Schuyler chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mình làm cô dâu như thế nào cả, thế nên cô rất ngạc nhiên khi thấy mình là tâm điểm của sự chú ý trong một hiệu váy sang trọng mà cô ghé vào sáng hôm đó. Nếu lúc đầu cô cảm thấy hơi lạc lõng giữa cửa hiệu yên tĩnh với những ngọn đèn câm lặng và nền nhà cẩm thạch lạnh lẽo thì ngay sau đó những người bán hàng thân thiện đã làm cô thấy thực sự thư giãn. Họ còn háo hức và sẵn sàng giúp cô hơn nữa khi cô nói cho họ biết thứ mình đang kiếm tìm. Ai cũng thích đám cưới, mà Florence lại là một trong những nơi lãng mạn nhất trên thế giới để tổ chức đám cưới.
Họ mới chỉ ở trong thành phố được vài ngày nhưng Schuyler đã rõ đường đi lối về bằng cách dùng ngọn tháp cẩm thạch của nhà thờ Duomo và những nhịp cầu Ponte Vecchio như cái la bàn giúp cô định vị được mình đang ở chỗ nào trong thành phố. Cô thấy như mình bước vào một bộ phim vậy. Florence không chỉ đẹp mà còn rất lãng mạn với những khung cảnh hùng vĩ kết hợp với những lối đi uốn lượn và vì lúc này đang là tháng mười một, nên những con phố ngoằn ngoèo khá lạnh lẽo và gần như hoàn toàn vắng những vị khách du lịch yêu thích nghệ thuật. Điều đó mang lại cho nó không khí hơi u sầu.
Suốt cả tuần Jack tỏ ra rất bí ẩn và ít nói. Sáng hôm đó anh đã vội đi mà không nói cho cô biết là đi đâu. Schuyler cứ để cho anh giữ bí mật của mình, cô cũng có điều ngạc nhiên của riêng mình để dành cho anh. Dù cho đám cưới của họ chỉ là một buổi lễ đơn giản, khác xa một trời một vực với đám cưới tại nhà thờ lớn Saint John - một buổi lễ thiêng liêng tại thành phố New York mà Mimi đã lên kế hoạch nhưng Schuyler vẫn có những cảm xúc rất mãnh liệt và mong muốn làm cho nó trở nên đặc biệt. Cô không thể đính hôn với một bộ váy đính hôn thông thường được. Tài khoản ngân hàng của cô không thể đụng đến được vì Ủy Ban sẽ biết. Nhưng Jack sẽ chẳng tiếc tay chi khoản tiền mua váy cho cô. Cô biết điều đó.
- Chiếc váy mơ ước của cô như thế nào? - Cô bán hàng hỏi bằng thứ giọng Italia kiểu cách. Cô ta liếc nhìn vẻ ngoài của Schuyler với ánh mắt xét đoán - đôi giầy cũ từ thuở nào tới giờ, chiếc quần jeans bạc màu và chiếc áo Oxford nhăn nhúm kiểu của đàn ông - Lãng mạn? cổ điển? Hay Bohemian? Hay khêu gợi?
Chẳng chờ cô đáp lời, bà chủ hiệu liền búng tay ra hiệu và ngay lập tức một đội quân nối tiếp nhau đưa vào phòng thay đồ những chiếc váy cưới tuvệt đẹp, cái sau lại đẹp và kiểu cách hơn cái trước.
Hồi còn bé, Schuyler chưa bao giờ có những giấc mơ về đám cưới của mình, cũng chưa bao giờ tưởng tượng ra những thứ lãng mạn mà trong đó cô thề nguyền với cô bạn gái, giả vờ là chú rể. Những đám cưới cần có sự chuẩn bị kỹ lưỡng và lên kế hoạch cẩn thận. Đó là một ngày hứa hẹn, biến một cô gái thành một nàng công chúa mà Schuyler lại chẳng bao giờ có tham vọng hoàng gia cả.
Cô thử chiếc váy đầu tiên - một chiếc váy có đuôi dài ba mét được thêu tay rất kỳ công. Lúc nhìn mình trong gương cô nhớ lại tất cả những lễ đính hôn ở vùng Upper East Side mà bà ngoại đã đưa cô tới. Chúng lúc nào cũng giống nhau: những cô dâu xinh đẹp như búp bê, trong bộ váy dài lê thê, còn những chú rể thì như có thể đổi cho nhau được với bộ dạng bảnh bao, tự tin trong bộ vét và cà vạt.
