Khúc Quyến Sí nhướng mày, sinh vật ăn thịt siêu cường giữ lấy lãnh thổ thuộc về, như thế nào có thể cho phép cái sinh vật khác mơ ước thứ trân quý chính mình đặt ở trong lòng?
Côi Dạ Tước bước nhanh tiêu sái tiến lên, kéo tay Du Niệm tới, Khúc Quyến Sí rất nhanh giữ chặt tay kia Du Niệm, nhất thời cả người Du Niệm bị kéo thành một đường thẳng tắp.
“Côi Dạ Tước, mày muốn làm gì?” Khúc Quyến Sí sợ Côi Dạ Tước kéo đau Du Niệm, nhưng lại không muốn Du Niệm bị Côi Dạ Tước lôi đi, nhìn ánh mắt muốn giết người kia của hắn, hắn muốn làm gì với Du Niệm?
Tất cả mọi người bị hai chàng trai bất thình lình tranh giành một nữ nhân mà kinh ngạc, nhưng mà giật mình đi lại như trước ngồi ở trên vị trí của mình, từ khí bắt đầu trước không nói tới bọn họ có xen hay không xen vào, cho dù bọn họ xen tay vào được, bọn họ cũng càng vui vẻ xem diễn trước, đều là đứa nhỏ trên khắp thế giới có IQ không tuân theo chuẩn mực sinh hoạt lục đục từ nhỏ với nhau, bạn không thể trông cậy vào nghĩa khí bọn họ thật sự sẽ có thể vì anh em mà không tiếc cả mạng sống.
Cho dù ngẫu nhiên đẩy lên tới một phen bạn bè, cũng tất nhiên là vì tồn tại một mặt lợi ích với hắn, thiên hạ rộn ràng giai vì lợi đến, thiên hạ nhốn chỉ hướng vì lợi ích, mặc kệ ở thế giới nào, ‘Tiền’, ‘Quyền’, luôn là trung tâm không thiếu được trong vòng quan hệ giữa con người.
“Du Niệm, đi với anh ra đây một chút.” Côi Dạ Tước không để ý đến Khúc Quyến Sí, ánh mắt gắt gao nhìn Du Niệm, tay nắm chặt Du Niệm có chút thấm ra mồ hôi, trong kiên cường kia lộ ra yếu ớt cùng khẩn trương, làm cho người ta không khỏi đoán, nếu lúc này cô gái này bỏ hắn ra, chàng trai này có thể hỏng mất hay không.
“Có chuyện gì không thể ở nơi này nói sao?” thái độ Côi Dạ Tước khiến Khúc Quyến Sí rất khó chịu, rõ ràng Du Niệm là bạn gái hắn, người này lúc trước vẫn ái muội không rõ, ai làm cho Cố Dịch Hiên cũng ở một bên càn rỡ vô giúp vui, nhưng mà hiện tại là chuyện gì xảy ra? Rất rõ ràng nhỉ?
“Du Niệm.” Côi Dạ Tước nhìn Du Niệm.
Du Niệm nhìn Côi Dạ Tước, một hồi lâu nhìn về phía Khúc Quyến Sí, “Em có chút lời muốn nói với Tước. Chờ em.” Kiễng mũi chân trấn an hôn môi hắn, Du Niệm cặp mắt hoa đào xinh đẹp yêu dã ngập nước kia nhìn chằm chằm Khúc Quyến Sí như vậy, nhất thời làm cho Khúc Quyến Sí nếu không nguyện cũng chỉ có thể bình tĩnh buông tay ra.
Quả nhiên, loài mèo và loài sói (chó =)) vĩnh viễn đừng nghĩ có thể hòa bình ở chung!
Côi Dạ Tước nhếch khóe môi không khỏi có chút buông lỏng, cũng chưa từng ở trước mặt những người khác lộ ra nụ cười mang theo hương vị mối tình đầu của một thiếu niên ngây thơ nở rộ như vậy ở trước mặt Du Niệm, làm cho người ta kinh diễm.
Nhưng mà khóe miệng Du Niệm tươi cười lại có chút phai nhạt dần, mang theo hắn đi tới vườn hoa sau nhà ăn.
Đại thụ xanh um, cũng đủ che trụ ánh mắt những người khác muốn nhìn trộm cửa sổ từ nhà ăn.
“Thực xin lỗi.” Du Niệm thình lình xin lỗi làm cho Côi Dạ Tước trong lúc nhất thời giật mình.
“Du Niệm?”
Du Niệm cởi áo khoác giáo phục màu đen trên người, kiễng mũi chân cái che mái tóc ướt đẫm, nhẹ nhàng lau rồi đứng lên, động tác dịu dàng biểu tình dịu dàng, làm cho người ta nhịn không được mê muội say mê, nhưng mà Du Niệm mở miệng, nhưng không vui vẻ thoải mái như mặt ngoài.
“Côi Dạ Tước, Kiêu ngạo có thể so với con sói cô độc là người thừa kế đế quốc buôn bán lớn nhất thế giới, sẽ trở nên yếu ớt và dây dưa như vậy, đều là vì tôi, tôi thực thật có lỗi, mà tôi cũng ghét nhất người trở nên không giống với nguyên bản của chính mình, cho nên, chúng ta đến đây chấm dứt, giường bạn của tôi.” Thân hình mảnh khảnh, lạnh như băng có thể sánh với núi tuyết.
Côi Dạ Tước khó có thể tin chính mình nghe lầm, tay gắt gao bắt lấy song chưởng của Du Niệm, “Em vừa nói cái gì?”
“Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng, tôi không thích kẻ ướt át bẩn thỉu, tôi thích thưởng thức là Côi Dạ Tước, lãnh khốc, lãnh ngạo, như con sói đơn độc kiêu ngạo, hiểu chứ?” Du Niệm mỉm cười, nói xong lời lãnh khốc vô tình, cô chán ghét con người trở nên mất đi chính mình, mặc kệ là Kỷ Khuynh Nhiên, hay là hắn và đàn ông của Du Niệm chơi trò tình yêu, tất cả bị bỏ lại đều giống nhau, đều là vì thay đổi, trở nên không phải là con người mà Du Niệm nữa, một khi đã như vậy, thì bỏ qua, Du Niệm chưa từng có ủy khuất thói quen của chính mình.
“Bởi vì một lần là tôi mời anh làm giường bạn, hơn nữa còn giữ sao sáu cánh của anh, mới cùng anh nửa tháng thì đã đưa ra lời chia tay, thật sự rất có lỗi.” Du Niệ gỡ tay của Côi Dạ Tước ra, lui lại mấy bước, sau đó không lưu tình chút nào xoay người rời đi.
Côi Dạ Tước kinh ngạc nhìn tấm lưng kia, khóe miệng chậm rãi gợi lên độ cong, chua sót giống như mật rắn, “Em nói, thích tôi lãnh khốc kia sao… Du Niệm, em cảm thấy tôi là nhân vật trò chơi do em đặt ra giống như rối gỗ không có cảm tình hay sao? Côi Dạ Tước sẽ đối với em lãnh khốc là vì hắn không thương em, em trở nên không thích Côi Dạ Tước là vì hắn yêu em, em vẫn không hiểu sao?!”
