*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
cầu mây
Ngải Thanh đến thôn Trần gia cũng sắp 1 tháng, trừ tình cảm ngày càng tăng của y và Trần Lương, đối với cuộc sống và thôn dân nơi này đã có chút quen thuộc.
Thôn Trần gia tháng 9 với Ngải Thanh mà nói là oi bức, buổi tối không ngủ được hoặc trong mộng nóng tỉnh cũng là bình thường, mỗi lần vào lúc này Trần Lương đều sẽ thức dậy bưng nước ấm tới lau cho Ngải Thanh, Ngải Thanh cảm thấy thật sự quá làm khổ hắn, muốn bảo đối phương không cần phiền vậy, lại luôn vô hiệu.
Nhưng vào tháng 10, thời tiết dần mát, nhiệt độ này với Ngải Thanh mà nói là vừa vặn. Thôn Trần gia tháng 10, gió đêm hiu hiu, thổi làm người vô cùng mát mẻ, rất là thư thái, nếu không phải Trần Lương kiên trì, Ngải Thanh sợ là sớm đã chuyển giường đến trong viện, học cổ nhân làm bạn với trăng sao, đối đáp với bóng cây nhái kêu.
Mấy ngày này, bởi vì thôn trưởng có việc gấp bảo nam đinh trong thôn giúp đỡ, Trần Lương luôn đi sớm về muộn, số lần hai người gặp mặt cũng ít đến đáng thương, càng đừng nói nói chuyện đàng hoàng. May mà trong nhà có không ít việc, cộng với có Tiểu Hổ hoạt bát lanh lợi làm bạn, Ngải Thanh cũng không phải quá nhàn rỗi, chỉ là trong lòng luôn có vài phần hiu quạnh, đây vẫn là lần đầu tiên sau khi hai người tân hôn ở chung ít như vậy.
Buổi tối, Ngải Thanh nằm trên giường làm sao cũng không ngủ được, trong đầu hồi tưởng đều là đoạn ngắn cảnh tượng sau khi mình xuyên đến dị thế, từ cô nhi viện đến Tô gia thôn Cổ Điền, nhớ đến 10 năm sống chung với vú nương, Anh nhi và cha mẹ ở bên ngoài rời nhà 10 mấy năm kia, còn có chính là sự kiện gả thay ly kỳ của mình, làm mình từ Tô gia lại gián tiếp đến Trần gia, lại không ngờ lại gặp được người yêu cả đời của mình, Trần Lương mỉm cười, Trần Lương ôn nhu, tình yêu đầy ắp của Trần Lương với mình, hết thảy này đều khiến Ngải Thanh hưng phấn không thôi, ông trời từ đầu đến cuối ưu ái mình, tự dưng xuyên đến dị thế để mình bỗng chốc có người thân, bằng hữu và người yêu, mình như vậy lại là hạnh phúc xiết bao!
Có lẽ hạnh phúc ngọt ngào như vậy, khiến Ngải Thanh dần dần dâng lên cơn buồn ngủ, ôm chăn thiếp đi.
Lúc Trần Lương về, Ngải Thanh đã hoàn toàn ngủ say, sau khi tẩy rửa như thường lệ, Trần Lương nhẹ nhàng leo lên giường, nhìn Ngải Thanh trong mộng mặt đầy nụ cười hạnh phúc, như bị lây nhiễm, ôm cơ thể y cùng y rơi vào trong mộng dùng hạnh phúc đan kết.
Hôm sau, Ngải Thanh tỉnh lại trong cái ôm ấm áp quen thuộc, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một khuôn ngực rắn chắc, trên mặt trong nháy mắt nở nụ cười diễm lệ, tham lam hấp thu ấm áp trên người đối phương, vùi đầu vào trong lồng ngực lại ngủ tiếp.
Lần nữa tỉnh lại, ấm áp bên cạnh đã không còn, tưởng mình nằm mơ, Ngải Thanh vội vàng từ trên giường ngồi dậy, vội vàng đi giày muốn chạy ra ngoài, vừa mở cửa liền suýt chút nữa đụng trúng tường thịt chắn người.