Lúc này cô nhận thấy buổi lễ ấy chẳng có gì khác những lễ kết hôn của Máu Đỏ bình thường cả - đều là những bài diễn thuyết dài dằng dặc rồi bài đọc trích từ bức thư đầu tiên của thánh Paul gửi các tín hữu thành Corinth (yêu là kiên nhẫn, là tha thứ, đám cưới thì thật buồn chán), rồi còn cùng nhau thề ước, trao nhẫn cho nhau. Sau đó nếu gia đình vẫn còn làm theo cách thức cổ xưa của Hội thì bữa tiệc chiêu đãi sẽ rất trang nhã và hạn chế, đám người thanh lịch ấy sẽ cùng nhau nhảy đôi trong tiếng nhạc của dàn nhạc giao hưởng Lester Lanin. Còn nếu họ theo phong cách của Hội Kín hiện đại thì các bữa tiệc sẽ rất sôi động và phô trương với những ca sĩ tới từ hộp đêm và cả đám quay phim ghi hình toàn bộ đám đông lộng lẫy, lóa mắt ấy.
- Không. Cái này quá cầu kỳ so với cô, tiểu thư ạ - cô chủ hàng nhận xét rồi đưa cho cô một chiếc váy khác. Cái này đơn giản và trắng tinh. Nhưng khi Schuyler mặc chiếc váy vào, cô cảm thấy mình không còn là mình nữa mà là một người khác hoàn toàn. Mà vào ngày đính hôn, hơn tất cả mọi điều, cô muốn mình là chính mình, chỉ có điều đẹp hơn một chút thôi.
Cũng giống như nhiều cô gái khác, cô cũng thừa nhận rằng một ngày nào đó - trong tương lai - mình sẽ kết hôn - với một ai đó. Chẳng phải mọi người đều kết hôn đấy sao? Nhưng việc đó chưa bao giờ làm thành một khao khát hay ý định hay tâm huyết thực sự của cô. Điều đầu tiên là cô còn quá trẻ. Cô mới bước sang tuổi mười bảy chứ mấy. Nhưng đây cũng không phải một lễ đính hôn bình thường và lần này cũng hoàn toàn lạ lẫm. Phần lớn các lần cô đều dâng hiến trái tim của mình cho một chàng trai phi thường.
Jack Force còn hơn cả những điều mà cô dám mong ước và anh còn tốt đẹp hơn cả một giấc mơ hay sự tưởng tượng vì anh ấy rất thật. Anh ấy không hoàn hảo, tính khí thất thường, đôi khi xa cách, cùng với đó là sự hấp tấp cũng như nóng nảy - đó là một phần trong bản chất bóng tối của anh. Nhưng cô vẫn thấy yêu anh, còn yêu anh hơn nhiều so với cô nghĩ. Anh ấy không hoàn hảo nhưng đối với cô anh thật hoàn hảo.
Schuyler để mấy cô bán hàng nhiệt tình giúp mình thử chiếc váy khác. Cái này không có quai đeo và có một hàng cúc nhỏ xíu chạy dọc sau lưng váy. Khi những ngón tay lanh lẹ lướt trên váy để cài các khuy vào với nhau thì cô đứng ngầm nghĩ về việc lời cầu hôn của Jack đáng kinh ngạc như thế nào dù cô đã rất mong chờ nó. Cô đã không chuẩn bị gì vì nó xảy đến quá sớm, nhưng cô hiểu được sự khẩn cấp của hoàn cảnh. Họ đã có khoảng thời gian ít ỏi quý báu ở bên nhau. Vài ngày nữa thôi anh sẽ quay về New York để đối mặt với số phận của mình và rồi sau đó cô sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa. Cô cố gắng không nhấn sâu thêm nỗi sợ hãi của mình để có thể tập trung cho những khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi mà họ còn có được với nhau trước khi lại xa rời nhau.
