6:30 Sáng.
Phòng ăn lớn của Cố gia gồm có những thành viên sau đây.
Ông chủ: Cố Lục Sâm.
Bà chủ: Hà An Hạ
Cậu chủ nhỏ: Cố Lục Vỹ.
Cô chủ nhỏ: “Cố Ngọc Tâm.
Quản gia: Bác Lý.
Thức ăn sáng gồm có:
Trừng rán, trứng xào, trứng luộc, trứng cuộn cơm, canh trứng, bánh mỳ trứng... và tất cả dĩa thức ăn đều là trứng.
An Hạ gắp trứng vào bát cho con trai, cười nói:
“Ăn nhiều trứng bổ não lắm.”
Lục Vỹ: “...”
Ăn trứng suốt bốn năm trời, não sắp bị bổ đến nát luôn rồi. Nhưng thức ăn mẹ gắp cho không thể không ăn.
Cố Lục Sâm cầm đũa gắp miếng trứng bỏ vào bát của bà xã, vẻ mặt dịu dàng:
“Nên uống sữa, ăn thêm cháo ngũ cốc.”
An Hạ như chim nhỏ dựa vào lòng ông xã, nũng nịu nói:
“Ăn cháo ngán lắm, người ta uống sữa thôi.”
Tuyệt chiêu làm nũng này của cô lúc nào cũng có lực sát thương 100 phần trăm, trải qua gần sáu năm, Cố Lục Sâm chưa có lần nào là không bị đầu hàng.
Thở dài đầy bất đắc dĩ, ai đó không thể chống lại vẻ nũng nịu của vợ yêu, lập tức gật đầu.
“Được rồi, nhưng phải uống thêm một ly sữa.”
“Ông xã là số một!”
Lục Vỹ nhăn mặt như ăn phải trái hủ qua đắng ngắt:
“...”
Ở đây còn có trẻ còn trẻ con đấy! Hai người đừng làm hư tụi con chứ!
Mà đây cũng đâu phải là lần đầu tiên, thật không hiểu ba của bé sao lại có tính cách kì quái như thế.
Lúc thì âm trầm đáng sợ, có khi lại dịu dàng ân cần.
Nghĩ lại chỉ khi đối với người ngoài và bé thì ba mới hiện ra bản tính lạnh lùng. Còn đối với mẹ và em gái thì ngược lại dịu dàng không nỡ mắng câu nào.
Lục Vỹ tuy đã biết sự thật phủ phàng này từ lâu, nhưng vẫn không tránh được cảm giác ấm ức.
Mẹ và em gái là bảo bối trong nhà!Còn bé là cục nợ bị ghét bỏ!
Thật là đau lòng mà!
“Uống cam cam...” Bé gái Bảo Bối chợt đòi nước hoa quả, Lục Vỹ định nói sáng sớm không nên uống nước có vị chua, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra thì người ba nào đó đã bưng ly nước cam đến cho em gái.
“Bảo Bối phải ăn nhiều vô rồi mới được uống nước cam, biết chưa?”
Vẫn là cái giọng điệu cưng chiều ấy, mỗi lần nghe là bé Lục Vỹ thấy thật buồn bực.
Bảo Bối ngoan ngoãn nghe lời:
“Dạ.”
Lục Vỹ bĩu môi, cầm ly nước trái cây lên tính uống thì nghe thấy tiếng ba ngăn lại:
“Sáng sớm không được uống nước trái cây.”
Lục Vỹ: “...” Không cam lòng đặt ly xuống.
Bé quả nhiên bị ghét bỏ mà!
An Hạ thấy vẻ mặt nhăn nhó của con trai, thật là buồn cười.
Ly nước cam của bé Bảo Bối có bỏ đường vào, làm vị chua giảm bớt đi, nên không sợ con bé sẽ bị đau dạ dày khi uống. Nhưng Lục Vỹ không thích vị ngọt, nên thằng bé ít khi uống nước trái cây pha đường, mà dù có uống đi nữa thì thằng bé chỉ uống nguyên chất chứ không chịu cho đường hay thêm đá vào.
Ông xã của cô biết rõ thói quen này của con trai nên mới không cho thằng bé uống nước trái cây vào buổi sáng...
