Ngư Vương Trầm Lãng thong thả dạo bước. Nắng vàng óng ánh nhảy múa trên tàng cây cao. Khung cảnh vắng lặng. Hai tay chấp sau lưng, chân bước chậm, họ Trầm vừa đi vừa nghĩ ngợi. Thỉnh thoảng hắn lại đưa tay vuốt hàm râu rồng mĩm cười thích thú.
Cái chết của Đạp Thủy Tiên Lý Thái là một cơ hội tốt và Trầm Lãng không khi nào chịu bỏ lỡ cơ hội bằng vàng để ngồi vào danh vị độc tôn là ông vua sông nước của giới giang hồ Đại Việt. Sau khi đánh bại kẻ cầm sổ giang hồ hắn tức tốc tới sào huyệt của Lý Thái. Qua cuộc giao tranh ngắn ngủi và không đổ máu Trầm Lãng trở thành chúa tể thủy khấu vùng sông nước bao la của Đại Việt. Danh vọng cao hơn, tiền bạc nhiều hơn, thế lực mạnh hơn; Ngư Vương Trầm Lãng biến thành nhân vật quan trọng nhất của phe hắc đạo hơn cả Nhị Quyền Vô Sở Đắc và Bạo Bệnh Quyền. Sống những ngày thoải mái trong danh vọng, họ Trầm chỉ có mối lo âu duy nhất. Chính mối lo âu này đã khiến cho hắn phải thâu đêm trằn trọc, ăn chẳng ngon và ngủ chẳng yên.
Hắn biết nếu còn sống kẻ cầm sổ giang hồ thế nào cũng trở lại để xoá tên mình trong cõi giang hồ. Lúc đó hắn sẽ chết. Dĩ nhiên hắn sợ chết. Ai lại không sợ chết. Càng giàu sang phú quí nhiều chừng nào hắn càng sợ chết nhiều hơn. Chết rồi làm sao mà hưởng được. Nếu không muốn chết Trầm Lãng cần phải trừ diệt kẻ cầm sổ giang hồ. Nhóm Bát Đại Vương giờ chỉ còn trơ lại ba người nên thế liên kết yếu đi nhiều lắm.
Gần nửa tháng trước Nhị Quyền Vô Sở Đắc có mời hắn và Bạo Bệnh Quyền tới Đại La hội họp nhằm mục đích đối phó với kẻ cầm sổ giang hồ. Sau ba ngày hăng say bàn cải cả ba không có cách nào hay hơn là mạnh ai nấy lo thân người đó. Ngư Vương Trầm Lãng biết chắc một điều là nếu đơn thân độc mã hắn không sống sót dưới chiêu kiếm giết ruồi của kẻ cầm sổ giang hồ. Cái chết của Lê Đình là một bằng chứng hiễn nhiên nhất. Bản lĩnh của hắn so sánh cũng chỉ sàng sàng với Lê Đình thôi. Nếu họ Lê đã chết thời hắn cũng không sống được.
- Trình thủ lĩnh...
Trầm Lãng nhìn thủ hạ tín cẩn đứng trước mặt đoạn hất hàm ra hiệu cho thuộc hạ nói:
- Thưa thủ lĩnh có khách tới thăm...
Nét mặt ông vua sông nước hơi thay đổi. Dường như hắn sợ có khách tới thăm viếng.
- Ai vậy... Danh tánh của khách là gì ?
- Trình thủ lĩnh... Vị khách này xưng danh là Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên...
Trầm Lãng thở phào. Dĩ nhiên hắn có nghe tới danh hiệu này nhiều lần. Vẩy tay cho thủ hạ hắn nói thật nhanh:
- Ngươi mời khách vào đại sảnh xong mau mau bày tiệc. Ta sẽ ra gặp khách liền...
Vị chúa tể thủy khấu bước vào cùng với giọng nói oang oang vang lên khắp gian khách sảnh rộng:
- Ha... ha... ha... Bấy lâu nay nghe Hồ trang chủ lừng danh kiếm thuật khắp vùng duyên hải nước ta nay tình cờ gặp gỡ thật là tam sinh hữu hạnh...
- Tuy hai phe hắc bạch khác nhau nhưng tôi rất ngưỡng mộ vũ thuật của Trầm thủ lĩnh. Hôm nay Hồ tôi đường đột tới thăm chỉ vì một lý do đặc biệt...
Ngư Vương Trầm Lãng nhìn Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên. Vóc dáng cao gầy, mày rậm, mắt sâu và sáng thêm lưỡng quyền cao; Hồ Nguyên toát ra phong cách đường hoàng, uy nghi và chửng chạc. Đó là phong cách của nhân vật đứng đầu Hồ gia trang, một đại trang nổi tiếng nhất của giới giang hồ Đại Việt.
- Hân hạnh lắm... Trầm tôi rất vui mừng được Hồ trang chủ làm khách đôi ngày...
Cung kính ôm quyền thi lễ Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên tươi cười thốt:
- Hồ tôi xin minh định là tới đây không phải với tư cách thù địch của Trầm thủ lĩnh...
Ngư Vương Trầm Lãng mừng thầm trong bụng. Hắn đang có đại địch cho nên không muốn thêm cừu địch nữa. Giơ tay mời khách an tọa, thong thả rót rượu vào chén cho khách xong hắn từ từ thốt:
- Mời trang chủ dùng tạm chén rượu nhạt trước khi nhập tiệc. Nếu không có chi bất tiện xin trang chủ cho biết lý do đến gặp tôi...
Khẽ nhấp ngụm rượu vị trang chủ họ Hồ gật đầu cười:
- Hơn tháng trước đây Sát Thủ Thương Lê Đình chết bởi thứ kiếm thuật giết ruồi của kẻ cầm sổ giang hồ. Tôi có may mắn gặp gỡ Liên Hoàn Đao Lý Tấn và được y tường thuật tỉ mỉ về thuật xử kiếm độc địa của kẻ cầm sổ giang hồ. Tay kiếm giết người phong cáo sẽ dùng thứ kiếm thuật giết ruồi để làm sạch giang hồ...
Ngừng lại nhấp ngụm rượu Hồ Nguyên nhìn Ngư Vương Trầm Lãng xong chầm chậm lên tiếng :
- Muốn làm sạch giang hồ y phải tới tìm Trầm thủ lĩnh trước nhất. Hiện nay so về danh vọng lẫn thế lực thời Trầm thủ lĩnh hơn hẵn Nhị Quyền Vô Sở Đắc và Bạo Bệnh Quyền...
Vị chúa tể thủy khấu không có vẻ thích thú khi được Hồ Nguyên khen tặng mà hầu như lo nghĩ nhiều hơn. Càng cao danh vọng càng nhiều gian nan. Bây giờ hắn mới thấm thía điều đó.
Giọng nói của vị trang chủ họ Hồ trầm trầm cất lên:
- Sớm hay muộn gì y cũng tới tìm Trầm thủ lĩnh. Lần trước Thất Đại Vương liên thủ nên mới thắng được y. Học khôn từ chỗ đó chắc lần này y sẽ đột ngột tới thăm không báo trước. Một chọi một tôi e...
Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên bỏ lững câu nói song Trầm Lãng hiểu ý của người đối thoại. Kẻ cầm sổ giang hồ tái xuất hiện với thuật xử kiếm giết người độc địa hơn xưa nhiều thời nếu một chọi một hắn khó lòng sống sót.
Uống một hơi cạn sạch chén rượu đầy Ngư Vương Trầm Lãng bật cười sang sãng:
- Mời trang chủ cạn chén. Con người ta ai cũng có cái số cho nên chạy trốn cũng không được. Nếu kẻ cầm sổ tới tìm thời tôi sẽ chờ hắn. Đánh nhau với hắn một trận cho sướng tay rồi chết cũng được. Chết dưới tay một kẻ tài ba như hắn kể ra không vô vị lắm...
Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên cười ha hả:
- Biết chết mà vẫn không chau mày. Hồ tôi khâm phục hào khí của Trầm thủ lĩnh. Xin lập lại tôi tới đây làm một khán giả đứng ngoài thưởng thức một cuộc so tài hi hữu. Nói trắng ra tôi chỉ muốn mục kích chiêu kiếm giết người mà giang hồ đồn đại là độc địa nhất trong vòng trăm năm nay...
Ngừng lại hớp ngụm rượu nhỏ Hồ Nguyên chép miệng thở dài:
- Gia phụ có tham dự lễ tống táng của Lê Đình. Mục đích của người là khảo nghiệm vết thương để tìm hiểu về thuật xử kiếm của kẻ cầm sổ giang hồ. Sau đó người có nói cho tôi biết là hiện nay ít có người hóa giải được chiêu kiếm giết người của y. Trầm thủ lĩnh an tâm vì dù không phải là viện thủ Hồ tôi cũng không phải là kẻ thù...
