Ăn uống nó say, ngửng đầu lên nó đã không còn thấy cậu nhóc đâu rồi. Lau miệng và đi vào trong, An sững người khi thấy một bó cỏ gà khô từ bao giờ được cậu nhóc ôm nâng niu trong lòng. Cậu ta ngủ ngon lành trên ghế sôpha. An lúng túng chẳng biết làm gì nên nó ra ngoài hóng gió biển.
Trời đêm thật đẹp, đứng một mình ở đây An lại nghĩ đến bó cỏ gà Đức Minh cầm trong tay. Chắc có lẽ bó cỏ gà đó có kỉ niệm với cậu nhóc nhiều lắm nên cậu ta mới nâng niu như thế. Một con người khác của Đức Minh mà hôm nay cô bé mới phát hiện ra.
An không hiểu tại sao nhưng cô bé có một sự quan tâm vô cùng đặc biệt với cậu nhóc. Cho dù nhiều khi cậu ta làm nó bực mình, nhưng cũng chỉ bực mình được một lúc vì con bé rất mau quên. Chắc có lẽ xa nhà và cũng được cậu nhóc quan tâm, nên nhiều khi cô bé mới suy nghĩ đến cậu như vậy.
Mải suy nghĩ, cậu nhóc đã đứng phía sau An từ lúc nào. Vừa quay người đập ngay vào mắt là hình ảnh cậu nhóc. Giật nảy, con bé bất giác lùi lại. Nó nói:
- Sao cậu cứ như oan hồn vậy, lần sau có muốn làm thì báo cho tôi một tiếng để tôi chuẩn bị nhé. Không cứ như thế này có ngày tôi đi vì đau tim mất.
Đức Minh cười cợt nhả, cậu nhóc tiếp:
- Xin lỗi vì đã ngủ quên, nhưng bạn ăn “nhanh” quá tôi không chờ được.
Ặc, lại chơi chữ, cái con người này bản tính không bao giờ thay đổi được mà.
Đức Minh vào trong, và lúc đi ra thì tay cậu cầm theo hai chiếc ghế. Ngồi xuống và ngắm cảnh biển lúc về đêm. Không nói ngoa tẹo nào nhưng ngồi trên cao nhìn xuống cảnh sắc thật đẹp. Đúng là quê ta “rừng vàng biển bạc” có khác. An tự nhiên cảm thấy rất vui. Từ sau khi mẹ mất, đây là lần đầu tiên cô bé vui như vậy.
Quay lại thấy cậu nhóc đang nhìn xa xăm ngoài về phía biển, An liền hỏi:
- Nãy tôi thấy cậu ôm bó cỏ gà vào lòng. Có phải nó rất có ý nghĩa với cậu không. Tôi để ý thấy ở quanh chỗ chúng ta ở làm gì có cỏ gà đâu.
Đôi mắt cậu nhóc chợt sang lên nhìn An chằm chằm, cậu nói:
- Nó mang theo tuổi thơ của tôi(ngừng một lúc, ánh mắt cậu nhóc nhìn biểu cảm trên mặt cô bé)cùng một người con gái.
- Ặc...sến sẩm... Cậu bảo tuổi thơ của cậu. Nghĩa là bỏ cỏ gà đó bên cậu mười mấy năm rồi á.
- Đúng...
Một con người khác của cậu nhóc lại được cô bé phát hiện. An cảm thấy bên trong sự lạnh lùng vô cảm của cậu là cả một biển tâm tư nặng trĩu trong lòng. Bỗng nó cảm thấy cậu nhóc có điểm gì rất giống nó, nhưng nó nhất thời không nhớ ra là cái gì.
- Ngày trước chỗ tôi sống cũng có rất nhiều cỏ gà_ An nói.
- Vậy sao, chắc tuổi thơ của An rất hạnh phúc.
Nghe thấy câu hỏi của cậu nhóc, sống mũi con bé bất chợt cay cay. Cậu nhóc nhìn thấy một giọt nước mắt chực rơi trên khoé mắt con bé nhưng vờ như không thấy.
Không trả lời câu hỏi của cậu nhóc... Tất cả chìm vào im lặng.
Tan học, khi mọi người đã về hết, chỉ còn lại học sinh “ chăm ngoan” ở lại chép phạt. Tất cả trở nên im lặng lạ thường.
Viết mỏi tay, An mới ngồi đếm xem mình viết được bao nhiêu lần. Oimeoi... Mới được . Con bé bực mình liếc nhìn tên bên cạnh.