Hắn là người, là con người hoàn hoàn chỉnh chỉnh có thất tình lục dục, không phải súc sinh không có cảm tình! Huống chi, súc sinh đi theo chủ nhân lâu cũng sẽ có cảm tình.
Du Niệm cước bộ hơi dừng, không hề quay đầu, thản nhiên ra tiếng, “Cho nên chúng ta trong lúc đó đã xong.”
Du Niệm đương nhiên biết bọn họ sẽ trở nên không giống với bản thân họ nữa là bởi vì tâm tình bọn họ cải biến, cảm tình cải biến vì cô, nhưng mà… chính vì như thế, cho nên mới chấm dứt, cô có thể nhận xe cũa hắn nhận trang viên của hắn, bởi vì những thứ này đối với hắn mà nói cũng không tính là cái gì, nhưng mà tình yêu này nọ, sau khi tiếp nhận Kỷ Khuynh Nhiên, cô đã không muốn tiếp nhận nữa, bởi vì rất trầm trọng.
Du Niệm yêu thích trò chơi tình yêu, chỉ là vì cô hưởng thụ hương vị người yêu, đối phương có phải yêu cô hay không, cô không cần. Nhưng mà nếu là đối phương yêu cô thật, như vậy đếm ngược bọn họ trong lúc đó sẽ chấm dứt.
Tình yêu thần kì nhất xếp sau thân tình, Du Niệm thầm nghĩ muốn chơi mà thôi, chưa bao giờ nghiêm túc qua.
Người xấu phá hư đầu tiên thì đó là tiện nhân, Du Niệm thích làm người xấu, nhưng mà tuyệt đối không muốn liên lụy tới từ tiện nhân, cô nhiệt tình yêu thương trong trò chơi để đạt tới lạc thú, mà không phải chà đạp lên một mảnh chân thành tha thiết thật sự.
Thân ảnh mảnh khảnh càng lúc càng xa, giống nhau chậm rãi bước vào bên trong ánh mặt trời, chói mắt như vậy, lại xa không thể chạm.
Côi Dạ Tước nhịn không được vươn tay muốn bắt giữ, lại bắt đến một mảnh hư vô, trống rỗng, trái tim cũng trở nên trống rỗng, bị cái gì đào bới đi rồi, ánh mặt trời lạnh làm cho hắn muốn co quắp lại…
Đồng dạng trong vườn hoa, sau bóng cây tầng tầng lớp lớp, bóng dáng màu trắng sạch sẽ, cuốn sách úp trên khuôn mặt, thân hình tỉ lệ thon dài hoàn mỹ, ngực trái một chữ “Tư’ tuyến tơ vàng buộc vòng quanh hoa lệ mà kiêu ngạo, một hồi lâu vươn tay trắng nõn xinh đẹp cầm cuốn sách từ trên mặt lên, lộ ra khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp tựa như ma cà rồng.
Thật là…
Vì sao mỗi lần đều phải gặp trúng chuyện của mấy người này? Nhưng mà…
La Sinh Nhược Du Niệm, vô tình như vậy, thật đúng là làm cho người ta kinh ngạc, người vô tình như vậy a, đầu mối phải làm sao để nắm trong tay đây?
Thực làm cho người ta chờ mong…
Thời điểm Du Niệm trở lại nhà ăn, Khúc Quyến Sí đã muốn gọi đồ ăn Du Niệm thích, mặt đen thùi, nhìn thấy Du Niệm đã trở lại mới dịu đi chút, bất quá lại nhìn áo khoác Du Niệm không thấy, lập tức lại đen, dưới áo sơmi màu trắng kia, mơ hồ có thể nhìn thấy hoa văn tốt đẹp trên khuôn ngực nội y của Du Niệm.
“Đi ra ngoài một chuyến, áo khoác cũng bị mất?” Khúc Quyến Sí rất nhanh cởi áo khoác giáo phục bạch tôn trên người khoát cho Du Niệm.
Đoan Mộc Hoặc xinh đẹp thổi miệng huýt sáo, mắt tím cong lên, giống như hai hình cung trăng rằm màu tím, tràn đầy trêu chọc mở miệng, “Du Niệm, dáng người không tệ.”
“Cảm ơn.” Du Niệm vui vẻ nhận khích lệ của hắn, nhìn Đoan Mộc Hoặc, tươi cười có chút sâu, mắt hoa đào yêu dã như phủ hoa đào nheo lại, so với hắn càng giống trăng rằm, tràn đầy dụ hoặc.
“…” Đoan Mộc Hoặc yên lặng cúi đầu, từ trong túi tiền lấy ra một cây kẹo que, che lấp hai gò má không hiểu sau đỏ lừng trên mặt, một hồi lâu mới ngẩng đầu, “Cho cậu.”
Du Niệm nhìn qua, nhìn Đoan Mộc Hoặc trong tay cầm một cây kẹo que vị xoài, tiếp nhận, “Cảm ơn, nhưng mà, có khẩu vị nhạt hay không? Tôi không thích ăn đồ ngọt.” Bánh ngọt chỉ ăn loại trà xanh không đường, cà phê chỉ uống không thêm sữa không thêm đường, không thể không nói, Du Niệm người này thật sự rất quỷ súc, các loại hành vi thói quen của cô cũng không giống con gái.
“Nhạt một chút?” Đoan Mộc Hoặc nháy mắt mấy cái, mắt tím tràn ra sương mù mờ mịt, có vẻ xinh đẹp đáng yêu, đường đều ngọt nha.
Du Niệm vừa há mồm, Khúc Quyến Sí đã muốn khó chịu thật lâu liền nhồi salad rau dưa vào miệng nhỏ của cô, nói nữa đi, vấn đề hắn vừa mới hỏi cũng chưa trả lời, tiểu tử Đoan Mộc Hoặc kia giá trị nội tiết tố rất cao, phải cách ly!
Nhìn cả người Khúc Quyến Sí lười biếng tựa hồ muốn ngủ, lại toàn thân bốc lên hơi thở ta rất khó chịu rất muốn đánh người, Du Niệm bất đắc dĩ nở nụ cười, đem kẹo que Đoan Mộc Hoặc cho thuận tay nhét vào trong túi tiền trên người cô, ” Toàn thân Tước đều ướt đẫm, sẽ cảm mạo, cho nên em đưa quần áo cho hắn.”
Khúc Quyến Sí không nói chuyện, chẳng qua sắc mặt vẫn là bình tĩnh chút, nhưng mà ——
“Rầm!” Ngay tại kế bên bọn họ cái bàn ba người Đoan Mộc Tịch Nhã Âu Dương Minh Thiến, đánh rơi túi giấy dai màu vàng, lộ ra một góc mấy bưc ảnh chụp, liền đánh rơi bên cạnh Khúc Quyến Sí.
