Trước mặt An bây giờ là một chiếc xe thể thao mang biển kiểm soát AM2307, nó đứng”duyên dáng” chặn trước đầu xe của An khiến cô tiến lên không được lùi lại cũng không xong. Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an vô cùng, cô không muốn gặp lại người không muốn gặp, có lẽ cô nên tránh đi thì hay hơn. Nghĩ vậy cô dợn bước ra phía trước định bắt taxi về.
Nhưng chưa kịp đi bước nào thì một bàn tay chắc khoẻ đã nắm lấy tay và kéo cô quay trở lại. Đứng trước mặt An là một bờ vai rộng lớn, An ngước lên thì chết sững khi đập vào mắt chính là Đức Minh. Anh gầy hơn trước, nhưng lại cao hơn trước. Khuôn mặt anh sau bốn năm đã nghiêm nghị, góc cạnh và sắc lạnh hơn. Đôi mắt anh to sáng, sống mũi cao thẳng tắp và cặp môi khẽ cong lên khiến cho người ta nghĩ đây là một tuyệt tác.
Bốn mắt nhìn nhau đúng một phút. Lúc này An mới định thần lại, cô nói:
- Xin lỗi anh là ai, tôi nghĩ có lẽ anh nhầm người rồi.
Câu nói của kẻ đối diện khiến cô cứng họng:
- Tôi chưa bao giờ nhận nhầm người.
Sau năm giây, An tiếp tục:
- Vậy xin hỏi anh, anh nghĩ tôi là ai của anh mà anh không nhận nhầm được.
- Em là người con gái tôi yêu suốt 20 năm qua.
Ặc, đau tim. Lần này ai đó thoáng sững sờ. Chưa kịp nói câu nào tiếp theo thì An bị ai đó kéo vào trong xe. Chiếc xe thể thao phóng vù đi khiến người con gái nào đó có phản ứng thì cũng đã quá muộn.
Ở trong xe, cô hết cào cấu tên cầm lái thì la hét bắt xuống xe, nhưng khổ nỗi tất cả đều không có tác dụng đối với tên biến thái này. Hắn như bị câm vậy, không nói không rằng mà chỉ đi đi và đi. La hét, cào cấu cũng mệt. An ngồi xuống ghế bên cạnh thở hổn hển.
Tiếng nhạc du dương được ai đó bật lên_” why not me”, đã lâu cô không nghe lại bài hát này. Bây giờ nghe lại, cảm cúc nào đó lại bắt đầu đây lên trong tim cô
Why oh why tell me why not me
Why oh why we were meant to be
Baby I know I could be all you need
Why oh why oh why.
Nghe ca khúc này xong cô không biết nên buồn hay nên vui đây. Trong đầu An bây giờ sáo rỗng vô cùng. Cô không thể nào hiểu nổi con người bên cạnh đang nghĩ cái gì, có phải chăng hắn bị tâm thần phần liệt.
Mệt + tiếng nhạc(tiếng ru) + những suy nghĩ quay quay trong đầu. An nhà ta đã đi vào giấc ngủ ngon lành vào hồi trời không biết, đất không hay....
Trong một căn phòng khép kín với đầy đủ tư trang, tất cả dường như đều chìm vào im lặng... An thức dậy cũng là lúc mặt trời đã lên cao và chim đã hót líu lo trên cành. Mắt lờ đờ đi tìm phòng vệ sinh.
Bốp...một cái rõ to... Cô đi đâm vào tường. Bây giờ thì cô gái của chúng ta đã tỉnh hẳn, cô cảm thấy hình như có một trận động đất với độ “hích-te” vô cùng lớn vừa sảy ra. Và một điều vô cùng lạ nữa là màu sơn trong phòng của cô là màu cam tại sao hôm nay lại là màu đen trắng. Nhà vệ sinh khách sạn thiết kế là ở bên trái sao hôm nay lại ở bên phải. Thảo nào cô đập đầu vào tường là phải.
Đánh rẳng rửa mặt cho tỉnh táo xong, những chuyện tối qua lại như một tấm phim quay chậm trong đầu An. Giật mình thon thót bước ra khỏi nhà tắm, cô gái nào đó vội vàng cầm túi sách chuẩn bị “đánh bài chuồn“.
