~Season 2~
Chương XI: Sự thay đổi
- Nhanh lên, cẩn thận đừng đánh động họ.
- Rõ.
Một nhóm người mặc trang phục quân đội được trang bị vũ khí và áo chống đạn đầy đủ. Họ đeo kính hoạt động vào ban đêm để nhìn cho rõ đường. Hiện họ vừa nhận được lệnh, mục tiêu của họ là lâu đài Swan, họ cần bắt sống hoặc nếu cần có thể giết chết rồi mang về kẻ phản quốc, tội phạm xuyên quốc gia - WINDY SWAN.
- Bravo 48 báo cáo vào vị trí.
- Bravo 49 báo cáo vào vị trí.
-......
- Được rồi, tất cả hành động.
Tên chỉ huy sau khi đã chắc chắn các đội vào vị trí thì lên tiếng bắt đầu hành động. Nhưng khi tất cả còn chưa chạm vào hàng rào thì một loạt ánh sáng từ trên đỉnh tháp cao nhất chiếu đến từng vị trí của từng đội một làm họ ngạc nhiên vô cùng.
Ngay lập tức hàng loạt tiếng động vang lên và lũ chó lai sói với bộ lông màu đỏ xù xì cùng răng lanh gớm ghiếc xông đến tấn công họ. Họ còn chưa kịp lổ súng thì đã chết ngay lập tức. Chưa đầy 5 phút cả đội chỉ còn duy nhất tên đội trưởng đang bị lũ chó vây quanh.
Ngay sau đó là một thân ảnh xuất hiện sau lùm cây nơi ánh sáng vẫn đang chiếu rọi, người con gái ấy với mái tóc bạc lấp lánh buộc hai bên và điểm nhấn là hai chiếc nơ đen, đôi mắt màu xanh blue trong veo như xoáy sâu vào người đàn ông trước mặt mình. Cô cất giọng lạnh lùng mà nhẹ bẫng.
- Là bọn nào? FBI? CIA? Interpol?
- Ngươi....
- Xuống đó mà oán hận đi.
Cô vừa rứt lời thì ngay lập tức bọn chó đó nhảy vào rằng xé tên đội trưởng đó. Chúng ăn tên đó chỉ đến khi còn lại xương. Kích cỡ của một con chó to lớn cao đến ngang người cô chứ ít. Vẫn như 8 năm trước, cô luôn mặc bộ vest cố hữu ngày nào. Hôm nay là bộ màu tím than, Windy nhìn lũ chó đầy yêu thương.
- Xử lí nốt cái đám xác đó đi, hôm nay các cậu được no nê một bữa rồi đó.
- Gâu...
Lũ chó kêu lên thích thú rồi đi ăn bữa sáng sớm này của mình. Windy nhìn đồng hồ cũng sắp 2h sáng rồi, cô dù 20 tuổi rồi nhưng vẫn còn trẻ măng như trẻ 15, 16 tuổi. Rút điện thoại ra, Windy bấm số gọi cho ai đó.
- Tắt đèn đi.
Nói xong Windy tắt máy luôn thì đèn vụt tắt. Bây giờ cô phải đến phòng làm việc riêng của mình (đó là thư viện trước đây, được Windy sửa sang lại thành thư phòng riêng của cô) để vừa đọc sách vừa làm chút việc luôn.
Sáng hôm sau, 6.00 am.
- Số giấy tờ này là sao hả ngài Henry?
Windy đứng trên tầng hai thẳng tay đáp một đống giấy tờ xuống ngay tầng 1 nơi phòng khách chính chỗ ngài Henry đang đứng.
- Tiểu thư...rất xin lỗi người.
- Tôi không muốn nghe lời xin lỗi. Dẹp mấy lời đó đi. Tôi đã nói tôi sẽ làm tại sao ngài cứ thích ngăn cản nhỉ? Tôi là chủ hay các ngài là chủ?
Windy bức xúc hét lên thì lũ chó bên ngoài sủa gâu gâu và gầm ghè. Windy bước nhanh xuống tầng 1 đi ra trước nhà xem có chuyện gì thì một vị khách vẫn còn trong trí nhớ của cô xuất hiện không ai khác chính là Alex.
- Có chuyện gì mà đến đây?
Windy lạnh lùng lên tiếng, lũ chó hiểu được rằng người quen nên quay đầu chạy lăng xăng vờn xung quanh Windy. Alex có khá nhiều thay đổi, nhìn người lớn hơn trước rất nhiều.