"Sao lật đật như vậy?" Trần Lương né bồn rửa mặt ra, ôm eo Ngải Thanh đi vào trong phòng.
"Ngươi, ngươi hôm nay không ra ngoài?" Ngải Thanh quan tâm cái này hơn, dẫu sao hai người đã tách ra năm ngày, này đối với phu phu tân hôn mà nói thật sự có thể gọi là "tiểu biệt".
"Ừ, Trần bá nói việc đã xong." Sau khi đặt bồn rửa trên giá để, Trần Lương xoay người nói với Ngải Thanh, "Mau rửa mặt đi."
Ngồi trên bàn cơm, hai người ăn bữa sáng, Trần Lương kể chuyện bận rộn mấy ngày này cho Ngải Thanh.
Hóa ra một hộ đức cao vọng trọng trong thôn muốn về thôn ở 1 tháng. Nói đến người nhà này, người thôn Trần gia mỗi người đều tràn đầy kính phục và cảm kích. Lão gia nhà này họ Trần, cũng là người thôn Trần gia. Trần lão gia là thần đồng có tiếng năm đó trong thôn, dựa vào sự thông minh của mình cứ thế thi đậu tú tài, sau đó lại trúng cử nhân trở thành huyện thái gia của huyện thành, bởi vì làm người chính trực, năng lực làm việc siêu quần, cơ duyên xảo hợp được hoàng đế vi phục xuất tuần nhìn trúng, từ đây một bước lên mây, lên như diều gặp gió.
Nhưng Trần lão gia là người nhớ tình cũ, đời đời kiếp kiếp đều cắm rễ ở trên mảnh đất này, ông đối với thôn Trần gia có tình quê hương sâu sắc, cho nên cứ cách một khoảng thời gian sẽ mang vợ con về quê ở.
Thôn Trần gia lúc trước thực ra cũng không phải thái bình yên ổn như hiện nay, là bởi vì hành động cương trực công chính kiên quyết chém ái tử của binh bộ thị lang của Trần lão gia năm đó, mới có được an ổn của huyện Cổ Điền hôm nay, cho nên, đối với Trần lão gia, người trong thôn đều kính nể và yêu quý.
Mấy ngày nữa, Trần lão gia sẽ mang theo phu nhân và nhi tử của ông trở về, Trần bá sợ có điều thất lễ, vội vàng tìm nam đinh trong thôn sửa chữa nhà cửa, chuẩn bị vật tư, phải làm xong chuẩn bị ổn thỏa tốt đẹp.
Đây chính là nguyên do Trần Lương mấy ngày này đi sớm về muộn.
Lúc Trần Lương nói, Ngải Thanh chỉ im lặng nghe, không biểu hiện ra chút hiếu kỳ với lịch sử truyền kỳ của Trần lão gia, thật sự không thể trách Ngải Thanh lãnh đạm, ở hiện đại, loại chuyện này nghe quá nhiều, nhưng truần thuật giả dối cũng không ít, cộng với 1 truyền 10, 10 truyền trăm, trăm truyền ngàn, ai có thể nói trung gian không có chỗ truyền sai, Ngải Thanh cảm thấy, mình cũng chỉ là một dân thường, mấy chuyện quan trường kia, mình thật sự không hứng thú gì, nhưng đối với vị Trần lão gia gián tiếp mang đến an ổn cho huyện Cổ Điền kia, Ngải Thanh lại vô cùng cảm kích.
Ăn qua bữa sáng, chờ sau khi Ngải Thanh dọn dẹp nhà bếp xong đi ra, liền thấy Trần Lương cầm một miếng da dê và một ít dây mây trên tay.
"Đây là muốn làm gì?"
"Mấy ngày trước không biết là ai đáp ứng Tiểu Hổ muốn làm cầu gỗ?" Trần Lương trêu chọc.