Ngư Vương Trầm Lãng cười ha hả. Tiệc được dọn lên. Đích thân rót rượu vào chén cho khách vị chúa tể thuỷ khấu lừng danh nói lớn:
- Mời trang chủ cạn chén. Thật là tam sinh hữu hạnh mới được ngồi yến ẩm với một nhân vật bạch đạo tiếng tăm như Hồ trang chủ. Suốt một vùng duyên hải của trấn Triều Dương với vịnh Hạ Long và trung châu xứ Bắc ai lại không nghe danh hào hiệp của Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên. Đó là chưa kể tới phong anh của Tam Phong Kiếm Hồ lão trang chủ vẫn còn được giang hồ ca tụng...
- Đa tạ Trầm thủ lĩnh quá khen. Trong lúc trà dư tửu hậu mạn đàm về giang hồ gia phụ có đề cập tới Trầm thủ lĩnh với công phu độc bộ...
Ngửa cổ uống cạn chén rượu xong Ngư Vương Trầm Lãng cười ha hả:
- Được một bậc trưởng thượng như Hồ lão trang chủ đề cập tới là một vinh dự cho kẻ hèn nay...
Đưa mắt nhìn ra ngoài sân Hồ Nguyên cất giọng trầm trầm :
- Mấy tháng nay tôi ngược xuôi nam bắc cố tìm gặp kẻ cầm sổ giang hồ với hi vọng khám phá ra một bí mật...
Hồ Nguyên ngừng lại hớp ngụm rượu. Trầm Lãng cười nhẹ:
- Tôi xin được nghe cao kiến của trang chủ...
- Bí mật thứ nhất mà giới giang hồ Đại Việt muốn biết là ai có tên trong sổ giang hồ...
Ngư Vương Trầm Lãng gật gù trầm ngâm không nói. Dường như hắn cũng đồng ý với người đối ẩm.
- Lai lịch, sư môn, căn cơ, gốc gác của kẻ cầm sổ giang hồ là chuyện mà các cao thủ nóng lòng muốn biết một cách tận tường...
Trầm Lãng gật đầu. Đánh nhau mà không biết được lai lịch và sư môn của địch thủ hắn không chiếm được nhiều tiện nghi. Biết địch thủ xuất thân từ môn phái nào hắn mới có thể dự đoán đường lối, lộ số trong kiếm thuật của địch thủ. Dù đã một lần đánh nhau với kẻ cầm sổ giang hồ song thời gian quá ngắn ngủi khiến cho hắn chưa kịp nhận ra đường lối biến hoá cũng như lộ số trong chiêu kiếm độc địa của địch thủ.
Đang im lìm suy nghĩ Ngư Vương Trầm Lãng chợt hướng mắt nhìn ra cửa. Ngay cả Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên cũng ngưng thần lắng tai nghe ngóng. Tuy bước chân còn xa nhưng hai cao thủ giang hồ đều nghe được tiếng bước chân nhẹ và êm, trầm ổn và vững vàng, nhặt khoan và đều đặn. Đó là tiếng bước chân khổ luyện của một vũ sĩ giang hồ. Tiếng bước chân dừng nơi cửa.
Trầm Lãng và Hồ Nguyên chăm chú nhìn một người đứng im nơi khung cửa rộng. Cao gầy, toàn thân người lạ bó gọn trong bộ vũ phục màu đỏ, chân quấn xà cạp cũng màu đỏ, tóc dài chấm vai, khuôn mặt xương xẩu lạnh lùng, chuôi kiếm thắt tua màu đỏ nhô lên khỏi vai; ngần thứ ấy tạo cho người lạ một phong thái ngạo nghễ.
Hồ Nguyên chú mục vào con ó chân bấu lấy hai thanh kiếm gác chéo nhau nơi ngực áo cùng một huy hiệu nhỏ hơn được thêu nơi cánh tay áo bên hữu. Không một ai trong giới giang hồ Đại Việt không biêt đến hình con ó bấu lấy hai thanh kiếm gác chéo nhau nơi ngực áo của người lạ. Đó là huy hiệu của đoàn do thám Hoa Lư, một lực lượng hùng mạnh được tổ chức qui cũ và chu đáo. Đối với các vũ sĩ giang hồ đoàn do thám Hoa Lư là đại diện cho quyền lực của triều đình. Thành lập dưới thời Đinh Bộ Lĩnh bình loạn mười hai sứ, đoàn do thám Hoa Lư đã đóng góp rất nhiều xương máu và công sức trong việc phù trợ Đinh Bộ Lĩnh lên ngai vàng Đại Việt. Từ đó đoàn do thám được ban cấp nhiều quyền hành và tiền bạc để trở thành một tổ chức qui mô, đông đảo nhân viên và thế lực bành trướng một cách nhanh chóng. Chỉ huy đoàn do thám là vị thủ lĩnh, kế đó là bốn vị phó thủ lĩnh rồi năm trưởng ban bao gồm truy tầm, ám sát, tin tức, điều tra và bảo hoàng. Mỗi ban của đoàn do thám Hoa Lư đều mặc sắc phục riêng biệt. Nhân viên của ban truy tầm mặc sắc phục màu đen, ám sát mặc sắc phục màu đỏ, tin tức màu trắng, điều tra màu xanh và bảo hoàng mặc sắc phục màu vàng. Ngang hàng với năm vị trưởng ban còn có thập đại hộ pháp với trách nhiệm giữ gìn lề luật cũng như có quyền khai trừ nhân viên từ cấp bậc trưởng ban trở xuống.
Nhìn sắc phục màu đỏ Hồ Nguyên và Trầm Lãng biết người lạ nằm trong ban ám sát. Đảo ánh mắt sáng rực một vòng người lạ cất giọng trầm lạnh:
- Tại hạ là Huyết Kiếm Châu Đằng, trưởng ban ám sát đoàn do thám Hoa Lư. Dám hỏi nhị vị là ai ?
Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên làm thinh. Thứ nhất y không ưa giọng nói và cung cách ngạo nghễ của Châu Đằng; thứ nhì y là khách nên mặc cho Trầm Lãng đối đáp.
Đứng lên ôm quyền thi lễ Trầm Lãng cười nhẹ:
- Tại hạ là Ngư Vương Trầm Lãng còn vị này chính là Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên...
Huyết Kiếm Châu Đằng hơi thoáng đổi sắc khi nghe tới năm chữ Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên. Ôm quyền thi lễ cùng hai người đối diện vị trưởng ban ám sát đoàn do thám Hoa Lư thong thả nói:
- Tại hạ hân hạnh gặp mặt Hồ trang chủ. Dù ở nơi hoang vu tại hạ cũng được nghe người ta đề cập tới danh hào hiệp và thuật xử kiếm độc bộ giang hồ của trang chủ...
Quay sang họ Trầm y hắng giọng tiếp:
- Tại hạ tới quấy rầy Trầm thủ lĩnh cũng do một lý do thật đặc biệt.Tại hạ...
Châu Đằng chưa nói hết câu Hồ Nguyên đã đỡ lời:
- Châu trưởng ban thứ lổi. Nếu tôi đoán không lầm thời Châu trưởng ban định tới đây tìm người...
Châu Đằng nhìn Hồ Nguyên chăm chú trong lúc vị trang chủ Hồ gia trang tủm tĩm cười:
- Sở dĩ tôi đoán như thế vì tôi cũng tới đây tìm người và người mà tôi muốn tìm chính là kẻ cầm sổ giang hồ...
Ngư Vương Trầm Lãng trông thấy ánh mắt của vị trưởng ban ám sát đoàn do thám Hoa Lư bừng sát khí.
- Tại hạ tới đây không có ý định gây sự cùng Trầm thủ lĩnh. Chiều tối hôm kia tại hạ được tin thủ hạ báo cáo sự xuất hiện của kẻ cầm sổ giang hồ ở khu ngoại thành Đại La. Tuy nhiên sau đó y biến mất không để lại tông tích. Theo thiển kiến cùng tin tức do bổn ban thu lượm được thời tại hạ e rằng kẻ cầm sổ giang hồ sẽ đến tìm Trầm thủ lĩnh...
Vị chúa tể thủy khấu hơi giật mình song lấy lại vẻ tự nhiên rất nhanh.
- Xuất hiện ở Đại La chắc hắn đã gặp Nhị Quyền Vô Sở Đắc?
Huyết Kiếm Châu Đằng chầm chậm gật đầu:
- Trầm thủ lĩnh đoán không sai. Y đã ghi tên Vô Sở Đắc vào sổ giang hồ kèm theo ba nhân viên của ban ám sát trong đó có vị đệ nhị phó trưởng ban trung thành của tại hạ. Ngoài ra tại hạ còn được thủ hạ báo tin là tìm được xác của Bạo Bệnh Quyền ở Nông Cống...