Còn về chuyện đính ước, họ đã quyết định giấu bí mật, không cho hội Petruvian ở tu viện biết. Họ không biết mấy vị tu sĩ ấy có đáng tin cậy hay không, hơn nữa đó cũng không phải sự kiện họ muốn chia sẻ với những người lạ. Schuyler chỉ hơi lờ mờ biết được một chút về kế hoạch của Jack. Anh có nhắc tơi vài điều về một ngôi nhà thờ cũ ở một góc khuất nẻo trong thành phố và một buổi lễ tổ chức dưới ánh nến. Đó là tất cả những gì cô biết, ngoại trừ việc sẽ chẳng có thời gian nào hay địa điểm nào tốt hơn cho họ vào thời điểm này. Đó là tất cả những gì họ có.
- Tuyệt vời! - Cả nhóm bán hàng cùng đồng thanh khi Schuyler xoay người ngắm mình trong gương. Chiếc váy dài ôm gọn lấy thân hình cô và nó vô cùng lộng lẫy.
Tuy vậy, cô vẫn thấy có gì đó không ổn. Cô thấy nó trịnh trọng quá mức thế nào ấy. Cô buồn bã lắc đầu. Cô cám ơn, ôm chào những người bán hàng rồi ra khỏi cửa hàng với tay không.
Schuyler ghé vào vài cửa hiệu váy trên quảng trường nữa nhưng cũng không chọn được cái nào. Những chiếc váy đều đính cườm nhiều quá, hoặc quá kềnh càng, quá bó hoặc quá lộ liễu. Cô muốn cái gì đó đơn giản, sạch sẽ - một chiếc váy hứa hẹn những khởi đầu mới mẻ, tươi sáng và cũng có chút gì cho thấy vẻ kiên quyết, không nhượng bộ. Cô đã định sẽ ngừng cuộc kiếm tìm lại - chắc là Jack sẽ chẳng bận tâm chuyện cô mặc gì đâu mà... phải không nhỉ? Cô có thể mặc những thứ mà cô sẵn có không? - có thể là chiếc váy đầm mùa hè màu trắng bằng vải cotton của cô chẳng hạn - rồi cô tìm thấy một hiệu vải nhỏ nằm trong một ngõ tối lờ mờ gần cầu Ponte Vecchio.
Người bán hàng đã lớn tuổi mỉm cười chào.
- Tôi có thể giúp gì cho cô, thưa tiểu thư?
- Tôi có thể xem cái đó được không? Cái nằm trên giá cao nhất đằng kia kìa? - Schuyler hỏi và chỉ tay vào một súc vải - thứ đã thu hút cô ngay khi cô vừa bước vào cửa hàng.
Người phụ nữ lớn tuổi gật đầu rồi trèo lên chiếc thang cọt kẹt lấy súc vải xuống. Bà đặt nó trên mặt quầy rồi chầm chậm mở tấm vải ra và bảo.
- Đây là loại vải Venice rất hiếm có, được các thợ thủ công Como làm ra theo đúng cách làm từ hồi thế kỷ mười ba đấy.
- Nó thật đẹp - Schuyler thì thầm. Cô chạm vào nó với vẻ tôn kính. Đó là thứ lụa tốt, mềm và nhẹ như tơ. Cô đã nghĩ là mình sẽ mặc đồ màu trắng. Cô cũng không đến nỗi đi ngược quá với mọi người đến nỗi cho rằng mình sẽ mặc thứ gì khác. Nhưng mảnh vải cô vừa chọn lại có ánh xanh nhạt. Nhìn bằng mắt thường thì nó có màu ngà, nhưng ngay khi ta nhìn gần hơn ta có thể thấy thấp thoáng ánh xanh thẳm bên dưới lớp màu đó.
Hattie đã dạy cô một chút về chuyện may vá và ngay lúc nhìn thấy mảnh vải Schuyler đã biết được rằng đó chính là thứ cô đã kiếm tìm suốt cả ngày nay. Cô trả tiền cho tấm vải mà trống ngực cứ đập loạn lên, má ửng đỏ vì thích thú với công việc mà cô sắp làm. Lúc cô quay về chỗ ở của mình, Jack vẫn chưa về. Cô mượn kim chỉ từ kho dự trữ rồi bắt tay vào công việc. Đầu tiên cô cắt tấm vải theo mô hình trước: chiếc váy sẽ để lộ vai, theo phong cách của người nông dân, sau đó sẽ được xếp nếp và đổ xuống sàn. Đó là tất cả.