Á... Sao tên đó lại nhìn con bé chằm vậy, khó chịu, nó nói:
- Này, không viết đi, sao cứ nhìn tôi chằm chằm vậy. Hay là cậy chép ít hơn mà ngồi chơi.
- Ừ.
Mịa kiếp, dám “ừ” à, con bé điên tiết không thèm đếm xỉa gì đến cậu ta nữa.
- Nhìn An dạo này gầy quá!
WTF... Cái gì vậy trời...ném cái nhìn khinh thị tới mặt cậu nhóc, nó nói:
- Lạy bố... Bố bình thường lại cho con nhờ...
Ai đó cười cười, cất hết sách vở của con bé vào cặp kể cả tờ giấy nó đang chép và lôi đi.
- Này, cậu điên à... Tôi còn chưa chép xong bài... Buông tôi ra...
Cứ thế con bé hét toáng lên khiến cậu nhóc phải day day hai huyệt thái dương. Tay cậu dơ ra bịt mồm con nhỏ lại, và nói:
- Tôi sẽ nhờ người chép cho cậu, bây giờ thì đi theo tôi_con nợ.
Con bé im bặt. Cậu ta là cái thá gì chứ, lúc nào cũng lôi nợ nần ra để doạ nó, nó tức lắm nhưng vẫn để vẫn để cậu nhóc dẫn đi. Vừa ra đến cổng trường, chiếc xe mang biển kiểm soát AM đã đứng đợi sẵn. Thấy cậu nhóc bước đến một tên diện đồ đen đưa cho cậu ta chùm chìa khoá rồi nhảy lên chiếc xe khác đi mất. Thế là An bị quẳng lên xe. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh...
Trời nhá nhem tối, địa điểm cậu nhóc lôi nó đến là một ngọn hải đăng tuyệt đẹp. Con bé chết đứng khi được lôi vào bên trong, đèn điện sáng choang, mỗi một tầng lại một màu sắc riêng vô cùng lung linh(cậu ta dường như thích ánh sáng hay sao mà nơi nào cậu ta dẫn nó đến cũng là nơi có ánh sáng ngập tràn_nhỏ An nghĩ).
Đi vòng qua mấy lối cầu thang là lên đến đỉnh toà tháp, trên đó có một chiếc bàn ăn được dọn sẵn thức ăn ra từ bao giờ. Còn quá nhiều điều nó chưa biết về cậu nhóc. Nhưng nó biết chắc một điều, cậu ta có thể mắc phải chứng bệnh “ném tiền ra cửa sổ” nên mới như thế này.
Được đẩy xuống bàn ăn, câu hỏi này con bé đã cố giấu từ lâu bây giờ mới dám hỏi cậu nhóc:
- Cậu có phải là người đã cứu tôi khi tôi gặp nạn với mấy tên săm trổ?
- Đúng.
( Ai đó bắt đầu toát mồ hôi).
- Vậy cậu là người mang tôi về nhà?
- Đúng.
- Cậu cũng là người mua rất nhiều đồ ăn cho tôi?
- Đúng.
(Một cảm xúc kì lạ trong lòng ai đó bắt đầu dấy lên).
- Vì sao?
Giấu đi những nỗi niềm, Minh nói:
- Nhìn thấy người gặp hoạn nạn chẳng lẽ tôi không cứu, nhà của bạn thì tôi hỏi thăm mấy người trong ngõ còn đồ ăn thì là tôi mua cho tôi nhưng vác bạn về nhà xong để quên ở đấy.
Ặc... Để quên sao... Vậy mà con bé nào đó lại tưởng của ông bụt hay bà tiên nào thương tình để cho nó mới ghê chứ.
Không khí căng thẳng lại bắt đầu xâm chiếm, cậu nhóc nào đó lại phải gõ gõ chiếc đũa vào bát thì con bé mới nhận ra.
Câu tiếp theo của con bé lại khiến cho cậu nhóc mệt mỏi hơn:
- Lần sau cậu có đói, muốn đi ăn cùng tôi thì cứ chọn đồ ăn nào bình dân thôi nhé. May ra lúc nào có cơ hội tôi còn trả nợ được. Cậu cho tôi ăn toàn sơn hoà hải vị như thế này. Tôi biết lấy cái gì mà trả được đây.
- Trả bằng cả cuộc đợi ở bên tôi có được không.
Câu nói của cậu nhóc hơi nhỏ nên con bé dường như không nghe thấy và nó bắt đầu thực hiện cái “quyền ăn uống” của mình.