Sau buổi đêm trên ngọn hải đăng, mọi vấn đề đều được tháo gỡ. Liên quan đến nhau hay không thì trong lòng của ai đó cũng đã tự lừa dối mình bằng việc bù đầu vào chuẩn bị cho việc khai giảng.
Buổi sáng hôm nay, ngày 5/9, một đứa con gái nào đó đã phải đến trường rất sớm để chuẩn bị. Buổi lễ sẽ diễn ra vào lúc 7:30. Trang phục của hai đứa được để riêng trong phòng đồ dùng của trường, vừa bước vào nhỏ An đã thấy một chiếc áo dài trắng tinh khôi cùng một chiếc áo véc nam tinh tế. Chắc có lẽ đây là trang phục mà nó và Minh sẽ thay trong buổi diễn nên con bé rất thích.
Nghĩ bụng vẫn còn quá sớm nên chưa phải thay đồ, nó đi ra phụ giúp các thầy cô chuẩn bị công việc. Nhưng con bé không hề biết rằng, phía sau bức tường có một cậu nhóc đưa đôi mắt đầy âm mưu vào trong căn phòng mà An vừa bước ra.
Hơn 7 giờ, An mới nhìn thấy Đức Minh, cậu nhóc thục hai tay vào túi đi với dáng vẻ như đang ở trong công viên. Bực mình nhỏ An lên tiếng:
- Này, vẫn còn đứng đó mà ưỡn ẹo à. Đi vào thay đồ luôn đi. Cậu vào thay trước rồi trông cho tôi để tôi thay nhé.
Đức Minh không nói gì, cậu nhóc đi thẳng vào phòng thay đồ. Nhìn lên bộ áo dài, đôi mắt ai đó thoáng rung mạnh lên. Nhẩm chắc lại có kẻ bầy trò nên Minh không tỏ thái độ gì ra bên ngoài.
Vội vàng chạy ra báo cho An biết về tình hình bộ trang phục. Nghe xong mặt con bé tái mét mà chạy thẳng vào phòng thay đồ. Ôi không, bộ áo dài trắng tinh khôi của nó sao giờ lại nhem nhuốc như thế này. Không biết bao nhiêu màu sắc được trộn vào mà màu trắng của chiếc áo bị biến dạng hoàn toàn sang màu khác.
Nhìn thấy vẻ mặt con nhỏ như vậy, ai đó đứng bên cạnh khẽ vỗ vai an ủi. Nó nghĩ chắc chắn đã có người phá hoại thì bộ đồ mới thành ra như vậy vì lúc đầu mới đến bộ đồ vẫn còn nguyên vẹn. Không còn nhiều thời gian nữa, nó gạt những suy nghĩ kia sang một bên, con bé đi vào phòng thay đồ và tiếp tục thay.
Thay xong, nó nhìn nó trong gương. Phải nói như thế nào nhỉ, cũng không lấy gì làm xấu lắm. Cái áo tuy không còn màu trắng nhưng chính cái màu kì dị kia mà lại làm nổi bật nên nước da trắng sáng của nó. Ai đó đứng sau khẽ ngỡ ngàng nhưng lại nhanh chóng lấy lại được cảm xúc mà cho ra một nụ cười.
Khi đôi bạn bước ra từ phòng thay đồ, các thầy cô có mười người thì cả mười đều sửng sốt vì thứ màu kì dị trên bộ trang phục của con bé. Nhưng khi thấy khuôn mặt nó vẫn tươi tỉnh nên các thầy cô cũng yên tâm hơn:
- Có sao không em, bộ áo dài sao lại chuyển sang màu kì dị thế kia!
- Không sao đâu cô, đây là em tự thiết kế thêm để nó đột phá thôi ạ.
Mọi người xung quanh cười cười, đúng là giới trẻ hiện nay. Xu hướng ăn mặc thật là khác.
