“Tiểu... Công tử, người nói xem người chết có biến thành quỷ hay không?” Nha hoàn Tiểu Tứ đứng ở ngoài tường nhà địa chủ Vương cùng với Tiếu Sắc, lo lắng nói.
Tiếu Sắc không nói gì, ria mép dính hai bên, ăn mặc giống nông dân, dựa vào một cây đại thụ bên ngoài nhà địa chủ Vương, trong tay cầm hai cái bánh bao, thỉnh thoảng uống nước trong bình hồ lô.
Lúc này trong viện nhà địa chủ Vương truyền ra âm thanh hòa thượng gõ mõ niệm kinh, còn có tiếng khóc bi ai.
Tiếu Sắc lau miệng, lúc này mới nói: “Người chết như đèn đã cạn dầu, đã thành tro bụi, lấy đâu ra quỷ? Nói có quỷ chẳng qua là người trần hù dọa mình mà thôi, chỉ có người trong lòng có quỷ, mới có thể sợ quỷ. Nếu em không làm chuyện trái với lương tâm thì không sợ nửa đêm ma gõ cửa!”
Phá án tử cần phải điều tra ngầm, không phải chỉ ngồi ở công đường phỏng đoán, cho nên Tiếu Sắc cải trang, mang nha hoàn Tiểu Tứ cùng tới Vương Gia Trang.
Đúng lúc này cách đó không xa, một tiểu khất cái nhìn bánh bao trong tay Tiếu Sắc, nuốt nước miếng. Tiểu khất cái hận không thể vươn một cái tay tới, nói ta đói bụng. Thật sự là đồ ăn của Tiếu Sắc quá thơm.
Tiếu Sắc vừa mới quay đầu liền thấy một tiểu khất cái bẩn thỉu, tiểu khất cái liếm môi khô khốc của mình, vẻ mặt mong chờ nhìn Tiếu Sắc, cuối cùng đáng thương nói: “Công tử, người hãy thương ta! Ta thật sự rất đói bụng. Chỉ cần công tử thưởng cho ta một cái bánh bao, ta có thể đem chuyện ta biết nói cho công tử.”
Tiếu Sắc có hứng thú với tiểu khất cái bẩn thỉu này. Khẩu khí của tiểu khất cái này rất lớn, nghĩ thầm một tiểu khất cái có thể biết được rất nhiều chuyện, vì thề liền đưa bánh bao cho tiểu khất cái. Tiểu khất cái cầm bánh bao, hai ba miếng đã ăn hết vào bụng. Bởi vì ăn quá nhanh nên bị nghẹn.
Tiếu Sắc cười bất đắc dĩ, đem nước trong bình hồ lô đưa tới. Tiểu khất cái tiếp nhận hồ lô, uống “Ừng ực” vài ngụm, lúc này mới tốt hơn.
Tiếu Sắc mở miệng nói: “Đi, đổi chỗ ngồi, đem những chuyện ngươi biết nói cho ta. Nếu lời nói của ngươi hữu dụng, nói không chừng ta sẽ thưởng lớn cho ngươi.” Vì thế tiểu khất cái mang chủ tớ Tiếu Sắc tới miếu thổ địa cũ nát ở Vương Gia Trang.
”Công tử, có phải người đến tra án tử hay không?” Tiểu khất cái mở miệng nói, nhìn dung động trên mặt Tiếu Sắc, tiểu khất cái nhanh nhạy nói tiếp: “Ta nhận ra được hắn, hắn là tiểu thư đồng bên cạnh Huyện thái gia.” Tiểu khất cái dùng ngón tay đen thui, chỉ chỉ tiểu nha hoàn Tiểu Tứ.
”Nói đi! Ngươi biết cái gì?” Tiếu Sắc biết tiểu khất cái chỉ nhận ra Tiểu Tứ, không nhận ra mình, lúc này mới yên lòng.
