Điều duy nhất mà Charles Van Alen yêu thích ở mẹ - người mẹ trong kiếp này của mình, bà Cordelia, là người duy nhất trong đời không gọi anh bằng cái tên hiệu ngớ ngẩn kia.
- Charles này, mẹ có cảm giác là hôm nay em con sẽ đến đây cùng chúng ta - Bà nói khi đang rót trà cho anh.
Hôm nay là ngày lễ Cha Mẹ, cả trường học đều vắng tanh vì những người tài trợ cho toàn bộ khu trường - những người đang trả các khoản phí cao cắt cổ cho trường đã tới thăm con cái của mình và đưa chúng đi ăn uống ở những nhà hàng đắt tiền trong thành phố. Cordelia cũng đã tới thành phố ngay lúc bắt đầu giờ chiều và đón Charles tới uống trà ở trong một khách sạn sang nhất ở đó.
Anh ngả người trong chiếc ghế với vẻ chẳng dễ chịu gì. Tại sao phụ nữ cứ phải tuân theo cái lệ ngớ ngẩn này nhỉ?
- Con đã viết giấy để lại cho cô ấy để nhắc chuyện này. Nhưng gần đây cô ấy... không rảnh.
- Thật thế sao? - Cordelia mím môi. Bà nhỏ bé và trông như một chú chim vậy; nhưng bà có cái lưỡi sắc bén; và mặc đù bà đã mất vị thế của mình trong Hội Kín nhưng vẫn còn có đủ sức mạnh cũng như quyền hành để được chỉ định nuôi dưỡng anh trong chu kỳ này - Nói ta nghe xem Allegra của chúng ta có gì mà bận bịu thế.
Charles quắc mắt lên.
- Cô ấy có bạn trai mới... - một kẻ mà cô ấy có thể biến thành thân cận.
Anh sẽ chẳng bao giờ chịu thừa nhận cảm giác ghen tị của mình đối với một Máu Đỏ cả, nhưng anh cũng không thể chịu dựng cái cảm giác ấy thêm nữa. Đầu tiên là cái vẻ lạnh lùng, phớt lờ của cô ấy, giờ thì cái vẻ chán ghét không thể nhầm lần được. Allegra đang dần trượt xa khỏi anh mà anh lại không hiểu tại sao. Anh muốn giữ cô nhưng vô vọng. Đó là điều duy nhất mà anh muốn.
Nhưng có vẻ như Allegra muốn điều hoàn toàn ngược lại. Để em yên. Không phải ở đây. Đi đi. Bây giờ thì đó là những từ duy nhất mà cô ấy nói với anh. Anh không thể chịu đựng nổi. Cứ như thể là cô ấy thù ghét anh lắm ấy. Nhưng tại sao chứ? Anh đã làm gì để cô ấy phải ghét nào? Anh chẳng làm gì cả, ngoài yêu thương cô. Anh không muốn thừa nhận với Cordelia rằng mình không hề biết cô đang dành mấy ngày nghỉ cuối tuần ở đâu, rằng anh không biết cô đang ở đâu và anh thật là tệ hại nếu phải dùng đến glom để tìm ra cô ấy. Allegra là trái tim của anh. Cô ấy nên đến bên anh. Cô ấy nên cảm thấy muốn ở bên anh. Nhưng rốt cục cô ấy lại chẳng làm gì cả. Hơn thế cô ấy còn tỏ rõ điều đó cho anh thấy nữa.
- Đó chỉ là sự si mê chốc lát thôi. Chỉ là say máu thôi mà. Không có gì đáng lo đâu - Cordelia trấn an anh - Con nên để nó như thế. Nó cũng đã có một khoảng thời gian khó khăn mà.
Charles hiểu điều mẹ mình ngụ ý - đó là Gabrielle cần có thời gian để hàn gắn. Mặc dù chuyện ở Florence đã chẳng còn gì ngoài một ký ức xa xôi, nhưng nỗi đau từ sự việc ấy - hành động khủng khiếp mà anh đã làm - tất nhiên Lawrence là người có lỗi - vẫn còn dai dẳng. Giờ cũng đã gần năm trăm năm rồi còn gì. Chẳng lẽ cô ấy sẽ không bao giờ như trước nữa hay sao? Cô ấy còn chẳng biết toàn bộ sự thật nữa cơ mà.
- Con càng cô siết chặt thì nó lại càng thấy lúng túng. Tốt nhất là để con bé tự quyết định. Nó sẽ chọn con.
- Nhưng lần này có cái gì đó khác trước mẹ ạ - Cậu vừa khuấy tách trà vừa có vẻ nghi ngờ - Con sợ rằng... cô ấy có thể thật sự yêu người này.
- Không đời nào. Thằng bé đó là con người mà. Như thế có nghĩa là chẳng là gì cả. Con cũng biết điều đó mà - Cordelia tranh luận - Đó chỉ là vui đùa chốc lát thôi. Con bé sẽ quay lại với con. Nó luôn làm thế. Hãy tin ta về chuyện này Charles ạ. Con cần phải để mọi chuyện được tự nhiên. Đừng can thiệp vào, vì nó chỉ làm cho hai đứa con trở nên xa cách hơn thôi. Ngay lúc này Allegra cần được tự do.
- Con cũng hy vọng là mẹ nói đúng - Charles nói vẻ u sầu - Từ giờ con sẽ tránh sang một bên. Nhưng nếu mẹ sai, con sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ.