Nhìn Hồ Nguyên y thong thả tiếp lời:
- Chắc tại hạ cũng cùng mục đích như Hồ trang chủ. Tại hạ là kiếm thủ mà nay biết có tay kiếm lỗi lạc tất nhiên phải tìm gặp cho bằng được. Vả lại tại hạ còn được lệnh bề trên mời kẻ cầm sổ giang hồ về Hoa Lư...
Trầm Lãng hơi cau mày khi nghe tiếng người xôn xao rồi sau đó giọng nói oang oang vang lên:
- Thủ lĩnh... Thủ lĩnh... Y tới rồi... Y tới rồi...
Tên thủ hạ thân tín của Ngư Vương Trầm Lãng bước nhanh vào đại sảnh và trên tay cầm cuốn sổ bìa đen.
- Sổ giang hồ... Quyển sổ xoá tên người...
Nhanh hơn tất cả mọi người vị trưởng ban ám sát đoàn do thám Hoa Lư tạt bộ đồng thời vung tay chụp lấy quyển sổ bìa đen. Y lật nhanh mấy trang đầu. Không ai biết trong quyển sổ viết những gì mà da mặt vị trưởng ban ám sát đoàn do thám Hoa Lư biến thanh xanh dờn cùng với ánh mắt sáng rực vẻ giận dữ.
- Giỏi... Thử xem ngươi tài cán bao nhiêu mà dám phách lối tuyên bố làm sạch giang hồ...
Huyết Kiếm Châu Đằng nhẹ tung quyển sổ xoá tên người lên không cùng với bàn tay phải máy động. Rẹt... Rẹt... Ánh kiếm chớp đỏ rực màu máu. Quyển sổ xoá tên người bị chém đứt làm tám mảnh rơi xuống sàn gạch.
Ngư Vương Trầm Lãng gật gù còn Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên chớp mắt. Thân danh một kiếm thủ lỗi lạc dĩ nhiên họ Hồ thừa kiến thức vũ học cùng kinh nghiệm giang hồ để nhìn ra điểm tinh hoa trong thuật xử kiếm điêu luyện của vị trưởng ban ám sát đoàn do thám Hoa Lư.
- Kiếm thuật độc đáo lắm...
Giọng nói trầm trầm cất lên nơi cửa đại sảnh. Ngư Vương Trầm Lãng lẩm bẩm:
- Y tới rồi... Y tới rồi...
Huyết Kiếm Châu Đằng và Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên chong mắt nhìn nhân vật tự xưng là kẻ cầm sổ giang hồ.
Thoạt nhìn từ nhân dạng tới phong cách y giống một người thường hơn là một vũ sĩ giang hồ trừ hai điểm là chuôi kiếm ló lên khỏi vai và ánh mắt sáng rực. Bất cứ vũ sĩ nào cũng đều luyện nội lực cho nên ánh mắt của họ tinh anh và sáng hơn người thường. Ánh mắt càng sáng chừng nào nội lực càng thâm hậu nhiều chừng đó. Ánh mắt của kẻ cầm sổ giang hồ to và sáng lạ lùng. Điều này chứng tỏ y phải có nội lực cực kỳ thâm hậu.
Ôm quyền thi lễ kẻ cầm sổ giang hồ cất giọng nói trầm lạnh:
- Vì bận chút việc riêng nên tại hạ tới chậm.Trầm thủ lĩnh chắc hẵn phải nóng lòng chờ đợi...
Thầm hít hơi dài trấn định tâm thần tay chúa tể thủy khấu cao giọng hỏi:
- Các hạ tới đây chậm chắc vì bận bịu chuyện xoá tên Nhị Quyền Vô Sở Đắc và Bạo Bệnh Quyền ?
Kẻ cầm sổ giang hồ nhếch môi:
- Trầm thủ lỉnh đoán không sai. Tại hạ đã ghi danh hai người đó vào sổ giang hồ...
Ngư Vương Trầm Lãng nói nhanh :
- Ta chờ các hạ đã lâu. Oán cừu giữa chúng ta nên thanh toán một lần cho xong...
Kẻ cầm sổ giang hồ nhẹ lắc đầu:
- Tại hạ xin minh định một điều là giữa tại hạ và Trầm thủ lĩnh không hề có thù oán riêng tư. Tuân lệnh sư môn tại hạ phải làm sạch giang hồ mà tiếc thay Trầm thủ lĩnh lại là người có tên trong sổ...
Thân ảnh chớp lên màu đỏ rực. Vị trưởng ban ám sát đoàn do thám Hoa Lư đứng sừng sững trước mặt kẻ cầm sổ giang hồ. Giọng nói của hắn sẳng và thẳng thừng:
- Các hạ là kẻ cầm sổ giang hồ...?
Chăm chú nhìn người đối diện giây lát kẻ cầm sổ giang hồ gật đầu:
- Chính tại hạ. Các hạ là nhân viên của đoàn do thám Hoa Lư ?
Khuôn mặt đanh lại lạnh tanh cùng với ánh mắt bốc lửa Huyết Kiếm Châu Đằng gằn từng tiếng một:
- Ta là Huyết Kiếm Châu Đằng, trưởng ban ám sát đoàn do thám Hoa Lư...
-Ạ...
Kẻ cầm sổ giang hồ gật gù. Thái độ của y vẫn tự nhiên và bình tịnh dường như danh vị trưởng ban ám sát đoàn do thám không hù được y.
Giọng nói của họ Châu gằn gằn từng tiếng một:
- Nhân danh trưởng ban ám sát đoàn do thám ta mời các hạ về Hoa Lư để thẩm cung...
Châu Đằng nhấn mạnh ở chữ " mời ". Vành môi của kẻ cầm sổ giang hồ hơi nhếch thành nụ cười khinh bạc:
- Tại hạ có tội gì mà bị mời về Hoa Lư để thẩm cung...
Châu Đằng nói qua hàm răng cắn chặt:
- Không có tội gì à...Hạ sát hai vị phó trưởng ban ám sát và truy tầm cùng với ba nhân viên của đoàn do thám mà các hạ bảo là không có tội gì à... Nội cái chuyện ương ngạnh dám đôi co với ta là đủ bị tù mọt gông rồi...
Giọng nói của kẻ cầm sổ giang hồ trầm xuống thật thấp:
- Ta có hai điều muốn nói cùng các hạ. Thứ nhất không có tên trong sổ giang hồ các hạ đừng bức bách ta phải giết các hạ. Thứ nhì ngay cả bậc bề trên của các hạ là Hữu Danh Vô Thực cũng chưa đủ tư cách để mời ta về Hoa Lư. Các hạ hãy kiên nhẫn chờ đợi. Sau khi thi hành xong sứ mệnh làm sạch giang hồ ta sẽ đến viếng thăm đoàn do thám Hoa Lư...
Da mặt Huyết Kiếm Châu Đằng biến thành xanh dờn vì những lời nói thẳng của kẻ cầm sổ giang hồ. Sĩ diện cùng tự ái của vị trưởng ban ám sát đoàn do thám bị thương tổn nặng nề. Trong cuộc đời bôn ba lưu lạc giang hồ có lẽ đây là lần đầu tiên mới có một người dám nói với hắn những lời ngạo mạn như thế. Hắn chưa kịp nói hay hành động gì khác kẻ cầm sổ giang hồ chầm chậm tiếp:
-Kiếm thuật của các hạ tuy độc đáo nhưng bản lĩnh cở như các hạ không đủ sức hoá giải chiêu kiếm giết ruồi của ta đâu. Bách Diện Thư Sinh và Hữu Danh Vô Thực may ra mới có chút hi vọng...
Dù không nói song Trầm Lãng thầm công nhận lời của kẻ cầm sổ giang hồ rất đúng. Tuy chưa hề giao đấu với Bách Diện Thư Sinh và Hữu Danh Vô Thực song hắn nghĩ họ không thể đánh bại hắn trong vòng một chiêu. Nhị Quyền Vô Sở Đắc tài ba sánh ra đâu có sút Bách Diện Thư Sinh bao nhiêu mà còn chết thời vị phó thủ lĩnh đoàn do thám Hoa Lư chắc cũng không sống sót dưới chiêu kiếm giết người của kẻ cầm sổ giang hồ.
Liếc một vòng từ Ngư Vương Trầm Lãng, Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên tới Huyết Kiếm Châu Đằng; tay kiếm phiêu bạt giang hồ lên tiếng:
-May ra có một ngưới mời được tại hạ về Hoa Lư...
Kẻ cầm sổ giang hồ ngừng lời và Châu Đằng hỏi với giọng cộc lốc:
- Ai?
- Lê Hoàn...
Ba người nghe đều thay đổi sắc diện song mỗi người lại không giống nhau. Châu Đằng động dung thấy rõ khi nghe tới hai chữ trên. Còn Trầm Lãng và Hồ Nguyên lại tỏ vẻ kinh nghi và thắc mắc. Từ lâu chưa có ai tận tường về thân thế, lai lịch của kẻ cầm sổ giang hồ. Nay y bỗng dưng thố lộ là chỉ có Lê Hoàn mới đủ tư cách để nói chuyện với y. Điều này chứng tỏ y phải có thân thế rất lớn.
