Edit: Nguyệt Viên
Lúc Cừu Ngộ Xuân mở mắt ra, trước mắt là gương mặt mà ông thường gặp trong giấc mộng, ánh mắt sáng rực chảy xuống dòng lệ, bờ môi cong cong, khiến cho ông không tự chủ gọi lên tên người phụ nữ mà ông yêu thương nhất.
“Linh nhi?”
Chỉ thấy gương mặt xinh đẹp như giấc mộng kia run run, mỉm cười rơi lệ.“Cha, là con.”
Ông cũng run run.“…… Tụ nhi.”
“Cha.” Hồng Tụ mỉm cười, lau đi giọt lệ trên mặt.“Cha, con còn tưởng rằng người không cần con……” Trong giấc mộng nàng cũng không dám hy vọng xa vời là có một ngày cha sẽ tìm đến nàng, thậm chí nghĩ rằng cha sớm đã không còn trên nhân thế.
“Con nói bậy gì vậy?! Trước khi cha lên kinh, từng sai người truyền tin đến Doãn phủ, con có nhận được không?”
“Hả?” Nàng chớp mắt mấy cái.“…… Con không biết.”
Cừu Ngộ Xuân lảo đảo đứng dậy, lại thấy đầu thật sự choáng váng.
“Cha, người đừng nhúc nhích, đại phu đã tới, nói người bị nhiễm phong hàn.” Nàng vội vàng mang tách trà nóng tới, chậm rãi đút cho ông ăn.“Cha tới tìm con sao? Làm sao lại đợi ở bên ngoài đến cả người phát run? Rốt cuộc cha đã đợi bao lâu?”
Ông quan sát nàng, môi mím chặt, dáng vẻ còn đang run rẩy vì lạnh.“Cha đợi ở bên ngoài một ngày một đêm.”
“Hả?” Nàng sửng sốt.“Cha muốn tìm con, chỉ cần nói cho người giữ cửa thì sẽ có người báo cho con biết.”
“Cha nói rồi, nhưng mà mọi hạ nhân trong phủ đều nói nơi này không có ai tên là Tụ nhi hết.”
Hồng Tụ trợn tròn mắt.“…… Làm sao có thể?”
“Cha sẽ lừa con sao?”
“Nhưng…… Nhưng mà, không có lý nào.” Sự rối ren trong suy nghĩ của nàng không thể phân giải cho rõ.“Người trong phủ đều rất thích con, không lý nào nói như vậy.”
“Năm ngày trước cha có đến một lần, bởi vì bọn họ nói nơi này không có ai tên là Tụ nhi, cho nên mỗi ngày cha đều đến chờ những hạ nhân khác nhau từ trong phủ ra ngoài, nhưng đáp án hỏi được đều giống nhau, nhưng cha chưa từng từ bỏ ý định tìm con, hôm nay canh chừng ở nơi này, cuối cùng…… cho cha đợi được con rồi.” Cừu Ngộ Xuân nhẹ nắm lấy tay nàng.“Cuối cùng gặp được con rồi.”
Hồng Tụ rất hoang mang, không thể lý giải vì sao lại có tình huống như vậy. Nếu hôm nay nàng không vì chuyện bản khắc mà đặc biệt trở về, vậy chẳng phải là cha sẽ chết cóng ở bên ngoài sao?
“Con ở nơi này có tốt không?”
“Dạ, chủ tử đối xử với con vô cùng tốt.”
Nhìn cách ăn mặc của con gái, Cừu Ngộ Xuân nhíu mày.“…… Con bị phát hiện là nữ nhi từ khi nào vậy?”
Hồng Tụ lập tức kể lại chuyện xảy ra năm đó một lượt.
“Khó trách là con cho rằng cha bỏ rơi con.” Ông không thể ngờ nữ nhi cư nhiên bị phát hiện nhanh như vậy. Lúc trước bởi vì nàng còn nhỏ, cho nên ông muốn nàng giả trang làm đứa bé trai, nghĩ rằng như vậy mới không bị người khác khi dễ.“Nói như vậy, chủ tử của con cũng không tệ.”
“Đúng vậy, nhưng con không có nhận được bức thư nào hết, chắc là hạ nhân đã giao bức thư đó cho gia.”
“Chuyện đó cũng không quan trọng, quan trọng là khế ước mười năm của con đã đến kỳ hạn, cha đến đón con về nhà.” Cừu Ngộ Xuân nắm chặt tay nàng.“Cha đã mua một căn nhà trong ngõ nhỏ ở thành Bắc, sau này cha con chúng ta sống ở đó, có được không?”
Trong nhất thời Hồng Tụ nói không lên lời, có thể ở cạnh cha là một giấc mộng xa vời mà nàng không dám mơ ước đến, nay giấc mộng đã thành hiện thực, nhưng nàng không cảm thấy cực kỳ vui mừng, chỉ vì nàng đã có người làm bạn cả đời.
“Làm sao vậy? Con không vui?”
“Không phải, con chỉ đang suy nghĩ, làm sao cha có nhiều ngân lượng để mua một căn nhà như vậy?” Nàng nghĩ bây giờ còn chưa phải lúc để nói hết sự thật, liền chuyển đề tài. Kỳ thật cách ăn mặc của cha cũng không phải khá giả gì, trên người vẫn có vài chỗ chỗ vá, cực kỳ giống bộ quần áo cuối cùng mà năm đó mẹ vá cho cha.
“Năm ấy cha đem di vật của mẹ con về nhà mẹ đẻ, đúng lúc gặp bạn bè, đối phương lôi kéo cha đến Tây Vực, sau này trở lại kinh thành làm nghề y, cha tích góp được một số tiền, tính toán kỹ thì khế ước bán thân của con cũng đã đến kỳ hạn, cho nên, ta liền vội vàng trở về.” Ông chỉ giải thích đơn giản.
“Thì ra cha là đại phu.”
“Con, tiểu nha đầu này, đã quên là cha thường dẫn con đến khe suối trong núi, dạy cho con nhận biết một vài loại hoa cỏ có độc, có lợi?” Cừu Ngộ Xuân gõ nhẹ trán nàng.
Hồng Tụ mỉm cười.“Con nhớ rõ, nhưng con chưa từng thấy phụ thân làm nghề y.”
“Đó là bởi vì ngay cả mẹ của con, cha còn cứu không được, còn làm đại phu gì nữa?”
“Nhưng mà bây gì cha lại bắt đầu làm nghề y, mẹ nhất định rất vui.”
“Có lẽ thế.” Ông suy nghĩ, lại hỏi:“Nếu cha đi thương lượng với chủ tử của con, cho con rời khỏi phủ trước thời hạn, ông ta sẽ đồng ý chứ?”
“À……”
“Chúng ta đã không gặp nhau mười năm rồi, tiểu Tụ nhi đã thành một đại mỹ nhân, cha hy vọng năm nay có thể có con bên cạnh cùng nhau trải qua năm mới, không cô độc một mình giống như năm rồi nữa.”
Hồng Tụ nghe vậy đỏ mắt, nhìn thẳng cha, kích động gật gật đầu.“Dạ, điều đó là nhất định rồi, con rất nhớ cha.”
“Vậy quyết định như vậy đi.”
“Cha tạm thời ở lại phòng khách nghỉ ngơi, việc này để con đi nói với gia.”
Cho cha uống thuốc xong, Hồng Tụ mới rời khỏi khách phòng, đi ra ngoài phòng, việc đầu tiên là muốn tìm tổng quản Hồ đại nương, nàng muốn biết vì sao người trong phủ đều nói dối.
Nhưng mà sau khi tìm kiếm một lúc lâu nàng cũng không thấy bóng dáng bà ấy, nàng đành phải về Hạ Hà Trai trước, tính lấy bản khắc, nhưng mà khi trở lại thư phòng ở Hạ Hà Trai thì nghe thấy một cuộc đối thoại nhỏ —
“Đại gia, phải làm sao bây giờ?”
“Bà không cần lo lắng, chuyện này ta sẽ nói với nàng ấy.”
“Ta không ngờ là cha của Hồng Tụ lại canh giữ bên ngoài, hôm nay lại đặc biệt lạnh lẽo, nghe đại phu nói, ông ấy đã bị nhiễm phong hàn, nếu phát hiện trễ một chút, nói không chừng bệnh tình sẽ rất nặng.” Hồ đại nương dừng một chút.“Nếu để cho Hồng Tụ biết, là ta bảo hạ nhân trong phủ nói không có người tên Hồng Tụ, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Việc này –”
“Vì sao đại nương phải làm như vậy?!” Nghe đến đó, cuối cùng Hồng Tụ nhịn không được đẩy cửa phòng ra, trợn mắt nhìn tổng quản Doãn phủ.
Hồ đại nương kinh ngạc, khẩn trương nhìn nàng.“Ta……”
“Là ta bảo bà ấy làm như vậy.” Doãn Tử Liên ngời ở sau bàn lạnh nhạt nói.
Khi Thiếu Trúc sai người báo tin cho hắn, hắn biết đây là chuyện phiền toái nhất.
Đôi mắt đẹp của Hồng Tụ đỏ lên vì tức giận mà trừng mắt nhìn hắn, cực kỳ khó có thể tin.“Vì sao?”
“Đại nương, bà lui xuống trước đi.” Doãn Tử Liên khoát tay áo.
“Vâng.”
Khi đi lướt qua Hồng Tụ, Hồ đại nương vốn muốn nói vài lời với nàng, nhưng thấy nàng tức giận trừng mắt nhìn chủ tử, cũng đành từ bỏ, bất đắc dĩ rời đi.
Thoáng chốc, trong thư phòng lặng im không một tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng rơi xào xạc của những bông tuyết đang bay ngoài trời.
Doãn Tử Liên đứng dậy, trừ trên giá lấy ra một quyển sách, bên trong có một phong thơ.“Phong thư này, là năm đó cha nàng giao cho người gác cửa.”
Lời này vừa nói ra, Hồng Tụ vội bước về phía trước, vừa nhìn thấy bức thư, chỉ thấy phía trên đó vẽ hai ống tay áo lớn nhỏ, bên cạnh có một căn nhà, mà phía trên bức tranh có mười cây gậy, còn có một ánh trăng sáng, tay nàng run run, nhất thời rơi lệ.
