Ngồi trong phòng, bây giờ An mới để ý, trên chiếc kệ để đồ của cậu nhóc có một bức ảnh, tiến đến xem. An chết sững khi trong bức hình là một đứa con gái béo ú, lùn tè, trên tay còn cầm một cái bánh thật to chuẩn bị cho lên mồm.
Đây chẳng phải là nó sao, là nó lúc hai ba tuổi sao. Tại sao tên này lại có ảnh của nó. Không thể nào, đây chắc chắn không phải sự thật.
Bỗng, những bức ảnh và tài liệu bốn năm trước Hoàng Quân cho con bé xem dội về trong trí óc nó:(tên là Huỳnh Đức Minh, hơn An một tuổi, ba đã từng bị bạn thân hãm hãi phải đưa gia đình lên thành phố lập nghiệp. Rồi cả bó cỏ gà. Rồi cả câu nói của Minh:
- Em là người con gái tôi yêu suốt 20 năm qua.
Ầm... Tất cả như dội về ầm ầm như thác khiến An không kịp trở tay. Bỗng có một đôi bàn tay ôm sau lưng nó:
- Tôi luôn yêu em, 20 năm trước như thế nào, thì bây giờ vẫn vậy.
Không...không...đây không phải là sự thật. Vội vàng bỏ đôi tay đang ôm mình ra, con bé sợ hãi lùi lùi về đằng sau. Tiếng nói của Minh lại vang lên:
- Ngồi xuống đây và hãy nghe tôi giải thích. Tất cả chỉ là hiểu lầm. Tôi bị hãm hại.
Rối như tơ vò. Rồi nó ngồi xuống bắt đầu nghe Minh nói, từng từ từng chữ khiến con bé ngỡ ngàng:
- Bố mẹ An chính là người cướp công ty của gia đình tôi.
Chết đứng, sao...sao có thể như thế được. Nó nghĩ vậy rồi vội vàng lấp liếm:
- Cậu nói dối, ba mẹ tôi không bao giờ làm như vậy.
Rồi Minh cầm một chiếc điện thoại ra, nhìn trông có vẻ khá cũ kĩ rồi cậu nhóc bật lên:
Hahaha....Huỳnh Đức Chí, thật xin lỗi đã khiến anh bạn và gia đình trở lên như vậy. Nhưng anh cũng phải xem lại thực lực của anh chứ. Thương trường là chiến trường, tin nhau chỉ có chết thôi. Sức không có lại muốn đấu với tôi sao. Bây giờ trắng tay rồi, nếu có chết đói không còn đường về có thể quay lại đây van xin tôi. Biết đâu tôi còn thương tình anh em mấy chục năm tôi cho ít cơm gạo mà ăn. Hahaha...
Mày quá bỉ ổi... Hoàng Nhất Trung...hãy nhớ lấy câu này, một khi tao còn sống thì có ngày tao sẽ quay lại tính món nợ với mày. Tao và gia đình có phải đi ăn xin cũng không thèm lũ chó như mày.
Tiếng bước chân cùng tiếng đóng sầm cửa của người đi ra vang lên ầm một cái...
Tiếng đóng cửa bên trong điện thoại vang lên làm cả những con người ở ngoài khi nghe cũng giật mình. Mặt cắt không còn giọt máu, An không tin vào những gì mình vừa mới nghe. Ngửng lên nhìn con người đối diện, con bé không biết nên ứng xử như thế nào cho phải.
Kí ức lại chợt hiện về, An nhớ lại lúc còn nhỏ sau cái ngày chờ mãi không thấy Mao, hôm đó ba mẹ nó đã về rất muộn. Mẹ nó lại nói một câu mập mờ:
- Con yêu, ba con bây giờ đuổi cổ được cái nhà đó đi rồi. Nhà mình là nhất, nhà mình sắp giàu rồi con ạ. Con sẽ không phải ăn khổ nữa. Mẹ sẽ mua cho con nhiều quần áo đẹp.
An lại nhớ đến trước khi ba mất ba luôn miệng nói: cả đời ba đã sai rất nhiều, đến khi nhận ra lỗi lầm thì đã quá muộn. Con hãy thay ba trả nợ, tất cả ở trong chiếc hộp dưới nền gạch số2 trong phòng ba.
Lúc đó An không hiểu gì và vì lo mai táng cho ba nên cô quên mất. Đến bây giờ nhớ lại nó mới nghĩ ra.
Vội vàng đứng dậy và đi xuống nhà, nó phải trở về mở hòn gạch đó ra và xem bên trong có phải như những gì Minh nói không.
Đức Minh thấy thế cũng chạy đuổi theo. Những lúc như thế này có lẽ cậu nên ở bên cô ấy. Cậu sẽ không bao giờ buông tay người con gái mình yêu ra thêm một lần nào nữa.
Thế là ngay buổi trưa hôm đó, hai con người với hai tâm trạng khác nhau, một người lái một người ngồi cùng trở về Thái Nguyên...
