Tạ Trọng Sơn mỉm cười, bàn tay trắng trẻo mềm mại của nữ tử vuốt ve ngay trên yết hầu của hắn, biến cơ thể hắn không chỗ nào là không ngứa. Trong lúc nhất thời không có được đáp án mình muốn.
Hai má nàng cách hắn gần như vậy, ánh mắt cong như mèo, hàng mi dài khẽ rung nhẹ, khinh nhẹ nhàng trêu học trên người hắn, trong mắt là ý cười làm cho hắn có ngắm thế nào cũng không ngắm đủ.
Tạ Trọng Sơn rũ mắt, kéo tay nàng, lại nắm tay nàng khẽ mút nhẹ.
Là bởi vì hắn ái mộ nàng hơn tất cả người khác trên đời này trăm ngàn vạn lần, nên mới muốn nàng dùng sự ái mộ và coi trọng ngang bằng để hồi báo hắn sao?
Không phải.
Hắn ái mộ nàng, cho tới bây giờ cũng chỉ là chuyện của hắn, chỉ tình nguyện với mối tình thắm thiết này, liên quan tới nàng rồi lại không liên quan nữa.
“Có lẽ là vì hàng đêm nàng nằm trong lòng ta, lúc nói bản thân không thể rời khỏi ta một khắc được, làm cho ta hiểu lầm.”
Tạ Trọng Sơn vẫn tỏ vẻ tủi thân như cũ, lại không nhịn được sự trêu đùa như vậy. Khi hôn lên thì giữa lông mày không còn vẻ ảm đạm nữa.
Một tay hắn kéo yếm lót của Tạ Quỳnh xuống liên tục, một tay lại vói vào chỗ kẽ hở đi vuốt ve hai núm vú, khiêu khích làm cho nàng mềm cả thân mình, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên mê ly.
Tạ Quỳnh để mặc hắn sờ loạn xoa loạn, chờ đến lúc thật sự không kiềm chế được tiếng thở dốc nữa, mới ôm cổ hắn bắt đầu nhỏ nhẹ.
“Huynh cũng là người quan trọng nhất trong lòng ta, cũng chỉ là không vì cái gì, chỉ bởi vì huynh là Tạ Trọng Sơn.”
Tiếng thở dốc mềm mại của nữ tử quấy nhiễu trong lòng, Tạ Trọng Sơn cũng không thể vì một câu xin khoan dung này mà khinh địch bỏ qua cho nàng được.
Hắn lật cơ thể nàng lại, khi cúi xuống hôn lên thì côn th*t cương cứng như rồng đã để ở bờ mông mềm mại của nàng. Giọng nói lại mang theo ý cười không thể nào che giấu được: “Tốt, lời này có phải thật hay không, nàng hãy tự mình chứng minh cho ta xem.”
Tạ Quỳnh hừ hừu, ôm đầu nhẹ nhàng nhấc mông lên.
Tạ Trọng Sơn lập tức đỡ eo nàng lên, côn th*t đi vào trong cơ thể, bắt đầu càn quét bên trong huyệt thịt, làm cho hai bờ mông rung rung từng đợt, dâm bắt đầu tiết ra giàn giụa ở chỗ giao hợp.
Tạ Quỳnh kìm nén tiếng rên rỉ, Tạ Trọng Sơn lại tiến lên đòi hôn, nàng vẫn nghe theo hắn, môi lưỡi quấn quít triền miên, thần hồn điên đảo, toàn bộ suy nghĩ treo hết lên người hắn.
Bắt đầu thật lâu trước kia.
Khi tiểu thư trong Tạ viên Uyển Thành đã ngắm trăng trên lầu các, thiếu niên trong bụi hoa đã ở dưới lầu các ngắm nhìn bóng dáng nàng.
Tiểu thư vẫn chưa muốn hái ánh trăng xuống như thiếu niên lại vọng tưởng có một ngày sẽ được ôm nàng vào trong lòng.
Ánh trăng là thứ cả ngàn vạn năm nay cũng không rơi xuống đất, nhưng Tạ Quỳnh trong cảnh xuân đầy phòng này đã mềm thành một bãi bùn nhão dưới thân Tạ Trọng Sơn rồi.
Nàng cười nhẹ nhàng, đưa tay quá đan mười ngón tay với hắn.
Tạ Trọng Sơn chính là Tạ Trọng Sơn.
Trên đời bao nhiêu người yêu mà không biết, yêu mà không dám mong, yêu mà không có được là muốn phá hủy.
Chỉ có một mình hắn, đường hoàng nói ái mộ, lập tức chuẩn bị tiêu tốn hết cả đời để thực hiện mọi nguyện vọng của nàng.
“A, ta quên, hôm nay Tôn đại nho dẫn A Châu đi lên núi chơi, đi từ sáng sớm rồi, tính theo canh giờ… Ưm, sợ là lát nữa sẽ…”
Tạ Quỳnh bỡn cợt nhướng mày, huyệt thịt dưới thân lại quấn chặt hơn.
Tạ Trọng Sơn kêu rên ra tiếng, nhẹ nhàng đánh vào bờ mông nàng một chút.
“Lát nữa sẽ như thế nào? Nàng ấy cũng không phải đứa nhỏ còn muốn sà vào lòng nàng bú sữa. Đâu phải lúc nào cũng nhớ tới nàng đâu?”
Trên hàng mi của thanh niên dính mồ hôi, trong mắt nóng bỏng, Tạ Quỳnh cong mắt cười, cười hắn ngay cả nữ nhi của mình mà cũng ghen, lại sợ rằng khó tránh khỏi bị trả thù lại.
Những cú đẩy như sóng lớn đánh tới, nàng cũng không còn thời gian để lo thêm nữa, chỉ có thể run giọng dỗ dành hắn thôi.