“Vì sao người không đưa bức thư này cho ta?!” Nàng giương mắt, trong ánh mắt đỏ hoe ướt đẫm nước mắt.
“Ta không nghĩ đó là một phong thư.” Doãn Tử Liên đau đầu chống trán.“Huống chi, lúc ta nhận được bức thư đó, vừa vặn là lúc ta đưa nàng trở về, rồi lại đón nàng trở lại trong phủ, khi đó ta nhận được bức thư như vậy, nàng muốn ta nghĩ cái gì đây?”
“Người không cần suy nghĩ gì cả! Người chỉ cần giao nó cho ta!”
“Giao cho nàng thì như thế nào?”
“Trên đây vẽ hai ống tay áo, là chỉ ta theo cha ta! Mười cây gậy là đại biểu mười năm, ánh trăng đại biểu cho sự nhớ thương, ý nghĩa là mười năm sau, cha nhất định sẽ đón ta về nhà!”
Doãn Tử Liên há hốc miệng.“…… Ta không biết là ý nghĩa này.”
“Bởi vì lúc trước ta không biết chữ! mẹ luôn bị bệnh, cha không có vô tâm tư dạy ta học chữ, cho nên đều dùng tranh, ông ấy vẽ gì ta đều hiểu hết!” Hồng Tụ nắm chặt bức thư, than thở.“Người không giao bức thư này cho ta, làm cho ta tưởng rằng cha không cần ta nữa, khiến ta tưởng là mình bị vứt bỏ!”
“Ta làm sao có thể biết? Khi đó vừa đến nhà nàng, ta nghĩ là ông ấy không cần nàng nữa, lại đưa một phong thư mà chẳng hiểu nghĩa gì, ta sợ nàng đau lòng, cho nên mới giấu nó đi.” Giọng nói trước nay luôn nhàn nhã hôm nay bị ép đến phải vội vàng dồn dập.
“Được, người vì tốt cho ta, ta tin.” Nước mắt cay cay.“Nhưng vì sao người không cho cha ta tìm ta?”
Doãn Tử Liên cắn chặt hàm dưới, chỉ nhắm mắt.“Ta cho rằng một người cha đã bỏ rơi con gái suốt mười năm không có tư cách quay về tìm lại nàng.”
“Người dựa vào cái gì mà cho rằng như vậy?”
“Dựa vào ta là tướng công của nàng, ta có tư cách bảo vệ nàng, không phải sao?!”
“Nhưng người vốn đã hiểu lầm!”
“Đúng, cho nên ta biết sai rồi, như vậy có thể được chứ?” Hắn cố gắng đề cao âm lượng.
NV: hic hic, dạo này làm cú post đêm nên ko tám với sâu yêu dấu được!!!! Nhớ sâu quá…
Edit: Nguyệt Viên
Hồng Tụ trợn tròn mắt.“Như vậy có thể chứ? Một câu nói của người thì có thể bỏ qua tất cả, nhưng người có biết là cha ta vì tìm ta, thiếu chút nữa bị chết cóng ở ngoài phủ?!”
Nếu hôm nay nàng không về phủ, vậy nàng có phải là hung thủ gián tiếp hại chết cha nàng?
“…… Ta không biết là ông ấy vẫn đợi ở ngoài phủ.” Doãn Tử Liên trả lời vô cùng mỏi mệt, không ngờ quyết định nhất thời lại gây ra phong ba như vậy.
Hắn vốn tưởng rằng, nàng cha cho dù thật sự tới cửa cũng sẽ bởi vì không biết được tung tích của nàng mà bỏ đi, ai ngờ ông ta lại lựa chọn cách canh giữ ở bên ngoài Doãn phủ, còn bị lạnh mà nhiễm bệnh.
“Đúng, bởi vì một câu không biết của người, cho nên là có thể trốn tránh trách nhiệm của mình hay sao!”
“Ta không có trốn tránh, nếu là lỗi của ta, ta sẽ chịu trách nhiệm, ông ấy có thể ở Doãn phủ tĩnh dưỡng cho đến khi sức khỏe phục hồi, như vậy có được không?” Doãn Tử Liên nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú đóng băng trong cơn tức giận.
“Không cần, bây giờ ta sẽ dẫn cha ta đi!”
“Nàng có thể đưa ông ấy đi nơi nào chứ? Thôn xóm ngoài thành đã hoang phế từ lâu.” Thấy nàng muốn đi, hắn lập tức đứng dậy.
“Chỗ nào cũng được.”
“Không cho phép!”
“Khế ước bán mình của ta cũng sắp đến kỳ hạn, chắc chắn phu nhân nhất định đồng ý cho ta rời khỏi trước hạn định.”
“Ta nói không cho phép!” Hắn bước vội một bước về phía trước, kéo nàng vào trong lòng.“Chuyện này chỉ là một chuyện nhỏ, ta không hiểu vì sao nàng lại chuyện bé xé to như vậy?”
“Ta chuyện bé xé to?!” Mắt nàng trừng hắn.“Gia, thiếu chút nữa người đã hại chết một mạng người, là cha của ta, người lại nói ta chuyện bé xé to?!”
“Ta đã đồng ý chăm sóc ông ấy, không phải sao? Cho dù muốn đi, cũng không nên nóng lòng nhất thời!” Doãn Tử Liên tức giận, cảm giác máu trong cơ thể đang nghịch lên, hắn cắn răng nhẫn nhịn.“Chờ ông ấy hết bệnh rồi, thì cho ông ấy rời khỏi, không phải không có việc gì sao?”
Hồng Tụ kinh ngạc nhìn chăm chú vào hắn, ánh mắt sắc bén đuộm buồn.“Gia, người nói thật đi, người không cho cha tới tìm ta, có phải là vì người chê cha ta là người nghèo khó?”
Doãn Tử Liên kinh ngạc trợn tròn mắt.
“Tựa như năm đó người chê ta nghèo khó một thân quần áo rách vá, nay lại thấy cha ta quần áo tồi tàn, người cũng cho rằng ông ấy vô cùng nghèo khổ, không xứng làm thông gia với Doãn phủ của người, cho nên mới muốn ông ấy đi, coi như ông ấy chưa bao giờ xuất hiện?” Nàng khóc thút thít, nhớ lại những chuyện đã qua, thật khó suy nghĩ như vậy.
“…… Ở trong mắt nàng, ta là người như vậy?” Lòng ngực quặn thắt, đau đến mức Doãn Tử Liên cơ hồ đứng không vững.
Ở chung mười năm, tính tình của hắn như thế nào, nàng chẳng hiểu gì hết? Cũng có thể nàng không hề cố gắng tìm hiểu, chỉ vì nàng vốn không thương hắn?
“Không phải sao?”
“Nàng đang…… cố tình gây sự.” Hắn thấp giọng trách cứ, sự bất an lại dần dần chứng thực, giống như một lưỡi dao sắc bén không ngừng đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong đáy tim.
Bởi vì sợ hãi, cho nên hắn mới cố ý không cho cha nàng tiếp cận nàng, chỉ sợ cha nàng vừa xuất hiện, nàng sẽ quay đầu bước đi, không lưu tình chút nào…… Nói trắng ra, ở trước mặt nàng, hắn hèn mọn không giống chính mình.
“Ta cố tình gây sự?!” Hồng Tụ cất cao giọng, một tay đẩy hắn ra, khó có thể tin trừng hắn.“Vì lấy lòng người, mỗi ngày ta đều đóng vai nha hoàn uyển chuyển nhất, không có tính tình, không có cá tính, chỉ sợ người không cần ta, đuổi ta đi, nay thiếu chút nữa người đã hại chết cha ta, ngay cả giận một chút ta cũng không có quyền sao?”
“…… Cho nên, nàng cũng không yêu ta, chỉ muốn tìm một chỗ dựa?” Hắn nheo mắt lại, hỏi ra nỗi sợ hãi nhất trong lòng.
Hồng Tụ bỗng dưng hít sâu một hơi, khó có thể nhận chấp nhận chuyện hắn lại lần nữa đẩy lỗi sai về phía nàng, khó kìm nén được cơn tức giận nói:“Đúng! Ta không thương người, ta chỉ là không muốn lưu lạc đầu đường, cho nên ta mới đối xử tốt với người, người vừa lòng chưa?!”
Uổng công hắn thông minh một đời, lại hồ đồ nhất thời! Nàng khi nào là người phóng đãng như thế sao? Nếu vô tình vô yêu với hắn, nàng sẽ dâng hiến sự trong sạch của mình? Nàng toàn tâm toàn ý chỉ mong cho hắn khỏe mạnh, tất cả những thứ đó hắn đều không nhìn thấy sao?!
Quả thực là tên trứng thối!
Lòng Doãn Tử Liên đau đến mức phải nhắm chặt mắt, cảm giác trong lòng ngực hình như máu huyết đang nghịch chuyển lên.“Cũng không phải sao? Nàng cũng không yêu ta, chỉ đem tình cảm dành cho mẹ nàng đặt lên người ta, bằng không ta đối xử tốt với nàng như thế, nàng không thể nào không phát hiện được, rõ ràng như thế làm sao nàng lại không hiểu được? Thì ra…… chính là nàng giả vờ không hiểu.”
Theo cách nghĩ đó, tất cả đều hợp lý. Sự khôn khéo của nàng, làm sao có thể khiến cho hắn một lần rồi lại một lần ngu ngốc mất linh?
Thì ra nàng thật sự không phải không hiểu, mà là giả vờ không phát hiện. Về phần vì sao giả vờ? Là vì không muốn nhận ra, bởi vì nàng cũng không thương hắn……
Một mùi tanh ngọt vọt lên cổ họng, Doãn Tử Liên ngậm chặt môi, cảm giác ngực, ngực…… không chỗ nào là không đau.
Khuôn mặt nhỏ nhắn Hồng Tụ tái nhợt chảy xuống hai hàng nước mắt, cuối cùng khản giọng mở miệng,“Gia, ta chỉ là một đứa trẻ trong gia đình cùng khổ, cửa lớn của Doãn phủ này, ta nhất định sẽ không bước vào, xin cho ta bái tạ ơn chiếu cố của người trong suốt mười năm qua ở đây.”
