Một ngày nọ đang trên con đường quen thuộc về nhà. Minh bắt gặp một đứa con gái béo ú ngồi chềnh ềnh ở giữa đường. Phải nói thế nào nhỉ, con nhỏ đó béo...à không....rất béo.
Nó cứ ngồi phị mặt xuống mà không chịu đứng lên. Người thì to lại còn ngồi giữa đường, nó chắn hết lối đi của cậu nhóc. Tức mình cậu ta nhảy vọt xuống xe và tiến lại gần. Hình như là chân nó bị kẹp nên không đi được. Minh đứng sừng sững trước mặt nó mà đưa đôi mắt cắm xuống người con bé. Nó ở dưới thấy thế cũng ngóc đầu lên nhìn cậu.
Khi khoảng khắc bốn mắt nhìn nhau, Minh thấy mắt con bé đó long lanh lên, cậu rất muốn vỗ về nó nên Minh ngồi xuống và giúp con bé. Cái chân nó mũm mĩm vô cùng, nhìn thấy thế Minh chỉ muốn véo cho một cái nhưng lại sợ con nhỏ đau nên đành thôi.
Một cảm giác gì đó cứ trỗi dậy trong lòng cậu nhóc, tự nhiên cậu rất muốn che trở và bảo vệ cho nó. Vậy là từ hôm đó, hai đứa nó cứ chơi với nhau rất vui vẻ. Trên con ngõ nhỏ ở một làng nào đó, họ đã không còn xa lạ gì với cảnh một cậu nhóc gầy cao chạy chơi cùng một con nhỏ lùn, béo ú.
Cuộc sống cứ thế dần trôi, ngày ngắn đêm dài cứ thế trôi qua. Minh càng ngày càng muốn chơi với con bé nhiều hơn. Biệt danh của hai đứa là Mao và Bít, đấy là cái tên mà khi xem trên tivi Minh thấy rất hay nên bịa ra một câu chuyện để kể và gọi biệt danh hai đứa là như thế.
Dần dần qua năm tháng, 1năm 2năm. Trong tâm trí của hai đứa trẻ đã không chỉ coi nhau là hai người bạn. Mà là một người tâm giao, tri kỉ...
Mãi cho đến một hôm khi vừa đi chơi về thì thấy ba mẹ mình đang thu dọn quần áo. Minh chạy tới và hỏi thì chỉ nhận được những giọt nước mắt của mẹ và sự phẫn uất trên khuôn mặt ba.
Họ không nói không rằng mà ngay đêm hôm đó mang Minh đi luôn. Cậu nhóc thật sự không muốn đi vì chưa nói gì với con nhỏ cả. Nhưng cái gì đến cũng đến, trong tâm chí một thằng nhóc 6 tuổi vẫn còn nhớ như in những câu nói:
- Em sinh ngày 23/07.
- Em muốn học cùng anh.
- Anh sẽ chơi với em chứ.
Nước mắt chảy xuống dòng dòng, đó là lần đầu tiên cậu nhớ con bé như vậy. Hôm gặp nó và hôm nay trời đều có mưa, nước mưa như thay cho nước mắt của cậu bé. Không biết sẽ bao giờ họ được gặp lại nhau nhưng có một điều cậu nhóc chắc chắn, rồi một ngày cậu sẽ quay trở về.
tháng sau....
Trong bộ váy cưới trắng tinh khôi, vị cô dâu nào đó của chúng ta không thể nào tự tin được với cái bụng to lớn hơn bình thường của mình. Mới gần tháng trời thôi mà sao nó làm An mất hết cả tự tin như thế này. Mang ba người trên mình có khác, An đi lại cũng vô cùng vất vả.
Bản nhạc hàng khúc đám cưới vang lên, ba chồng An dắt con bé đến nơi chú rể đang chờ, hôm nay trông anh bảnh bao hơn trước rất nhiều. Mái tóc được vuốt hết lên, comle thẳng lừ tôn lên cái dáng cao. Trông anh hôm nay như một vị hoàng tử còn An lại giống như con vịt xấu xí béo ục ịch vậy.
Nó lại nhớ đến lần đâu tiên gặp anh, hôm đó anh cũng cao lớn còn nó thì béo lùn y như bây giờ. Quá khứ hiện về một cách quá rõ rệt khiến nó khẽ nở nụ cười trên môi.
Khi được dắt lên cùng anh. Cha sứ mới bắt đầu nói.
-”Huỳnh Đức Minh, con có đồng ý lấy cô Hoàng Thiên An làm vợ không. Cho dù hạnh phúc hay khổ đau, bệnh tật hay nghèo đói, dù có bất cứ chuyện gì sảy ra vẫn luôn yêu thương, che trở và bao bọc, ở bên cô ấy“.
Ai đó dõng dạc nói to:CON ĐỒNG Ý.
Sau đó cha sứ lại nói:
-”Hoàng Thiên An, con có đồng ý lấy anh Huỳnh Đức Minh làm chồng không. Cho dù hạnh phúc hay khổ đau, bệnh tật hay nghèo đói, dù có bất cứ chuyện gì sảy ra vẫn luôn yêu thương và ở bên cạnh cậu ấy“.
Lần này với sức công phá của ba người, cô gái nào đó của chúng ta nói to: CON ĐỒNG Ý.
Tiếp sau đó là tràng pháo tay giòn giã của những vị khách mời. Hôm nay trong số những người được mời đến có cả Hoàng Quân, do được điều trị khoa học nên cậu đã khoẻ lại rất nhanh. Cậu nhóc đến chung vui cho hai người và cũng như thay đi lời xin lỗi của mình.
Bỗng, có một giọng nói vang lên bên tai An:
- Bà xã, nói cho anh biết. Trong hơn hai mươi năm qua có giấc mơ nào em mơ về anh, dù chỉ một lần không?
Ai đó thoáng lắc đầu:
- Không phải một lần, mà là rất nhiều lần. Mỗi giấc mơ đưa em ngủ, mỗi giấc mơ cho em thành người con gái như bây giờ đều có anh. Em yêu anh.
Họ ôm nhau cười hạnh phúc. Chiếc nhẫn được trao lên tay của hai nhân vật chính. Họ cùng cắt bánh và cùng thưởng thức dư vị ngọt ngào còn đọng lại trong mỗi lần ăn. Cuộc sống mới hạnh phúc của hai con người bắt đầu từ khoảng khắc thiếng liêng ấy.
Đã có ai từng tin vào số mệnh, từng tin vào nhân duyên tương phùng?
Sẽ có người có và cũng có người không. Và cũng có những người có quan điểm sống và yêu thương khác nhau. Nhưng họ sẽ đều có cùng một điểm chung đó chính là sống hết mình với tình yêu mà họ đã lựa chọn.
_HẾT_