Sau khi nở nụ cười tươi rói đánh lừa thị giác của các thầy cô. An đi thẳng về phía cánh gà. Phải nói thế nào đây, nhỏ An không làm diễn viên là cả một tổn thất lớn cho nền điện ảnh nước nhà. Con bé dấu tâm tư của nó quá tốt đến nỗi các thầy cô giáo cũng không hề nhận ra. Đây không biết là việc đáng khen hay đáng chê đây.
Đứng bên trong cánh gà một hồi hộp, bàn tay ai đó khẽ nắm lấy tay con bé để tiếp cho nó thêm động lực. Đây là lần đâu tiên con bé đứng lên biếu diễn nên nó rất run.
Nhưng cuối cùng cái gì đến rồi cũng sẽ đến, chị MC đã ra chào khán giả và giới thiệu về buổi lễ. Tiết mục của nó sẽ là tiết mục mở màn. Sau lời giới thiệu ngắn dọn của chị. Tiếng nhạc của “Why not me” bắt đầu vang lên...cả trường khẽ: Ồ! lên một tiếng rồi cho một tràng pháo tay thật giòn giã...
Tay ai đó lại đổ mồ hôi càng nhiều. Nó nhìn bộ áo dài trên người mình. Thầm nuốt sự xấu hổ và lo lắng xuống. Con bé và Đức Minh xuất hiện trên sân khấu...
An không biết mình được mang đi đâu, mà dù có biết thì nó cũng chẳng quan tâm. Nhìn ra con phố tấp nập bên ngoài, con bé cứ lơ đễnh cho những suy nghĩ mông lung chạy ngang nhiên trong não bộ.
Xe dừng... Địa điểm lại là ngọn hải đăng lần trước nó được đưa đến. Hôm nay tất cả đèn điện đều không được bật. Tất cả khung cảnh chỉ sáng lên nhờ có ánh trăng. Trăng chiếu rọi xuống, phản chiếu hai cái bóng đứng cạnh nhau với hai cảm xúc hoàn toàn khác nhau.
Men theo ánh trăng, Đức Minh lôi con bé lên tận tầng trệt. Nhìn khung cảnh biển về đêm được ánh trăng soi vào thật đẹp. Nó gợn lên như chính tâm trạng mông lung của hai kẻ ở đó.
Đức Minh lên tiếng:
- Cậu vẫn giận tôi?
- Không, tôi không còn giận cậu nữa. (Ai đó kìm nén cảm xúc của mình trong câu trả lời).
- Vậy sao không một lần nhìn xuống bàn cuối xem tôi thế nào, tôi sống hay tôi chết.
Câu hỏi của cậu nhóc như đánh trúng tim đen con bé. Nó muốn lắm chứ. Nhưng quay xuống rồi thì làm được gì. Nó có thể không nghĩ nữa sao. Những ngày qua có bao giờ nó thôi suy nghĩ về cậu nhóc đâu. Đến cả khi cậu bảo sẽ hát cùng nó nó còn tưởng mình đang mơ không biết vui hay buồn nữa. Nhưng mơ rồi lại phải tỉnh. Nó không muốn bản thân nó đau khổ. Nên thôi... Thà kìm nén một lần để không phải hối tiếc.
Mải suy nghĩ, con bé nói trong vô thức một câu:
- Tôi luôn hình dung cậu là anh ấy....Tôi đã có tình cảm trong suốt một thời gian dài với con người đó. Ngày trước tôi và anh rất hay đi hái cỏ gà, chơi với nhau rất vui vẻ. Nên khi nhìn thấy cậu ôm bó cỏ ngủ. Lòng tôi mới có dao động. Tôi tưởng tượng cậu là con người đó. Nhưng tôi không nghĩ rằng mọi chuyện lại diễn ra như thế này.
Nói một tràng dài, đến khi nhận ra mình đã nói những điều không nên nói thì đã quá muộn. Đức Minh ôm lấy nó vào lòng và thầm thủ thỉ bên tai nó:
- Tôi giống đến vậy sao?
