Đó là vào một ngày đẹp trời của 15 năm về sau, đang chạy bộ buổi sáng qua khúc cua hẹp. Minh nhìn thấy một con bé mặc quần áo với “style” khó hiểu chạy xe đạp phóng như điên, cứ mải nhìn cho đến khi xe con bé đến gần cũng không kịp tránh.
Và rồi kết quả thì khỏi phải bàn, hai con người nằm chỏng chơ giữa đường. Bực mình quá cậu liền chửi tục một tiếng. Cái con kia thì cứ xin lỗi rối rít nhưng cậu bé không để tâm. Đập vào mắt cậu nhóc bây giờ là bàn chân có vết sẹo to tướng, cậu nhóc thoáng ngỡ ngàng nhưng chưa kịp hỏi thì con bé đã phóng xe đi mất.
Nó không hề biết rằng người vừa bị nó đâm thoáng ánh cười trong con mắt và nhủ thầm: “ Cuối cùng anh đã tìm thấy em“.
.....
Cậu nhóc cho người tìm hiểu và biết rằng Bít đang làm trong một quán phở và chuẩn bị nhập học. Thực ra đã học hết cấp ba rồi nhưng vẫn muốn giữ lời hứa với con bé nên cậu nhóc lại nộp đơn xin học lại lớp 12 và kiên quyết đòi vào 12A1.
Muốn tạo cho nó một sự bất ngờ nhưng trong năm học có bao nhiêu sự cố ập đến để chia rẽ hai người họ. Đến nỗi khiến bao nhiêu lần An khóc vì tủi thân mà cậu nhóc vẫn không làm gì được.
Sau một quá trình điều tra thì Minh mới biết chủ mưu chính là tên nhãi ranh trong lớp. Muốn tìm một cơ hội nói rõ với An nhưng Minh luôn bị cậu ta chơi xấu và reo rắc vào đầu An những điều không hay về Minh.
Mãi cho đến một lần đang định tỏ tình với con bé thì Minh lại bị tên khốn kia chơi cho một vố đau khi đã gọi cả trường ra để bêu giếu con bé. Muốn tìm một thời điểm thích hợp để nói cho nó biết nhưng không ngờ An đã rời đi.
Chuyện lần này khiến cậu nhóc phát điên lên, muốn tìm An nhưng lại muốn để cho cô bé có thời gian suy nghĩ nên cậu đã chọn cách chờ đợi. Trong 4 năm trời, công ty của Minh càng ngày càng mạnh và đã đến lúc cậu nhóc trả đũa Hoàng Quân....
.....
4 năm sau Đức Minh đã kì công tìm người giả đến để kí hợp đồng với công ty của An, đơn giản vì nếu cậu nhóc lộ diện ra thì có lẽ An sẽ không đồng ý. Ấy vậy mà đời không như là mơ. Hôm đó cậu thấy An đi cùng Hoàng Quân trên con phố, lửa giận bốc lên khiến cậu nhóc không làm chủ được mình và kéo An lại. Cậu dẫn con bé đến “ căn cứ” của mình.
Có thể nói người tính không bằng trời tính, đã là cái duyên thì có tránh nữa vẫn sẽ không thể nào thoát được....
Một ngày nọ đang trên con đường quen thuộc về nhà. Minh bắt gặp một đứa con gái béo ú ngồi chềnh ềnh ở giữa đường. Phải nói thế nào nhỉ, con nhỏ đó béo...à không....rất béo.
Nó cứ ngồi phị mặt xuống mà không chịu đứng lên. Người thì to lại còn ngồi giữa đường, nó chắn hết lối đi của cậu nhóc. Tức mình cậu ta nhảy vọt xuống xe và tiến lại gần. Hình như là chân nó bị kẹp nên không đi được. Minh đứng sừng sững trước mặt nó mà đưa đôi mắt cắm xuống người con bé. Nó ở dưới thấy thế cũng ngóc đầu lên nhìn cậu.
Khi khoảng khắc bốn mắt nhìn nhau, Minh thấy mắt con bé đó long lanh lên, cậu rất muốn vỗ về nó nên Minh ngồi xuống và giúp con bé. Cái chân nó mũm mĩm vô cùng, nhìn thấy thế Minh chỉ muốn véo cho một cái nhưng lại sợ con nhỏ đau nên đành thôi.
Một cảm giác gì đó cứ trỗi dậy trong lòng cậu nhóc, tự nhiên cậu rất muốn che trở và bảo vệ cho nó. Vậy là từ hôm đó, hai đứa nó cứ chơi với nhau rất vui vẻ. Trên con ngõ nhỏ ở một làng nào đó, họ đã không còn xa lạ gì với cảnh một cậu nhóc gầy cao chạy chơi cùng một con nhỏ lùn, béo ú.
Cuộc sống cứ thế dần trôi, ngày ngắn đêm dài cứ thế trôi qua. Minh càng ngày càng muốn chơi với con bé nhiều hơn. Biệt danh của hai đứa là Mao và Bít, đấy là cái tên mà khi xem trên tivi Minh thấy rất hay nên bịa ra một câu chuyện để kể và gọi biệt danh hai đứa là như thế.
Dần dần qua năm tháng, năm năm. Trong tâm trí của hai đứa trẻ đã không chỉ coi nhau là hai người bạn. Mà là một người tâm giao, tri kỉ...
Mãi cho đến một hôm khi vừa đi chơi về thì thấy ba mẹ mình đang thu dọn quần áo. Minh chạy tới và hỏi thì chỉ nhận được những giọt nước mắt của mẹ và sự phẫn uất trên khuôn mặt ba.
Họ không nói không rằng mà ngay đêm hôm đó mang Minh đi luôn. Cậu nhóc thật sự không muốn đi vì chưa nói gì với con nhỏ cả. Nhưng cái gì đến cũng đến, trong tâm chí một thằng nhóc tuổi vẫn còn nhớ như in những câu nói:
- Em sinh ngày /.
- Em muốn học cùng anh.
- Anh sẽ chơi với em chứ.
Nước mắt chảy xuống dòng dòng, đó là lần đầu tiên cậu nhớ con bé như vậy. Hôm gặp nó và hôm nay trời đều có mưa, nước mưa như thay cho nước mắt của cậu bé. Không biết sẽ bao giờ họ được gặp lại nhau nhưng có một điều cậu nhóc chắc chắn, rồi một ngày cậu sẽ quay trở về.