Lại một đêm không ngủ, nó lôi chiếc hộp đồ chơi ngày xưa của nó ra ngắm nghía. Mới đây thôi mà đã hơn 15 năm rồi. Hơn 15 năm sau mới có một người làm cho nó giao động. Vậy mà... Vừa nghĩ tới Đức Minh nó lại vội vàng xua ngay ý nghĩ ấy đi. Vì có muốn nó cũng không thể nào với tới con người đó được.
......
...Tất cả đã thay đổi, nó thầm cầu cho ở một nơi xa ai đó tên Mao mãi mãi sống vui vẻ, hạnh phúc.
Nghĩ đến Mao, ai đó lại bất giác mỉm cười, con bé cứ tưởng tượng mình đang chạy vòng vòng với anh trên bãi cỏ ở con đê sau ngõ nhà nó.... Nó vừa ôm chiếc hộp vừa ngủ thiếp đi. Trên môi nó vẫn mang theo nụ cười. Nghĩ đến Mao những truyện buồn sảy ra đối với nó chỉ thoảng qua như khói mây...
.......
6strong5...
Thức giấc với sự mệt mỏi, nhỏ An đứng dậy đi vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo đi học. Mệt mỏi nên nó chẳng muốn ăn gì, ngắm khuôn mặt gầy guộc trong gương. Đôi mắt nó như mắt cú. Sưng và thâm quầng lên. Trên má ẩn hiện vết bầm tím do vụ đánh hôm qua. Nghĩ đến nó lại rùng mình, con bé quyết định hôm nay sẽ đến lớp thật sớm để chuyển chỗ ngồi.
Dù sao cũng sắp vào năm học mới rồi, nó không muốn vướng bận nhiều đến chuyện không đâu nữa. Con bé muốn chú tâm vào học. Vì nó luôn hiểu, chỉ có học mới giúp nó có tương lai hơn.
Đến trường, nó thấy hôm nay ai cũng khác. Họ không còn nhìn nó với ánh mắt xăm soi nữa, mà thay vào đó là cái nhìn như bao học sinh khác. Một cảm giác lạ lại dâng lên trong lòng nó, có lẽ cô hiệu trưởng đã làm rõ mọi việc và nói rõ tính chất của bức ảnh. Thế nên nó thầm nhẹ lòng vì mọi chuyện đã dần êm xuôi.
Vừa đến lớp nó đã nhìn thấy Hoàng Quân, cậu nhóc đến sớm để ăn sáng, thấy An đến cậu nuốt vội miếng bánh vào mồm rồi vẫy vẫy cái tay. Nó nhìn bộ dạng đó mà buồn cười. Đến bây giờ nó mới để ý rằng Quân cũng ngồi một mình. Nảy sinh ngay ý định trong đầu, nó nói:
- Quân, cậu ngồi một mình à?
- Ừ, cậu không nhìn thấy à. Tớ cô đơn lẻ loi như thế này cơ mà. Có ai đoái hoài gì đến tớ đâu. Mà học ở môi trường A1 thì ai mà có tư tưởng khác ngoài học đâu.
Ai đó biết rõ câu trả lời nên cười:
- Vậy cho An ngồi cũng cậu nhé. Mấy đứa con gái chơi với mình nó ngồi cặp hết rồi. Trong lớp tớ còn biết mỗi mình Quân nữa thôi. Quân cho tớ ngồi nữa nhé. Lý do vì sao mình chuyển chỗ thì chắc Quân cũng biết rồi chứ. Nó được ngồi bàn hai. Con bé thích mê nên cứ dẩu cái môi lên mà cười.
Thế là An có chỗ ngồi mới, ngày trước còn ngồi với Đức Minh hai đứa ở tít bàn cuối. Bây giờ ngồi với Quân ở tận bàn hai. Con bé thích lắm, nó cứ cười cười mãi không thôi.
Học hành lại nhanh chóng cuỗm đi tất cả những suy nghĩ của nó. Mọi thứ lại trở về như lúc ban đầu. Nó luôn được thầy cô để mắt tới vì có thành tích học tập xuất sắc.
Nụ cười luôn nở trên môi nó. Nó và Quân bây giờ là đôi bạn cùng tiến, hai đứa chỉ nhau học và cùng nhau nghiên cứu những bài khó. Mấy con “nặc nô” bạn của nó thì thường xuyên rủ đi ăn, nhưng An đều từ chối. Đơn giản vì tiền mua gạo nó còn chẳng có nói chi là tiền đi ăn.
Cuộc sống xung quanh của con bé cứ êm đẹp như thế. Nhưng An không hề biết rằng, hằng ngày vẫn có một đôi mắt hướng lên phía bàn hai, nhìn nụ cười của đứa con gái nào đó mà môi người ấy cũng bất giác cong lên...