Biết không thể nào dấu được nữa nên con bé nói:
- Giống, rất giống, anh ấy cũng đã từng nói chân của tôi rất bình thường. Anh ấy đã từng che chắn cả bầu trời cho tôi. Nhưng anh đã xa tôi vào năm về trước.
Cảm xúc đong đầy trong mắt người nào đó lên tới đỉnh điểm. Nhưng khi nghe câu nói tiếp theo thì chợt dừng lại.
- Anh ấy là vậy, thế nên tôi mới ảo tưởng cậu chính là người ấy. Những ngày qua tôi vẫn luôn ảo tưởng và không biết đối diện với cậu như thế nào. Nhưng hôm nay tôi muốn nói cho cậu biết rằng thực sự tôi không còn tình cảm gì với cậu hết. Xin cậu đừng làm khó tôi nữa.
Nói xong con bé đẩy mình ra khỏi cơ thể kia, mùi hương tranh sộc đến khiến nó mất tỉnh táo. Đây là điều nó thực sự muốn hay sao. Trong thâm tâm nó thầm gào thét lên nhưng lý trí mách bảo nó phải nói như vậy. Đây là lựa chọn tốt nhất cho cả hai.
Tối hôm đó, hai con người dằn vặt trong nỗi đau của riêng mình. Họ có những nỗi khổ riêng mà đối phương không hề hay biết. Trăng đã lên cao, cảnh sắc càng trở nên huyền ảo hơn. Gió bắt đầu thôi mạnh hơn, một chiếc áo được khoác lên cơ thể An khiến nó đỡ lạnh. Nó chỉ cần thế này thôi, chỉ cần thế thôi là đủ rồi. Nó chỉ cần hai đứa ở trong bóng tối, không ai phát hiện ra chúng ở bên nhau. Đến sáng hôm sau thì tất cả lại trở về quỹ đạo. Như chưa có bất kì đau khổ hay tổn thương nào từng dằn vặt hai người cả. Tất cả những thứ nó muốn chỉ có vậy.
Một giọng nói thoáng qua cắt đứt dòng suy nghĩ của nó:
- Hôm tới An định hát bài gì.
- Tôi không biết, thôi tuỳ cậu chọn vậy.
- Vậy thì “Why not me” nhé.
- Sao lại là bài đó?
- Vì đó chính là cảm cúc của tôi đối với An.
Lại một khoảng lặng nữa diễn ra đối với hai con người. Dù có dối lòng như thế nào đi chăng nữa thì họ cũng không bao giờ dối được với trái tim mình.
Một bản nhạc vang lên, người hát trước, kẻ hát sau tạo nên một bản nhạc du dương giữa biển cả:
Escaping nights without you with shadows on the wall
My mind is running wild tryin hard not to fall
You told me that you love me but say
I'm just a friend
my heart is broken up into pieces
Cos i know I'll never free my soul
it's trapped between true love and being alone
When my eyes are closed the greatest story told
I woke and my dreams are shattered here on the floor
Đến đây, giọng hát của ai đó lại càng cất cao hơn:
Why oh why tell me why not me
Why oh why we were meant to be
Baby I know I could be all you need
Why oh why oh why
Giọng Đức Minh trầm xuống:
I wanna love you
if you only knew how much I love you
So why not me
The day after tomorrow I'll still be around
To catch you when you fall and ever let you down
you say that we're forever our love will never end
I've tried to come up but it's drowning me to know
you'll never feel my soul
It's trapped between true love and being alone
when my eyes are closed the greatest story told
i woke and my dreams are shattered here on the floor
Tell me baby...
Hai con người hai giọng hát, hai cảm xúc. Nhưng họ có điểm chung là đều giấu đi tình cảm của mình. Đơn giản một điều thôi, vì họ đã yêu nhau....
Tình yêu không phải đem cân đo đong đếm bằng thời gian mà chính là bằng sự tôn trọng, yêu thương lẫn nhau giữa hai con người.