“A Sí, phiền giúp tôi nhặt được không?” Đoan Mộc Tịch Nhã mắt phượng oánh bích nhìn về phía Khúc Quyến Sí, ôm lấy tươi cười dịu dàng nói. Bởi vì thân mình mặc là váy, hơn nữa vẫn là một thục nữ, chính mình rớt đồ xoay người nhặt đối với quý tộc thục nữ mà nói, là rất mất hình tượng, nhưng thật ra nếu là thân sĩ, thì chính là vừa vặn.
Khúc Quyến Sí cũng không nghĩ nhiều, xoay người, chỉ là có một đôi tay nhanh hơn hắn hai giây.
Đan Khương Hằng nhặt túi giấy siết kín lại dây túi, phóng tới trước bàn Đoan Mộc Tịch Nhã, khuôn mặt đạm mạc, đôi mắt hơi có vẻ u buồn lại đẹp như ngân hà, không biểu tình gì đều đẹp làm cho người ta nhịn không được si mê cùng tự biết xấu hổ, cho dù là Đoan Mộc Tịch Nhã công chúa nổi tiếng thiên hạ với dung mạo xinh đẹp này đều không thể sánh được.
Đoan Mộc Tịch Nhã có chút giật mình, lúc sau mới cứng ngắc nhướn lên nụ cười quen thuộc, “Cảm ơn, nhất điện.”
Đan Khương Hằng chỉ thản nhiên gật đầu, hàm ý không rõ nhìn Du Niệm một cái, sau đó chậm rãi đi tới chỗ ngồi bên cửa sổ ở dưới tận cùng nhà ăn, ánh mặt trời chiếu vào trên người hắn, ngay cả động tác đơn giản lật xem thực đơn đều tuyệt đẹp cao quý làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, chàng trai này, so với quý tộc còn quý tộc hơn, so với vương tử, càng giống đế vương hơn.
Từ một người xưng hô đối với một người khác, liền có thể thấy được trong lòng người kia hắn có hình ảnh và địa vị như thế nào. Đoan Mộc Tịch Nhã kêu Du Niệm vẫn đều là ‘Tam tiểu thư’, rõ ràng xa cách cùng không thèm để ý, kêu Đan Khương Hằng, là ‘Nhất điện’, có thể thấy được cô ta cực kỳ kiêng kị và kính sợ đối với hắn.
Hắn nắm trong tay mọi thứ, theo ý nguyện của hắn, di chuyển ngón tay, thay đổi tất cả kịch tình sớm định ra.
Lúc gần nhìn ánh mắ hắn t, Du Niệm chỉ biết chàng trai này rất nguy hiểm, khó trách Điển Trị và Tề Úy Lam tình nguyện cô kết giao đối tượng là Đan Khương Hằng, mà không phải là Khúc Quyến Sí.
Du Niệm nhàn nhạt nhìn sắc mặt Đoan Mộc Tịch Nhã không phải tốt lắm, nhìn không ra cảm xúc gì, lại không hiểu làm cho người ta có loại dự cảm không tốt.
Đoan Mộc Tịch Nhã nhìn túi giấy trước bàn, mắt ngọc có chút liễm lại, ngăn trở tất cả dòng chuyển trong mắt, Âu Dương Minh Thiến cùng Bricca đối diện cũng là trong lòng ngầm sốt ruột.
Đoan Mộc Tịch Nhã này như thế nào một chút động tĩnh đều không có? Nếu không phải thấy cô ta là công chúa kiêu ngạo như vậy khẳng định không ưa một cô gái giáo phục màu đen tiến vào vòng luẩn quẩn của bọn họ, giá trị vũ lực của cô ta rất cao, địa vị thân phận lại không cần phải nói, khẳng định sẽ không sợ Du Niệm, nếu không các cô cũng sẽ không tìm tới cô ta, vì chính là mượn đao giết người, như thế nào hiện tại một chút biểu hiện cũng không có, lo lắng chết đi được. Buổi chiều có du thuyền tới, các cô sợ Côi Dạ Tước sẽ đột nhiên rời đi đảo Gabriel trở lại Bautis.
Muốn hủy Du Niệm, đương nhiên phải bị trước tình nhân và người yêu song song ở đây, ở dưới tình huống bị toàn thế giới trực tiếp thì mới càng thêm mãnh liệt triệt để chứ!
…
Thời gian nghỉ trưa Du Niệm bị đút thức ăn ngọt ngọt ngào ngào đã trải qua.
“Du Niệm.” Du Niệm và Khúc Quyến Sí mới đi ra nhà ăn, mặt sau liền truyền đến giọng nói của Đoan Mộc Hoặc.
“Hả?”
“Kẹo rớt.” Trong tay cầm lấy một cây kẹo que vị xoài, tóc vàng giống như ánh mặt trời tỏa sáng, mắt tím sáng sủa rực rỡ, dĩ vãng nội tiết tố phiêu tán nơi nơi khóe miệng có chút rủ xuống, hai má nho nhỏ phồng lên, có hơi chút tức giận và ủy khuất.
Du Niệm sờ sờ áo khoác trên người Khúc Quyến Sí, mới phát hiện không biết khi nào thì kẹo que rớt từ trong túi tiền, tiếp nhận kẹo trong tay Đoan Mộc Hoặc, “Thật có lỗi, tôi quên, cảm ơn cậu, tôi nhất định sẽ ăn.”
Cô mới phát hiện, hóa ra Đoan Mộc Hoặc cũng là thuộc tính động vật nha, tóc vàng mắt tím, thời điểm sung sướng nội tiết tố toàn thân phát ra thực sự rất sôi nổi, giống như muốn đem thế giới đều nhuộm thành màu hồng phấn, thời điểm ủy khuất nghểnh ngãng kéo đầu vừa tức giận vừa ủy khuất trừng mắt người, cực kỳ giống loài chim trân quý ngạo kiều đáng yêu chỉ có quý tộc mới nuôi được.
“Đi rồi.” Khúc Quyến Sí lười biếng trừng mắt nhìn Đoan Mộc Hoặc một cái, ôm Du Niệm đi.
Không ai nhìn đến, mặt sau Đoan Mộc Tịch Nhã nhìn một màn này, dưới nụ cười yếu ớt khuôn mặt thản nhiên, quyền đầu nắm chặt, móng tay cắm vào lòng bàn tay.
“Công chúa Đoan Mộc, cô rốt cuộc có biện pháp nào không?” Thấy người đều đi hết rồi, Bricca nhịn không được. Cùng là công chúa, nếu không phải Đoan Mộc Tịch Nhã giá trị vũ lực cao hơn cô, nếu Âu Dương Minh Thiến không khuyên cô một hồi lâu, cô sẽ không hợp tác với cô ta đâu.
Đoan Mộc Tịch Nhã nghiêng đầu nhìn hai người, tươi cười trên mặt đã muốn biến mất vô tung, con ngươi màu xanh biếc lúc này rét lạnh giống như động vật máu lạnh khiến người thận trọng.
“Nếu không tin tôi, hai vị có thể tự mình đi làm, nhưng mà đừng trách tôi không nhắc nhở các cô, cô gái này, dòng họ là La Sinh Nhược.” Nói xong bước chân rời đi, không để ý tới sắc mặt đột nhiên thay đổi của hai người.