Lúc khâu chiếc váy, cô khâu vào đó tất cả những mơ ước, những giấc mơ của mình, kết vào từng đường chỉ máu và tình yêu của cô. Cô có cảm giác sung sướng chen lẫn đề phòng. Đây không phải lần đầu tiên Schuyler cảm thấy băn khoăn về việc sao mình có thể may mắn đến vậy.
Lúc hoàn thành chiếc váy các ngón tay của cô tê dại đi và cánh tay thì mỏi rã. Màn đêm đã buông xuống nhưng Jack vẫn chưa quay về. cô cởi quần áo và thử chiếc váy vào. Lớp lụa cô cảm giác mát và mềm như nước. Cô nhìn hình ảnh mình trong gương, hơi bối rối và lo lắng về điều cô có thể thấy. Sẽ thế nào nếu cô đã chọn nhầm chứ? Nếu Jack không thích nó thì sao? Nhỡ nó không hợp với cô thì sao?
Nhưng không. Cô chẳng có gì phải lo lắng cả. Gam màu xanh ẩn chứa trong lớp vải làm cho đôi mắt xanh của cô sáng ngời hơn. Chiếc váy buông rũ thật đẹp dưới đôi vai trần của cô và cô quyết định là mình sẽ để xõa tóc.
Đó là lần đầu tiên Schuyler hiểu rằng mình thật sự sắp thành cô dâu. Cô lấy tay che miệng cố giấu đi nụ cười. Nhưng hạnh phúc trong cô thật quá nhiều. Nó như đang sôi sục trong ngươi cô và cô quay vòng trước gương, vừa xoay người vừa cười hạnh phúc.
Tiếng bước chân bên ngoài làm cô ngưng lại. Jack. Anh ấy đã về. Cô vội cởi chiếc váy đính hôn của mình ra và cẩn thận treo lên tủ rồi mặc lại bộ đồ cũ ban nãy. Cô không tin vào những câu chuyện của mấy cô vợ già, nhưng cô cũng không muốn anh nhìn thấy mình trong váy cưới cho đến khi họ đính hôn. Có lẽ cô cũng hơi mê tín rồi.
Schuyler chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mình làm cô dâu như thế nào cả, thế nên cô rất ngạc nhiên khi thấy mình là tâm điểm của sự chú ý trong một hiệu váy sang trọng mà cô ghé vào sáng hôm đó. Nếu lúc đầu cô cảm thấy hơi lạc lõng giữa cửa hiệu yên tĩnh với những ngọn đèn câm lặng và nền nhà cẩm thạch lạnh lẽo thì ngay sau đó những người bán hàng thân thiện đã làm cô thấy thực sự thư giãn. Họ còn háo hức và sẵn sàng giúp cô hơn nữa khi cô nói cho họ biết thứ mình đang kiếm tìm. Ai cũng thích đám cưới, mà Florence lại là một trong những nơi lãng mạn nhất trên thế giới để tổ chức đám cưới.
Họ mới chỉ ở trong thành phố được vài ngày nhưng Schuyler đã rõ đường đi lối về bằng cách dùng ngọn tháp cẩm thạch của nhà thờ Duomo và những nhịp cầu Ponte Vecchio như cái la bàn giúp cô định vị được mình đang ở chỗ nào trong thành phố. Cô thấy như mình bước vào một bộ phim vậy. Florence không chỉ đẹp mà còn rất lãng mạn với những khung cảnh hùng vĩ kết hợp với những lối đi uốn lượn và vì lúc này đang là tháng mười một, nên những con phố ngoằn ngoèo khá lạnh lẽo và gần như hoàn toàn vắng những vị khách du lịch yêu thích nghệ thuật. Điều đó mang lại cho nó không khí hơi u sầu.
Suốt cả tuần Jack tỏ ra rất bí ẩn và ít nói. Sáng hôm đó anh đã vội đi mà không nói cho cô biết là đi đâu. Schuyler cứ để cho anh giữ bí mật của mình, cô cũng có điều ngạc nhiên của riêng mình để dành cho anh. Dù cho đám cưới của họ chỉ là một buổi lễ đơn giản, khác xa một trời một vực với đám cưới tại nhà thờ lớn Saint John - một buổi lễ thiêng liêng tại thành phố New York mà Mimi đã lên kế hoạch nhưng Schuyler vẫn có những cảm xúc rất mãnh liệt và mong muốn làm cho nó trở nên đặc biệt. Cô không thể đính hôn với một bộ váy đính hôn thông thường được. Tài khoản ngân hàng của cô không thể đụng đến được vì Ủy Ban sẽ biết. Nhưng Jack sẽ chẳng tiếc tay chi khoản tiền mua váy cho cô. Cô biết điều đó.
