Ngồi vào quán, gọi mấy món như canh rau muống, ít dưa góp và một đĩa thịt luộc. Cô gái nào đó ăn ngấu nghiến không biết trời biết đất là gì. Là một người có chức có quyền mà cô không quen với việc gồi ăn ở mấy nhà hàng hạng sang.
Ăn hau háu như nhợn bị bỏ đói mấy ngày. Chớp ngoáng cô gái nhà ta đã đánh bay số thức ăn trên bàn. Có tiền tài và danh vọng ở xung quanh nhưng cô luôn sống thật với bản thân mình. Chẳng mấy khi cô thích những thứ hào nhoáng, xa hoa ở bên ngoài mà hơn nữa cô lại rất ghét.
Trong bốn năm vừa qua có nhiều những đối tác mến mộ cô, không tiếc tay tặng cô trang sức, quần áo nhưng cô đã thẳng thừng từ chối. Cô không muốn nhận để rồi mắc nợ người ta, mỗi khi nhìn những thứ đồ đó lại phải nhớ đến người ta vì đơn giản trong lòng cô nhớ một người là quá đủ rồi.
Đa phần số tiền lãi được ở mỗi đơn hàng, ngoài việc chi trả tiền lương cho nhân viên thì đến 60% cô trích ra cho học sinh nghèo. Cô hiểu rất rõ những gì chúng đang trải qua vì đó là một phần tuổi thơ của cô, thế nên cô muốn giúp chúng thoát khỏi sự mặc cảm của bản thân.
Khi đã no bụng, cô trả tiền rồi bước ra khỏi quán. Cho xe chạy dọc theo con phố xa hoa, bỗng đập vào mắt cô là hàng quần áo đổ đống bên lề đường ghi chữ to đùng: ĐỒNG GIÁ 50K. Nhìn thấy thế cô cho xe tấp sang một bên rồi chạy tới. Cô cứ ngồi đấy chọn chọn, đến khi chọn được một túi to thì mới đứng lên.
Đến lúc này cô mới nhận ra ánh mắt kinh hoàng hoàng của chị bán hàng. Hẳn là đi BMW, hẳn là nhìn vô cùng quý phái trẻ đẹp mà lại xà vào hàng đổ đống. Oimeoi, cô gái nào đó có thể hiểu được vì sao người đối diện lại nhìn mình bằng cái ánh mắt đó nên vội vàng mở ví trả tiền rồi đi. Chưa kịp tút tiền ra thì một giọng nói vang lên:
- Cô gái trẻ có thể hân hạnh cho tôi trả tiền giúp được không?
Vừa quay lại, cô vừa chết sững:
- Hoàng Quân.... Lâu rồi không gặp, trông bạn khác trước rất nhiều nha.
- Nhìn thấy ánh mắt của An là mình biết rồi. An nghĩ Quân có nên tự ti hay không đây?
Hai người nhìn nhau cười, cô để Quân trả tiền cho rồi cùng đi dạo quanh con phố với cậu bạn. Rồi Quân nói:
- An này, bốn năm nay cậu sống ổn chứ.
- Mình ổn, giờ An đã chết rồi, hãy gọi mình là Phương Anh.
Ai đó chợt “ồ” lên một tiếng rồi tất cả chìm vào lặng im, mãi về sau Quân mới nói tiếp:
- Mình vẫn sẽ gọi cậu là An, mình thích tên lúc trước của cậu hơn nên mình sẽ không thay đổi. Đối với mình thì An không bao giờ chết.
Ai đó không trả lời như thầm đồng ý. Thế là hai con người một gái một trai đi dạo trên phố như đôi tình nhân. Đi đến một quán cafe, Quân nói:
- Vào đây ngồi rồi nói chuyện một lúc được không. Lâu rồi mình không gặp nhau mà.
An đồng ý rồi cả hai cùng bước vào quán, đó là một nơi khá giản đơn nhưng cũng vô cùng phong cách. Giấy gián tường là những tờ báo đã cũ, đèn treo trên tường màu vàng cam đầy ấm áp. Tiếng nhạc du dương như muốn dụ dỗ người ta vào bước vào khám phá bên trong.
An va Quân dẫn nhau vào một góc khuất trong quán. Nơi đó dường như chỉ có hai người vậy. Gọi đồ xong xuôi hai người bắt đầu trò chuyện:
- Bốn năm qua An đã sống ở đâu vậy. Cuộc sống có ổn không?
