Lê thân hình gầy gò trong bộ quần áo ướt sũng nhơ nhớp cát và nước bọt về nhà. Suốt cả đoạn đường về, con bé không nói một lời nào mà cứ trầm lặng suốt. Quân dìu An về nhà cũng không nói thêm một từ nào. Đôi tay cậu đặt trên vai của An cứ như sợ nếu bỏ tay ra sẽ có ai đó gục ngã mất.
An vẫn nhớ như in cái ánh mắt của lũ bạn chơi cùng lớp nhìn nó khi Quân đưa con bé về. Một ánh mắt xót xa và thông cảm, nhưng chẳng ai ra giúp nó đứng dậy ngoại trừ Quân cả. Tất cả như đã rõ, tìm được một người tri kỉ quả thật quá khó. Mới đây thôi con bé còn thầm cảm ơn mình có những người bạn tốt.
Hay chăng chúng cũng có những nỗi khổ riêng không thể nói nên ánh mắt chúng mới áy náy như vậy. Đầu óc An bây giờ đang loạn dần lên. Nó quá mệt mỏi nên không muốn suy nghĩ thêm nữa.
Về đến nhà, con bé đi thẳng vào trong nhà tắm, nó để mặc cho ai đó cứ đứng trơ trơ trước cửa. Nhìn bản thân trong gương, nó cảm thấy tủi thân vô cùng, mặt mày bẩn thỉu nhem nhuốc như một con bé ăn xin. Thỉnh thoảng kèm theo đó là mùi nước bọt hôi tanh khiến con bé vừa ngửi thấy đã lợm giọng.
Nước mắt chảy dài hai gò má. Nó nhớ đến cái cảnh Minh ôm đứa con gái khác bước qua mặt nó mà con bé càng cảm thấy nhục nhã hơn.
Khi bị mọi người chửi rủa, nó không rơi một giọt nước mắt nào, nó kiên cường là thế vậy mà chỉ khi một mình, tại sao nước mắt nó cứ tuôn rơi. Bầu trời trên vai nó đã dè bẹp nó, đôi vai nó không thể nào gánh vác sức nặng đó nữa rồi.
Ngồi nhớ lại tất cả những gì sảy ra, con bé bất giác nhắm chặt mắt lại. Nó sợ hãi như muốn thoát ra khỏi chính con người mình. Nó đã để cho số phận xô đẩy nó quá nhiều rồi, bây giờ đã đến lúc nó phải là người quyết định.
Đứng dưới vòi hoa sen rất lạnh... Vô cùng lạnh... Mọi sự việc cứ như một tấm phim quay vòng vòng trong đầu nó.
Đã rõ cho tất cả, con bé bị gài vào bẫy và cái bẫy này quả thật vô cùng xuất sắc. An cứ chới với ở trong đó mà không tài nào thoát ra được. Nhìn quần áo của mình, nó thấy một sự phỉ báng vô cùng to lớn đối với nó. Không ai nghe nó nói dù chỉ một câu, tất cả như được sắp đặt từ trước và chỉ chờ đến khi An bước vào thì mọi người liền ập đến chửi rủa.
Nước cứ róc rách chảy xuống như muốn xoá nhoà đi tất cả những gì con bé đã chịu đựng cả ngày hôm nay. Nhưng có xoá hết những vết tích ở bên ngoài thì cũng làm sao xoá được những vết thương trong lòng của nó cơ chứ. Nó đang đau, đang rất là đau, nó không phải đau khi nhìn thấy những vết tích bên ngoài mà nó đau cho chính con tim của nó. Hết rồi, có lẽ hết thật rồi.
...- An... Cậu sao vậy... Cậu vào trong đó đã hai tiếng rồi... Cậu ổn chứ!
Nghe tiếng gọi từ bên ngoài của Quân, An vội vàng tráng qua một lần nước rồi cho quần áo bẩn vào chậu ngâm. Thấy có gì đó lấp lánh chỗ túi quần, An ngồi xuống, thò tay vào và lấy ra. Trước mặt nó là một chiếc vòng có treo đồng hồ cát nho nhỏ. Thứ đó rất nhỏ nên nằm lọt thỏm trong túi quần sau của con bé.
Bên trong ruột của chiếc đồng hồ có một dòng chữ: ANH LUÔN YÊU EM...
Là sao, con bé không hiểu. Nghĩ bụng chỉ có tên Minh vì cả ngày hôm nay chỉ có cậu nhóc mới lại gần mình, khoé miệng ai đó bất giác cười nhạt. Đã gây ra cho nó bao nhiêu đau thương mà bây giờ còn làm màu làm mè. Trong đầu của An bây giờ chỉ còn một chữ là Hận.
Vội cầm chiếc vòng đút vào túi, An mở cửa và bước ra:
- Tôi đây, xin lỗi vì đã để cậu chờ lâu.