Đi xuống đến cầu thang chuẩn bị thoát ra ngoài, hít...hít... Mùi thơm của thức ăn đập ngay vào mũi cô. Thơm quá, bụng người nào đó lại vừa hay đánh trống, thế nên quyết định sáng suốt của cô chính là ở lại ăn cơm. Dù biết chủ nhà là tên tâm thần.
Đi vào khu bếp, đập vào mắt An bây giờ là một dáng người đàn ông cao, mình đeo tạp dề và đang nấu ăn rất “chuyên nghiệp“. Cứ đứng ở phía cửa nhìn vào, trong lòng An lại dấy lên cảm xúc khó tả. Lắc lắc cái đầu rồi bước luôn vào, An nói:
- Có cần tôi giúp gì không?
Ai đó quay ra làm con bé sửng sốt, mặt mày đỏ lự, nhễ nhại mồ hôi. Nhìn mà con bé dù có nhịn cười nhưng vẫn buột miệng ra cười hô hố lên khiến ai đó nhất thời không biết phản ứng như thế nào.
Thế là hôm nay trong căn bếp nhỏ nào đó, có hai con người vui vẻ nấu ăn cùng nhau rất vui. Cười nói cho tới khi mặt trời lên tới đỉnh đầu thì bữa tiệc buổi sáng mới hoàn thành.
Ngồi vào quán, gọi mấy món như canh rau muống, ít dưa góp và một đĩa thịt luộc. Cô gái nào đó ăn ngấu nghiến không biết trời biết đất là gì. Là một người có chức có quyền mà cô không quen với việc gồi ăn ở mấy nhà hàng hạng sang.
Ăn hau háu như nhợn bị bỏ đói mấy ngày. Chớp ngoáng cô gái nhà ta đã đánh bay số thức ăn trên bàn. Có tiền tài và danh vọng ở xung quanh nhưng cô luôn sống thật với bản thân mình. Chẳng mấy khi cô thích những thứ hào nhoáng, xa hoa ở bên ngoài mà hơn nữa cô lại rất ghét.
Trong bốn năm vừa qua có nhiều những đối tác mến mộ cô, không tiếc tay tặng cô trang sức, quần áo nhưng cô đã thẳng thừng từ chối. Cô không muốn nhận để rồi mắc nợ người ta, mỗi khi nhìn những thứ đồ đó lại phải nhớ đến người ta vì đơn giản trong lòng cô nhớ một người là quá đủ rồi.
Đa phần số tiền lãi được ở mỗi đơn hàng, ngoài việc chi trả tiền lương cho nhân viên thì đến % cô trích ra cho học sinh nghèo. Cô hiểu rất rõ những gì chúng đang trải qua vì đó là một phần tuổi thơ của cô, thế nên cô muốn giúp chúng thoát khỏi sự mặc cảm của bản thân.
Khi đã no bụng, cô trả tiền rồi bước ra khỏi quán. Cho xe chạy dọc theo con phố xa hoa, bỗng đập vào mắt cô là hàng quần áo đổ đống bên lề đường ghi chữ to đùng: ĐỒNG GIÁ K. Nhìn thấy thế cô cho xe tấp sang một bên rồi chạy tới. Cô cứ ngồi đấy chọn chọn, đến khi chọn được một túi to thì mới đứng lên.
Đến lúc này cô mới nhận ra ánh mắt kinh hoàng hoàng của chị bán hàng. Hẳn là đi BMW, hẳn là nhìn vô cùng quý phái trẻ đẹp mà lại xà vào hàng đổ đống. Oimeoi, cô gái nào đó có thể hiểu được vì sao người đối diện lại nhìn mình bằng cái ánh mắt đó nên vội vàng mở ví trả tiền rồi đi. Chưa kịp tút tiền ra thì một giọng nói vang lên:
- Cô gái trẻ có thể hân hạnh cho tôi trả tiền giúp được không?
Vừa quay lại, cô vừa chết sững:
- Hoàng Quân.... Lâu rồi không gặp, trông bạn khác trước rất nhiều nha.