- Các hạ quả ngạo mạn và xấc xược nên mới dám gọi đến tên tộc của quan Thập Đạo Tướng Quân...
Kẻ cầm sổ giang hồ nhếch môi cười:
- Các hạ chỉ biết Lê Hoàn qua danh vị Thập Đạo Tướng Quân riêng ta biết hắn nhiều hơn nữa...
Ngừng lại y nghiêm giọng nói với Châu Đằng:
- Tại hạ tới đây nhằm chủ ý xóa tên Ngư Vương trong cõi giang hồ. Nếu các hạ muốn thử chiêu kiếm của tại hạ thời cứ tùy tiện...
Huyết Kiếm Châu Đằng suy nghĩ thật nhanh. Bằng mọi cách hắn phải mời cho được kẻ cầm sổ giang hồ về Hoa Lư. Tuy nhiên bằng mọi cách không có nghĩa phải hi sinh mạng sống. Tạm thời hắn nên đứng ngoài cuộc so tài vì có lợi cho hắn nhiều hơn. Ít ra hắn còn được dịp chứng kiến kiếm thuật giết người độc địa của đối phương hầu khám phá ra chỗ sơ hở rồi tìm cách hoá giải. Suy nghĩ cặn kẻ Châu Đằng lui về một bên. Tuy nhiên để khỏi bị bẻ mặt hắn cố vớt vát một câu:
- Được...Ta để cho các hạ so tài với Trầm thủ lĩnh xong ta sẽ ra tay. Mong các hạ không làm ta thất vọng...
Nhẹ cười kẻ cầm sổ giang hồ nói với Trầm
Lãng:
- Mời Trầm thủ lĩnh xuất chiêu...
Hai tay buông xuôi, toàn thân bất động, hai mắt mở lớn nhìn đăm đăm vào khoảng không trước mặt, tay kiếm phiêu bạt chìm mất trong công phu trầm tịnh.
Biết mình sắp sửa bị đặt vào tình trạng tử sinh trong chớp mắt, Trầm Lãng tức tốc an thần định khí.
Đứng ngoài làm khán giả chứng kiến cuộc so tài hiếm có, Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên và Huyết Kiếm Châu Đằng chăm chú quan sát không bỏ sót cử chỉ nhỏ nhặt nào của kẻ cầm sổ giang hồ.
Vị trang chủ họ Hồ nhìn đăm đăm bàn tay mặt của nhân vật được giang hồ truyền tụng về thuật xử kiếm giết người độc địa. Ngón trỏ cong lại hơi chạm vào ngón cái, ba ngón giữa, áp út và ngón út đưa ra thẳng khép sát lại với nhau. Hơn ba mươi năm luyện võ Hồ Nguyên chưa thấy ai có lối triển công phu trầm tịnh lạ lùng như kẻ cầm sổ giang hồ. Toàn thân y bất động nhưng Hồ Nguyên biết bên trong cái bất động hàm chứa một cái động không ai có thể đo lường được.
Rẹt... Rẹt... Không có gì xảy ra ngoại trừ âm thanh của kiếm rút ra rồi tra vào vỏ. Ngư Vương Trầm Lãng đứng im không có một phản ứng. Không khí yên như tờ.
Hồ Nguyên và Châu Đằng nhìn nhau không nói được tiếng nào. Ánh mắt của người này dường như hỏi người kia có thấy gì không. Châu Đằng thở một hơi thật dài. Hắn nhìn chăm chú vào vết đỏ nhỏ như mũi kim nơi yết hầu của Trầm Lãng. Vị thủ lĩnh ăn cướp lừng danh đứng im, hai mắt mở lớn bất động.
Phịch... Ngư Vương Trầm Lãng ngã úp mặt xuống đất ngay dưới chân địch thủ. Khách sảnh im vắng và lạnh lùng. Mồ hôi rịn ra trong lòng bàn tay của Hồ Nguyên và Châu Đằng.
Kẻ cầm sổ giang hồ trầm lặng nhìn hai người đối diện. Y không nói lời nào song người người đều hiểu. Bản lĩnh như Trầm Lãng còn chết huống hồ gì kẻ khác. Tài bộ của Châu Đằng và Hồ Nguyên so sánh cũng sàng sàng với Trầm Lãng, dĩ nhiên không thể nào hoá giải được chiêu kiếm giết người độc địa.
Không nói nửa lời tay kiếm phiêu bạt xoay người bước đi. Bóng đỏ chớp lên và vị trưởng ban ám sát đoàn do thám Hoa Lư đứng sừng sững chận đường. Dù biết đánh là thua mà thua là chết nhưng dường như hắn chẳng còn cách nào hơn. Danh dự, hào khí, sĩ diện và nhất là nhiệm vụ của vị trưởng ban ám sát không cho phép hắn đứng nhìn tội phạm thong dong bỏ đi.
- Các hạ biết là không giải được chiêu kiếm của ta?
Kẻ cầm sổ giang hồ lên tiếng hỏi. Huyết Kiếm Châu Đằng nín thinh không nói lời nào.
- Không có tên trong sổ giang hồ các hạ đừng bức ta phải giết các hạ...
Mục quang của Châu Đằng sáng rực cùng với giọng nói vang từng chữ một:
- Ta muốn giải chiêu kiếm của các hạ...
Lồng trong chữ " hạ " âm thanh của kiếm rút ra khỏi vỏ vang lãnh lót cùng với tia sáng đỏ rực màu máu xẹt tới mục tiêu tợ ánh chớp. Không hổ danh trưởng ban ám sát đoàn do thám Hoa Lư; Châu Đằng xuất một chiêu kiếm thần tốc, chuẫn xác và độc địa vô cùng. Chớp mắt mũi kiếm chỉ còn cách huyệt thần tàng của địch thủ gang tấc.
Rẹt... Rẹt... Âm thanh giết người vang lên nghe nhức buốt thịt da. Đứng ngoài làm khán giả Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên lắc đầu khi chứng kiến mũi kiếm của Châu Đằng chong ngay huyệt thần tàng và chỉ vừa chạm áo đối thủ. Ngán tài đã đành Hồ Nguyên còn phục cái gan mật của kẻ cầm sổ giang hồ. Chậm một sát na thôi y sẽ bị mũi kiếm của đối thủ đâm trúng ngực. Muốn xử chiêu kiếm tuyệt diệu như thế y phải tôi luyện được thuật xử kiếm thần tốc và chính xác cực độ.
Cúi nhìn thi thể của Trầm Lãng và Châu Đằng nằm trên sàn gạch kẻ cầm sổ giang hồ khẽ thở dài. Ngước nhìn Hồ Nguyên y trầm trầm lên tiếng:
- Ai ai cũng đều sợ chết thế mà có người lại muốn chết. Hồ trang chủ nghĩ sao?
Bàn tay cầm kiếm của Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên nắm chặt lấy chuôi kiếm đeo bên hông tới nổi gân xanh cùng với giọng nói chững chạc và cương quyết vang lên:
- Dù biết chết mà lắm khi người ta vẫn làm. Hồ tôi với các hạ đều là kiếm thủ. Thưởng thức một chiêu kiếm đẹp thời có chết cũng còn hơn sống vô vị...
Kẻ cầm sổ giang hồ nhếch môi cười:
- Hồ trang chủ muốn giải chiêu kiếm của tại hạ. Giải được chiêu kiếm của tại hạ Hồ trang chủ sẽ trở thành kẻ vô địch trong cõi giang hồ...
Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên chầm chậm gật đầu.
- Được...
Liền theo tiếng " được " kẻ cầm sổ giang hồ xuất thủ. Y ra tay nhanh tới độ Hồ Nguyên không có được một phản ứng nào. Họ Hồ chỉ nghe tiếng rẹt thời sự kiện đã xảy ra rồi.
Vị trang chủ lừng danh nuốt nước bọt khi nhìn thấy mũi kiếm nhọn hoắt của đối phương chỉa ngay yết hầu mình. Y còn sống song sự sống của y phải trả một giá quá đắt. Sĩ diện, hào khí và tiếng tăm của vị trang chủ lẫy lừng đã bị đổ nhào trong phút chốc.
Kẻ cầm sổ giang hồ tra kiếm vào vỏ. Không nói lời nào cũng như không nhìn tới Hồ Nguyên đứng lặng im y thong thả bước ra cửa. Bụp... Bụp... Bụp... Hồ Nguyên nhìn từng viên gạch vỡ vụn dưới bước chân khổ luyện của tay kiếm giết người. Y có cảm tưởng như danh vọng của mình cũng bị những bước chân khổ luyện của kẻ cầm sổ giang hồ đạp vỡ thành trăm mảnh vụn. Ánh mắt của y nhuốm đầy vẻ bi thương và thống khổ.