A, xác thực có chuyện như vậy, lúc trước ở cô nhi viện khi ở cùng bạn nhỏ khác, Ngải Thanh luôn sẽ đá bóng cùng họ, tuy đá tạm được, nhưng là vận động giải trí hiếm có trong cuộc sống đồng niên của mình, Ngải Thanh vẫn rất có hứng thú. Mấy ngày trước nhìn thấy Tiểu Hổ, không biết vì sao đột nhiên nghĩ đến bóng đá, cho nên liền chủ động nêu ra muốn làm một quả cầu mây cho Tiểu Hổ, làm đứa nhỏ kia cao hứng nhảy cẫng.
Sau khi Tiểu Hổ đi, Trần Lương luôn ở một bên không lên tiếng đột nhiên hỏi y biết làm không, Ngải Thanh lúc này mới ý thức được mình vừa nãy lại ra vẻ anh hùng, nhíu mày, nghĩ nên làm thế nào. Đột nhiên trước mắt sáng lên, như nghĩ được kế hay, con ngươi nháy mắt phát sáng, nhìn chằm chằm Trần Lương, bị ánh mắt chờ mong như vậy nhìn, Trần Lương cười cười đáp ứng có thời gian bện một quả.
Mấy ngày trước, đều bận việc nghênh đón Trần lão gia liền trì hoãn chuyện làm cầu, nhân lúc hôm nay rảnh, Trần Lương liền muốn nhanh chóng làm một quả.
Ngải Thanh không biết bện dây mây, đành phải yên lặng ngồi một bên xem ngón tay linh hoạt của Trần Lương "xe chỉ luồn kim", lúc thấy trên mặt Trần Lương thấm ra mồ hôi, liền sẽ săn sóc lau cho hắn, sau đó cầm cây quạt cỏ vù vù quạt, đặc biệt ân cần.
Đối với Ngải Thanh có lẽ là kỹ thuật rất khó, nhưng với Trần Lương làm quen mà nói lại dễ dàng, không đến hai khắc, một quả cầu mây tròn lớn rỗng ruột màu vàng nâu đường kính chừng 12, 13cm liền xong.
Nhận lấy cầu tròn từ trong tay Trần Lương, Ngải Thanh kinh hỉ vô cùng, y biết Trần Lương biết bện châu chấu, nhưng thật không ngờ cả cầu mây kỹ thuật phức tạp như vậy cũng biết làm, trong lòng vừa vui vẻ, vừa kiêu ngạo, ánh mắt nhìn Trần Lương đầy bội phục!
Trần Lương chỉ ôn nhu nhìn Ngải Thanh, không ngờ cầu mây nho nhỏ này lại có thể sinh ra hiệu quả như vậy, "Miếng da dê kia là ta hôm qua lấy từ nhà Trần thúc, ngươi đưa cầu gỗ và da cho Vương tẩu, để nàng khâu là được."
"Ừm, được." Ngải Thanh vừa nói xong liền ôm cầu và da chạy ra ngoài.
Buổi chiều, Vương Tiểu Hổ liền ôm cầu mẹ vừa khâu xong vội vã đến nhà Trần Lương, lúc đưa cầu đến trong tay Ngải Thanh, trong mắt đầy hiếu kỳ và vui vẻ.
Cầm cầu mây trong tay, Ngải Thanh áng chừng, nếu làm bóng đá, bóng rỗng ruột này xác thực có chút nhẹ, nhưng nếu làm cầu mây thêm da, vẫn không tệ.
Sau khi thử đồ bền chắc của cầu gỗ, Ngải Thanh liền mang theo Tiểu Hổ đá trong viện.
Trần Lương ngồi trên bậc thềm bện giỏ tre, thần sắc lại chuyên chú nhìn hai người trong viện tràn ý cười, phát ra tiếng cười vui lanh lảnh.
Buổi chiều ánh nắng tươi đẹp đó, một người nhỏ nhắn mặc đồ trắng lay động nhanh nhẹn, như hoa sen thánh khiết nháy mắt nở rộ, chói lóa một mảng đất trời, cũng chói lóa một tấm lòng.
----------
Tgclmn: Trần lão gia và hoàng đế có phải có JQ không đây, ha ha, tôi là toàn dân đều hủ a. Trần lão gia thật sự là một người tốt!