Hắn hiểu lầm nàng, tất cả coi như là một giấc mộng nhưng cũng đủ để nàng nhớ đến cả đời.
Doãn Tử Liên không nhúc nhích nhìn người đang quỳ dập đầu trước mặt, nàng lau đi dòng lệ, cũng không quay đầu mà rời đi, hắn muốn gọi, lại không thể cất lên tiếng, con ngươi đen chảy ra dòng lệ nóng, bước chân lảo đảo đi trở về ngồi bên bàn, thần sắc ngẩn ngơ nhìn bức vẽ trên bàn.
Lúc đưa mắt nhìn lên, trong đầu tràn ngập hình bóng của nàng.
Nàng lúc tám tuổi nàng, nàng lúc chín tuổi…… nàng mười lăm tuổi…… Mà nàng mười tám tuổi, lại còn quyết tuyệt ra đi không ngoảnh đầu lại, dùng phương thức như vậy nói với hắn, nàng cũng không yêu hắn, không yêu hắn……
Doãn Tử Liên chậm rãi cong môi cười, khóe môi trào ra dòng máu đen, hắn nắm chặt bức tranh, vò lại, đột nhiên cất tiếng cười to, máu loãng không ngừng từ khóe miệng hắn nhỏ xuống.
Hồng Tụ bỏ chạy như bay, đi xuống lầu, còn chưa bước ra khỏi cổng, suýt nữa đâm đầu vào người khác.
“Ha, Hồng Tụ, muội chạy nhanh như vậy, là muốn đi đâu thế?”
Nàng giương mắt, là Liêm Trinh.“…… Không có việc gì.” Ngay cả lời cáo biệt nàng cũng không muốn nói, lách qua bên người hắn mà bỏ đi.
“Đợi chút, gia ở đâu?”
“Người ở thư phòng.” Dứt lời, nàng lách mình liền đi.
Liêm Trinh khó hiểu liếc nhìn nàng, quyết định tới tới thư phòng báo cho gia tin tức tốt trước, nhưng mà khi hắn vội vàng chạy nhanh vào thư phòng, chỉ thấy chủ tử đang gục trên bàn, vừa lướt mắt sang đã thấy một bãi máu ngay bên cạnh, sợ tới mức hắn vội vàng gọi to.
“Gia?! Người đâu đến đây, mau gọi đại phu!”
Hồng Tụ vốn đã chạy đến cổng khi nghe tiếng gọi thì dừng lại, vội bước trở về, mới bước vào thư phòng, liền thấy nam nhân đang ngất, miệng đầy máu tươi, lập tức giật mình nói không nên lời.
Ban đêm tuyết rơi, Doãn phủ hoàn toàn rối loạn, chỉ thấy đại phu không ngừng lắc đầu, sắc mặt trầm trọng.
“Đại phu, tình huống con ta như thế nào?” Doãn phu nhân khàn giọng truy hỏi.
“Phu nhân, tình trạng của đại thiếu gia vô cùng bất lợi, người…… phải chuẩn bị tâm lý.” Đại phu nói lời có ẩn ý sâu xa.
“Đừng…… Đừng nói như vậy, ta vừa mới mất chồng, ngươi như thế nào nhẫn tâm để cho ta lại mất đi con?” Doãn phu nhân gào khóc, nước mắt chảy xuống.
“Lão cũng không còn cách nào khác, lúc trước lão đã nói qua về thể chất đặc biệt của gia, hơn nữa không biết bị trúng độc gì, chỉ có thể thanh tâm quả dục sống qua ngày, phải tránh quá vui mừng hay bi phẫn, nhưng hôm nay vừa thấy liền biết là gia vì quá đau thương, hiện nay độc đã công tâm, làm thế nào mà cứu đây?”
Doãn phu nhân nghe vậy, cả người như mất hết hi vọng mà ngồi xuống bên giường, nhìn gương mặt không có chút máu của con, lại chậm rãi giương mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của Hồng Tụ đang đứng ở cạnh giường.
“Là ngươi!”
Bị tiếng thét giận dữ của bà làm hoảng sợ, Hồng Tụ hoàn hồn.“…… Phu nhân?”
“Cảm xúc của con ta không thể quá đau khổ hay vui mừng, ngươi sao lại không biết?!” Sự bi phẫn trong lòng Doãn phu nhân khó kiềm chế được.“Ngươi là nha hoàn đi theo nó hơn mười năm, làm sao ngươi không biết được?! Rốt cuộc là xảy ra chuyện tài trời gì khiến cho người phải làm thương tổn nó như vậy? Ngươi có biết làm như vậy cũng giống như ngươi là người giết nó hay không!”
Mới vừa rồi đã có người báo cáo sơ lược lại chuyện tranh chấp giữa hai người, Hồng Tụ chỉ nghe, nước mắt đọng lại trong đáy mắt, lại nói không nói ra nửa lời phản bác.
Là nàng, quả thật là nàng.
Nàng nhất thời tức giận cực điểm, đã quên gia không thể tức giận, chẳng những chỉ trích hắn, còn chọc giận hắn, thậm chí nói đi là đi, ngay cả hiểu lầm cũng không muốn nói cho rõ ràng.
Thấy hắn ngay cả ngất đi mà trong tay cũng nắm chặt bức tranh, có thể thấy được hắn có bao nhiêu buồn bực, tức giận nàng.
Hơn nữa, không ngờ tập tranh mà hắn không cho nàng chạm vào lại là tập tranh vẽ nàng, nàng vui vẻ đùa giỡn, nàng mỉm cười ngây ngô, nàng học đàn, nàng tập viết …… tất cả đều là nàng trong suốt mười năm qua, tất cả đều là hắn kiên nhẫn dạy dỗ, nàng lại nhất thời tức giận, lại nói ra vô số lời làm thương tổn hắn…… Người thật sự đáng chết, là nàng.
“Ngươi đi cho ta! Đi ngay bây giờ, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!” Doãn phu nhân mất đi lý trí mà thét to, không còn dáng vẻ dịu dàng nhẹ nhàng như lúc bình thường.
Edit: Nguyệt Viên
“Mẹ, trong chuyện này nhất định có vấn đề, mẹ đừng –”
“Câm mồm! Thiếu Trúc, mẹ không muốn nghe, con đuổi nàng ta đi đi, bảo nàng ta đi!”
Doãn Thiếu Trúc thấy thế, không khỏi thở dài.
“Phu nhân xin đừng tức giận, tôi có Duyên Mệnh Thảo mà gia đặc biệt bảo tôi đến Ôn Châu tìm, có lẽ có thể có công dụng.” Liêm Trinh vội vàng đưa cái sọt cho đại phu.“Đại phu, ông nhìn thuốc này xem phải sử dùng như thế nào?”
Đại phu nhanh chóng cầm lấy một gốc cây lên xem xét, mày càng nhíu chặt.“Đây quả thật là Duyên Mệnh Thảo, nhưng mà lão phu lại không biết nên sử dụng như thế nào.”
Nghe vậy, Liêm Trinh không khỏi hỏi Doãn Thiếu Trúc.“Có thể xin nhị gia liên lạc Tống đại nhân? Duyên Mệnh Thảo là đại nhân nhắc tới với gia, đại nhân nói có một đại phu biết cách sử dụng thuốc này, đại nhân đã liên hệ vị đại phu kia đến, nói không chừng đã đến thành Kim Lăng.”
Doãn Thiếu Trúc nghe vậy, đang muốn sai người đi thông báo, liền thấy Tống Nguyên Hi từ bên ngoài bước vào.
“Không cần tìm nữa, vị đại phu kia đang bị vây trong tuyết lớn ở Khai Phong, không tới kịp.” Hắn lộ ra nét mặt bình tĩnh.“Cũng không biết năm nay như thế nào mà gió tuyết mạnh đến dọa người, kênh đào cũng kết băng!”
Khi Thiếu Trúc phái người báo tin cho Tử Liên, hắn đang ở Lao Nguyệt Các thảo luận về tin tức vị đại phu kia chỉ sợ không tới kịp với Tử Liên, vốn tưởng rằng đợi một thời gian cũng không có gì đáng ngại, ai biết giờ phút này y lại bị tức đến khí huyết công tâm, cho dù đặc biệt bảo Liêm Trinh tìm Duyên Mệnh Thảo, cũng không có đại phu hướng dẫn cách điều phối phương thuốc!
Mọi người nghe vậy, hy vọng mới dấy lên lại tan biến nhanh chóng, sắc mặt ai cũng nghiêm trọng không thôi.
“Vậy…… Ta đi một chuyến đến phủ Tuyển Vương gia.” Hồi lâu, người mở miệng là Hồng Tụ.
Khi ánh mắt mọi người đều nhìn về phía nàng, Cừu Ngộ Xuân tựa ở ngoài cửa thấp giọng hỏi,“Con đi phủ Tuyển Vương gia làm gì?”
“Cha, sao cha lại đến đây?”
“Cả phủ này ầm ĩ thành như vậy, cha có thể không tỉnh sao?” Ông vừa ho vừa đi vào trong phòng, liếc nhìn người đang hôn mê trên giường, mày rậm khẽ nhếch.“Hắn trúng độc của Như Ý Thảo.”
Lời vừa ra khỏi miệng, đại phu lập tức kinh ngạc nhìn về phía ông.“Như Ý Thảo? Ông nói là Như Ý Thảo ở Tây Vực?”
“Có vài vị quan lớn trọng thần thích trồng loại Như Ý Thảo có nguồn gốc Tây Vực này ở trong nhà, chỉ vì loại hoa này giống như hoa tú cầu, lại có nhiều màu sắc, vô cùng xinh đẹp, nhưng mà rất ít người biết gốc cây Như Ý Thảo chứa đầy độc tính.”
“Cha, cha có biết cách giải độc không?”
“…… Không biết.”
“Làm sao cha không biết được?” Hồng Tụ giữa lấy cha, nhớ tới mới trước đây đúng là từng thấy loại hoa ấy ở tường vây quanh nhà của phủ đệ huyện thái gia, giống hệt như loại hoa trong phủ ở Tuyển Vương gia.“Không sao, ta có cách!”