”Ừm, ta biết địa chủ Vương loạn luân với tức phụ hắn, bị lão bà ghen tị của hắn biết được. Vì thế lão bà địa chủ Vương tra tấn tức phụ mình đến chết. Sau khi nhi tử của địa chủ Vương biết, liền không bao giờ thích nàng dâu mình.
Sau đó, lão nương hắn bày mưu hạ kế, lại cưới biểu muội mình làm thiếp. Về phần tức phụ của địa chủ Vương chết như thế nào thì ta không biết. Dù sao lúc đó trời tối, ta chỉ nhìn thấy hai người khỏe mạnh mang thi thể ném xuống sông.” Tiểu khất cái mở miệng nói.
Tiếu Sắc nghe tiểu khất cái nói xong, hai mắt sáng ngời. Ngày đó vừa nhìn thấy địa chủ Vương, nàng liền cảm giác được địa chủ Vương có chỗ không thích hợp. Nhìn bộ dáng địa chủ Vương, giống như nhìn thấy được Giả Trân trong. Lúc Tần Khả Khanh chết, Giả Trân cũng giống như địa chủ Vương, vừa khóc vừa kêu thương tâm.
Sau đó trong lòng Tiếu Sắc có ý định, tiếp tục nói: “Haizz, ngươi còn biết cái gì? Có thể nói ra, nếu công tử ta cảm thấy ngươi hữu dụng, sau này ngươi có thể đi theo ta không chừng!”
Khất cái vừa nghe thấy vậy lập tức tỉnh táo, sau đó cắn chặt răng nghĩ thầm: Vì cơm no sau này nên liều mạng. Tiểu khất cái dùng ngón tay sờ sờ mũi, lúc này mới nói: “Được, ta đem mọi chuyện ta biết nói cho công tử.” Vì thế tiểu khất cái bắt đầu thao thao bất tuyệt.
”Hiện tại Nam Triệu Quốc của chúng ta do Ung Đế Mộ Dung Hướng cầm quyền. Vị Ung Đế này thật sự ngu ngốc. Đã qua thời kì trẻ tuổi, hiện tại tuổi càng lớn càng vô đạo.
Trong triều gian thần lời thật thì khó nghe, trung thần lương thiện khổ không thể nói hết. Mỗi ngày Ung Đế chỉ biết sủng hạnh Phương quý phi trong cung. Nghe nói năm nay Phương quý phi hai mươi lăm tuổi. Mà Ung Đế Mộ Dung Hướng đã gần 55, có thể làm gia gia của Phương quý phi.
Nhưng mà, hiện tại trong triều chỉ có duy nhất Sở Vương gia là có thể trị được Ung Đế. Hai người biết vì sao không?” Tiếu khất cái cố ý mở lời.
Tiếu Sắc không làm tiểu khất cái thất vọng, mở miệng hỏi: “Vì sao Hoàng thượng lại sợ Sở Vương gia?”
Tiểu khất cái khoe khoang nói: “Bởi vì tiên đế Nam Triệu Quốc là Thuận Đế Mộ Dung Thành đã từng ban cho Sở Vương phủ một cái roi đánh vương. Có thể đánh hôn quân, đánh nịnh thần. Có thể đánh chết, không cần chôn.
Thuận Đế Mộ Dung Thành là gia gia của Ung Đế Mộ Dung Hướng. Năm đó Sở Vương gia cưới muội muội của Thuận Đế. Khi đó Sở Vương gia là thần tử Thuận Đế tín nhiệm nhất. Vốn dĩ là muội phu của mình, đều là người một nhà. Đương nhiên thịt phải thối trong nồi, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.
Nhưng mà, năm đó còn có một Định Quốc Hầu phủ hiển hách. Lam Hầu gia mới là người lợi hại nhất. Lam Hầu gia cùng trưởng công chúa cùng nhau lớn lên như tỷ đệ, tình cảm rất tốt.