Lê tấm thân đau nhức về nhà, đứng trước khung cửa mà nhìn mình qua tấm kính, lúc bấy giờ nước mắt con bé mới chảy dài hai gò má. Nó kiên cường là thế, kể cả khi bị lũ người kia đánh nó vẫn không rơi một giọt nước mắt nào. Vậy mà khi không có ai, nó thật mong manh và yếu đuối.
Nhớ đến Hoàng Quân, cô bé chợt mỉm cười. Thật may vẫn còn những người tốt bảo vệ nó. Bình thường ở lớp không hay quan sát, chỉ hay nói chuyện với mấy đứa con gái nên nó không phát hiện ra sự có mặt của những con người tốt. Có lẽ nó sống quá khép mình, lúc nào cũng giương ra bộ mặt cười mỉm trá hình nên không ai biết.
Nó nhớ tới ba, thực sự nó rất muốn kể cho ba nghe tất cả những chuyện đã xảy ra. Nhưng kể rồi thì sao, chỉ càng làm ba nó lo lắng thêm thôi. Ngước lên nhìn trời xanh thăm thẳm, không biết con bé còn gánh vác cả bầu trời được đến bao giờ.
Đang định tra chìa khoá vào ổ, nó giật nảy khi phát hiện cửa đã mở từ lúc nào. Nghĩ bụng có lẽ quên không khoá, nó đi vào thì chết đứng khi thấy một tên thanh niên nằm chềnh ềnh trên chiếc ghế dài. Lại gần để nhìn xem ai, con bé lại được một phen chết sững lần hai khi thấy đó là Đức Minh. Chẳng phải cậu nhóc hôm nay nghỉ học sao, cậu ta nằm ở nhà cô bé làm chi. Cái bản mặt này cả ngày hôm nay nó đã không nhìn thấy. Một cảm xúc lạ lại dâng lên trong lòng nó.
Mải suy nghĩ, con bé không để ý ra có một cặp mắt đang nhìn nó chằm chằm. Lắp ba lắp bắp, con bé hỏi:
- Sao cậu vào được nhà tôi, cậu lấy chìa khoá ở đâu.
Không trả lời câu hỏi của con bé, cậu nhóc nhìn nó từ đầu đến chân một lượt rồi chép miệng:
- Xem ra cậu thật thê thảm!
Vội vàng lau đi những giọt nước còn đọng trên khoé mắt, An đáp:
- Tôi nghĩ cậu nên đi về đi, để cho ai nhìn thấy thì sẽ không hay. Người ta sẽ đánh giá tôi như thế nào. Tôi là con gái, xin cậu cho tôi chút tự trọng. Hãy buông tha cho tôi, ở bên ngoài cậu còn rất nhiều người hơn tôi. Tôi chẳng có gì trong tay cả: bề ngoài, địa vị tôi đều không có. Xin cậu hãy làm ơn.
- Nếu tôi bảo tôi thích An là thật và muốn theo đuổi An thì An có tin không? Nếu tôi nói tất cả những việc đó đều là tôi làm và cho mọi người biết rằng tôi thích An thì An có tin không?
Ai đó như chết đi khi nghe thấy câu nói của cậu nhóc. Nước mắt đầm đìa, không biết nó nên vui hay nên buồn đây.
- Tôi làm tất cả mọi thứ, từ nói An là con nợ, bắt An dạy thêm cũng chỉ vì muốn gặp An. Mà nói là dạy thêm (ai đó cười nhạt) cậu đã dạy tội được ngày nào hay tìm đủ mọi cách để tránh né tôi.
Nước mắt An bắt đầu rơi xuống, con bé biết trong lòng nó đang có một thứ cảm xúc khác đối với cậu. Từ khi nhìn thấy cậu ôm bó cỏ gà ngủ, nó đã rung động. Những ngày sau đó nó đều nghĩ đến cậu. Nhưng không biết đó là gì nên con bé mới cho qua. Đến bây giờ nhắc lại mới nhớ, thì ra đấy là sự yêu thích một người.
Mải suy nghĩ, một mùi hương tranh quen thuộc làm nó bao nhiêu ngày tìm kiếm sộc đến. Một cái ôm bất ngờ đến từ phía cậu nhóc khiến An bất động.
Vội đẩy cậu nhóc ra ngoài, con bé nhanh tay khoá cửa lại. Vậy là chiều hôm đó, một người trong nhà, một người ngoài sân mang hai tâm trạng khác nhau.
Cậu nhóc khi bị đuổi liền thục tay vào túi quần, khuôn mặt u sầu đến khó tả và đi mất hút qua con hẻm với cái dáng cô độc. Vừa đi cậu vừa lẩm nhẩm câu nói:
-” Tôi sẽ tìm ra kẻ nào đã động đến em.”
Một người rời đi, một người ở lại quằn quại đau khổ trong căn phòng trọ. Nhưng chỉ có một người đau, ngỡ ngàng trước sự thật. Và rồi nó cũng không hề biết rằng tất cả đều là một âm mưu đã được vạch sẵn...