Ngư Vương Trầm Lãng thong thả dạo bước. Nắng vàng óng ánh nhảy múa trên tàng cây cao. Khung cảnh vắng lặng. Hai tay chấp sau lưng, chân bước chậm, họ Trầm vừa đi vừa nghĩ ngợi. Thỉnh thoảng hắn lại đưa tay vuốt hàm râu rồng mĩm cười thích thú.
Cái chết của Đạp Thủy Tiên Lý Thái là một cơ hội tốt và Trầm Lãng không khi nào chịu bỏ lỡ cơ hội bằng vàng để ngồi vào danh vị độc tôn là ông vua sông nước của giới giang hồ Đại Việt. Sau khi đánh bại kẻ cầm sổ giang hồ hắn tức tốc tới sào huyệt của Lý Thái. Qua cuộc giao tranh ngắn ngủi và không đổ máu Trầm Lãng trở thành chúa tể thủy khấu vùng sông nước bao la của Đại Việt. Danh vọng cao hơn, tiền bạc nhiều hơn, thế lực mạnh hơn; Ngư Vương Trầm Lãng biến thành nhân vật quan trọng nhất của phe hắc đạo hơn cả Nhị Quyền Vô Sở Đắc và Bạo Bệnh Quyền. Sống những ngày thoải mái trong danh vọng, họ Trầm chỉ có mối lo âu duy nhất. Chính mối lo âu này đã khiến cho hắn phải thâu đêm trằn trọc, ăn chẳng ngon và ngủ chẳng yên.
Hắn biết nếu còn sống kẻ cầm sổ giang hồ thế nào cũng trở lại để xoá tên mình trong cõi giang hồ. Lúc đó hắn sẽ chết. Dĩ nhiên hắn sợ chết. Ai lại không sợ chết. Càng giàu sang phú quí nhiều chừng nào hắn càng sợ chết nhiều hơn. Chết rồi làm sao mà hưởng được. Nếu không muốn chết Trầm Lãng cần phải trừ diệt kẻ cầm sổ giang hồ. Nhóm Bát Đại Vương giờ chỉ còn trơ lại ba người nên thế liên kết yếu đi nhiều lắm.
Gần nửa tháng trước Nhị Quyền Vô Sở Đắc có mời hắn và Bạo Bệnh Quyền tới Đại La hội họp nhằm mục đích đối phó với kẻ cầm sổ giang hồ. Sau ba ngày hăng say bàn cải cả ba không có cách nào hay hơn là mạnh ai nấy lo thân người đó. Ngư Vương Trầm Lãng biết chắc một điều là nếu đơn thân độc mã hắn không sống sót dưới chiêu kiếm giết ruồi của kẻ cầm sổ giang hồ. Cái chết của Lê Đình là một bằng chứng hiễn nhiên nhất. Bản lĩnh của hắn so sánh cũng chỉ sàng sàng với Lê Đình thôi. Nếu họ Lê đã chết thời hắn cũng không sống được.
- Trình thủ lĩnh...
Trầm Lãng nhìn thủ hạ tín cẩn đứng trước mặt đoạn hất hàm ra hiệu cho thuộc hạ nói:
- Thưa thủ lĩnh có khách tới thăm...
Nét mặt ông vua sông nước hơi thay đổi. Dường như hắn sợ có khách tới thăm viếng.
- Ai vậy... Danh tánh của khách là gì ?
- Trình thủ lĩnh... Vị khách này xưng danh là Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên...
Trầm Lãng thở phào. Dĩ nhiên hắn có nghe tới danh hiệu này nhiều lần. Vẩy tay cho thủ hạ hắn nói thật nhanh:
- Ngươi mời khách vào đại sảnh xong mau mau bày tiệc. Ta sẽ ra gặp khách liền...
Vị chúa tể thủy khấu bước vào cùng với giọng nói oang oang vang lên khắp gian khách sảnh rộng:
- Ha... ha... ha... Bấy lâu nay nghe Hồ trang chủ lừng danh kiếm thuật khắp vùng duyên hải nước ta nay tình cờ gặp gỡ thật là tam sinh hữu hạnh...
- Tuy hai phe hắc bạch khác nhau nhưng tôi rất ngưỡng mộ vũ thuật của Trầm thủ lĩnh. Hôm nay Hồ tôi đường đột tới thăm chỉ vì một lý do đặc biệt...
Ngư Vương Trầm Lãng nhìn Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên. Vóc dáng cao gầy, mày rậm, mắt sâu và sáng thêm lưỡng quyền cao; Hồ Nguyên toát ra phong cách đường hoàng, uy nghi và chửng chạc. Đó là phong cách của nhân vật đứng đầu Hồ gia trang, một đại trang nổi tiếng nhất của giới giang hồ Đại Việt.
- Hân hạnh lắm... Trầm tôi rất vui mừng được Hồ trang chủ làm khách đôi ngày...
Cung kính ôm quyền thi lễ Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên tươi cười thốt:
- Hồ tôi xin minh định là tới đây không phải với tư cách thù địch của Trầm thủ lĩnh...
Ngư Vương Trầm Lãng mừng thầm trong bụng. Hắn đang có đại địch cho nên không muốn thêm cừu địch nữa. Giơ tay mời khách an tọa, thong thả rót rượu vào chén cho khách xong hắn từ từ thốt:
- Mời trang chủ dùng tạm chén rượu nhạt trước khi nhập tiệc. Nếu không có chi bất tiện xin trang chủ cho biết lý do đến gặp tôi...
Khẽ nhấp ngụm rượu vị trang chủ họ Hồ gật đầu cười:
- Hơn tháng trước đây Sát Thủ Thương Lê Đình chết bởi thứ kiếm thuật giết ruồi của kẻ cầm sổ giang hồ. Tôi có may mắn gặp gỡ Liên Hoàn Đao Lý Tấn và được y tường thuật tỉ mỉ về thuật xử kiếm độc địa của kẻ cầm sổ giang hồ. Tay kiếm giết người phong cáo sẽ dùng thứ kiếm thuật giết ruồi để làm sạch giang hồ...
Ngừng lại nhấp ngụm rượu Hồ Nguyên nhìn Ngư Vương Trầm Lãng xong chầm chậm lên tiếng :
- Muốn làm sạch giang hồ y phải tới tìm Trầm thủ lĩnh trước nhất. Hiện nay so về danh vọng lẫn thế lực thời Trầm thủ lĩnh hơn hẵn Nhị Quyền Vô Sở Đắc và Bạo Bệnh Quyền...
Vị chúa tể thủy khấu không có vẻ thích thú khi được Hồ Nguyên khen tặng mà hầu như lo nghĩ nhiều hơn. Càng cao danh vọng càng nhiều gian nan. Bây giờ hắn mới thấm thía điều đó.
Giọng nói của vị trang chủ họ Hồ trầm trầm cất lên:
- Sớm hay muộn gì y cũng tới tìm Trầm thủ lĩnh. Lần trước Thất Đại Vương liên thủ nên mới thắng được y. Học khôn từ chỗ đó chắc lần này y sẽ đột ngột tới thăm không báo trước. Một chọi một tôi e...
Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên bỏ lững câu nói song Trầm Lãng hiểu ý của người đối thoại. Kẻ cầm sổ giang hồ tái xuất hiện với thuật xử kiếm giết người độc địa hơn xưa nhiều thời nếu một chọi một hắn khó lòng sống sót.
Uống một hơi cạn sạch chén rượu đầy Ngư Vương Trầm Lãng bật cười sang sãng:
- Mời trang chủ cạn chén. Con người ta ai cũng có cái số cho nên chạy trốn cũng không được. Nếu kẻ cầm sổ tới tìm thời tôi sẽ chờ hắn. Đánh nhau với hắn một trận cho sướng tay rồi chết cũng được. Chết dưới tay một kẻ tài ba như hắn kể ra không vô vị lắm...
Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên cười ha hả:
- Biết chết mà vẫn không chau mày. Hồ tôi khâm phục hào khí của Trầm thủ lĩnh. Xin lập lại tôi tới đây làm một khán giả đứng ngoài thưởng thức một cuộc so tài hi hữu. Nói trắng ra tôi chỉ muốn mục kích chiêu kiếm giết người mà giang hồ đồn đại là độc địa nhất trong vòng trăm năm nay...
Ngừng lại hớp ngụm rượu nhỏ Hồ Nguyên chép miệng thở dài:
- Gia phụ có tham dự lễ tống táng của Lê Đình. Mục đích của người là khảo nghiệm vết thương để tìm hiểu về thuật xử kiếm của kẻ cầm sổ giang hồ. Sau đó người có nói cho tôi biết là hiện nay ít có người hóa giải được chiêu kiếm giết người của y. Trầm thủ lĩnh an tâm vì dù không phải là viện thủ Hồ tôi cũng không phải là kẻ thù...
