Tiểu Tiện hầu như là chạy trối chết ra khỏi sân bóng rổ, thế cho nên Đỗ Hàng ở phía sau gọi vài tiếng cậu đều không nghe thấy.
Trở lại phòng ngủ, tim chính là kinh hoàng đập không ngừng, ngồi thở thật lâu cậu mới mở màn hình máy tính.
Đầu QQ của Đỗ Hàng nhấp nháy không ngừng, đối phương chủ động nói chuyện với cậu, đây chính là chuyện mà bình thường cậu chờ mong nhất.
Nhưng hiện tại, cậu lại cảm thấy có chút khủng hoảng.
Cậu sợ Tề Huy lắm miệng, cậu sợ Đỗ Hàng hiểu lầm, cậu sợ không bao giờ … có thể giống nhau lui tới đứng bên người đối phương nữa.
Mở khung trò chuyện, bên trên hiện ra mấy tin.
[ Thẩm Dịch, cậu ở đâu?]
[ Cậu vừa rồi sao lại chạy? Tôi gọi cậu vài tiếng cậu đều không đáp.]
[ Xảy ra chuyện gì sao?]
Xem xong tin nhắn, Tiểu Tiện thở dài một hơi, xem ra Tề Huy không nhắc tới chuyện này trước mặt Đỗ Hàng.
Thu thập tốt tâm tình, cậu nhanh trả lời tin.
[ Học trưởng, vừa rồi bạn học của em tìm em có việc gấp nên không kịp cùng anh chào hỏi, thật không có ý tứ.]
[ Em thề, em không nghe thấy anh gọi, bằng không em nhất định sẽ không đi!]
Đỗ Hàng lập tức trả lời.
[ Nguyên lai là vậy, cậu thực khiến tôi lo lắng! Tôi còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì a!]
Tiểu Tiện ngây ngốc cười, cậu nghĩ Đỗ Hàng chính là quan tâm mình a.
Tâm tình khoái trá nên cậu gõ bàn phím cũng có lực hơn.
[ Học trưởng, xin lỗi, hại anh lo lắng rồi. ]
Đỗ Hàng phát lại một cái mặt cười – [ Không có việc gì. Đem số điện thoại của cậu cho tôi.]
Tiểu Tiện thất kinh, tuy rằng cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn đem số điện thoại gửi đi, sau đó gửi thêm một tin tiếp.
[ Học trưởng, anh vì sao muốn số điện thoại của em?]
Đỗ Hàng lập tức gửi lại một hình ngoáy mũi – [ Lần sau nếu cậu còn chạy, tôi liền có thể lập tức liên hệ với cậu.]
Tiểu Tiện tinh tế đẽo gọt ý tứ của câu này, tổng cảm thấy nó có chút ý tứ khác.
Do cái hình ngoáy mũi kia mà cậu có thể liên tưởng đến biểu tình lúc này của Đỗ Hàng.
Có điểm bất đắc dĩ, lại có chút đắc ý. Bất đắc dĩ chính là cậu chạy khiến hắn phiền muộn. Đắc ý chính là, có phương thức liên lạc, hắn sẽ không sợ tìm không được cậu.
Tiểu Tiện nghĩ nghĩ liền ngu ngốc nở nụ cười.
Thẩm Dịch, ngươi tên ngu ngốc này! Thích huyễn tưởng như vậy, thẳng thắn bảo ngươi đầu đất nga!!
Tiểu Tiện hầu như là chạy trối chết ra khỏi sân bóng rổ, thế cho nên Đỗ Hàng ở phía sau gọi vài tiếng cậu đều không nghe thấy.
Trở lại phòng ngủ, tim chính là kinh hoàng đập không ngừng, ngồi thở thật lâu cậu mới mở màn hình máy tính.
Đầu QQ của Đỗ Hàng nhấp nháy không ngừng, đối phương chủ động nói chuyện với cậu, đây chính là chuyện mà bình thường cậu chờ mong nhất.
Nhưng hiện tại, cậu lại cảm thấy có chút khủng hoảng.
Cậu sợ Tề Huy lắm miệng, cậu sợ Đỗ Hàng hiểu lầm, cậu sợ không bao giờ … có thể giống nhau lui tới đứng bên người đối phương nữa.
Mở khung trò chuyện, bên trên hiện ra mấy tin.
[ Thẩm Dịch, cậu ở đâu?]
[ Cậu vừa rồi sao lại chạy? Tôi gọi cậu vài tiếng cậu đều không đáp.]
[ Xảy ra chuyện gì sao?]
Xem xong tin nhắn, Tiểu Tiện thở dài một hơi, xem ra Tề Huy không nhắc tới chuyện này trước mặt Đỗ Hàng.
Thu thập tốt tâm tình, cậu nhanh trả lời tin.
[ Học trưởng, vừa rồi bạn học của em tìm em có việc gấp nên không kịp cùng anh chào hỏi, thật không có ý tứ.]
[ Em thề, em không nghe thấy anh gọi, bằng không em nhất định sẽ không đi!]
Đỗ Hàng lập tức trả lời.
[ Nguyên lai là vậy, cậu thực khiến tôi lo lắng! Tôi còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì a!]
Tiểu Tiện ngây ngốc cười, cậu nghĩ Đỗ Hàng chính là quan tâm mình a.
Tâm tình khoái trá nên cậu gõ bàn phím cũng có lực hơn.
[ Học trưởng, xin lỗi, hại anh lo lắng rồi. ]
Đỗ Hàng phát lại một cái mặt cười – [ Không có việc gì. Đem số điện thoại của cậu cho tôi.]
Tiểu Tiện thất kinh, tuy rằng cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn đem số điện thoại gửi đi, sau đó gửi thêm một tin tiếp.
[ Học trưởng, anh vì sao muốn số điện thoại của em?]
Đỗ Hàng lập tức gửi lại một hình ngoáy mũi – [ Lần sau nếu cậu còn chạy, tôi liền có thể lập tức liên hệ với cậu.]
Tiểu Tiện tinh tế đẽo gọt ý tứ của câu này, tổng cảm thấy nó có chút ý tứ khác.
Do cái hình ngoáy mũi kia mà cậu có thể liên tưởng đến biểu tình lúc này của Đỗ Hàng.
Có điểm bất đắc dĩ, lại có chút đắc ý. Bất đắc dĩ chính là cậu chạy khiến hắn phiền muộn. Đắc ý chính là, có phương thức liên lạc, hắn sẽ không sợ tìm không được cậu.
Tiểu Tiện nghĩ nghĩ liền ngu ngốc nở nụ cười.
Thẩm Dịch, ngươi tên ngu ngốc này! Thích huyễn tưởng như vậy, thẳng thắn bảo ngươi đầu đất nga!!