——————-
Một nét chữ Tạ, giới định chung thân.
(Chính văn hoàn)
Hai má nàng cách hắn gần như vậy, ánh mắt cong như mèo, hàng mi dài khẽ rung nhẹ, khinh nhẹ nhàng trêu học trên người hắn, trong mắt là ý cười làm cho hắn có ngắm thế nào cũng không ngắm đủ.
Tạ Trọng Sơn rũ mắt, kéo tay nàng, lại nắm tay nàng khẽ mút nhẹ.
Là bởi vì hắn ái mộ nàng hơn tất cả người khác trên đời này trăm ngàn vạn lần, nên mới muốn nàng dùng sự ái mộ và coi trọng ngang bằng để hồi báo hắn sao?
Không phải.
Hắn ái mộ nàng, cho tới bây giờ cũng chỉ là chuyện của hắn, chỉ tình nguyện với mối tình thắm thiết này, liên quan tới nàng rồi lại không liên quan nữa.
“Có lẽ là vì hàng đêm nàng nằm trong lòng ta, lúc nói bản thân không thể rời khỏi ta một khắc được, làm cho ta hiểu lầm.”
Tạ Trọng Sơn vẫn tỏ vẻ tủi thân như cũ, lại không nhịn được sự trêu đùa như vậy. Khi hôn lên thì giữa lông mày không còn vẻ ảm đạm nữa.
Một tay hắn kéo yếm lót của Tạ Quỳnh xuống liên tục, một tay lại vói vào chỗ kẽ hở đi vuốt ve hai núm vú, khiêu khích làm cho nàng mềm cả thân mình, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên mê ly.
Tạ Quỳnh để mặc hắn sờ loạn xoa loạn, chờ đến lúc thật sự không kiềm chế được tiếng thở dốc nữa, mới ôm cổ hắn bắt đầu nhỏ nhẹ.
“Huynh cũng là người quan trọng nhất trong lòng ta, cũng chỉ là không vì cái gì, chỉ bởi vì huynh là Tạ Trọng Sơn.”
Tiếng thở dốc mềm mại của nữ tử quấy nhiễu trong lòng, Tạ Trọng Sơn cũng không thể vì một câu xin khoan dung này mà khinh địch bỏ qua cho nàng được.
Hắn lật cơ thể nàng lại, khi cúi xuống hôn lên thì côn th*t cương cứng như rồng đã để ở bờ mông mềm mại của nàng. Giọng nói lại mang theo ý cười không thể nào che giấu được: “Tốt, lời này có phải thật hay không, nàng hãy tự mình chứng minh cho ta xem.”
Tạ Quỳnh hừ hừu, ôm đầu nhẹ nhàng nhấc mông lên.
Tạ Trọng Sơn lập tức đỡ eo nàng lên, côn th*t đi vào trong cơ thể, bắt đầu càn quét bên trong huyệt thịt, làm cho hai bờ mông rung rung từng đợt, dâm bắt đầu tiết ra giàn giụa ở chỗ giao hợp.
Tạ Quỳnh kìm nén tiếng rên rỉ, Tạ Trọng Sơn lại tiến lên đòi hôn, nàng vẫn nghe theo hắn, môi lưỡi quấn quít triền miên, thần hồn điên đảo, toàn bộ suy nghĩ treo hết lên người hắn.
Bắt đầu thật lâu trước kia.
Khi tiểu thư trong Tạ viên Uyển Thành đã ngắm trăng trên lầu các, thiếu niên trong bụi hoa đã ở dưới lầu các ngắm nhìn bóng dáng nàng.
Tiểu thư vẫn chưa muốn hái ánh trăng xuống như thiếu niên lại vọng tưởng có một ngày sẽ được ôm nàng vào trong lòng.
Ánh trăng là thứ cả ngàn vạn năm nay cũng không rơi xuống đất, nhưng Tạ Quỳnh trong cảnh xuân đầy phòng này đã mềm thành một bãi bùn nhão dưới thân Tạ Trọng Sơn rồi.
Nàng cười nhẹ nhàng, đưa tay quá đan mười ngón tay với hắn.
Tạ Trọng Sơn chính là Tạ Trọng Sơn.
Trên đời bao nhiêu người yêu mà không biết, yêu mà không dám mong, yêu mà không có được là muốn phá hủy.
Chỉ có một mình hắn, đường hoàng nói ái mộ, lập tức chuẩn bị tiêu tốn hết cả đời để thực hiện mọi nguyện vọng của nàng.
“A, ta quên, hôm nay Tôn đại nho dẫn A Châu đi lên núi chơi, đi từ sáng sớm rồi, tính theo canh giờ… Ưm, sợ là lát nữa sẽ…”
Tạ Quỳnh bỡn cợt nhướng mày, huyệt thịt dưới thân lại quấn chặt hơn.
Tạ Trọng Sơn kêu rên ra tiếng, nhẹ nhàng đánh vào bờ mông nàng một chút.
“Lát nữa sẽ như thế nào? Nàng ấy cũng không phải đứa nhỏ còn muốn sà vào lòng nàng bú sữa. Đâu phải lúc nào cũng nhớ tới nàng đâu?”
Trên hàng mi của thanh niên dính mồ hôi, trong mắt nóng bỏng, Tạ Quỳnh cong mắt cười, cười hắn ngay cả nữ nhi của mình mà cũng ghen, lại sợ rằng khó tránh khỏi bị trả thù lại.
Những cú đẩy như sóng lớn đánh tới, nàng cũng không còn thời gian để lo thêm nữa, chỉ có thể run giọng dỗ dành hắn thôi.
——————-
Một nét chữ Tạ, giới định chung thân.
(Chính văn hoàn)