Điều duy nhất mà Charles Van Alen yêu thích ở mẹ - người mẹ trong kiếp này của mình, bà Cordelia, là người duy nhất trong đời không gọi anh bằng cái tên hiệu ngớ ngẩn kia.
- Charles này, mẹ có cảm giác là hôm nay em con sẽ đến đây cùng chúng ta - Bà nói khi đang rót trà cho anh.
Hôm nay là ngày lễ Cha Mẹ, cả trường học đều vắng tanh vì những người tài trợ cho toàn bộ khu trường - những người đang trả các khoản phí cao cắt cổ cho trường đã tới thăm con cái của mình và đưa chúng đi ăn uống ở những nhà hàng đắt tiền trong thành phố. Cordelia cũng đã tới thành phố ngay lúc bắt đầu giờ chiều và đón Charles tới uống trà ở trong một khách sạn sang nhất ở đó.
Anh ngả người trong chiếc ghế với vẻ chẳng dễ chịu gì. Tại sao phụ nữ cứ phải tuân theo cái lệ ngớ ngẩn này nhỉ?
- Con đã viết giấy để lại cho cô ấy để nhắc chuyện này. Nhưng gần đây cô ấy... không rảnh.
- Thật thế sao? - Cordelia mím môi. Bà nhỏ bé và trông như một chú chim vậy; nhưng bà có cái lưỡi sắc bén; và mặc đù bà đã mất vị thế của mình trong Hội Kín nhưng vẫn còn có đủ sức mạnh cũng như quyền hành để được chỉ định nuôi dưỡng anh trong chu kỳ này - Nói ta nghe xem Allegra của chúng ta có gì mà bận bịu thế.
Charles quắc mắt lên.
- Cô ấy có bạn trai mới... - một kẻ mà cô ấy có thể biến thành thân cận.
Anh sẽ chẳng bao giờ chịu thừa nhận cảm giác ghen tị của mình đối với một Máu Đỏ cả, nhưng anh cũng không thể chịu dựng cái cảm giác ấy thêm nữa. Đầu tiên là cái vẻ lạnh lùng, phớt lờ của cô ấy, giờ thì cái vẻ chán ghét không thể nhầm lần được. Allegra đang dần trượt xa khỏi anh mà anh lại không hiểu tại sao. Anh muốn giữ cô nhưng vô vọng. Đó là điều duy nhất mà anh muốn.
Nhưng có vẻ như Allegra muốn điều hoàn toàn ngược lại. Để em yên. Không phải ở đây. Đi đi. Bây giờ thì đó là những từ duy nhất mà cô ấy nói với anh. Anh không thể chịu đựng nổi. Cứ như thể là cô ấy thù ghét anh lắm ấy. Nhưng tại sao chứ? Anh đã làm gì để cô ấy phải ghét nào? Anh chẳng làm gì cả, ngoài yêu thương cô. Anh không muốn thừa nhận với Cordelia rằng mình không hề biết cô đang dành mấy ngày nghỉ cuối tuần ở đâu, rằng anh không biết cô đang ở đâu và anh thật là tệ hại nếu phải dùng đến glom để tìm ra cô ấy. Allegra là trái tim của anh. Cô ấy nên đến bên anh. Cô ấy nên cảm thấy muốn ở bên anh. Nhưng rốt cục cô ấy lại chẳng làm gì cả. Hơn thế cô ấy còn tỏ rõ điều đó cho anh thấy nữa.
- Đó chỉ là sự si mê chốc lát thôi. Chỉ là say máu thôi mà. Không có gì đáng lo đâu - Cordelia trấn an anh - Con nên để nó như thế. Nó cũng đã có một khoảng thời gian khó khăn mà.
Charles hiểu điều mẹ mình ngụ ý - đó là Gabrielle cần có thời gian để hàn gắn. Mặc dù chuyện ở Florence đã chẳng còn gì ngoài một ký ức xa xôi, nhưng nỗi đau từ sự việc ấy - hành động khủng khiếp mà anh đã làm - tất nhiên Lawrence là người có lỗi - vẫn còn dai dẳng. Giờ cũng đã gần năm trăm năm rồi còn gì. Chẳng lẽ cô ấy sẽ không bao giờ như trước nữa hay sao? Cô ấy còn chẳng biết toàn bộ sự thật nữa cơ mà.
- Con càng cô siết chặt thì nó lại càng thấy lúng túng. Tốt nhất là để con bé tự quyết định. Nó sẽ chọn con.
- Nhưng lần này có cái gì đó khác trước mẹ ạ - Cậu vừa khuấy tách trà vừa có vẻ nghi ngờ - Con sợ rằng... cô ấy có thể thật sự yêu người này.
- Không đời nào. Thằng bé đó là con người mà. Như thế có nghĩa là chẳng là gì cả. Con cũng biết điều đó mà - Cordelia tranh luận - Đó chỉ là vui đùa chốc lát thôi. Con bé sẽ quay lại với con. Nó luôn làm thế. Hãy tin ta về chuyện này Charles ạ. Con cần phải để mọi chuyện được tự nhiên. Đừng can thiệp vào, vì nó chỉ làm cho hai đứa con trở nên xa cách hơn thôi. Ngay lúc này Allegra cần được tự do.
- Con cũng hy vọng là mẹ nói đúng - Charles nói vẻ u sầu - Từ giờ con sẽ tránh sang một bên. Nhưng nếu mẹ sai, con sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ.