Lúc bác sĩ Perry từ New York tới, ông tuyên bố là Allegra đã khỏe mạnh bình thường và cô được quay lại ký túc xá vào hôm sau. Cô đang chạy giữa các lớp học thì thấy anh trai bước quả quyết ngang qua sân trường về phía mình.
- Anh tới ngay khi nghe được tin - Charles Van Alen vừa nói vừa dịu dàng dặt tay lên cánh tay Allegra - Ai đã gây ra chuyện đó thế? Em có chắc là em không sao không? Cordelia chỉ chăm chăm chuyện của mình...
Allegra đảo tròn mắt. Cô thấy ông anh sinh đôi của mình nhiều lúc cứ như một gã đần vậy. Không phải là vì anh ấy cứ khăng khăng gọi mẹ bằng tên riêng mà còn vì cái vẻ lúc nào cũng ra dáng bảo vệ người khác nữa. Mà nhất là cô còn cao hơn anh cả năm phân nữa chứ.
- Em không sao Charlie ạ. Thật thế mà.
Mặc dù cô thừa biết là anh trai mình rất ghét bị người khác gọi bằng cái tên hồi còn nhỏ nhưng cô không thể làm khác được. Ngay lúc này thì anh là người cuối cùng mà cô muốn gặp.
Không giống như Allegra, Charles Van Alen khá thấp so với tuổi. Cặp song sinh này cũng không có gì giống nhau vì anh có mái tóc đen và đôi mắt xám lanh lùng. Không giống như các bạn đồng lứa, Charles đeo cà vạt và xách cặp da tới trường. Anh không quá nổi bật ở Endicott, không phải vì tính tự phụ của anh (mà tính này thì lúc nào chả thấy), chủ yếu là vì anh ta không ngừng kêu ca, phàn nàn về trường học và lúc nào cũng tỏ ra cho mọi người thấy là anh ta sẽ chẳng thèm ở đây nếu không phải vì cô em gái cứ nhất quyết chuyển tới nơi này. Hầu hết học sinh đều cho rằng anh là một người khó chịu, vênh vang, phô trương và tự đắc còn anh thì lúc nào cũng cư xử với họ như mình ở trên tất cả vậy.
Allegra hiểu rằng phần lớn vẻ thiếu tự tin của anh mình là do vóc người nhỏ bé gây nên. Giá mà anh cứ thấy thoải mái, đừng nghĩ ngợi tới nó - vì bác sĩ đã bảo là anh chưa phát triển hết chiều cao, thêm nữa chẳng phải nghi ngờ gì vẻ đẹp trai của anh. Nhưng ngay lúc này gương mặt anh chẳng có vẻ gì hấp dẫn cả. Chỉ vài năm nữa thôi cái mũi của anh sẽ thẳng hơn, cơ thể cũng to cao hơn, đôi mắt sâu lại càng sâu hơn - và nó sẽ cho anh vẻ cân đối, ưa nhìn. Nhưng bây giờ thì Charles Van Alen chỉ là một anh lùn trong đội quân thất trận mà thôi.
Suốt cuối tuần vừa rồi anh đã ở Washington, D.C tham dự vòng chung kết Diễn Thuyết. Điều này đã khiến Allegra thấy rất vui sướng. Nhưng cô cũng hiểu là anh sẽ làm ầm ĩ ở phòng bệnh và sẽ khăng khăng đòi người ta phải chuyển cô tới một phòng bệnh tốt hơn ở Mass General hay đâu đó. Về khoản chăm sóc cho Allegra thì Charlie cũng tệ y như Cordelia vậy. Ở giữa hai người ấy cô cảm thấy mình như con búp bê múa rối vậy: quý giá, mỏng manh và không thể tự làm được gì. Họ khiến cô phát điên lên được.
- Nào, dưa anh... - anh nói rồi cầm lấy túi xách của cô.
- Em có thể mang được túi của mình. Đi thôi. Đừng dở hơi thế nữa - Cô đốp chát và cố gắng dể không cảm thấy tội lỗi khi thấy vẻ mặt kinh ngạc, buồn bã của anh.