Ngư Vương Trầm Lãng cười ha hả. Tiệc được dọn lên. Đích thân rót rượu vào chén cho khách vị chúa tể thuỷ khấu lừng danh nói lớn:
- Mời trang chủ cạn chén. Thật là tam sinh hữu hạnh mới được ngồi yến ẩm với một nhân vật bạch đạo tiếng tăm như Hồ trang chủ. Suốt một vùng duyên hải của trấn Triều Dương với vịnh Hạ Long và trung châu xứ Bắc ai lại không nghe danh hào hiệp của Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên. Đó là chưa kể tới phong anh của Tam Phong Kiếm Hồ lão trang chủ vẫn còn được giang hồ ca tụng...
- Đa tạ Trầm thủ lĩnh quá khen. Trong lúc trà dư tửu hậu mạn đàm về giang hồ gia phụ có đề cập tới Trầm thủ lĩnh với công phu độc bộ...
Ngửa cổ uống cạn chén rượu xong Ngư Vương Trầm Lãng cười ha hả:
- Được một bậc trưởng thượng như Hồ lão trang chủ đề cập tới là một vinh dự cho kẻ hèn nay...
Đưa mắt nhìn ra ngoài sân Hồ Nguyên cất giọng trầm trầm :
- Mấy tháng nay tôi ngược xuôi nam bắc cố tìm gặp kẻ cầm sổ giang hồ với hi vọng khám phá ra một bí mật...
Hồ Nguyên ngừng lại hớp ngụm rượu. Trầm Lãng cười nhẹ:
- Tôi xin được nghe cao kiến của trang chủ...
- Bí mật thứ nhất mà giới giang hồ Đại Việt muốn biết là ai có tên trong sổ giang hồ...
Ngư Vương Trầm Lãng gật gù trầm ngâm không nói. Dường như hắn cũng đồng ý với người đối ẩm.
- Lai lịch, sư môn, căn cơ, gốc gác của kẻ cầm sổ giang hồ là chuyện mà các cao thủ nóng lòng muốn biết một cách tận tường...
Trầm Lãng gật đầu. Đánh nhau mà không biết được lai lịch và sư môn của địch thủ hắn không chiếm được nhiều tiện nghi. Biết địch thủ xuất thân từ môn phái nào hắn mới có thể dự đoán đường lối, lộ số trong kiếm thuật của địch thủ. Dù đã một lần đánh nhau với kẻ cầm sổ giang hồ song thời gian quá ngắn ngủi khiến cho hắn chưa kịp nhận ra đường lối biến hoá cũng như lộ số trong chiêu kiếm độc địa của địch thủ.
Đang im lìm suy nghĩ Ngư Vương Trầm Lãng chợt hướng mắt nhìn ra cửa. Ngay cả Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên cũng ngưng thần lắng tai nghe ngóng. Tuy bước chân còn xa nhưng hai cao thủ giang hồ đều nghe được tiếng bước chân nhẹ và êm, trầm ổn và vững vàng, nhặt khoan và đều đặn. Đó là tiếng bước chân khổ luyện của một vũ sĩ giang hồ. Tiếng bước chân dừng nơi cửa.
Trầm Lãng và Hồ Nguyên chăm chú nhìn một người đứng im nơi khung cửa rộng. Cao gầy, toàn thân người lạ bó gọn trong bộ vũ phục màu đỏ, chân quấn xà cạp cũng màu đỏ, tóc dài chấm vai, khuôn mặt xương xẩu lạnh lùng, chuôi kiếm thắt tua màu đỏ nhô lên khỏi vai; ngần thứ ấy tạo cho người lạ một phong thái ngạo nghễ.
Hồ Nguyên chú mục vào con ó chân bấu lấy hai thanh kiếm gác chéo nhau nơi ngực áo cùng một huy hiệu nhỏ hơn được thêu nơi cánh tay áo bên hữu. Không một ai trong giới giang hồ Đại Việt không biêt đến hình con ó bấu lấy hai thanh kiếm gác chéo nhau nơi ngực áo của người lạ. Đó là huy hiệu của đoàn do thám Hoa Lư, một lực lượng hùng mạnh được tổ chức qui cũ và chu đáo. Đối với các vũ sĩ giang hồ đoàn do thám Hoa Lư là đại diện cho quyền lực của triều đình. Thành lập dưới thời Đinh Bộ Lĩnh bình loạn mười hai sứ, đoàn do thám Hoa Lư đã đóng góp rất nhiều xương máu và công sức trong việc phù trợ Đinh Bộ Lĩnh lên ngai vàng Đại Việt. Từ đó đoàn do thám được ban cấp nhiều quyền hành và tiền bạc để trở thành một tổ chức qui mô, đông đảo nhân viên và thế lực bành trướng một cách nhanh chóng. Chỉ huy đoàn do thám là vị thủ lĩnh, kế đó là bốn vị phó thủ lĩnh rồi năm trưởng ban bao gồm truy tầm, ám sát, tin tức, điều tra và bảo hoàng. Mỗi ban của đoàn do thám Hoa Lư đều mặc sắc phục riêng biệt. Nhân viên của ban truy tầm mặc sắc phục màu đen, ám sát mặc sắc phục màu đỏ, tin tức màu trắng, điều tra màu xanh và bảo hoàng mặc sắc phục màu vàng. Ngang hàng với năm vị trưởng ban còn có thập đại hộ pháp với trách nhiệm giữ gìn lề luật cũng như có quyền khai trừ nhân viên từ cấp bậc trưởng ban trở xuống.
Nhìn sắc phục màu đỏ Hồ Nguyên và Trầm Lãng biết người lạ nằm trong ban ám sát. Đảo ánh mắt sáng rực một vòng người lạ cất giọng trầm lạnh:
- Tại hạ là Huyết Kiếm Châu Đằng, trưởng ban ám sát đoàn do thám Hoa Lư. Dám hỏi nhị vị là ai ?
Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên làm thinh. Thứ nhất y không ưa giọng nói và cung cách ngạo nghễ của Châu Đằng; thứ nhì y là khách nên mặc cho Trầm Lãng đối đáp.
Đứng lên ôm quyền thi lễ Trầm Lãng cười nhẹ:
- Tại hạ là Ngư Vương Trầm Lãng còn vị này chính là Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên...
Huyết Kiếm Châu Đằng hơi thoáng đổi sắc khi nghe tới năm chữ Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên. Ôm quyền thi lễ cùng hai người đối diện vị trưởng ban ám sát đoàn do thám Hoa Lư thong thả nói:
- Tại hạ hân hạnh gặp mặt Hồ trang chủ. Dù ở nơi hoang vu tại hạ cũng được nghe người ta đề cập tới danh hào hiệp và thuật xử kiếm độc bộ giang hồ của trang chủ...
Quay sang họ Trầm y hắng giọng tiếp:
- Tại hạ tới quấy rầy Trầm thủ lĩnh cũng do một lý do thật đặc biệt.Tại hạ...
Châu Đằng chưa nói hết câu Hồ Nguyên đã đỡ lời:
- Châu trưởng ban thứ lổi. Nếu tôi đoán không lầm thời Châu trưởng ban định tới đây tìm người...
Châu Đằng nhìn Hồ Nguyên chăm chú trong lúc vị trang chủ Hồ gia trang tủm tĩm cười:
- Sở dĩ tôi đoán như thế vì tôi cũng tới đây tìm người và người mà tôi muốn tìm chính là kẻ cầm sổ giang hồ...
Ngư Vương Trầm Lãng trông thấy ánh mắt của vị trưởng ban ám sát đoàn do thám Hoa Lư bừng sát khí.
- Tại hạ tới đây không có ý định gây sự cùng Trầm thủ lĩnh. Chiều tối hôm kia tại hạ được tin thủ hạ báo cáo sự xuất hiện của kẻ cầm sổ giang hồ ở khu ngoại thành Đại La. Tuy nhiên sau đó y biến mất không để lại tông tích. Theo thiển kiến cùng tin tức do bổn ban thu lượm được thời tại hạ e rằng kẻ cầm sổ giang hồ sẽ đến tìm Trầm thủ lĩnh...
Vị chúa tể thủy khấu hơi giật mình song lấy lại vẻ tự nhiên rất nhanh.
- Xuất hiện ở Đại La chắc hắn đã gặp Nhị Quyền Vô Sở Đắc?
Huyết Kiếm Châu Đằng chầm chậm gật đầu:
- Trầm thủ lĩnh đoán không sai. Y đã ghi tên Vô Sở Đắc vào sổ giang hồ kèm theo ba nhân viên của ban ám sát trong đó có vị đệ nhị phó trưởng ban trung thành của tại hạ. Ngoài ra tại hạ còn được thủ hạ báo tin là tìm được xác của Bạo Bệnh Quyền ở Nông Cống...