Trong bệnh viện hoàng gia lớn nhất Bautis của công quốc Thụy Bỉ Tư, tất cả các thầy thuốc cấp bậc vàng, kim cương đều một trận nhốn nháo hoảng loạn hiếm thấy, như gặp phải đại địch đang canh giữ ở trước cổng chính của bệnh viện, trên mặt khó nén được một trận luống cuống lo âu.
Một chiếc đỉnh ba màu khẩn cấp né tránh đèn báo hiệu của xe cấp cứu chạy đến cực nhanh, theo sát ở phía sau nó là một chiếc màu đen huyễn lệ, trên viền bạc của biển số xe màu đen, chỉ có một chữ ‘L’ màu vàng kim tráng lệ kiêu ngạo dài hơn biển xe thể thao.
Xe cấp cứu dừng lại, bác sĩ kim bài đồng loạt xông lên, ôm lấy một cái cáng rất nhanh nâng tiến vào bệnh viện, người trong bệnh viện nhìn một màn này đều nhịn không được cũng tò mò nghiên cứu.
Rốt cuộc là ai lớn như vậy, thiên kim tiểu thư nào làm cho bác sĩ kim bài trong bệnh viện hoàng gia Bautis khẩn trương như vậy. Chỉ có vài người khi nhìn thấy mặt sau xe cấp cứu có biển số xe dài hơn xe tức khắc trên mặt cả kinh, biểu tình sợ hãi không thôi, nhanh thu về ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, làm bộ chớp mắt không phải chuyện của mình.
Chỉ vì đó là công quốc Thụy Bỉ Tư, thậm chí đặc biệt nhất có tồn tại hắc ám ở toàn bộ thế giới, không xía đến tất cả pháp luật, không xía đến tất cả đạo đức, chỉ cần có đủ tiền thì nhận gì thì sinh ý giết người đó, gia tộc La Sinh Nhược, gia tộc sát thủ nổi tiếng.
Cửa phòng giải phẫu đóng lại thật mạnh, toàn bộ âm thanh trên hành lang đều trở về yên tĩnh, chỉ còn lại có một người đàn ông trẻ tuổi dựa cạnh tường, ngũ quan trung tính nhu hòa cực kỳ tuấn tú, khóe mắt hơi nhíu mang theo một tia mị hoặc, môi mỏng khêu gợi có thể thấy được đây là một người bạc tình mà hoa tâm, chỉ là lúc này ở trong đáy mắt một mảnh tối tăm mù mịt.
“Đạp đạp đạp…” Một trận tiếng bước chân truyền đến.
“Lương Hàn, Lương Hàn, tiểu Niệm thế nào rồi? Hả?” Một người phụ nữ xinh đẹp thoạt nhìn ba mươi mấy tuổi toàn thân mặc lễ phục dạ hội màu vàng tối, bước giày cao gót cm, cước bộ không ảnh hưởng chút nào, ngược lại bước đi như bay, lúc này một mảnh lo lắng trên khuôn mặt xinh đẹp. Phía sau bà là một đôi giày Tây, nam nhân trầm ổn anh tuấn trầm ổn,nhịp chân nhanh nhẹn, trên mặt nhăn lại, trong cặp mắt lợi hại dường như cũng mang theo một chút lo lắng.
“Ba, mẹ, tiểu Niệm đang cấp cứu.” Lương Hàn đứng thẳng thân mình nói, ngũ quan khá tương tự với phụ nữ kia, mắt hoa đào hơi cong lên một mảnh lo lắng.
“Tại sao có thể như vậy? Tiểu Niệm sao lại chạy khỏi phòng phạt chứ? Còn ngã trên đường nữa?” Tề Úy Lam nói xong mặt mày lo lắng nháy mắt trở nên nghiêm khắc nhìn về phía Lương Hàn.
“Thật sự xin lỗi mẹ, là do con liều lĩnh để cho tiểu Niệm chạy ra ngoài.” Lương Hàn cúi đầu nói, trên mặt khó nén tự trách.
“Tự mình trở về rồi vào phòng phạt lãnh hết đi.” Thanh âm nam tử một bên trầm ổn vững vàng vang lên.
“Vâng ạ.”
“Xí, cũng do con nhỏ đó tự tìm, sao phaỉ phạt anh hai chớ?” Một tiếng giọng nam trẻ con khinh thường vang lên. Chỉ thấy một bóng dáng từ bóng tối chậm rãi hiện ra, bộ dáng mười hai mười ba tuổi, một đầu tóc ngắn rối tung đáng yêu, trên mặt tinh xảo xinh đẹp, một đôi mắt hoa đào tương tự với Lương Hàn tràn đầy khinh thường, hai tay cắm ở túi quần, bộ dáng trông vẻ phản nghịch.
“Đường Diệm, nó là chị ba con, không được hỗn.” Một tiếng đàn ông vang lên vững vàng không có nửa phần nhấp nhô, chỉ thấy một người đàn ông xấp xỉ với Lương Hàn, toàn thân mặc một bộ quần áo ôm sát màu đen, dưới chân một đôi ống giày cao, mái tóc người đàn ông dài hơi xoăn chậm rãi đi tới, ẩn ẩn mùi máu tươi từ trên người hắn truyền ra, ngũ quan cũng xuất sắc suất khí, chỉ là mặt than này vẫn không thay đổi chút nào.
“Anh cả.” Đường Diệm nhìn thấy nam tử đến, nhất thời lễ phép nói, sau đó thì thầm trong miệng, “Ai mà có thứ chị phế vật này chứ, muốn tiền không tiền muốn võ không võ, lớn hơn mình hai tuổi mà công việc lại bắt mình gánh vác giúp con nhỏ đó, còn chạy đến học viện hoàng gia Bautis dọa người, thật sự là mất hết mặt mũi gia tộc La Sinh Nhược chúng ta, thế nhưng còn vì chịu không nổi hình phạt mà bỏ chạy, đó là chị sao, có chị tư là được rồi, thật sự là balabalabala…” (roseila: nói nhìu khủng khíp =.=)
“Lương Lễ, vừa xong công việc sao?” Gia chủ Điển Trị trầm ổn ngửi được mùi máu tươi trên người nam tử, nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy,ba,mẹ.” Mặt Lương Lễ không chút thay đổi nói, sau đó nhìn về phía Lương Hàn, mặt không chút thay đổi giống nhau mang theo một tầng hàn băng, “Để cho tiểu Niệm thoát khỏi nhà, tiền tiêu vặt tháng này tịch thu để ở chỗ anh.” Giọng nói kia như trước không hề nhấp nhô.
Lương Hàn nhìn Lương Lễ, cảm thấy một trận cười khổ, tiền hắn đến trong túi tiền của anh, đời này cũng đừng nghĩ muốn nó trở lại, trong xã hội thượng lưu người nào cũng biết, đại công tử La Sinh Nhược Lương Lễ của gia tộc La Sinh Nhược là một mặt than đòi tiền cắt cổ, ai cũng đừng nghĩ làm cho hắn từ trong túi tiền hắn lấy ra một xu. Nhưng mà lần này là hắn không cẩn thận mới để cho tiểu Niệm chạy ra ngoài, hắn không còn lời nào để nói.