Đây không phải là cách nói chuyện với một người anh song sinh - một người đã được đính ước từ trước, nhưng cô không thể làm khác được. Vì Charlie là Michael, tất nhiên là thế rồi. Sau những chuyện đã xảy ra ở Elorence, mà bây giờ chẳng còn câu hỏi nào cho vấn đề đó - họ đã được sinh ra cùng nhau trong vai trò là một cặp song sinh suốt các kiếp. Viện Lưu Trữ đã khăng khăng phải có việc thực hành đó để chuyện đã xảy ra sẽ không còn lặp lại nữa, để ngay từ khi mới bắt đầu đã không có nghi ngờ gì, không có câu hỏi nào, cũng không có thêm bất cứ sai lầm nào.
Nhưng rồi cứ mỗi kiếp lại tệ hơn kiếp trước đó. Allegra không thể lý giải nổi, nhưng nhiều năm trôi qua và Allegra lại càng thấy xa cách anh trai mình hơn. Không phải vì chuyện đã xảy ra hồi trước - Ồ, mà cô đang định đùa với ai nhỉ - chuyện xảy ra ở Florence liên quan đến mọi thứ mà. Cô không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân được. Không bao giờ. Đó đều là lỗi của cô. Còn sự thật là anh vẫn yêu cô - sẽ luôn yêu cô - mãi mãi, mãi mãi - qua bao nhiêu năm, bao nhiêu thế kỉ chỉ làm cô thấy bực bội chứ không hề thấy cảm kích. Tình yêu của anh là một gánh nặng đối với cô. Sau những chuyện đã xảy ra giữa hai người thì cứ qua mỗi kiếp sống cô lại thấy mình tin tưởng hơn rằng cô không xứng đáng với tình yêu ấy và sự bực bội trong cô dẫn tới cảm giác có lỗi và cay nghiệt. Cô không biết tại sao, nhưng càng ngày cô càng cảm thấy khó mà dành tình cảm cho anh như anh vẫn dành cho cô.
Chuyện này thật là mỉa mai. Cô mới là người làm sai nhưng anh lại là người chịu phạt. Thật buồn khi nghĩ tới điều dó. Vào chiều thu tươi sáng như thế này cô lại thấy mình xa cách anh như họ vẫn từng thế.
- Không... cứ để anh - Anh vẫn đòi xách túi cho cô, vừa nói vừa kéo dây đeo túi.
- Charlie, thôi đi! - Cô hét lên và dùng hết sức giật lại cái túi khỏi tay anh khiến anh bị trượt, ngã ra sân cỏ.
Anh vừa đứng dậy, phủi quần vừa trừng mắt nhìn cô.
- Có chuyện gì với em vậy? - Anh rít lên.
- Hãy... để em yên được không? - Cô nói rồi đưa tay lên tóc, cào cào mái tóc vàng dài mượt với vẻ bực tức.
- Nhưng anh... anh...
TÔI BIẾT. Anh yêu tôi. Anh lúc nào cũng yêu tôi. Anh sẽ LUÔN LUÔN yêu tôi. Tôi biết, Michael ạ. Tôi có thể nghe được tiếng anh rất to rà rõ ràng mà.
- Gabrielle!
- Tên tôi là Allegra! - Cô gần như hét lên với anh.
Tại sao lúc nào anh ta cũng gọi cô bằng cái tên đó chứ? Tại sao anh ta cứ phải hành động như thể là mọi người không hề thấy là anh bị ám ảnh vì cô? Mà chắc rồi, chẳng có đứa nhóc Máu Xanh nào cho rằng đó là chuyện kỳ cục cả bởi vì bọn chúng đều biết họ là ai cho dù họ vẫn chưa xuất đầu lộ diện; nhưng những người Máu Đỏ, họ không biết về lịch sử của hai người hay chuyện họ có ý nghĩa như thế nào với nhau và chuyện đó làm cô thấy khó chịu. Đây không còn thời kì Ai Cập cổ đại nữa. Đây là thế kỉ hai mươi rồi. Thời thế đã thay đổi rồi. Nhưng Hội Kín vẫn còn lạc hậu, chậm bắt kịp với cái mới quá.
Đôi lúc Allegra muốn được trải nghiệm cuộc sống thực như nó vốn có mà không bị gánh nặng về lịch sử bất tử đè nặng trên vai - cô mới chỉ mười sáu tuổi - ít ra thì ở vòng đời này cô đang ở lứa tuổi đó. Hãy cho cô chút thời gian để nghỉ ngơi chứ. Vào năm 1985, tại Endicott, Massachusetts, việc người anh sinh đôi của bạn lại đi yêu bạn thì đó quả là một việc kinh khủng và đáng ghê tởm. Allegra bắt đầu thấy đồng tình với Máu Đỏ về chuyện này.
