ, nếu mà đánh thức cô dậy thế nào cũng sẽ quạo cho coi.
Anh đứng dậy, trên người vẫn còn dính một cô nhóc nhỏ nhắn, nhưng không thể đặt con bé xuống được.
Người ta bảo con gái thích dính lấy ba mình. Câu này đúng là không sai.
Ôm con gái đi ra khỏi phòng, quẹo trái tới phòng của con trai, không cần gõ cửa trực tiếp dùng chân đá cánh cửa ra.
Nhìn thằng con trai đang ngủ say sưa trên giường, Cố Lục Sâm đặt Bảo Bối xuống bên cạnh giường, sau đó vỗ mặt thằng con trai.
“Lục Vỹ dậy!”
“Ư...” Thằng bé ngọ ngậy cả người, nhưng mắt vẫn nhắm chặt không mở ra.
Người cha nào đó trực tiếp dùng tay bóp mũi con mình.
Bé lục lọi trong tủ đồ một hồi, cuối cùng cũng chọn ra một bộ phù hợp với mình.
Một bộ váy công chúa màu xanh da trời, và đôi giày búp bê xinh xắn. Sau khi tự mình tắm rửa xong và thay đồ, bé nhìn ngắm mình trong gương, xem thử mình đẹp ra sao.
Lúc sau mới vừa lòng gật đầu:
Đẹp thiệt! Đúng là công chúa mặc gì cũng đẹp.
Bé chạy ra khỏi phòng, đôi chân ngắn ngủn đi lạch bạch trên nền đất.
Đi một hồi thì tới một căn phòng ngủ lớn. Bé đẩy cửa vào, rồi chạy vào trong.
“Ba ơi!”
Bé nũng nịu kêu lên, tức khắc người nằm trên giường tỉnh giấc.
Người đàn ông chống tay ngồi dậy, trên người còn đang mặc bộ đồ ngủ tơ tằm màu đen, dây lưng hơi nới lỏng, lộ ra vòng ngực ngâm đen cường tráng.
“Bảo Bối? Sao con dậy sớm thế?”
Giọng nói khàn khàn vang lên, mang theo chút âm điệu gợi cảm của người đàn ông.
“Bảo Bối muốn tới trường sớm để gặp cô giáo!”
Cô bé chạy tới bên giường, giơ hai tay ra, vẻ mặt như muốn nói:
Ba mau bế con!
Cố Lục Sâm bế con gái lên, để con bé dựa vào lòng mình, rồi mới nhỏ giọng dặn bé:
“Nói nhỏ thôi, đừng đánh thức mẹ con.”
“Dạ.” Bảo Bối ôm lấy cổ của ba, nhỏ tiếng thúc giục: “Ba ơi. Mau tắm rửa thay đồ đi, còn đưa con đến trường nữa.”
Cố Lục Sâm liếc nhìn đồng hồ chỉ mới ba giờ sáng.
“...”
Anh thở dài, đành ôm con gái dỗ dành:
“Ngoan, giờ này còn sớm lắm. Hay con ngủ thêm hai tiếng nữa đi, chừng nào trời sáng thì ba sẽ đưa con tới trường.”
“Không chịu. Ba hứa rồi mà!” Bé Bảo Bối lắc đầu, nhất quyết không chịu về phòng.
Cố Lục Sâm liếc nhìn vợ yêu đang ngủ, nếu mà đánh thức cô dậy thế nào cũng sẽ quạo cho coi.
Anh đứng dậy, trên người vẫn còn dính một cô nhóc nhỏ nhắn, nhưng không thể đặt con bé xuống được.
Người ta bảo con gái thích dính lấy ba mình. Câu này đúng là không sai.
Ôm con gái đi ra khỏi phòng, quẹo trái tới phòng của con trai, không cần gõ cửa trực tiếp dùng chân đá cánh cửa ra.
Nhìn thằng con trai đang ngủ say sưa trên giường, Cố Lục Sâm đặt Bảo Bối xuống bên cạnh giường, sau đó vỗ mặt thằng con trai.
“Lục Vỹ dậy!”
“Ư...” Thằng bé ngọ ngậy cả người, nhưng mắt vẫn nhắm chặt không mở ra.
Người cha nào đó trực tiếp dùng tay bóp mũi con mình.