- Chiếc váy mơ ước của cô như thế nào? - Cô bán hàng hỏi bằng thứ giọng Italia kiểu cách. Cô ta liếc nhìn vẻ ngoài của Schuyler với ánh mắt xét đoán - đôi giầy cũ từ thuở nào tới giờ, chiếc quần jeans bạc màu và chiếc áo Oxford nhăn nhúm kiểu của đàn ông - Lãng mạn? cổ điển? Hay Bohemian? Hay khêu gợi?
Chẳng chờ cô đáp lời, bà chủ hiệu liền búng tay ra hiệu và ngay lập tức một đội quân nối tiếp nhau đưa vào phòng thay đồ những chiếc váy cưới tuvệt đẹp, cái sau lại đẹp và kiểu cách hơn cái trước.
Hồi còn bé, Schuyler chưa bao giờ có những giấc mơ về đám cưới của mình, cũng chưa bao giờ tưởng tượng ra những thứ lãng mạn mà trong đó cô thề nguyền với cô bạn gái, giả vờ là chú rể. Những đám cưới cần có sự chuẩn bị kỹ lưỡng và lên kế hoạch cẩn thận. Đó là một ngày hứa hẹn, biến một cô gái thành một nàng công chúa mà Schuyler lại chẳng bao giờ có tham vọng hoàng gia cả.
Cô thử chiếc váy đầu tiên - một chiếc váy có đuôi dài ba mét được thêu tay rất kỳ công. Lúc nhìn mình trong gương cô nhớ lại tất cả những lễ đính hôn ở vùng Upper East Side mà bà ngoại đã đưa cô tới. Chúng lúc nào cũng giống nhau: những cô dâu xinh đẹp như búp bê, trong bộ váy dài lê thê, còn những chú rể thì như có thể đổi cho nhau được với bộ dạng bảnh bao, tự tin trong bộ vét và cà vạt.
Lúc này cô nhận thấy buổi lễ ấy chẳng có gì khác những lễ kết hôn của Máu Đỏ bình thường cả - đều là những bài diễn thuyết dài dằng dặc rồi bài đọc trích từ bức thư đầu tiên của thánh Paul gửi các tín hữu thành Corinth (yêu là kiên nhẫn, là tha thứ, đám cưới thì thật buồn chán), rồi còn cùng nhau thề ước, trao nhẫn cho nhau. Sau đó nếu gia đình vẫn còn làm theo cách thức cổ xưa của Hội thì bữa tiệc chiêu đãi sẽ rất trang nhã và hạn chế, đám người thanh lịch ấy sẽ cùng nhau nhảy đôi trong tiếng nhạc của dàn nhạc giao hưởng Lester Lanin. Còn nếu họ theo phong cách của Hội Kín hiện đại thì các bữa tiệc sẽ rất sôi động và phô trương với những ca sĩ tới từ hộp đêm và cả đám quay phim ghi hình toàn bộ đám đông lộng lẫy, lóa mắt ấy.
- Không. Cái này quá cầu kỳ so với cô, tiểu thư ạ - cô chủ hàng nhận xét rồi đưa cho cô một chiếc váy khác. Cái này đơn giản và trắng tinh. Nhưng khi Schuyler mặc chiếc váy vào, cô cảm thấy mình không còn là mình nữa mà là một người khác hoàn toàn. Mà vào ngày đính hôn, hơn tất cả mọi điều, cô muốn mình là chính mình, chỉ có điều đẹp hơn một chút thôi.
Cũng giống như nhiều cô gái khác, cô cũng thừa nhận rằng một ngày nào đó - trong tương lai - mình sẽ kết hôn - với một ai đó. Chẳng phải mọi người đều kết hôn đấy sao? Nhưng việc đó chưa bao giờ làm thành một khao khát hay ý định hay tâm huyết thực sự của cô. Điều đầu tiên là cô còn quá trẻ. Cô mới bước sang tuổi mười bảy chứ mấy. Nhưng đây cũng không phải một lễ đính hôn bình thường và lần này cũng hoàn toàn lạ lẫm. Phần lớn các lần cô đều dâng hiến trái tim của mình cho một chàng trai phi thường.