Vận đào hoa của Ngải Thanh đến rồi, ha ha, tôi muốn để Trần Lương ăn giấm a........
cầu mây
Ngải Thanh đến thôn Trần gia cũng sắp 1 tháng, trừ tình cảm ngày càng tăng của y và Trần Lương, đối với cuộc sống và thôn dân nơi này đã có chút quen thuộc.
Thôn Trần gia tháng 9 với Ngải Thanh mà nói là oi bức, buổi tối không ngủ được hoặc trong mộng nóng tỉnh cũng là bình thường, mỗi lần vào lúc này Trần Lương đều sẽ thức dậy bưng nước ấm tới lau cho Ngải Thanh, Ngải Thanh cảm thấy thật sự quá làm khổ hắn, muốn bảo đối phương không cần phiền vậy, lại luôn vô hiệu.
Nhưng vào tháng 10, thời tiết dần mát, nhiệt độ này với Ngải Thanh mà nói là vừa vặn. Thôn Trần gia tháng 10, gió đêm hiu hiu, thổi làm người vô cùng mát mẻ, rất là thư thái, nếu không phải Trần Lương kiên trì, Ngải Thanh sợ là sớm đã chuyển giường đến trong viện, học cổ nhân làm bạn với trăng sao, đối đáp với bóng cây nhái kêu.
Mấy ngày này, bởi vì thôn trưởng có việc gấp bảo nam đinh trong thôn giúp đỡ, Trần Lương luôn đi sớm về muộn, số lần hai người gặp mặt cũng ít đến đáng thương, càng đừng nói nói chuyện đàng hoàng. May mà trong nhà có không ít việc, cộng với có Tiểu Hổ hoạt bát lanh lợi làm bạn, Ngải Thanh cũng không phải quá nhàn rỗi, chỉ là trong lòng luôn có vài phần hiu quạnh, đây vẫn là lần đầu tiên sau khi hai người tân hôn ở chung ít như vậy.
Buổi tối, Ngải Thanh nằm trên giường làm sao cũng không ngủ được, trong đầu hồi tưởng đều là đoạn ngắn cảnh tượng sau khi mình xuyên đến dị thế, từ cô nhi viện đến Tô gia thôn Cổ Điền, nhớ đến 10 năm sống chung với vú nương, Anh nhi và cha mẹ ở bên ngoài rời nhà 10 mấy năm kia, còn có chính là sự kiện gả thay ly kỳ của mình, làm mình từ Tô gia lại gián tiếp đến Trần gia, lại không ngờ lại gặp được người yêu cả đời của mình, Trần Lương mỉm cười, Trần Lương ôn nhu, tình yêu đầy ắp của Trần Lương với mình, hết thảy này đều khiến Ngải Thanh hưng phấn không thôi, ông trời từ đầu đến cuối ưu ái mình, tự dưng xuyên đến dị thế để mình bỗng chốc có người thân, bằng hữu và người yêu, mình như vậy lại là hạnh phúc xiết bao!
Có lẽ hạnh phúc ngọt ngào như vậy, khiến Ngải Thanh dần dần dâng lên cơn buồn ngủ, ôm chăn thiếp đi.
Lúc Trần Lương về, Ngải Thanh đã hoàn toàn ngủ say, sau khi tẩy rửa như thường lệ, Trần Lương nhẹ nhàng leo lên giường, nhìn Ngải Thanh trong mộng mặt đầy nụ cười hạnh phúc, như bị lây nhiễm, ôm cơ thể y cùng y rơi vào trong mộng dùng hạnh phúc đan kết.
Hôm sau, Ngải Thanh tỉnh lại trong cái ôm ấm áp quen thuộc, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một khuôn ngực rắn chắc, trên mặt trong nháy mắt nở nụ cười diễm lệ, tham lam hấp thu ấm áp trên người đối phương, vùi đầu vào trong lồng ngực lại ngủ tiếp.
Lần nữa tỉnh lại, ấm áp bên cạnh đã không còn, tưởng mình nằm mơ, Ngải Thanh vội vàng từ trên giường ngồi dậy, vội vàng đi giày muốn chạy ra ngoài, vừa mở cửa liền suýt chút nữa đụng trúng tường thịt chắn người.