- Nhìn thấy ánh mắt của An là mình biết rồi. An nghĩ Quân có nên tự ti hay không đây?
Hai người nhìn nhau cười, cô để Quân trả tiền cho rồi cùng đi dạo quanh con phố với cậu bạn. Rồi Quân nói:
- An này, bốn năm nay cậu sống ổn chứ.
- Mình ổn, giờ An đã chết rồi, hãy gọi mình là Phương Anh.
Ai đó chợt “ồ” lên một tiếng rồi tất cả chìm vào lặng im, mãi về sau Quân mới nói tiếp:
- Mình vẫn sẽ gọi cậu là An, mình thích tên lúc trước của cậu hơn nên mình sẽ không thay đổi. Đối với mình thì An không bao giờ chết.
Ai đó không trả lời như thầm đồng ý. Thế là hai con người một gái một trai đi dạo trên phố như đôi tình nhân. Đi đến một quán cafe, Quân nói:
- Vào đây ngồi rồi nói chuyện một lúc được không. Lâu rồi mình không gặp nhau mà.
An đồng ý rồi cả hai cùng bước vào quán, đó là một nơi khá giản đơn nhưng cũng vô cùng phong cách. Giấy gián tường là những tờ báo đã cũ, đèn treo trên tường màu vàng cam đầy ấm áp. Tiếng nhạc du dương như muốn dụ dỗ người ta vào bước vào khám phá bên trong.
An va Quân dẫn nhau vào một góc khuất trong quán. Nơi đó dường như chỉ có hai người vậy. Gọi đồ xong xuôi hai người bắt đầu trò chuyện:
- Bốn năm qua An đã sống ở đâu vậy. Cuộc sống có ổn không?
- Mình với ba lên Thái Nguyên lập nghiệp. Với một con người không có nổi bằng cấp ba thì làm được gì. Mình lên đấy vay vốn mở một xưởng sản xuất chè nhỏ. Đến bây giờ thì công ty phát triển lớn hơn trước rồi.
- Ồ... Thế là hơn Quân rồi... Quân bây giờ đang vừa học vừa làm lên thạc sĩ trong một cơ quan liên doanh.
Im lặng... Mọi thứ như chìm vào yên lặng. Có lẽ An đang không chú ý đến câu chuyện với người đối diện nên cứ ngồi im khuấy khuấy tách cafe cho đến khi nó nguội ngắt.
Chẳng biết nói thêm điều gì. phút...phút trôi qua. Mãi về sau Quân mới lên tiếng:
- An vẫn nhớ tới Minh đúng không?
Nghe đến đây ai đó bỗng giật thót mình mà vội lắc đầu. Người con trai ngồi bên cạnh chợt cười khổ:
- Đôi mắt và phản ứng của An luôn thành thật hơn. Nó đã cho mình biết đáp án.
Khẽ thở dài, đến nây giờ An mới ngửng lên và nói:
- Chuyện quá khứ rồi, đừng nhắc lại nữa. Ai cũng từng đau khổ. Mình muốn sống một cuộc sống mới.
Chần chừ một vài giây sau đó Quân lên tiếng:
- Muốn sống một cuộc sống mới. Vậy An cho Quân một cơ hội nhé.
Ai đó bất động toàn thân, vội vàng giả vờ đau bụng. An vội vàng bước vào nhà vệ sinh để che đi sự lúng túng của mình. Do quá hấp tấp nên cô không may va vào ai đó, vội cúi xuống xin lỗi thì người ấy đã đi mất rồi và chỉ để lại cho cô một mùi hương tranh thanh mát.
Trở về với tâm trạng không ổn định, Quân hỏi cô có sao không thì cô lắc đầu. Ngồi thêm một lúc nữa thì An cáo lui về trước. Trước khi về cô vẫn nhớ như in câu nói: “Dù thế nào thì mình vẫn sẽ đợi” của Quân. Trong lòng bất chợt nặng chĩu.
Dẹp suy nghĩ đó sang một bên, đi bộ một đoạn đến chỗ để xe. Chưa kịp mở của thì vật đứng trước mắt khiến An thoáng sững sờ...