- Mình với ba lên Thái Nguyên lập nghiệp. Với một con người không có nổi bằng cấp ba thì làm được gì. Mình lên đấy vay vốn mở một xưởng sản xuất chè nhỏ. Đến bây giờ thì công ty phát triển lớn hơn trước rồi.
- Ồ... Thế là hơn Quân rồi... Quân bây giờ đang vừa học vừa làm lên thạc sĩ trong một cơ quan liên doanh.
Im lặng... Mọi thứ như chìm vào yên lặng. Có lẽ An đang không chú ý đến câu chuyện với người đối diện nên cứ ngồi im khuấy khuấy tách cafe cho đến khi nó nguội ngắt.
Chẳng biết nói thêm điều gì. 5phút...10phút trôi qua. Mãi về sau Quân mới lên tiếng:
- An vẫn nhớ tới Minh đúng không?
Nghe đến đây ai đó bỗng giật thót mình mà vội lắc đầu. Người con trai ngồi bên cạnh chợt cười khổ:
- Đôi mắt và phản ứng của An luôn thành thật hơn. Nó đã cho mình biết đáp án.
Khẽ thở dài, đến nây giờ An mới ngửng lên và nói:
- Chuyện quá khứ rồi, đừng nhắc lại nữa. Ai cũng từng đau khổ. Mình muốn sống một cuộc sống mới.
Chần chừ một vài giây sau đó Quân lên tiếng:
- Muốn sống một cuộc sống mới. Vậy An cho Quân một cơ hội nhé.
Ai đó bất động toàn thân, vội vàng giả vờ đau bụng. An vội vàng bước vào nhà vệ sinh để che đi sự lúng túng của mình. Do quá hấp tấp nên cô không may va vào ai đó, vội cúi xuống xin lỗi thì người ấy đã đi mất rồi và chỉ để lại cho cô một mùi hương tranh thanh mát.
Trở về với tâm trạng không ổn định, Quân hỏi cô có sao không thì cô lắc đầu. Ngồi thêm một lúc nữa thì An cáo lui về trước. Trước khi về cô vẫn nhớ như in câu nói: “Dù thế nào thì mình vẫn sẽ đợi” của Quân. Trong lòng bất chợt nặng chĩu.
Dẹp suy nghĩ đó sang một bên, đi bộ một đoạn đến chỗ để xe. Chưa kịp mở của thì vật đứng trước mắt khiến An thoáng sững sờ...
Thu xếp ổn thoả công việc, vị tổng giám đốc nào đó ấn vào đường giây nội bộ trong công ty:
- Gọi cho tôi thư kí Linh.
Kí một vài vài hợp đồng giao hàng, nghe thấy tiếng gõ cửa, Phương Anh nói: Vào đi.
Bước vào là một cô gái trẻ cầm sấp tài liệu trên tay.
- Dạ, sếp bảo gì em ạ.
- Tuần tới tôi phải lên Hà Nội kí một hợp đồng quan trọng với công ty trên đó và giải quyết một số việc riêng. Cô ở lại sắp sếp và giải quyết công việc cho tôi, tuần tới sẽ được lĩnh lương gấp đôi. Tất cả nhờ cậy vào cô.
Vừa nói dứt câu, vị thư kí nào đó mừng quýnh vâng vâng dạ dạ rồi cáo lui để lại con người trong phòng có một nỗi trầm mặc không gỡ bỏ được. Đơn giản vì cô không có hứng thú lắm với việc quay về Hà Nội, nhưng có một vị khách đặt hàng với một số lượng lớn và số tiền lãi hết sức khả quan nên cô đồng ý. Cũng tiện chuyến đi lần này cô sẽ sắp xếp người đón mẹ về luôn nên cô mới lên kế hoạch đi một tuần.
Dời khỏi công ty, Phương Anh về nhà thu xếp một chút đồ đạc. Khoác trên người chiếc quần bò bụi, áo thun lỡ tay kiểu cách điệu, cùng cặp kính to che một nửa khuôn mặt. Chẳng ai có thể nhận ra đây chính là vị doanh nhân trẻ tuổi chưa có bằng cấp ba vẫn được đăng tin giấu mặt lên truyền hình.
Nổ máy xe và phóng vù đi, chiếc xe mang con người với bao nhiêu tâm trạng đi theo, địa điểm dừng chân của cô chính là khách sạn Hoa Tuyết được chủ doanh nghiệp kia đặt sẵn. Vừa tới cửa, tấp xe vào bãi đậu xe, đập vào mắt cô là một chiếc xe thể thao mang biển kiểm soát AM, giật mình thon thót, cô vội lắc đầu để thoát khỏi những suy nghĩ vừa ập tới kia đi rồi đi thẳng vào bên trong nhận chìa khoá và lên thẳng phòng. Cô không hề biết rằng tất cả những hành động gấp gáp kia của mình đã được một cặp mắt trên tầng cao nhìn xuống và thấy hết.
