- Bít ơi... Em không học nữa... Đi chơi đi...
- Mao... A không học mai sau ở nhà ráng chịu.
- Bít, anh sẽ bắt em ở nhà cùng anh.
- “Lầu con”, ai ở nhà cùng anh, tưởng bở.
Nói chuyện một thôi một hồi, con bé vẫn thấy Mao không học, nó cáu tiết bảo:
- Anh không học đúng không, được, em sẽ mách bác gái.
- Lêu lêu, em biết mẹ anh là ai mà mách.
Con bé cứng họng. Nó điên lắm nhưng đành nuốt cục tức vào trong...
Mọi chuyện cứ như vậy diễn ra. Một từ anh Mao, hai từ em Bít dần dần cũng thành quen. Ngày tháng chúng chơi với nhau rất bình yên, không nghịch ngợm và cũng không lành hanh nhau. Cứ thế, thời gian chúng chơi với nhau ngày một nhiều và tình cảm trong chúng cũng dần thay đổi mà không đứa nào nhận ra...
Nhưng người ta nói cái gì đến rồi cũng đến, có muốn thay đổi cũng sẽ rất khó vì đã là số mệnh thì có cố thay đổi như thế nào đi chăng nữa cũng không được...
..... Đó lại là vào một ngày mưa...
Nhỏ Bít đứng dưới mái hiên đợi Mao rất lâu nhưng mãi không thấy cậu nhóc đến. Chỗ này chính là địa điểm tập kết của hai đứa từ mấy năm nay. Có bao giờ Mao đến chễ như vậy đâu. Và cũng chưa bao giờ con bé Bít đứng một mình dưới mái hiên rách nát như vậy một mình cả, nó lạnh lắm. Ba mẹ nó mải làm ăn có mấy khi quan tâm đến cảm nhận của nó. Chỉ có Mao mới quan tâm đến nó thôi tự nhiên nó nhớ Mao ghê gớm.
........
Đợi mãi... Đợi mãi đến khi trời nhá nhem tối con bé mới lững thững đi về. Nó giận Mao lắm vì đã không đến. Con bé đi vừa đi vừa xoa xoa đôi chân đứng quá lâu của mình.
Hắt...xì...hắt...hắt...hắt...xì...
Thôi chết rồi, con bé ốm rồi. Chắc nó ngấm mưa đây mà. Con bé lững thững đi về trong tâm trạng buồn không tài nào tả được.
Hôm nay sao cái gì cũng lạ. Về đến nhà mà Bít vẫn thấy của đóng im ỉm. Ba mẹ vẫn chưa về hay sao. Nó trèo tót lên cái cây và chiu tọt vào trong nhà như bình thường nó vẫn làm để trốn ra ngoài chơi với Mao.
Mãi cho đến khi đồng hồ chỉ đến số 10 nó mới thấy ba mẹ nó về. Nó chưa học về giờ nhưng nó biết đến số 10 chắc cũng muộn lắm rồi. Bụng nó đã đói meo vì nó đã ăn hết đống thức ăn trưa nay mẹ đã để cho nó trong tủ lạnh.
Ba mẹ về. Hôm nay nó thấy họ vui khác thường. Mẹ âu iếm nó và nói một câu khá mập mờ:
- Con yêu, ba con bây giờ đuổi cổ được cái nhà đó đi rồi. Nhà mình là nhất, nhà mình sắp giàu rồi con ạ. Con sẽ không phải ăn khổ nữa. Mẹ sẽ mua cho con nhiều quần áo đẹp.
Nói xong, mẹ buông An ra và đi thẳng vào trong bếp nấu nướng. Ba nó thì từ thì lên thẳng phòng chứ không xuống nữa...
Hôm sau, chờ khi bố mẹ đi làm, nó lại ra chỗ cũ nhưng vẫn không thấy Mao đâu...
1 ngày...
2 ngày...
.....
10 ngày...
... Nó vẫn không thấy sự xuất hiện của cậu nhóc
Từ hôm đó, An không đến chỗ hẹn tìm Mao nữa, vì nó biết rằng có chờ nữa thì Mao cũng không xuất hiện...
Đông sang hạ qua đi...Lại một mùa lá vàng nữa rơi trên con ngõ nhỏ...
