Sơ Hạ đối với mấy chuyện dùng lời công kích người khác ở giới giải trí không phải là không biết.
Nhìn sự đắc ý trong mắt của cô trợ lý Kiều, và gương mặt nhăn nhó khó chịu của quản lí Trần.
Cô thật mệt muốn chết! Lên đây để kiếm Diệp Phi, chứ đâu phải đứng ngay đây nhìn hai người mắt chạm mắt, lửa điện phóng ra xung quanh như thế.
Cô rút tay về, ra vẻ khó xử: “Xin lỗi nhé cô Kiều, hiện giờ tôi đang có việc gấp, để ngày mai tôi sẽ qua chỗ của cô Thái Uyên nhé?”
Trợ lý Kiều không ngờ Sơ Hạ lại từ chối cô ta, sắc măt lập tức trở nên khó coi.
Trong công ty bây giờ, ai mà không biết Thái Uyên đang là ca sĩ nổi, tên tuổi càng ngày càng được lên cao, hợp đồng biểu diễn mà mỗi ngày Thái Uyên ký nhiều vô cùng. Gần như sắp vượt qua Diệp Phi!
Có nhân viên nào mà không muốn nịnh bợ Thái Uyên đâu? Thế mà cô Sơ Hạ này lại từ chối việc trang điểm cho Thái Uyên!
Chẳng lẽ con nhỏ này không biết, có bao nhiêu là thợ trang điểm muốn nhận công việc này hay sao!
Cô ta là trợ lý của một ca sĩ có danh tiếng, mới không thèm hạ mình đi xin một con nhỏ thợ trang điểm thấp kém!
Cô ta hất mái tóc dài của mình, kiêu ngạo nói:
“Nếu cô Hạ đã nói bận thì thôi vậy, tôi cũng không làm phiền nữa. Nhưng mà cơ hội được tiếp xúc với Thái Uyên không phải lúc nào cũng có đâu.”
Ý muốn nói là cô đã đánh mất một cơ hội tốt rồi, đừng mong có được cơ hội này vào lần sau.
An Hạ: “...”
Chị đây ngay cả minh tinh của nước Mỹ còn không thèm để ý đến, chứ nói chi là một cô ca sĩ Thái Uyên mới vào nghề của nhà cô!
Quản lý Trần nghĩ rằng An Hạ đồng ý việc trang điểm cho Thái Uyên, tuy cô không thích thái độ mắt vểnh lên trời cô trợ lý Kiều kia, nhưng không thể không thừa nhận năng lực của Thái Uyên rất là giỏi...
Giới giải trí này chính là phức tạp như thế, người mới muốn đè người cũ, hoặc người cũ muốn lần áp người mới vô nghề.
Hiện giờ chưa biết được cái cô Thái Uyên kia có ý thù địch gì với Diệp Phi hay không, nên cô chưa thể ra tay được.
Vừa rồi khi bị trợ lý Kiều khiêu khích, cô đúng là rất giận, lại nhìn thấy cô ta lôi kéo An Hạ với vẻ thân thiết thì cô càng cảm thấy họ đúng là một lũ bè vời nhau.
Nhưng cô không ngờ An Hạ lại từ chối việc trang điểm cho Thái Uyên. Phải biết rằng bây giờ Thái Uyên đang rất nổi tiếng trong công ty, mấy đứa nhân viên ai cũng tranh nhau để nịnh bợ.
Cô nghĩ An Hạ cũng giống như thế, nhưng ai ngờ...
Quản lý Trần vốn không ưa cô trợ lý Kiều này, giờ thấy cô ta bị xấu hổ như thế, thật là vui hết sức mà!
Một ca sĩ lại bị một thợ làm đẹp từ chối việc trang điểm, đây đúng là trò cười!
Cô đang định nói giúp cho An Hạ, nếu cô ấy đắc tội với trợ lý Kiều, e là không có ngày tháng tốt lành.
Nếu cô lên tiếng nói đỡ vài câu, cô trợ lý Kiều này dù bực bội ra sao cũng phải nể mặt Diệp Phi mà cho lắng xuống việc này.
Tuy Thái Uyên đang có danh tiếng, nhưng, vị trí trụ cột của nhóm nghệ sĩ ở công ty này, là Diệp Phi!
Cô còn chưa kịp lên tiếng thì An Hạ đã giành nói trước:
“Xin lỗi, tôi phải về nhổ lông chân.”