Phòng ăn lớn của Cố gia gồm có những thành viên sau đây.
Ông chủ: Cố Lục Sâm.
Bà chủ: Hà An Hạ
Cậu chủ nhỏ: Cố Lục Vỹ.
Cô chủ nhỏ: “Cố Ngọc Tâm.
Quản gia: Bác Lý.
Thức ăn sáng gồm có:
Trừng rán, trứng xào, trứng luộc, trứng cuộn cơm, canh trứng, bánh mỳ trứng... và tất cả dĩa thức ăn đều là trứng.
An Hạ gắp trứng vào bát cho con trai, cười nói:
“Ăn nhiều trứng bổ não lắm.”
Lục Vỹ: “...”
Ăn trứng suốt bốn năm trời, não sắp bị bổ đến nát luôn rồi. Nhưng thức ăn mẹ gắp cho không thể không ăn.
Cố Lục Sâm cầm đũa gắp miếng trứng bỏ vào bát của bà xã, vẻ mặt dịu dàng:
“Nên uống sữa, ăn thêm cháo ngũ cốc.”
An Hạ như chim nhỏ dựa vào lòng ông xã, nũng nịu nói:
“Ăn cháo ngán lắm, người ta uống sữa thôi.”
Tuyệt chiêu làm nũng này của cô lúc nào cũng có lực sát thương 100 phần trăm, trải qua gần sáu năm, Cố Lục Sâm chưa có lần nào là không bị đầu hàng.
Thở dài đầy bất đắc dĩ, ai đó không thể chống lại vẻ nũng nịu của vợ yêu, lập tức gật đầu.
“Được rồi, nhưng phải uống thêm một ly sữa.”
“Ông xã là số một!”
Lục Vỹ nhăn mặt như ăn phải trái hủ qua đắng ngắt:
“...”
Ở đây còn có trẻ còn trẻ con đấy! Hai người đừng làm hư tụi con chứ!
Mà đây cũng đâu phải là lần đầu tiên, thật không hiểu ba của bé sao lại có tính cách kì quái như thế.
Lúc thì âm trầm đáng sợ, có khi lại dịu dàng ân cần.
Nghĩ lại chỉ khi đối với người ngoài và bé thì ba mới hiện ra bản tính lạnh lùng. Còn đối với mẹ và em gái thì ngược lại dịu dàng không nỡ mắng câu nào.
Lục Vỹ tuy đã biết sự thật phủ phàng này từ lâu, nhưng vẫn không tránh được cảm giác ấm ức.
Mẹ và em gái là bảo bối trong nhà!Còn bé là cục nợ bị ghét bỏ!
Thật là đau lòng mà!
“Uống cam cam...” Bé gái Bảo Bối chợt đòi nước hoa quả, Lục Vỹ định nói sáng sớm không nên uống nước có vị chua, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra thì người ba nào đó đã bưng ly nước cam đến cho em gái.
“Bảo Bối phải ăn nhiều vô rồi mới được uống nước cam, biết chưa?”
Vẫn là cái giọng điệu cưng chiều ấy, mỗi lần nghe là bé Lục Vỹ thấy thật buồn bực.
Bảo Bối ngoan ngoãn nghe lời:
“Dạ.”
Lục Vỹ bĩu môi, cầm ly nước trái cây lên tính uống thì nghe thấy tiếng ba ngăn lại:
“Sáng sớm không được uống nước trái cây.”
Lục Vỹ: “...” Không cam lòng đặt ly xuống.
Bé quả nhiên bị ghét bỏ mà!
An Hạ thấy vẻ mặt nhăn nhó của con trai, thật là buồn cười.
Ly nước cam của bé Bảo Bối có bỏ đường vào, làm vị chua giảm bớt đi, nên không sợ con bé sẽ bị đau dạ dày khi uống. Nhưng Lục Vỹ không thích vị ngọt, nên thằng bé ít khi uống nước trái cây pha đường, mà dù có uống đi nữa thì thằng bé chỉ uống nguyên chất chứ không chịu cho đường hay thêm đá vào.
Ông xã của cô biết rõ thói quen này của con trai nên mới không cho thằng bé uống nước trái cây vào buổi sáng...