Tiểu Tiện bi kịch a. Mấy ngày nay vô luận đi tới chỗ nào cậu cũng nghĩ mọi người đang ở sau chỉ trỏ, khe khẽ nói thầm, hình như đang nghị luận cậu cái gì.
Tiểu Tiện mẫn cảm lại thích miên man thoáng cái trở nên sa sút, trái tim thủy tinh mong manh của cậu ‘crack crack’ vỡ tan thành nghìn vạn mảnh nhỏ, thế nào cũng không khép lại được. Cậu trốn trong phòng không đi học, không đi tìm Đỗ Hàng, di động bị nhét tận góc rương, đến cả QQ cũng bị cậu thủ tiêu. Cậu giống như chú đà điểu vùi mình trong cát trốn tránh hiện thực.
Không biết Đỗ Hàng là bận quá hay không, trong suốt mùa thi đấu, hắn cũng không đi tìm cậu. Tất cả tựa như lúc ban đầu, cậu một mình đờ ra trong phòng, một mình ăn, một mình ngủ, len lén nghĩ tới đối phương.
Cậu từ trong miệng Tiểu Ngốc biết được đội bóng rổ đạp bước quần hùng tiến vào chung kết. Cậu muốn đi cổ vũ nhưng lại sợ làm phiền Đỗ Hàng, không thể làm gì khác hơn là buông tha cho ý niệm đó.
Ngày nối tiếp đêm, thời gian cứ thế trôi đi, Tiểu Tiện ma xui quỷ khiến thế nào lại đi tới KTX của Đỗ Hàng. Cậu không đi lên mà tìm một khối đất trống ngồi xuống, một bên thưởng thức gió đêm, một bên chăm chú nhìn vào phiến cửa sổ quen thuộc kia.
Bên trong cửa sổ đèn bật sáng, thấp thoáng một nhân ảnh hiện lên.
Cái bóng đó … là học trưởng sao?
Tiểu Tiện nhếch miệng cười.
Học trưởng, trận đấu ngày mai, anh phải cố gắng lên nha!
Tiểu Tiện bi kịch a. Mấy ngày nay vô luận đi tới chỗ nào cậu cũng nghĩ mọi người đang ở sau chỉ trỏ, khe khẽ nói thầm, hình như đang nghị luận cậu cái gì.
Tiểu Tiện mẫn cảm lại thích miên man thoáng cái trở nên sa sút, trái tim thủy tinh mong manh của cậu ‘crack crack’ vỡ tan thành nghìn vạn mảnh nhỏ, thế nào cũng không khép lại được. Cậu trốn trong phòng không đi học, không đi tìm Đỗ Hàng, di động bị nhét tận góc rương, đến cả QQ cũng bị cậu thủ tiêu. Cậu giống như chú đà điểu vùi mình trong cát trốn tránh hiện thực.
Không biết Đỗ Hàng là bận quá hay không, trong suốt mùa thi đấu, hắn cũng không đi tìm cậu. Tất cả tựa như lúc ban đầu, cậu một mình đờ ra trong phòng, một mình ăn, một mình ngủ, len lén nghĩ tới đối phương.
Cậu từ trong miệng Tiểu Ngốc biết được đội bóng rổ đạp bước quần hùng tiến vào chung kết. Cậu muốn đi cổ vũ nhưng lại sợ làm phiền Đỗ Hàng, không thể làm gì khác hơn là buông tha cho ý niệm đó.
Ngày nối tiếp đêm, thời gian cứ thế trôi đi, Tiểu Tiện ma xui quỷ khiến thế nào lại đi tới KTX của Đỗ Hàng. Cậu không đi lên mà tìm một khối đất trống ngồi xuống, một bên thưởng thức gió đêm, một bên chăm chú nhìn vào phiến cửa sổ quen thuộc kia.
Bên trong cửa sổ đèn bật sáng, thấp thoáng một nhân ảnh hiện lên.
Cái bóng đó … là học trưởng sao?
Tiểu Tiện nhếch miệng cười.
Học trưởng, trận đấu ngày mai, anh phải cố gắng lên nha!