Vậy là bữa sáng gộp cùng bữa trưa của gia đình nào đó đã diễn ra theo một cách rất chi là “hợp lý“. Trên một chiếc bàn rộng thênh thang, An đã cố ngồi cách xa cậu nhóc nhưng chỉ cần một lúc sơ hở, tên khốn nào đó đã lăm le vác ghế ra ngồi ngay bên cạnh.
Năm lần bảy lượt di chuyển chỗ ngồi, đến lần thứ tám thì cô gái nào đó đã phải quy hàng mà chú tâm vào ăn uống. Kẻ đối diện dường như không hề động đũa mà chỉ dùng đôi mắt cú vọ nhìn cô như muốn nuốt chửng.
Đang cho miếng xúc xích vào ăn nhồm nhoàm, bỗng có một tiếng nói vang lên:
- Còn hận tôi không?
Xúc xích mắc nghẹn ở cổ họng, dù An đã cố gắng vuốt như thế nào thì cũng không tài nào cảm nhận được mùi vị của nó nữa. Một cốc nước cam được người đối diện để ngay bên cạnh, An cầm lên và uống. Lúc bấy giờ con bé mới biết là mình vẫn còn sống. Chờ đến khi tinh thần ổn định, An chỉ nói gọn lỏn một từ:
- Còn!
Không để cho người đối diện kịp trả lời, An vừa cầm cốc nước lên uống vừa lên tiếng trước:
- Tại sao cậu lại nhận ra tôi?
- Vì tôi luôn dõi theo em.
Phụt....ngụm nước trong miệng của ai đó được “vinh dự” phun vào mặt kẻ đối diện không chừa một giọt nào. Hốt hoảng trước sự vô ý của mình, An chạy ra nhà tắm lấy khăn ra lau mặt và quần áo bẩn cho cậu nhóc.
Tình hình là bây giờ mặt hai con người nào đó đang rất gần nhau, An thì dùng khăn lau lau những vệt nước bắn trên mặt cậu nhóc mà không hề biết rằng khuôn mặt tên khốn nào đó đang càng ngày càng tiến gần về phía mình. Hai mắt nhìn nhau, hai con người có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Do quá chú ý nên đến khi phát hiện ra thì đã quá muộn.
Bàn tay ai đó kéo phần eo của An lại gần, cặp môi mau lẹ tiến vào thẳng vào trong khiến cô gái của chúng ta trợn trừng hai mắt lên. Vừa mở miệng định nói ra thì môi lưỡi ai đó tiến thẳng vào khoang miệng. Nó nồng nàn và chan chứa hơn nụ hôn của bốn năm về trước, điều này An có thể cảm nhận được.
Những điều tủi nhục khi xưa lại ập về trí nhớ của nó, chậu nước lạnh thấu xương, những nắm cát cùng với sự nhơ nhớp của những bãi nước bọt khiến người nó giận run lên. Vội vàng đẩy con người phía trước ra, một bạt tai được giáng lên khuôn mặt điển trai đó. Nước mắt nó rơi lã chã ra như một lời trách cứ rồi nó chạy đi mất.
Vừa ra đến cửa, An không thể nào chạy được nữa vì bàn tay nó đã bị ai đó nắm chặt. Quay lại thì chính là Đức Minh, mặt cậu nhóc đã xưng đỏ lên vì cái tát của nó. Cậu không nói một lời nào mà chỉ dùng ánh mắt để nhìn nó. Ánh mắt đong đầy nước, đầy sự yêu thương lẫn tuyệt vọng.
Đôi tay dứt khoát của cậu nhóc chợt kéo nó quay trở lại. An cố gắng vùng vẫy nhưng không tài nào thoát khỏi bàn tay uy lực của cậu nhóc. Trong mắt nó bây giờ chỉ còn là nươc mắt, nó nhiều như mưa, như tích tụ suốt bốn năm trời chỉ để dành đến hôm nay mới tuôn ra để cho con người vô tâm kia nhìn thấy.
Địa điểm lại là cái phòng ngủ lúc đầu An tỉnh dậy. Vào đến đây, tất cả mọi thứ dường như vô cùng ngột ngạt, ngột ngạt do chính những con người ở trong phòng tạo nên. Tất cả mọi thứ đều chìm vào yên lặng.
Nước mắt ai đó giờ không còn rơi nữa nhưng lại có một cặp mắt khác đang đong đầy nước.
Có người đã nói rằng:
Phụ nữ yêu bằng mắt nhưng cảm nhận bằng trái tim. Còn đàn ông thì yêu bằng tim nhưng cảm nhận bằng mắt.
Đã bao giờ bạn thấy đàn ông khóc chưa. An nhà chúng ta cũng vậy, nó chỉ nhìn thấy sự ngưng đọng của những giọt nước trên khoé mắt con người nào đó suốt cả quãng thời gian gặp nhau chứ chưa bao giờ thấy nó rơi xuống. Nó chỉ đọng lại nơi khoé mắt để lúc nào đó ngửng lên những giọt nước mắt đã kho cong, ráo hoảnh từ bao giờ.
Phải chăng vì uất ức quá lớn, dù có chảy xuống cũng không xuể được nên thôi đành nuốt nước mắt vào trong....