Trên đoạn đường về nhà, An không quên rẽ vào quán chị chủ nhận tiền lương. Có lẽ nó phải nghỉ sớm vì lịch học trên trường đã có. Nhưng sự đời không như là mơ, bước vào quán như mọi ngày, cười một cái thật tươi với chị chủ như mọi ngày. Nó mon men lại gần và nhắc đến chuyện tiền lương.
Từ bản mặt cười cợt giả tạo mọi ngày, thay vào đó hôm nay là một câu nói được “xả” ra từ miệng chị ta khiến con bé chết điếng:
- Mày là ai? Sao lại vào quán tao đòi tiền?
- Chị... Chị đang đùa phải không. Em là An đây. Em làm cho chị được gần một tháng rồi đấy.
- Tao không biết An nào hết, mày cút ngay. Mày tưởng kiếm được đồng tiến dễ lắm hay sao, con ngu này. Cút.
- Chị... Chị... Sao chị có thể lừa tôi như thế. Chị thật là tráo trở, chị nói lời không giữ lời.
Bốp...
Chưa kịp nói hết câu, con bé tội nghiệp đã bị mụ chủ quán bịp bợm cho một phát tát. Nó không khóc một giọt nào mà cứ đứng như trời trồng ở đấy.
Cái tay của mụ ta lại dơ lên, nhưng chưa kịp tát con bé thì có một bàn tay khác đã giữ chặt lấy. An ngước mắt lên nhìn, “ mũ lưỡi trai” đây mà, sao hắn lại ở đây.
Không để ý đến cái nhìn của An, Minh Đức nói đúng 11 từ lạnh lùng:
- Một là trả, hai là ngồi uống trà với cảnh sát!
Bà chủ quán vẫn câng câng cái mặt không chịu để yên định vùng ra khỏi tay của Minh Đức, bà ta làu bàu quát:
- Mày là thằng nào, mày tin tao vả vỡ cái mồm mày ra không?
Lần này Minh Đức điên thật, cậu bẻ quoặp tay mụ chủ ra sau rồi gằn từng tiếng:
- Tôi đang nói chuyện rất tử tế với bà. Lấy danh nghĩa là người thường xuyên ăn ở quán, là bạn của An, tôi có đầy đủ bằng chứng chứng minh bà lừa gạt người khác.
Mụ chủ tái mét, vôi vội vàng vàng chạy vào lấy tiền rồi đưa cho nhỏ An. Tuy trong lòng đang tức lộn ruột nhưng ngoài mặt vẫn sợ Minh Đức nên bà chủ không dám ho he nửa lời.
Cầm được tiền, Minh Đức lôi nhỏ An một mạch ra khỏi cái quán chết tiệt. Cậu nhóc cứ lôi nó đi như thế cho đến khi con đường mà họ đi dần thưa người mới quay lại nhìn kẻ đi theo mình.
Vừa quay lại, cậu nhóc giật mình khi thấy từng giọt nước mắt rơi trên má nó. Nó cứ khóc, khóc thật to như chỉ có một mình nó vậy. Bao nhiêu tỉu thân, uất ức trong những ngày qua nó chút vào giọt nước mắt hết. Không biết tại sao hôm nay nó lại muốn khóc đến thế. Bình thường nó kìm chế cảm xúc của bản thân rất tốt. Nhưng có lẽ cái gì cũng có giới hạn, tức nước thì vỡ bờ nên nước mắt nó cứ tuôn rơi mãi.
Cậu nhóc cũng không nói gì, cứ ngồi đấy lau nước mắt cho nó. Vậy là buổi chiều hôm đó. Người đi ngoài đường nhìn thấy một cảnh tượng dở khóc dở cười: một người khóc, một người lau nước mắt; một người xì mũi, một người liên tục đưa khăn giấy.
Khóc chán, con bé mới quay sang hỏi “mũ lưỡi trai”:
- Cậu là ai?
Ặc, một câu hỏi phi điển hình mà chỉ có An mới hỏi được.
- Tôi là Minh Đức, nhớ cho kĩ, tôi là Minh Đức.
Nói xong cậu nhóc đi luôn, bỏ lại con nhỏ trơ trơ một mình với ngàn dấu hỏi chấm trong đầu...
