Sáng sớm hôm sau, trong căn phòng riêng của mình Schuyler nằm rúc vào người Jack. Cô có thể cảm thấy ánh mặt trời đang rọi vào phòng, làm căn phòng tràn ngập hơi ấm. Hôm nay là ngày cưới của họ. Cô cảm thấy tay anh đang đặt trên lưng mình, da thịt anh đang kề cận da thịt cô lúc cô xoay người dưới lớp chăn mềm. Cô quay sang anh để nằm trọn trong vòng tay anh.
Không nói một lời, Jack bắt đầu hôn lên má cô rồi cổ cô. Schuyler cảm thấy cơ thể anh đang dịch lên trên người mình, cảm thấy sức nặng cơ thể anh đè lên mình. Sau tối nay họ sẽ được đính kết với nhau.
Nhưng sáng hôm đó họ vẫn chỉ là hai con người.
Sau tất cả những buổi hẹn trong căn hộ bí mật, người ta có thể nghĩ rằng hai người đã vượt khỏi ranh giới. Nhưng cô vẫn còn trinh nguyên. Cô vẫn trinh trắng dù không phải theo kiểu ngây thơ giống một cô dâu trinh nguyên xấu hổ giấu mình trong chiếc giường cưới, run rẩy và lo lắng. Không. Không phải kiểu đó. Nhưng cô muốn chờ đợi đến thời điểm thích hợp, muốn đợi đến khi mình thực sự sẵn sàng và giờ thì cô không còn muốn đợi thêm nữa.
Cô mở mắt ra và thấy anh đang chăm chú nhìn mình. Câu hỏi trong mắt anh được cô trả lời bằng một nụ hôn. Vâng, anh yêu. Vâng. Ngay bây giờ.
Cô kéo áo của anh lên và giúp anh cởi nó ra. Ngón tay cô dịu dàng lướt lên cơ thể anh. Anh thật đẹp, ấm áp và rắn chắc. Anh là của cô. Người cô mềm đi và thấy nhẹ nhàng bên dưới cơ thể anh. Da anh nóng lên dưới những đụng chạm của cô và có cảm giác như hai người đang cháy bùng lên, cháy lên.
Cô không thể thở được, cô cũng không thể nghĩ được điều gì, cô chỉ có thể cảm nhận... chỉ có thể cam nhận nụ hôn của anh, những vuốt ve của anh và sức nặng cơ thể anh... hai người họ hòa vào nhau.
Jack cắm sâu răng nanh của mình vào cổ cô, còn cô dâng hiến, dâng hiến trước tình yêu của anh, trước niềm phấn khích, trước cảm giác anh có ở khắp mọi nơi... mọi ngóc ngách trong cơ thể cô và ở mọi nơi trong quá khứ của cô. Anh ôm cô, giữ chặt cô và rồi chuyện đó xảy đến. Cô cảm thấy mình như tan ra, thấy được giải phóng và thấy thật mới mẻ.
Cô không thể thôi khóc được. Hạnh phúc quá đỗi làm cô bật khóc, mà hạnh phúc cũng không thể diễn tả hết cảm giác của cô. Nó còn hơn cả hạnh phúc. Nó thật mạnh mẽ, nó lan tỏa khắp người cô như thể cô đang bừng sáng như một ngọn nến trong tình yêu của anh, cùng sự đam mê ngây ngất. Cô thấy cả cơ thể mình như trải ra và hoàn toàn bị khuất phục.
- Có chuyện gì vậy, tình yêu của anh? - Anh thì thào, gương mặt đẹp trai của anh bừng sáng phía trên mặt cô.
Cô ghì chặt anh hơn. cô hôn anh một cách khao khát. Không có gì. Không sao cả. Không có gì cả.
Chuyện này thật tuyệt vời, thật khác thường, thật ngượng ngùng và ngây ngất. Cô thấy hơi chóng mặt vì đau và vì máu. Nhưng sự thỏa mãn lại lên đến cực độ, nó còn mãnh liệt hơn cô tưởng.
Sự quên lãng ngọt ngào.
Tối nay họ sẽ kết hôn. Tối nay cô sẽ là của anh. Nhưng cô đã là của anh rồi.