Đặt mình xuống chiếc đệm êm ái, cô gái trẻ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Cô nhìn thấy mình chạy chơi với Mao và Đức Minh, tất cả đều cười rất vui. Rồi Minh cứ nhìn cô chằm chằm và nói:
- Anh chính là Mao.
Cô sợ hãi lắc lắc đầu ra hiệu không tin, rồi quay ngoát lại tìm Mao. Anh đi đâu mất rồi, sao chỉ có Minh thế này. Minh ôm cô vào lòng, bàn tay anh rất lớn vuốt lấy mái tóc bóng mượt của cô. Cô không tin đẩy anh ra chạy đi tìm Mao, anh đã đi đâu, tại sao anh luôn bỏ rơi cô những lúc cô cần anh nhất...
Đinh... Đoong... Đinh.... Đoong...
Ai đó nhấn chuống cửa phòng khiến cô tỉnh giấc. Vội chỉnh lại quần áo, vuốt vuốt mái tóc rối rồi lau đi những giọt nước trên khuôn mặt. Phương Anh đi ra mở cửa, thì ra là nhân viên phục vụ đưa cho cô những đồ dùng sinh hoạt. Nhận đồ và đi vào trong phòng, nhìn lên đồng hồ cô đã thấy gần giờ. Bụng bắt đầu réo, biết là đói rồi nên cô thay cho mình một bộ đồ thể thao và đi tìm một quán ăn gần đây.
Chạy xe dọc theo con đường, trong vô thức cô đi đến một con phố rất ít người qua lại. Cứ đi mà không để ý đường, đến khi nhận thấy cô mới biết mình đã không nhớ rõ đây là đâu. Con đường này có vẻ rất quen, cô cứ nghĩ vậy rồi đi tiếp. Đi được một đoạn thì những hình ảnh từ quá khứ dội đến trí nhớ cô.
thuốc giảm đau, ôxi già, băng gạc..bla...bla
Cậu nhóc nhấc cái chân sưng tím của nó lên, mở lọ thuốc và bôi lên. Động tác thật nhẹ nhàng khiến nó cảm thấy ấm lòng nơi đất khách quê người này. Hết bôi chân xong cậu lại lấy lọ khác bôi lên mặt. Cứ như vậy từ chỗ sây sước lúc ngã xe ban sáng đến cái tát của mụ chủ quán đều được cậu ta bôi hết.
.....
- Ầy, cậu thật tốt bụng nha, giúp tớ nhiều như thế mà tớ chẳng giúp lại cậu cái gì quả thật là áy náy. Tên cậu cũng rất hay, hôm nay mới nhìn rõ mẹt cậu, cậu tất đẹp trai, cao to....bla...blaa
......
- Tớ không biết cậu bao nhiêu tuổi nên tớ xưng là cậu tớ nhé. Tớ mới đến đây nên không có bạn. Tớ cho phép cậu là bạn của tớ.
....
- Thứ nhất, cậu bây giờ là con nợ của tôi, tôi nói gì phải nghe, vì tôi luôn đúng.
- Thứ hai, tôi không chấp nhận làm bạn của cậu.
- Thứ ba, bây giờ cậu về hay ở đây lải nhải tiếp.
...Ầm...
Một tiếng thét vang lên trong đầu ai đó. Tại sao cô lại đi vào con đường này để những chuyện kia lại có dịp quay trở lại trí nhớ của cô cơ chứ. Nghĩ vậy Phương Anh vội vàng cho xe chạy ra khỏi con đường vắng.
Cô gái trẻ cứ chạy như vậy cho đến khi trước mặt cô là dòng người tấp nật ngược xuôi. Đến lúc này cô mới hoàn hồn, thầm vỗ về trái tim đang thổn thức của mình. Cô cầm túi sách và bước vào một quán cơm bình dân nhỏ ven đường.
......
Đã có người nói với tôi như thế này:
Chạy trời không khỏi nắng to Chạy mãi không thoát số duyên tương
phùng.
Như đã định, người con gái nào đó của chúng ta dù có chạy nữa vẫn không thể thoát khỏi sự sắp đặt của Ông tơ Bà nguyệt......