- Không định mời tôi bữa sáng sao?
- Ngài Henry...cho người dọn bữa sáng đi.
Windy hét lên rồi quay người bước vào trong nhà, lũ chó hiểu ý trở về vị trí canh gác của mình. Alex theo Windy vào phòng ăn, Windy ngồi vị trí cao nhất, Alex ngồi bên phải của cô. Cả hai vừa ăn vừa nói chuyện trong khi hai vị quản gia cùng người hầu đứng hai bên.
- Vụ nhà trắng cô theo tới cùng sao nhóc?
- Hơn tôi 7 tuổi không có nghĩa được gọi tôi là nhóc. Nên cảm ơn vì tôi còn nhớ tới cái gương mặt thối tha của anh.
Windy chậm dãi nói rồi nhấp một ngụm rượu vang. Trong 8 năm qua Windy làm việc hoàn toàn dựa trên vụ thu lợi lãi từ kinh doanh từ cái khu rừng quanh nhà. Tập đoàn nhà Swann thì Windy trả cho anh chị mình trước khi họ rời đi. Ngoài ra cô đi giết người cũng không nhận tiền như trước vì cô thích ai thì giết chứ không nhận đơn hàng. Đôi khi Windy còn đi cướp nhà băng, ngân hàng thế giới. (chị ấy đúng là thay đổi quá, ôi nhớ windy ngày xưa, cứ như ban đầu còn tốt hơn )
- Tôi đang hỏi nghiêm túc đấy Wind...
- Là Windy...không ai được phép gọi tôi là Wind ngoại trừ hai..à không là một người.
Windy suy nghĩ cái gì đó rồi cầm dao dĩa lên tiếp tục bữa ăn. Quản gia Henry và Big Mom ngạc nhiên khi Windy vẫn còn nhớ cái cách gọi tên đó. Đúng là trong gia đình Swann trước đây chỉ có bà Mary và Sam là gọi Windy như vậy.
- Ừ, thì Windy.
- Tôi sẽ tấn công nhà trắng, à không là tôi muốn đánh sập cái lồng màu trắng đã nhiều lần khiến con thiên nga là tôi khốn đốn.
Windy mỉm cười tà mị nói, Alex nhìn cô có chút khá rùng mình.
- Cô là một nàng thiên nga tuyệt đẹp không nên để mình vấy bẩn quá nhiều.
- Không...vốn dĩ tôi là một con thiên nga với bộ cánh đen tuyền huyền bí giống ác quỷ rồi. Có vấy thêm bẩn cũng chẳng ai phát hiện dấu vết trên đôi cánh đó nữa đâu.
Windy mỉm cười (swan họ của Windy có nghĩa là thiên nga:v) cô không phải con thiên nga với bộ lông thắng muốt tuyệt đẹp mà cô mang bộ lông đen tuyền, huyền bí của ác quỷ.
- Vậy còn vụ trưởng ngoại giao?
- Hừ, anh không nói tôi cũng suýt quên. Hình như thằng cha đó đang ở bên Nhật. Nếu như hắn chết ở trên đất Nhật ít nhiều sẽ gây ra sự hỗn chiến giữa Nhật và Anh. Tôi cũng được lúc nhàn rỗi.
Windy lại cười, hôm nay đúng là nhiều chuyện thú vị khiến cô phải cười. Alex mỉm cười.
- Cô đi khí cầu của mình chứ?
- Không đơn giản là đi khí cầu. Tôi sẽ bắt máy bay như người bình thường. Dù sao chắc phát này cũng phải vận động tay chân chút. Trên hết khi tôi không có ở nhà yêu cầu anh đừng đến đây vì tôi không đảm bảo lũ thú cưng của tôi chúng sẽ làm gì anh đâu.
- Ok.
Alex cười cười rồi ăn nốt phần của mình. Vụ ám sát trưởng bộ ngoại giao của Anh chính là yêu cầu của Alex dành cho cô từ vài tháng trước mà lúc đó cô đang bận vụ hách dữ liệu của Interpol và mấy vụ ngân hàng bên Ý nên chưa có thời gian. Nay rảnh rỗi chút thì đi vậy.
----Hết Chương XI----
>> mn
>> không liên quan nhưng kir ơi mụ quay lại xử hộ ta fic nmncc đi.