"Sao lật đật như vậy?" Trần Lương né bồn rửa mặt ra, ôm eo Ngải Thanh đi vào trong phòng.
"Ngươi, ngươi hôm nay không ra ngoài?" Ngải Thanh quan tâm cái này hơn, dẫu sao hai người đã tách ra năm ngày, này đối với phu phu tân hôn mà nói thật sự có thể gọi là "tiểu biệt".
"Ừ, Trần bá nói việc đã xong." Sau khi đặt bồn rửa trên giá để, Trần Lương xoay người nói với Ngải Thanh, "Mau rửa mặt đi."
Ngồi trên bàn cơm, hai người ăn bữa sáng, Trần Lương kể chuyện bận rộn mấy ngày này cho Ngải Thanh.
Hóa ra một hộ đức cao vọng trọng trong thôn muốn về thôn ở 1 tháng. Nói đến người nhà này, người thôn Trần gia mỗi người đều tràn đầy kính phục và cảm kích. Lão gia nhà này họ Trần, cũng là người thôn Trần gia. Trần lão gia là thần đồng có tiếng năm đó trong thôn, dựa vào sự thông minh của mình cứ thế thi đậu tú tài, sau đó lại trúng cử nhân trở thành huyện thái gia của huyện thành, bởi vì làm người chính trực, năng lực làm việc siêu quần, cơ duyên xảo hợp được hoàng đế vi phục xuất tuần nhìn trúng, từ đây một bước lên mây, lên như diều gặp gió.
Nhưng Trần lão gia là người nhớ tình cũ, đời đời kiếp kiếp đều cắm rễ ở trên mảnh đất này, ông đối với thôn Trần gia có tình quê hương sâu sắc, cho nên cứ cách một khoảng thời gian sẽ mang vợ con về quê ở.
Thôn Trần gia lúc trước thực ra cũng không phải thái bình yên ổn như hiện nay, là bởi vì hành động cương trực công chính kiên quyết chém ái tử của binh bộ thị lang của Trần lão gia năm đó, mới có được an ổn của huyện Cổ Điền hôm nay, cho nên, đối với Trần lão gia, người trong thôn đều kính nể và yêu quý.
Mấy ngày nữa, Trần lão gia sẽ mang theo phu nhân và nhi tử của ông trở về, Trần bá sợ có điều thất lễ, vội vàng tìm nam đinh trong thôn sửa chữa nhà cửa, chuẩn bị vật tư, phải làm xong chuẩn bị ổn thỏa tốt đẹp.
Đây chính là nguyên do Trần Lương mấy ngày này đi sớm về muộn.
Lúc Trần Lương nói, Ngải Thanh chỉ im lặng nghe, không biểu hiện ra chút hiếu kỳ với lịch sử truyền kỳ của Trần lão gia, thật sự không thể trách Ngải Thanh lãnh đạm, ở hiện đại, loại chuyện này nghe quá nhiều, nhưng truần thuật giả dối cũng không ít, cộng với 1 truyền 10, 10 truyền trăm, trăm truyền ngàn, ai có thể nói trung gian không có chỗ truyền sai, Ngải Thanh cảm thấy, mình cũng chỉ là một dân thường, mấy chuyện quan trường kia, mình thật sự không hứng thú gì, nhưng đối với vị Trần lão gia gián tiếp mang đến an ổn cho huyện Cổ Điền kia, Ngải Thanh lại vô cùng cảm kích.
Ăn qua bữa sáng, chờ sau khi Ngải Thanh dọn dẹp nhà bếp xong đi ra, liền thấy Trần Lương cầm một miếng da dê và một ít dây mây trên tay.
"Đây là muốn làm gì?"
"Mấy ngày trước không biết là ai đáp ứng Tiểu Hổ muốn làm cầu gỗ?" Trần Lương trêu chọc.