Chu Trấn Bình từng nói rằng hắn có thuốc giải, mà trong phủ Tuyển Vương gia cũng trồng Như Ý Thảo, cho thấy năm đó người hạ độc rất có khả năng là hắn!
“Hồng Tụ, cô muốn đi đâu?” Tống Nguyên Hi nghi hoặc gọi giữ nàng lại.
“Ta muốn đi tìm Chu Trấn Bình lấy thuốc giải!” Dứt lời, nàng bước đi như bay.
Tống Nguyên Hi nhíu mày, lập tức chạy theo.
Cừu Ngộ Xuân vốn cũng muốn đuổi theo, đột nhiên nghe thấy tiếng rên nhỏ, không khỏi liếc mắt tìm kiếm, chỉ thấy nam nhân trên giường không biết đã mở mắt từ khi nào, cho dù bệnh đã nguy kịch, nhưng ánh mắt vẫn rõ ràng, có lực.
“…… Tụ nhi ở đâu?”
“Tử Liên, con đừng quan tâm nàng ta nữa, con cứ yên tâm dưỡng bệnh, không có chuyện gì, con sẽ không có chuyện gì!” Doãn phu nhân vừa thấy hắn tỉnh lại liền mừng rỡ vuốt má hắn.
“Mẹ, Tụ nhi ở đâu?” Hắn nhắm mắt lại, hơi tức giận.
Từ đầu đến cuối hắn vẫn lơ mơ, hồn phách gần như sắp rời khỏi thể xác, nhưng lại bởi vì vướng bận cô gái nhỏ kia, không bỏ nàng xuống được, mãi đến khi bên tai nghe được giọng nói của nàng, vừa nghe thấy nàng nói muốn tìm Chu Trấn Bình, khiến cho hắn lo sợ bỗng dưng mở hai mắt ra.
“Nàng……” Không dám làm cho hắn tức giận, Doãn phu nhân vội vàng nhìn về phía con trai thứ hai.
“Đại ca, nàng đi tìm Chu Trấn Bình, huynh đừng lo lắng, Tống đại nhân đã đi theo rồi.”
Doãn Tử Liên nghe vậy, cũng không biết lấy đâu ra sức lực, nhưng lại nhúc nhích được thân mình.“Chuẩn bị ngựa xe…… Ta muốn mang nàng trở về.” Sắc mặt hắn tái nhợt như quỷ, con ngươi đen ửng lên một vòng đỏ hồng.
“Tử Liên, con đừng như vậy, đừng làm cho mẹ lo lắng, xem như là mẹ cầu xin con, con hãy nghỉ ngơi cho tốt, ta lập tức phái người mang nàng ấy trở về.” Doãn phu nhân vội nói.
“Thiếu Trúc!” Doãn Tử Liên tức giận thét lên.
Doãn Thiếu Trúc chỉ có thể khẽ cắn môi.“Chuẩn bị ngựa xe!”
Cừu Ngộ Xuân đứng bên cạnh thu hết mọi chuyện vào trong đáy mắt, nhắm mắt lại, rời khỏi trước.
Hồng Tụ bước nhanh như sao băng, chạy vội trong đêm tuyết, nhẹ nhàng bay qua tường vây cao ngất quanh phủ Tuyển Vương gia, dời bước như gió, nhanh chóng tìm kiếm phòng ngủ của Chu Trấn Bình.
Nàng lòng nóng như lửa đốt, chân không hề dừng bước, từng bước từng bước tiến vào trong tìm kiếm, rốt cục trong lầu các phía đông, nghe thấy tiếng của hắn đang trò chuyện với người khác, nàng lập tức trốn ở phía sau cửa, một lúc lâu sau nghe thấy tiếng chân người rời khỏi, xác định người nọ đã đi xa, mới một cước đá văng ván cửa.
“Ai?!” Nằm ở trên giường Chu Trấn Bình lập tức ngồi dậy.
“Lấy thuốc giải ra đây.” Hồng Tụ đi về phía hắn, sắc mặt ngưng tụ sự lạnh lùng, tràn ngập lệ khí.
“…… Ta tưởng ai, thì ra là nàng.” Hắn cười, vẻ mặt kiêu ngạo.“Như thế nào, Doãn Tử Liên có phải sắp chết hay không, mới khiến cho nàng tới tìm ta?”
“Hãy bớt sàm ngôn đi, lấy thuốc giải ra!” Nàng bay về phía trước, lúc hắn không kịp phòng bị, lách mình đến sau lưng hắn không chế vị trí mạch máu trên cổ hắn, bóp rất chặt.“ Nếu ngươi không giao thuốc giải ra, ta sẽ giết ngươi!”
Chu Trấn Bình trừng mắt, muốn mở miệng nói lại nói không được, cũng không cách nào hô hấp, chỉ có thể vung hai tay lung tung.
Hồng Tụ thấy thế, khôn ngoan giảm một chút lực.“Nói, thuốc giải ở đâu?!” Đây là cơ hội cuối cùng của gia, nàng không thể không nắm bắt!
“Nếu nàng giết ta, cũng biết là toàn bộ Doãn phủ đều phải chôn cùng?” Chu Trấn Bình khàn tiếng quát.
“Ta đã không phải nha hoàn của Doãn phủ, sẽ không liên lụy Doãn phủ.” Gia đang sống chết trước mắt, suy nghĩ của nàng vô cùng rõ ràng.
“Cho dù như thế, nếu ta chết, làm sao nàng tìm được thuốc giải?”
“……Rốt cuộc ngươi có giao thuốc giải cho ta hay không?”
“Nàng có thể giết ta, nhưng nàng sẽ không cứu được Doãn Tử Liên.” Nghe ra được sự do dự trong lời nói của nàng, Chu Trấn Bình cười đến cực kỳ cuồng vọng.
Nàng tức giận trừng hắn.“Rốt cuộc ngươi muốn ta làm như thế nào mới chịu đưa thuốc giải cho ta?!”
“Đơn giản, đem thân của nàng cho ta.”
Hồng Tụ hạ tầm mắt suy nghĩ.“Thật sự?”
“Đương nhiên!”
“Đưa thuốc giải cho ta trước.”
“Thuốc giải trong ngăn kéo thứ nhất ở cái tủ bên phải.”
Nàng đề phòng nhìn hắn, buông hắn ra nhanh chóng đến bên cái tủ, kéo ngăn kéo ra, quả thực nhìn thấy bên trong có một bình thuốc nhỏ.
“Làm sao ta biết đây có phải là thuốc giải hay không?” Nàng mở nút lọ ra ngửi, nhưng không cách nào xác định rốt cuộc có phải là thuốc giải hay không.
“Nàng không tin ta thì cũng không có cách nào.”
Hồng Tụ trừng mắt nhìn hắn, xoay người muốn đi, lại nghe hắn nói —
“Sớm biết rằng nàng sẽ dùng chiêu này, thuốc giải thật sự ở đây, ta làm sao có thể tùy tiện đặt nó ở nơi đó được chứ?”
Quay đầu nhìn lại, thấy hắn đứng lên khỏi giường lấy ra một chiếc hộp quét sơn màu đen từ trong bức tường, từ trong đó cầm lên một lọ thuốc.
“Đây mới là thuốc giải.” Hắn đắc ý dương dương tự đắc cười to.
Bàn tay nàng nắm chặt, muốn tiến lên chém giết, đã thấy hắn giả vờ muốn mở nút lọ ra.“Nếu nàng dám tiến lại gần, ta liền đổ thuốc giải đi!”
“Ngươi!”
“Cở quần áo ra.”
Chu Trấn Bình cuồng vọng ra lệnh.
Hồng Tụ trừng mắt nhìn hắn, thấy hắn mở nút lọ thuốc, làm bộ như muốn đổ thuốc ra, nàng không khỏi cắn răng hỏi:“Ta đem thân mình cho ngươi, ngươi sẽ cho ta thuốc giải?”
“Đương nhiên.”
Hạ mi mắt, nàng lạnh lùng nói:“Tốt nhất ngươi nói phải biết giữ lời, nếu không ta thật sự sẽ giết ngươi.”
“Chậc chậc chậc, đáng sợ, thì ra đây mới thật sự là gương mặt thật của nàng.” Đôi mắt sắc của Chu Trấn Bình nhìn chằm chằm nàng.“Nhìn như thanh tú dịu dàng biết lễ, trên thực tế cũng là một cây gai quấn trong lớp bao bộc, nhưng mà rất hợp khẩu vị của ta.” Nghĩ đến chuyện nàng chui đầu vào lưới, lòng hắn liền cảm thấy vui sướng.
“Hừ, cũng không phải sao? Giống như ngươi ỷ vào người cha Vương gia của ngươi nên đố kỵ người khác mà chẳng ngại gì giở trò hạ độc, căn bản không chỉ là gai nhọn, mà là độc dược!” Nàng nói xong, phẫn hận trừng hắn, cởi bỏ nút áo.
Xâu chuỗi lại những gì nghe được, nàng cơ hồ chắc chắc hắn chính là hung thủ hạ độc gia năm đó.
Sắc mặt Chu Trấn Bình biến đổi.“Đúng, nàng nói cực kỳ đúng, ta chính là bất mãn có kẻ chắn trước mắt ta, tranh đoạt hết phong thái của ta. Cùng lắm cũng chỉ là con một phú thương, hắn tính là cái gì chứ? Hạ độc hắn, chẳng qua là chút chuyện nhỏ mà thôi.”
Nghe thấy cuối cùng hắn đã nói ra sự thật, Hồng Tụ lại tức giận không chịu nổi.“Ở trong mắt ngươi, một chút vương pháp cũng không có sao?”
“Vương pháp thì tính là cái gì chứ? Chờ cha ta chết, ta chính là người thừa kế chức Vương gia, lời nói của ta chính là vương pháp, chuyện ta làm chính là vương pháp, ai dám xen vào?!”
“Vậy cũng phải xem ngươi có lên làm Vương gia hay không mới tính!”
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gầm tức giận, rồi sau đó từng đợt tiếng bước chân tiến vào, Hồng Tụ kinh ngạc quay đầu, liền thấy Tống Nguyên Hi mang theo một đám quan binh đến.