Chương XI: Sự thay đổi
- Nhanh lên, cẩn thận đừng đánh động họ.
- Rõ.
Một nhóm người mặc trang phục quân đội được trang bị vũ khí và áo chống đạn đầy đủ. Họ đeo kính hoạt động vào ban đêm để nhìn cho rõ đường. Hiện họ vừa nhận được lệnh, mục tiêu của họ là lâu đài Swan, họ cần bắt sống hoặc nếu cần có thể giết chết rồi mang về kẻ phản quốc, tội phạm xuyên quốc gia - WINDY SWAN.
- Bravo 48 báo cáo vào vị trí.
- Bravo 49 báo cáo vào vị trí.
-......
- Được rồi, tất cả hành động.
Tên chỉ huy sau khi đã chắc chắn các đội vào vị trí thì lên tiếng bắt đầu hành động. Nhưng khi tất cả còn chưa chạm vào hàng rào thì một loạt ánh sáng từ trên đỉnh tháp cao nhất chiếu đến từng vị trí của từng đội một làm họ ngạc nhiên vô cùng.
Ngay lập tức hàng loạt tiếng động vang lên và lũ chó lai sói với bộ lông màu đỏ xù xì cùng răng lanh gớm ghiếc xông đến tấn công họ. Họ còn chưa kịp lổ súng thì đã chết ngay lập tức. Chưa đầy 5 phút cả đội chỉ còn duy nhất tên đội trưởng đang bị lũ chó vây quanh.
Ngay sau đó là một thân ảnh xuất hiện sau lùm cây nơi ánh sáng vẫn đang chiếu rọi, người con gái ấy với mái tóc bạc lấp lánh buộc hai bên và điểm nhấn là hai chiếc nơ đen, đôi mắt màu xanh blue trong veo như xoáy sâu vào người đàn ông trước mặt mình. Cô cất giọng lạnh lùng mà nhẹ bẫng.
- Là bọn nào? FBI? CIA? Interpol?
- Ngươi....
- Xuống đó mà oán hận đi.
Cô vừa rứt lời thì ngay lập tức bọn chó đó nhảy vào rằng xé tên đội trưởng đó. Chúng ăn tên đó chỉ đến khi còn lại xương. Kích cỡ của một con chó to lớn cao đến ngang người cô chứ ít. Vẫn như 8 năm trước, cô luôn mặc bộ vest cố hữu ngày nào. Hôm nay là bộ màu tím than, Windy nhìn lũ chó đầy yêu thương.
- Xử lí nốt cái đám xác đó đi, hôm nay các cậu được no nê một bữa rồi đó.
- Gâu...
Lũ chó kêu lên thích thú rồi đi ăn bữa sáng sớm này của mình. Windy nhìn đồng hồ cũng sắp 2h sáng rồi, cô dù 20 tuổi rồi nhưng vẫn còn trẻ măng như trẻ 15, 16 tuổi. Rút điện thoại ra, Windy bấm số gọi cho ai đó.
- Tắt đèn đi.
Nói xong Windy tắt máy luôn thì đèn vụt tắt. Bây giờ cô phải đến phòng làm việc riêng của mình (đó là thư viện trước đây, được Windy sửa sang lại thành thư phòng riêng của cô) để vừa đọc sách vừa làm chút việc luôn.
Sáng hôm sau, 6.00 am.
- Số giấy tờ này là sao hả ngài Henry?
Windy đứng trên tầng hai thẳng tay đáp một đống giấy tờ xuống ngay tầng 1 nơi phòng khách chính chỗ ngài Henry đang đứng.
- Tiểu thư...rất xin lỗi người.
- Tôi không muốn nghe lời xin lỗi. Dẹp mấy lời đó đi. Tôi đã nói tôi sẽ làm tại sao ngài cứ thích ngăn cản nhỉ? Tôi là chủ hay các ngài là chủ?
Windy bức xúc hét lên thì lũ chó bên ngoài sủa gâu gâu và gầm ghè. Windy bước nhanh xuống tầng 1 đi ra trước nhà xem có chuyện gì thì một vị khách vẫn còn trong trí nhớ của cô xuất hiện không ai khác chính là Alex.
- Có chuyện gì mà đến đây?
Windy lạnh lùng lên tiếng, lũ chó hiểu được rằng người quen nên quay đầu chạy lăng xăng vờn xung quanh Windy. Alex có khá nhiều thay đổi, nhìn người lớn hơn trước rất nhiều.
