Ngược lại so với Đỗ Hàng, Tiểu Tiện thích nghe nhất là dỗ ngon dỗ ngọt, cậu ước gì Đỗ Hàng ngày ngày đem câu ‘tôi yêu em’ đọng bên miệng. Cậu giống như bệnh nhân tâm thần, động bất động liền hỏi Đỗ Hàng yêu không yêu cậu, sẽ yêu cậu bao lau, có vứt bỏ cậu đi tìm tân hoan … v.v… cùng một loại vấn đề buồn chán như nữ nhân. Ban đầu Đỗ Hàng còn phối hợp, lặp đi lặp lại nhiều lần hứa hẹn. Nhưng nói nhiều lần cũng không khỏi có chút phiền táo.
Hôm nay tự học, hai người quay về phòng ngủ, Tiểu Tiện lại đem mấy ván đề kia hỏi lại một lần. Đỗ Hàng ko tiếp lời, vừa vặn lúc này có điện thoại, hắn thẳng thắn lấy điện thoại nói chuyện. Yêu cầu đưa ra bị bỏ qua khiến Tiểu Tiện có điểm khổ sở. Cậu tưởng túm áo Đỗ Hàng kéo đi lại sợ đối phương nghĩ cậu lại nổi tính đùa giỡn mà tức giạn, ko thể làm gì khác hơn là buông đầu đi về phía trước.
Hai người đi tới KTX, Đỗ Hàng còn đang nghe điện quay đầu nói với cậu một câu: “Cậu lên phòng ngủ trước đi.” Liền ko để ý tới cậu nữa.
Tiểu Tiện ngẩng đầu nhìn Đỗ Hàng, nước mắt đảo quanh bên viền mắt, nhịn xuống một cái, nhắm ngay ngực Đỗ Hàng đập xuống một quyền, rống to: “Ta hận chết ngươi!!” Sau đó khóc chạy đi.
Đỗ Hàng qua loa cắt điện thoại, nhấc chân chuẩn bị đuổi theo lại nhìn ko thấy bóng dáng của cậu. Đỗ Hàng khẳng định cậu đang trốn ở góc nào đó liền tìm một vòng, kết quả chính là ko phát hiện lấy một bóng ngùi. Khe khẽ thở dài, Đỗ Hàng quay người, một bên lên phòng ngủ một bên gọi điện cho cậu.