Sáng sớm hôm sau, trong căn phòng riêng của mình Schuyler nằm rúc vào người Jack. Cô có thể cảm thấy ánh mặt trời đang rọi vào phòng, làm căn phòng tràn ngập hơi ấm. Hôm nay là ngày cưới của họ. Cô cảm thấy tay anh đang đặt trên lưng mình, da thịt anh đang kề cận da thịt cô lúc cô xoay người dưới lớp chăn mềm. Cô quay sang anh để nằm trọn trong vòng tay anh.
Không nói một lời, Jack bắt đầu hôn lên má cô rồi cổ cô. Schuyler cảm thấy cơ thể anh đang dịch lên trên người mình, cảm thấy sức nặng cơ thể anh đè lên mình. Sau tối nay họ sẽ được đính kết với nhau.
Nhưng sáng hôm đó họ vẫn chỉ là hai con người.
Sau tất cả những buổi hẹn trong căn hộ bí mật, người ta có thể nghĩ rằng hai người đã vượt khỏi ranh giới. Nhưng cô vẫn còn trinh nguyên. Cô vẫn trinh trắng dù không phải theo kiểu ngây thơ giống một cô dâu trinh nguyên xấu hổ giấu mình trong chiếc giường cưới, run rẩy và lo lắng. Không. Không phải kiểu đó. Nhưng cô muốn chờ đợi đến thời điểm thích hợp, muốn đợi đến khi mình thực sự sẵn sàng và giờ thì cô không còn muốn đợi thêm nữa.
Cô mở mắt ra và thấy anh đang chăm chú nhìn mình. Câu hỏi trong mắt anh được cô trả lời bằng một nụ hôn. Vâng, anh yêu. Vâng. Ngay bây giờ.
Cô kéo áo của anh lên và giúp anh cởi nó ra. Ngón tay cô dịu dàng lướt lên cơ thể anh. Anh thật đẹp, ấm áp và rắn chắc. Anh là của cô. Người cô mềm đi và thấy nhẹ nhàng bên dưới cơ thể anh. Da anh nóng lên dưới những đụng chạm của cô và có cảm giác như hai người đang cháy bùng lên, cháy lên.
Cô không thể thở được, cô cũng không thể nghĩ được điều gì, cô chỉ có thể cảm nhận... chỉ có thể cam nhận nụ hôn của anh, những vuốt ve của anh và sức nặng cơ thể anh... hai người họ hòa vào nhau.
Jack cắm sâu răng nanh của mình vào cổ cô, còn cô dâng hiến, dâng hiến trước tình yêu của anh, trước niềm phấn khích, trước cảm giác anh có ở khắp mọi nơi... mọi ngóc ngách trong cơ thể cô và ở mọi nơi trong quá khứ của cô. Anh ôm cô, giữ chặt cô và rồi chuyện đó xảy đến. Cô cảm thấy mình như tan ra, thấy được giải phóng và thấy thật mới mẻ.
Cô không thể thôi khóc được. Hạnh phúc quá đỗi làm cô bật khóc, mà hạnh phúc cũng không thể diễn tả hết cảm giác của cô. Nó còn hơn cả hạnh phúc. Nó thật mạnh mẽ, nó lan tỏa khắp người cô như thể cô đang bừng sáng như một ngọn nến trong tình yêu của anh, cùng sự đam mê ngây ngất. Cô thấy cả cơ thể mình như trải ra và hoàn toàn bị khuất phục.
- Có chuyện gì vậy, tình yêu của anh? - Anh thì thào, gương mặt đẹp trai của anh bừng sáng phía trên mặt cô.
Cô ghì chặt anh hơn. cô hôn anh một cách khao khát. Không có gì. Không sao cả. Không có gì cả.
Chuyện này thật tuyệt vời, thật khác thường, thật ngượng ngùng và ngây ngất. Cô thấy hơi chóng mặt vì đau và vì máu. Nhưng sự thỏa mãn lại lên đến cực độ, nó còn mãnh liệt hơn cô tưởng.
Sự quên lãng ngọt ngào.
Tối nay họ sẽ kết hôn. Tối nay cô sẽ là của anh. Nhưng cô đã là của anh rồi.