“Có ai báo cho bố không?” Tề Úy Lam đột nhiên hỏi.
Ba huynh đệ lắc đầu, Tề Úy Lam nhẹ nhàng thở ra, “Không nói cho ông của các con, nếu bố biết tiểu Niệm làm ra vấn đề này, chỉ sợ…”
“Chỉ sợ cái gì?” Tề Úy Lam đang nói xong, chỉ thấy một lão già tóc màu trắng với vẻ mặt nghiêm túc không vui xuất hiện, sắc xảo trong mắt một mảnh tức giận.”Cái nha đầu kia mất hết mặt mũi gia tộc, các con còn muốn dung túng con bé đó tới khi nào?! Vì một người nam nhân chạy đến học viện hoàng gia Bautis, thậm chí ngay cả một bộ giáo phục màu xám chưa mặc được còn chưa tính! Hiện tại thế nhưng còn vì chịu không nổi hình phạt mà bỏ chạy, nói ra quả thực làm cho người trong thiên hạ cười rớt hàm răng!”
“Câm miệng! Con làm con dâu gia tộc La Sinh Nhược nhiều năm như vậy thế nhưng vẫn mềm lòng như thế! Trở về lãnh phạt ba trăm roi!”
“Vâng.” Tề Úy Lam cúi đầu đáp. Hai tay đan nhau nắm chặt, không vì mình chịu ba trăm roi, mà là lo lắng cho con gái sau khi đi ra trong phòng cấp cứu sẽ bị trừng phạt.
—— “nhớ lại” phân cách ——
Dưới ánh mặt trời sáng lạn, bên trong học viện xinh đẹp to lớn như vậy, một cô gái mặc giáo phục màu đen cổ hé ra khuôn mặt cũng không xuất sắc trừng mắt cô gái trước mắt mặc giáo phục màu trắng thoạt nhìn giống như hoa bách hợp thanh thuần nhu nhược.
“La Sinh Nhược Du Nhiên! Mày bày ra bộ dáng này, cho ai xem hả?!” bộ dáng cô gái hổn hển làm ngũ quan của cô vốn không suất sắc trở nên vặn vẹo càng phát ra dữ tợn —— La Sinh Nhược Du Niệm, cô gái đầu tiên của gia tộc La Sinh Nhược hơn một ngàn năm lịch sử tới nay,vừa ra sinh liền nhận hết ngàn vạn chú mục, ngàn vạn chờ mong, nhưng mà đáng lẽ phải là thiên chi kiêu nữ, ngàn vạn sủng ái dành cho một thân cô gái không hề kế thừa một chút tư chất thiên phú nào của gia tộc La Sinh Nhược, ngay cả dung mạo ở hai người anh và một người em trai cũng không khác gì cọng cỏ nhỏ yếu ớt vô lực. Làm cho mười ba tước vị đang chờ mong vạn phần cũng thất vọng vạn phần.
“Em… Em không có, chị à, chị đừng tức giận, tiểu Nhiên không cố ý …” Tiểu mỹ nhân mảnh mai cúi đầu ủy khuất nghẹn ngào —— La Sinh Nhược Du Nhiên, là thiên chi kiêu nữ gãy cánh trong mắt mọi người, nếu nói La Sinh Nhược Du Niệm là vịt trời xấu xí, như vậy La Sinh Nhược Du Nhiên chân chính là thiên nga trắng.
“Mày còn nói sạo, rõ ràng là từ chính mày nói Đan Khương Hằng thích hoa tường vi đen, rõ ràng là mày nói nếu có sẽ thích tao?! Mày có biết tao vì muốn có được hoa tường vi đen mà suýt nữa chết rồi không? La Sinh Nhược Du Nhiên, không nghĩ tới đấy, hóa ra tâm cơ mày sâu như vậy, nhiều năm tao tin tưởng mày như vậy, thương tiếc mày!”
La Sinh Nhược Du Nhiên ủy khuất ngẩng đầu, nhìn bóng người phía sau La Sinh Nhược Du Niệm càng ngày càng tới gần, lệ trong mắt dần dần rớt xuống khuôn mặt, mảnh mai, nói ra lời ác độc, “Chị, chị đang trách ai chứ? Rõ ràng là chính chị vô dụng, không phải sao?”
“Mày nói cái gì?!” La Sinh Nhược Du Niệm trừng lớn hai mắt, khó thở đi lên đẩy cô một phen, nhưng không ngờ La Sinh Nhược Du Nhiên giống như bị cái gì nghiêm trọng đập vào, mạnh mẽ lui xuống hung hăng đập vào trên một thân cây, sắc mặt chợt trắng bệch.
Dưới đáy mắt hiện lên một chút hận ý.
Trời không chìu ý người, thiên nga trắng tuy đẹp, lại chỉ là vì ở trong bụng mẹ ngây người nhiều phút mà thân thể nhỏ tí tẹo tính chất bẩm sinh có chỗ thiếu hụt, thân thể yếu nhiều lắm, cho nên đáng lẽ chỉ có cô được sủng ái lại phải chia sẻ cho một kẻ phế vật này, lúc này đây, cô nhất định phải đuổi La Sinh Nhược Du Niệm ra khỏi gia tộc La Sinh Nhược, công chúa, chỉ một mình cô là đủ rồi!
“Mày…” La Sinh Nhược Du Niệm nhìn hai tay chính mình, ngẩn ngơ nhìn La Sinh Nhược Du Nhiên té trên mặt đất, cô không dùng lực mà.
“La Sinh Nhược Du Niệm!” Không đợi La Sinh Nhược Du Niệm nghĩ ra một nguyên cớ, phía sau một tiếng hô tức giận ngập trời liền vang lên.
Hình ảnh thời gian chậm dừng, chuyển động rất nhanh, tầng ngầm hắc ám, mùi máu tươi dày đặc trong phòng phạt, roi vô tình đánh xuống, muội muội giả dối cầu tình, một đôi mắt lạnh lùng phức tạp nhìn không ra cảm xúc…
“Tôi không hề sai! Tôi không hề sai, dựa vào cái gì bắt tôi phải xin lỗi nó?! Dựa vào cái gì tôi phải nhận tất cả trừng phạt?! Vì sao không ai tin lời tôi nói? Mấy người chỉ thích cái khuôn mặt tiện nhân đoạt người trong lòng kia của tôi! Ghê tởm, rất ghê tởm, một đám các người đều làm cho tôi cảm thấy ghê tởm! Có bản lĩnh thì đánh chết tôi đi, nếu không cả đời tôi, vĩnh vĩnh viễn viễn nguyền rủa các người —— “
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Khúc Quyến Sí nhướng mày, sinh vật ăn thịt siêu cường giữ lấy lãnh thổ thuộc về, như thế nào có thể cho phép cái sinh vật khác mơ ước thứ trân quý chính mình đặt ở trong lòng?
