Thế là buổi ra mắt hôm đó, An và Minh cùng nhau vào bếp tác chiến. Người nấu, người chấm mút; kẻ rửa bát, kẻ nhặt rau, tất cả như một cuộc thi mà cần hai người hiểu ý nhau và biết phân chia công việc cho nhau. An và Minh là điển hình cho công việc này. Bỗng, An hỏi:
- Tại sao anh lại biết nấu ăn. Trong khi ngày xưa anh luộc trứng còn không biết.
- Em xa anh bốn năm, trong bốn năm đó anh đã hứa với bản thân mình rằng sẽ phải biết một thứ gì đó để em bất ngờ. Và nấu nướng đến với anh như một cái duyên, cũng giống như em vậy.
Ai đó thoáng nở một nụ cười. Xong xuôi mọi thứ, An ngước lên nhìn đồng hồ và nói với Minh:
- Sao ba anh lên trên đó lâu vậy.
Không trả lời câu hỏi câu hỏi của An, ai đó nói:
- Ba chúng ta.
“Ồ”, An khẽ cười trước câu nói của tên đối diện. Nó nói:
- Vâng ạ, ba chúng ta. Hay anh em mình lên xem ba thế nào đi.
Thế rồi hai đứa dắt nhau lên cầu thang. Đi đến thấy cửa phòng chỉ khép hờ nhưng Minh vẫn gõ cửa:
- Ba, ba xuống ăn cơm.
Không một lời đáp trả, Minh lại gọi tiếp:
- Ba sao vậy, con vào nhé.
Vẫn không trả lời, lần này cậu nhóc đẩy cửa đi vào. Đập vào mắt hai đứa bây giờ là hình ảnh người đàn ông ôm một tấm ảnh ra mà khóc rưng rức. Đúng, đích thị là khóc. Ông đang nằm ngả trên giường, tay vẫn ôm khư khư bức hình như không muốn rời.
Thấy vậy, Minh tiến gần đến chỗ ba và cầm lấy tay ông, cậu nhóc nói:
- Ba, ba sao vậy. Đây là lần đầu tiên con thấy ba khóc đấy. Ba đừng như vậy, con sợ lắm.
An đứng bên cạnh mà sót thương thay, đây là người đàn ông từng chinh chiến nơi thương trường bao nhiêu năm sao, là người đàn ông mà sương gió cũng không lu mờ được ý chí sao. Ông đã từng một thời làm mưa làm bão trên thương trường mà đến bây giờ khi về già lại phải chịu những đau khổ như thế này. Trước mặt An bây giờ có lẽ là một hình ảnh khác về ông. Mặt trái của vinh quang luôn là những khổ đau và bất hạnh. Nó tiến tới chỗ ông đang nằm, nó không nói nhưng chỉ nắm lấy đôi bàn tay run run.
Khi tay An vừa chạm vào, ông liền quay ra và lên tiếng:
- Ta cũng có lỗi với ông ấy khi đã cướp đi người phụ nữ mà ông ấy yêu.
Gì đây, câu nói của người đối diện vừa dứt khiến hai thanh niên trẻ ngồi dưới chết sững. Chưa kịp định hình thì ai đó lại nói tiếp:
- Mẹ Đức Minh từng có một thời yêu ba của An. Nhưng vì sự đố kị mà ta đã chia rẽ cuộc tình đó khiến hai người phải lấy những con người mà mình không hề muốn.
- Ba nói sao cơ, ba đã từng như vậy sao. (Đức Minh giọng như lạc hẳn đi)
- Đúng, con chính là thành quả của cuộc hôn nhân chớ trêu đó. Sau khi cướp mẹ con từ tay Trung về, ta đã chuyển nhà sang con ngõ khác. Nhưng ta lại không ngờ rằng hai đứa con của cuộc hôn nhân chớ trêu do ta gây ra lại yêu thương nhau.
Cho nên, trong chuyện này ai cũng sai cả. Chú Trung con sau khi bị mất người con gái mình yêu và do ép buộc nên phải lấy mẹ An và sinh ra An một năm sau đó. Cho nên con bé mới kém con một tuổi.