- Anh chàng này làm phiền cậu hả Sếu? - Bendix Chase hỏi khi đột nhiên xuất hiện vào hồi chuông thứ ba.
- Tên này vừa gọi em là “Sếu” sao? - Charles há hốc miệng ngạc nhiên.
- Không sao - Allegra thở dài bảo - Bendix Chase này, tớ không nghĩ là cậu biết anh trai tớ - Charlie.
- Nhân vật mới à? - Bendix cười rồi đưa tay ra bắt - Rất vui gặp cậu.
- Không. Chúng tôi là anh em sinh đôi - Charles trả lời lạnh lùng - Tôi cũng ở trong giờ hội thảo về Shakespeare của cậu.
- Có chắc hai người là anh em không? - Bendix nháy mắt - Tôi chẳng thấy có gì giống nhau cả.
Charles đỏ mặt.
- Tất nhiên là chắc rồi. Giờ thì xin phép cậu được rồi chứ - Charles nói rồi quay đi, kéo Allegra theo.
- Này, này. Không cần phải thô bạo như thế chứ - Bendix nói - Cậu làm rơi sách này - Bendix đưa cuốn vở bị rơi xuống sân lúc Charles bị ngã trả lại cho Charles. Charles không thèm cám ơn cậu.
- Đúng là không cần phải thô bạo thế đâu, Charlie - Allegra đồng tình với Bendix. Cô tránh xa anh để đến đứng cạnh Bendix. Anh chàng liền khoác tay lên vai cô.
- Tớ nghĩ hôm nay chúng ta có một bài kiểm tra giữa kỳ môn tiếng Latinh đấy. Chúng ta đi chứ? - Bendix bảo.
Allegra để cho chàng lính nổi tiếng dẫn mình đi. Cô sẽ không bao giờ làm thế nếu Charles không quá phiền phức như vậy. Nên cho anh ta một bài học. Cô để mặc anh trai mình đứng đó một mình trong sân, nhìn chằm chằm theo hai người.
Lúc bác sĩ Perry từ New York tới, ông tuyên bố là Allegra đã khỏe mạnh bình thường và cô được quay lại ký túc xá vào hôm sau. Cô đang chạy giữa các lớp học thì thấy anh trai bước quả quyết ngang qua sân trường về phía mình.
- Anh tới ngay khi nghe được tin - Charles Van Alen vừa nói vừa dịu dàng dặt tay lên cánh tay Allegra - Ai đã gây ra chuyện đó thế? Em có chắc là em không sao không? Cordelia chỉ chăm chăm chuyện của mình...
Allegra đảo tròn mắt. Cô thấy ông anh sinh đôi của mình nhiều lúc cứ như một gã đần vậy. Không phải là vì anh ấy cứ khăng khăng gọi mẹ bằng tên riêng mà còn vì cái vẻ lúc nào cũng ra dáng bảo vệ người khác nữa. Mà nhất là cô còn cao hơn anh cả năm phân nữa chứ.
- Em không sao Charlie ạ. Thật thế mà.
Mặc dù cô thừa biết là anh trai mình rất ghét bị người khác gọi bằng cái tên hồi còn nhỏ nhưng cô không thể làm khác được. Ngay lúc này thì anh là người cuối cùng mà cô muốn gặp.
Không giống như Allegra, Charles Van Alen khá thấp so với tuổi. Cặp song sinh này cũng không có gì giống nhau vì anh có mái tóc đen và đôi mắt xám lanh lùng. Không giống như các bạn đồng lứa, Charles đeo cà vạt và xách cặp da tới trường. Anh không quá nổi bật ở Endicott, không phải vì tính tự phụ của anh (mà tính này thì lúc nào chả thấy), chủ yếu là vì anh ta không ngừng kêu ca, phàn nàn về trường học và lúc nào cũng tỏ ra cho mọi người thấy là anh ta sẽ chẳng thèm ở đây nếu không phải vì cô em gái cứ nhất quyết chuyển tới nơi này. Hầu hết học sinh đều cho rằng anh là một người khó chịu, vênh vang, phô trương và tự đắc còn anh thì lúc nào cũng cư xử với họ như mình ở trên tất cả vậy.