Lúc Cừu Ngộ Xuân mở mắt ra, trước mắt là gương mặt mà ông thường gặp trong giấc mộng, ánh mắt sáng rực chảy xuống dòng lệ, bờ môi cong cong, khiến cho ông không tự chủ gọi lên tên người phụ nữ mà ông yêu thương nhất.
“Linh nhi?”
Chỉ thấy gương mặt xinh đẹp như giấc mộng kia run run, mỉm cười rơi lệ.“Cha, là con.”
Ông cũng run run.“…… Tụ nhi.”
“Cha.” Hồng Tụ mỉm cười, lau đi giọt lệ trên mặt.“Cha, con còn tưởng rằng người không cần con……” Trong giấc mộng nàng cũng không dám hy vọng xa vời là có một ngày cha sẽ tìm đến nàng, thậm chí nghĩ rằng cha sớm đã không còn trên nhân thế.
“Con nói bậy gì vậy?! Trước khi cha lên kinh, từng sai người truyền tin đến Doãn phủ, con có nhận được không?”
“Hả?” Nàng chớp mắt mấy cái.“…… Con không biết.”
Cừu Ngộ Xuân lảo đảo đứng dậy, lại thấy đầu thật sự choáng váng.
“Cha, người đừng nhúc nhích, đại phu đã tới, nói người bị nhiễm phong hàn.” Nàng vội vàng mang tách trà nóng tới, chậm rãi đút cho ông ăn.“Cha tới tìm con sao? Làm sao lại đợi ở bên ngoài đến cả người phát run? Rốt cuộc cha đã đợi bao lâu?”
Ông quan sát nàng, môi mím chặt, dáng vẻ còn đang run rẩy vì lạnh.“Cha đợi ở bên ngoài một ngày một đêm.”
“Hả?” Nàng sửng sốt.“Cha muốn tìm con, chỉ cần nói cho người giữ cửa thì sẽ có người báo cho con biết.”
“Cha nói rồi, nhưng mà mọi hạ nhân trong phủ đều nói nơi này không có ai tên là Tụ nhi hết.”
Hồng Tụ trợn tròn mắt.“…… Làm sao có thể?”
“Cha sẽ lừa con sao?”
“Nhưng…… Nhưng mà, không có lý nào.” Sự rối ren trong suy nghĩ của nàng không thể phân giải cho rõ.“Người trong phủ đều rất thích con, không lý nào nói như vậy.”
“Năm ngày trước cha có đến một lần, bởi vì bọn họ nói nơi này không có ai tên là Tụ nhi, cho nên mỗi ngày cha đều đến chờ những hạ nhân khác nhau từ trong phủ ra ngoài, nhưng đáp án hỏi được đều giống nhau, nhưng cha chưa từng từ bỏ ý định tìm con, hôm nay canh chừng ở nơi này, cuối cùng…… cho cha đợi được con rồi.” Cừu Ngộ Xuân nhẹ nắm lấy tay nàng.“Cuối cùng gặp được con rồi.”
Hồng Tụ rất hoang mang, không thể lý giải vì sao lại có tình huống như vậy. Nếu hôm nay nàng không vì chuyện bản khắc mà đặc biệt trở về, vậy chẳng phải là cha sẽ chết cóng ở bên ngoài sao?
“Con ở nơi này có tốt không?”
“Dạ, chủ tử đối xử với con vô cùng tốt.”
Nhìn cách ăn mặc của con gái, Cừu Ngộ Xuân nhíu mày.“…… Con bị phát hiện là nữ nhi từ khi nào vậy?”
Hồng Tụ lập tức kể lại chuyện xảy ra năm đó một lượt.
“Khó trách là con cho rằng cha bỏ rơi con.” Ông không thể ngờ nữ nhi cư nhiên bị phát hiện nhanh như vậy. Lúc trước bởi vì nàng còn nhỏ, cho nên ông muốn nàng giả trang làm đứa bé trai, nghĩ rằng như vậy mới không bị người khác khi dễ.“Nói như vậy, chủ tử của con cũng không tệ.”
“Đúng vậy, nhưng con không có nhận được bức thư nào hết, chắc là hạ nhân đã giao bức thư đó cho gia.”
“Chuyện đó cũng không quan trọng, quan trọng là khế ước mười năm của con đã đến kỳ hạn, cha đến đón con về nhà.” Cừu Ngộ Xuân nắm chặt tay nàng.“Cha đã mua một căn nhà trong ngõ nhỏ ở thành Bắc, sau này cha con chúng ta sống ở đó, có được không?”
Trong nhất thời Hồng Tụ nói không lên lời, có thể ở cạnh cha là một giấc mộng xa vời mà nàng không dám mơ ước đến, nay giấc mộng đã thành hiện thực, nhưng nàng không cảm thấy cực kỳ vui mừng, chỉ vì nàng đã có người làm bạn cả đời.
“Làm sao vậy? Con không vui?”
“Không phải, con chỉ đang suy nghĩ, làm sao cha có nhiều ngân lượng để mua một căn nhà như vậy?” Nàng nghĩ bây giờ còn chưa phải lúc để nói hết sự thật, liền chuyển đề tài. Kỳ thật cách ăn mặc của cha cũng không phải khá giả gì, trên người vẫn có vài chỗ chỗ vá, cực kỳ giống bộ quần áo cuối cùng mà năm đó mẹ vá cho cha.
“Năm ấy cha đem di vật của mẹ con về nhà mẹ đẻ, đúng lúc gặp bạn bè, đối phương lôi kéo cha đến Tây Vực, sau này trở lại kinh thành làm nghề y, cha tích góp được một số tiền, tính toán kỹ thì khế ước bán thân của con cũng đã đến kỳ hạn, cho nên, ta liền vội vàng trở về.” Ông chỉ giải thích đơn giản.
“Thì ra cha là đại phu.”
“Con, tiểu nha đầu này, đã quên là cha thường dẫn con đến khe suối trong núi, dạy cho con nhận biết một vài loại hoa cỏ có độc, có lợi?” Cừu Ngộ Xuân gõ nhẹ trán nàng.
Hồng Tụ mỉm cười.“Con nhớ rõ, nhưng con chưa từng thấy phụ thân làm nghề y.”
“Đó là bởi vì ngay cả mẹ của con, cha còn cứu không được, còn làm đại phu gì nữa?”
“Nhưng mà bây gì cha lại bắt đầu làm nghề y, mẹ nhất định rất vui.”
“Có lẽ thế.” Ông suy nghĩ, lại hỏi:“Nếu cha đi thương lượng với chủ tử của con, cho con rời khỏi phủ trước thời hạn, ông ta sẽ đồng ý chứ?”
“À……”
“Chúng ta đã không gặp nhau mười năm rồi, tiểu Tụ nhi đã thành một đại mỹ nhân, cha hy vọng năm nay có thể có con bên cạnh cùng nhau trải qua năm mới, không cô độc một mình giống như năm rồi nữa.”
Hồng Tụ nghe vậy đỏ mắt, nhìn thẳng cha, kích động gật gật đầu.“Dạ, điều đó là nhất định rồi, con rất nhớ cha.”
“Vậy quyết định như vậy đi.”
“Cha tạm thời ở lại phòng khách nghỉ ngơi, việc này để con đi nói với gia.”
Cho cha uống thuốc xong, Hồng Tụ mới rời khỏi khách phòng, đi ra ngoài phòng, việc đầu tiên là muốn tìm tổng quản Hồ đại nương, nàng muốn biết vì sao người trong phủ đều nói dối.
Nhưng mà sau khi tìm kiếm một lúc lâu nàng cũng không thấy bóng dáng bà ấy, nàng đành phải về Hạ Hà Trai trước, tính lấy bản khắc, nhưng mà khi trở lại thư phòng ở Hạ Hà Trai thì nghe thấy một cuộc đối thoại nhỏ —
“Đại gia, phải làm sao bây giờ?”
“Bà không cần lo lắng, chuyện này ta sẽ nói với nàng ấy.”
“Ta không ngờ là cha của Hồng Tụ lại canh giữ bên ngoài, hôm nay lại đặc biệt lạnh lẽo, nghe đại phu nói, ông ấy đã bị nhiễm phong hàn, nếu phát hiện trễ một chút, nói không chừng bệnh tình sẽ rất nặng.” Hồ đại nương dừng một chút.“Nếu để cho Hồng Tụ biết, là ta bảo hạ nhân trong phủ nói không có người tên Hồng Tụ, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Việc này –”
“Vì sao đại nương phải làm như vậy?!” Nghe đến đó, cuối cùng Hồng Tụ nhịn không được đẩy cửa phòng ra, trợn mắt nhìn tổng quản Doãn phủ.
Hồ đại nương kinh ngạc, khẩn trương nhìn nàng.“Ta……”
“Là ta bảo bà ấy làm như vậy.” Doãn Tử Liên ngời ở sau bàn lạnh nhạt nói.
Khi Thiếu Trúc sai người báo tin cho hắn, hắn biết đây là chuyện phiền toái nhất.
Đôi mắt đẹp của Hồng Tụ đỏ lên vì tức giận mà trừng mắt nhìn hắn, cực kỳ khó có thể tin.“Vì sao?”
“Đại nương, bà lui xuống trước đi.” Doãn Tử Liên khoát tay áo.
“Vâng.”
Khi đi lướt qua Hồng Tụ, Hồ đại nương vốn muốn nói vài lời với nàng, nhưng thấy nàng tức giận trừng mắt nhìn chủ tử, cũng đành từ bỏ, bất đắc dĩ rời đi.
Thoáng chốc, trong thư phòng lặng im không một tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng rơi xào xạc của những bông tuyết đang bay ngoài trời.
Doãn Tử Liên đứng dậy, trừ trên giá lấy ra một quyển sách, bên trong có một phong thơ.“Phong thư này, là năm đó cha nàng giao cho người gác cửa.”
Lời này vừa nói ra, Hồng Tụ vội bước về phía trước, vừa nhìn thấy bức thư, chỉ thấy phía trên đó vẽ hai ống tay áo lớn nhỏ, bên cạnh có một căn nhà, mà phía trên bức tranh có mười cây gậy, còn có một ánh trăng sáng, tay nàng run run, nhất thời rơi lệ.