Nhìn Hồ Nguyên y thong thả tiếp lời:
- Chắc tại hạ cũng cùng mục đích như Hồ trang chủ. Tại hạ là kiếm thủ mà nay biết có tay kiếm lỗi lạc tất nhiên phải tìm gặp cho bằng được. Vả lại tại hạ còn được lệnh bề trên mời kẻ cầm sổ giang hồ về Hoa Lư...
Trầm Lãng hơi cau mày khi nghe tiếng người xôn xao rồi sau đó giọng nói oang oang vang lên:
- Thủ lĩnh... Thủ lĩnh... Y tới rồi... Y tới rồi...
Tên thủ hạ thân tín của Ngư Vương Trầm Lãng bước nhanh vào đại sảnh và trên tay cầm cuốn sổ bìa đen.
- Sổ giang hồ... Quyển sổ xoá tên người...
Nhanh hơn tất cả mọi người vị trưởng ban ám sát đoàn do thám Hoa Lư tạt bộ đồng thời vung tay chụp lấy quyển sổ bìa đen. Y lật nhanh mấy trang đầu. Không ai biết trong quyển sổ viết những gì mà da mặt vị trưởng ban ám sát đoàn do thám Hoa Lư biến thanh xanh dờn cùng với ánh mắt sáng rực vẻ giận dữ.
- Giỏi... Thử xem ngươi tài cán bao nhiêu mà dám phách lối tuyên bố làm sạch giang hồ...
Huyết Kiếm Châu Đằng nhẹ tung quyển sổ xoá tên người lên không cùng với bàn tay phải máy động. Rẹt... Rẹt... Ánh kiếm chớp đỏ rực màu máu. Quyển sổ xoá tên người bị chém đứt làm tám mảnh rơi xuống sàn gạch.
Ngư Vương Trầm Lãng gật gù còn Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên chớp mắt. Thân danh một kiếm thủ lỗi lạc dĩ nhiên họ Hồ thừa kiến thức vũ học cùng kinh nghiệm giang hồ để nhìn ra điểm tinh hoa trong thuật xử kiếm điêu luyện của vị trưởng ban ám sát đoàn do thám Hoa Lư.
- Kiếm thuật độc đáo lắm...
Giọng nói trầm trầm cất lên nơi cửa đại sảnh. Ngư Vương Trầm Lãng lẩm bẩm:
- Y tới rồi... Y tới rồi...
Huyết Kiếm Châu Đằng và Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên chong mắt nhìn nhân vật tự xưng là kẻ cầm sổ giang hồ.
Thoạt nhìn từ nhân dạng tới phong cách y giống một người thường hơn là một vũ sĩ giang hồ trừ hai điểm là chuôi kiếm ló lên khỏi vai và ánh mắt sáng rực. Bất cứ vũ sĩ nào cũng đều luyện nội lực cho nên ánh mắt của họ tinh anh và sáng hơn người thường. Ánh mắt càng sáng chừng nào nội lực càng thâm hậu nhiều chừng đó. Ánh mắt của kẻ cầm sổ giang hồ to và sáng lạ lùng. Điều này chứng tỏ y phải có nội lực cực kỳ thâm hậu.
Ôm quyền thi lễ kẻ cầm sổ giang hồ cất giọng nói trầm lạnh:
- Vì bận chút việc riêng nên tại hạ tới chậm.Trầm thủ lĩnh chắc hẵn phải nóng lòng chờ đợi...
Thầm hít hơi dài trấn định tâm thần tay chúa tể thủy khấu cao giọng hỏi:
- Các hạ tới đây chậm chắc vì bận bịu chuyện xoá tên Nhị Quyền Vô Sở Đắc và Bạo Bệnh Quyền ?
Kẻ cầm sổ giang hồ nhếch môi:
- Trầm thủ lỉnh đoán không sai. Tại hạ đã ghi danh hai người đó vào sổ giang hồ...
Ngư Vương Trầm Lãng nói nhanh :
- Ta chờ các hạ đã lâu. Oán cừu giữa chúng ta nên thanh toán một lần cho xong...
Kẻ cầm sổ giang hồ nhẹ lắc đầu:
- Tại hạ xin minh định một điều là giữa tại hạ và Trầm thủ lĩnh không hề có thù oán riêng tư. Tuân lệnh sư môn tại hạ phải làm sạch giang hồ mà tiếc thay Trầm thủ lĩnh lại là người có tên trong sổ...
Thân ảnh chớp lên màu đỏ rực. Vị trưởng ban ám sát đoàn do thám Hoa Lư đứng sừng sững trước mặt kẻ cầm sổ giang hồ. Giọng nói của hắn sẳng và thẳng thừng:
- Các hạ là kẻ cầm sổ giang hồ...?
Chăm chú nhìn người đối diện giây lát kẻ cầm sổ giang hồ gật đầu:
- Chính tại hạ. Các hạ là nhân viên của đoàn do thám Hoa Lư ?
Khuôn mặt đanh lại lạnh tanh cùng với ánh mắt bốc lửa Huyết Kiếm Châu Đằng gằn từng tiếng một:
- Ta là Huyết Kiếm Châu Đằng, trưởng ban ám sát đoàn do thám Hoa Lư...
-Ạ...
Kẻ cầm sổ giang hồ gật gù. Thái độ của y vẫn tự nhiên và bình tịnh dường như danh vị trưởng ban ám sát đoàn do thám không hù được y.
Giọng nói của họ Châu gằn gằn từng tiếng một:
- Nhân danh trưởng ban ám sát đoàn do thám ta mời các hạ về Hoa Lư để thẩm cung...
Châu Đằng nhấn mạnh ở chữ " mời ". Vành môi của kẻ cầm sổ giang hồ hơi nhếch thành nụ cười khinh bạc:
- Tại hạ có tội gì mà bị mời về Hoa Lư để thẩm cung...
Châu Đằng nói qua hàm răng cắn chặt:
- Không có tội gì à...Hạ sát hai vị phó trưởng ban ám sát và truy tầm cùng với ba nhân viên của đoàn do thám mà các hạ bảo là không có tội gì à... Nội cái chuyện ương ngạnh dám đôi co với ta là đủ bị tù mọt gông rồi...
Giọng nói của kẻ cầm sổ giang hồ trầm xuống thật thấp:
- Ta có hai điều muốn nói cùng các hạ. Thứ nhất không có tên trong sổ giang hồ các hạ đừng bức bách ta phải giết các hạ. Thứ nhì ngay cả bậc bề trên của các hạ là Hữu Danh Vô Thực cũng chưa đủ tư cách để mời ta về Hoa Lư. Các hạ hãy kiên nhẫn chờ đợi. Sau khi thi hành xong sứ mệnh làm sạch giang hồ ta sẽ đến viếng thăm đoàn do thám Hoa Lư...
Da mặt Huyết Kiếm Châu Đằng biến thành xanh dờn vì những lời nói thẳng của kẻ cầm sổ giang hồ. Sĩ diện cùng tự ái của vị trưởng ban ám sát đoàn do thám bị thương tổn nặng nề. Trong cuộc đời bôn ba lưu lạc giang hồ có lẽ đây là lần đầu tiên mới có một người dám nói với hắn những lời ngạo mạn như thế. Hắn chưa kịp nói hay hành động gì khác kẻ cầm sổ giang hồ chầm chậm tiếp:
-Kiếm thuật của các hạ tuy độc đáo nhưng bản lĩnh cở như các hạ không đủ sức hoá giải chiêu kiếm giết ruồi của ta đâu. Bách Diện Thư Sinh và Hữu Danh Vô Thực may ra mới có chút hi vọng...
Dù không nói song Trầm Lãng thầm công nhận lời của kẻ cầm sổ giang hồ rất đúng. Tuy chưa hề giao đấu với Bách Diện Thư Sinh và Hữu Danh Vô Thực song hắn nghĩ họ không thể đánh bại hắn trong vòng một chiêu. Nhị Quyền Vô Sở Đắc tài ba sánh ra đâu có sút Bách Diện Thư Sinh bao nhiêu mà còn chết thời vị phó thủ lĩnh đoàn do thám Hoa Lư chắc cũng không sống sót dưới chiêu kiếm giết người của kẻ cầm sổ giang hồ.
Liếc một vòng từ Ngư Vương Trầm Lãng, Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên tới Huyết Kiếm Châu Đằng; tay kiếm phiêu bạt giang hồ lên tiếng:
-May ra có một ngưới mời được tại hạ về Hoa Lư...
Kẻ cầm sổ giang hồ ngừng lời và Châu Đằng hỏi với giọng cộc lốc:
- Ai?
- Lê Hoàn...
Ba người nghe đều thay đổi sắc diện song mỗi người lại không giống nhau. Châu Đằng động dung thấy rõ khi nghe tới hai chữ trên. Còn Trầm Lãng và Hồ Nguyên lại tỏ vẻ kinh nghi và thắc mắc. Từ lâu chưa có ai tận tường về thân thế, lai lịch của kẻ cầm sổ giang hồ. Nay y bỗng dưng thố lộ là chỉ có Lê Hoàn mới đủ tư cách để nói chuyện với y. Điều này chứng tỏ y phải có thân thế rất lớn.