Côi Dạ Tước bước nhanh tiêu sái tiến lên, kéo tay Du Niệm tới, Khúc Quyến Sí rất nhanh giữ chặt tay kia Du Niệm, nhất thời cả người Du Niệm bị kéo thành một đường thẳng tắp.
“Côi Dạ Tước, mày muốn làm gì?” Khúc Quyến Sí sợ Côi Dạ Tước kéo đau Du Niệm, nhưng lại không muốn Du Niệm bị Côi Dạ Tước lôi đi, nhìn ánh mắt muốn giết người kia của hắn, hắn muốn làm gì với Du Niệm?
Tất cả mọi người bị hai chàng trai bất thình lình tranh giành một nữ nhân mà kinh ngạc, nhưng mà giật mình đi lại như trước ngồi ở trên vị trí của mình, từ khí bắt đầu trước không nói tới bọn họ có xen hay không xen vào, cho dù bọn họ xen tay vào được, bọn họ cũng càng vui vẻ xem diễn trước, đều là đứa nhỏ trên khắp thế giới có IQ không tuân theo chuẩn mực sinh hoạt lục đục từ nhỏ với nhau, bạn không thể trông cậy vào nghĩa khí bọn họ thật sự sẽ có thể vì anh em mà không tiếc cả mạng sống.
Cho dù ngẫu nhiên đẩy lên tới một phen bạn bè, cũng tất nhiên là vì tồn tại một mặt lợi ích với hắn, thiên hạ rộn ràng giai vì lợi đến, thiên hạ nhốn chỉ hướng vì lợi ích, mặc kệ ở thế giới nào, ‘Tiền’, ‘Quyền’, luôn là trung tâm không thiếu được trong vòng quan hệ giữa con người.
“Du Niệm, đi với anh ra đây một chút.” Côi Dạ Tước không để ý đến Khúc Quyến Sí, ánh mắt gắt gao nhìn Du Niệm, tay nắm chặt Du Niệm có chút thấm ra mồ hôi, trong kiên cường kia lộ ra yếu ớt cùng khẩn trương, làm cho người ta không khỏi đoán, nếu lúc này cô gái này bỏ hắn ra, chàng trai này có thể hỏng mất hay không.
“Có chuyện gì không thể ở nơi này nói sao?” thái độ Côi Dạ Tước khiến Khúc Quyến Sí rất khó chịu, rõ ràng Du Niệm là bạn gái hắn, người này lúc trước vẫn ái muội không rõ, ai làm cho Cố Dịch Hiên cũng ở một bên càn rỡ vô giúp vui, nhưng mà hiện tại là chuyện gì xảy ra? Rất rõ ràng nhỉ?
“Du Niệm.” Côi Dạ Tước nhìn Du Niệm.
Du Niệm nhìn Côi Dạ Tước, một hồi lâu nhìn về phía Khúc Quyến Sí, “Em có chút lời muốn nói với Tước. Chờ em.” Kiễng mũi chân trấn an hôn môi hắn, Du Niệm cặp mắt hoa đào xinh đẹp yêu dã ngập nước kia nhìn chằm chằm Khúc Quyến Sí như vậy, nhất thời làm cho Khúc Quyến Sí nếu không nguyện cũng chỉ có thể bình tĩnh buông tay ra.
Quả nhiên, loài mèo và loài sói (chó =)) vĩnh viễn đừng nghĩ có thể hòa bình ở chung!
Côi Dạ Tước nhếch khóe môi không khỏi có chút buông lỏng, cũng chưa từng ở trước mặt những người khác lộ ra nụ cười mang theo hương vị mối tình đầu của một thiếu niên ngây thơ nở rộ như vậy ở trước mặt Du Niệm, làm cho người ta kinh diễm.
Nhưng mà khóe miệng Du Niệm tươi cười lại có chút phai nhạt dần, mang theo hắn đi tới vườn hoa sau nhà ăn.
Đại thụ xanh um, cũng đủ che trụ ánh mắt những người khác muốn nhìn trộm cửa sổ từ nhà ăn.
“Thực xin lỗi.” Du Niệm thình lình xin lỗi làm cho Côi Dạ Tước trong lúc nhất thời giật mình.
“Du Niệm?”
Du Niệm cởi áo khoác giáo phục màu đen trên người, kiễng mũi chân cái che mái tóc ướt đẫm, nhẹ nhàng lau rồi đứng lên, động tác dịu dàng biểu tình dịu dàng, làm cho người ta nhịn không được mê muội say mê, nhưng mà Du Niệm mở miệng, nhưng không vui vẻ thoải mái như mặt ngoài.
“Côi Dạ Tước, Kiêu ngạo có thể so với con sói cô độc là người thừa kế đế quốc buôn bán lớn nhất thế giới, sẽ trở nên yếu ớt và dây dưa như vậy, đều là vì tôi, tôi thực thật có lỗi, mà tôi cũng ghét nhất người trở nên không giống với nguyên bản của chính mình, cho nên, chúng ta đến đây chấm dứt, giường bạn của tôi.” Thân hình mảnh khảnh, lạnh như băng có thể sánh với núi tuyết.
Côi Dạ Tước khó có thể tin chính mình nghe lầm, tay gắt gao bắt lấy song chưởng của Du Niệm, “Em vừa nói cái gì?”
“Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng, tôi không thích kẻ ướt át bẩn thỉu, tôi thích thưởng thức là Côi Dạ Tước, lãnh khốc, lãnh ngạo, như con sói đơn độc kiêu ngạo, hiểu chứ?” Du Niệm mỉm cười, nói xong lời lãnh khốc vô tình, cô chán ghét con người trở nên mất đi chính mình, mặc kệ là Kỷ Khuynh Nhiên, hay là hắn và đàn ông của Du Niệm chơi trò tình yêu, tất cả bị bỏ lại đều giống nhau, đều là vì thay đổi, trở nên không phải là con người mà Du Niệm nữa, một khi đã như vậy, thì bỏ qua, Du Niệm chưa từng có ủy khuất thói quen của chính mình.
“Bởi vì một lần là tôi mời anh làm giường bạn, hơn nữa còn giữ sao sáu cánh của anh, mới cùng anh nửa tháng thì đã đưa ra lời chia tay, thật sự rất có lỗi.” Du Niệ gỡ tay của Côi Dạ Tước ra, lui lại mấy bước, sau đó không lưu tình chút nào xoay người rời đi.
Côi Dạ Tước kinh ngạc nhìn tấm lưng kia, khóe miệng chậm rãi gợi lên độ cong, chua sót giống như mật rắn, “Em nói, thích tôi lãnh khốc kia sao… Du Niệm, em cảm thấy tôi là nhân vật trò chơi do em đặt ra giống như rối gỗ không có cảm tình hay sao? Côi Dạ Tước sẽ đối với em lãnh khốc là vì hắn không thương em, em trở nên không thích Côi Dạ Tước là vì hắn yêu em, em vẫn không hiểu sao?!”