A, chính là muội muội của Thuận Đế trưởng công chúa Mộ Dung Y, lúc ấy vì tránh thoát Lưu thái hậu hãm hại. Khi còn nhỏ từng được phụ thân Lam Hầu gia trộm ôm ra khỏi hoàng cung, cho nên mới cùng Lam Hầu gia cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Thuận Đế còn ban cho Lam Hầu gia kim bài miễn tử, nói chỉ cần không phải mưu nghịch, có thể miễn trừ ba lần tử tội.
Hơn nữa Sở gia và Lam gia đều thừa kế tước vị. Nghe nói hiện tại Lam Hầu gia có công lớn hơn chấn chủ, không thể nào được Ung Đế tín nhiệm. Một thời gian trước Lam Hầu gia còn cáo lão hồi hương, Hoàng thượng chúng ta không đáp ứng.
Lam Hầu gia liền cáo ốm ở nhà, mặc kệ chuyện trong triều, càng ra lệnh cho thủ hạ ở Ô Y bang. Kết quả là ta liền theo sư phụ mật thám lưu lạc tới nông thôn. Mấy ngày hôm trước sư phụ ta đến trấn trên, còn chưa trở về. Bây giờ chỉ có mình ta.”
”Nói như vậy Ô Y bang các ngươi do Lam Hầu gia quản sao?” Trách không được tiểu khất cái này biết nhiều như vậy. Tiếu Sắc nhìn thoáng qua tiểu khất cái, đột nhiên nảy ra ý hay.
”A, ngươi tên là gì? Có nguyện ý theo ta không, sau này nghe lời ta nói, giúp ta làm việc, hơn nữa phụ trách ăn ở.” Tiếu Sắc nghĩ thầm bên cạnh có một tiểu khất cái chuyện gì cũng biết cũng không tồi.
”Được, dù sao tạm thời ta không có chỗ để đi. Chỉ cần phụ trách ăn ở, công tử bảo ta làm cái gì thì ta sẽ làm! Tiểu nhân tuyệt đối sẽ nghe lời. Sau này công tử cứ gọi ta Tiểu Ngũ.” Tiểu khất cái cao hứng nói.
“Tiểu... Công tử, người nói xem người chết có biến thành quỷ hay không?” Nha hoàn Tiểu Tứ đứng ở ngoài tường nhà địa chủ Vương cùng với Tiếu Sắc, lo lắng nói.
Tiếu Sắc không nói gì, ria mép dính hai bên, ăn mặc giống nông dân, dựa vào một cây đại thụ bên ngoài nhà địa chủ Vương, trong tay cầm hai cái bánh bao, thỉnh thoảng uống nước trong bình hồ lô.
Lúc này trong viện nhà địa chủ Vương truyền ra âm thanh hòa thượng gõ mõ niệm kinh, còn có tiếng khóc bi ai.
Tiếu Sắc lau miệng, lúc này mới nói: “Người chết như đèn đã cạn dầu, đã thành tro bụi, lấy đâu ra quỷ? Nói có quỷ chẳng qua là người trần hù dọa mình mà thôi, chỉ có người trong lòng có quỷ, mới có thể sợ quỷ. Nếu em không làm chuyện trái với lương tâm thì không sợ nửa đêm ma gõ cửa!”
Phá án tử cần phải điều tra ngầm, không phải chỉ ngồi ở công đường phỏng đoán, cho nên Tiếu Sắc cải trang, mang nha hoàn Tiểu Tứ cùng tới Vương Gia Trang.
Đúng lúc này cách đó không xa, một tiểu khất cái nhìn bánh bao trong tay Tiếu Sắc, nuốt nước miếng. Tiểu khất cái hận không thể vươn một cái tay tới, nói ta đói bụng. Thật sự là đồ ăn của Tiếu Sắc quá thơm.
Tiếu Sắc vừa mới quay đầu liền thấy một tiểu khất cái bẩn thỉu, tiểu khất cái liếm môi khô khốc của mình, vẻ mặt mong chờ nhìn Tiếu Sắc, cuối cùng đáng thương nói: “Công tử, người hãy thương ta! Ta thật sự rất đói bụng. Chỉ cần công tử thưởng cho ta một cái bánh bao, ta có thể đem chuyện ta biết nói cho công tử.”