“Vì sao người không đưa bức thư này cho ta?!” Nàng giương mắt, trong ánh mắt đỏ hoe ướt đẫm nước mắt.
“Ta không nghĩ đó là một phong thư.” Doãn Tử Liên đau đầu chống trán.“Huống chi, lúc ta nhận được bức thư đó, vừa vặn là lúc ta đưa nàng trở về, rồi lại đón nàng trở lại trong phủ, khi đó ta nhận được bức thư như vậy, nàng muốn ta nghĩ cái gì đây?”
“Người không cần suy nghĩ gì cả! Người chỉ cần giao nó cho ta!”
“Giao cho nàng thì như thế nào?”
“Trên đây vẽ hai ống tay áo, là chỉ ta theo cha ta! Mười cây gậy là đại biểu mười năm, ánh trăng đại biểu cho sự nhớ thương, ý nghĩa là mười năm sau, cha nhất định sẽ đón ta về nhà!”
Doãn Tử Liên há hốc miệng.“…… Ta không biết là ý nghĩa này.”
“Bởi vì lúc trước ta không biết chữ! mẹ luôn bị bệnh, cha không có vô tâm tư dạy ta học chữ, cho nên đều dùng tranh, ông ấy vẽ gì ta đều hiểu hết!” Hồng Tụ nắm chặt bức thư, than thở.“Người không giao bức thư này cho ta, làm cho ta tưởng rằng cha không cần ta nữa, khiến ta tưởng là mình bị vứt bỏ!”
“Ta làm sao có thể biết? Khi đó vừa đến nhà nàng, ta nghĩ là ông ấy không cần nàng nữa, lại đưa một phong thư mà chẳng hiểu nghĩa gì, ta sợ nàng đau lòng, cho nên mới giấu nó đi.” Giọng nói trước nay luôn nhàn nhã hôm nay bị ép đến phải vội vàng dồn dập.
“Được, người vì tốt cho ta, ta tin.” Nước mắt cay cay.“Nhưng vì sao người không cho cha ta tìm ta?”
Doãn Tử Liên cắn chặt hàm dưới, chỉ nhắm mắt.“Ta cho rằng một người cha đã bỏ rơi con gái suốt mười năm không có tư cách quay về tìm lại nàng.”
“Người dựa vào cái gì mà cho rằng như vậy?”
“Dựa vào ta là tướng công của nàng, ta có tư cách bảo vệ nàng, không phải sao?!”
“Nhưng người vốn đã hiểu lầm!”
“Đúng, cho nên ta biết sai rồi, như vậy có thể được chứ?” Hắn cố gắng đề cao âm lượng.
NV: hic hic, dạo này làm cú post đêm nên ko tám với sâu yêu dấu được!!!! Nhớ sâu quá…
Edit: Nguyệt Viên
Hồng Tụ trợn tròn mắt.“Như vậy có thể chứ? Một câu nói của người thì có thể bỏ qua tất cả, nhưng người có biết là cha ta vì tìm ta, thiếu chút nữa bị chết cóng ở ngoài phủ?!”
Nếu hôm nay nàng không về phủ, vậy nàng có phải là hung thủ gián tiếp hại chết cha nàng?
“…… Ta không biết là ông ấy vẫn đợi ở ngoài phủ.” Doãn Tử Liên trả lời vô cùng mỏi mệt, không ngờ quyết định nhất thời lại gây ra phong ba như vậy.
Hắn vốn tưởng rằng, nàng cha cho dù thật sự tới cửa cũng sẽ bởi vì không biết được tung tích của nàng mà bỏ đi, ai ngờ ông ta lại lựa chọn cách canh giữ ở bên ngoài Doãn phủ, còn bị lạnh mà nhiễm bệnh.
“Đúng, bởi vì một câu không biết của người, cho nên là có thể trốn tránh trách nhiệm của mình hay sao!”
“Ta không có trốn tránh, nếu là lỗi của ta, ta sẽ chịu trách nhiệm, ông ấy có thể ở Doãn phủ tĩnh dưỡng cho đến khi sức khỏe phục hồi, như vậy có được không?” Doãn Tử Liên nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú đóng băng trong cơn tức giận.
“Không cần, bây giờ ta sẽ dẫn cha ta đi!”
“Nàng có thể đưa ông ấy đi nơi nào chứ? Thôn xóm ngoài thành đã hoang phế từ lâu.” Thấy nàng muốn đi, hắn lập tức đứng dậy.
“Chỗ nào cũng được.”
“Không cho phép!”
“Khế ước bán mình của ta cũng sắp đến kỳ hạn, chắc chắn phu nhân nhất định đồng ý cho ta rời khỏi trước hạn định.”
“Ta nói không cho phép!” Hắn bước vội một bước về phía trước, kéo nàng vào trong lòng.“Chuyện này chỉ là một chuyện nhỏ, ta không hiểu vì sao nàng lại chuyện bé xé to như vậy?”
“Ta chuyện bé xé to?!” Mắt nàng trừng hắn.“Gia, thiếu chút nữa người đã hại chết một mạng người, là cha của ta, người lại nói ta chuyện bé xé to?!”
“Ta đã đồng ý chăm sóc ông ấy, không phải sao? Cho dù muốn đi, cũng không nên nóng lòng nhất thời!” Doãn Tử Liên tức giận, cảm giác máu trong cơ thể đang nghịch lên, hắn cắn răng nhẫn nhịn.“Chờ ông ấy hết bệnh rồi, thì cho ông ấy rời khỏi, không phải không có việc gì sao?”
Hồng Tụ kinh ngạc nhìn chăm chú vào hắn, ánh mắt sắc bén đuộm buồn.“Gia, người nói thật đi, người không cho cha tới tìm ta, có phải là vì người chê cha ta là người nghèo khó?”
Doãn Tử Liên kinh ngạc trợn tròn mắt.
“Tựa như năm đó người chê ta nghèo khó một thân quần áo rách vá, nay lại thấy cha ta quần áo tồi tàn, người cũng cho rằng ông ấy vô cùng nghèo khổ, không xứng làm thông gia với Doãn phủ của người, cho nên mới muốn ông ấy đi, coi như ông ấy chưa bao giờ xuất hiện?” Nàng khóc thút thít, nhớ lại những chuyện đã qua, thật khó suy nghĩ như vậy.
“…… Ở trong mắt nàng, ta là người như vậy?” Lòng ngực quặn thắt, đau đến mức Doãn Tử Liên cơ hồ đứng không vững.
Ở chung mười năm, tính tình của hắn như thế nào, nàng chẳng hiểu gì hết? Cũng có thể nàng không hề cố gắng tìm hiểu, chỉ vì nàng vốn không thương hắn?
“Không phải sao?”
“Nàng đang…… cố tình gây sự.” Hắn thấp giọng trách cứ, sự bất an lại dần dần chứng thực, giống như một lưỡi dao sắc bén không ngừng đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong đáy tim.
Bởi vì sợ hãi, cho nên hắn mới cố ý không cho cha nàng tiếp cận nàng, chỉ sợ cha nàng vừa xuất hiện, nàng sẽ quay đầu bước đi, không lưu tình chút nào…… Nói trắng ra, ở trước mặt nàng, hắn hèn mọn không giống chính mình.
“Ta cố tình gây sự?!” Hồng Tụ cất cao giọng, một tay đẩy hắn ra, khó có thể tin trừng hắn.“Vì lấy lòng người, mỗi ngày ta đều đóng vai nha hoàn uyển chuyển nhất, không có tính tình, không có cá tính, chỉ sợ người không cần ta, đuổi ta đi, nay thiếu chút nữa người đã hại chết cha ta, ngay cả giận một chút ta cũng không có quyền sao?”
“…… Cho nên, nàng cũng không yêu ta, chỉ muốn tìm một chỗ dựa?” Hắn nheo mắt lại, hỏi ra nỗi sợ hãi nhất trong lòng.
Hồng Tụ bỗng dưng hít sâu một hơi, khó có thể nhận chấp nhận chuyện hắn lại lần nữa đẩy lỗi sai về phía nàng, khó kìm nén được cơn tức giận nói:“Đúng! Ta không thương người, ta chỉ là không muốn lưu lạc đầu đường, cho nên ta mới đối xử tốt với người, người vừa lòng chưa?!”
Uổng công hắn thông minh một đời, lại hồ đồ nhất thời! Nàng khi nào là người phóng đãng như thế sao? Nếu vô tình vô yêu với hắn, nàng sẽ dâng hiến sự trong sạch của mình? Nàng toàn tâm toàn ý chỉ mong cho hắn khỏe mạnh, tất cả những thứ đó hắn đều không nhìn thấy sao?!
Quả thực là tên trứng thối!
Lòng Doãn Tử Liên đau đến mức phải nhắm chặt mắt, cảm giác trong lòng ngực hình như máu huyết đang nghịch chuyển lên.“Cũng không phải sao? Nàng cũng không yêu ta, chỉ đem tình cảm dành cho mẹ nàng đặt lên người ta, bằng không ta đối xử tốt với nàng như thế, nàng không thể nào không phát hiện được, rõ ràng như thế làm sao nàng lại không hiểu được? Thì ra…… chính là nàng giả vờ không hiểu.”
Theo cách nghĩ đó, tất cả đều hợp lý. Sự khôn khéo của nàng, làm sao có thể khiến cho hắn một lần rồi lại một lần ngu ngốc mất linh?
Thì ra nàng thật sự không phải không hiểu, mà là giả vờ không phát hiện. Về phần vì sao giả vờ? Là vì không muốn nhận ra, bởi vì nàng cũng không thương hắn……
Một mùi tanh ngọt vọt lên cổ họng, Doãn Tử Liên ngậm chặt môi, cảm giác ngực, ngực…… không chỗ nào là không đau.
Khuôn mặt nhỏ nhắn Hồng Tụ tái nhợt chảy xuống hai hàng nước mắt, cuối cùng khản giọng mở miệng,“Gia, ta chỉ là một đứa trẻ trong gia đình cùng khổ, cửa lớn của Doãn phủ này, ta nhất định sẽ không bước vào, xin cho ta bái tạ ơn chiếu cố của người trong suốt mười năm qua ở đây.”