Jack Force còn hơn cả những điều mà cô dám mong ước và anh còn tốt đẹp hơn cả một giấc mơ hay sự tưởng tượng vì anh ấy rất thật. Anh ấy không hoàn hảo, tính khí thất thường, đôi khi xa cách, cùng với đó là sự hấp tấp cũng như nóng nảy - đó là một phần trong bản chất bóng tối của anh. Nhưng cô vẫn thấy yêu anh, còn yêu anh hơn nhiều so với cô nghĩ. Anh ấy không hoàn hảo nhưng đối với cô anh thật hoàn hảo.
Schuyler để mấy cô bán hàng nhiệt tình giúp mình thử chiếc váy khác. Cái này không có quai đeo và có một hàng cúc nhỏ xíu chạy dọc sau lưng váy. Khi những ngón tay lanh lẹ lướt trên váy để cài các khuy vào với nhau thì cô đứng ngầm nghĩ về việc lời cầu hôn của Jack đáng kinh ngạc như thế nào dù cô đã rất mong chờ nó. Cô đã không chuẩn bị gì vì nó xảy đến quá sớm, nhưng cô hiểu được sự khẩn cấp của hoàn cảnh. Họ đã có khoảng thời gian ít ỏi quý báu ở bên nhau. Vài ngày nữa thôi anh sẽ quay về New York để đối mặt với số phận của mình và rồi sau đó cô sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa. Cô cố gắng không nhấn sâu thêm nỗi sợ hãi của mình để có thể tập trung cho những khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi mà họ còn có được với nhau trước khi lại xa rời nhau.
Còn về chuyện đính ước, họ đã quyết định giấu bí mật, không cho hội Petruvian ở tu viện biết. Họ không biết mấy vị tu sĩ ấy có đáng tin cậy hay không, hơn nữa đó cũng không phải sự kiện họ muốn chia sẻ với những người lạ. Schuyler chỉ hơi lờ mờ biết được một chút về kế hoạch của Jack. Anh có nhắc tơi vài điều về một ngôi nhà thờ cũ ở một góc khuất nẻo trong thành phố và một buổi lễ tổ chức dưới ánh nến. Đó là tất cả những gì cô biết, ngoại trừ việc sẽ chẳng có thời gian nào hay địa điểm nào tốt hơn cho họ vào thời điểm này. Đó là tất cả những gì họ có.
- Tuyệt vời! - Cả nhóm bán hàng cùng đồng thanh khi Schuyler xoay người ngắm mình trong gương. Chiếc váy dài ôm gọn lấy thân hình cô và nó vô cùng lộng lẫy.
Tuy vậy, cô vẫn thấy có gì đó không ổn. Cô thấy nó trịnh trọng quá mức thế nào ấy. Cô buồn bã lắc đầu. Cô cám ơn, ôm chào những người bán hàng rồi ra khỏi cửa hàng với tay không.
Schuyler ghé vào vài cửa hiệu váy trên quảng trường nữa nhưng cũng không chọn được cái nào. Những chiếc váy đều đính cườm nhiều quá, hoặc quá kềnh càng, quá bó hoặc quá lộ liễu. Cô muốn cái gì đó đơn giản, sạch sẽ - một chiếc váy hứa hẹn những khởi đầu mới mẻ, tươi sáng và cũng có chút gì cho thấy vẻ kiên quyết, không nhượng bộ. Cô đã định sẽ ngừng cuộc kiếm tìm lại - chắc là Jack sẽ chẳng bận tâm chuyện cô mặc gì đâu mà... phải không nhỉ? Cô có thể mặc những thứ mà cô sẵn có không? - có thể là chiếc váy đầm mùa hè màu trắng bằng vải cotton của cô chẳng hạn - rồi cô tìm thấy một hiệu vải nhỏ nằm trong một ngõ tối lờ mờ gần cầu Ponte Vecchio.
Người bán hàng đã lớn tuổi mỉm cười chào.
