Sau khi kết thúc buổi ăn sáng, bé Lục Vỹ và bé Bảo Bối cầm cặp sách lên, đứng đợi trong phòng khách chờ ba đưa đi học.
An Hạ cầm hộp đựng tráng miệng đưa cho ông xã, sẵn tiện hỏi luôn:
“Trưa anh có về ăn cơm không?”
Cố Lục Sâm bước tới hôn lên trán vợ, bữa cơm vợ nấu sao có thể không về ăn được?
“ Em biết câu trả lời của anh mà.” Cố Lục Sâm kề môi sát bên tai vợ thủ thỉ, hơi thở ấm nóng phủ lên, bờ môi nhè nhẹ ngậm vành tai của An Hạ.
Mặt đỏ hết cả lên, cô chống tay lên ngực anh, dùng sức đẩy anh ra.
“Trễ rồi, mau đưa con đi học đi!”
Cố Lục Sâm vẫn thấy luyến tiếc, trước lúc đi không quên hôn lên má của vợ yêu.
An Hạ che má lại, thật không biết nói sao với ông chồng này của mình. Sáng nào cũng thích chơi trò kiểu này.
Cũng may người giúp việc đã đi làm hết rồi, nếu mà bị thấy hết thì cô chẳng dám nhìn ai.
Tại phòng khách...
Bé Lục Vỹ nhịp nhịp chân, thỉnh thoảng liếc đồng hồ treo trên tường.
Gần 7:30.
Thế mà giờ phút này người ba kia của bé vẫn chưa chịu đi ra!
Bé quay sang nhìn em gái, bé Bảo Bối vô tư đang sờ con búp bê, dáng vẻ không lo gì mấy cả.
Thật lạ... là ai đòi đến trường sớm? Vậy mà thấy sắp đi trễ một chút lo lắng cũng không có?
“Không phải em muốn tới trường sớm để tặng quà cho cô giáo sao? Nhưng sắp trễ giờ rồi đấy, bộ em không thấy bực mình à?”
Bé Bảo Bối hí hửng trả lời:
“Ba bảo, chiều sẽ đưa em đi chơi ở sở thú!”
Lục Vỹ hết lời để nói: “...”
Con nhóc này cũng dễ dụ thật. Mới hứa cho đi sở thú chơi là quăng luôn việc tặng quà cho cô giáo!
Cố Lục Sâm đi ra, nói với hai đứa nhỏ:
“Đi thôi.”
Đúng lúc An Hạ cũng vừa đi ra theo sau chồng mình, cô bước tới tặng cho mỗi đứa một nụ hôn trên má.
Lúc này bé Lục Vỹ bớt giận, cười toét cả miệng.
Thích nhất là được mẹ hôn!
An Hạ đưa ba cha con ra tận cửa, nhìn chiếc xe đã chạy đi xa, nhưng cô chưa có ý định đi vào, vẫn còn đứng ở đó, nhìn hướng xe chạy đi.
Người giúp việc đang quét sân, thấy bà chủ còn đứng ở đó, không khỏi cảm thán trong lòng.
Người phụ nữ mặc bộ đầm màu trắng đơn giản đang dựa vào cửa, tóc dài tận eo, diện mạo xinh đẹp, lại có khí chất cao quý.
Nhìn nụ cười dịu dàng chưa mất đi trên môi của bà chủ, người giúp việc nhìn đến ngây ngẩn cả người. Thật sự là quá đẹp!
Đúng là người vợ hiền, người mẹ tốt!
An Hạ cầm hộp đựng tráng miệng đưa cho ông xã, sẵn tiện hỏi luôn:
“Trưa anh có về ăn cơm không?”
Cố Lục Sâm bước tới hôn lên trán vợ, bữa cơm vợ nấu sao có thể không về ăn được?
“ Em biết câu trả lời của anh mà.” Cố Lục Sâm kề môi sát bên tai vợ thủ thỉ, hơi thở ấm nóng phủ lên, bờ môi nhè nhẹ ngậm vành tai của An Hạ.
Mặt đỏ hết cả lên, cô chống tay lên ngực anh, dùng sức đẩy anh ra.
“Trễ rồi, mau đưa con đi học đi!”
Cố Lục Sâm vẫn thấy luyến tiếc, trước lúc đi không quên hôn lên má của vợ yêu.
An Hạ che má lại, thật không biết nói sao với ông chồng này của mình. Sáng nào cũng thích chơi trò kiểu này.
Cũng may người giúp việc đã đi làm hết rồi, nếu mà bị thấy hết thì cô chẳng dám nhìn ai.
Tại phòng khách...
Bé Lục Vỹ nhịp nhịp chân, thỉnh thoảng liếc đồng hồ treo trên tường.
Gần 7:30.
Thế mà giờ phút này người ba kia của bé vẫn chưa chịu đi ra!
Bé quay sang nhìn em gái, bé Bảo Bối vô tư đang sờ con búp bê, dáng vẻ không lo gì mấy cả.
Thật lạ... là ai đòi đến trường sớm? Vậy mà thấy sắp đi trễ một chút lo lắng cũng không có?
“Không phải em muốn tới trường sớm để tặng quà cho cô giáo sao? Nhưng sắp trễ giờ rồi đấy, bộ em không thấy bực mình à?”
Bé Bảo Bối hí hửng trả lời:
“Ba bảo, chiều sẽ đưa em đi chơi ở sở thú!”
Lục Vỹ hết lời để nói: “...”
Con nhóc này cũng dễ dụ thật. Mới hứa cho đi sở thú chơi là quăng luôn việc tặng quà cho cô giáo!
Cố Lục Sâm đi ra, nói với hai đứa nhỏ:
“Đi thôi.”
Đúng lúc An Hạ cũng vừa đi ra theo sau chồng mình, cô bước tới tặng cho mỗi đứa một nụ hôn trên má.
Lúc này bé Lục Vỹ bớt giận, cười toét cả miệng.
Thích nhất là được mẹ hôn!
An Hạ đưa ba cha con ra tận cửa, nhìn chiếc xe đã chạy đi xa, nhưng cô chưa có ý định đi vào, vẫn còn đứng ở đó, nhìn hướng xe chạy đi.
Người giúp việc đang quét sân, thấy bà chủ còn đứng ở đó, không khỏi cảm thán trong lòng.
Người phụ nữ mặc bộ đầm màu trắng đơn giản đang dựa vào cửa, tóc dài tận eo, diện mạo xinh đẹp, lại có khí chất cao quý.
Nhìn nụ cười dịu dàng chưa mất đi trên môi của bà chủ, người giúp việc nhìn đến ngây ngẩn cả người. Thật sự là quá đẹp!
Đúng là người vợ hiền, người mẹ tốt!