Hắn là người, là con người hoàn hoàn chỉnh chỉnh có thất tình lục dục, không phải súc sinh không có cảm tình! Huống chi, súc sinh đi theo chủ nhân lâu cũng sẽ có cảm tình.
Du Niệm cước bộ hơi dừng, không hề quay đầu, thản nhiên ra tiếng, “Cho nên chúng ta trong lúc đó đã xong.”
Du Niệm đương nhiên biết bọn họ sẽ trở nên không giống với bản thân họ nữa là bởi vì tâm tình bọn họ cải biến, cảm tình cải biến vì cô, nhưng mà… chính vì như thế, cho nên mới chấm dứt, cô có thể nhận xe cũa hắn nhận trang viên của hắn, bởi vì những thứ này đối với hắn mà nói cũng không tính là cái gì, nhưng mà tình yêu này nọ, sau khi tiếp nhận Kỷ Khuynh Nhiên, cô đã không muốn tiếp nhận nữa, bởi vì rất trầm trọng.
Du Niệm yêu thích trò chơi tình yêu, chỉ là vì cô hưởng thụ hương vị người yêu, đối phương có phải yêu cô hay không, cô không cần. Nhưng mà nếu là đối phương yêu cô thật, như vậy đếm ngược bọn họ trong lúc đó sẽ chấm dứt.
Tình yêu thần kì nhất xếp sau thân tình, Du Niệm thầm nghĩ muốn chơi mà thôi, chưa bao giờ nghiêm túc qua.
Người xấu phá hư đầu tiên thì đó là tiện nhân, Du Niệm thích làm người xấu, nhưng mà tuyệt đối không muốn liên lụy tới từ tiện nhân, cô nhiệt tình yêu thương trong trò chơi để đạt tới lạc thú, mà không phải chà đạp lên một mảnh chân thành tha thiết thật sự.
Thân ảnh mảnh khảnh càng lúc càng xa, giống nhau chậm rãi bước vào bên trong ánh mặt trời, chói mắt như vậy, lại xa không thể chạm.
Côi Dạ Tước nhịn không được vươn tay muốn bắt giữ, lại bắt đến một mảnh hư vô, trống rỗng, trái tim cũng trở nên trống rỗng, bị cái gì đào bới đi rồi, ánh mặt trời lạnh làm cho hắn muốn co quắp lại…
Đồng dạng trong vườn hoa, sau bóng cây tầng tầng lớp lớp, bóng dáng màu trắng sạch sẽ, cuốn sách úp trên khuôn mặt, thân hình tỉ lệ thon dài hoàn mỹ, ngực trái một chữ “Tư’ tuyến tơ vàng buộc vòng quanh hoa lệ mà kiêu ngạo, một hồi lâu vươn tay trắng nõn xinh đẹp cầm cuốn sách từ trên mặt lên, lộ ra khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp tựa như ma cà rồng.
Thật là…
Vì sao mỗi lần đều phải gặp trúng chuyện của mấy người này? Nhưng mà…
La Sinh Nhược Du Niệm, vô tình như vậy, thật đúng là làm cho người ta kinh ngạc, người vô tình như vậy a, đầu mối phải làm sao để nắm trong tay đây?
Thực làm cho người ta chờ mong…
Thời điểm Du Niệm trở lại nhà ăn, Khúc Quyến Sí đã muốn gọi đồ ăn Du Niệm thích, mặt đen thùi, nhìn thấy Du Niệm đã trở lại mới dịu đi chút, bất quá lại nhìn áo khoác Du Niệm không thấy, lập tức lại đen, dưới áo sơmi màu trắng kia, mơ hồ có thể nhìn thấy hoa văn tốt đẹp trên khuôn ngực nội y của Du Niệm.
“Đi ra ngoài một chuyến, áo khoác cũng bị mất?” Khúc Quyến Sí rất nhanh cởi áo khoác giáo phục bạch tôn trên người khoát cho Du Niệm.
Đoan Mộc Hoặc xinh đẹp thổi miệng huýt sáo, mắt tím cong lên, giống như hai hình cung trăng rằm màu tím, tràn đầy trêu chọc mở miệng, “Du Niệm, dáng người không tệ.”
“Cảm ơn.” Du Niệm vui vẻ nhận khích lệ của hắn, nhìn Đoan Mộc Hoặc, tươi cười có chút sâu, mắt hoa đào yêu dã như phủ hoa đào nheo lại, so với hắn càng giống trăng rằm, tràn đầy dụ hoặc.
“…” Đoan Mộc Hoặc yên lặng cúi đầu, từ trong túi tiền lấy ra một cây kẹo que, che lấp hai gò má không hiểu sau đỏ lừng trên mặt, một hồi lâu mới ngẩng đầu, “Cho cậu.”
Du Niệm nhìn qua, nhìn Đoan Mộc Hoặc trong tay cầm một cây kẹo que vị xoài, tiếp nhận, “Cảm ơn, nhưng mà, có khẩu vị nhạt hay không? Tôi không thích ăn đồ ngọt.” Bánh ngọt chỉ ăn loại trà xanh không đường, cà phê chỉ uống không thêm sữa không thêm đường, không thể không nói, Du Niệm người này thật sự rất quỷ súc, các loại hành vi thói quen của cô cũng không giống con gái.
“Nhạt một chút?” Đoan Mộc Hoặc nháy mắt mấy cái, mắt tím tràn ra sương mù mờ mịt, có vẻ xinh đẹp đáng yêu, đường đều ngọt nha.
Du Niệm vừa há mồm, Khúc Quyến Sí đã muốn khó chịu thật lâu liền nhồi salad rau dưa vào miệng nhỏ của cô, nói nữa đi, vấn đề hắn vừa mới hỏi cũng chưa trả lời, tiểu tử Đoan Mộc Hoặc kia giá trị nội tiết tố rất cao, phải cách ly!
Nhìn cả người Khúc Quyến Sí lười biếng tựa hồ muốn ngủ, lại toàn thân bốc lên hơi thở ta rất khó chịu rất muốn đánh người, Du Niệm bất đắc dĩ nở nụ cười, đem kẹo que Đoan Mộc Hoặc cho thuận tay nhét vào trong túi tiền trên người cô, ” Toàn thân Tước đều ướt đẫm, sẽ cảm mạo, cho nên em đưa quần áo cho hắn.”
Khúc Quyến Sí không nói chuyện, chẳng qua sắc mặt vẫn là bình tĩnh chút, nhưng mà ——
“Rầm!” Ngay tại kế bên bọn họ cái bàn ba người Đoan Mộc Tịch Nhã Âu Dương Minh Thiến, đánh rơi túi giấy dai màu vàng, lộ ra một góc mấy bưc ảnh chụp, liền đánh rơi bên cạnh Khúc Quyến Sí.