- Tôi có thể giúp gì cho cô, thưa tiểu thư?
- Tôi có thể xem cái đó được không? Cái nằm trên giá cao nhất đằng kia kìa? - Schuyler hỏi và chỉ tay vào một súc vải - thứ đã thu hút cô ngay khi cô vừa bước vào cửa hàng.
Người phụ nữ lớn tuổi gật đầu rồi trèo lên chiếc thang cọt kẹt lấy súc vải xuống. Bà đặt nó trên mặt quầy rồi chầm chậm mở tấm vải ra và bảo.
- Đây là loại vải Venice rất hiếm có, được các thợ thủ công Como làm ra theo đúng cách làm từ hồi thế kỷ mười ba đấy.
- Nó thật đẹp - Schuyler thì thầm. Cô chạm vào nó với vẻ tôn kính. Đó là thứ lụa tốt, mềm và nhẹ như tơ. Cô đã nghĩ là mình sẽ mặc đồ màu trắng. Cô cũng không đến nỗi đi ngược quá với mọi người đến nỗi cho rằng mình sẽ mặc thứ gì khác. Nhưng mảnh vải cô vừa chọn lại có ánh xanh nhạt. Nhìn bằng mắt thường thì nó có màu ngà, nhưng ngay khi ta nhìn gần hơn ta có thể thấy thấp thoáng ánh xanh thẳm bên dưới lớp màu đó.
Hattie đã dạy cô một chút về chuyện may vá và ngay lúc nhìn thấy mảnh vải Schuyler đã biết được rằng đó chính là thứ cô đã kiếm tìm suốt cả ngày nay. Cô trả tiền cho tấm vải mà trống ngực cứ đập loạn lên, má ửng đỏ vì thích thú với công việc mà cô sắp làm. Lúc cô quay về chỗ ở của mình, Jack vẫn chưa về. Cô mượn kim chỉ từ kho dự trữ rồi bắt tay vào công việc. Đầu tiên cô cắt tấm vải theo mô hình trước: chiếc váy sẽ để lộ vai, theo phong cách của người nông dân, sau đó sẽ được xếp nếp và đổ xuống sàn. Đó là tất cả.
Lúc khâu chiếc váy, cô khâu vào đó tất cả những mơ ước, những giấc mơ của mình, kết vào từng đường chỉ máu và tình yêu của cô. Cô có cảm giác sung sướng chen lẫn đề phòng. Đây không phải lần đầu tiên Schuyler cảm thấy băn khoăn về việc sao mình có thể may mắn đến vậy.
Lúc hoàn thành chiếc váy các ngón tay của cô tê dại đi và cánh tay thì mỏi rã. Màn đêm đã buông xuống nhưng Jack vẫn chưa quay về. cô cởi quần áo và thử chiếc váy vào. Lớp lụa cô cảm giác mát và mềm như nước. Cô nhìn hình ảnh mình trong gương, hơi bối rối và lo lắng về điều cô có thể thấy. Sẽ thế nào nếu cô đã chọn nhầm chứ? Nếu Jack không thích nó thì sao? Nhỡ nó không hợp với cô thì sao?
Nhưng không. Cô chẳng có gì phải lo lắng cả. Gam màu xanh ẩn chứa trong lớp vải làm cho đôi mắt xanh của cô sáng ngời hơn. Chiếc váy buông rũ thật đẹp dưới đôi vai trần của cô và cô quyết định là mình sẽ để xõa tóc.
Đó là lần đầu tiên Schuyler hiểu rằng mình thật sự sắp thành cô dâu. Cô lấy tay che miệng cố giấu đi nụ cười. Nhưng hạnh phúc trong cô thật quá nhiều. Nó như đang sôi sục trong ngươi cô và cô quay vòng trước gương, vừa xoay người vừa cười hạnh phúc.
Tiếng bước chân bên ngoài làm cô ngưng lại. Jack. Anh ấy đã về. Cô vội cởi chiếc váy đính hôn của mình ra và cẩn thận treo lên tủ rồi mặc lại bộ đồ cũ ban nãy. Cô không tin vào những câu chuyện của mấy cô vợ già, nhưng cô cũng không muốn anh nhìn thấy mình trong váy cưới cho đến khi họ đính hôn. Có lẽ cô cũng hơi mê tín rồi.