Ông ấy có lẽ rất hận ba nên mới hành sử như vậy. Có lẽ ba đã gieo nghiệp trước nên ông ấy mới muốn ba phải trả giá bằng sự trắng tay. Có lẽ trong chuyện này hai con chính là sự giải thoát cho cái nghiệp mà những người đi trước như ba gây ra.
Lần này ba cho phép hai đứa đến với nhau. Như vậy, ba sẽ thanh thản hơn trong tư tưởng và cũng bớt áy náy với ông bạn Trung của mình. Ông ấy cũng phải trả giá bằng cái chết rồi.
Hai tai An bây giờ cứ “ ù ù” lên, giọng nó nói như nghẹn ở cổ họng:
- Vậy tại sao ba lại giấu con chuyện đó.
- Ba con không hề giấu con mà bức thư của con chỉ là một nửa. Khi đọc con không nhận ra sao. Một nửa còn lại nó được cài vào trong tấm ảnh này.
An lại một lần nữa ngã ngửa. Có lẽ đây là cách giati thoát tâm lý tốt nhất cho ba nó nên ông mới viết hết nhiwxng tâm tư của mình ra. Mọi chuyện giờ đã sáng tỏ, teong lòng nó bỗng nhẹ bẫng vì cái kết thật có hậu. Đó là ai cũng nhận ra lỗi dai của bản thân và cố sửa đổi nó.
Nghĩ lan man một hồi, tiếng
Thôi, hai đứa xuống ăn cơm đi, ba muốn ở trong này một mình. Nói xong ông lại quay lưng vào tường. Biết ý nên An và Minh đi ra ngoài và khép cửa lại. Sự thật này thật quá bất ngờ với hai đứa. Nhưng có một điều bất ngờ hơn đó chính là sự vị tha của hai con người đã từng một thời huy hoàng.
Ngày hôm này đúng là một ngày thật kỳ lạ. Không cần đồng hồ báo thức, không cần ánh sáng chiếu qua khung của sổ, không cần tiếng động huyên náo bên ngoài, cô gái tên An đã dậy từ tơ mơ tờ mờ. Vắt cái thân hình khổng lồ của tên bành trướng sang một bên, An ngồi dậy mặc quần áo và chuẩn bị công việc “ra mắt nhạc phụ“. Chưa mặc xong cái quần, nó đã bị tên nào đó lôi mạnh về phía đằng sau kèm theo cái giọng ngái ngủ:
- Bà xã, hôm qua anh nhớ em có ăn linh tinh cái gì đâu sao hôm nay dậy sớm vậy.
- Anh bỏ ra, em phải chuẩn bị quần áo các thứ liền đây. Không tý nữa hồi hộp quá em không làm được.
Ai đó nghe thấy thế liền tỉnh ngủ hẳn:
- Con xin bà, bây giờ mới là hơn giờ sáng. Bà không thương con thì thương cái thân bà một cái.
Nghe thấy thằng cha bên cạnh nói thế, bực mình An ngồi dậy dợm bước đi. Chưa kịp đi thì nó lại bị kéo lại với cái giọng sến súa:
- Bà xã, em quên một chuyện.
- Chuyện gì.
- Tập thể dục buổi sáng.
- Em có ư. Em không có thói quen tập thể dục buổi sáng.
Chưa để cô gái đối diện nói hết câu, ai đó đã ép người An xuống, cởi từng chiếc cúc trên người nó ra rồi leo lẻo:
- Thế để anh tạo cho em thói quen này vậy.
Ai đó thầm than trời mà khóc không ra nước mắt....
......
Hơn giờ sáng...đúng...là hơn giờ sáng An mới tỉnh dậy. Người con bé đau ê ẩm, thầm trách cái tên bố lái đã dám lừa nó. Ngước lên nhìn đồng hồ nó mới tá hoả. Oimeoi, con bé vội vàng đứng dậy thay quần áo và chạy một mạch xuống nhà.
Hít....hít...thơm quá... Đập vào mắt An bây giờ là bao nhiêu đồ ăn trên bàn. Nó ngồi xuống và nếm thử, ầy, sao ngon thế. Liếc nhìn tên bên cạnh, lúc bấy giờ An mới hỏi:
- Là anh làm...
- Đúng.
