Không biết về nhà bằng cách nào, mà có biết bây giờ nó cũng chẳng quan tâm nữa. Nó không biết mình đang lâm vào điều gì mà nó cứ gặp rắc rối hoài như vậy, hết với chị chủ quán, bây giờ lại đến thằng cha bố láo này.
Nghĩ đến lại thấy bực, rõ ràng lúc đầu bảo mời ăn xong về sau lại lôi chuyện nợ nần ra để nó cứng lưỡi. Thật là đáng nghét. Lúc đầu thấy hắn cũng tốt tốt vì cũng đã giúp nó nhiều việc. Bây giờ nghĩ lại lại thấy tất cả đều là âm mưu của tên đó hết.
Thế mà lúc đầu nó còn định cho tên đó làm bạn nữa chứ, không làm bạn, không làm bạn thì thôi nó cũng chẳng cần. Lộn hết cả ruột. Nó xoa xoa bụng vì bữa cơm miễn phí vừa rồi. Hắn thật gian sảo khi đánh luôn vào điểm yếu ăn uống của nó mới sợ chứ. Tên này thật không thể xem thường. Lần sau mà gặp phải cho hắn một bài học cho hắn nhớ đời. Nó cứ nằm đấy ảo tưởng với hàng tá âm mưu trả thù trong đầu.
Cứ nằm mà tưởng tượng, con bé bỗng vùng dậy. Nó vỗ bốp phát vào chán vì cái tội hay quên: chẳng phải nó đang ngờ ngợ tên bố láo kia là người đã cứu mình hôm bị mấy tên xăm trổ trêu hay sao. Bực mình, bực mình cái tội nhìn thấy ăn là sáng mắt lên không nhớ gì đây mà. Huhu.
Nó tự nhủ ở ngoài bán bao nhiêu sữa tắm hương giống nhau. Trùng hợp cũng là chuyện bình thường nên nó vẫn ôm ảo tưởng người cứu nó là một
ông bụt đẹp trai, cao lớn có thể che trở cả bầu trời cho nó. Chứ không phải là cái tên hách dịch kia. Nghĩ thế nó liền vui vẻ trở lại. Nhưng nó lại không hề biết rằng đời không như là mơ, có những sự thật khiến con người ta phải choáng váng...
Nó là một đứa không hay biểu lộ cảm xúc ra ngoài, vì nó biết: một khi người khác biết quá nhiều con người mình thì rất khó tồn tại trong một xã hội như bây giờ. ( mẹ đã dạy nó như thế và giờ đây nó đang cố thực hiện những gì mẹ dạy). Cho nên nhiều khi nó luôn khép mình và luôn giấu giếm cảm xúc thật. Không hiểu hôm nay trời sui đất khiến như thế nào mà nó lại có thể làm được những hành động, cử chỉ vô duyên để tên bố láo đó bắt được thóp. Đã đến lúc nó phải xem lại mình.
Mơ nghĩ đủ rồi, nó đứng dậy đếm lại số tiền được trả và chuẩn bị đồ dùng để mai bắt đầu đi học. Nó sẽ không phải mua thêm quần áo vì quần áo năm trước của nó vẫn còn rất mới. Nó chỉ cần thay cái mác trường thì ổn rồi. Là hộ nghèo nên số tiền làm của nó cũng chỉ phải nộp một nửa. Số còn lại nó cất dưới gối và tắt đèn đi ngủ...
Và thế là hôm nay, khi hai kim của đồng hồ duyên dáng chỉ đúng số 12 nó mới chìm vào giấc ngủ. Nhưng con nhỏ lại không hề biết rằng ở dưới nhà có một chiếc xe thể thao mang biển kiểm soát AM2307 đứng đấy chờ nó tắt điện mới rời đi...
Bắt đầu tác chiến... Nhỏ An nhà ta ăn rất lịch sự, không lộ ra cái thói xấu ăn uống “phồng mang chợn má” của mình.
Đũa bát bắt đầu sẵn sàng, trên khuôn mặt con bé vẫn giữ sự tế nhị, gắp một miếng...bỏ vào mồm...ầy...ngon quá...gắp miếng hai...bỏ vào mồm...ầy...tuyệt vời. Thế rồi nhỏ An nhà ta quên mất cả sự tế nhị vốn có khi ăn uống, con bé gắp liến thoáng, hết tay phải rồi đến tay trái, phồng mang chợn má lên cứ như sợ người ta ăn mất. Một phần vì ham ăn, phần vì đói nên nó ăn không biết trời biết đất là gì. Nó không hề biết rằng trong khi nó ăn có một ánh mắt mang theo sự trìu mến cứ nhìn nó...
Bữa cơm tối nay quả thật là điển hình cho việc người ta chăm lợn và vỗ béo lợn như thế nào cho lợn mau lớn....
Khi bụng đã đầy, nó buông đũa xuống, lúc bấy giờ con bé mới phát hiện ra có một ánh mắt cứ nhìn mình chằm chằm. Hai tay người đó chống lên cằm, đũa chưa động, khăn giấy chưa buông. Giật mình thon thót, con bé lên tiếng:
- Sao...sao cậu không ăn, tôi tưởng cậu đói mà. Sao cứ nhìn tôi chằm chằm thế.
- Tôi no rồi, có phải An mới chỉ nhịn đói trưa nay thôi không.
- Hàm ý...hàm ý...cậu ta dám chơi chữ với mình đây mà. Nuốt cục tức vào trong. Nó nhỏ nhẹ đáp:
- Cậu ăn rồi sao bát và đũa vẫn chưa mở ra thế kia, không đói à, hay để tôi gắp cho nhé.
Cười nhăn răng như một con dở nhìn đối phương. Bốn mắt nhìn nhau tầm phút, lúc bấy giờ giọng nói của kẻ đối diện vang lên làm nó chết điếng:
- Ngắm An ăn tôi no rồi...
Ặc...ặc... Ông trời ơi, xin cho con một cái lỗ để con chui vào. Nó tái mét nhìn vào tên đối diện. Một ánh cười trong đôi mắt câu nhóc làm nó càng mất tự nhiên hơn.
Bỗng hắn đứng dậy và đi về phía con bé, con bé cứ trơ cái mặt cứng đờ ra nhìn đối phương. Hắn tiến đến cầm khăn giấy và nhẹ nhàng lau đống dầu mỡ dính trên miệng con bé. Người con bé giờ thì mềm như sợi bún. Bật quạt to chắc cũng có thể bay đi mất.
Câu nói tiếp theo của cậu nhóc lại càng làm cho con bé sook hơn:
- Từ bây giờ An là con nợ của tôi. Tôi nói gì phải nghe, và không được làm trái lời. Hãy nhớ lần sau mà gặp hãy gọi tôi là Đức Minh.
Đang ở trên mây cao mà chỉ nghe một câu nói của cậu ta khiến nhỏ An rơi bịch phát xuống đất. Đau ê ẩm. Tên khốn này, thật gian sảo khi hắn đợi cho đến khi An ăn uống no say mới bắt đầu nói ra mục đích thực sự. Cao thâm...
quá cao thâm...coi như An khâm phục...
Nhỏ An nhà ta quả thật ngu ngốc khi không hề biết rằng mình đang dần dần đi vào cái bẫy của con cáo già gian sảo...