Hắn hiểu lầm nàng, tất cả coi như là một giấc mộng nhưng cũng đủ để nàng nhớ đến cả đời.
Doãn Tử Liên không nhúc nhích nhìn người đang quỳ dập đầu trước mặt, nàng lau đi dòng lệ, cũng không quay đầu mà rời đi, hắn muốn gọi, lại không thể cất lên tiếng, con ngươi đen chảy ra dòng lệ nóng, bước chân lảo đảo đi trở về ngồi bên bàn, thần sắc ngẩn ngơ nhìn bức vẽ trên bàn.
Lúc đưa mắt nhìn lên, trong đầu tràn ngập hình bóng của nàng.
Nàng lúc tám tuổi nàng, nàng lúc chín tuổi…… nàng mười lăm tuổi…… Mà nàng mười tám tuổi, lại còn quyết tuyệt ra đi không ngoảnh đầu lại, dùng phương thức như vậy nói với hắn, nàng cũng không yêu hắn, không yêu hắn……
Doãn Tử Liên chậm rãi cong môi cười, khóe môi trào ra dòng máu đen, hắn nắm chặt bức tranh, vò lại, đột nhiên cất tiếng cười to, máu loãng không ngừng từ khóe miệng hắn nhỏ xuống.
Hồng Tụ bỏ chạy như bay, đi xuống lầu, còn chưa bước ra khỏi cổng, suýt nữa đâm đầu vào người khác.
“Ha, Hồng Tụ, muội chạy nhanh như vậy, là muốn đi đâu thế?”
Nàng giương mắt, là Liêm Trinh.“…… Không có việc gì.” Ngay cả lời cáo biệt nàng cũng không muốn nói, lách qua bên người hắn mà bỏ đi.
“Đợi chút, gia ở đâu?”
“Người ở thư phòng.” Dứt lời, nàng lách mình liền đi.
Liêm Trinh khó hiểu liếc nhìn nàng, quyết định tới tới thư phòng báo cho gia tin tức tốt trước, nhưng mà khi hắn vội vàng chạy nhanh vào thư phòng, chỉ thấy chủ tử đang gục trên bàn, vừa lướt mắt sang đã thấy một bãi máu ngay bên cạnh, sợ tới mức hắn vội vàng gọi to.
“Gia?! Người đâu đến đây, mau gọi đại phu!”
Hồng Tụ vốn đã chạy đến cổng khi nghe tiếng gọi thì dừng lại, vội bước trở về, mới bước vào thư phòng, liền thấy nam nhân đang ngất, miệng đầy máu tươi, lập tức giật mình nói không nên lời.
Ban đêm tuyết rơi, Doãn phủ hoàn toàn rối loạn, chỉ thấy đại phu không ngừng lắc đầu, sắc mặt trầm trọng.
“Đại phu, tình huống con ta như thế nào?” Doãn phu nhân khàn giọng truy hỏi.
“Phu nhân, tình trạng của đại thiếu gia vô cùng bất lợi, người…… phải chuẩn bị tâm lý.” Đại phu nói lời có ẩn ý sâu xa.
“Đừng…… Đừng nói như vậy, ta vừa mới mất chồng, ngươi như thế nào nhẫn tâm để cho ta lại mất đi con?” Doãn phu nhân gào khóc, nước mắt chảy xuống.
“Lão cũng không còn cách nào khác, lúc trước lão đã nói qua về thể chất đặc biệt của gia, hơn nữa không biết bị trúng độc gì, chỉ có thể thanh tâm quả dục sống qua ngày, phải tránh quá vui mừng hay bi phẫn, nhưng hôm nay vừa thấy liền biết là gia vì quá đau thương, hiện nay độc đã công tâm, làm thế nào mà cứu đây?”
Doãn phu nhân nghe vậy, cả người như mất hết hi vọng mà ngồi xuống bên giường, nhìn gương mặt không có chút máu của con, lại chậm rãi giương mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của Hồng Tụ đang đứng ở cạnh giường.
“Là ngươi!”
Bị tiếng thét giận dữ của bà làm hoảng sợ, Hồng Tụ hoàn hồn.“…… Phu nhân?”
“Cảm xúc của con ta không thể quá đau khổ hay vui mừng, ngươi sao lại không biết?!” Sự bi phẫn trong lòng Doãn phu nhân khó kiềm chế được.“Ngươi là nha hoàn đi theo nó hơn mười năm, làm sao ngươi không biết được?! Rốt cuộc là xảy ra chuyện tài trời gì khiến cho người phải làm thương tổn nó như vậy? Ngươi có biết làm như vậy cũng giống như ngươi là người giết nó hay không!”
Mới vừa rồi đã có người báo cáo sơ lược lại chuyện tranh chấp giữa hai người, Hồng Tụ chỉ nghe, nước mắt đọng lại trong đáy mắt, lại nói không nói ra nửa lời phản bác.
Là nàng, quả thật là nàng.
Nàng nhất thời tức giận cực điểm, đã quên gia không thể tức giận, chẳng những chỉ trích hắn, còn chọc giận hắn, thậm chí nói đi là đi, ngay cả hiểu lầm cũng không muốn nói cho rõ ràng.
Thấy hắn ngay cả ngất đi mà trong tay cũng nắm chặt bức tranh, có thể thấy được hắn có bao nhiêu buồn bực, tức giận nàng.
Hơn nữa, không ngờ tập tranh mà hắn không cho nàng chạm vào lại là tập tranh vẽ nàng, nàng vui vẻ đùa giỡn, nàng mỉm cười ngây ngô, nàng học đàn, nàng tập viết …… tất cả đều là nàng trong suốt mười năm qua, tất cả đều là hắn kiên nhẫn dạy dỗ, nàng lại nhất thời tức giận, lại nói ra vô số lời làm thương tổn hắn…… Người thật sự đáng chết, là nàng.
“Ngươi đi cho ta! Đi ngay bây giờ, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!” Doãn phu nhân mất đi lý trí mà thét to, không còn dáng vẻ dịu dàng nhẹ nhàng như lúc bình thường.
Edit: Nguyệt Viên
“Mẹ, trong chuyện này nhất định có vấn đề, mẹ đừng –”
“Câm mồm! Thiếu Trúc, mẹ không muốn nghe, con đuổi nàng ta đi đi, bảo nàng ta đi!”
Doãn Thiếu Trúc thấy thế, không khỏi thở dài.
“Phu nhân xin đừng tức giận, tôi có Duyên Mệnh Thảo mà gia đặc biệt bảo tôi đến Ôn Châu tìm, có lẽ có thể có công dụng.” Liêm Trinh vội vàng đưa cái sọt cho đại phu.“Đại phu, ông nhìn thuốc này xem phải sử dùng như thế nào?”
Đại phu nhanh chóng cầm lấy một gốc cây lên xem xét, mày càng nhíu chặt.“Đây quả thật là Duyên Mệnh Thảo, nhưng mà lão phu lại không biết nên sử dụng như thế nào.”
Nghe vậy, Liêm Trinh không khỏi hỏi Doãn Thiếu Trúc.“Có thể xin nhị gia liên lạc Tống đại nhân? Duyên Mệnh Thảo là đại nhân nhắc tới với gia, đại nhân nói có một đại phu biết cách sử dụng thuốc này, đại nhân đã liên hệ vị đại phu kia đến, nói không chừng đã đến thành Kim Lăng.”
Doãn Thiếu Trúc nghe vậy, đang muốn sai người đi thông báo, liền thấy Tống Nguyên Hi từ bên ngoài bước vào.
“Không cần tìm nữa, vị đại phu kia đang bị vây trong tuyết lớn ở Khai Phong, không tới kịp.” Hắn lộ ra nét mặt bình tĩnh.“Cũng không biết năm nay như thế nào mà gió tuyết mạnh đến dọa người, kênh đào cũng kết băng!”
Khi Thiếu Trúc phái người báo tin cho Tử Liên, hắn đang ở Lao Nguyệt Các thảo luận về tin tức vị đại phu kia chỉ sợ không tới kịp với Tử Liên, vốn tưởng rằng đợi một thời gian cũng không có gì đáng ngại, ai biết giờ phút này y lại bị tức đến khí huyết công tâm, cho dù đặc biệt bảo Liêm Trinh tìm Duyên Mệnh Thảo, cũng không có đại phu hướng dẫn cách điều phối phương thuốc!
Mọi người nghe vậy, hy vọng mới dấy lên lại tan biến nhanh chóng, sắc mặt ai cũng nghiêm trọng không thôi.
“Vậy…… Ta đi một chuyến đến phủ Tuyển Vương gia.” Hồi lâu, người mở miệng là Hồng Tụ.
Khi ánh mắt mọi người đều nhìn về phía nàng, Cừu Ngộ Xuân tựa ở ngoài cửa thấp giọng hỏi,“Con đi phủ Tuyển Vương gia làm gì?”
“Cha, sao cha lại đến đây?”
“Cả phủ này ầm ĩ thành như vậy, cha có thể không tỉnh sao?” Ông vừa ho vừa đi vào trong phòng, liếc nhìn người đang hôn mê trên giường, mày rậm khẽ nhếch.“Hắn trúng độc của Như Ý Thảo.”
Lời vừa ra khỏi miệng, đại phu lập tức kinh ngạc nhìn về phía ông.“Như Ý Thảo? Ông nói là Như Ý Thảo ở Tây Vực?”
“Có vài vị quan lớn trọng thần thích trồng loại Như Ý Thảo có nguồn gốc Tây Vực này ở trong nhà, chỉ vì loại hoa này giống như hoa tú cầu, lại có nhiều màu sắc, vô cùng xinh đẹp, nhưng mà rất ít người biết gốc cây Như Ý Thảo chứa đầy độc tính.”
“Cha, cha có biết cách giải độc không?”
“…… Không biết.”
“Làm sao cha không biết được?” Hồng Tụ giữa lấy cha, nhớ tới mới trước đây đúng là từng thấy loại hoa ấy ở tường vây quanh nhà của phủ đệ huyện thái gia, giống hệt như loại hoa trong phủ ở Tuyển Vương gia.“Không sao, ta có cách!”