“A Sí, phiền giúp tôi nhặt được không?” Đoan Mộc Tịch Nhã mắt phượng oánh bích nhìn về phía Khúc Quyến Sí, ôm lấy tươi cười dịu dàng nói. Bởi vì thân mình mặc là váy, hơn nữa vẫn là một thục nữ, chính mình rớt đồ xoay người nhặt đối với quý tộc thục nữ mà nói, là rất mất hình tượng, nhưng thật ra nếu là thân sĩ, thì chính là vừa vặn.
Khúc Quyến Sí cũng không nghĩ nhiều, xoay người, chỉ là có một đôi tay nhanh hơn hắn hai giây.
Đan Khương Hằng nhặt túi giấy siết kín lại dây túi, phóng tới trước bàn Đoan Mộc Tịch Nhã, khuôn mặt đạm mạc, đôi mắt hơi có vẻ u buồn lại đẹp như ngân hà, không biểu tình gì đều đẹp làm cho người ta nhịn không được si mê cùng tự biết xấu hổ, cho dù là Đoan Mộc Tịch Nhã công chúa nổi tiếng thiên hạ với dung mạo xinh đẹp này đều không thể sánh được.
Đoan Mộc Tịch Nhã có chút giật mình, lúc sau mới cứng ngắc nhướn lên nụ cười quen thuộc, “Cảm ơn, nhất điện.”
Đan Khương Hằng chỉ thản nhiên gật đầu, hàm ý không rõ nhìn Du Niệm một cái, sau đó chậm rãi đi tới chỗ ngồi bên cửa sổ ở dưới tận cùng nhà ăn, ánh mặt trời chiếu vào trên người hắn, ngay cả động tác đơn giản lật xem thực đơn đều tuyệt đẹp cao quý làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, chàng trai này, so với quý tộc còn quý tộc hơn, so với vương tử, càng giống đế vương hơn.
Từ một người xưng hô đối với một người khác, liền có thể thấy được trong lòng người kia hắn có hình ảnh và địa vị như thế nào. Đoan Mộc Tịch Nhã kêu Du Niệm vẫn đều là ‘Tam tiểu thư’, rõ ràng xa cách cùng không thèm để ý, kêu Đan Khương Hằng, là ‘Nhất điện’, có thể thấy được cô ta cực kỳ kiêng kị và kính sợ đối với hắn.
Hắn nắm trong tay mọi thứ, theo ý nguyện của hắn, di chuyển ngón tay, thay đổi tất cả kịch tình sớm định ra.
Lúc gần nhìn ánh mắ hắn t, Du Niệm chỉ biết chàng trai này rất nguy hiểm, khó trách Điển Trị và Tề Úy Lam tình nguyện cô kết giao đối tượng là Đan Khương Hằng, mà không phải là Khúc Quyến Sí.
Du Niệm nhàn nhạt nhìn sắc mặt Đoan Mộc Tịch Nhã không phải tốt lắm, nhìn không ra cảm xúc gì, lại không hiểu làm cho người ta có loại dự cảm không tốt.
Đoan Mộc Tịch Nhã nhìn túi giấy trước bàn, mắt ngọc có chút liễm lại, ngăn trở tất cả dòng chuyển trong mắt, Âu Dương Minh Thiến cùng Bricca đối diện cũng là trong lòng ngầm sốt ruột.
Đoan Mộc Tịch Nhã này như thế nào một chút động tĩnh đều không có? Nếu không phải thấy cô ta là công chúa kiêu ngạo như vậy khẳng định không ưa một cô gái giáo phục màu đen tiến vào vòng luẩn quẩn của bọn họ, giá trị vũ lực của cô ta rất cao, địa vị thân phận lại không cần phải nói, khẳng định sẽ không sợ Du Niệm, nếu không các cô cũng sẽ không tìm tới cô ta, vì chính là mượn đao giết người, như thế nào hiện tại một chút biểu hiện cũng không có, lo lắng chết đi được. Buổi chiều có du thuyền tới, các cô sợ Côi Dạ Tước sẽ đột nhiên rời đi đảo Gabriel trở lại Bautis.
Muốn hủy Du Niệm, đương nhiên phải bị trước tình nhân và người yêu song song ở đây, ở dưới tình huống bị toàn thế giới trực tiếp thì mới càng thêm mãnh liệt triệt để chứ!
…
Thời gian nghỉ trưa Du Niệm bị đút thức ăn ngọt ngọt ngào ngào đã trải qua.
“Du Niệm.” Du Niệm và Khúc Quyến Sí mới đi ra nhà ăn, mặt sau liền truyền đến giọng nói của Đoan Mộc Hoặc.
“Hả?”
“Kẹo rớt.” Trong tay cầm lấy một cây kẹo que vị xoài, tóc vàng giống như ánh mặt trời tỏa sáng, mắt tím sáng sủa rực rỡ, dĩ vãng nội tiết tố phiêu tán nơi nơi khóe miệng có chút rủ xuống, hai má nho nhỏ phồng lên, có hơi chút tức giận và ủy khuất.
Du Niệm sờ sờ áo khoác trên người Khúc Quyến Sí, mới phát hiện không biết khi nào thì kẹo que rớt từ trong túi tiền, tiếp nhận kẹo trong tay Đoan Mộc Hoặc, “Thật có lỗi, tôi quên, cảm ơn cậu, tôi nhất định sẽ ăn.”
Cô mới phát hiện, hóa ra Đoan Mộc Hoặc cũng là thuộc tính động vật nha, tóc vàng mắt tím, thời điểm sung sướng nội tiết tố toàn thân phát ra thực sự rất sôi nổi, giống như muốn đem thế giới đều nhuộm thành màu hồng phấn, thời điểm ủy khuất nghểnh ngãng kéo đầu vừa tức giận vừa ủy khuất trừng mắt người, cực kỳ giống loài chim trân quý ngạo kiều đáng yêu chỉ có quý tộc mới nuôi được.
“Đi rồi.” Khúc Quyến Sí lười biếng trừng mắt nhìn Đoan Mộc Hoặc một cái, ôm Du Niệm đi.
Không ai nhìn đến, mặt sau Đoan Mộc Tịch Nhã nhìn một màn này, dưới nụ cười yếu ớt khuôn mặt thản nhiên, quyền đầu nắm chặt, móng tay cắm vào lòng bàn tay.
“Công chúa Đoan Mộc, cô rốt cuộc có biện pháp nào không?” Thấy người đều đi hết rồi, Bricca nhịn không được. Cùng là công chúa, nếu không phải Đoan Mộc Tịch Nhã giá trị vũ lực cao hơn cô, nếu Âu Dương Minh Thiến không khuyên cô một hồi lâu, cô sẽ không hợp tác với cô ta đâu.
Đoan Mộc Tịch Nhã nghiêng đầu nhìn hai người, tươi cười trên mặt đã muốn biến mất vô tung, con ngươi màu xanh biếc lúc này rét lạnh giống như động vật máu lạnh khiến người thận trọng.
“Nếu không tin tôi, hai vị có thể tự mình đi làm, nhưng mà đừng trách tôi không nhắc nhở các cô, cô gái này, dòng họ là La Sinh Nhược.” Nói xong bước chân rời đi, không để ý tới sắc mặt đột nhiên thay đổi của hai người.