Mười giây sau, thằng bé đáng thương chịu không được sự tra tấn của ba mình, cuối cùng cũng mở mắt ra.
Vừa mở mắt ra là đã nhìn thấy bản mặt lạnh lùng của ba nhà bé, và cộng thêm gương mặt đáng yêu của em gái.
Bé Lục Vỹ: “...”
Ba à, trời còn chưa sáng sao ba không ôm vợ mình ngủ? Mà lại bồng cục cưng tới phòng của con thế?
Thấy con trai đã dậy, Cố Lục Sâm đem con gái đặt lên bụng của thằng bé.
“Trông em con đi.” Vứt ra một câu mệnh lệnh, Cố Lục Sâm đứng dậy chuẩn bị đi.
“Khoan đã!”
Thằng bé bị em bé ngồi lên bụng, chưa hết giật mình. Đến khi thấy ba mình sắp đi mất thì vội la lên.
“Con đang ngủ mà! Sao ba không dỗ hay kêu bà vú cũng được mà!”
Cố Lục Sâm bình tĩnh đáp: “Vú ấy ngủ rồi.”
Lục Vỹ: “...”
Thế con trai ba không phải cũng đang ngủ à?
Bé Lục Vỹ buồn bực: “Con không dỗ đâu. Ba có thể dỗ em ấy mà!”
“Ba bận ôm mẹ con ngủ rồi.”
Lục Vỹ: “...”
Con trai của ba cũng bận ôm gối ôm ngủ mà!
Lần nào cũng vậy, cứ quăng em gái cho bé giữ. Lần này bé sẽ không bị áp chế nữa đâu!
“Con không dỗ!”
Cố Lục Sâm nheo mắt lại, âm trầm hỏi: “Không muốn dỗ?”
Bé trai nào đó giữ vững niềm tin, nhất quyết lắc đầu.
Cố Lục Sâm ra vẻ không bận tâm, trước lúc cất bước đi, anh thấp giọng nói:
“Ngày mai chuẩn bị hành lý, ba đưa con ra đảo hoang chơi.”
Lục Vỹ: “...”
Ba đang uy hiếp con trai mình đấy!
Ai đời lại dẫn con mình ra đảo hoang chơi! Chỗ đó có gì đâu mà chơi, chẳng lẽ chơi cùng với mấy con khỉ!
“Con dỗ là được chứ gì!”
Trước thế lực nguy hiểm, không thể không cúi đầu.
Cố Lục Sâm hài lòng gật đầu.
Trẻ nhỏ dễ dạy.
Lục Vỹ ôm em gái, buồn bực hỏi:
“Sao em không ngủ mà thức thế?”
Bé Bảo Bối dịu mắt, chu miệng kể:
“Ba hư, ba hứa với em là đưa em tới trường sớm, nhưng khi em thay đồ xong rồi mà ba không chịu đưa em đi!”
Lục Vỹ vỗ trán thở dài.
Em gái à, mới ba giờ sáng trường học ở đâu mà mở cửa!
Vừa mở mắt ra là đã nhìn thấy bản mặt lạnh lùng của ba nhà bé, và cộng thêm gương mặt đáng yêu của em gái.
Bé Lục Vỹ: “...”
Ba à, trời còn chưa sáng sao ba không ôm vợ mình ngủ? Mà lại bồng cục cưng tới phòng của con thế?
Thấy con trai đã dậy, Cố Lục Sâm đem con gái đặt lên bụng của thằng bé.
“Trông em con đi.” Vứt ra một câu mệnh lệnh, Cố Lục Sâm đứng dậy chuẩn bị đi.
“Khoan đã!”
Thằng bé bị em bé ngồi lên bụng, chưa hết giật mình. Đến khi thấy ba mình sắp đi mất thì vội la lên.
“Con đang ngủ mà! Sao ba không dỗ hay kêu bà vú cũng được mà!”
Cố Lục Sâm bình tĩnh đáp: “Vú ấy ngủ rồi.”
Lục Vỹ: “...”
Thế con trai ba không phải cũng đang ngủ à?
Bé Lục Vỹ buồn bực: “Con không dỗ đâu. Ba có thể dỗ em ấy mà!”
“Ba bận ôm mẹ con ngủ rồi.”
Lục Vỹ: “...”
Con trai của ba cũng bận ôm gối ôm ngủ mà!
Lần nào cũng vậy, cứ quăng em gái cho bé giữ. Lần này bé sẽ không bị áp chế nữa đâu!
“Con không dỗ!”
Cố Lục Sâm nheo mắt lại, âm trầm hỏi: “Không muốn dỗ?”
Bé trai nào đó giữ vững niềm tin, nhất quyết lắc đầu.
Cố Lục Sâm ra vẻ không bận tâm, trước lúc cất bước đi, anh thấp giọng nói:
“Ngày mai chuẩn bị hành lý, ba đưa con ra đảo hoang chơi.”
Lục Vỹ: “...”
Ba đang uy hiếp con trai mình đấy!
Ai đời lại dẫn con mình ra đảo hoang chơi! Chỗ đó có gì đâu mà chơi, chẳng lẽ chơi cùng với mấy con khỉ!
“Con dỗ là được chứ gì!”
Trước thế lực nguy hiểm, không thể không cúi đầu.
Cố Lục Sâm hài lòng gật đầu.
Trẻ nhỏ dễ dạy.
Lục Vỹ ôm em gái, buồn bực hỏi:
“Sao em không ngủ mà thức thế?”
Bé Bảo Bối dịu mắt, chu miệng kể:
“Ba hư, ba hứa với em là đưa em tới trường sớm, nhưng khi em thay đồ xong rồi mà ba không chịu đưa em đi!”
Lục Vỹ vỗ trán thở dài.
Em gái à, mới ba giờ sáng trường học ở đâu mà mở cửa!