Tất cả tưởng trừng như vô vọng... nhưng khi An sắp bị quoẳng lên xe thì một chiếc mô tô phân phối lớn lao đến. Nó đâm sầm vào chân của một tên đầu cạo trắng hếu, tên đó kêu như lợn bị chọc tiết.
Hắn ngã xuống đường, ôm chân lê từng bước đến đồng bọn. Lũ người xăm trổ đã nhận ra sự có mặt của kẻ khác, chúng bắt đầu cảnh giác và chuẩn bị động thủ. Bỗng, kẻ cầm đầu lên tiếng:
- Thằng chó, mày là ai, không phải việc của mày mà xen vào.
( đáp lại chỉ là hơi thở phì phò như mấy con nhợn của lũ đàn em).
- Khốn kiếp, nói đi, mày là thằng nào, xéo nhanh đi không đừng trách bọn tao ác.
( đáp lại chỉ là tiếng ve và ràng ràng kêu ran trên những tán cây).
Tên cầm đầu điên tiết hừ lạnh...
Do trời tối nên con bé không nhìn rõ ai với ai, nó chỉ biết người vừa tới rất cao. Anh ta hình như biết võ, mấy tên “trâu chó” kia thấy thế cứ lao tới nhưng lại bị đạp ra xa như con thiêu thân.
Một phát...hai phát... Chúng nằm đè lên nhau kêu oai oái như một đàn lợn chuẩn bị bị đưa lên bàn mổ.
An đứng như chôn chân do chứng kiến cảng tượng vừa rồi. Nó kinh hãi mặt cắt không còn giọt máu chứng kiến trận đánh giữa một chọi sáu tên.
Xong xuôi, mấy tên xăm trổ chạy mất hút không dám quay đầu lại. Đứa thì quên áo, đứa thì chạy quên không lấy cả dép. Chúng phi xe bán sống bán chết ra khỏi con ngõ mà không dám quay đầu nhìn lại.
Toàn thân vẫn tun lên bần bật, An ngước lên nhìn cái bóng cao lên khênh. Cái bóng vẫn đứng đó và dường như cũng đang đứng nhìn con bé.
Bỗng chốc, cái bóng tiến đến. Lúc này con bé mới nhìn rõ hơn, tên này đội mũ lưỡi trai, rất cao. Nhưng dù cố gắng con bé vẫn không nhìn rõ mặt người đã cứu mình. Đơn giản vì một phần bị mũ lưỡi tai che khuất khuôn mặt, hai là do ánh sáng hắt ra từ nhà dân không đủ sáng để con bé nhìn thấy.
Cái bóng càng tiến đến... Con bé có thể cảm nhận được...
Bỗng chốc toàn thân nó run lên, trước mắt tối lại. Bây giờ bủa vây quanh nó chỉ còn bóng tối... Một mùi hương từ cơ thể ai đó mang lại_hương tranh.
Con bé đã ngất...
Về đến nhà với tâm trạng mệt mỏi, thay quần áo tắm rửa xong xuôi con bé nằm luôn lên giường. Tối nay chắc có lẽ nó phải nhịn đói vì gạo vừa hết, nó thì chưa nhận được đồng lương nào, tiền trong túi cũng chẳng còn là bao nên nó đành phải tiết kiệm cho qua bữa.
Nghĩ bụng nằm lên giường đánh một giấc ngủ thật sớm cho đỡ nhớ tới cái đói, nhưng cái hình ảnh tên “ mũ lưỡi trai” cứ quanh quẩn trong đầu khiến nó không sao chợp mắt được. Bụng cứ réo lên từng hồi như lên án hành vi tiết kiệm tiền không đáng có của nó.
Ngước nhìn đồng hồ mới hơn giờ, nó thầm nghĩ bây giờ ra ngoài xe cộ vẫn đông chắc không lo. Một thân một mình con gái ở đây, nó lo lắm nên cũng chẳng mấy khi ra ngoài lúc đêm tối như thế này. Hôm nay coi như đen đủi một lần, nó vội mặc tạm bộ quần áo dài rồi đạp xe thật nhanh ra quán tạp hoá ngoài đường lớn.
Cái quán chắc cũng phải hơn cây gì đó, nó nhẩm tính rồi đạp xe tăng tốc hơn cho nhanh. Mua xong nó vội vàng cong mông đạp như chạy giặc mà về. Đi đến góc cua, bỗng có hai chiếc xe ga ép xe nó vào góc tường. Những tên trên xe đều cởi trần, thân hình thì xăm trổ nhìn không khác gì con ngợm. Chúng nhìn An cười với nụ cười gớm giếc.
Lúc đó, thằng lên tiếng chắc có lẽ là tên cầm đầu nói:
- Này, cô em, sao tối thế này lại đi chơi một mình thế, có đi chơi với bọn anh không???
Dứt câu, mấy tiếng cười nghe ngứa tai của bọn đàn em lại vang lên khiến con bé run bần bật. Đây là lần đâu tiên nó đi ra ngoài buổi tối và bị trêu như thế này, nó sợ hãi và chẳng biết xoay sở ra làm sao cả.
Chưa kịp lên tiếng van xin mấy tên xăm trổ thì một tên trong bọn lại bắt đầu cợt nhả:
- Nhà em ở đâu, để anh mang về, anh nhìn thế này thôi nhưng phong độ ngời ngời đó nha.
( phong độ cái mả cha mày, bà mày điên lên thì quyết sinh quyết tử với chúng mày luôn đấy chứ bà không khách khí nữa đâu nhé_đó chỉ là suy nghĩ trong bộ não phi thường của nhỏ An)
Tên kia vừa nói, bọn bên cạnh lại cười ha hả hở cả bộ răng chó luộc gớm giếc:
- Đi thôi, đi với bọn anh đi, em sẽ rất sung sướng cho mà xem.
Chưa nói hết câu chúng đã giành lấy xe đạp của con bé vứt sang một bên. Chúng đang vác An lên xe, con bé bây giờ chỉ còn ư...ư...những tiếng rất nhỏ trong khoang miệng của mình. Nó cố chống cự nhưng một mình thân con gái thì làm sao địch nổi mấy con “trâu chó” bên cạnh.
Nó vô vọng mà nước mắt tuôn rơi, tự nhiên nó nhớ đến ba và mẹ nó...