Tiếu Sắc có hứng thú với tiểu khất cái bẩn thỉu này. Khẩu khí của tiểu khất cái này rất lớn, nghĩ thầm một tiểu khất cái có thể biết được rất nhiều chuyện, vì thề liền đưa bánh bao cho tiểu khất cái. Tiểu khất cái cầm bánh bao, hai ba miếng đã ăn hết vào bụng. Bởi vì ăn quá nhanh nên bị nghẹn.
Tiếu Sắc cười bất đắc dĩ, đem nước trong bình hồ lô đưa tới. Tiểu khất cái tiếp nhận hồ lô, uống “Ừng ực” vài ngụm, lúc này mới tốt hơn.
Tiếu Sắc mở miệng nói: “Đi, đổi chỗ ngồi, đem những chuyện ngươi biết nói cho ta. Nếu lời nói của ngươi hữu dụng, nói không chừng ta sẽ thưởng lớn cho ngươi.” Vì thế tiểu khất cái mang chủ tớ Tiếu Sắc tới miếu thổ địa cũ nát ở Vương Gia Trang.
”Công tử, có phải người đến tra án tử hay không?” Tiểu khất cái mở miệng nói, nhìn dung động trên mặt Tiếu Sắc, tiểu khất cái nhanh nhạy nói tiếp: “Ta nhận ra được hắn, hắn là tiểu thư đồng bên cạnh Huyện thái gia.” Tiểu khất cái dùng ngón tay đen thui, chỉ chỉ tiểu nha hoàn Tiểu Tứ.
”Nói đi! Ngươi biết cái gì?” Tiếu Sắc biết tiểu khất cái chỉ nhận ra Tiểu Tứ, không nhận ra mình, lúc này mới yên lòng.
”Ừm, ta biết địa chủ Vương loạn luân với tức phụ hắn, bị lão bà ghen tị của hắn biết được. Vì thế lão bà địa chủ Vương tra tấn tức phụ mình đến chết. Sau khi nhi tử của địa chủ Vương biết, liền không bao giờ thích nàng dâu mình.
Sau đó, lão nương hắn bày mưu hạ kế, lại cưới biểu muội mình làm thiếp. Về phần tức phụ của địa chủ Vương chết như thế nào thì ta không biết. Dù sao lúc đó trời tối, ta chỉ nhìn thấy hai người khỏe mạnh mang thi thể ném xuống sông.” Tiểu khất cái mở miệng nói.
Tiếu Sắc nghe tiểu khất cái nói xong, hai mắt sáng ngời. Ngày đó vừa nhìn thấy địa chủ Vương, nàng liền cảm giác được địa chủ Vương có chỗ không thích hợp. Nhìn bộ dáng địa chủ Vương, giống như nhìn thấy được Giả Trân trong. Lúc Tần Khả Khanh chết, Giả Trân cũng giống như địa chủ Vương, vừa khóc vừa kêu thương tâm.
Sau đó trong lòng Tiếu Sắc có ý định, tiếp tục nói: “Haizz, ngươi còn biết cái gì? Có thể nói ra, nếu công tử ta cảm thấy ngươi hữu dụng, sau này ngươi có thể đi theo ta không chừng!”
Khất cái vừa nghe thấy vậy lập tức tỉnh táo, sau đó cắn chặt răng nghĩ thầm: Vì cơm no sau này nên liều mạng. Tiểu khất cái dùng ngón tay sờ sờ mũi, lúc này mới nói: “Được, ta đem mọi chuyện ta biết nói cho công tử.” Vì thế tiểu khất cái bắt đầu thao thao bất tuyệt.
”Hiện tại Nam Triệu Quốc của chúng ta do Ung Đế Mộ Dung Hướng cầm quyền. Vị Ung Đế này thật sự ngu ngốc. Đã qua thời kì trẻ tuổi, hiện tại tuổi càng lớn càng vô đạo.
