Quản gia Lý tới hỏi An Hạ trưa nay sẽ mua gì để nấu bữa trưa.
An Hạ nghĩ một hồi thì nói:
“Mua rau tươi và thịt bò mềm, và một gói mỳ xào. Trưa nay tôi sẽ làm món mỳ Pháp.”
“Vâng.”
An Hạ nhìn đồng hồ, giờ này còn sớm, canh lúc 10 giờ chắc cô sẽ về kịp.
Trở về phòng thay một bộ đồ thun thoải mái, tóc dài cột cao lên thành bím đui gà, lấy ra một đôi giày thể thao mang vào.
Nhìn bản thân trong gương, thấy đã ổn thỏa rồi mới hài lòng gật đầu.
Cầm theo túi xách, An Hạ xuống dưới nhà.
Vào giờ này mấy người làm trong lâu đài đều bận rộn làm việc, vì thế phòng khách lúc này vắng tanh.
Cô tới nhà kho sau vườn, lấy ra một chiếc xe đạp cũ màu trắng, rồi dắt xe đi tới cửa lớn.
Bảo vệ thấy An Hạ đi ra không tỏ vẻ ngạc nhiên hay thắc mắc. Họ tự động mở cửa ra, vẻ mặt ai nấy cũng đều uy nghiêm.
An Hạ đội nón lên, vẫy tay nói:
“Tạm biệt!”
Bọn họ đồng loạt cúi đầu, nói to: “Phu nhân đi làm vui vẻ!”
An Hạ: “...”
Đã nói nhiều lần là đừng có la to như thế, cô đi làm chứ đâu có đi đánh trận!
...
Đạp xe hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tới công ty Showbiz Vaila.
Cái tên của công ty này đã nói lên nghề nghiệp của nhân viên ở đây.
Đây là công ty chuyên đào tạo ca sĩ mới vào nghề, không thể gọi là công ty lớn nhất, nhưng quy mô lại rộng, và danh tiếng không thua kém cạnh gì những công ty đào tạo nghệ sĩ nổi tiếng khác.
An Hạ dắt xe đi vô cổng công ty, sau khi để xe đạp lại ở chỗ đậu xe. Cô vừa xoay người lại thì đã thấy người quen đứng đối diện.
“Ôi, thợ trang điểm An Hạ đây mà? Sao hôm nay tới trễ thế?”
An Hạ khoanh tay trước ngực, mắt liếc xéo người phụ nữ trước ngay trước mắt.
Nếu là người khác hỏi cô câu này thì là lịch sự hỏi thăm thôi. Nhưng nếu đổi là Lưu Tố Thy hỏi thì chính là cố ý gây sự.
“Thì sao? Cô Thy có ý kiến gì về việc tôi đi làm trễ chăng?”
“Đâu có. Chỉ là cô Hạ thường ngày tầm cỡ tám giờ đã tới công ty, tự nhiên hôm nay cô tới trễ hơn mọi khi, nên tôi lấy làm ngạc nhiên.”
Lưu Tố Thy thổi nhẹ lớp sơn đỏ trên ngón tay của mình, dáng vẻ vừa kiêu ngạo vừa hống hách.
An Hạ cười nhạt, đáp: “Hôm qua chơi vật lộn với chồng tới khuya nên dậy trễ.”
Lưu Tố Thy: “...”
Sắc mặt cô ta tức khắc trở nên xanh mét: “Sao cô có thể những lời đó trước mặt người khác như thế!”
An Hạ đi ngang qua cô ta, vô tội để lại một câu:
“Tôi đâu nói gì sai? Chị đây thích chơi vật lộn thật mà!”
Lưu Tố Thy: “...”
An Hạ nghĩ một hồi thì nói:
“Mua rau tươi và thịt bò mềm, và một gói mỳ xào. Trưa nay tôi sẽ làm món mỳ Pháp.”
“Vâng.”
An Hạ nhìn đồng hồ, giờ này còn sớm, canh lúc 10 giờ chắc cô sẽ về kịp.
Trở về phòng thay một bộ đồ thun thoải mái, tóc dài cột cao lên thành bím đui gà, lấy ra một đôi giày thể thao mang vào.
Nhìn bản thân trong gương, thấy đã ổn thỏa rồi mới hài lòng gật đầu.
Cầm theo túi xách, An Hạ xuống dưới nhà.
Vào giờ này mấy người làm trong lâu đài đều bận rộn làm việc, vì thế phòng khách lúc này vắng tanh.
Cô tới nhà kho sau vườn, lấy ra một chiếc xe đạp cũ màu trắng, rồi dắt xe đi tới cửa lớn.
Bảo vệ thấy An Hạ đi ra không tỏ vẻ ngạc nhiên hay thắc mắc. Họ tự động mở cửa ra, vẻ mặt ai nấy cũng đều uy nghiêm.
An Hạ đội nón lên, vẫy tay nói:
“Tạm biệt!”
Bọn họ đồng loạt cúi đầu, nói to: “Phu nhân đi làm vui vẻ!”
An Hạ: “...”
Đã nói nhiều lần là đừng có la to như thế, cô đi làm chứ đâu có đi đánh trận!
...
Đạp xe hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tới công ty Showbiz Vaila.
Cái tên của công ty này đã nói lên nghề nghiệp của nhân viên ở đây.
Đây là công ty chuyên đào tạo ca sĩ mới vào nghề, không thể gọi là công ty lớn nhất, nhưng quy mô lại rộng, và danh tiếng không thua kém cạnh gì những công ty đào tạo nghệ sĩ nổi tiếng khác.
An Hạ dắt xe đi vô cổng công ty, sau khi để xe đạp lại ở chỗ đậu xe. Cô vừa xoay người lại thì đã thấy người quen đứng đối diện.
“Ôi, thợ trang điểm An Hạ đây mà? Sao hôm nay tới trễ thế?”
An Hạ khoanh tay trước ngực, mắt liếc xéo người phụ nữ trước ngay trước mắt.
Nếu là người khác hỏi cô câu này thì là lịch sự hỏi thăm thôi. Nhưng nếu đổi là Lưu Tố Thy hỏi thì chính là cố ý gây sự.
“Thì sao? Cô Thy có ý kiến gì về việc tôi đi làm trễ chăng?”
“Đâu có. Chỉ là cô Hạ thường ngày tầm cỡ tám giờ đã tới công ty, tự nhiên hôm nay cô tới trễ hơn mọi khi, nên tôi lấy làm ngạc nhiên.”
Lưu Tố Thy thổi nhẹ lớp sơn đỏ trên ngón tay của mình, dáng vẻ vừa kiêu ngạo vừa hống hách.
An Hạ cười nhạt, đáp: “Hôm qua chơi vật lộn với chồng tới khuya nên dậy trễ.”
Lưu Tố Thy: “...”
Sắc mặt cô ta tức khắc trở nên xanh mét: “Sao cô có thể những lời đó trước mặt người khác như thế!”
An Hạ đi ngang qua cô ta, vô tội để lại một câu:
“Tôi đâu nói gì sai? Chị đây thích chơi vật lộn thật mà!”
Lưu Tố Thy: “...”