Quản lý Trần: “...”
Trợ lý Kiều: “...”
Nhìn sự đắc ý trong mắt của cô trợ lý Kiều, và gương mặt nhăn nhó khó chịu của quản lí Trần.
Cô thật mệt muốn chết! Lên đây để kiếm Diệp Phi, chứ đâu phải đứng ngay đây nhìn hai người mắt chạm mắt, lửa điện phóng ra xung quanh như thế.
Cô rút tay về, ra vẻ khó xử: “Xin lỗi nhé cô Kiều, hiện giờ tôi đang có việc gấp, để ngày mai tôi sẽ qua chỗ của cô Thái Uyên nhé?”
Trợ lý Kiều không ngờ Sơ Hạ lại từ chối cô ta, sắc măt lập tức trở nên khó coi.
Trong công ty bây giờ, ai mà không biết Thái Uyên đang là ca sĩ nổi, tên tuổi càng ngày càng được lên cao, hợp đồng biểu diễn mà mỗi ngày Thái Uyên ký nhiều vô cùng. Gần như sắp vượt qua Diệp Phi!
Có nhân viên nào mà không muốn nịnh bợ Thái Uyên đâu? Thế mà cô Sơ Hạ này lại từ chối việc trang điểm cho Thái Uyên!
Chẳng lẽ con nhỏ này không biết, có bao nhiêu là thợ trang điểm muốn nhận công việc này hay sao!
Cô ta là trợ lý của một ca sĩ có danh tiếng, mới không thèm hạ mình đi xin một con nhỏ thợ trang điểm thấp kém!
Cô ta hất mái tóc dài của mình, kiêu ngạo nói:
“Nếu cô Hạ đã nói bận thì thôi vậy, tôi cũng không làm phiền nữa. Nhưng mà cơ hội được tiếp xúc với Thái Uyên không phải lúc nào cũng có đâu.”
Ý muốn nói là cô đã đánh mất một cơ hội tốt rồi, đừng mong có được cơ hội này vào lần sau.
An Hạ: “...”
Chị đây ngay cả minh tinh của nước Mỹ còn không thèm để ý đến, chứ nói chi là một cô ca sĩ Thái Uyên mới vào nghề của nhà cô!
Quản lý Trần nghĩ rằng An Hạ đồng ý việc trang điểm cho Thái Uyên, tuy cô không thích thái độ mắt vểnh lên trời cô trợ lý Kiều kia, nhưng không thể không thừa nhận năng lực của Thái Uyên rất là giỏi...
Giới giải trí này chính là phức tạp như thế, người mới muốn đè người cũ, hoặc người cũ muốn lần áp người mới vô nghề.
Hiện giờ chưa biết được cái cô Thái Uyên kia có ý thù địch gì với Diệp Phi hay không, nên cô chưa thể ra tay được.
Vừa rồi khi bị trợ lý Kiều khiêu khích, cô đúng là rất giận, lại nhìn thấy cô ta lôi kéo An Hạ với vẻ thân thiết thì cô càng cảm thấy họ đúng là một lũ bè vời nhau.
Nhưng cô không ngờ An Hạ lại từ chối việc trang điểm cho Thái Uyên. Phải biết rằng bây giờ Thái Uyên đang rất nổi tiếng trong công ty, mấy đứa nhân viên ai cũng tranh nhau để nịnh bợ.
Cô nghĩ An Hạ cũng giống như thế, nhưng ai ngờ...
Quản lý Trần vốn không ưa cô trợ lý Kiều này, giờ thấy cô ta bị xấu hổ như thế, thật là vui hết sức mà!
Một ca sĩ lại bị một thợ làm đẹp từ chối việc trang điểm, đây đúng là trò cười!
Cô đang định nói giúp cho An Hạ, nếu cô ấy đắc tội với trợ lý Kiều, e là không có ngày tháng tốt lành.
Nếu cô lên tiếng nói đỡ vài câu, cô trợ lý Kiều này dù bực bội ra sao cũng phải nể mặt Diệp Phi mà cho lắng xuống việc này.
Tuy Thái Uyên đang có danh tiếng, nhưng, vị trí trụ cột của nhóm nghệ sĩ ở công ty này, là Diệp Phi!
Cô còn chưa kịp lên tiếng thì An Hạ đã giành nói trước:
“Xin lỗi, tôi phải về nhổ lông chân.”
Quản lý Trần: “...”
Trợ lý Kiều: “...”