Trong triều gian thần lời thật thì khó nghe, trung thần lương thiện khổ không thể nói hết. Mỗi ngày Ung Đế chỉ biết sủng hạnh Phương quý phi trong cung. Nghe nói năm nay Phương quý phi hai mươi lăm tuổi. Mà Ung Đế Mộ Dung Hướng đã gần , có thể làm gia gia của Phương quý phi.
Nhưng mà, hiện tại trong triều chỉ có duy nhất Sở Vương gia là có thể trị được Ung Đế. Hai người biết vì sao không?” Tiếu khất cái cố ý mở lời.
Tiếu Sắc không làm tiểu khất cái thất vọng, mở miệng hỏi: “Vì sao Hoàng thượng lại sợ Sở Vương gia?”
Tiểu khất cái khoe khoang nói: “Bởi vì tiên đế Nam Triệu Quốc là Thuận Đế Mộ Dung Thành đã từng ban cho Sở Vương phủ một cái roi đánh vương. Có thể đánh hôn quân, đánh nịnh thần. Có thể đánh chết, không cần chôn.
Thuận Đế Mộ Dung Thành là gia gia của Ung Đế Mộ Dung Hướng. Năm đó Sở Vương gia cưới muội muội của Thuận Đế. Khi đó Sở Vương gia là thần tử Thuận Đế tín nhiệm nhất. Vốn dĩ là muội phu của mình, đều là người một nhà. Đương nhiên thịt phải thối trong nồi, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.
Nhưng mà, năm đó còn có một Định Quốc Hầu phủ hiển hách. Lam Hầu gia mới là người lợi hại nhất. Lam Hầu gia cùng trưởng công chúa cùng nhau lớn lên như tỷ đệ, tình cảm rất tốt.
A, chính là muội muội của Thuận Đế trưởng công chúa Mộ Dung Y, lúc ấy vì tránh thoát Lưu thái hậu hãm hại. Khi còn nhỏ từng được phụ thân Lam Hầu gia trộm ôm ra khỏi hoàng cung, cho nên mới cùng Lam Hầu gia cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Thuận Đế còn ban cho Lam Hầu gia kim bài miễn tử, nói chỉ cần không phải mưu nghịch, có thể miễn trừ ba lần tử tội.
Hơn nữa Sở gia và Lam gia đều thừa kế tước vị. Nghe nói hiện tại Lam Hầu gia có công lớn hơn chấn chủ, không thể nào được Ung Đế tín nhiệm. Một thời gian trước Lam Hầu gia còn cáo lão hồi hương, Hoàng thượng chúng ta không đáp ứng.
Lam Hầu gia liền cáo ốm ở nhà, mặc kệ chuyện trong triều, càng ra lệnh cho thủ hạ ở Ô Y bang. Kết quả là ta liền theo sư phụ mật thám lưu lạc tới nông thôn. Mấy ngày hôm trước sư phụ ta đến trấn trên, còn chưa trở về. Bây giờ chỉ có mình ta.”
”Nói như vậy Ô Y bang các ngươi do Lam Hầu gia quản sao?” Trách không được tiểu khất cái này biết nhiều như vậy. Tiếu Sắc nhìn thoáng qua tiểu khất cái, đột nhiên nảy ra ý hay.
”A, ngươi tên là gì? Có nguyện ý theo ta không, sau này nghe lời ta nói, giúp ta làm việc, hơn nữa phụ trách ăn ở.” Tiếu Sắc nghĩ thầm bên cạnh có một tiểu khất cái chuyện gì cũng biết cũng không tồi.
”Được, dù sao tạm thời ta không có chỗ để đi. Chỉ cần phụ trách ăn ở, công tử bảo ta làm cái gì thì ta sẽ làm! Tiểu nhân tuyệt đối sẽ nghe lời. Sau này công tử cứ gọi ta Tiểu Ngũ.” Tiểu khất cái cao hứng nói.