- Tại sao làm nhiều thế.
- Biết em mệt nên anh chiều em còn gì.
Ặc, cái tên bố lái này. Dám chơi chữ với nó à. Tốt đấy, nó không thèm đôi co với người bên cạnh mà chú tâm vào ăn.
Sau khi hai đứa ăn xong và cùng nhau cất dọn, hai con người cứ thế rồi kéo nhau trở về Hà Nội. Suốt cả dọc đường đi An chẳng nói chẳng rằng câu nào. Đức Minh cũng hiểu nên không ai nói năng gì, cậu nhóc bật nhạc trong xe lên cho đỡ căng thẳng. An thì chẳng còn tâm chí đâu mà nghe, nó cứ quay mặt ra đường mà suy nghĩ, cây cối cứ ở lại phía sau nó, tất cả như muốn nói cho nó biết rằng đường đi đã được rút ngắn hơn rất nhiều.
Sau một hồi đi vào thành phố, chiếc xe dừng lại ở một ngôi mà khá cổ kính và tôn nghiêm. Nó không xa hoa cầu kì mà ngược lại những đường nét của nó tôn lên sự thẩm mĩ của người chủ nhà bên trong.
Ba của Đức Minh là một tổng giám đốc nhưng tính vô cùng giản dị, ông không chọn những ngôi nhà cao cấp, đời sống tốt mà sống một cuộc sống giản đơn, không quá khép mình và gò bó. Bất chợt An thấy ba của Minh rất giống người nào đó nhưng nhất thời không nhận ra là ai cả.
Cứ đứng như phỗng trước cổng, mãi đến khi Minh vỗ vai thì An mới sực tỉnh. Hai đứa cùng nhau đi vào bên trong, lòng An bây giờ đang là đỉnh điểm của sự lo lắng. Chưa bao giờ nó thấy mình căng thẳng như vậy. Và rồi cái gì đến cũng đến.
Nó và Minh bước vào, trước mắt nó là một người đàn ông trung niên đang ngả người về phía ghế sô pha và đọc báo. Ông có khuôn mặt chữ điền, nghiêm nghị và cũng dày dạn sương gió. Thấy có người vào, ông ngước đầu lên nhìn Minh và đứa đứng bên cạnh. Mắt của ông dừng trên người An tầm phút, không có phản ứng gì rồi mới rời đi.
An vội vàng chào hỏi, không ngờ ba Minh cũng ừ lại một tiếng. Con bé sướng điên, hai đứa cùng nhau ngồi xuống ghế. Lúc này ba Minh mới bỏ tờ báo xuống bàn. Mở bộ ấm chén ra và bắt đầu giót nước như một điều tất nhiên khi khách đến chơi nhà.
Không khí trầm mặc bao chùm, lúc này Đức Minh mới lên tiếng:
- Con đem cô ấy đến đây để giới thiệu với ba.
Người đối diện không phản ứng gì và rồi Đức Minh lại nói tiếp:
- Cô ấy là con của chú Trung.
Vẫn không có phảm ứng gì, đến bây giờ An mới mở lời:
- Thưa chú, cháu biết ba cháu đã làm một việc rất có lỗi với bác. Hôm nay cháu tới cháu biết sẽ không thể nào khiến bác nguôi ngoai được. Nhưng cháu vẫn đến vì trước khi ba cháu mất đã để lại cái này.
Nói xong, An rút chiếc hộp ba để lại ra rồi chìa hai tay đưa về phía trước. Ai đó nhận lấy rồi mở ra. An có thể nhận ra sự căng thẳng của người đối diện khi mở chiếc hộp. Trán của người đó đã có mấy vạch dọc xuống. Đang định nói thì người đối diện đã đứng lên và đi thẳng lên tầng, cầm trên tay ông vẫn là chiếc hộp gỗ đó.
An và Minh nhìn nhau không biết nên làm gì thì một tiếng nói được phát ra từ phía cầu thang:
- Hai đứa ở lại ăn cơm với ba.
Bốn mắt nhìn nhau, không biết nên vui hay nên buồn đây. Những điều bất ngờ thường xuất hiện những khi người ta không ngờ tới nhất. Và trong trường hợp này cũng vậy.