Allegra hiểu rằng phần lớn vẻ thiếu tự tin của anh mình là do vóc người nhỏ bé gây nên. Giá mà anh cứ thấy thoải mái, đừng nghĩ ngợi tới nó - vì bác sĩ đã bảo là anh chưa phát triển hết chiều cao, thêm nữa chẳng phải nghi ngờ gì vẻ đẹp trai của anh. Nhưng ngay lúc này gương mặt anh chẳng có vẻ gì hấp dẫn cả. Chỉ vài năm nữa thôi cái mũi của anh sẽ thẳng hơn, cơ thể cũng to cao hơn, đôi mắt sâu lại càng sâu hơn - và nó sẽ cho anh vẻ cân đối, ưa nhìn. Nhưng bây giờ thì Charles Van Alen chỉ là một anh lùn trong đội quân thất trận mà thôi.
Suốt cuối tuần vừa rồi anh đã ở Washington, D.C tham dự vòng chung kết Diễn Thuyết. Điều này đã khiến Allegra thấy rất vui sướng. Nhưng cô cũng hiểu là anh sẽ làm ầm ĩ ở phòng bệnh và sẽ khăng khăng đòi người ta phải chuyển cô tới một phòng bệnh tốt hơn ở Mass General hay đâu đó. Về khoản chăm sóc cho Allegra thì Charlie cũng tệ y như Cordelia vậy. Ở giữa hai người ấy cô cảm thấy mình như con búp bê múa rối vậy: quý giá, mỏng manh và không thể tự làm được gì. Họ khiến cô phát điên lên được.
- Nào, dưa anh... - anh nói rồi cầm lấy túi xách của cô.
- Em có thể mang được túi của mình. Đi thôi. Đừng dở hơi thế nữa - Cô đốp chát và cố gắng dể không cảm thấy tội lỗi khi thấy vẻ mặt kinh ngạc, buồn bã của anh.
Đây không phải là cách nói chuyện với một người anh song sinh - một người đã được đính ước từ trước, nhưng cô không thể làm khác được. Vì Charlie là Michael, tất nhiên là thế rồi. Sau những chuyện đã xảy ra ở Elorence, mà bây giờ chẳng còn câu hỏi nào cho vấn đề đó - họ đã được sinh ra cùng nhau trong vai trò là một cặp song sinh suốt các kiếp. Viện Lưu Trữ đã khăng khăng phải có việc thực hành đó để chuyện đã xảy ra sẽ không còn lặp lại nữa, để ngay từ khi mới bắt đầu đã không có nghi ngờ gì, không có câu hỏi nào, cũng không có thêm bất cứ sai lầm nào.
Nhưng rồi cứ mỗi kiếp lại tệ hơn kiếp trước đó. Allegra không thể lý giải nổi, nhưng nhiều năm trôi qua và Allegra lại càng thấy xa cách anh trai mình hơn. Không phải vì chuyện đã xảy ra hồi trước - Ồ, mà cô đang định đùa với ai nhỉ - chuyện xảy ra ở Florence liên quan đến mọi thứ mà. Cô không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân được. Không bao giờ. Đó đều là lỗi của cô. Còn sự thật là anh vẫn yêu cô - sẽ luôn yêu cô - mãi mãi, mãi mãi - qua bao nhiêu năm, bao nhiêu thế kỉ chỉ làm cô thấy bực bội chứ không hề thấy cảm kích. Tình yêu của anh là một gánh nặng đối với cô. Sau những chuyện đã xảy ra giữa hai người thì cứ qua mỗi kiếp sống cô lại thấy mình tin tưởng hơn rằng cô không xứng đáng với tình yêu ấy và sự bực bội trong cô dẫn tới cảm giác có lỗi và cay nghiệt. Cô không biết tại sao, nhưng càng ngày cô càng cảm thấy khó mà dành tình cảm cho anh như anh vẫn dành cho cô.
Chuyện này thật là mỉa mai. Cô mới là người làm sai nhưng anh lại là người chịu phạt. Thật buồn khi nghĩ tới điều dó. Vào chiều thu tươi sáng như thế này cô lại thấy mình xa cách anh như họ vẫn từng thế.
- Không... cứ để anh - Anh vẫn đòi xách túi cho cô, vừa nói vừa kéo dây đeo túi.