A, xác thực có chuyện như vậy, lúc trước ở cô nhi viện khi ở cùng bạn nhỏ khác, Ngải Thanh luôn sẽ đá bóng cùng họ, tuy đá tạm được, nhưng là vận động giải trí hiếm có trong cuộc sống đồng niên của mình, Ngải Thanh vẫn rất có hứng thú. Mấy ngày trước nhìn thấy Tiểu Hổ, không biết vì sao đột nhiên nghĩ đến bóng đá, cho nên liền chủ động nêu ra muốn làm một quả cầu mây cho Tiểu Hổ, làm đứa nhỏ kia cao hứng nhảy cẫng.
Sau khi Tiểu Hổ đi, Trần Lương luôn ở một bên không lên tiếng đột nhiên hỏi y biết làm không, Ngải Thanh lúc này mới ý thức được mình vừa nãy lại ra vẻ anh hùng, nhíu mày, nghĩ nên làm thế nào. Đột nhiên trước mắt sáng lên, như nghĩ được kế hay, con ngươi nháy mắt phát sáng, nhìn chằm chằm Trần Lương, bị ánh mắt chờ mong như vậy nhìn, Trần Lương cười cười đáp ứng có thời gian bện một quả.
Mấy ngày trước, đều bận việc nghênh đón Trần lão gia liền trì hoãn chuyện làm cầu, nhân lúc hôm nay rảnh, Trần Lương liền muốn nhanh chóng làm một quả.
Ngải Thanh không biết bện dây mây, đành phải yên lặng ngồi một bên xem ngón tay linh hoạt của Trần Lương "xe chỉ luồn kim", lúc thấy trên mặt Trần Lương thấm ra mồ hôi, liền sẽ săn sóc lau cho hắn, sau đó cầm cây quạt cỏ vù vù quạt, đặc biệt ân cần.
Đối với Ngải Thanh có lẽ là kỹ thuật rất khó, nhưng với Trần Lương làm quen mà nói lại dễ dàng, không đến hai khắc, một quả cầu mây tròn lớn rỗng ruột màu vàng nâu đường kính chừng 12, 13cm liền xong.
Nhận lấy cầu tròn từ trong tay Trần Lương, Ngải Thanh kinh hỉ vô cùng, y biết Trần Lương biết bện châu chấu, nhưng thật không ngờ cả cầu mây kỹ thuật phức tạp như vậy cũng biết làm, trong lòng vừa vui vẻ, vừa kiêu ngạo, ánh mắt nhìn Trần Lương đầy bội phục!
Trần Lương chỉ ôn nhu nhìn Ngải Thanh, không ngờ cầu mây nho nhỏ này lại có thể sinh ra hiệu quả như vậy, "Miếng da dê kia là ta hôm qua lấy từ nhà Trần thúc, ngươi đưa cầu gỗ và da cho Vương tẩu, để nàng khâu là được."
"Ừm, được." Ngải Thanh vừa nói xong liền ôm cầu và da chạy ra ngoài.
Buổi chiều, Vương Tiểu Hổ liền ôm cầu mẹ vừa khâu xong vội vã đến nhà Trần Lương, lúc đưa cầu đến trong tay Ngải Thanh, trong mắt đầy hiếu kỳ và vui vẻ.
Cầm cầu mây trong tay, Ngải Thanh áng chừng, nếu làm bóng đá, bóng rỗng ruột này xác thực có chút nhẹ, nhưng nếu làm cầu mây thêm da, vẫn không tệ.
Sau khi thử đồ bền chắc của cầu gỗ, Ngải Thanh liền mang theo Tiểu Hổ đá trong viện.
Trần Lương ngồi trên bậc thềm bện giỏ tre, thần sắc lại chuyên chú nhìn hai người trong viện tràn ý cười, phát ra tiếng cười vui lanh lảnh.
Buổi chiều ánh nắng tươi đẹp đó, một người nhỏ nhắn mặc đồ trắng lay động nhanh nhẹn, như hoa sen thánh khiết nháy mắt nở rộ, chói lóa một mảng đất trời, cũng chói lóa một tấm lòng.
----------
Tgclmn: Trần lão gia và hoàng đế có phải có JQ không đây, ha ha, tôi là toàn dân đều hủ a. Trần lão gia thật sự là một người tốt!
Vận đào hoa của Ngải Thanh đến rồi, ha ha, tôi muốn để Trần Lương ăn giấm a........