Đúng h, trong bộ quần áo tinh khôi, trong mái tóc dài buộc gọn sau lưng, nó cầm túi hồ sơ nhập học trên tay đi đến trường. Con đường đi học của nó hôm nay sao lại dài đến vậy. Lạ lùng thay cảm giác trong nó cứ như ngày đầu tiên đi học vậy. Có bỡ ngỡ, lo sợ nhưng cũng có phần vui vì sắp được đi học.
Mới đây thôi nó xa trường cũ trong sự tiếc thương của các bạn, trong những cái lườm nguýt khó ưa của giáo viên. Mỗi lần các thầy cô cười với nó chỉ vì tiền của ba nó rót xuống đầu tư cho trường. Bây giờ hết rồi, nó bị đối xử như vậy thì có trách ai được.
Lại sắp qua một mùa hoa phượng. Nó lại sắp là học sinh của một ngôi trường mới, một ngôi trường xa lạ. Không biết ở đây điều gì sẽ chờ nó ở phía trước nữa.
Kíttttssss....
Uỳnh...rắc...rắc...uỳnh...nó ngã xe và nằm một tư thế rất đẹp ngoài đường phố. Không ai nâng đỡ, không ai hỏi thăm, nó đã quá quen với sự vô cảm của người đời rồi nên việc tự lập rồi tự tự đứng dậy, tự phỉu quần áo và nâng xe lên đi tiếp của nó là chuyện quá bình thường. Nó nghĩ chẳng ai quan tâm nó ngoài bố mẹ cả. Nhưng nó đã nhầm, ở phía góc tường nào đó có một ánh mắt chứng kiến toàn bộ chuyện vừa rồi khẽ rung lên đầy sót sa...
Thoáng cái đã tới trường, nó đứng trước cổng, ngước mắt lên nhìn cái biển to đùng TRƯỜNG TRUNG HỌC PHỔ THÔNG LONG KHÊ mà thấy lo lắng. Nó không dám vào trường bây giờ vì lũ học sinh chưa đến giờ vào lớp. Chúng đi học hè mà cứ như đi biển vậy: đứa dép tông, đứa quần bò thật chẳng ra thể thống gì cả. Nó nhìn mà hoa hết cả mắt nên nó chỉ dám đứng cạnh trường chờ tiếng trống báo vào lớp mới dám dắt xe vào.
Đúng là trường ngoài phố có khác, nó không giống với ngôi trường mà ngày xưa con bé từng theo học. To hơn, đẹp hơn, khang trang hơn, ngay cả trong tương tượng của nó thôi cũng không bao giờ mơ mình được học một ngôi trường như vậy.
Tất cả là nhờ có ba, tuy nhà vất vả nhưng ba vẫn muốn nó lên đây học để có tương lai hơn. Nó nghĩ đến ba mà thương ba hơn. Nó sẽ phải cố gắng hơn nữa để không bỏ phí cái tình thương của ba dành cho nó.
Rồi nó đi đến phòng ban giám hiệu, gặp cô hiệu trưởng, cô nhận hồ sơ và học bạ cũ của nó. Nhìn học tập và thành tích ở trường cũ, cô khen nó học khá và bắt đầu bàn giao lớp. Lớp của nó là lớp A chuyên toán, hoá, sinh. Nó vui lắm vì đúng môn nó thích.
Bàn giao lớp xong lúc bấy giờ cô mới nói:
- Vào môi trường mới có lẽ sẽ mất một thời gian. Chỉ cần quyết tâm thì em sẽ làm được thôi.
- Vâng, em cảm ơn cô, em sẽ cố gắng học tập. Nó cười đáp
- Ở trường ta có quỹ từ Sở đưa xuống, học sinh nào có thành tích học tập tốt thì hằng năm sẽ được học bổng. Em cố gắng nhé vì chỉ còn năm nay thôi mà.
Nghe thấy vậy nó vui lắm, nghĩ sẽ phải quyết tâm học tập để có được cái học bổng đó liền gặt đầu đồng ý.
- Từ mai em bắt đầu đi học, học hè rất quan trọng vì nó ôn lại kiến thức lớp cũ. Hoàn cảnh như em sẽ được miễn giảm một nửa. Bây giờ xong rồi, em về nhà chuẩn bị đồ dùng rồi mai bắt đầu vào học.
Nghe cô nói vậy mà nó vui lắm. Cô hiệu trưởng mới của nó tốt quá. Nó chào cô rồi mừng quýnh chạy chân sáo về để chuẩn bị đi học.