- Charlie, thôi đi! - Cô hét lên và dùng hết sức giật lại cái túi khỏi tay anh khiến anh bị trượt, ngã ra sân cỏ.
Anh vừa đứng dậy, phủi quần vừa trừng mắt nhìn cô.
- Có chuyện gì với em vậy? - Anh rít lên.
- Hãy... để em yên được không? - Cô nói rồi đưa tay lên tóc, cào cào mái tóc vàng dài mượt với vẻ bực tức.
- Nhưng anh... anh...
TÔI BIẾT. Anh yêu tôi. Anh lúc nào cũng yêu tôi. Anh sẽ LUÔN LUÔN yêu tôi. Tôi biết, Michael ạ. Tôi có thể nghe được tiếng anh rất to rà rõ ràng mà.
- Gabrielle!
- Tên tôi là Allegra! - Cô gần như hét lên với anh.
Tại sao lúc nào anh ta cũng gọi cô bằng cái tên đó chứ? Tại sao anh ta cứ phải hành động như thể là mọi người không hề thấy là anh bị ám ảnh vì cô? Mà chắc rồi, chẳng có đứa nhóc Máu Xanh nào cho rằng đó là chuyện kỳ cục cả bởi vì bọn chúng đều biết họ là ai cho dù họ vẫn chưa xuất đầu lộ diện; nhưng những người Máu Đỏ, họ không biết về lịch sử của hai người hay chuyện họ có ý nghĩa như thế nào với nhau và chuyện đó làm cô thấy khó chịu. Đây không còn thời kì Ai Cập cổ đại nữa. Đây là thế kỉ hai mươi rồi. Thời thế đã thay đổi rồi. Nhưng Hội Kín vẫn còn lạc hậu, chậm bắt kịp với cái mới quá.
Đôi lúc Allegra muốn được trải nghiệm cuộc sống thực như nó vốn có mà không bị gánh nặng về lịch sử bất tử đè nặng trên vai - cô mới chỉ mười sáu tuổi - ít ra thì ở vòng đời này cô đang ở lứa tuổi đó. Hãy cho cô chút thời gian để nghỉ ngơi chứ. Vào năm , tại Endicott, Massachusetts, việc người anh sinh đôi của bạn lại đi yêu bạn thì đó quả là một việc kinh khủng và đáng ghê tởm. Allegra bắt đầu thấy đồng tình với Máu Đỏ về chuyện này.
- Anh chàng này làm phiền cậu hả Sếu? - Bendix Chase hỏi khi đột nhiên xuất hiện vào hồi chuông thứ ba.
- Tên này vừa gọi em là “Sếu” sao? - Charles há hốc miệng ngạc nhiên.
- Không sao - Allegra thở dài bảo - Bendix Chase này, tớ không nghĩ là cậu biết anh trai tớ - Charlie.
- Nhân vật mới à? - Bendix cười rồi đưa tay ra bắt - Rất vui gặp cậu.
- Không. Chúng tôi là anh em sinh đôi - Charles trả lời lạnh lùng - Tôi cũng ở trong giờ hội thảo về Shakespeare của cậu.
- Có chắc hai người là anh em không? - Bendix nháy mắt - Tôi chẳng thấy có gì giống nhau cả.
Charles đỏ mặt.
- Tất nhiên là chắc rồi. Giờ thì xin phép cậu được rồi chứ - Charles nói rồi quay đi, kéo Allegra theo.
- Này, này. Không cần phải thô bạo như thế chứ - Bendix nói - Cậu làm rơi sách này - Bendix đưa cuốn vở bị rơi xuống sân lúc Charles bị ngã trả lại cho Charles. Charles không thèm cám ơn cậu.
- Đúng là không cần phải thô bạo thế đâu, Charlie - Allegra đồng tình với Bendix. Cô tránh xa anh để đến đứng cạnh Bendix. Anh chàng liền khoác tay lên vai cô.
- Tớ nghĩ hôm nay chúng ta có một bài kiểm tra giữa kỳ môn tiếng Latinh đấy. Chúng ta đi chứ? - Bendix bảo.
Allegra để cho chàng lính nổi tiếng dẫn mình đi. Cô sẽ không bao giờ làm thế nếu Charles không quá phiền phức như vậy. Nên cho anh ta một bài học. Cô để mặc anh trai mình đứng đó một mình trong sân, nhìn chằm chằm theo hai người.