Đến bây giờ, An đã là một cô bé tuổi. Nó cao hơn nhưng vẫn béo như cũ. Anh Mao của nó thì ngày càng cao lêu nghêu. Nhiều khi nó luôn tự hỏi, anh hơn nó mỗi một tuổi sao lại cao đến thế. Đấy chỉ là suy nghĩ thôi chứ nó cũng chẳng bao giờ nói ra.
Anh đã lớn hơn trước tất nhiều. Hôm nay anh đèo nó trên chiếc xe cào cào mà a bảo anh lấy của ông anh ra để đèo An đi chơi. Nó vui ơi là vui. Anh đèo nó đến một con đê dốc cuối khu hai đứa ở. Nó vui lắm nên cứ chạy vòng vòng dứt cỏ gà. Dứt mãi, chơi mãi rồi cũng mệt. Nó quay lại tìm hình bóng của anh thì thấy anh đang nằm trên thảm cỏ và nhìn lên bầu trời.
Nhìn anh như thế nó thấy anh thật hiền hoà, chạy đến và nằm cạnh anh. Hai đưa trẻ cứ nằm như thế cho đến khi anh phá vỡ im lặng:
- Tên anh không phải là Mao.
- Thế anh tên gì ( con bé thắc mắc).
Không trả lời câu hỏi của con bé. Anh kể cho nó một câu chuyện: Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ không có người sinh sống. Có một dãy núi uy nghiêm đứng sừng sững ở đó. Dãy núi đó rất lạnh lùng và vô cảm. Cho nên, đông vật ở dưới biển không dám lại gần vì chỉ sợ dãy núi tức giận cho đất đá lở xuống dìm chết muôn loài.
Một hôm, có một cô gái xinh đẹp bị trôi dạt đến hòn đảo nơi có dãy núi. Cô gái ngồi khóc vì không tìm thấy lối thoát cho mình. Mệt mỏi, cô ngủ thiếp đi và khi tỉnh dậy thấy mình đang ở trong một hang động nào đó lung linh màu sắc. Cô đem lòng yêu mến nơi đây và bắt đầu học cách sinh sống ở một môi trường thiếu thốn đủ thứ.
Hằng đêm, khi cô gái ngủ, cô luôn cảm nhận có một ai đó cứ nhìn mình chằm chằm. Đêm hôm ấy cũng vậy, cô cũng vào giường nhưng lại giả vờ ngủ. Đến đêm, cô nhìn thấy một dáng người cao đến bên mình và khẽ ôm cô vào lòng. Giật mình mở mắt, trước mắt cô là một người đàn ông khôi ngô tuấn tú. Cô đem lòng yêu mến chàng trai và quyết định sống ở đây mãi mãi.
Tất cả mọi việc cứ lặng lẽ trôi qua cho đến một ngày. Lương thực trên núi hết sạch, cô gái đói rét chịu khổ nhưng vẫn không muốn bỏ rơi chàng trai ở đây. Cô biết anh không phải là một người bình thường mà là vua của núi rừng. Tình cảm của cô thấu lên tận trời xanh. Thượng đế thương tình biến cô thành sóng biển ngày ngày quấn quýt bên dãy núi không rời.
Từ đó, dãy núi và sóng biển ở cạnh nhau, cùng vui cùng buồn với nhau không rời xa nửa bước.
Kể xong, con bé An mẹt cứ nghệt ra. Xem chừng nghe anh kể nó chẳng hiểu cái gì. Anh bẹo má nó một cái rồi nói:
- Nếu anh là dãy núi, em có chịu làm sóng biển suốt đời quấn quýt bên anh không?
Nhỏ An ngờ nghệch chẳng hiểu gì, nghe thấy ở bên cạnh anh là được chơi cùng anh nên nó gật gật cái đầu luôn.
Mao sướng điên lên, anh nói:
- Được, An từ giờ sẽ là biển cả của anh, là sóng biển luôn quấn quýt bên anh nhé. Từ giờ em sẽ là Bin nhé.
- Bin là gì hả anh?
- Sóng...
- Em không thích tên là Bin đâu, cái đứa cạnh nhà em cũng tên là Bin rồi. Hay em là Bít nhé, chỉ cần anh và em cùng hiểu ý nghĩa là được.
Ngày hôm đó, hai đứa trẻ chạy chơi với nhau đến tận tối. Nhưng dường như con bé ngốc nào đó vẫn không hiểu vì sao Mao lại kể câu chuyện vừa rồi...