- Các hạ quả ngạo mạn và xấc xược nên mới dám gọi đến tên tộc của quan Thập Đạo Tướng Quân...
Kẻ cầm sổ giang hồ nhếch môi cười:
- Các hạ chỉ biết Lê Hoàn qua danh vị Thập Đạo Tướng Quân riêng ta biết hắn nhiều hơn nữa...
Ngừng lại y nghiêm giọng nói với Châu Đằng:
- Tại hạ tới đây nhằm chủ ý xóa tên Ngư Vương trong cõi giang hồ. Nếu các hạ muốn thử chiêu kiếm của tại hạ thời cứ tùy tiện...
Huyết Kiếm Châu Đằng suy nghĩ thật nhanh. Bằng mọi cách hắn phải mời cho được kẻ cầm sổ giang hồ về Hoa Lư. Tuy nhiên bằng mọi cách không có nghĩa phải hi sinh mạng sống. Tạm thời hắn nên đứng ngoài cuộc so tài vì có lợi cho hắn nhiều hơn. Ít ra hắn còn được dịp chứng kiến kiếm thuật giết người độc địa của đối phương hầu khám phá ra chỗ sơ hở rồi tìm cách hoá giải. Suy nghĩ cặn kẻ Châu Đằng lui về một bên. Tuy nhiên để khỏi bị bẻ mặt hắn cố vớt vát một câu:
- Được...Ta để cho các hạ so tài với Trầm thủ lĩnh xong ta sẽ ra tay. Mong các hạ không làm ta thất vọng...
Nhẹ cười kẻ cầm sổ giang hồ nói với Trầm
Lãng:
- Mời Trầm thủ lĩnh xuất chiêu...
Hai tay buông xuôi, toàn thân bất động, hai mắt mở lớn nhìn đăm đăm vào khoảng không trước mặt, tay kiếm phiêu bạt chìm mất trong công phu trầm tịnh.
Biết mình sắp sửa bị đặt vào tình trạng tử sinh trong chớp mắt, Trầm Lãng tức tốc an thần định khí.
Đứng ngoài làm khán giả chứng kiến cuộc so tài hiếm có, Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên và Huyết Kiếm Châu Đằng chăm chú quan sát không bỏ sót cử chỉ nhỏ nhặt nào của kẻ cầm sổ giang hồ.
Vị trang chủ họ Hồ nhìn đăm đăm bàn tay mặt của nhân vật được giang hồ truyền tụng về thuật xử kiếm giết người độc địa. Ngón trỏ cong lại hơi chạm vào ngón cái, ba ngón giữa, áp út và ngón út đưa ra thẳng khép sát lại với nhau. Hơn ba mươi năm luyện võ Hồ Nguyên chưa thấy ai có lối triển công phu trầm tịnh lạ lùng như kẻ cầm sổ giang hồ. Toàn thân y bất động nhưng Hồ Nguyên biết bên trong cái bất động hàm chứa một cái động không ai có thể đo lường được.
Rẹt... Rẹt... Không có gì xảy ra ngoại trừ âm thanh của kiếm rút ra rồi tra vào vỏ. Ngư Vương Trầm Lãng đứng im không có một phản ứng. Không khí yên như tờ.
Hồ Nguyên và Châu Đằng nhìn nhau không nói được tiếng nào. Ánh mắt của người này dường như hỏi người kia có thấy gì không. Châu Đằng thở một hơi thật dài. Hắn nhìn chăm chú vào vết đỏ nhỏ như mũi kim nơi yết hầu của Trầm Lãng. Vị thủ lĩnh ăn cướp lừng danh đứng im, hai mắt mở lớn bất động.
Phịch... Ngư Vương Trầm Lãng ngã úp mặt xuống đất ngay dưới chân địch thủ. Khách sảnh im vắng và lạnh lùng. Mồ hôi rịn ra trong lòng bàn tay của Hồ Nguyên và Châu Đằng.
Kẻ cầm sổ giang hồ trầm lặng nhìn hai người đối diện. Y không nói lời nào song người người đều hiểu. Bản lĩnh như Trầm Lãng còn chết huống hồ gì kẻ khác. Tài bộ của Châu Đằng và Hồ Nguyên so sánh cũng sàng sàng với Trầm Lãng, dĩ nhiên không thể nào hoá giải được chiêu kiếm giết người độc địa.
Không nói nửa lời tay kiếm phiêu bạt xoay người bước đi. Bóng đỏ chớp lên và vị trưởng ban ám sát đoàn do thám Hoa Lư đứng sừng sững chận đường. Dù biết đánh là thua mà thua là chết nhưng dường như hắn chẳng còn cách nào hơn. Danh dự, hào khí, sĩ diện và nhất là nhiệm vụ của vị trưởng ban ám sát không cho phép hắn đứng nhìn tội phạm thong dong bỏ đi.
- Các hạ biết là không giải được chiêu kiếm của ta?
Kẻ cầm sổ giang hồ lên tiếng hỏi. Huyết Kiếm Châu Đằng nín thinh không nói lời nào.
- Không có tên trong sổ giang hồ các hạ đừng bức ta phải giết các hạ...
Mục quang của Châu Đằng sáng rực cùng với giọng nói vang từng chữ một:
- Ta muốn giải chiêu kiếm của các hạ...
Lồng trong chữ " hạ " âm thanh của kiếm rút ra khỏi vỏ vang lãnh lót cùng với tia sáng đỏ rực màu máu xẹt tới mục tiêu tợ ánh chớp. Không hổ danh trưởng ban ám sát đoàn do thám Hoa Lư; Châu Đằng xuất một chiêu kiếm thần tốc, chuẫn xác và độc địa vô cùng. Chớp mắt mũi kiếm chỉ còn cách huyệt thần tàng của địch thủ gang tấc.
Rẹt... Rẹt... Âm thanh giết người vang lên nghe nhức buốt thịt da. Đứng ngoài làm khán giả Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên lắc đầu khi chứng kiến mũi kiếm của Châu Đằng chong ngay huyệt thần tàng và chỉ vừa chạm áo đối thủ. Ngán tài đã đành Hồ Nguyên còn phục cái gan mật của kẻ cầm sổ giang hồ. Chậm một sát na thôi y sẽ bị mũi kiếm của đối thủ đâm trúng ngực. Muốn xử chiêu kiếm tuyệt diệu như thế y phải tôi luyện được thuật xử kiếm thần tốc và chính xác cực độ.
Cúi nhìn thi thể của Trầm Lãng và Châu Đằng nằm trên sàn gạch kẻ cầm sổ giang hồ khẽ thở dài. Ngước nhìn Hồ Nguyên y trầm trầm lên tiếng:
- Ai ai cũng đều sợ chết thế mà có người lại muốn chết. Hồ trang chủ nghĩ sao?
Bàn tay cầm kiếm của Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên nắm chặt lấy chuôi kiếm đeo bên hông tới nổi gân xanh cùng với giọng nói chững chạc và cương quyết vang lên:
- Dù biết chết mà lắm khi người ta vẫn làm. Hồ tôi với các hạ đều là kiếm thủ. Thưởng thức một chiêu kiếm đẹp thời có chết cũng còn hơn sống vô vị...
Kẻ cầm sổ giang hồ nhếch môi cười:
- Hồ trang chủ muốn giải chiêu kiếm của tại hạ. Giải được chiêu kiếm của tại hạ Hồ trang chủ sẽ trở thành kẻ vô địch trong cõi giang hồ...
Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên chầm chậm gật đầu.
- Được...
Liền theo tiếng " được " kẻ cầm sổ giang hồ xuất thủ. Y ra tay nhanh tới độ Hồ Nguyên không có được một phản ứng nào. Họ Hồ chỉ nghe tiếng rẹt thời sự kiện đã xảy ra rồi.
Vị trang chủ lừng danh nuốt nước bọt khi nhìn thấy mũi kiếm nhọn hoắt của đối phương chỉa ngay yết hầu mình. Y còn sống song sự sống của y phải trả một giá quá đắt. Sĩ diện, hào khí và tiếng tăm của vị trang chủ lẫy lừng đã bị đổ nhào trong phút chốc.
Kẻ cầm sổ giang hồ tra kiếm vào vỏ. Không nói lời nào cũng như không nhìn tới Hồ Nguyên đứng lặng im y thong thả bước ra cửa. Bụp... Bụp... Bụp... Hồ Nguyên nhìn từng viên gạch vỡ vụn dưới bước chân khổ luyện của tay kiếm giết người. Y có cảm tưởng như danh vọng của mình cũng bị những bước chân khổ luyện của kẻ cầm sổ giang hồ đạp vỡ thành trăm mảnh vụn. Ánh mắt của y nhuốm đầy vẻ bi thương và thống khổ.