Hai mắt chừng chừng nhìn kẻ đối diện, Minh như một con dã thú ôm siết con bé vào lòng mà hôn. Nụ hôn của cậu nhóc mạnh mẽ như muốn rút cạn máu trong miệng của An đi. Tay Minh bây giờ không để yên một chỗ nữa. Nó đưa lên lưng An... vuốt ve.
Người nó mềm nhũn, đôi tay tự động ôm lấy cổ cậu nhóc mà đáp trả. Đây là nụ hôn đầu tiên của cuộc đời nó, nó định sẽ dành nó cho Mao nhưng hôm nay, nó đã xa ngã vào vòng tay của Đức Minh. Nụ hôn của nó là sự trong trắng của đứa con gái trăng rằm mang đến cho người con trai nó yêu. An lại dấn thân vào hố sâu đó, mặc dù con bé biết rằng con đường này không có lối ra.
Lần này, con bé có thể chắc chắn về tình cảm của mình. Nó có cố giấu giếm như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nào che dấu được con tim. Lần này trái tim nó đã thắng. Hai hàng nước mắt nó chảy xuống vì hạnh phúc. Tất cả mọi thứ nó cần chỉ như thế này là đủ.
Cảm nhận được có cặp mắt nào đó đang thăm dò, Đức Minh cũng đưa mắt ra quan sát xung quanh, thấy đúng như dự định và đã hôn đủ. Cậu nhóc thì thầm vào tai con nhỏ và nói rất khẽ:
- Cẩn thận. Chúng ta đang bị sập bẫy...
Sửng sốt vì câu nói của Minh, con bé vội vàng vừa hỏi vừa chạy đến bên cậu nhóc:
- Sao lại vậy...
Còn chưa nói hết câu, con bé giật mình khi thấy học sinh toàn trường đang đứng xung quanh khu sân, có tốp thì đứng trên tầng học nhìn xuống, có tốp thì đứng phía xa xa nhìn về. Nhưng chốt lại một điều những con mắt đó nhìn về phía con bé như một đứa con gái hư hỏng, tội đồ và lẳng lơ.
Đúng đang tầm giờ ra chơi, cả trường dồn hết về phía sân sau xem “kịch“. Con bé nào đó cứ đứng như trời trồng, nó bất động. Toàn thân nặng trĩu không có sức chống cự.
Đám đông đứng xúm vào nó, kẻ chỉ chích, người bôi nhọ. Các thầy cô giáo chạy đến cũng không nghe con bé giải thích một chút nào. Mặt ai cũng đều nhìn con bé chằm chằm.
An đứng co ro và khép mình lại. Nó đang không hiểu chuyện gì sảy ra đối với nó. Bỗng một chậu nước từ trên cao đổ người của ai đó, mắt con bé kinh sợ nhìn ngước lên. Lạnh... Bây giờ nó cảm thấy rất lạnh, một phần lạnh vì chậu nước còn một phần khác vì sự lạnh lẽo của người đời.
Con bé chỉ dám đứng ôm cái thân hình mỏng manh của mình. Những con người xung quanh bắt đầu chửi rủa, ném cát và nhổ vào mặt nó. Không ai chịu nghe nó giải thích dù chỉ là một câu. Tất cả đều hắt hủi là lạnh nhạt đối với nó.
Ngước mắt lên tìm kiếm sự giúp đỡ của Minh, trước mắt con bé là hình ảnh cậu đang ôm đứa con gái khác và đi mất. Ánh mắt của cậu cứ nhìn nó chằm chằm nhưng con nhỏ cũng không tài nào hiểu được ngữ điệu sâu xa trong đó, đến bây giờ con bé ngu ngốc nào đó vẫn nghĩ còn được sự bênh vực của cậu nhóc. Nó thật là ngu xuẩn.
Người còn lại cuối cùng chỉ mãi là nó. Người ngu ngốc vẫn mãi chỉ là nó. Đã biết không có đường ra nhưng sao nó cứ dấn thân vào. Để rồi bây giờ sự thật dối trá diễn ra trước mắt nó khiến nó chịu tổn thương nghiêm trọng.
Ngã khuỵ xuống nền cát trắng, ngước mắt lên nó thấy cô hiệu trưởng đang đứng trước mặt, cô nói:
- Trong ngôi trường này không thể chứa một học sinh lăng loài như em. Từ mai em không phải đến lớp nữa.
Một tiếng thét kinh thiên động địa vang lên trong đầu con bé. Nó choáng váng với câu nói vừa rồi. Hiện thực sao lại đối sử tàn khốc với nó như vậy.
Một bàn tay khẽ chạm lên vai nó... Nó ngước lên và thấy thì ra là Hoàng Quân. Cậu nhóc nâng con bé dậy và dìu nó đi vào lớp. Dọn hết sách vở của cả hai đứa. Cậu đưa nó về trước sự ngỡ ngàng của bao nhiêu con người...