Chu Trấn Bình từng nói rằng hắn có thuốc giải, mà trong phủ Tuyển Vương gia cũng trồng Như Ý Thảo, cho thấy năm đó người hạ độc rất có khả năng là hắn!
“Hồng Tụ, cô muốn đi đâu?” Tống Nguyên Hi nghi hoặc gọi giữ nàng lại.
“Ta muốn đi tìm Chu Trấn Bình lấy thuốc giải!” Dứt lời, nàng bước đi như bay.
Tống Nguyên Hi nhíu mày, lập tức chạy theo.
Cừu Ngộ Xuân vốn cũng muốn đuổi theo, đột nhiên nghe thấy tiếng rên nhỏ, không khỏi liếc mắt tìm kiếm, chỉ thấy nam nhân trên giường không biết đã mở mắt từ khi nào, cho dù bệnh đã nguy kịch, nhưng ánh mắt vẫn rõ ràng, có lực.
“…… Tụ nhi ở đâu?”
“Tử Liên, con đừng quan tâm nàng ta nữa, con cứ yên tâm dưỡng bệnh, không có chuyện gì, con sẽ không có chuyện gì!” Doãn phu nhân vừa thấy hắn tỉnh lại liền mừng rỡ vuốt má hắn.
“Mẹ, Tụ nhi ở đâu?” Hắn nhắm mắt lại, hơi tức giận.
Từ đầu đến cuối hắn vẫn lơ mơ, hồn phách gần như sắp rời khỏi thể xác, nhưng lại bởi vì vướng bận cô gái nhỏ kia, không bỏ nàng xuống được, mãi đến khi bên tai nghe được giọng nói của nàng, vừa nghe thấy nàng nói muốn tìm Chu Trấn Bình, khiến cho hắn lo sợ bỗng dưng mở hai mắt ra.
“Nàng……” Không dám làm cho hắn tức giận, Doãn phu nhân vội vàng nhìn về phía con trai thứ hai.
“Đại ca, nàng đi tìm Chu Trấn Bình, huynh đừng lo lắng, Tống đại nhân đã đi theo rồi.”
Doãn Tử Liên nghe vậy, cũng không biết lấy đâu ra sức lực, nhưng lại nhúc nhích được thân mình.“Chuẩn bị ngựa xe…… Ta muốn mang nàng trở về.” Sắc mặt hắn tái nhợt như quỷ, con ngươi đen ửng lên một vòng đỏ hồng.
“Tử Liên, con đừng như vậy, đừng làm cho mẹ lo lắng, xem như là mẹ cầu xin con, con hãy nghỉ ngơi cho tốt, ta lập tức phái người mang nàng ấy trở về.” Doãn phu nhân vội nói.
“Thiếu Trúc!” Doãn Tử Liên tức giận thét lên.
Doãn Thiếu Trúc chỉ có thể khẽ cắn môi.“Chuẩn bị ngựa xe!”
Cừu Ngộ Xuân đứng bên cạnh thu hết mọi chuyện vào trong đáy mắt, nhắm mắt lại, rời khỏi trước.
Hồng Tụ bước nhanh như sao băng, chạy vội trong đêm tuyết, nhẹ nhàng bay qua tường vây cao ngất quanh phủ Tuyển Vương gia, dời bước như gió, nhanh chóng tìm kiếm phòng ngủ của Chu Trấn Bình.
Nàng lòng nóng như lửa đốt, chân không hề dừng bước, từng bước từng bước tiến vào trong tìm kiếm, rốt cục trong lầu các phía đông, nghe thấy tiếng của hắn đang trò chuyện với người khác, nàng lập tức trốn ở phía sau cửa, một lúc lâu sau nghe thấy tiếng chân người rời khỏi, xác định người nọ đã đi xa, mới một cước đá văng ván cửa.
“Ai?!” Nằm ở trên giường Chu Trấn Bình lập tức ngồi dậy.
“Lấy thuốc giải ra đây.” Hồng Tụ đi về phía hắn, sắc mặt ngưng tụ sự lạnh lùng, tràn ngập lệ khí.
“…… Ta tưởng ai, thì ra là nàng.” Hắn cười, vẻ mặt kiêu ngạo.“Như thế nào, Doãn Tử Liên có phải sắp chết hay không, mới khiến cho nàng tới tìm ta?”
“Hãy bớt sàm ngôn đi, lấy thuốc giải ra!” Nàng bay về phía trước, lúc hắn không kịp phòng bị, lách mình đến sau lưng hắn không chế vị trí mạch máu trên cổ hắn, bóp rất chặt.“ Nếu ngươi không giao thuốc giải ra, ta sẽ giết ngươi!”
Chu Trấn Bình trừng mắt, muốn mở miệng nói lại nói không được, cũng không cách nào hô hấp, chỉ có thể vung hai tay lung tung.
Hồng Tụ thấy thế, khôn ngoan giảm một chút lực.“Nói, thuốc giải ở đâu?!” Đây là cơ hội cuối cùng của gia, nàng không thể không nắm bắt!
“Nếu nàng giết ta, cũng biết là toàn bộ Doãn phủ đều phải chôn cùng?” Chu Trấn Bình khàn tiếng quát.
“Ta đã không phải nha hoàn của Doãn phủ, sẽ không liên lụy Doãn phủ.” Gia đang sống chết trước mắt, suy nghĩ của nàng vô cùng rõ ràng.
“Cho dù như thế, nếu ta chết, làm sao nàng tìm được thuốc giải?”
“……Rốt cuộc ngươi có giao thuốc giải cho ta hay không?”
“Nàng có thể giết ta, nhưng nàng sẽ không cứu được Doãn Tử Liên.” Nghe ra được sự do dự trong lời nói của nàng, Chu Trấn Bình cười đến cực kỳ cuồng vọng.
Nàng tức giận trừng hắn.“Rốt cuộc ngươi muốn ta làm như thế nào mới chịu đưa thuốc giải cho ta?!”
“Đơn giản, đem thân của nàng cho ta.”
Hồng Tụ hạ tầm mắt suy nghĩ.“Thật sự?”
“Đương nhiên!”
“Đưa thuốc giải cho ta trước.”
“Thuốc giải trong ngăn kéo thứ nhất ở cái tủ bên phải.”
Nàng đề phòng nhìn hắn, buông hắn ra nhanh chóng đến bên cái tủ, kéo ngăn kéo ra, quả thực nhìn thấy bên trong có một bình thuốc nhỏ.
“Làm sao ta biết đây có phải là thuốc giải hay không?” Nàng mở nút lọ ra ngửi, nhưng không cách nào xác định rốt cuộc có phải là thuốc giải hay không.
“Nàng không tin ta thì cũng không có cách nào.”
Hồng Tụ trừng mắt nhìn hắn, xoay người muốn đi, lại nghe hắn nói —
“Sớm biết rằng nàng sẽ dùng chiêu này, thuốc giải thật sự ở đây, ta làm sao có thể tùy tiện đặt nó ở nơi đó được chứ?”
Quay đầu nhìn lại, thấy hắn đứng lên khỏi giường lấy ra một chiếc hộp quét sơn màu đen từ trong bức tường, từ trong đó cầm lên một lọ thuốc.
“Đây mới là thuốc giải.” Hắn đắc ý dương dương tự đắc cười to.
Bàn tay nàng nắm chặt, muốn tiến lên chém giết, đã thấy hắn giả vờ muốn mở nút lọ ra.“Nếu nàng dám tiến lại gần, ta liền đổ thuốc giải đi!”
“Ngươi!”
“Cở quần áo ra.”
Chu Trấn Bình cuồng vọng ra lệnh.
Hồng Tụ trừng mắt nhìn hắn, thấy hắn mở nút lọ thuốc, làm bộ như muốn đổ thuốc ra, nàng không khỏi cắn răng hỏi:“Ta đem thân mình cho ngươi, ngươi sẽ cho ta thuốc giải?”
“Đương nhiên.”
Hạ mi mắt, nàng lạnh lùng nói:“Tốt nhất ngươi nói phải biết giữ lời, nếu không ta thật sự sẽ giết ngươi.”
“Chậc chậc chậc, đáng sợ, thì ra đây mới thật sự là gương mặt thật của nàng.” Đôi mắt sắc của Chu Trấn Bình nhìn chằm chằm nàng.“Nhìn như thanh tú dịu dàng biết lễ, trên thực tế cũng là một cây gai quấn trong lớp bao bộc, nhưng mà rất hợp khẩu vị của ta.” Nghĩ đến chuyện nàng chui đầu vào lưới, lòng hắn liền cảm thấy vui sướng.
“Hừ, cũng không phải sao? Giống như ngươi ỷ vào người cha Vương gia của ngươi nên đố kỵ người khác mà chẳng ngại gì giở trò hạ độc, căn bản không chỉ là gai nhọn, mà là độc dược!” Nàng nói xong, phẫn hận trừng hắn, cởi bỏ nút áo.
Xâu chuỗi lại những gì nghe được, nàng cơ hồ chắc chắc hắn chính là hung thủ hạ độc gia năm đó.
Sắc mặt Chu Trấn Bình biến đổi.“Đúng, nàng nói cực kỳ đúng, ta chính là bất mãn có kẻ chắn trước mắt ta, tranh đoạt hết phong thái của ta. Cùng lắm cũng chỉ là con một phú thương, hắn tính là cái gì chứ? Hạ độc hắn, chẳng qua là chút chuyện nhỏ mà thôi.”
Nghe thấy cuối cùng hắn đã nói ra sự thật, Hồng Tụ lại tức giận không chịu nổi.“Ở trong mắt ngươi, một chút vương pháp cũng không có sao?”
“Vương pháp thì tính là cái gì chứ? Chờ cha ta chết, ta chính là người thừa kế chức Vương gia, lời nói của ta chính là vương pháp, chuyện ta làm chính là vương pháp, ai dám xen vào?!”
“Vậy cũng phải xem ngươi có lên làm Vương gia hay không mới tính!”
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gầm tức giận, rồi sau đó từng đợt tiếng bước chân tiến vào, Hồng Tụ kinh ngạc quay đầu, liền thấy Tống Nguyên Hi mang theo một đám quan binh đến.