- Không định mời tôi bữa sáng sao?
- Ngài Henry...cho người dọn bữa sáng đi.
Windy hét lên rồi quay người bước vào trong nhà, lũ chó hiểu ý trở về vị trí canh gác của mình. Alex theo Windy vào phòng ăn, Windy ngồi vị trí cao nhất, Alex ngồi bên phải của cô. Cả hai vừa ăn vừa nói chuyện trong khi hai vị quản gia cùng người hầu đứng hai bên.
- Vụ nhà trắng cô theo tới cùng sao nhóc?
- Hơn tôi 7 tuổi không có nghĩa được gọi tôi là nhóc. Nên cảm ơn vì tôi còn nhớ tới cái gương mặt thối tha của anh.
Windy chậm dãi nói rồi nhấp một ngụm rượu vang. Trong 8 năm qua Windy làm việc hoàn toàn dựa trên vụ thu lợi lãi từ kinh doanh từ cái khu rừng quanh nhà. Tập đoàn nhà Swann thì Windy trả cho anh chị mình trước khi họ rời đi. Ngoài ra cô đi giết người cũng không nhận tiền như trước vì cô thích ai thì giết chứ không nhận đơn hàng. Đôi khi Windy còn đi cướp nhà băng, ngân hàng thế giới. (chị ấy đúng là thay đổi quá, ôi nhớ windy ngày xưa, cứ như ban đầu còn tốt hơn )
- Tôi đang hỏi nghiêm túc đấy Wind...
- Là Windy...không ai được phép gọi tôi là Wind ngoại trừ hai..à không là một người.
Windy suy nghĩ cái gì đó rồi cầm dao dĩa lên tiếp tục bữa ăn. Quản gia Henry và Big Mom ngạc nhiên khi Windy vẫn còn nhớ cái cách gọi tên đó. Đúng là trong gia đình Swann trước đây chỉ có bà Mary và Sam là gọi Windy như vậy.
- Ừ, thì Windy.
- Tôi sẽ tấn công nhà trắng, à không là tôi muốn đánh sập cái lồng màu trắng đã nhiều lần khiến con thiên nga là tôi khốn đốn.
Windy mỉm cười tà mị nói, Alex nhìn cô có chút khá rùng mình.
- Cô là một nàng thiên nga tuyệt đẹp không nên để mình vấy bẩn quá nhiều.
- Không...vốn dĩ tôi là một con thiên nga với bộ cánh đen tuyền huyền bí giống ác quỷ rồi. Có vấy thêm bẩn cũng chẳng ai phát hiện dấu vết trên đôi cánh đó nữa đâu.
Windy mỉm cười (swan họ của Windy có nghĩa là thiên nga:v) cô không phải con thiên nga với bộ lông thắng muốt tuyệt đẹp mà cô mang bộ lông đen tuyền, huyền bí của ác quỷ.
- Vậy còn vụ trưởng ngoại giao?
- Hừ, anh không nói tôi cũng suýt quên. Hình như thằng cha đó đang ở bên Nhật. Nếu như hắn chết ở trên đất Nhật ít nhiều sẽ gây ra sự hỗn chiến giữa Nhật và Anh. Tôi cũng được lúc nhàn rỗi.
Windy lại cười, hôm nay đúng là nhiều chuyện thú vị khiến cô phải cười. Alex mỉm cười.
- Cô đi khí cầu của mình chứ?
- Không đơn giản là đi khí cầu. Tôi sẽ bắt máy bay như người bình thường. Dù sao chắc phát này cũng phải vận động tay chân chút. Trên hết khi tôi không có ở nhà yêu cầu anh đừng đến đây vì tôi không đảm bảo lũ thú cưng của tôi chúng sẽ làm gì anh đâu.
- Ok.
Alex cười cười rồi ăn nốt phần của mình. Vụ ám sát trưởng bộ ngoại giao của Anh chính là yêu cầu của Alex dành cho cô từ vài tháng trước mà lúc đó cô đang bận vụ hách dữ liệu của Interpol và mấy vụ ngân hàng bên Ý nên chưa có thời gian. Nay rảnh rỗi chút thì đi vậy.
----Hết Chương XI----
>> mn
>> không liên quan nhưng kir ơi mụ quay lại xử hộ ta fic nmncc đi.